Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Case Of The Runaway Corpse (1954)
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:57:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
áy bay lướt nhẹ đến chỗ đáp rồi chạy tới phi cảng.
Mason và Della Street nhìn theo Sara Ansel và Myrna Davenport đang bước qua trạm hàng không và leo lên một chiếc xe tắc xi.
Chiếc tắc xi đảo ra đường và chạy vào dòng xe đang cuốn đi như nước. Từ đâu, một chiếc xe sang trọng có cần ăng ten cao vút ở phía sau lướt ra và nối đuôi theo chiếc xe tắc xi.
Mason nói, “Thôi đúng rồi.”
Della Street hỏi, “Cảnh sát?”
Mason gật đầu. Della hỏi, “Họ chờ gì? Sao họ không tới để bắt?”
“Họ đang tìm một cách xử lý nào đấy.”
“Thế chúng ta làm gì?”
“Chúng ta có hai xe.”
“Hai cơ?”
Mason gật đầu. Della Street nói, “Thuê một chiếc để vào tới thành phố có rẻ hơn không?”
“Đúng, nhưng cách này dễ đánh lạc hướng hơn.”
“Có cần xem thử mình có bị đuổi theo không?”
“Tất nhiên khỏi. Cô đúng là hồn nhiên trong trắng. Cô cứ việc ngả mình lên ghế nệm. Đã trải qua một ngày dài vất vả rồi, còn bây giờ là về nhà, tắm và ngủ vài tiếng cho tới khi nào thích đến văn phòng, hay khi nào tôi gọi thì thôi.”
“Thế lúc này ông định làm gì?”
Mason đáp, “Tôi sẽ tắm rửa, cạo râu, thay quần áo và chờ xem.”
“Ông đoán sắp có chuyện gì xảy ra?”
“Chẳng có gì ngạc nhiên cho lắm.”
“Sao?”
“Người phụ trách theo dõi phòng ngủ số mười ba có lẽ sẽ nắm được đôi điều về Ed Davenport.”
“A!” Một lúc sau nàng tiếp “Cho là có. Thế rồi sao nữa?”
“Tôi có thể bàn chuyện với anh ta. Tôi muốn tự tìm ra một phương thức hành động.”
“Ông không thể ngủ được sao?”
“Sẽ không ngủ được nếu phải đi ra đó, nhưng tôi sẽ không đi trừ phi Paul Drake cho biết là phòng trọ ấy có người thuê.”
“Sao không cho tôi đi theo?”
Mason lắc đầu một cách cương quyết, “Thôi cô nương, cô liệu mà ngủ đôi chút đi. Phe ta có thể sẽ gặp gay go kể từ giờ phút này.”
“Ông không cho là việc này có thể được giải thích một cách đơn giản, tức là Ed Davenport bị say bí tỉ rồi…!”
Mason nói, “Có thể có một lối giải thích đơn giản, nhưng có một số yếu tố gây phức tạp. Xe tắc xi kìa, Della. Cô lên xe đi. Có đủ tiền đấy chứ?”
“Giàu lắm.”
“Được. Cô đi nhé.”
Mason vẫy tay chào tiễn người thư ký. Ông đứng vươn mình cho giãn gân cốt và ngáp dài, mắt nhìn ánh bình minh đang nhuộm hồng đô thành.
Một chiếc xe hơi sàng trọng khác trang bị ăng ten ở sau từ bãi đậu lướt ra và đuổi theo xe của Della Street.
Mason lên một chiếc tắc xi khác, cố sức dẹp bỏ ý muốn thôi thúc gần như không cưỡng được, quyết hướng nhìn tới trước, không hề ngó lui để dò xem có xe cảnh sát nào đuổi theo mình không.
Mason trả tiền xe khi đến trước nhà, bước vào và đi tắm. Sau đó, ông khoác chiếc áo tắm và gọi điện thoại đến văn phòng thám tử Drake. Nhân viên trực điện thoại ca đêm trả lời máy.
“Perry Mason gọi đây. Chắc Paul Drake đang mơ màng giấc điệp?”
Nhân viên trực máy trả lời, “Ông ấy mãi quá nửa đêm mới về. Có dặn nếu ông gọi thì chúng tôi có nhiệm vụ báo cáo cho ông rõ công việc ở San Bernardino.”
“Cho nghe đi.” Mason giục.
Nhân viên trực máy nói, “Phòng trọ mười ba, theo các thông tin do mấy công tác viên của chúng tôi thu thập và báo về bằng điện thoại, đã có người ở Fresno gọi điện thoại thuê vào tối Chủ nhật. Người gọi xưng tên là Frank L. Stanton. Người này nói là sẽ có mặt vào khuya ngày thứ Hai, ông ta cần một phòng và đặc biệt dặn là phòng này không được khóa, để ông ta khỏi mất công đánh thức chủ quán lấy chìa. Ông ta cho biết có thể phải đến hai ba giờ sáng ngày thứ Ba mới đến nơi, ông ta cần sử dụng phòng này trong hai ngày liền. Ông ta hỏi giá tiền mướn, được cho biết là sáu đô-la mỗi ngày, ông nói sẽ đến sở điện báo để gửi mười hai đô-la trả tiền hai ngày.”
Mason hỏi, “Chuyện ấy xong chưa?”
“Xong.”
“Thế còn Stanton?”
“Mãi cho tới lúc cách đây ba mươi phút, khi nhân viên trực máy báo cáo thì Stanton vẫn chưa ló mặt, nhưng có sẵn một tin mới có lẽ khiến ông chú ý.”
“Gì vậy?”
“Một tổ chức do thám thuê khác hiện đang theo dõi vụ này.”
“Canh chừng Stanton?”
“Rõ ràng là vậy.”
“Ai thế nhỉ?”
“Chúng tôi chưa nắm chắc nhưng nghĩ đó là Jason L. Beckemeyer, một thám tử ở Bakersfield.”
“Các ông nhận dạng bằng cách nào đấy?”
“Căn cứ vào số xe. Người của chúng tôi bắt đầu tìm hiểu từ đó. Sau đấy, tôi gọi điện thoại yêu cầu tả Bakersfield thì anh ta cho biết vóc dáng người đi xe: tuổi năm hai, cao một mét bảy, nặng chín chục. Người thấp, lực lưỡng, ngực nở.”
“Có biết y định làm gì không?”
“Rõ ràng là y chỉ tìm cách theo dõi ai đến phòng trọ mười ba thôi.”
“Họ nghĩ rằng gã này đang theo dõi người ở đó?”
“Họ không biết chắc nhưng tin là như thế. Các phòng trọ khác đều có người mướn cả.”
Mason nói, “Cho người tiếp tục bám sát nhé. Cũng cần phái thêm một cộng tác viên bám sát Beckemeyer. Không rời khỏi địa điểm, có lẽ y sẽ đi đến trạm điện thoại để báo cáo. Tôi rất cần biết số điện thoại y gọi. Cú điện thoại ấy sẽ diễn ra ở trạm phục vụ điện thoại, người của các anh có thể làm việc đó. - Những cú điện thoại như thế thật khó mà tìm ra số, nhưng chúng tôi sẽ tìm cách.”
Mason nói, “Cứ gắng thử. Bây giờ là một việc khác. Tôi đang bận với một vụ có liên quan đến một con người tên là Ed Davenport. Người ta cho rằng ông này chết tại Crampton vào ngày hôm qua. Giả thuyết này gặp phải rắc rối vì cái xác đã trèo qua cửa sổ và lái xe bỏ đi đâu mất dạng.”
Điều quan trọng hiện giờ là cần biết y ở đâu và làm gì vào đêm trước khi “chết”. Có lẽ y đã ở Fresno. Cảnh sát đang đánh hơi nhưng không nhiệt tình cho lắm. Họ sẽ tìm chỗ đăng ký của Ed Davenport. Có lẽ họ chẳng làm nên trò trống gì vì chắc y đang dùng một cái tên giả.
Quán trọ ở San Bernardino cho chúng tôi một chi tiết để truy cái trên giả ấy. Có lẽ đó là Frank L. Stanton. Nhờ vậy mà chúng ta đi trước cảnh sát được một bước. Hãy cho cộng tác viên của các anh ở Fresno tiến hành truy dấu vết của Frank L. Stanton. Nếu cần hãy bố trí một tá người theo dõi. Tôi cần biết các kết quả và muốn giữ mật tuyệt đối việc này. Làm được không?
Cô nhân viên giữ máy đáp, “Được ạ. Chúng tôi tiến hành với một lực lượng đầy đủ ở Fresno.”
“Tốt. Tôi sẽ có mặt tại văn phòng khoảng mười giờ, nhưng nếu có tin gì quan trọng hãy cứ gọi thẳng đến nhà nhé.”
Mason cạo râu, uống một ly sữa nóng, nằm dài trên ghế đệm, xem báo buổi sáng, trên người đắp một tấm chăn. Xem báo khoảng mười lăm phút, ông ngủ thiếp đi một lúc rồi choàng dậy khi điện thoại reo một hồi dài lanh lảnh. Vì chỉ Paul Drake hay Della Street mới có số điện thoại riêng của ông ở đây nên Mason vội chụp lấy máy, gọi: “A lô”. Giọng của Paul Drake nghe bén như dao mổ, “Ông thường vẫn hay làm tôi mất ngủ ngon. Bây giờ đến lượt ông bị nhé.”
“Nói lẹ đi. Hy vọng là có tin quan trọng.”
“Quan trọng nếu ông hiện vẫn là đại diện pháp luật cho Myrna Davenport.”
Cô nhân viên trực máy đêm cho biết là ông đang lo vụ Ed Davenport.
“Có chuyện gì không?”
“Myrna đã bị bắt và đang bị chất vấn về một vụ án mạng.”
“Án mạng nào?”
“Hai vụ. Một là Ed Davenport, chồng cô ta, một là Hotense Paxton, cô cháu.”
“Sự việc ra làm sao?”
“Có lệnh mật yêu cầu khai quật tử thi ban ra vào ngày hôm kia. Xác của Hotense Paxton đã được quật. Cô này là cháu của William C. Delano, chết trước Davenport một thời gian ngắn còn…”
“Vâng, vâng, tôi biết rõ chuyện đó rồi. Nói tiếp, còn gì không?”
“Họ tìm thấy lượng ác-xê-nít trong xác chết đủ sức giết một con ngựa. Dường như không có gì phải nghi ngờ là cô này đã chết vì bị đầu độc bằng ác-xê-nít, mặc dầu một y sĩ nào đấy đã ký y chứng xác nhận đây là một cái chết bình thường.”
“Thế còn bà vợ của Davenport?”
“Bị bắt để thẩm vấn về vụ này và cũng do lệnh ở Fresno yêu cầu bắt để điều tra về cái chết của người chồng.”
“Họ đã tìm thấy xác của ông ấy?”
“Của ông chồng?”
“Vâng.”
“Chưa. Nhưng hình như họ đã tìm ra một số tang chứng mới ở đấy. Lúc đầu họ nghi là ông bác sĩ nào đó đã nhầm. Họ hành hạ ông ta đủ điều nhưng ông ta vẫn bảo lưu ý kiến, còn bây giờ thì ông ta dường như đã khiến họ yên trí rằng Ed Davenport đã bị ám sát.”
Mason nói, “Thế mà cái xác đã trèo qua cửa sổ và lái xe bỏ đi. Nếu anh hỏi thì tôi phải thừa nhận đấy là một cái xác chết khá sinh động.”
“Ấy tôi không nắm được hết các chi tiết. Tôi chỉ báo cáo cho ông những gì tôi được biết thôi.”
“Bà Davenport hiện giờ ở đâu?”
“Cảnh sát địa phương bắt giữ, nhưng có thể là bà ta đã được chở đến Fresno bằng máy bay để thẩm vấn.”
“Các anh đã có tin tức gì về đêm hôm vừa rồi của Davenport ở Fresno không, nơi ông ta đến lưu trú có lẽ với cái tên giả là Stanton?”
“Chưa, thưa ông, tuy nhiên chúng tôi đang tiến hành theo dõi về chuyện ấy. Nhưng hiện có vấn đề như thế này. Đây là chỗ bắt đầu chuyện rắc rối liên can tới ông. Ông có thể bị xước một mảng da vì chuyện này đấy nhá.”
“Nói lẹ đi chứ.”
“Davenport, như ông biết, có mở văn phòng công ty kinh doanh mỏ ở Paradise. Vì thế nên cảnh sát đã điện thoại cho viên Quận trưởng ở quận Butte tại Oroville và ông này đã lên Paradise để tiến hành điều tra.”
Sau đấy, ông này biết được là ông đã có mặt ở đó vào tối qua, tại căn nhà ấy, bề ngoài rõ ràng là đang lãnh nhận công việc do bà quả phụ yêu cầu. Có một cái phong bì của Davenport để lại yêu cầu chỉ được mở ra trong trường hợp ông ta chết.
Văn phòng Quận trưởng đã mở phong bì này. Trong đó, họ thấy có sáu tờ giấy trắng. Họ đưa phong bì ấy cho một chuyên viên xem, ông ta khẳng định là phong bì đã được mở bằng hơi nước cách đó hai mươi bốn tiếng đồng hồ và được dán lại bằng keo.
Ông có thể đoán ra chỗ rắc rối cho ông rồi. Tôi nghĩ là cần phải đánh thức ông để báo cho ông rõ, vì ông có thể ở vào cái thế sẽ phải trả lời những câu chất vấn phiền phức đấy.
“Khi nào?”
“Ngay khi họ tìm ra ông. Cái chỗ này thật là cháy da đấy. Họ cho rằng ông đã tiên liệu những lời buộc tội thân chủ của mình là kẻ đã nhúng tay đầu độc nên ông đã thủ tiêu lá thư chính, thay vào đó bằng mấy tờ giấy trắng.”
Mason hỏi, “Bà Davenport đã chính thức bị bắt giữ chưa?”
“Bị rồi.”
“Còn Sara Ansel?”
“Không bị kết tội gì cả. Della Street muốn tôi báo lại với ông là bà ấy có lai vãng nhiều lần ở văn phòng nhưng Della đã tìm cách nói cho bà đi…”
Mason nói, “Della? Cô ta có mặt ở văn phòng?”
Drake nói, “Từ lúc sáng cơ. Cô ấy mở văn phòng làm việc lúc chín giờ sáng.”
Mason kêu lên, “Trời! Tôi đã bảo cô ta ngủ đôi chút cơ mà. Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?”
“Mười giờ. Della nghĩ chắc là ông cần ngủ nên cô ta tức tốc đến mở văn phòng và giải quyết một số việc thật cẩn thận để ông khỏi bị bận rộn trừ phi có vấn đề khẩn trương.”
“Cô ta biết chuyện này chưa?”
Drake đáp, “Không biết rõ hết. Tôi gọi ông trước. Tôi định sẽ ghé xuống phòng nói cho cô ấy rõ về chuyện này ngay khi gác máy đây.”
Mason nói, “Báo cho cô ấy rõ là tôi sẽ có mặt ở văn phòng trong vòng hai mươi, hăm lăm phút nữa.”
Drake lưu ý, “Miễn là nhà chức trách không đến mời ông đi chất vấn thôi.”
“Báo với cô ấy rằng tôi sẽ lên trong vòng hai mươi hay hăm lăm phút.” Mason nhắc lại và gác máy.
Mason mặc quần áo, vội vàng ra khỏi nhà bằng ngả sau và đi vội tới văn phòng. Ông ngần ngừ giây lát trước cửa văn phòng thám tử Drake, đoạn quyết định gặp Della Street trước và bước lẹ theo hành lang. Ông tra chìa khóa then vào cửa văn phòng và bước vào.
Della Street trông thấy ông liền đưa một ngón tay lên môi ra dấu cảnh giác. Nàng vội đóng các cửa phòng để sách luật và văn phòng kế cận, đoạn nói thật khẽ, “Ông chủ ơi, ông nắm trúng đuôi gấu rồi [1].”
“Sao cơ?”
“Chờ nghe bà Sara Ansel kể chuyện.”
“Bà ấy có chuyện gì kể vậy?”
“Bà ta đáng bị còng.”
“Tại sao?”
“Bỗng dưng bà ta phát hiện Myrna Davenport không phải là cô gái góa ngây thơ, thụ động và dịu dàng như bà tưởng.”
“Phát hiện bằng cách nào?”
“Bà cần gặp ông để nói chuyện. Ông chủ ơi, thực ra thì ông có bị ràng buộc phải đại diện cho bà Davenport trong vụ này đâu. Đây là một vụ án mạng. Ông chỉ thỏa hiệp với bà này một điều là đại diện cho bà trong vấn đề thừa kế và…”
Mason lắc đầu ngắt lời. Della nói, “Không ư?”
Mason đáp, “Không. Một khi người nào đã là thân chủ của tôi thì tôi luôn luôn bênh vực cho người ấy.”
“Tôi biết. Nhưng… cứ chờ cho đến khi ông nói chuyện với bà Sara Ansel hãy rõ.”
“Cô đã nói chuyện với bà ấy chưa?”
“Đại khái thôi.”
“Tình hình ra sao?”
“Nát lắm.”
Mason nói, “Được rồi, cho rằng Myrna có tội thì ít ra bà ta cũng có quyền có đại diện đàng hoàng kia mà. Bà ta có quyền tranh biện trước tòa án. Bà có quyền do hiến pháp quy định. Bà có quyền đối chất với các nhân chứng buộc tội và cũng có quyền chất vấn. Dầu sao thì tôi vẫn thấy vụ này đâu đến nỗi đen tối lắm.”
Della Street nói, “Có lẽ là như thế. Ông có cần nói chuyện với bà Ansel ngay bây giờ không?”
Mason nói, “Mời bà ấy vào. Tại sao cô không ngủ chút nào cả, Della?”
“Bởi tôi muốn làm việc để ông được nghỉ ngơi đôi chút. Ăn trưa xong thì tôi sẽ tha hồ. Nếu ông có liên lụy trong vụ này thì chắc chắn là sẽ bận rộn thật sự. Có nhiều cú điện thoại đường dài gọi đến, trong số ấy có điện thoại của biện lý ở quận Butte.”
“Chẳng biết ông này muốn gì?” Mason nói, rồi mỉm cười.
Della Street dè dặt, “Vâng, chẳng biết nữa.”
Mason nói, “Ấy, hãy đối phó với từng việc. Tôi cần hội ý ngay bây giờ. Chớ để tôi bị quấy rầy vì ba cú điện thoại đấy. Sau nửa giờ, tôi sẽ sẵn sàng tiếp. Bây giờ hãy xem bà Ansel cần nói gì đây.”
Della Street gật đầu, nhấc máy điện thoại và nói chuyện với Gertie nhân viên tổng đài, “Ông Mason đã đến, Gertie ạ. Nói với bà Ansel là ông ấy tiếp bà ngay bây giờ. Tôi sắp ra đón đây.”
Della Street rời văn phòng và một lúc sau cùng trở vào với bà Sara Ansel. Lúc này bà ta quả có lý để phải ăn diện chải chuốt: khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi. Hai mắt có thâm quầng. Bà làm tốt khuôn mặt mình quá rõ ràng và rõ ràng là bị mất ngủ nặng. Vừa bước vào phòng, bà ta liền tiến về chỗ ông luật sư và cầm chặt bàn tay ông. Bà nói, “Luật sư, ông phải làm gì chứ. Chúng tôi đã cố bứt ra khỏi chuyện này mà không xong. Thật khủng khiếp!”
Mason nói, “Xin mời bà ngồi xuống đã. Hãy bình tĩnh lại. Cho tôi biết sự thể ra sao.”
“Thôi thì ôi lu bù!”
Mason nói, “Được rồi, hãy cho tôi biết đi.”
“Tôi không thể tha lỗi cho mình được, vì cái tội quá điên điên khùng khùng. Tôi đã bị con ranh đó lấy vải bịt mắt… nên đã để cho ông sa vào chuyện này. Tôi vẫn tưởng mình có hiểu biết đôi chút về bản tính con người nên trong một thời gian tương đối không lâu, tôi đã quen biết nó và đối xử với nó y như là con ruột vậy. Lúc bấy giờ nó gần như quá tuyệt vọng vì bị quá nhiều việc dồn ép, nên mất hết khả năng đối phó. Ấy vậy mà ai ngờ cơ sự lại xảy ra như thế này.”
Mason nói, “Xin nói tiếp. Cho tôi biết rõ về chuyện này. Bà cũng hiểu là bà đâu có dư thì giờ.”
“Chao ôi, con bé đó đúng là một kiểu Lucrezia Borgia (2). Nó là con ranh, đầu độc, giết người.”
[2] Ý nói Mason gặp chuyện chẳng ra gì.
“Yêu cầu cho tôi biết các sự việc ra sao?”
“Ấy, trước tiên là nhân viên giám định y khoa đào xác Hotense Paxton. Ông ta thấy cô này quả là bị đầu độc. Chính Myrna Davenport đã làm chuyện đó.”
“Bà biết chuyện này vào lúc nào?”
“Sự việc diễn ra khi chúng tôi về đến nhà. Dưới cửa có giấy bảo lãnh điện tín. Myrna gọi sở điện báo vì cô ta có vẻ như quen với một cô bạn nào đó, người này giữ điện tín yêu cầu gọi ngay, bất kể đêm, ngày, giờ giấc.”
Mason nói, “Xin tiếp tục.”
“Vì thế nên Myrna gọi đi và người bạn báo cho biết là nhân viên giám định y khoa đã đào lấy xác và đang gửi bao tử cùng các bộ phận khác để xét nghiệm.”
“Rồi sao nữa?”
Bà Ansel nói, “Thưa luật sư, hãy tin tôi, chưa lúc nào tôi bị xúc động như thế này. Lúc bấy giờ Myrna đứng ở đó, vẫn tỏ ra rụt rè và im ỉm như mọi khi, sau đấy mới nói: “Thưa cô, trước khi đi ngủ, cháu cần làm một chút việc ở ngoài vườn”.”
Mason nhướng mày, Sara Ansel giải thích, “Nó là một cô bé rất mê thú làm vườn. Nó chỉ có mỗi cái thú tiêu khiển đó thôi. Nhưng… Ấy, cứ chờ cho đến khi ông biết là lúc ấy nó làm gì nhé.”
“Tôi đang chờ đây.” Mason nhắc.
Bà Ansel nói tiếp, “Tôi vừa mới chân ướt chân ráo về tới nhà. Tôi đâu trẻ trung dẻo dai gì để đi vùn vụt như thế này, chịu đựng bao nhiêu khích động lại vừa trải qua những chuyến bay đêm. Tối hôm qua tôi gần như té sấp té ngửa đấy, thế mà cũng quyết tâm một trận rồi mới lên giường. Tôi đi thẳng lên phòng, tắm một lát, và… Ấy, tôi phải giải thích là căn phòng đó nằm ở trên lầu ngó xuống khu đất ở đàng sân trong, thế rồi ông biết tôi thấy Myrna đang làm gì ở dưới đấy không?”
“Cô ấy đang làm gì?” Mason lo lắng hỏi.
“Đang âm thầm đào một cái lỗ, một cái lỗ thật sâu. Đâu phải nó làm vườn. Nó có một cái thuổng và đang đào lỗ.”
“Xin cứ nói tiếp.” Mason giục.
“Tôi nhìn thấy nó lấy ra vài cái gói, gói bằng giấy nho nhỏ, ném xuống lỗ lấy đất phủ lên. Sau khi lấp đầy lỗ, nó bê mảng đất cỏ đã đào sẵn cẩn thận ém vào chỗ cũ, làm chỗ ấy trông phẳng đều như trước.”
“Rồi sao nữa?”
“Ấy, suốt buổi tôi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn nó. Tôi đâu phải tọc mạch, thưa luật sư, nhưng tôi cũng có chút tính hiếu kỳ như mọi người vậy thôi.”
“Thế lúc ấy bà làm gì?”
“Tôi đi thẳng xuống lầu và túm ngay con bé giả dối làm bộ rụt rè kia, khiến nó không còn kịp cất giấu cái thuổng nữa.”
“Rồi sao?”
“Tôi hỏi Myrna làm gì đấy thì nó bảo là lúc nào bị căng thẳng thần kinh nó vẫn thích ra vườn xem hoa. Nãy giờ nó dùng thuổng để đắp đất quanh một số cây, khơi đất làm cho cây cối được tươi, và bây giờ thì nó đã hoàn toàn thư thả có thể vào nhà đi ngủ và ngủ luôn mười hai tiếng đồng hồ.”
“Thế thì bà nói sao?”
“Tôi bảo nó chỉ cái chỗ vừa xới lên thì nó bảo chẳng có gì quan trọng, vả lại nó còn vào nhà để ngủ đôi chút.”
“Thế rồi sao?”
“Tôi cứ đòi xem cái chỗ bị đào bới ấy. Tôi bảo nó là tôi muốn xem nó đã làm ra sao?”
“Vậy à?” Mason nói.
“Thưa luật sư, trước đây nó cứ làm cho tôi tưởng nó là một cô gái rụt rè hay cả thẹn nói sao nghe vậy, nhưng ông phải thấy con bé vào lúc ấy. Nó lỳ cứng như đá. Nó không thèm ngó tôi, mà cũng chẳng hề tỏ vẻ nao núng gì cả. Nó nói thật khẽ y như mọi lần rằng chuyện không có gì quan trọng, tôi sở dĩ quá ngạc nhiên và bối rối chẳng qua cũng vì chuyến đi xa trong đêm vừa rồi, nó còn khuyên tôi nên quay vào nhà ngay.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi liền bước ra vườn ngay và hỏi tại sao lại nói dối với tôi. Tôi hỏi nó đào cái hố làm gì, nó trả lời là chẳng đào cái hố nào cả.”
“Lúc ấy, bà phản ứng thế nào?”
“Tôi giật cái thuổng khỏi tay nó, bước qua sân sau đến bãi cỏ ngay chỗ nó đào lúc nãy.”
“Cứ tiếp tục.”
“Vậy là lần đầu tiên nó tỏ ý chịu thú nhận việc mình đã làm, nhưng nó chẳng tỏ vẻ xấu hổ gì cả, vẫn cứ nói với giọng khe khẽ như mọi khi: ‘Cô Sara, đừng làm thế’.
“Tôi hỏi tại sao thì nó bảo: ‘Vì cháu đã cẩn thận lấp đất cỏ trên cái hố đó rồi để khỏi ai trông thấy cả. Nếu cô đụng vào đấy thì nó sẽ bị lộ khiến ai cũng biết là có đồ chôn ở dưới’.”
“Sao nữa?”
“Tôi hỏi nó chôn cái gì, ông biết nó trả lời ra sao không?”
“Sao?”
“Những gói nhỏ đựng ác-xê-nít và xi-a-nít pô-tac-xi-um. Nghe thế có được không?”
Mason nói, “Xin tiếp.”
“Ấy vậy mà con ranh dám cả gan đứng đó mà nói với tôi rằng xưa này nó vẫn hay thử nghiệm các loại thuốc phun diệt trừ sâu hại hoa, nó bảo là nó còn có một vài “hóa chất phụ có tác dụng mạnh”, từ của nó dùng đấy, chất này rất độc. Chính nó mua ác-xê-nít về. Một ít xi-a-nít pô-tát-xi-um nó lấy ở phòng thí nghiệm dùng trong việc khai thác mỏ của chồng nó. Xưa nay nó làm thí nghiệm với các loại thuôc phun trừ nhiều loại sâu hại cây, bây giờ nó không sưu tầm các loại chất độc vì ngại lúc bị tra hỏi chỉ cần một ai đó có định kiến sẵn về chất độc mà đi nhòm quanh ngó quất thì lãnh đủ ngay. Nó nói là tình hình này thì nên ném các thứ đó đi cho rảnh tay.”
Mason hỏi, “Thế lúc ấy bà làm gì nào?”
“Tôi nghĩ là mình cần phải xét lại đầu óc mình. Tôi tin con bé. Nó không bao giờ to tiếng với ai, rất chi dịu dàng, cứ rụt rè nhút nhát và tỉnh bơ mãi khiến tôi phải tin nó. Tôi còn thấy xót xa cho nó nữa kia. Tôi có cảm tình với nó, bảo rằng tôi không thể hiểu sao nó chịu lắm chuyện cay đắng như thế mà vẫn bình thản tự nhiên.
“Lúc ấy, tôi đưa tay khoác lên người nó và quay vào nhà. Tôi lên phòng đi ngủ. Đang thiu thiu giấc thì nghe có tiếng đập cửa rầm rầm, người quản gia lên báo cho biết là có một ông sĩ quan đang cần gặp chúng tôi ngay vì có chuyện rất hệ trọng.”
“Chuyện hệ trọng gì thế?”
“Hình như chuyên viên hóa chất bên giám định y khoa đã tìm thấy chất ác-xê-nít trong xác của Hotense Paxton, quan biện lý quận cần gặp Myrna để chất vấn.”
“Rồi sao?”
“Họ dẫn Myrna thẳng tới văn phòng biện lý.”
“Còn bà?”
“Tôi chẳng sao cả. Họ hỏi tôi ở đấy bao lâu tôi đã trả lời cho họ biết. Họ hỏi tôi dăm ba câu rồi dẫn Myrna lên phòng biện lý.”
“Phản ứng của bà Myrna Davenport ra sao?” Mason hỏi.
Sara Ansel nói, “Thì cũng giống như mọi khi vậy thôi. Nó yên lặng và nhút nhát như chuột. Nó chẳng hề to tiếng một lời. Nó bảo nó vui mừng được lên phòng biện lý, nhưng nó thấy cần phải ngủ đôi chút, vì đã thức suốt đêm do chuyện bệnh của chồng.”
“Rồi sao?”
“Tôi chỉ biết có thế. Họ dẫn Myrna đi. Nhưng tôi bắt đầu suy xét lại, tôi nghĩ suy mãi về thứ kẹo mà Ed Davenport mang theo trong túi xắc. Thưa ông biết không, Myrna còn bảo với tôi là mỗi lần chồng nó đi đâu nó đều chuẩn bị túi xắc cho chồng. Nó nói là chồng nó rất vụng… đến mấy bộ quần áo mà cũng chẳng biết sắp xếp nữa kia.”
Mason nói, “Chuyện đó cũng thường thôi. Đa số phụ nữ đều giúp đỡ cho chồng như vậy.”
“Tôi biết, nhưng thế có nghĩa là chắc nó đã xếp đặt kể cả gói kẹo ở trong xắc, vì thế tôi đã lùng khắp lúc nó đi khỏi. Tôi mới khám sơ các món đồ một chút thì…”
Mason hỏi, “Bà định tìm gì?”
“Ồ, chỉ tìm những thứ cần để xem thôi.”
“Bà đi vào phòng của cô ấy?”
“Ấy, vâng.”
“Vậy bà thấy những gì?”
“Tôi thấy có một hộp kẹo trong bàn giấy của nó tương tự như loại kẹo mà Ed Davenport đem theo mỗi lần đi xa… đó là loại kẹo nho có sôcôla áo nước đường. Chính Myrna cũng thích kẹo. Tôi nhớ có vài hộp kẹo cùng loại nằm vãi đâu đấy trong phòng chính, mấy bữa nay Myrna cứ bảo tôi ăn giúp cho hết. Tôi chỉ ăn một vài cái thôi, bởi còn phải giữ mình cho khỏi mập ra. Tuy vậy, ông vẫn có thể hiểu là việc này hệ trọng như thế nào. Ý nghĩa của toàn bộ sự việc là ở chỗ đó.
“Trời ơi! Giả như nó mà cố tình đầu độc tôi thì sao đây! Thử nghĩ, chỉ cần một viên kẹo có tẩm độc mà nó đem mời tôi! Họa là tới số mới đụng vào mấy viên kẹo ấy.
“Sau đấy nó còn nài tôi ăn nữa. Tôi sợ phát phì nên không dùng cái nào, nhưng ông có thể hiểu ý đồ nó ra sao rồi. Lúc ấy tôi thấy nó cứ năn nỉ không phải lẽ tí nào.
“Bây giờ, nhớ lại chuyện này, tôi mới thấy là lâu nay con ranh ấy nó có ý che mắt tôi. Tôi có thể nghĩ đến một loạt những chuyện nhỏ mà trước đây tôi cứ cho là vô nghĩa, nhưng bây giờ thì chúng bắt đầu khớp nhau. Con đó là một kẻ sát nhân, đầu độc, một hạng phụ nữ độc ác như kiểu Lucrezia Borgia.”
Mason ngẫm nghĩ các sự việc trong vài giây, đoạn nói, “Cho phép tôi hỏi một câu. Theo chỗ tôi hiểu, thì hai người, bà và cô Myrna, trong thời gian ở Crampton lúc nào cũng ở gần nhau. Bà…”
“Ồ không, cái đó thì không đúng rồi. Nó còn lại một mình với chồng trong lúc tôi đang tắm. Thế rồi, ngay sau khi ông bác sĩ báo rằng Ed đã chết và khóa cửa phòng thì tôi đi gọi điện thoại cho ông. Bây giờ tôi nhớ là có trông thấy nó đang chuyện trò với một gã đàn ông nào đó lúc tôi quay về phòng. Sau đấy thì nó và người đàn ông kia chia tay. Bữa ấy tôi không để tâm đến chuyện này cho lắm bởi tôi nghĩ có lẽ đấy là một trong những khách thuê phòng trọ ghé đến để chia buồn. Nhưng bây giờ, tôi biết có lẽ đó là một tên tòng phạm. Có lẽ tên này đã vào phòng bằng ngả cửa sổ. Sau khi vào trong rồi thì gã đủ thông minh để khoác lẹ một bộ đồ ngủ. Chắc là gã đã chuồi cái xác ra cửa sổ và đẩy vào xe của mình. Tiếp theo, chờ tới khi chắc chắn là có người đang nhìn, gã mới trèo ra cửa sổ một lần nữa, leo lên xe rồi lái đi biệt luôn.”
Mason nói, “Bao nhiêu tình cảm của bà dường như thay đổi quá ư đột ngột.”
“Ấy, quả đúng như thế. Tại sao lại không khác được? Mắt này đã được lột vảy rồi kia mà, thưa ông Mason.”
“Cảm ơn bà đã cho tôi biết điều ấy.”
Sara Ansel nói, “Ý ông luật sư định làm sao đây?”
“Tôi chưa biết.”
“Tôi thì biết mình phải làm gì rồi. Tôi có ý định làm sáng tỏ mọi sự. Tôi nhất quyết sẽ bảo vệ danh dự và uy tín của mình.”
Mason nói, “Tôi hiểu rồi. Theo tôi thì trong đó có cả việc đi trình Cục cảnh sát?”
“Tôi không có ý định đi trình cảnh sát, nhưng chắc chắn là tôi sẽ không lảng tránh nếu họ tìm đến tôi.”
Mason hỏi, “Thế bà định nói với họ những gì về tôi?”
“Ý ông muốn nói về chuyện đi lên Paradise để lấy lá thư?”
Bà Sara Ansel nhìn vào ánh mắt của Mason đang nhìn mình, vẻ hầm hầm, không khoan nhượng, “Tôi sẽ nói với họ về sự thật.”
Mason nói một cách lạnh lùng, “Tôi chắc là bà sẽ làm vậy.”
“Tôi nghĩ là ông không có thái độ cộng tác với tôi, ông Mason ạ.”
“Tôi là luật sư, tôi chỉ hợp tác với thân chủ của tôi thôi.”
“Thân chủ! Ông muốn nói ông vẫn còn là đại diện cho người đàn bà đó sau khi nó đã đối xử với ông như thế, sau khi nó đã đặt ông vào một cái thế như vậy, sau khi nó đã nói dối nói trá với ông, sau khi nó…”
Mason nói, “Tôi vẫn sẽ là đại diện cho bà ấy, ít ra tôi muốn trông thấy bà ấy được biện hộ trước tòa và không bị kết án về tội gì ngoại trừ bằng phương thức tiến hành đúng đắn theo luật pháp.”
Sara Ansel xẵng giọng, “Ôi, toàn là ngớ ngẩn cả.”
Bà đứng dậy khỏi ghế, hậm hực nhìn Mason một lúc, rồi nói, “Giá mà tôi biết mình đã phí thì giờ một cách vô ích.”
Nói đoạn bà quay lưng và bước nhanh ra cửa. Bà giật mạnh cánh cửa, ngoái nhìn lui và nói, “Thế mà tôi cứ tìm cách giúp ông mới chết chứ!”
Bà bước ra hành lang, Mason nhìn cánh cửa đóng lại, nói với Della Street, “Đó là chuyện tất phải diễn ra khi một luật sư chấp nhận sự thật hiển nhiên.”
“Ý ông bảo sao?”
Mason giải thích, “Lời phát biểu của thân chủ với luật sư của mình là vấn đề kín. Nhân viên hay thư ký riêng của ông ta có thể có mặt trong cuộc trao đổi và cuộc trao đổi như thế vẫn được coi là kín. Luật pháp bảo vệ điều này. Nhưng khi có một nhân vật thứ ba có mặt thì cuộc trao đổi ấy không còn được xem như kín nữa.”
“Nhưng. Chúa ơi, đây là bà ta cùng đến với bà ấy, một phụ nữ do chính bà ta dẫn lại…”
“Tôi biết chứ. Lúc bấy giờ bà Davenport nghĩ là có bà Ansel cùng đi với mình là rất có lợi. Tôi là luật sư. Đáng lý tôi nên cương quyết yêu cầu cuộc trao đổi về lá thư phải ở trong vòng riêng tư kín đáo cơ.”
“Còn nếu không được thế? Có vấn đề gì không?”
Mason đáp, “Nếu không được thế thì cuộc trao đổi sẽ không còn thuộc loại trao đổi có đặc quyền.”
“Ông có ý nói là sẽ không thể tránh phải trả lời những câu chất vấn về chuyện này?”
“Đúng như thế, một khi những câu chất vấn lại do chính những nhân vật đủ tư cách nói lên tại diễn đàn hợp pháp do chính quyền cho phép.”
“Còn bây giờ cho tới lúc ấy thì sao?”
“Cho tới lúc đó thì tôi không cần phải trả lời bất cứ một câu chất vấn nào cả.”
Della Street hỏi, “Vậy đối với biện lý ở quận Butte thì chúng ta phải làm gì?”
“Ồ, chúng ta có quyền nói chuyện. Báo với điện đài là tôi sẵn sàng tiếp khi ông ấy gọi tới nhé.”
Della Street bận ở đằng máy một lúc thì gật đầu ra hiệu cho Perry Mason.
Ông nhấc máy nói bằng giọng rất tự nhiên, “Perry Mason nghe đây.”
Tiếng nói qua đường dây nghe hơi gượng gạo, như thể do một người cố che giấu thái độ dè dặt bằng giọng điệu ra vẻ rất bạo dạn, “Jonathan Haider, thưa ông Mason. Tôi là biện lý ở quận Butte, xin phép được nói chuyện với ông, và cô thư ký của ông.”
Mason lấy giọng thân mật, “Được chứ. Tôi rất hân hạnh được tiếp ông, thưa ông Halder, dù là qua điện thoại. Nhưng tôi thắc mắc không hiểu tại sao ông lại phải chất vấn chúng tôi về một việc mà tôi thấy chỉ là công việc rất bình thường.”
Halder nói, “Ấy, chuyện này có lẽ không bình thường. Bây giờ chúng ta có thể bàn tới theo cách ôn hòa dễ chịu hoặc là gay go cũng được.”
Mason hỏi lại, “Theo cách gay go?”
Halder gượng lấy giọng cứng rắn.
“Tất nhiên là tôi có quyền đưa toàn bộ vấn đề ra trước tòa và…”
Mason hỏi, “Vấn đề gì vậy?”
“Vấn đề đã đưa ông đến đây và những việc ông làm.”
Mason ngắt lời một cách vui vẻ, thân mật như thể đang nói chuyện với một người bạn cố tri, “Trời ơi, nếu vì lý do gì đó mà ông tỏ ra nghiêm túc quan tâm đến những việc tôi và cô Della Street đã làm trong địa phương của ông thì chúng tôi rất hân hạnh trả lời các câu chất vấn. Ông khỏi cần phải bận tâm nghĩ đến hội thẩm đoàn hay phải dùng tới trát đòi hoặc bất cứ thủ tục pháp lý nào hết…”
“Tôi rất vui mừng được nghe ông phát biểu như vậy!” Halder ngắt lời Mason, giọng điệu bình thường
“Có lẽ tôi nghĩ sai về ông. Người ở đây cho biết ông có khá nhiều mưu mô trí xảo, vậy nếu ông không được thẩm vấn thì có lẽ tôi sẽ đi đến cùng, ngay cả việc dùng đến trát đòi.”
Mason ngả đầu ra sau, cười lớn, “Được, được, được thôi. Danh dự của một con người nào có khác gì ảo ảnh ở một khoảng cách nào đó có thể bị bóp méo. Toàn bộ chuyện này quan trọng tới mức nào, thưa ông Halder? Khi nào thì ông cần gặp tôi?”
“Tôi e chuyện này rất hệ trọng, nên tôi muốn gặp ông càng sớm càng tốt.”
Mason nói, “Lúc này tôi có hơi bận đấy.”
Lại một lần nữa giọng nói của Halder trở nên rất căng, “Thưa ông Mason, chuyện rất quan trọng, không phải chỉ vì tình hình ở đây mà vì tôi hiện đang làm việc với các giới chức thi hành, đã có sự thỏa thuận chung là chúng tôi cần phải…”
Mason lại cười lớn, “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Tôi hiểu chứ. Ông bước vào một lĩnh vực hoạt động chính trị, thế rồi người ta giở trò gây áp lực với ông, tiếp theo, tôi nghĩ là có người nào đã mách lẻo với báo chí, thế là điều mà ông nhận ra trước tiên là chính mình bị rơi vào một cái thế điêu đứng. Hoặc tùy ông dẫn tôi đến để chất vấn, hoặc là ông bị thiên hạ chỉ trích phê bình.”
Một lần nữa, Halder lại cố lấy giọng bình thản tự nhiên, “Ông Mason à, chắc ông mắc bệnh tâm lý, hoặc không thì ông đã thành biện lý địa phương ở một cộng đồng không mấy to tát đấy.”
Mason nói, “Ấy, tuy có hơi bận thật, nhưng tôi và Della Street có thể lên trên đấy được thôi. Xem đã. Tôi sẽ dùng máy bay đi San Francisco rồi sau đấy…”
“Phục vụ hàng không của chúng tôi ở đây hơi yếu.”
Mason nói, “Cũng được thôi. Tôi bận đến chẳng còn thì giờ để chờ các chuyến bay theo lịch trình đâu. Tôi xin báo để ông rõ những gì tôi sẽ làm, ông Halder nhé. Tôi sẽ lên San Francisco hay sang Sacramcnto, sau đấy tôi lại thuê luôn một chuyến bay. Ở Oroville có bãi đáp không nhỉ?”
“Ồ, có đấy.”
“Được rồi. Tôi sẽ có mặt tại bãi đáp vào năm giờ ba mươi không sai một phút.”
“Ồ, ông khỏi phải cần vất vả và ấn định trước giờ đến. Tôi chỉ cần nói chuyện với ông, và cố nhiên là càng sớm càng tốt. Nhưng…”
“Đồng ý thôi. Ông là một con người bận rộn công việc lu bù. Tôi cũng bận rộn, cũng có nhiều việc phải làm. Thôi thì chúng ta chỉ cần hẹn nhau để ông biết lúc nào gặp tôi và tôi nắm chắc là khi đến nơi sẽ không mất thì giờ tìm nhau. Năm giờ ba mươi, được chứ?”
“Được vậy là tốt” Halder nói, đoạn bằng giọng xin lỗi “Tôi chúa ghét chuyện làm phiền những người bận rộn vốn quý trọng thời gian như ông. Dẫu sao, cũng là một vấn đề tương đối nhỏ thôi… Tôi muốn nói ông chắc chắn sẽ được giải thích, nhưng… Ấy, mấy lúc này tôi bị áp lực khá nặng với lại…”
Mason ra vẻ thân mật, “Tôi hiểu rồi. Đừng băn khoăn về chuyện ấy, ông Halder ạ. Tôi sẵn lòng làm vậy cơ mà. Tôi và cô Della Street sẽ có mặt trên ấy lúc năm giờ ba mươi.”
Mason gác máy, nhìn Della Street và cười.
Della Street nói, “Ông chủ, rõ là ông đã bỏ cuộc không đấu tranh về chuyện này.”
Mason nói, “Chúng ta cần phải thực tiễn chứ, Della.”
“Xử sự như vậy mà là thực tiễn sao?”
Mason gật đầu.
“Tôi không hiểu nổi đấy.”
Mason nói, “Các sự việc đối với chúng ta hiện còn đang nóng hổi đấy mà. Tôi muốn tránh né để khỏi bị chất vấn càng lâu càng tốt.”
“Vâng.”
“Vậy có nghĩa là tôi không muốn tiếp đám nhà báo, cảnh sát hay biện lý địa phương. Tôi cần có chút thời gian để đắn đo suy nghĩ và nhất là để cho hạt giống đã gieo đủ thời gian nảy mầm. Tôi muốn chờ xem Paul Drake có phát hiện thêm những gì mới không.”
“Và như vậy là ông có thể bị ngả vào hai tay đưa sẵn ra của viên biện lý ở quận Butte rồi, ở đấy chắc chắn ông sẽ không dám trả lời những câu hỏi để dẫn mình vào cái thòng lọng.”
Mason nói, “Hiện giờ càng trả lời nhiều câu hỏi chất vấn càng dễ bị sa vào thòng lọng. Hãy lo tập trung nghĩ đến các thực tế, chắc thế nào cô cũng tìm thấy được một tình huống tuyệt vời, Della ạ!
“Trước mắt, chúng ta có thể đi khỏi đây ngay lập tức. Không còn thời gian để trả lời ai đâu. Chúng ta cần phải đi máy bay để giữ hẹn với viên biện lý ở quận Butte. Chúng ta được công chúng ở đó biết tới nhiều và như vậy sẽ rất có lợi, bởi lẽ ngay vừa khi biết viên biện lý quận đó có ý định chất vấn thì chúng ta đã vội bỏ hết công việc để bay tới địa phương của ông ta, để cho ông ta khỏi dùng đến các biện pháp cuối cùng.
“Chúng ta ấn định thời gian đến vào lúc thuận tiện là để khỏi tất bật vô ích. Chúng ta đi khỏi văn phòng, nhưng chẳng cần phải cho ai biết chúng ta đang ở đâu. Họ không thể gọi đó là cuộc trốn chạy bởi lẽ chúng ta đang trên đường đi hội đàm với nhà chức trách quận Butte, theo lời yêu cầu của họ cơ mà.
“Hơn nữa, Della, vì chúng ta đã ấn định trước thời gian đến, dĩ nhiên báo chí ở quận Butte ắt biết tin này. Chúng ta đã cho biết thời gian đến là lúc nào nên báo giới sẽ có mặt ở đó cùng với cả một đoàn phó nhòm nữa đấy.”
Della Street nói, “Bây giờ thì tôi đã thấy tình huống sáng sủa lắm rồi. Chúng ta sẽ hưởng được năm sáu tiếng đồng hồ rất chi là thoải mái. Nhưng khi đến quận Butte rồi thì không biết là chuyện gì sẽ diễn ra đây?”
Mason nói, “Đó là điều mà ngay cả tôi cũng đang thắc mắc.”
“Ông có định trả lời khi họ chất vấn về những việc mình đã làm tại căn nhà ở Paradise không?”
“Tuyệt đối không.”
“Làm sao tránh né được nhỉ?”
“Mong là tôi sẽ tìm được cách. Thôi, Della à, hãy bắt đầu thôi. Tôi cần mấy phút để nghiên cứu luật, sau đó sẽ khởi hành. Cô đi đăng ký máy bay trong lúc tôi bận nhé.”
Lá Thư Buộc Tội Lá Thư Buộc Tội - Erle Stanley Gardner Lá Thư Buộc Tội