Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Chương 5
K
hi Minh Phương chia tay với Chương tại cổng nhà mình thì trời đã vào khuya. Biết là bà Tư xin nghỉ một hôm để về quê giỗ cha, cô lấy chìa khóa ra và tự mở khóa chứ không bấm chuông gọi cổng.
Vào tới trong nhà, Minh Phương biết là mẹ cô và ông ta đã về. Không muốn gặp mặt bà Vy, cô nhón chân đi thật khẽ về phòng riêng của mình.
Vào phòng, Minh Phương không buồn bật đèn vì ánh sáng từ ngoài chiếu qua khung cửa sổ bằng kiếng cũng đủ để cô trông thấy mọi vật trong phòng. Đi vào chỗ mắc áo, cô thay nhanh bộ quần áo đi làm và tròng vào người chiếc áo ngủ. Định bụng nằm nghỉ một lát rồi mới đi tắm, cô bước lại bên giường và ngả người nằm xuống.
Nhưng chiếc giường hôm nay lạ quá, nó không phải là mặt nệm êm ái như mọi ngày mà thay vào đó là một khối gì đó khô cứng và gồ ghề nên Minh Phương đã mất hết hồn vía khi ngã người lên đó. Trong lúc bất ngờ, tay chân Minh Phương cuống quit và cô không biết làm gì khác hơn là hét lên thật to. Tiếng hét của cô vang ầm lên trong phòng và một vòng tay của ai đó ôm chặt lấy cô làm Minh Phương càng quẫy đạp dữ dội.
Tiếng chân người chạy rầm rập ngoài hành lang và cánh cửa phòng của Minh Phương bật ra với tiếng gọi hốt hoảng của bà Vy:
- Cái gì vậy Phương? Con bị cái gì vậy?
Minh Phương đã vùng ra khỏi cánh tay đang ôm giữ mình, cô nhảy ngay xuống đất nhưng trong lúc hốt hoảng và sợ hãi, cô đã không làm chủ được mình. Vì vậy mà cô đã ngã quỵ ngay tại chân giường, miệng cô ú ớ:
- Con… không biết… Cái… cái gì… trong giường con.
Ông Thuận cũng đã tới nơi, không nghĩ gì khác hơn ngoài nỗi hoảng sợ của Minh Phương, ông bật nhanh ngọn đèn neon trên trần nhà. Ánh sáng chói chang của ngọn đèn làm mọi người chói mắt, nhưng ngay lập tức họ đều nhận ra hình ảnh trong phòng.
Trên chiếc giường mà nệm gối đang xô lệch của Minh Phương có… một gã đàn ông đầu bù tóc rối đang ngồi chồm chỗm trên đó. Gã ta đưa cặp mắt ngơ ngác nhìn mọi người như chính mọi người là thủ phạm gây cho gã to nỗi hoang mang vô cùng to lớn này.
Ngay sát thàng giường, Minh Phương ngồi bệt dưới gạch, hai tay ôm chặt lấy ngực và co rúm người lại trong dáng vẻ sợ hãi tột độ. Bà Vy hết cả hồn vía khi nhìn thấy con gái như thế, bà lao vào ôm chặt lấy Minh Phương và rối rít gọi:
- Phương ơi, con có sao không?
Nhận ra mẹ, Minh Phương ôm chặt lấy bà và òa lên khóc:
- Mẹ Ơi!
Ông Thuận dường như đã hiểu ra vấn đề, ông bước hẳn vào trong tiến đến trước mặt gã đàn ông và nghiêm khắc hỏi:
- Mày có thể làm chuyện tồi tệ như thế này hay sao?
Gã đàn ông vẫn ngồi yên và trả lời ông Thuận nhưng ánh mắt của hắn ta thì ngơ ngác nhìn mọi người:
- Con có chuyện gì đâu?
Ông Thuận nghiến răng lại, bất thình lình ông tát cho gã đàn ông một cái như trời giáng và rít lên:
- Mày còn nói nữa sao? Mày làm chuyện gì thì phải tự biết chứ.
Qua phút bất ngờ, gã đàn ông giận dữ nhảy xuống giường và trừng trừng nhìn ông Thuận:
- Ba cứ nói rõ ra đi, con đã làm chuyện gì?
Ông Thuận cũng giận run người, ông chỉ vào Minh Phương còn đang khóc nấc trong tay mẹ:
- Mày không làm gì mà Minh Phương thế này à? Mày còn chối nữa hay sao hở Thiên? Tao không ngờ tao lại có thằng con tác tệ đến như vậy?
Thiên, phải gã thanh niên đó chính là Thiên, người con trai của ông Thuận. Thiên cũng giận không kém gì cha, anh lớn tiếng:
- Con đã nói là con không làm gì hết, còn cô ta ra sao thì mặc kệ cô ta. Có thể cô ta bị cái gì đó ngoài đường rồi về đây đổ vấy cho con thì sao?
Ông Thuận giận tới nỗi hai mắt như muốn đổ hào quang, ông chỉ tay vào mặt Thiên mà miệng thì cứ lấp bấp:
- Mày… mày…
Thiên quét mắt nhìn quanh mọi người rồi anh nhún vai:
- Coi bộ không có chỗ cho con trong căn nhà này rồi, chắc là con lại phải đi bụi nữa rồi đó.
Miệng nói, chân bước. Câu nói vừa xong thì Thiên cũng khoác xong chiếc áo khoác và định bước ra ngoài. Nhưng đâu phải anh có thể đi được dễ dàng như thế, vì ông Thuận đã đứng chắn ngang mặt anh:
- Mày giải thích rõ ràng mọi chuyện đi đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Thiên cau mặt, anh nói một cách cộc cằn:
- Con đã nói rồi, con không làm gì hết. Mọi người muốn nghĩ sao thì tùy.
Ông Thuận lại chỉ tay vào Minh Phương:
- Nhưng mà tao muốn mày giải thích chuyện này xong xuôi rồi muốn đi đâu thì đi.
Thiên la lên:
- Sao ba kỳ vậy? Con đã nói là con không làm gì rồi mà. Tại sao ba lại cứ buộc tội con?
Ông Thuận lầm lì không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của ông khiến Thiên biết là anh không dễ gì rời khỏi căn phòng này được nếu như không nói rõ mọi chuyện. Nhưng nói rõ chuyện gì cơ chứ khi mà chính anh cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra! Cô gái này là ai? Tại sao cô ta lại la hoảng lên như vậy?
Bộ Óc của Thiên hoạt động thật nhanh, anh bắt đầu để ý đến những người xung quanh mình. Ông Thuận thì đương nhiên là anh phải biết rồi, vì ông ấy là cha của anh mà. Tuy anh và ông đã xa nhau tám năm dài, nhưng như thế không có nghĩ là anh không còn nhớ gì đến người đã sinh ra mình.
Bà Vy thì anh cũng đã được biết từ chiều, khi anh mới đến đây và đã cùng ăn tối với cha và người đàn bà ấy. Tuy không ưa gì bà Vy vì một mối ác cảm sâu xa từ ngày xưa mà Thiên vẫn che giấu trong lòng, nhưng Thiên vẫn phải thầm công nhận là bà còn trẻ và rất đẹp. Chẳng trách mà cha anh đã và vẫn mê mệt bà cho tới bây giờ. Và theo tình hình này thì có lẽ bà ấy sẽ là người sống cùng cha anh cho đến trọn đời.
Còn cô bé kia thì Thiên chưa được biết, thậm chí gương mặt của cô ta ra sao anh cũng không biết được một chút nào vì từ lúc sáng đèn lên đến bây giờ, cô ta cứ chúi mặt vào lòng bà Vy mà khóc. Nhưng cứ nhìn thái độ của hai người phụ nữ ấy thì không cần phải đoán già đoán non gì cả, Thiên cũng biết thừa đây chính là Minh Phương, con gái của bà Vy.
Nhưng còn chuyện cô ta tự nhiên vào đây và la hoảng lên thì Thiên không làm sao chịu nổi. Vì anh có làm gì cô ta đâu! Mà cứ với thái độ của cô ta và những người có mặt trong phòng này thì chắc chắn là vừa rồi, anh đã có thái độ sàm sỡ với cô ta nếu như không nói là anh đã cố tình cưỡng bức cô ta vậy.
Không đượcc, thằng Thiên này có lang bạt thật đấy, có ăn chơi phóng túng thật đấy nhưng tất cả mọi việc nó làm đều minh bạch chứ có bao giờ nó lại làm cái chuyện đê hèn và khuất lấp như thế đâu! Nhất định là phải có một cài gì mờ ám trong chuyện này rồi! Không được! - Thiên nghĩ thầm lần nữa - Phải nói rõ ra cho mọi người hiểu. Và khi họ hiểu ra rồi thì anh sẽ xách valise ra đi, anh sẽ nhổ toẹt vào cái căn nhà này. Chắc là họ tưởng anh cần nó lắm hay sao mà phải bày trò để hạ nhục anh và để tống cổ anh như vậy?
Nhìn mọi người có mặt trong phòng bằng ánh mắt không hứa hẹn một sự hòa bình nào cả, Thiên lừ lừ ngồi xuống ghế, chiếc ghế duy nhất trong phòng và chậm chạp nói:
- Thôi được, để con nói rõ mọi chuyện cho ba và mọi người hiểu. Rồi sau đó con sẽ tự thu xếp mọi chuyện của mình. Thật ra, sự việc cũng chẳng có gì là to tát nếu như con không làm lớn chuyện, vì đây là một âm mưu mà con là kẻ bị hại cơ mà. Chuyện là vầy, con đang nằm ngủ. Bỗng nhiên cô bé này ở đâu chạy vào nằm lăn trên người con và bắt đầu la lên. Con hoảng hốt không biết chuyện gì đã xảy ra, và trong lúc bất ngờ con đã ôm đại cái gì mình vớ được mà không biết. Thì ra cái mà con không biết nên cứ ôm đại đó lại chính là cô bé này đây. Sau đó thì mọi người chạy đến và mọi chuyện chỉ có thể thôi.
Nhìn y phục của Thiên còn rất nghiêm chỉnh, và nghe những lời anh giải thích thì cả ông Thuận lẫn bà Vy đều đã có vẻ tin rồi. Nhưng còn một vấn đề mà ai cũng thắc mắc đã được ông Thuận nêu lên ngay:
- Chuyện như thế thì cũng có thể tin được, nhưng tại sao mày lại có mặt trong phòng này?
Thiên giơ tay phân bua:
- Thì lúc ăn cơm xong ba chẳng bảo con lên đây nghĩ ngơi là gì? Hai ngày vừa đợi chuyến bay vừa thức suốt nên con còn ao ước gì hơn lời mời đầy nhiệt tình đó của ba. Thế là con vào đây và đánh một giấc cho đã đời, thế thôi.
Ông Thuận nóng nảy cắt ngang lời Thiên:
- Ai bảo mày vào đây bao giờ, tao chỉ nói mày lên phòng mà nghỉ nhưng phòng của mày là ở bên kia chứ.
Thiên cãi:
- Có cái phòng nào ngoài cái phòng này nữa đâu, phòng bên kia cửa khóa chặt làm sao con vào được. Mở cửa phòng này thấy vào được thì con cứ nghĩ là phòng này dành cho con thôi chứ.
- Thế mày không thấy đồ đạc trong phòng là của con gái à?
Thiên lắc đầu:
- Làm sao con biết được khi mà trong phòng tối thui và hai mắt con thì đã muốn nhắm chặt lại rồi, con chỉ thấy có cái giường và lăn ra ngủ mà thôi.
Mọi chuyện đã vỡ lở, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm. Và cũng bởi do Thiên và cả Minh Phương đều không muốn mở đèn khi vào phòng mới ra cớ sự. Giá như Thiên mở đèn khi vào phòng thì anh đã thấy đây không phải là phòng dành cho anh rồi, vì mọi vật dụng của Minh Phương có ở khắp nơi trong phòng. Và nếu như Minh Phương có mỏ đèn thì chắc chắn cô phải trông thấy một gã đàn ông lạ mặt ở đâu đến lại dám ngang nhiên chiếm dụng căn phòng của cô. Và như thế thì đâu có chuyện gì xảy ra…
Nhưng ở đời đâu phải mọi sự đều theo ý muốn con người, vì như thế thì làm gì còn có tiếng "giá như"…
Lời giải thích của Thiên đã làm mọi người trong phòng im lặng khi chuyện hiểu lầm đã được giải tỏa, chỉ còn nghe được tiếng nấc ấm ức nho nhỏ từ cổ Minh Phương thoát ra mà thôi. Cuối cùng, ông Thuận lên tiếng:
- Minh Phương à, chỉ là hiểu lầm thôi, con đừng để bụng chuyện này nữa nhé.
Bà Vy cũng nói:
- Lúc đó chắc là không biết nên con hoảng sợ như thế, bây giờ biết rồi thì là anh em trong nhà. Con đừng khóc nữa!
Thiên lầm lì đứng lên, anh hỏi trống không:
- Chuyện như thế đã xong chưa?
Ông Thuận gật đầu:
- Thì ba đã nói là do hiểu lầm, vậy nói rõ ra là xong chứ còn gì nữa?
- Như vậy cũng có nghĩa là con không phải là đứa tác tệ như mọi người đã nghĩ phải không?
Ông Thuận bối rối khi Thiên nhắc lại lời buộc tội của ông dành cho anh lúc nãy, ông ngượng ngùng nói:
- Ba nóng nảy quá nên không kịp nghĩ kỹ, Thiên à. Con không nên để bụng như vậy chứ.
Thiên lạnh lùng:
- Người khác nghĩ về con như thế nào thì con không cần để ý đến, vì họ có biết con là ai đâu. Nhưng ba thì khác, ba là cha của con mà. Ba đã nuôi dạy con hai mươi năm dài, làm sao ba lại không hiểu tính tình của con cho được. Thế mà vì những người xa lạ, ba lại có thể buộc cho chính đứa con trai của mình một điều xấu xa đến như vậy ư? Con thật hối hận khi đã tìm về đây đó ba à.
Ông Thuận ân hận nhìn con trai, tám năm trước nó đã bỏ ông ra đi cũng chính vì những lời mắng mỏ của ông. Ông đã hối hận và mong chờ nó biết bao trong những tháng ngày dài đó. Vậy mà giờ đây, khi nó vừa mới về bên ông, ông lại có thể nghĩ xấu cho nó như vậy hay sao?
Càng nghĩ, ông Thuận càng hối hận. Ông nắm tay thằng con trai của mình:
- Ba xin lỗi con, Thiên à! Ba quả thật đã hồ đồ mất rồi. Nhưng cũng vì chuyện xảy ra bất ngờ quá nên ba…
Thiên cắt ngang lời ông Thuận:
- Ba không cần phải áy náy như vậy, con sẽ không ở đây nữa đâu.
Ông Thuận hoảng hốt nắm chặt tay Thiên như anh sẽ đi ngày lập tức:
- Thiên à, con lại tính đi đâu nữa đó? Con vừa mới về với ba mà!
Thiên cười gằn:
- Đi đâu mà chẳng được? Con vốn là thằng bụi đời trong mắt ba mà. Con đã từng này tuổi rồi, có đi bụi cũng không đến nỗi chết đói đâu ba. Vả lại, con có làm gì cũng không làm phiền đến ba như tám năm qua vậy. Bà đừng lo!
Thấy cha con ông Thuận căng thẳng với nhau, bà Vy vội dìu Minh Phương ra ngoài. Ông Thuận vội vã nói:
- Ba không nghĩ thế đâu, ba chỉ muốn con về đây ở với ba và chuẩn bị thay ba trong công việc, Thiên à.
Thiên lắc đầu:
- Ba cho con từ chối chuyện đó đi ba, con không thích phải nương bóng của ba đâu.
- Sao lại nương bóng ba? Con là con trai của ba thì phải nối tiếp những việc của ba là đương nhiên rồi, con không làm thi còn ai vào đây nữa?
Thiên mỉa mai:
- Ba đã có một gia đình khác rồi đó, ba sẽ có những người cộng sự đắc lực cho ba. Còn con, tám năm nay con sống thoải mái quen rồi. Ba đừng làm con phải khó chịu vì những tranh giành không đáng.
Biết tính thằng con cứng đầu của mình, không thể một hai câu nói là có thể thuyết phục được nó. Ông Thuận tìm cách hoãn binh:
- Thôi được rồi, chuyện đó thì cha con ta sẽ nói tới sau. Con muốn như thế nào thì ba cũng chiều theo ý con. Nhưng con đừng rời khỏi đây, cứ ở nhà này với ba.
Nhìn vẻ thành khẩn của ông Thuận, Thiên cũng thấy mềm lòng. Ba anh chẳng đã thay đổi rất nhiều rồi hay sao? Tám năm trước đây, làm gì có chuyện ông năn nỉ anh như thế này mà thay vào đó chỉ toàn là những lời mắng nhiếc ấy chứ. Đã nhìn ra sự thành khẩn của cha, tại sao anh lại còn cố chấp?
Nghĩ thế, Thiên gật đầu với vẻ miễn cưỡng:
- Thôi được rồi, tạm thời con ở đây với ba. Nhưng con không làm việc trong công ty đâu đấy nhé, ba đừng có ép con. Bây giờ thì ba chỉ cho con căn phòng dành cho con đi, con mệt lắm rồi đây.