Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Chương 5
C
hờ Việt Linh ngủ xong, Việt Hà đi vào trong bếp. Nhìn những món ăn đã được chuẩn bị chu đáo trên bàn, cô lại thấy ngán ngẫm tuy cô chưa ăn miếng nào cho bữa cơm chiều. Và ngay bây giờ, khi bụng đang trống rỗng, Việt Hà cũng không muốn cầm lấy bát đũa một chút nào.
Việt Hà lững thững đi ra phòng khách. Ngã người xuống chiếc ghế bành rộng, cô nhắm hờ hai mắt mà nghe hồn trống rỗng vô cùng. Tối nay Thăng lại về muộn, để mặc cô một mình cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang này.
Khi cùng chồng đi xem căn nhà, và ngay cả những ngày vừa qua, Việt Hà đã thỏa mãn vô cùng với tổ ấm của mình. Cô thích căn nhà, không chỉ vì nó rộng rãi, lối kiến trúc vừa đẹp vừa hiện đại. Mà Việt Hà còn thích thú với địa điểm. Cô đã chán vô cùng căn nhà cũ của cô, một phần cũng vì nơi đó quá ồn ào, quá náo nhiệt ngay cả trong những khi cô cần có một khoảng không gian yên tĩnh.
Thế nhưng giờ đây, Việt Hà lại thấy sợ hãi sự yên tĩnh đến lặng người. Nỗi cô đơn như vây bọc lấy cô khi Thăng lại vui cùng bạn bè mà để cô một mình. Mà Thăng lại cùng vui với người ấy, điều đó lại làm cho Việt Hà thấy bất an.
Trong lòng Việt Hà hiện giờ thật là rối rắm. Cô không biết có phải trời già trớ trêu hay không mà lại xui khiến cho cô và Quân cùng ở gần nhau. Trong khi cô mới vừa dọn đến thì Quân cũng tìm đến hầu như cùng một lúc với cô. Đó là điều mà mấy hôm nay cứ làm cho Việt Hà mãi băn khoăn. Một sự tình cờ hay là do con người cố ý? Điều đó thì thật là Việt Hà không sao hiểu được.
Nhưng có một điều Việt Hà biết, và cô cảm nhận được điều đó rất rõ là tình yêu của Quân dành cho cô vẫn còn đó. Không cần anh phải nói ra, cũng không cần phải nhờ tới một người nào khác. Mà Việt Hà chỉ mới nhận được ánh mắt của anh dành cho cô, tình yêu ngày nào như đã sống dậy.
Ánh mắt của Quân nhìn cô ngay khi mới vừa gặp lại sau 10 năm xa cách đã làm cho Việt Hà sống lại với khoảng khắc ngày nào, khi cô và Quân vẫn còn chìm trong tình yêu nồng nàn. Bởi vì ánh mắt ngày ấy với tia nhìn hôm nay của Quân vẫn không có gì khác lạ. Đôi mắt anh vẫn sâu thẳm bao nỗi thương yêu, và vẫn dành cho cô tia sáng ấm áp nhất, với cả một trời tình hồng rực rỡ ngày nào.
Tiếng máy xe chạy vào sân, rồi tiếng đóng cửa đã cho Việt Hà biết Thăng đã về. Ngước mắt nhìn lên đồng hồ, cô thấy hai chiếc kim đã vuông góc với nhau. Đã chín giờ tối rồi đó, lại một ngày trôi qua trong vô vị.
Thăng bước vào, anh đi thẳng vào nhà không để ý đến Việt Hà đang ngồi thù lù trong lòng ghế. Anh cất tiếng gọi:
- Em ơi, anh về đây nè!
Miệng gọi nhưng chân Thăng vẫn bước đều. Việt Hà đợi cho chồng đi ngang chỗ mình mới lên tiếng:
- Em đây!
Bước chân Thăng dừng ngay lại, anh nghiêng người về phía vợ và ngạc nhiên hỏi:
- Sao em lại ngồi đây? Muộn rồi cơ mà?
Việt Hà hỏi lại, giọng cô mang đầy âm hưởng gay go:
- Anh cũng biết là muộn rồi cơ à? Thế mà mãi đến bây giờ anh mới chịu về? Nếu như không muộn thì chắc là anh cũng chưa về phải không?
Thăng ngạc nhiên quá đỗi! Thái độ của Việt Hà hôm nay thật lạ. Mọi hôm, anh cũng về muộn như thế này khi cần phải tiếp khách hàng, có bao giờ cô tỏ thái độ phản kháng như hôm nay đâu.
Thăng dừng hẳn chân, anh quay lại nhìn thẳng vào mặt Việt Hà. Nhưng gương mặt của vợ anh hôm nay kín bưng khiến Thăng không thể nào đoán biết được điều gì đang xảy ra trong đầu Việt Hà.
Bước lại bên vợ, Thăng đặt chiếc cặp lên bàn rồi ngồi xuống thành ghế của vợ. Anh cúi sát xuống, nhìn sâu vào mắt Việt Hà, giọng đầy băn khoăn:
- Em sao vậy Hà?
Việt Hà không thèm nhìn đến chồng, cô dấm dẳng:
- Có sao đâu!
- Thế sao em lại như thế?
- Như thế nghĩa là sao?
Một câu hỏi của Thăng được Việt Hà trả lời bằng một câu hỏi cộc lốc khác làm anh ngẩn người ra vì sự ngạc nhiên càng lúc càng tăng lên. Choàng tay qua vai Việt Hà, kéo cô dựa sát vào mình. Thăng ân cần hỏi:
- Em mệt hơ? Hà? Hay là đã có chuyện gì xảy ra?
- Chuyện gì là chuyện gì?
Thăng lúng túng không biết nói sao nữa khi mà vợ anh cứ dồn cho anh những câu hỏi vặn lại như thế. Cuối cùng, anh ôm siết vai Việt Hà, ghé sát mặt vào mặt cô âu yếm hỏi:
- Em giận anh hở?
Việt Hà dỗi hờn:
- Anh có làm gì sai đâu mà em lại giận anh?
Thăng cười nhẹ:
- Thì anh về trễ nè, và lại bỏ em ăn cơm một mình nữa nè!
Câu nói đúng ngay vào nỗi ấm ức của Việt Hà khiến cô không còn kềm nén được nữa, nước mắt cô bắt đầu chảy rồi Việt Hà bật lên tiếng khóc. Thăng ngẩn người ra nhìn vợ, rồi như hiểu được sự giận hờn của cô, anh kéo Việt Hà đứng lên. Choàng tay ôm vợ thật chặt và đỡ cô cùng ngồi xuống với mình trên chiếc ghế dài, anh dỗ dành:
- Thôi nào, anh biết là mình đã không đúng rồi mà. Em đừng khóc nữa Hà ạ.
Việt Hà vẫn chưa nguôi cơn giận dỗi:
- Anh có làm gì đâu mà lại nhận là mình không đúng? Chỉ tại em vô dụng mà thôi.
Đưa tay lau những giọt nước mắt đang ứa ra từ hai khóe mi của vợ, Thăng âu yếm:
- Có chứ sao lại không? Anh đã mãi vui bạn vui bè mà bỏ em ở nhà một mình nè, đúng không?
- Thì mọi lần anh cũng vui bạn vui bè đó, có lần nào anh nhận lỗi đâu?
Thăng bật cười khi nghe tiếng vợ đã dịu hẳn xuống. Anh biết, Việt Hà vốn hay mềm lòng, chỉ cần anh dỗ ngọt mấy câu là được thôi mà.
Hạ thấp giọng, Thăng làm ra vẻ hối lỗi:
- Thôi mà, đừng có mắc mỏ với anh nữa. Mọi lần anh không nhận lỗi vì khi đó anh phải tiếp khách hàng, nhưng còn hôm nay anh lại mãi vui nên có lỗi với em khi bắt em phải chờ đợi. Anh xin lỗi, chịu không?
Nghe Thang dỗ ngọt, Việt Hà thấy cơn giận trong lòng mình đã mất hẳn. Thì đã nói là cô vốn hay mềm lòng mà, huống gì chồng cô lại dỗ dành cô bằng những lời lẽ ngọt ngào như thế thì cô còn giận làm sao được?
Lau đôi mắt ướt, Việt Hà lườm chồng một cái:
- Anh đó, chỉ giỏi nói ngọt thôi à. Lần sau mà còn như thế nữa thì...
Việt Hà chưa nghĩ ra cách gì để làm eo với Thăng thì anh đã cướp lời:
- Sẽ không có lần sau nữa, em tin anh đi. Nếu như vì công việc thì anh không nói, nhưng nếu chỉ là bạn bè mời vui chơi thì nhất định phải có em bên cạnh, anh mới đi.
Lời khẳng định của Thăng làm Việt Hà thấy vui trong lòng. Tuy cô biết là mình sẽ chẳng tham dự nhưng buổi vui chơi với bạn bè của anh như thế đâu, nhưng chỉ cần anh nói như thế, cô cũng thấy thỏa mãn trong lòng.
Việt Hà ngước lên, cô nũng nịu nói với chồng:
- Anh đó, bỏ em một mình trong nhà làm em buồn muốn chết hà.
Thăng nói như ân hận:
- Cũng tại anh Quân nhiệt tình quá nên anh không thể từ chối được. Khi nãy anh ấy cũng có nói là mời em qua nhưng anh lại nghĩ em còn bận với con nên nói thôi. Nếu biết như thế này thì anh đã gọi cho em rồi.
Việt Hà chợt tò mò:
- Bộ chỉ có mình anh với anh ấy hay sao?
Thăng lắc đầu:
- Còn Khánh Chi nữa chứ. Cô ấy thật dễ mến, vả lại có vẻ rất yêu anh Quân.
Việt Hà thấy tim nhói lên một cái. Dù cô đã có chồng có con, đã có một gia đình riêng cô cũng hạnh phúc suốt 10 năm nay. Thế mà không hiểu tại sao khi nghe nói đến Quân với một người con gái khác, cô vẫn thấy tức thầm trong lòng.
Với một chút ganh tỵ trong lòng, Việt Hà lên giọng chê bai:
- Em thấy cô ấy cũng kỳ, con gái gì mà cứ bám theo đàn ông không một chút ngại ngùng gì hết.
Thăng bật cười, anh dựa người vào lưng ghế kéo theo Việt Hà:
- Chuyện tình cảm mà em, không làm như vậy thì người ta đâu có biết được tình yêu của mình. Cũng như anh hồi đó vậy đó, nếu như không lì mặt để bám theo em thì chắc gì giờ này đã có em bên cạnh như thế này. Biết đâu em lại lấy người khác rồi cũng nên.
Nghe nhắc đến chuyện của mình, Việt Hà lắc đầu tuy rằng trong lòng, cô cũng phải tự nhận là chồng mình nói đúng:
- Anh so sanh như vậy đâu có được, anh là đàn ông mà. Còn cô ấy lại là phụ nữ, phải biết giữ gìn giá trị của mình chứ!
Tiếng cười của Thăng lại vang lên, lần này anh cười to một cách thoải mái:
- Thôi đi bà vợ của tôi ơi, bà nệ cổ vừa vừa vậy. Thời đây bây giờ nam nữ bình đẳng, trong tình yêu không có sự phân biệt nữa đâu. Ai yêu thì bày tỏ tình yêu của mình ra chứ không cần phải e dè như thế nữa đâu.
Việt Hà lắc đầu như không tán thành ý nghĩ đó của chồng. Cô đột ngột đưa ra một lời phê bình:
- Nhưng mà hình như em thấy chỉ có Khánh Chi là yêu anh Quân thôi, còn anh ta không chú ý gì đến cô ấy đâu anh ạ.
Thăng ngẩn người ra nhìn vợ:
- Sao em biết chuyện đó?
Việt Hà không trả lời vào câu hỏi của chồng mà cô hỏi lại:
- Như vậy là em nhìn đúng phải không? Anh cũng nhận thấy như em à?
Thăng lắc đầu:
- Không phải anh chỉ nhìn thấy thôi mà anh đã được nghe nói.
Việt Hà ngạc nhiên nhìn chông:
- Nghe nói? Anh nghe ai nói?
- Thì nghe chính anh Quân nói chứ còn ai vào đây nữa?
Việt Hà lại càng rơi vào sự ngạc nhiên tới tột độ, cô hỏi dồn dập:
- Anh Quân? Anh ta nói với anh à? Anh ta đã nói gì với anh?
Thăng nhìn vợ, anh có vẻ lạ vì thái độ của cô:
- Chuyện đó thì có gì là lạ mà em ngạc nhiên dữ thế? Chỉ là những lời tâm sự giữa cảnh đàn ông với nhau thôi mà.
Ánh mắt Thăng dành cho cô làm Việt Hà chột dạ, cô biết mình đã quá nôn nóng khi để ý đến chuyện của Quân. Việt Hà cố trấn tĩnh mình, cô tự nhủ phải bằng mọi cách không được đê? Thăng biết mối quan hệ giữa mình và Quân ngày xưa.
Cô lấy lại vẻ tự nhiên của mình, Việt Hà gượng cười:
- Cũng chẳng phải là em lạ gì chuyện riêng của anh ta mà em chỉ lạ vì anh với anh ta mới quen với nhau có mấy ngày mà anh ta đã tâm sự với anh như thế.
- Thì là đàn ông mà em, mọi chuyện đều có thể trở nên dễ dàng nếu như mình biết thông cảm với nhau.
Dù đã tự nhủ là phải cố gắng che giấu nhưng Việt Hà cũng không khỏi căng thẳng khi hỏi tiếp Thăng một câu:
- Thế anh ấy đã nói những gì với anh?
Đến lượt Thăng ngạc nhiên nhìn lại vợ:
- Lạ thật! Có bao giờ em để ý đến chuyện của người khác đâu. Thế mà em lại có vẻ quan tâm đến anh chàng hàng xóm này. Em làm anh muốn nổi ghen với anh ta rồi đây.
Việt Hà chột dạ, cô hiểu mình đã sơ hở khi tỏ ra quan tâm một cách quá đáng tới chuyện của Quân. Nhưng cô không thể tự kềm chế mình được, vì một sức mạnh mơ hồ nào đó cứ thôi thúc cô tìm hiểu về Quân. Cho dù cô biết, chuyện tìm hiểu về anh bây giờ chỉ là một chuyện thừa thãi.
Gượng cười, Việt Hà ra vẻ thờ ơ:
- Đó đâu phải là chuyện mà em phải quan tâm, chỉ là em thấy tò mò một chút thôi mà. vì từ trước tới nay, anh cũng có bao giờ để ý gì đến chuyện của người khác đâu. Chỉ có anh chàng này là được anh lưu ý nên em cũng tò mò muốn biết, thế thôi. Nhưng nếu như anh không muốn em biết thì thôi, em không nghe nữa đâu. Mất công anh nghi ngờ này nọ.
Thăng cười cười:
- Mới nói vậy mà đã giận rồi hay sao đây, cô nương? Là anh chỉ vui miệng nhận xét thế thôi chứ có nghi ngờ gì đâu nào. Bộ anh không biết tính vợ anh hay sao mà lại hồ đồ như vậy.
Việt Hà giận dỗi quay đi, cô làm ra vẻ không cần:
- Thì anh đừng nói cho em nghe nữa, như thế thì anh yên tâm rồi. Chỉ có điều em thấy tội nghiệp cho cô Khánh Chi.
Thăng không hiểu ý vợ muốn nói gì. Anh hỏi:
- Tại sao lại tội nghiệp cho cô Khánh Chi?
Việt Hà phẩy tay một cái ra vẻ như cô đang nói chuyện của một người bàng quan:
- Thì đó, chỉ tại cô ấy tỏ tình ý của mình ra trước với người ta nên mới bị xem thường như vậy.
Thăng lắc đầu:
- Vậy thì em lầm rồi, anh Quân không hề có ý xem thường Khánh Chi. Mà trái lại, anh ấy rất quý cô ấy.
Việt Hà chợt nghe tim mình nhói lên một cái. Dù bây giờ cô đã là vợ, là mẹ, đã có một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Thế mà không hiểu sao khi nghe nói Quân dành tình cảm cho một người khác, cô vẫn thấy lòng dội lên một nỗi đau mơ hồ.
Bĩu môi một cái, cô tỏ ý không tin lời chồng:
- Anh nói là, quý người ta mà lại không yêu?
Thăng lại lắc đầu như muốn chê trách ý nghĩ giản đơn của vợ:
- Em nói gì vậy? Qúy mến đâu có nghĩa là yêu. Khánh Chi là một cô gái rất tốt, tuy là cô ấy mồ côi nhưng ý chí vươn lên của cô ấy là một tấm gương rất đáng cho chúng ta khen ngợi.
Việt Hà chợt nghe ghen tức với cô gái xa lạ kia. Cô ta là ai mà Thăng vừa nói Quân rất yêu quý, và ngay cả chồng cô cũng vừa tỏ ý khen ngợi cô ta. Không kềm được, Việt Hà bật ra lời ghen tị:
- Cô ấy tốt như thế sao hồi đó anh không lấy cô ta mà lại cưới em?
Thăng nhìn lom lom vào mặt vợ, anh bật cười:
- Cái gì nữa đây? Bộ ghen hở cô nàng?
Việt Hà ngúng nguẩy:
- Em mà thèm ghen với người con gái như thế à?
Đang cười cợt, Thăng chợt nghiêm mặt:
- Em nói như thế nghĩa là sao? Khánh Chi có gì không tốt mà em lại nói cô ấy như thế?
Việt Hà nhìn sững chồng, cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy! Chồng cô lại lên tiếng chỉ trích cô vì một người con gái khác hay sao?
Việt Hà tức đến nghẹn lời, cô lắp bắp:
- Anh... anh.. - Rồi như không nhịn được nữa, cô buột miệng nói một hơi - Chứ còn gì nữa, một cô gái mà tỏ tình trước với đàn ông mà tốt hay sao?
Thăng nhìn vợ một thoáng, rồi anh lắc đầu như chịu thua lập luận của vợ. Có điều, bộ Óc thông minh của anh đã cho anh biết là chẳng phải tự nhiên mà cô vợ yêu của anh lại nói như thế. Xưa nay Việt Hà vốn vẫn là người hiền hậu, dịu dàng cơ mà. Chắc là tại anh vừa tỏ ý khen Khánh Chi nên cô vợ của anh mới nổi máu Hoạn Thư lên đây thôi mà.
Mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, Thăng choàng tay qua vai vợ, nhỏ nhẹ nói:
- Em đừng nghĩ như thế Hà ạ, anh khen Khánh Chi như thế là vì anh thật sự quý mến cô ấy chứ không có ý gì khác đâu. Anh biết Khánh Chi từ khi cô ấy còn học phổ thông. Ngày ấy, trong số các bạn của Hoàng Thơ, anh thấy một cô gái lúc nào cũng sôi nổi với mọi hoạt động khi có đông người. Nhưng những lần tình cờ anh gặp cô bé ấy khi chỉ có một mình, cái dáng vẻ cô đơn của cô bé ấy đã gợi nơi anh một lòng trắc ẩn. Điều đó đã khiến anh tìm hiểu về Khánh Chi, và khi biết được hoàn cảnh côi cút bơ vơ của cô bé, anh thấy thương cô ấy như em gái của mình vậy. Và tuy không thể giúp gì được cho cô ấy, vì với lòng tự trọng rất cao, hay nói đúng hơn là sự tự vệ của một con người giàu tự ái, anh chỉ còn biết nâng đỡ cô ấy về mặt tinh thần mà thôi. Có một điều em cần biết thêm là Khánh Chi và anh rất đồng cảm với nhau, nhưng đó cũng như là một mối duyên tri ngộ vậy. Hoàn toàn trong lòng cô bé ấy cũng như anh, tất cả đều là tình anh em mà thôi.
Những lời giải thích của chồng làm Việt Hà nhẹ lòng. Đã nói vốn dĩ cô là một phụ nữ rất mau mềm lòng mà. Vả lại, từ khi cươi nhau tới giờ, chưa bao giờ Việt Hà thấy Thăng lại có một hành động nào chứng tỏ là anh không chung thủy với cô.
Ngã đầu vào vai anh như một cử chỉ tỏ ý tin cậy, Việt Hà nói nhỏ:
- Em xin lỗi...
Thăng cúi xuống, anh hôn nhẹ lên môi vợ:
- Không được nghi ngờ tầm bậy nghe chưa, anh chỉ yêu có mỗi mình em đã vất vả thế này rồi, yêu thêm người nữa chắc chết quá.
Việt Hà giẫy nhẹ trong tay chồng:
- Hừ, yêu em mà vất vả? Vậy thì đững yêu nữa.
Thăng lại cúi xuống, anh nồng nàn:
- Nhưng mà lỡ yêu quá rồi, làm sao mà hết yêu được.
Thật lâu, Thăng mới ngẩng lên. Việt Hà ôm mặt Thăng trong hai bàn tay nhỏ nhắn của mình, cô soi mắt mình trong đôi mắt đen của anh để thấy tình yêu chồng dành cho mình vẫn đầy ắp trong đó. Và cô chợt bàng hoàng khi nhận ra một điều, chính đôi mắt của Thăng đã làm cô không thể nào quên được một đôi mắt trong quá khứ, đôi mắt đã dõi theo cô từ những ngày đầu mới đi theo để làm quen.
Lắc mạnh đầu như muốn xua đi một ám ảnh khôn nguôi, Việt Hà vẫn không quên được mục đích của mình:
- Anh đã nói cô Khánh Chi tốt như thế, và cái anh Quân này cũng quý mến cô ta. Thế mà sao họ lại không yêu nhau nhỉ?
Thăng làm ra vẻ rành rẻ:
- À, chỉ tại cái anh chàng Quân này cố chấp quá thôi. Anh ấy đã tâm sự với anh là trước kia, anh ấy đã từng có người yêu. Hai người yêu nhau ghê gớm lắm, nhưng rồi hoàn cảnh đã khiến anh ta không thể nào cưới được người yêu của mình. Cô ấy bỏ đi lấy chồng, đến nay cũng đã 10 năm rồi, thế mà anh ấy vẫn không sao quên được người yêu cũ. Chỉ vì không hiểu sao, anh ấy vẫn thấy mình có lỗi với người xưa. Vì thế mà dù cố gắng đến đâu, anh ấy vẫn không thể nào yêu được người con gái khác.
Việt Hà thầm lo sợ trong lòng khi những gì trong quá khứ đang tình cờ được khơi lại. Cô hồi hộp hỏi chồng:
- Thế anh ấy có nói cho anh biết cô người yêu cũ đó là ai không? Và anh ta đã có lỗi gì với cô ấy?
Thăng lắc đầu:
- Anh ấy chỉ tâm sự thế thôi, mà anh thì tôn trọng nỗi buồn của anh ấy nên cũng chỉ biết lắng nghe thôi chứ không hỏi gì thêm - Thăng bỗng nhiên cao giọng, anh luồn tay bế vợ lên - Mà thôi, chuyện của người ta mình không nên nói tới nữa. Từ nãy tới giờ mất quá nhiều thì giờ của chúng mình rồi. Bây giờ là giờ của tụi mình, em không thấy là đã quá khuya rồi hay sao?
Thăng xốc vợ lên tay, anh bồng Việt Hà đi thẳng vào trong phòng ngủ mặc kệ cô la lên oai oái. Nhưng dù là như thế, nhưng Việt Hà vẫn vòng tay ôm chặt bờ lưng rộng của chồng. Cô úp mặt vào ngực anh, hít nhẹ mùi mồ hôi quen thuộc để thấy hồn mình bình an quá đỗi.
Dĩ vãng ơi, thôi mi hãy ngủ yên để ta được ấm êm mãi với hạnh phúc nồng nàn này...
Đeo chiếc kính đen lên mắt, gác cả hai tay lên volan, Quân ngồi im lìm trong xe, mắt nhìn thẳng về một nơi cố định. Nơi đó chính là cổng nhà của Thăng, và anh đang chờ một nhân dáng thân yêu xuất hiện.
Đã để ý tìm hiểu những gì mình muốn tìm hiểu, nay thì Quân đã có thể biết được khá rõ ràng thời gian biểu của Việt Hà. Giờ này là cô đang đi đón con gái đi học về, và Quân biết, chẳng mấy chốc nữa đây, cô sẽ xuất hiện trước mắt anh.
Đây là lần đầu tiên Quân chờ đợi Việt Hà sau 10 năm cách xa. Ngần ấy năm cách xa nhau, bao nhiêu là nhớ thương chôn chặt trong lòng, Quân đã mong chờ biết bao ngày hôm nay, ngày mà anh có thể gặp lại người anh hằng thương nhớ.
Nỗi đợi chờ nào rồi cũng đưa tới nóng ruột. Quân cũng không thoát ra khỏi ngoại lệ đó. Anh đã bắt đầu thấy nóng ruột khi chờ mãi mà chẳng thấy bóng Việt Hà và con gái đâu. Anh giơ tay lên xem đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi cơ mà. Mỗi khi vào giờ này thì Việt Hà đã đón con gái về từ lâu, vì giờ này thì chồng cô cũng đã về tới nhà.
Nhớ tới người đàn ông đó, Quân không khỏi thấy trong lòng dâng lên sự khó chịu. Vì chính sự xuất hiện của anh ta đã làm cho anh mất đi Việt Hà. Vì nếu không có Thăng, có lẽ Việt Hà sẽ chịu đợi anh thêm một thời gian nữa, để anh có đủ điều kiện lo cho cuộc sống chung của hai người.
Nhưng lạ một điều là khi nghĩ tới Thăng, Quân chỉ thấy khó chịu trong lòng vì anh ta đã chiếm mất của anh một thứ thật quý chứ trong lòng anh không hề có một chút gì ganh ghét anh ta. Anh cũng không sao hiểu nổi tâm trạng của mình nữa, để rồi cuối cùng, anh đành phải tự lý giải là chính vì trông thấy Thăng rất yêu vợ, anh ta đã mang đến cho Việt Hà một cuộc sống mà trước đây anh không thể nào có được cho cô, và đã tận mắt chứng kiến hạnh phúc của Việt Hà mà trong lòng anh không hề ghen ghét với Thăng chăng.
Một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà Việt Hà làm Quân cau mặt lại, anh đã nhận ra chiếc xe quen thuộc của vợ chồng Việt Hà. Và tuy ngồi từ xa, anh cũng nhận ra trong xe chẳng phải chỉ mình Thăng như mọi hôm mà có đủ cả gia đình hạnh phúc đó. Có lẽ hôm nay Thăng đã đến trường con gái để đón cả hai mẹ con, và chắc hẳn họ đã có một bữa cơm chiều vui vẻ tại một tiệm ăn nào đó trước khi quay trở về nhà vào giờ này.
Không kềm giữ được sự thất vọng của mình, Quân nổ máy xe và như một sự tình cờ, anh cho xe chạy thẳng về phía vợ chồng Việt Hà. Đang ngồi trên xe đợi vợ mở cổng, Thăng đã nhận ra ngay khi Quân cho xe đến gần. Thò đầu ra cửa xe, anh vui vẻ hỏi:
- Anh mới đi làm về à?
Quân gật đầu, anh cũng thò đầu ra cửa xe nhưng không trả lời câu hỏi của Thăng mà lại có một câu hỏi khác:
- Hai người mới đi đâu về hay sao?
Đã mở xong cổng, Việt Hà quay lại nhìn Quân với một vẻ lãnh đạm. Cô không tham gia vào câu chuyện của hai người mà mặc cho chồng trả lời với Quân dù cô đã nhận thấy ánh mắt của anh đang đăm đăm nhìn mình.
Thăng vẫn vô tình không nhận ra những điều đó, anh vui vẻ đáp lời:
- Chiều nay tôi rảnh việc, sẵn đường đến đón hai me con cô ấy tại trường học của cháu rồi đưa cả hai đi ăn tối rồi mới về đó chứ. Anh rảnh không, mời anh vào nhà uống trà một lát.
Quân ngần ngừ một chút, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Việt Hà như chờ ở cô một cử chỉ đồng tình nào đó. Nhưng Việt Hà vẫn cứ đứng lặng im không tỏ ra có một phản ứng nào. Thất vọng, Quân nhẹ lắc đầu:
- Thôi, không dám làm phiền buổi tối đầm ấm của hai ông bà. Tôi phải đi kiếm cái gì ăn tối đây.
Thăng bật kêu lên:
- Cái gì, giờ này mà anh chưa ăn tối à? Muộn quá rồi đấy, anh cứ ăn uống thất thường như thế không tốt đâu.
Quân nhếch môi cười lạnh:
- Tôi chỉ có một thân một mình, chẳng có ai để nhắc nhở nên sống như thế quen rồi. Bao giờ hết việc mới nghĩ đến chuyện cái bao tử được. Thôi, tôi xin kiếu hai người nhé.
Nói xong, không để cho Thăng kịp có thêm một lời nào nữa, Quân cho xe lùi lại thật nhanh và phóng thẳng ra đường. Hòa vào dòng xe đang lưu thông trên đường, Quân lái xe đi như một người mộng du mà cũng không biết bây giờ mình muốn đi đâu.
Đi mãi, đi mãi rồi Quân cũng phải ngừng xe lại. Và anh cũng đã ngừng theo một quan tinh chứ không biết mình đang ở nơi nào. Mãi đến khi nhìn lên, anh mới nhận ra nơi mình vừa dừng xe chính là một tiệm ăn rất quen thuộc với mình.
Dù chưa ăn cơm chiều, nhưng Quân vẫn không nghĩ tới chuyện ăn một cái gì đó vào bụng. Nhưng đã lỡ ngừng xe lại đây rồi, anh thấy mình cũng nên vào để ăn cho xong chuyện. Khẽ nhún vai một cái, Quân tìm chỗ đậu xe. Anh bước xuống xe và đi thẳng vào trong với một dáng điệu lừng khừng.
Chủ tiệm ăn không lạ gì với Quân nên ông ta vồn vã đón anh:
- Chào cậu, hôm nay cậu ăn cơm trễ. Công việc nhiều lắm à?
Quân lừng khừng kéo ghế ngồi xuống:
- Cũng không có gì lạ nhiều. Chỉ tại tôi không muốn ăn thôi.
Ông Thành, chủ tiệm ăn, kêu lên:
- Như vậy đâu có được, cậu phải giữ gìn sức khỏe của mình chứ. Bây giờ cậu còn trẻ thì không có vấn đề gì đâu, nhưng mai này có tuổi rồi thì khi đó cậu mới thấy là tiếc những ngày này đấy.
Quân đưa tay lên xoa mặt, anh mệt mỏi nói:
- Cám ơn ông, nhưng mà tôi khỏe lăm, không sao đâu. Bây giờ thì tôi cũng thay đổi rồi, ông có gì cho tôi ăn không?
Ông Thành sốt sắng gật đầu:
- Có chứ, hôm nay tôi có một món ăn mà cậu vẫn thích đấy.
Không cần biết là ông Thành nói đến món gì, Quân cũng gật đầu ngay:
- Vậy ông cho dọn ra giùm tôi.
Nhìn Quân, ông Thành hiểu là đang có một chuyện gì đó xảy ra với anh. Nhưng vốn tế nhị, ông không hỏi gì thêm mà chỉ lặng lẽ lui bước vào trong để dọn món ăn cho anh.
Ông Thành biết Quân cũng khá lâu, dễ chung cũng gần hai năm rồi. Trong khoảng thời gian khá dài đó, anh thường đến dùng cơm tại đây. Khi thì Quân chỉ có một mình nhưng cũng có khi anh cùng với một vài người bạn, những người thích yên tĩnh đã cùng anh đến với quán cơm thanh nhã này.
Ông Thành cũng đã từng nói chuyện với Quân, ông thật sự mến mộ chàng thanh niên này. Ông nhận thấy Quân có những đức tính mà thanh niên ngày nay, nhiều người đã đánh mất nó vì cuộc sống tranh giành. Ơ? Quân, ông còn thấy thích tính cách điềm đạm của anh, và nhất là thái độ chừng mực, chững chạc đã làm cho ông thích đến nỗi đã có lần ông nghĩ tới chuyện giá như ông có một chàng rể như thế.
Có điều chuyện duyên số thì không ai nói được. Vì thế, cô con gái cưng của ông đã lập gia đình, và cái ý định của ông đã không bao giờ có cơ hội nhắc đến.
Ông Thành đã bưng ra cho Quân một dĩa thức ăn, ông ân cần nói:
- Cậu ăn đỡ món này đi rồi tôi cho dọn tiếp món nữa.
Nhìn dĩa thức ăn ông Thành vừa đặt trước mặt mình, Quân thấy bụng mình cũng sôi nhẹ lên một cái. Những miếng mực trắng nằm lẫn với những lát dưa leo xanh ngắt, điểm thêm vào đó là những lát ớt đỏ và những cọng hành xanh mướt khiến chiếc dĩa thức ăn trông thật đẹp mắt. Mùi thức ăn thật hấp dẫn đã khiến cho anh biết đói rồi đó. Lại thêm mùi thơm của nó đang kích thích dịch vị của Quân làm cho anh muốn cầm ngay lấy đũa. Nhưng anh vẫn không quên nói với ông Thăng một câu khen ngợi:
- Trông dĩa thức ăn bác làm, người nào không đói cũng phải thấy đói. Nhưng mà bác cho tôi vài lon bia ra đây chứ!
Ông Thành gật đầu:
- Phải ha, một món nhậu ngon lành như thế này mà tôi lại quên mất chứ. Cậu đợi tôi một chút nhé.
Ông Thành quay lưng đi vào trong, và ông cũng trở ra thật nhanh. Trên tay ông bây giờ là chiếc xô đá và những lon bia ướp trong đó. Ông vui vẻ nói với Quân:
- Đây, bia ướp lạnh cho cậu đây. Tôi để thêm đá cho nó lạnh lâu một chút, cậu uống mới ngon đó.
Cầm lên một lon bia, Quân bật nắp, anh ngần ngừ một chút rồi trao cho ông Thành:
- Bác uống với tôi một lon chứ.
Không một chút ngần ngại, ông Thành cầm ngay lấy lon bia:
- Được thôi, tôi cũng uống với cậu một lon cho vui. Nhưng mà hôm nay tôi đãi cậu đấy nhé.
Quân lắc đầu:
- Để hôm khác rồi bác đãi, còn hôm nay thì tôi không nhận đâu - bật nắp một lon bia khác, anh giơ cao tay - Mời bác!
Ông Thành vui vẻ cụng lon với Quân. Vốn dĩ ông rất ít khi ngồi với khách hàng, thế nhưng hôm nay ông lại không một chút nề hà đối với lời mời của Quân.
Uống xong lon bia, ông Thành rút lui sau khi đã mang ra cho anh thêm một dĩa thịt bò áp chảo. Còn lại một mình, Quân không thèm nhìn đến ai. Anh lẳng lặng với ly bia của mình.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Quân như đã lãng quên đi tất cả mọi điều quanh mình để chỉ còn chìm đắm vào với men rượu. Màu bia vàng óng trông thật đẹp, anh soi mắt mình trong đó để tìm lại một màu nắng vàng rực ngày nào, mà trong màu nắng lung linh kỷ niệm đó, Việt Hà đang cười với anh, một nụ cười đẹp nhất.
Khi Quân đứng lên thì trời đã thật khuya, trong tiệm chỉ còn lại mình anh với ông chủ tiệm già ngồi lặng lẽ nơi góc phòng nhìn anh chăm chú. Ông Thành như hiểu được đang có một chuyện gì đó xảy ra với Quân, và ông tôn trọng nỗi niềm riêng tư của chàng thanh niên tuổi trẻ.
Thấy Quân đưng lên, ông Thành vội vã bước tới. Những chiếc lon bia rỗng không nằm lăn lóc dưới chân Quân khiến ông biết là anh không còn tỉnh táo nữa. Bằng một giọng chân thành, ông ân cần nói với anh:
- Cậu có thấy mệt không? Hay là cậu ở lại đây chơi, nói chuyện với tôi một đêm vậy!
Quân vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra nơi ông Thành một sự ái ngại dành cho anh. Và anh cũng còn đủ nhận thức để thấy là mình không nên làm phiền người ta quá mức.
Với bước chân đã hơi ngả nghiêng, Quân lắc đầu:
- Cám ơn bác, tôi phải về đây.
Ông Thành cố giữ Quân thêm lần nữa:
- Cũng muộn lắm rồi, hay cậu ngủ lại đây rồi sáng về sớm?
Quân lại lắc đầu:
- Tôi còn một số việc phải làm, không thể không về được đâu.
Ông Thành vẫn phân vân:
- Nhưng mà hôm nay cậu uống hơi nhiều, tôi ngại...
Ông Thành ngập ngừng, nhưng Quân đã hiểu ông muốn nói gì. Anh cười to:
- Bác tưởng tôi say chứ gì? Hổng dễ đâu, tôi còn tỉnh táo lắm mà. Bấy nhiêu đó bia mà nhằm nhò gì!
Biết là không thể giữ Quân lại được, ông Thành ân cần căn dặn:
- Vậy thì cậu đi đường nhớ cẩn thận nhé!
Quân gật đầu:
- Chuyện đó thì đương nhiên rồi, cám ơn bác về bữa tối thật ngon này.
Ông Thành theo Quân ra cửa và đứng nhìn theo anh mãi. Thấy anh khởi động và điều khiển xe một cách bình thường, ông mới an tâm quay trở vào.
Quay kiếng xe lên, Quân hít vào lồng ngực mình một hơi thật dài. Lượng khí trời mát dịu của đêm khuya tràn vào buồng phổi anh làm anh thấy dễ chịu đôi chút. Nhưng cái cảm giác lâng lâng thì càng lúc càng gia tăng khiến anh thấy phẩn khích. Quân cho xe chạy khá nhanh, cũng may mà trời đã vào khuya nên con đường thật vắng người.
Chẳng mấy chốc, Quân đã về đến con đường quen thuộc. Không vội về nhà, anh dừng xe trước căn nhà bên cạnh. Tắt máy xe, Quân nhìn đăm đăm vào cánh cổng đang đóng im ỉm. Căn nhà hoàn toàn chìm ngập trong bóng tối, điều đó chứng tỏ chủ nhân của nó đã yên giấc từ lâu. Một thói quen ngày nào của người con gái anh yêu chợt hiện ra trong đầu Quân khiến anh liên tưởng tới một hình ảnh, chắc hẳn giờ này Việt Hà đang cuộn tròn như con mèo nhỏ trong vòng tay êm ái của Thăng.
Ý nghĩ đó chợt đến khiến lòng Quân nhói đau. Anh vòng hai tay trên volan ngồi bất động một lúc thật lâu, tâm trí anh trở nên nặng nề quá đỗi.
Quân không nhận thấy nơi cổng nhà anh cũng có một bóng đen bất động như anh. Anh ngồi đó, nhìn vào nhà Thăng bao lâu thì bóng đen đó cũng nhìn anh chăm chú bấy lâu.
Thật lâu, Quân mới trở mình. Anh lại khởi động xe và chạy thẳng về cổng nhà mình. Mãi đến lúc này, ánh đèn pha sáng quắc mới cho anh thấy người đứng trước cổng nhà anh. Vội dừng xe lại, Quân mở cửa bước xuống.
Với những bước chân ngất ngưỡng, Quân tiến tới trước mặt người đó. Anh nhừa nhựa hỏi:
- Ai đây? Tại sao lại đứng trước cổng nhà tôi?
Người con gái - Phải, người đang đứng trước nhà Quân chính là Khánh Chi - bước ra một bước. Cô hỏi:
- Anh chịu về rồi hở?
Quân cũng đã nhận ra Khánh Chi, anh lúc lắc đầu:
- Có chuyện gì mà em phải đợi anh?
Khánh Chi lắc đầu:
- Không có chuyện gì hết. Chỉ là em muốn gặp anh thôi. Nhưng mà anh cho em vào nhà đã, em đứng đây cũng mỏi chân quá rồi.
Quân vội lục túi tìm xâu chìa khóa:
- Vậy đợi anh mở cổng.
Giở xâu chìa khóa ra trước ánh sáng vàng vọt của chiếc bóng đèn cao ấp, Quân tìm mãi mới thấy chiếc chìa mình cần tìm. Anh lọng cọng cho chiếc chìa vào ổ khóa, nhưng không sao mở được. Khánh Chi sốt ruột, cô giật lấy xâu chìa khóa trong tay Quân:
- Đưa đây em mở cho, anh lo lái xe vào đi.
Quân đậu bừa chiếc xe giữa sân, anh xuống xe và quay lại nhìn. Khánh Chi cũng đã khóa cổng xong đang đi tới cạnh anh. Choàng tay qua vai Khánh Chi, Quân bước thấp bước cao đi vào nhà. Đến cửa, anh lại phải dừng lại để đợi cô mở khóa.
Vào đến phòng khách, không một chút ngại ngùng, Quân buông vai Khánh Chi ra và thả người nằm đại xuống chiếc ghế dài. Bây giờ thì anh không thể gượng nổi nữa, những lon bia đã thấm sâu vào máu anh mất rồi.
Khánh Chi lắc đầu, cô lay vai Quân:
- Anh Quân, vào phòng mà ngủ chứ, nằm đây sao được?
Nhắm nghiền hai mắt lại, Quân lè nhè:
- Có gì đâu mà không được, chỉ cần có chỗ nằm thôi mà. Anh...
Câu nói của Quân không trọn nữa rồi, trong cổ anh đã ụa lên một tiếng, và một dòng thức ăn vọt ra thật nhanh khiến Khánh Chi chỉ còn biết nhảy lùi lại phía sau ngay lập tức để tránh không dính vào mình.
Bao nhiêu bia, bao nhiêu thức ăn Quân ăn vào lúc nãy cứ lần lượt tuôn ra, và anh thì không biết làm gì khác hơn là nghiêng đầu xuống sàn để mặc cho muốn ra sao thì ra. Khánh Chi bịt chặt lấy mũi, vì mùi rượu và thức ăn Quân tuôn ra tạo thành một thứ hương vị nồng nặc, chua lét khiến cho cô cũng lợm giọng muốn ói.
Quân đã tống hết những gì trong bụng anh ra. Mặc kệ cho đầu nằm nghiêng thòng xuống cạnh ghế, anh nhắm nghiền hai mắt lại và nằm im rơ. Khánh Chi lắc đầu ngán ngẫm, cô cũng không biết mình phải làm gì nữa bây giờ.
Mãi một lúc sau, nhận thấy tư thế nằm của Quân không ổn vì đầu của anh đang từ từ rơi xuống nữa, Khánh Chi mới rón rén đi lại gần anh. Nâng nhẹ đầu Quân lên, Khánh Chi gọi nhỏ:
- Anh Quân, dậy đi! Dậy vào giường nằm chứ!
Mặc kệ cho Khánh Chi gọi, mặc kệ cho cô nhấc đầu mình lên, Quân vẫn như không có chuyện gì xảy ra hết. Vì anh đã ngủ từ lúc nào rồi.
Gọi Quân mãi không được, Kc đành phải kéo mạnh đầu anh lên cho nằm thẳng trên ghế. Nhưng Khánh Chi vừa kéo đườc đầu Quân lên thì anh lại nghiêng người thả cái chân dài sọc của mình xuống. Lại thêm một lần nữa, Khánh Chi phải ra sức kéo anh lên ghế. Vào trong phòng tắm, Khánh Chi nhúng ướt chiếc khăn mặt và trở ra lau sạch mặt mũi cho Quân. Cuối cùng, cô giặt chiếc khăn lại lần nữa và xếp nhỏ lại, đặt ngang qua trán anh.
Xong việc lo cho Quân, bây giờ Khánh Chi mới nghĩ đến chuyện dọn dẹp những gì anh vừa tống ra. Nhìn sàn nhà lênh láng, nhầy nhụa, Khánh Chi không biết mình phải làm gì lúc này. Nhưng rồi bản năng của một người phụ nữ khiến cô không thể đứng yên được. Thu hết can đảm, Khánh Chi xăn cao tay áo, đi vào nhà bếp tìm dụng cụ để dọn dẹp mọi thứ. Cũng may, tuy là đàn ông, nhưng Quân cũng mua giẻ lau nhà. Lại có cả cái xô nữa. Thế là quá đủ cho việc dọn dẹp.
Dọn xong mọi thứ thì Khánh Chi cũng đã mệt nhoài. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bành rộng mà thở ra một hơi thật dài. Tuy nhiên, trong lòng cô không hề thấy tiếc công sức mình bỏ ra một tí nào. "Ai bảo mình yêu người ta làm gì? Đã thế thì phải chịu cực chứ sao!" Khánh Chi nhủ thầm với mình như thế, và cô hài lòng với mình khi đã làm được một điều cho người cô yêu.
Chiếc máy lạnh nơi góc phòng vẫn cứ đều đều tỏa ra hơi lạnh. Từ nãy, vì bận rộn dọn dẹp mà cô không thấy lạnh, nhưng giờ đây, khi ngồi yên một chỗ rồi, Khánh Chi mới thấy hơi lạnh đang làm se làn da của mình.
Nhìn sang phía Quân, cô thấy anh đã nằm co người lại chứng tỏ là hơi lạnh cũng đã ảnh hưởng đến anh.
Khánh Chi lò dò đi lên lầu, cô tìm vào phòng ngủ của Quân và rút cái mền xuống để đắp cho anh. Vừa bước chân ra cửa, cô ngần ngừ một chút. Thế còn cô thì sao nhỉ? Cô cũng đâu có thể chịu được lạnh?
Quay trở vào, Khánh Chi mở chiếc tủ lớn trong phòng để tìm kiếm. Quân không có thêm một chiếc mền thứ hai, vì thế mà Khánh Chi đành phải tìm một tấm drap. May quá, Quân có cả một bọc drap mới tinh. Rút cho mình một tấm, cô lại lò dò xuống nhà.
Bung chiếc mền ra để đắp cho Quân xong, Khánh Chi chưa vội tìm chỗ nằm cho mình mà cô ghé ngồi xuống bên Quân, ngắm nhìn gương mặt của anh. Trong giấc ngủ, những nét khắc khổ ban ngày của Quân đã biến mất, thay vào đó là sự thanh thản nhẹ nhàng. Trong Quân lúc này thật an bình, giấc ngủ đã đến với anh dễ dàng như một đứa trẻ, có lẽ là nhờ ở men rượu chăng?
Khánh Chi cúi xuống, hơi thở của Quân vẫn còn vương lại hơi rượu khiến cô hơi nhăn mặt, nhưng rồi tình yêu trong lòng khiến cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Dường như những sợi tóc của Khánh Chi đang rơi xuống trên mặt Quân làm anh nhột nhạt. Anh hơi trở mình một chút và miệng anh lẩm bẩm một điều gì đó. Khánh Chi cúi xuống thêm chút nữa, cô ghé tai sát vào miệng Quân lắng nghe. Tiếng nói của Quân tuy nhỏ, nhưng Khánh Chi nghe thật rõ ràng:
- Việt Hà, em đừng đi!
Khánh Chi giật thót người. Tuy điều Quân vừa thốt ra đã ám ảnh cô bấy lâu, vì khi nhìn thấy thái độ của Quân khi gặp vợ chồng Thăng, không hiểu sao cô đã có một linh cảm lạ lùng, là Quân và vơ. Thăng hình như có một mối liên hệ nào đó. Và tuy điều đó đã làm Khánh Chi băn khoăn không ít, nhưng giờ đây, khi chính tai nghe Quân gọi tên người phụ nữ đó, Khánh Chi cũng không sao thoát khỏi ngỡ ngàng. Thì ra điều cô nghi ngờ lại chính là sự thật hay sao?
Quân lại mấp máy đôi môi, lần này thì tiếng anh đã lớn hơn nên dù không cần cúi sát xuống, Khánh Chi cũng nghe được rõ ràng những điều anh nói:
- Việt Hà, nghe anh nói đã. Sao em lại như thế? Về với anh đi!
Khánh Chi bật đứng thẳng lên, cô phủ đại chiếc mền lên người Quân rồi lùi lại, ngả người xuống chiếc ghế bành. Trong lòng cô giờ đây hết sức khó chịu. Nhưng Khánh Chi không thể nào hiểu được rõ ràng tâm trạng của mình.
Nếu nói là Khánh Chi thất vọng thì hoàn toàn không phải. Vì đã bao giờ cô hy vọng đâu mà mất! Nhưng nếu nói là ghen tuông thì cũng không đúng, vì Quân đã là người yêu của cô bao giờ đâu! Chỉ có mình có yêu thầm người ta thôi mà! Nhưng nếu nói là ghen ghét thì lại càng không phải. Vì Việt Hà đâu có làm gì tổn hại đến cô đâu, hai người hoàn toàn chẳng có một mối liên hệ nào cơ mà!
Khánh Chi khó chịu với chính mình, cô rơi vào tình trạng mâu thuẫn mà không biết cách nào để gỡ ra. Cô đành phải trăn trở riêng mình mà không thể nào tìm được người chia sẻ.
Co mình lại vì lạnh, Khánh Chi quấn chặt tấm ra vào người. Cô ngả đầu vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền lại như để chạy trốn những ý nghĩ trái ngược nhau đang giằng xéo trong cô.
Cơn buồn ngủ ập đến, Khánh Chi rồi cũng tìm được cho mình một giấc ngủ muộn, một giấc ngủ mệt nhoài....