Số lần đọc/download: 1129 / 7
Cập nhật: 2016-06-03 16:20:26 +0700
Chương 5
Q
uả thực nàng đang trở về với chàng. Gần tới nửa đêm thì nàng lên tới cổng sơn trại. Cánh cổng đang mở sẵn, y như là đang chờ đợi nàng trở về. Những ngọn đuốc cháy sáng rực từ đầu những cây sào bằng tre cắm xuống đất, và sân trại bừng sáng trong ánh sáng bập bùng. Không khí chứa đầy mùi vị của thịt quay tẩm gia vị. Nàng đang đói -- đói và mệt. Nàng đi qua cổng, không hỏi ai một lời. Nàng đi thẳng vào căn phòng mà nàng biết chàng ở đó. Nhưng chàng đã nghe thấy tiếng chân của nàng. Chàng mở rộng cửa và tiến lại với nàng.
"Cô đã trở lại. Tôi đã ra lệnh cho bọn chúng không được rời khỏi thị trấn mà không có cô đi theo."
Nàng ấp úng hỏi, "Anh bảo bọn họ thế à?"
Chàng trả lời rõ ràng và chắc nịch, "Bọn chúng sẽ phải chờ tại đó cho tới nửa đêm. Nếu cô không tự ý trở lại thì chúng sẽ phải trói cô lại và đem cô lên đây cho tôi."
Nàng thều thào, "Bắt cóc! Anh định bắt cóc tôi!"
Chàng kéo nàng lại gần cửa sổ và chỉ cho nàng nhìn ra. Bên dưới là một vùng quê đen tối. Nhưng tại một vài chỗ có những đám ánh sáng nhỏ bé, đang di chuyển về ngọn núi. Chàng nói:
"Ðó là quân đội của tôi. Nếu cô không trở lại tối nay, thì lửa hiệu sẽ đốt lên trên đỉnh núi, và quân của tôi sẽ tiến thẳng lại nhà cô, và đem cô trở lại đây cho tôi."
Nàng cảm thấy những điều nàng làm thực ngu muội, và kêu lên, "Tôi đã tự bắt cóc tôi cho anh."
"Dù trường hợp nào thì cô cũng vẫn phải tới đây. Tôi đã dự định như vậy trước khi cô ra về."
° ° °
Ngày hôm sau nàng biết rằng chàng đã sửa soạn tất cả. Nàng ngủ say sưa trong phòng nàng đến nỗi nàng cảm thấy nàng không bao giờ trở dậy nữa. Nhưng đến sáng thì bà già vào lay đánh thức nàng dậy. Bà già nói:
"Ðức lang quân của cô cho gọi cô. Ðức lang quân của cô - "
Lang quân của nàng! Họ nói chuyện một cách dễ dàng quá, coi như sự việc đã rồi. Nhưng nàng thức hẳn vì tiếng "lang quân" đó, và uể oải nhỏm dậy, tắm rửa và mặc quần áo.
Bà già nói với nàng: "Cô phải chờ đợi tại đại sảnh." Và nàng phải đứng đợi trong tòa đại sảnh hơi lạnh vì mặt trời chưa đủ ấm, và đại sảnh quá rộng và lát bằng đá phiến. Một tên đầy tớ đem đồ điểm tâm lại cho nàng, và nàng đói quá nên ăn ngấu nghiến. Sau đó chàng bước vào, rất lịch sự và đẹp trai trong bộ áo choàng dài lụa thêu mầu xanh. Nàng chưa từng trông thấy chàng ăn mặc đẹp như thế, và trong một thoáng, nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng tự hỏi, "Hỡi Chu Mai Ly, sinh viên tốt nghiệp tại đại học Wellesley, một người giáo dục tại Mỹ quốc mà lại kết hôn với con một tướng cướp, một người thuộc thời trung cổ hay sao?"
Chàng bắt đầu nói, hơi ngượng ngịu, "Vì ngày hôm nay chúng ta chính thức đính hôn --"
Mai Ly hoảng hốt kêu lên, "Tôi không -- tôi nghĩ tôi không muốn kết hôn với anh. Tôi nghĩ tôi muốn trở về nhà."
Chàng nhìn nàng và nói một cách cương quyết, "Cô không trở về nhà được. Chính tôi là người quyết định và chọn lựa." Trong giọng nói của chàng là âm thanh của cánh cổng kêu rít lên và đóng xập lại. Nếu nàng bỏ chạy bây giờ thì sẽ không có ngựa chờ sẵn nữa, và cũng không có cả kiệu. Nàng quả thực đã bị bắt cóc rồi!
Tiếng chàng lại vang lên, "Hôm qua cô tự ý tới với tôi. Nhưng tôi biết rõ đàn bà lắm. Hôm nay tôi đã sửa soạn giữ cô lại đây, dù cô đồng ý hay không cũng vậy." Nói tới đó chàng vỗ tay ra hiệu và người đầy tớ già bước ra. Chàng ra lệnh: "Hãy báo cho phụ thân ta biết rằng chúng ta sẽ tới trình diện với người ngay bây giờ. Ðúng trưa, tiệc đính hôn phải sẵn sàng." Quay lại Mai Ly, chàng cúi hẳn người xuống chào, và trịnh trọng nói, "Ngày hôm nay chúng ta sẽ đính hôn, và ngày mai sẽ là ngày thành hôn của chúng ta."
Nàng thì thầm phản đối, "Không, không -- mau lẹ quá - Tôi không chắc.."
Hình ảnh gia đình nàng đổ xô dồn dập đến tâm trí nàng - cha mẹ nàng, các phòng trong nhà nơi nàng đã chơi đùa và ngủ -- đại học, nhưng bạn gái người Mỹ, Mary Lane - Mary sẽ không bao giờ tin được chuyện này -- chuyện này chỉ có thể xảy ra tại Trung hoa mà thôi. Nàng bật khóc, "Không - không!"
Chàng nhắc lại với tên đầy tớ già, "Ngươi đã nghe rõ lệnh ta chưa?" Tên đầy tớ già cúi gập người xuống chào chủ nhân của hắn rồi lui ra.
"Hãy đi theo tôi," chàng ra lệnh cho nàng cũng bằng một giọng như khi ra lệnh cho tên đầy tớ. Mai Ly ngoan ngoãn vâng lời vì nàng không biết phải làm gì khác hơn. Một lát sau nàng đứng bên cạnh chàng, trước một lão già yếu đuối ngồi trong một chiếc ghế rất rộng chạm trổ rất đẹp và phủ da hổ. Lão già đã gầy trơ xương. Trên cái miệng đẹp đẽ hơi sưng của lão là một bộ ria mép đã ngả mầu xám, và bên trên cái miệng đó là cặp mắt cũng sưng lên và đục lờ đờ. Ðó chính là Lão Hổ, thân phụ của chàng.
Con trai Lão Hổ ra lệnh cho nàng, "Hãy cúi lạy thân phụ chúng ta." Nàng vâng lời làm theo lời chàng, như một cái máy không hồn.
Thế là nàng đã kết duyên với Thiếu Hổ. Hai người đã trải qua hai ngày hứa hôn và kết hôn lạ lùng. Hai ngày đã trôi qua trong một cơn bàng hoàng của sự huyên náo và ăn nhậu man dại thỏa thuê, của những tiếng pháo nổ và những cây đuốc cháy sáng rực và những đống lửa cháy bùng bùng. Bà già đặt chiếc khăn choàng che mặt cô dâu lên đầu nàng và chặc lưỡi khen:
"Không biết dân chúng dưới thung lũng sẽ nghĩ gì? Họ sẽ trông thấy lửa cháy và nghe thấy tiếng huyên háo và run sợ trong giường của họ. Các thủ hạ tại đây đang cầu khẩn Ông Hổ cho họ mở một trận tấn công cướp phá một vài thị trấn để ăn mừng hôn lễ của chủ tướng. Họ ăn uống no say đến nỗi họ hầu như điên cả rồi."
Dân chúng dưới thung lũng! Cha nàng cũng ở dưới thung lũng. Nàng đã tới đây để xin khoan dung cho cha nàng, để nói với Ông Hổ một cách giận dữ những điều nàng nghĩ về các sứ quân ngày nay, nhưng nàng đã...
Bà già nhanh nhẩu nói, "Bây giờ cô đẹp quá rồi! Chúng tôi sung sướng lắm! Chúng tôi vẫn mong ước Thiếu Hổ lấy vợ từ nhiều năm nay. Nhưng Thiếu Hổ rất là cứng cỏi - Thiếu Hổ muốn tự chọn lấy. Có cả trăm cô gái muốn làm vợ Thiếu Hổ - tại sao phân nửa số đàn bà con gái bị bắt về đây đều không chịu xuống núi cho đến lúc Thiếu Hổ phải đuổi họ đi - "
Mai Ly muốn vất bỏ chiếc khăn choàng che mặt cô dâu khỏi đầu.
Giọng nói của bà già trở thành tiếng cười, "Nhưng khi Thiếu Hổ sai người đi theo cô thì tất cả chúng tôi đều vui mừng. Chưa bao giờ chúng tôi thấy Thiếu Hổ quan tâm đến một người đàn bà nào, dù còn sống hay đã chết."
Phải, chàng đã sai người đi theo nàng. Nếu nàng không tự ý trở về thì chàng sẽ cưỡng bách nàng phải trở về với chàng. Nàng điều chỉnh chiếc mạng che mặt ngay ngắn và chặt chẽ trên đầu nàng.
Bà già quỳ gối để vuốt lại nếp của chiếc váy thêu nàng đang mặc. Chiếc váy này của mẹ Thiếu Hổ đã mặc trong ngày cưới của bà. Chiếc thắt lưng thêu kim tuyến hơi chật đối với nàng, và mấy chiếc nút phải nới ra để cho nàng đeo vừa. Bà già tiếp tục cuộc độc thoại, "Một người như Thiếu Hổ cần phải có một người vợ trẻ. Bây giờ cô đã tới đây, có lẽ Thiếu Hổ sẽ phải mở cuộc chiến để đoạt lại khu vực phía bắc của ngọn núi này. Ðảng Sói Xanh đã cướp chiếm khu vực ấy."
Mai Ly trả lời, "Tôi không bao giờ nghe nói về việc này."
"Cô không cần phải biết. Mọi người nói tên tướng cướp Sói Xanh chẳng là gì cả - không tài cán gì. Chính vợ hắn mới thực là một tướng cướp - một người đàn bà tuyệt giỏi, mọi người nói như vậy. Quả thực bà ta giỏi lắm. -- Ðây cô xong rồi."
Nàng đã quên những lời nói chuyện của bà già. Nàng đã sẵn sàng. Nàng bước ra ngoài, và trước sự hiện diện của toàn thể bọn cướp, nàng đã uống rượu hòa chung với rượu của chàng, và cùng quỳ xuống trước bàn thờ các vị thần của gia tộc chàng.
Nàng đã nghe thấy giọng nói của ông viện trưởng đại học Hoa Kỳ cách đây chưa đầy một năm, lúc nàng nhận lãnh văn bằng, "Cô Mai Ly Chu, thực là một sự vui sướng đặc biệt cho tôi được trao văn bằng cử nhân cho cô, khi biết rằng cô có một dịp may vô song tại quý quốc, để làm tăng tiến ánh sáng văn minh và văn hóa mới cũng như khoa học. Rất ít bạn gái trong thời đại của chúng ta được may mắn như cô."
Bây giờ, cách xa mười ngàn đặm, trên cái đỉnh núi hoang vu này, trước mặt một bọn cướp, nàng đang quỳ gối trước một đống các ông thần cổ làm bằng đất sét. Bây giờ thực là hết rồi, không cách gì thay đổi được nữa. Nàng đã uống rượu pha lẫn với rượu của chàng, và ăn cơm trong chiếc chén của chàng.
° ° °
Mai Ly hỏi Thiếu Hổ một cách đùa rỡn vì nàng đã biết rõ, "Ai là tướng cướp Sói Xanh?"
Hai người đã kết hôn được bốn ngày rồi, bốn ngày dài nắng vàng đẹp đẽ. Sơn trại được vây bọc trong ánh sáng mặt trời, đứng trong một cảnh thanh bình hoàn toàn, nhìn xuống những thung lũng lờ mờ hơi sương. Những toán cướp đã ra đi hết rồi. Nàng không hỏi những toán cướp đi đâu bởi vì nàng chưa muốn biết. Nàng xua đuổi mọi chuyện khác ra khỏi tâm trí nàng, trừ những giây phút của riêng hai người. Bên dưới đám sương mờ dưới thung lũng là cha mẹ nàng, là những người nàng cần nghĩ tới. Chắc mẹ nàng đã trở về, khóc lóc và để tang. Và cha nàng chắc hoang mang không hiểu ông đã thực sự trông thấy nàng hay là chỉ trông thấy một bóng ma của nàng. Cả hai người chắc sẽ đau khổ lắm -- nàng phải kể hết mọi chuyện cho cha mẹ hay. Nhưng chưa đến lúc. Người đàn ông này mà nàng đã kết hôn quả thực là một con người kỳ diệu của một giấc mơ -- một ông vua của thời trung cổ, và là một đứa trẻ trong thời đại của nàng. Nàng nghĩ nàng phải thay đổi chàng. Nàng sẽ lấy cái sức mạnh tự tin và chúa tể của chàng rồi biến nó phù hợp với thời đại. Nhưng trước hết nàng phải tìm hiểu biết rõ tất cả con người của chàng, lắng nghe chàng nói, quan sát chàng, để mặc chàng tuôn ra, nói hết những chương trình vĩ đại của chàng. Nghe chàng nói thì y như thể là không có chính phủ, không có luật lệ gì trên đất nước này. Chàng đang hoạch định một sự mở rộng đơn giản khu vực cai trị của chàng, và những người sẽ phải đóng thuế cho chàng.
Chàng nói một cách quả quyết, "Ta sẽ tổ chức một quân đội lớn, một quân đội gồm những người trẻ được huấn luyện đủ mọi thứ mà ta từng nghe nói. Phi cơ - súng." Từ trong đống sách, chàng rút ra một cuốn dậy cách chế tạo những phi cơ oanh tạc, và một cuốn khác chỉ dẫn cách chế súng đại bác.
Nàng đã phản đối một cách mạnh mẽ, "Em ghét chiến tranh."
Chàng mở to mắt nhìn nàng, và hỏi, "Vậy thì làm cái gì?"
"Anh phải làm gì cho dân chúng. Xây trường học chẳng hạn."
Nhưng chàng đã nghĩ đến trường học. Chàng lên tiếng, "Trường học của nhân dân." Chàng ép nàng phải nói cho chàng biết về các trường học của Mỹ và Nga. Nàng tưởng như đang nói với một thanh niên Mỹ, con trai của một triệu phú đã ngả theo cộng sản cho lương tâm của người cha tư bản. Rồi dường như lại có ai đã gọi chàng quay lại, và trong một giờ sau chàng lại trở về với bản chất hung bạo cố hữu của một tên tướng cướp, chỉ quen với việc giết người đoạt của.
Chàng kêu lên: "Ta phải đánh bại Sói Xanh. Hắn đã cướp chiếm một làng về phía nam của ngọn núi. Ta đã cố gắng dùng đường lối hòa bình - nhưng không đi tới đâu. Ta phải tấn công hắn và tự dùng kiếm chặt đầu hắn."
Hai người đang ở trong phòng riêng, một căn phòng lớn hình vuông, chứa đầy sách, một chiếc giường cực lớn, chiếc ghế và chiếc tủ chạm trổ đẹp đẽ. Chàng lục lọi trong chiếc tủ bằng gỗ long não. Từ đáy chiếc tủ, chàng lôi ra một thanh kiếm cổ hình cong và rút thanh kiếm ra khỏi bao. Chàng thay đổi nhanh chóng, mặt giận dữ đến nỗi nàng cảm thấy như chàng là một người hoàn toàn xa lạ.
"Vừa cách đây mấy phút anh còn đang nói chuyện về trường học mà."
"Ta sẽ dạy họ hơn là sách vở trong những ngôi trường ấy. Ta sẽ dạy họ cách đánh nhau."
Rồi chàng bỏ đi. Chàng dập đóng cánh cửa mạnh đền nỗi bụi rơi ra từ những khe nứt trên tường. Nàng ngồi đó, yên lặng, đau buồn vì cái nhìn hung dữ của chàng và những lời nói thô bạo của chàng. Con người mà nàng vừa kết hôn sao mà dễ dàng nổi hung đến thế?
° ° °
Sơn trại là một cảnh hỗn loạn của sự ồn ào và những tiếng quát tháo. Sân trại đầy những người thô bạo, hung dữ, mắt liều lĩnh, tóc tai dài và rối bù. Những con người dữ dằn này từ đâu tới? Họ túa lên núi. Khi nàng nhìn ra, nàng có thể trông thấy họ leo trên những đường núi nhỏ hẹp như những con sơn dương, nhanh nhẹn nhẩy lên mỗi lúc một gần hơn. Có tiếng xoang xoảng của những cây búa thợ rèn đập lên những cái đe, có mùi của da mới thuộc và tiếng ngựa hý từng đàn.
Thiếu Hổ ra lệnh cho nàng, "Hãy ở yên trong phòng." Thoạt đầu nàng vâng lệnh chàng. Từ cửa sổ nàng nhìn ra ngoài sân đang náo nhiệt. Lão Hổ đã tỉnh hẳn cơn ngủ gà ngủ gật và đứng dậy, tay chống chiếc gậy khắc hình đầu rồng, chòm râu bạc của lão bay phất phơ trong gió. Bằng một giọng yếu ớt của một người già bệnh hoạn, lão cứ quát to những lời chỉ dẫn cố vấn của lão:
"Các ngươi phải xử dụng sự rút lui như người đàn bà dùng cây quạt vậy. Hãy dụ quân địch bằng chiến thuật rút lui cho đến khi quân địch tiến vào địa điểm các ngươi phục kích!"
Các thủ hạ gầm thét đồng ý. Họ gầm thét một cách thân thiện. "Dạ. Xin tuân lệnh Lão Hổ!"
Hứng chí vì sự nồng nhiệt của thủ hạ, Lão Hổ quát tiếp, "Kẻ tấn công mù quáng không phải là người chiến thắng cuối cùng!" Lão ngừng lại đợi để lấy thêm hơi rồi lại quát tiếp, "Hãy rút lui và đợi thời cơ để phản kích lại!"
Ðám đông lại thán phục đồng thanh la to, "Phải! Phải! Thưa Lão Hổ!"
Nhưng Thiếu Hổ không phí thì giờ la hét như thế. Chàng đang ngồi trong thư phòng để đặt kế hoạch. Trên bàn là một bản đồ rất lớn của cả ngọn núi và tất cả những vùng chung quanh. Nàng lén vào và thấy chàng đang mải mê nghiên cứu bản đồ, vạch những đường nhỏ mầu đen dọc theo những con đường và khoanh tròn những thị trấn.
Khi nghe thấy tiếng động của nàng, chàng ngẩng lên, rồi chỉ tay vào một điểm trên bản đồ và nói: "Một tháng nữa kể từ ngày hôm nay, ta sẽ tiến tới đây. Ðó là trại của tên tướng cướp Sói Xanh."
Nàng nhìn vào mắt chàng. Dường như chàng không biết nàng có mặt tại đó. Chàng không hề nghĩ đến nàng từ nhiều giờ rồi. Một cái gì chua chát và tức giận tràn ngập tâm hồn nàng. Nàng hỏi, "Còn em thì sao?"
"Em muốn nói gì, còn em thì sao?"
"Lúc đó em sẽ ở đâu?"
Chàng ngạc nhiên trả lời, "Em sẽ ở nơi em đang ở bây giờ, ở nhà và chờ ta."
Nàng trả lời ngay lập tức: "Không, không, em sẽ không ở nhà. Anh lầm rồi. Em sẽ không còn ở đây khi anh trở về đâu." Nói rồi nàng bỏ chạy ra khỏi phòng. Nàng chạy về phòng riêng, nằm vật xuống giường và khóc với tất cả nỗi lòng đau đớn của nàng mà không biết tại sao nàng làm thế, trừ một điều nàng biết rằng chàng đang xa nàng.
Một lát sau Thiếu Hổ bước vào phòng. Nàng cảm thấy bàn tay của chàng trên vai nàng. Chàng yêu cầu: "Em cho ta biết tại sao em nói em sẽ không còn ở đây nữa khi ta trở về."
Mai Ly không trả lời. Nàng nằm im lặng, cảm thấy chính nàng mỗi lúc một giận dữ và mâu thuẫn như một đứa trẻ, bởi vì nàng yêu chàng và bởi vì chàng sẵn sàng xa nàng. Thiếu Hổ mạnh tay lật nàng quay trở lại, hai tay đè hai vai nàng xuống và nhìn chằm chặp vào mặt nàng. Chàng hỏi lại, "Em có nghe ta hỏi không?"
Nàng vùng thoát khỏi tay chàng, ngồi dậy, vuốt mái tóc và lạnh lùng trả lời, "Em đã nói rõ ý định của em rồi." Dẫu sao nàng cũng không phải là một đứa trẻ. Nàng nói tiếp, "Những cuộc tấn công lẫn nhau thế này thực là phi lý."
Ðấy là khởi đầu của một trận cãi nhau quyết liệt giữa hai người.