Số lần đọc/download: 1951 / 8
Cập nhật: 2016-01-24 12:26:42 +0700
Chương 5
Một nếp sinh hoạt cùng những nguyên tắc một khi đã hình thành thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Lã Mặc Ân hô hấp cũng theo quy luật, thời gian ăn uống, nghỉ ngơi cũng theo quy luật nốt. Có chuyện gì đáng giá để vui vẻ không? Không có, chỉ khi Tồn Ngải gởi thư mới gây cho Lã Mặc Ân những xúc động phập phồng thoáng qua, những cảm giác hạnh phúc ngoài quy luật.
Tồn Ngải đích thị là một con sâu lười biếng, cho dù có máy tính rồi, mỗi tháng một lần mới bằng lòng gởi thư cho anh. Còn Lã Mặc Ân thì, vừa nhớ đến liền đi viết thư cho cô nhóc, một lá ba lá năm lá tám lá, số lượng thư anh viết gấp cô mấy chục lần.
Nhưng mà…anh không để ý, không so đo, cũng chẳng thèm quan tâm đến việc những cái giá mình trả cho Tồn Ngải gấp mấy chục lần so với cô.
Thế gian này có một Trữ Tồn Ngải, còn có Lã Mặc Ân nguyện lòng vì cô mà làm trâu làm ngựa, nuông chiều yêu thương.
Sáng sớm chủ nhật, Mặc Ân đi đến dưới tàng cây. Nhãn đang kết trái, những quả cây lúc luỷu nặng nề, to tròn vô cùng bắt mắt lẫn trong ngọn cây, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi. Anh lấy sào trúc, muốn hái xuống, bóc vỏ rồi bỏ vào tủ lạnh, lại làm nhãn lạnh, còn muốn nhớ đến biểu cảm của Tồn Ngải lúc ăn đá.
“Anh, anh nhìn kìa, có trái nhãn kìa.” Một giọng bé gái non nớt vang lên, truyền đến từ bên kia bức tường.
“Ừ, em muốn ăn.”
“Rất muốn nha, anh, anh hái được không?”
“Không được, cần có sào trúc.”
“Ưm, nhưng mà người ta rất muốn.”
“Đó là của người khác. Ngoan, anh đi mua cho em ăn.” Cậu bé kiên nhẫn dỗ dành.
“Anh…”
Giọng gọi anh kia, mềm yếu, ngọt ngào làm nũng khiến Mặc Ân nhớ tới Tồn Ngải, nhớ tới lúc cô bé con luôn chu miệng cố chấp chỉ vào ngọn cây nói: “Em muốn, em muốn.”
Lần đó nhãn vẫn còn chưa chín, mà Lã Mặc Ân chỉ chịu thua cô, đành phải vác gậy tre hái xuống. Lúc bóc vỏ vẫn còn xác, rõ ràng bên trong chưa chín, nhưng Tồn Ngải lại sợ bị cười nhạo, ăn hết đám long nhãn chưa chín kia vào trong bụng. Kết quả ngày hôm đó cô nhóc bị tiêu chảy, còn bị anh mang đi khám bác sĩ. Ngốc…cô gái ngốc nghếch của riêng anh…
“Anh, em muốn, em muốn mà.” Cái miệng vòi vĩnh của cô bé kia giống hệt Tồn Ngải.
“Không được làm kẻ trộm, sẽ bị cảnh sát bắt.”
“Anh, chỉ hái hai trái thôi không được sao? Không ai nhỏ mọn như vậy đâu.”
Mặc Ân có thể tưởng tượng được cậu bé kia bất đắc dĩ đến nhường nào, tựa như mình năm đó.
Đến cuối cùng cậu bé này sẽ đồng ý chăng? Nhất định, cái giọng mềm ngọt như vậy, cứ gọi ‘anh’ liên hồi…
Quả nhiên, anh nghe thấy tiếng chân leo lên tường. Bingo, đã đoán đúng!
Mặc Ân đi đến cánh cửa nhỏ cạnh sân mở ra. Một kẻ trộm đang vịn đầu tường, một chủ mưu nhìn chăm chăm, ngốc không nói nên lời.
Động tác của cậu bé kia rất nhanh, nhảy xuống tường, theo bản năng kéo cô bé ra phía sau, đứng thẳng lưng nói: “Thật xin lỗi, là cháu sai.”
Anh ở bên kia bức tường nghe lâu như vậy, làm sao không biết là lỗi của ai.
Nhưng năm ấy, bác sĩ hỏi: “Làm sao mà ngốc đến mức đi ăn nhãn sống hả?” Lúc đó anh cũng giống như cậu bé này, đứng ra phía trước che chở Tồn Ngải lại rồi nói: “Thật xin lỗi, là cháu sai.”
Mặc Ân lắc đầu bảo: “Vào bên trong hái đi, leo tường rất dễ bị thương.”
Hai đứa trẻ cùng nhìn nhau cười. Lúc cả hai vào cửa, Mặc Ân đưa cho một cây sào trúc cùng túi nilon, còn dạy cách làm nhãn lạnh như thế nào. Cả buổi chiều này, anh đứng ở phòng bếp, nhìn qua cửa sổ sát đất, xem bóng lưng hai anh em nhà nọ, nghe những câu chuyện cười cùng giọng nói trong trẻo. Đột nhiên anh chợt nhớ tới Tồn Ngải ở phương xa, rất nhớ, vô cùng nhớ.
May mắn là buổi tối ngày hôm nay anh nhận được thư của Tồn Ngải, khiến nỗi nhớ đã hóa thành thời gian hạnh phúc trong một khắc ngắn ngủi.
Anh trai, anh vui vẻ không? Em rất hạnh phúc.
Em đã đến Paris, đó là quốc gia trong mộng của nhiều cô gái trên thế giới này. Ở nơi đây, ngay cả việc chỉ mua một túi anh đào, vừa đi vừa ăn nhưng lại lãng mạn khiến người ta muốn khiêu vũ.
Em mua một cốc cà phê, đi trên những con phố Paris. Khải Hoàn Môn kia em đã tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, ngồi hát hò trong công viên, rồi cho bồ câu ăn trước một giáo đường trắng, đi qua nơi những họa sĩ vô danh tụ tập, thay du khách vẽ tranh, không biết trong lòng họ còn có những nhiệt tình, những đam mê như lúc bắt đầu với nghệ thuật không.
Anh, rốt cuộc em cũng đã tìm ra bộ váy cưới trong mơ của mình. Không phải chấp nhận kiểu như ‘chín bỏ làm mười’, mà là thực sự muốn nó. Chiếc váy ấy rất đơn giản, cổ áo hình thuyền, thả suông không cầu kỳ, cũng không có ren cùng nơ bướm, bên trong không có những khung những vòng giúp váy phồng lên, ngay cả sa che mặt cũng chỉ bằng những đóa hoa trắng bé xíu cùng lớp vải trong suốt.
Đó là chiếc váy em nhìn thấy ở ngã tư gần điện Versailles. Tủ kính nho nhỏ, áo cưới không còn gì đơn giản hơn, một bó hoa bách hợp tươi thuần khiết…Vừa nhìn thấy tim em đã đập thình thịch, vô cùng muốn kết hôn ngay.
Em có đi bảo tàng Louvre, đứng trước những bức họa cùng pho tượng ở đây, trong lòng nghĩ, thì ra đến cuối cùng, người chết, lịch sử biến mất, chỉ có nghệ thuật là ở lại. Thì ra ‘mây trắng thương câu’, trong nháy mắt, thời gian như chạy trên một bánh xe khổng lồ, cuộc sống vẫn còn đó nhưng dấu tích lưu giữ lại ít đến thế.
Cụm ‘mây trắng thương câu’ nằm trong bài thơ可叹 Khả thán [“Đáng tiếc”] của Đỗ Phủ. Nguyên văn: “天上浮云似白衣,斯须改变如苍狗。” [white clouds change into grey dogs]. Cụm từ này ẩn dụ cuộc đời thay đổi, thế sự biến hóa khôn lường.
Anh, có bao giờ nghĩ tới, khi chúng ta chết sẽ để lại điều gì không?
Có lẽ là trong một hồ sơ tài liệu nào đó còn có thể lưu lại tên anh, nhưng nếu là em thì sao? Chắc cái gì cũng không để lại đi. Thực đáng tiếc, tuổi trẻ không cố gắng hết sức mình, em cũng muốn vang danh đi vào lịch sử.
Không nói những chuyện nghiêm túc như vậy nữa, nói về Tả Lị Lị đi, vụ của bạn ấy như thế nào rồi, có giành được tiền cấp dưỡng gì đó không? Đây hẳn là một số tiền rất lớn phải không anh, bằng không cũng đâu cần luật sư nổi tiếng ra tay đâu. Em không biết bạn ấy như vậy là may mắn hay bất hạnh nữa. Đi vào hôn nhân hẳn là đầu bạc răng long, yêu thương không thay đổi, nhưng sao đến cuối cùng chỉ là một khoản tiền mặt kếch xù?
Anh…có thể đừng xử lý vụ này?
Có lẽ anh sẽ nhếch môi cười, có lẽ anh sẽ cười bảo em mê tín, nhưng mà lúc anh gián đoạn hôn nhân của người khác, có lẽ cũng đã phá hỏng hôn nhân của chính mình?
Ngày hôm qua em ngủ nguyên một buổi sáng, đến tối thì làm gì cũng ngủ không được. Em ngồi ở ban công nhìn ra bên ngoài, nhà dượng Peter có một mảnh đất xanh rì rất lớn, vườn sau là rừng rậm, vườn trước có đủ mọi loại hoa hồng cùng tường vi, ở giữa có những cây táo rất to. Vừa đến mùa, táo liền đơm hoa kết trái trĩu cành, kéo luôn cả chạc cây xuống. Anh Kì Lí thường hái mấy trái táo xuống đặt trên bàn trang điểm của em, tối tối mùi hương của quả tỏa ra thoang thoảng, nghe nói mùi hương này khiến người ta dễ ngủ.
Nhưng cho dù đêm qua có mùi hương này, em vẫn không tài nào ngủ được. Nhìn bầu trời đầy sao em lại nhớ tới mùa hạ năm ấy, nhớ tới lúc em tựa vào lòng anh, nhớ lần đó chúng mình thảo luận bao nhiêu tuổi thì sẽ kết hôn, đến lúc nào sẽ mang thai, mấy tuổi sẽ gửi con ra nước ngoài, mấy tuổi sẽ tiết kiệm được tiền, mấy tuổi sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
Em cãi với anh, bảo: “Tất cả những điều đó là vô nghĩa, làm người, sáng nay có rượu sáng nay say, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!”
Câu ‘chớ để bình vang suông bóng nguyệt’ [Hoàng Tạo, Tương Như dịch], nguyên văn: 莫使金樽空对月, hán việt: ‘Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!’ nằm trong bài thơ Tương tiến tửu [“Sắp mời rượu”] của Lý Bạch, ý tứ ở đây: Người sống trên đời phải biết tận tình hưởng thụ cuộc sống. Ngoài ra còn nhiều ẩn dụ khác.
Anh nói: “Làm người phải có kế hoạch, mặc sức vui vẻ không thể khiến cuộc sống trở nên tốt hơn.”
Em phản đối, “Kế hoạch mãi mãi không theo kịp thay đổi.”
Anh bảo: “Đi từng bước một để lại dấu chân, cho dù gặp phải thay đổi, có kế hoạch sẽ không khiến sinh mệnh lệch lạc! Em đấy, chưa học đi đã đòi học bay rồi.”
Em cãi lại: “Có loại động vật trời sinh chỉ có thể bay không thể đi, anh không thể xóa bỏ bản năng của nó.”
Anh nói: “Người tham vọng nhất sẽ chết thảm nhất.”
Em bất mãn: “Có người lên kế hoạch cả đời, đi từng bước một, sau này chẳng qua là chết chậm hơn thôi, không chết có khổ sở của riêng nó chứ.”
Lúc ấy em nghĩ, thật kỳ lạ, sao chúng ta có thể yêu thích tranh cãi đến như vậy. Chuyện gì anh cũng nhường em, chỉ mỗi việc đấu khẩu là không nhường, có phải tính cách luật sư khiến miệng của anh không buông tha cho người khác không vậy?
Bây giờ nghĩ lại, hiểu rồi, anh đang lo lắng cho tư tưởng nhân sinh lệch lạc của em. Thì ra, anh chưa từng từ bỏ vai trò làm ‘anh trai’, cũng chưa từng buông tha cho việc giáo dục em gái.
Anh, nhân lúc còn có thể, hãy dạy em nhiều nhiều một chút đi, em rất nhớ dáng vẻ anh lúc giáo huấn người ta, lời lẽ chính nghĩa, khí chất nghiêm nghị như vậy đó.
p.s: Thiên kim của Lưu chủ tịch trông như thế nào? Có len lén động lòng một chút không.
Em gái Tồn Ngải
Đọc xong thư, Mặc Ân cầm ví da, chìa khóa, đi siêu thị gần đó mua mấy quả táo đỏ.
Về nhà, đặt táo bên cạnh bàn, nhẹ nhàng ngửi, dường như có thể nghe thấy mùi hương thoang thoảng Tồn Ngải nhắc đến trong thư, lại đi vào bếp, lấy nhãn lạnh man mát, vừa ăn vừa tưởng tượng chính mình đang trưng ra khuôn mặt dạy dỗ người khác.
Mặc Ân ngồi ở một chiếc xích đu siêu lớn, Tồn Ngải ngồi trên đùi anh, lật sách du lịch.
Một tay Tồn Ngải cầm sách, một tay túm lấy cánh tay đang ôm mình, tay trái của Mặc Ân. Anh không rỗi được như cô, văn phòng luật chỉ mới mở không lâu, có nhiều lúc anh vừa là sếp vừa kiêm luôn người ‘đánh trống’.
Cụm ‘đánh trống’ trích từ câu “hiệu trưởng kiêm đánh trống, ông chủ kiêm nhân viên”, ý chỉ công ty ít người nhiều việc, nhân viên làm không xuể nên giám đốc phải làm thay phần việc nhân viên.
Bận rộn sẽ dễ khiến cho người ta nóng nảy. Thực may mắn, Lã Mặc Ân không phải là một người đàn ông có quá nhiều cảm xúc như thế, cho nên đa số thời điểm, bận rộn đến mấy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Bởi vậy tay trái để cho cô nghịch, tay phải còn bận cầm vụ án mới nghiên cứu.
“Anh, thật ra đi du lịch tự túc cũng không khó nha.”
Tồn Ngải buông sách xuống, bắt đầu nghịch đầu ngón tay anh. Tay anh Mặc Ân siêu dài, có thể ấn đến chín mười phím trên đàn piano. Anh không học dương cầm là bất hạnh của thế giới âm nhạc.
“À.” Mặc Ân không tập trung trả lời.
“Chỉ cần chúng mình lên mạng tìm một khách sạn tốt, đặt vé máy bay, nắm rõ vấn đề cùng tình hình giao thông xem là dùng xe điện ngầm hay thuê xe là sẽ có một chuyến đi thuận lợi. Đương nhiên, ngôn ngữ rất quan trọng, cho nên anh, anh làm phiên dịch cho em nha, được không?” Ngụ ý là, anh đi cùng cô.
Vươn tay phải, luồn những ngón tay vào trong khe hở tay anh, khóa chặt, đan cài vào nhau, bất kể xuân hạ thu đông, lòng bàn tay của anh đều khiến cô cảm thấy thoải mái. Mặc Ân có một đôi tay đông ấm hạ mát đó.
“Được.” Anh không nghe rõ cô nói cái gì, miệng cứ nhận lời.
“Thật à? Vậy anh cảm thấy nước nào chúng ta đi thử nghiệm có vẻ tốt?” Mở tay ra, Tồn Ngải viết tên mình vào lòng bàn tay anh. Nếu đến một lúc nào đó có một loại máy móc khắc chữ lên thân thể mà không gây đau đớn, nhất định cô phải viết tên mình trong lòng bàn tay anh, in dấu trái tim mình.
“Đều có thể.” Mặc Ân nói có lệ.
Oa, dễ thương lượng như vậy sao, đều có thể đó nha, vậy thì…“Ngoại trừ tiếng Trung, tiếng Anh là anh giỏi nhất, chúng ta sẽ đi những nước sử dụng tiếng Anh được không?” Tồn Ngải ngả đầu về phía sau, ánh mắt dừng ở cằm anh.
“Có thể.”
“Nước Anh rất mắc, đồng bảng anh thực sự rất đáng sợ, tỷ lệ một mười sáu đó, uống cốc nước lọc còn mắc hơn uống trà sữa trân châu ở Đài Loan. Pháp, Italy đều dùng đồng euro, nhưng mà đồng euro cũng mắc lắm, tỉ lệ một với mười bốn…Bằng không, em rất muốn đi Châu Âu, nghe nói Czech đẹp đến mức khiến người ta không kiềm chế được mà hét lên, còn không thì đi Trung Quốc cũng ổn đó, tất cả mọi người đều nói đồng nhân dân tệ sẽ tăng, nhân lúc chưa tăng đi chơi bên đó một chút, anh cảm thấy như thế nào?” Tồn Ngải bắt đầu nghiêm túc vạch kế hoạch, trong đầu nhảy lên mấy nơi liền.
“Được.”
“Nhưng mà em không thích đi du lịch ở Trung Quốc. Nghe bảo hướng dẫn viên du lịch chỗ đó rất thích khuyên người ta mua này mua nọ. Mua trà, mua túi tơ tằm, mua ngọc, mua bột ngọc trai…Em không thích bị ép rồi chào hàng như thế này. Anh, anh thì sao?”
“Ừm.”
“Đúng không, ai cũng không thích bị ép mua ép bán gì đâu. Bằng không…New Zealand, Australia cũng có thể đó. Nhưng mà bây giờ đồng New Zealand (NZD), đồng Úc (AUD) đều hai mươi ba, hai mươi tám yên, vẫn hơi đắt một chút. Bạn học em đi chơi lúc tỉ giá còn mười chín, oán hận một chai soda 300cc lại là ba đô la Úc, tương đương gần sáu mươi Đài tệ. Nếu bây giờ chúng ta đi sẽ khoảng tám, chín mươi Đài tệ. Hm, rất mắc.” Cô giơ ngón tay tính tính.
“Ừ.”
“Tuy rằng em không thích cảm giác Thái Lan mang lại, nhưng mà đi chơi thử đi, đồng baht Thái Lan cũng ổn, không thì…Được rồi, lấy lùi làm tiến, huống chi anh cũng không thể vắng mặt lâu ngày ở văn phòng luật được. Chúng mình đi Thái Lan là tốt nhất, tiết kiệm chi phí, thời gian chỉ cần năm sáu ngày, anh nói có được không?”
“Tốt.”
“Thật á? Quá tuyệt vời, cứ như vậy nha, một lời đã định.” Nói xong Tồn Ngải buông tay Mặc Ân ra, nhảy xuống khỏi chân anh, lại kéo kéo tay, muốn anh đứng dậy.
“Tồn Ngải…anh đang vội.” Mặc Ân thực bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô một cái.
“Nhưng mà anh vừa nói ‘tốt’ đó.”
“Chuyện gì.”
Dáng vẻ mù tịt chả biết gì của anh khiến Tồn Ngải hiểu ra, nãy giờ tự mình vui vẻ phấn chấn một hồi, anh căn bản chẳng nghe cô nói gì. Chu miệng lên, cô không vui nói: “Anh nói muốn đi Thái Lan chơi với em.”
À, thì ra lúc nãy nói chuyện này? Mặc Ân kéo cô về lại đùi mình, giữ lấy eo cô, khẽ cử động người, chiếc xích đu chuyển động.
“Tồn Ngải, em biết là anh bề bộn nhiều việc đúng không?”
“Ừa, nhưng mà đi Thái Lan chỉ cần năm ngày là về nhà rồi.” Là anh đã đồng ý với cô.
“Mỗi ngày anh đều phải ra tòa.”
Mặc Ân muốn trong thời gian ngắn nhất phải kiếm đủ tiền. Anh là một người học luật thực tế, chuyên xử lý những vụ án ly hôn, rất rõ ràng vị trí của tiền bạc trong hôn nhân như thế nào. Cho dù anh vô cùng tin tưởng vào bản thân mình, sẽ trân trọng cô, yêu thương cô cả đời, nhưng vẫn không thể gạt bỏ tầm quan trọng của tiền bạc.
“Chu Li Uy kia không thể giúp anh sao?”
“Chuyên môn hai người khác nhau.”
“Vậy…khoảng chừng nào anh mới đi nước ngoài chơi với em?”
Mặc Ân nhìn cô, không có đáp án. Anh là một người đàn ông luôn làm việc từng bước. Kiếm tiền là bước đầu tiên, kết hôn là bước thứ hai, sinh con là bước thứ ba, nuôi con là bước thứ tư…
Mặc Ân không nói chuyện, Tồn Ngải đã biết được đáp án, chu môi tức giận.
“Tồn Ngải ngoan, đợi anh sửa sang lại mấy vụ này một chút, buổi tối mang em ra ngoài ăn cơm.”
Ăn cơm…lại là ăn cơm, ăn cơm thành giải trí duy nhất trong cuộc sống của bọn họ. Tính ra lúc làm học sinh thì tốt hơn, ít nhất khi đó lâu lâu còn có thể cùng nhau đi xem triển lãm tác phẩm cá nhân, sẽ đi Dương Minh Sơn dạo chơi. Bây giờ, trong mắt anh ngoại trừ công việc cùng trách nhiệm đã không còn nhìn thấy điều gì nữa.
“Không muốn, không muốn, không muốn.” Tồn Ngải giận dỗi.
“Trữ Tồn Ngải, em có thể trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút hay không. Anh vất vả nhưng vậy còn không phải là suy nghĩ về tương lai của bọn mình.” Mặc Ân thử nói chuyện phải trái với cô, nhưng mà nói lý như thế này…thật sự rất mất sức.
“Em đủ hiểu chuyện, bằng không em sẽ chọn Pháp, Anh chứ không chọn Thái Lan đâu.” Tồn Ngải ồn ào không ngớt.
“Làm ơn, nước Anh nước Pháp gì đó sẽ không chạy mất, còn anh mà hỏng mấy vụ này, danh tiếng đi xuống, về sau anh đừng bao giờ nghĩ đến việc nhận án, đừng bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền, cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể làm những chuyện chúng ta muốn làm.” Giọng điệu dạy dỗ.
“Dù sao đều phải làm, bây giờ làm có khác gì sau này làm?”
“Đương nhiên khác nhau. Bây giờ đi chơi sẽ không được tận hứng, bởi vì ở đây còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý ổn thỏa. Nếu anh xử lý hết mọi việc rồi lại đi chơi, có phải là sẽ vui đến quên trời quên đất không?”
Sắc mặt của Mặc Ân siêu khó coi. Tồn Ngải biết, cho dù nói thêm điều gì đi chăng nữa thì cũng là dạy dỗ người khác mà thôi. Anh của cô là luật sư, một lời nói ra có trật tự, có đầu có đuôi. Ầm ĩ một hồi, kết luận: chính cô là ăn no không có việc gì làm, chuyên môn tùy hứng gây sự.
“Dù sao, nói tới nói lui cũng là em sai.”
“Đây không phải là vấn đề sai hay không sai, mà là nặng nhẹ, thứ tự trước sau, chuyện gì nên làm trước, chuyện gì nên chậm lại. Em đủ lớn, hẳn là có khái niệm.”
Cùng luật sư biện luận? Cô đâu ngốc.
Tồn Ngải không nói, rời khỏi chân anh, ngồi thụp trên sô pha, khuỷu tay kề ở lưng ghế dựa, mu bàn tay tì vào cằm, không mấy vui vẻ, đôi mắt to nhìn ngoài cửa sổ.
Bầu trời rất xanh, mây trắng rất đẹp. Dưới ánh nắng này, kim tự tháp cùng bảo tàng Louvre nhất định sẽ phát sáng lấp lánh. Mà hương cà phê nồng nàn ở Champs nhất định sẽ khiến người ta nhỏ dãi.
Mặc Ân thả hồ sơ xuống, nhẹ nhàng đi đến phía sau Tồn Ngải, ôm siết lấy, cằm tì vào đỉnh đầu cô. “Tồn Ngải, anh có bảo rằng anh rất yêu em chưa.”
“Có.”
“Anh đã từng nói, trước khi kết hôn, anh muốn loại bỏ tất cả những nguyên nhân phá hỏng hôn nhân, anh muốn xác định kết cục của chúng ta, chỉ có một — thiên trường địa cửu.”
“Không có.” Cô xoay người, nhìn vẻ mặt chuyên tâm của anh.
“Vậy, em cẩn thận nghe, anh muốn kiếm đủ tiền, để đến lúc em mang thai, không cần khiến em uất ức ngồi ở bàn làm việc hẹp, bị tổ trưởng mắng là đầu heo; Anh muốn xây dựng một văn phòng luật thật vững vàng, thật ổn định, ổn định cho đến khi dù anh không ở đấy cũng sẽ không phải đóng cửa; Anh muốn có nhiều thời gian sát cạnh em, bên em lúc em mang thai, khi em mắc chứng u buồn hậu sản, anh sẽ có nhiều thật nhiều thời gian ôm em vào trong lòng, anh muốn cùng em tham gia vào mỗi buổi họp phụ huynh của con, các diễn đàn làm cha mẹ, còn muốn lên núi xuống biển, giúp con làm bài tập nghỉ hè.”
“Nghe qua anh có vẻ thương con, không thương em.” Tồn Ngải trề môi.
“Nếu con không phải do em sinh anh cũng không đi làm mấy chuyện này, anh đây là yêu ai yêu cả đường đi.”
Một câu yêu ai yêu cả đường đi, Mặc Ân đã khiến cô bật cười.
Xoay người, hai tay Tồn Ngải quàng lên vai Mặc Ân, thở dài một hơi. Được rồi, dù sao cả hai người đều còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội, nhưng lòng của cô vẫn hơi bất bình, cần một nụ hôn nóng bỏng để bồi thường.
Ngẩng đầu lên, Tồn Ngải che môi anh lại. Cô muốn nụ-hôn-kiểu-Pháp.
Thư Tồn Ngải, mãi đến sáng sớm hôm sau Mặc Ân mới trả lời, bởi vì anh nhìn những tấm ảnh chụp kia một đêm, vì thế giấc mơ đêm qua, đều là mùa thu năm ấy.
Tồn Ngải không xem những tấm ảnh chụp đó, chẳng qua hai người nhất thời hứng khởi mà chụp.
Ba bốn trăm tấm ảnh, còn có rất nhiều ảnh người chụp vừa cố ý vừa vô tình, lúc người trong ảnh không để tâm, mà anh thích nhất mấy tấm Tồn Ngải chơi đùa với mèo con.
Cô mặc một chiếc váy màu vàng tươi, nhà tạo hình đang dùng những chiếc kẹp tóc nhỏ hình hoa hướng dương làm tóc cho cô. Màu óng ánh như vậy, vàng đến rực rỡ, Tồn Ngải biến thành một mặt trời sáng bừng.
Chú mèo con kia là vật cưng của nhà tạo hình, đang lúc bận việc tìm không thấy người trông đành phải mang theo đến nơi làm việc. Những tấm hình còn lại, Tồn Ngải cầm một bó Dendro Mùa Xuân (dendrobium nobile) thật lớn. Cô cầm bó hoa lan cọ cọ chú mèo, chú mèo vươn móng vuốt kêu meo meo, chơi với cô vui vẻ đến quên trời quên đất. Nụ cười trên môi Tồn Ngải thực ngọt ngào, khiến nhiếp ảnh gia không tự chủ được mà nháy máy, chụp liền hơn mười tấm hình.
Mặc Ân thở dài. Gần đây, không rõ nguyên nhân vì sao mí mắt hay giật giật khiến anh vô cùng lo lắng, dường như có chuyện không may nào đó sắp xảy ra. Anh không phải là người mê tín, nhưng lại bắt đầu tin tưởng vào cái gọi là dự cảm, có thể Tồn Ngải gặp vấn đề nào đó lúc đi du lịch? Có phải Tồn Ngải lại không nghe lời, mắc mưa nữa rồi? Có phải cô lại khó khăn gì đó với giày cao gót rồi không?
Tính tính, không đoán nữa, anh vẫn nên gọi Tồn Ngải về nhà, mang cô theo bên người có vẻ yên tâm hơn.
Em gái, anh rất vui vẻ, bởi vì em hạnh phúc.
Anh đang muốn mắng, thật khó có dịp đi Paris, vì sao lại mua anh đào mà không mua LV. Vé máy bay rất đắt đó, đầu của em không biết dùng làm gì nữa. Ở đâu chẳng có cà phê, đổi thành đồng euro, cà phê nhất định còn mắc hơn so với Đài tệ nữa, uống cà phê làm gì, muốn uống cũng phải uống champagne Pháp…
Sao, lời lẽ có chính nghĩa hay không, có thật sự sảng khoái khi bị dạy dỗ?
Em đấy, đã ba ngày không bị mắng liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Em trở về nhanh đi, vứt bỏ cái hiệp định chết tiệt nhàm chán kia, trở về bên cạnh anh, nhất định mỗi một ngày mỗi một giờ đọc em nghe mười hai lần, nếu không đủ, mỗi một tiếng lại bổ sung thêm món điểm tâm ngọt nho nhỏ, như vậy được không?
Nói tới Tả Lị Lị, sau khi nói chuyện với luật sư bên kia vài lần, chồng trước của cô ta rốt cuộc cũng ra mặt, là một người đàn ông trung niên, lớn tuổi hơn Lị Lị một chút, nhưng tính cách của người này thành thục ổn trọng, so với sự kích động của Lị Lị thì rất dễ nói chuyện.
Ông ta nói, không muốn kéo dài thời gian nữa, Tả Lị Lị muốn cái gì đều cho cả, không ý kiến. Nói xong câu đó, Tả Lị Lị đứng tại chỗ khóc to, trong lúc nước mắt nhòe mặt ký giấy thỏa thuận ly hôn.
Anh cho rằng ý nguyện của cô ta hoàn thành, vui vẻ mà khóc, không nghĩ tới việc cô ta nói cho anh, điều kiện khắc nghiệt như vậy có thể sẽ khiến chồng mình không nghĩ tới chuyện ly hôn, thế nhưng vì đến với hồ ly tinh bên ngoài, anh ta lại không tiếc mọi thứ.
Thì ra, Tả Lị Lị không phải không thể buông tay chồng mình được, mà không có quyết tâm buông. Giữa nam nữ, có nhiều việc thật sự khó có thể lí lẽ rõ ràng.
Đọc thư của em xong, anh đến siêu thị gần đây mua mấy quả táo, đặt ở tủ đầu giường. Dạo gần đây anh cũng ngủ không được, không biết có phải vì áp lực công việc quá lớn hay không, thường hay tỉnh dậy lúc nửa đêm. Anh đi khám bác sĩ, bác sĩ kê cho anh mấy liều thuốc thư giãn đầu óc, bảo nửa viên màu hồng có thể ngủ đến tận sáng.
Em muốn cười anh đúng không? Cười bảo, mất ngủ chính là tật xấu của mấy ông già…Anh đoán, anh đã già đi, ít nhất cũng đã già cỗi rồi.
Tồn Ngải, em thường nói em là một cô gái có trái tim yêu thương, lồng ngực của em chứa rất nhiều tình yêu, vậy thì xin hỏi: “Cô gái thiện lương trong lòng nhiều tình yêu, có nguyện ý trở về bên cạnh ông già sống một mình này không? Anh…rất nhớ em, nhớ không kể xiết.”
Anh chờ đáp án của em.
Nói cho em nghe một chuyện cười. Trong văn phòng anh có một trợ lý mới đến, vóc dáng cô trợ lý này rất thấp, nhưng có khả năng [đặc biệt là đối với phương diện tiền bạc], ai đi công tác, ai chi tiền cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc ăn chặn mấy đồng của cô. Tuần trước luật sư Ngô đi công tác ở Nam Hạ, báo cáo chi phí, chẳng qua nâng lên một chút đã bị cô trợ lý kia cào ra sạch. Bởi vậy anh rất tin tưởng, cô này tuyệt đối có thể giữ chặt hầu bao của anh.
Trở lại trọng điểm, vóc dáng của cô ta rất nhỏ, anh đoán cũng không cao đến một mét rưỡi, thế nên luôn mang giày cao gót rất rất rất cao.
Có một lần cô ta vừa ra khỏi phòng làm việc của anh, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Anh không nhịn được hỏi, “Vì sao cô mang giày cao như vậy?” Cô ta trả lời anh, “Tôi rất ghét cảm giác thấp bé phụ thuộc.”
Ha ha, thì ra cảm giác phụ thuộc thực sự sẽ khiến người ta không chịu nổi, em lựa chọn một cách rất tốt để trừng phạt tổ trưởng đầu heo của em rồi đấy.
Nhưng mà bây giờ không đi làm, em vẫn ngoan ngoãn mang giày đế bằng anh mua đi, nhất là khi đi du lịch, thoải mái an toàn là quan trọng nhất, đúng không? Anh không ở bên cạnh em, lúc té ngã không ai an ủi em được. Em phải đi thật chậm, cẩn thận nhìn đường. Về phần giày cao gót, chân của em không đủ đẹp, không cần phải dệt gấm hoa cho nó, biết chưa?
p.s: Vẽ lại cho anh xem bộ váy cưới kia đi, anh muốn nhìn thấy phong cách em muốn nhất. Còn nữa, gởi cho em một tập ảnh rất lớn, em còn có nhớ hay không, lúc chúng mình cao hứng đi chụp ảnh cưới?
Không sai, đó chính là mấy trăm tấm ảnh chụp kia. Em nhìn đi, chọn những tấm mình thích rồi rửa, nhớ nói cho anh biết em thích tấm nào, xem hai đứa mình có giống nhau không.
Anh trai Mặc Ân.
Viết thư xong, thời gian không còn sớm, buổi sáng có hẹn với vài người, buổi chiều phải ra tòa, giúp một ngôi sao giành quyền nuôi con từ tay doanh nhân kia. Tắt máy tính, anh nhanh chóng rời khỏi, hôm nay lại là một ngày bề bộn nhiều việc.
Đó là một hôn lễ theo kiểu Mỹ, tổ chức ở sân của một nhà hàng ngoại ô. Các món ăn là buffet tự chọn, có tường, hoa có những mũi chông cố định, chú rể đẹp trai cưỡi ngựa đẹp mã cưới cô dâu.
Người tham gia hôn lễ là bạn bè của cô dâu chú rể, những họ hàng được sắp xếp ở tiệc ăn mừng truyền thống vào buổi tối. Chú rể là bạn học của Mặc Ân, những ai tới đều mặc lễ phục trang trọng.
Mặc Ân mặc một vest đuôi tôm, còn Tồn Ngải mặc chiếc váy trắng trơn dài đến gối. Quần áo này chỉ tạm thời tìm được, cô nhóc kia thực soi mói, cái gì không thích kiểu dáng, cũng không xác định được mình thích kiểu nào, chỉ mếu máo nói: “Chờ em thấy nó em sẽ biết em muốn cái gì.”
Có phải hay không rất tùy hứng? May mắn, Mặc Ân đã quen với tính tùy hứng của cô từ lâu.
Mặc chiếc váy này vào Tồn Ngải vẫn không cam nguyện, nhưng vừa mới nhìn thấy một rừng hoa oải hương cộng thêm mấy ngàn đóa hồng trang trí tường hoa, lập tức chìm vào không khí lãng mạn, tâm trạng lãng mạn, cái miệng chu lên giận dỗi cũng không nhịn được mà kéo ra, trưng một khuôn mặt cười rất ngọt ngào.
Tồn Ngải cười với tất cả mọi người, cùng nhau nói chuyện, ngay cả với Chu Li Uy cũng nở ra nụ cười hiếm có.
Mặc Ân châm chọc, “Anh cho rằng Li Uy là thiên địch của em.”
“Đúng thế.”
“Vậy thái độ với thiên địch của em có khách sáo quá chăng.”
“Em không có cách, oải hương khiến tâm trạng thần kinh thả lỏng.”
“Anh muốn trong văn phòng, trong nhà phải trồng đầy oải hương, để em vừa nhìn thấy Li Uy liền xụ mặt.”
“Nói quá, em có khi nào xụ mặt? Em chỉ treo trước ngực anh cái bảng — “Lã Mặc Ân, chuyên dụng của Trữ Tồn Ngải” thôi.”
“Chỉ treo một tấm biển? Em có thể khách sáo tí được không.”
“Được rồi, được rồi, em thừa nhận, không chỉ treo biển thông báo mà còn ký tên lên mỗi tấc da của anh.”
Những ghen tị đã biến mất từ lúc Mặc Ân bày tỏ thái độ. Tình yêu của anh rõ ràng như vậy, sao cô có thể không nhìn thấy, không hiểu được?
Mặc Ân bật cười, thuận tiện vuốt lại mái tóc dài của cô, anh cũng chẳng để ý việc Tồn Ngải để lại dấu ấn trên người mình?
“Có muốn tổ chức một hôn lễ lãng mạn?” Anh nói nhỏ bên tai Tồn Ngải.
“Muốn.”
“Có biết hôn lễ như vậy cần bao nhiêu tiền?”
Tồn Ngải giơ tay bịt miệng anh lại. “Nếu anh muốn nói cho em, nếu muốn làm hôn lễ giống như vậy anh phải kiếm tiền thêm vài năm thì em không cần.” Mặc Ân lại bật cười, Tồn Ngải đã bị mấy phép tính của anh dọa đến. Anh nắn nắn gương mặt Tồn Ngải, kề sát vào mũi cô, cọ cọ: “Tiểu thư, tương lai em phải làm bà chủ nhà, nếu không tính toán tiền bạc được thì sao làm tốt công việc nội trợ đây.”
“Bằng không em đi kiếm tiền, anh ở nhà chăm lo gia đình.” Công việc của cô càng làm càng khởi sắc, nói không chừng có thể nhanh chóng xử lý tổ trưởng đầu heo, đến lúc đó đến phiên cô nhàm chán không có việc gì làm, khắp nơi chỉ tay vào người mới mắng họ đầu heo.
“Có thể, chờ đến khi em kiếm nhiều tiền hơn anh, lúc đó chúng ta nói tiếp.”
Tồn Ngải lè lưỡi, chỉ biết, anh là luật sư, làm gì dễ nói chuyện như vậy.
“Bắt hoa cô dâu! Bắt hoa cô dâu đi kìa!” Mấy cô gái bên dưới gào lên, chạy về phía hướng cô dâu.
Tồn Ngải nhìn anh một cái, cười hỏi: “Anh, nếu em đón được hoa cưới, chúng ta có thể trực tiếp vào lễ đường hay không?”
Cô lại chọc anh buồn cười: “Xem ra em thực sự rất muốn gả cho anh.”
“Đúng vậy, muốn, rất muốn.”
“Như vậy…đi đoạt hoa cưới đi, nếu có được thì thảo luận tiếp.” Mặc Ân vỗ vỗ mông cô. Xem ra cô dâu của anh đã chuẩn bị tốt rồi, anh nên đẩy mạnh kế hoạch kiếm tiền của mình thôi.
Tồn Ngải không lấy được hoa cưới. Về chuyện này thì mấy cô gái kia người sau lợi hại hơn người trước. Xem ra ở thời đại này, cô gái nào muốn lập gia đình hay không muốn lập gia đình phụ thuộc hơn phân nửa vào đàn ông.
Bởi vậy, tiếp đó, Tồn Ngải chu miệng, cái chu miệng này có thể treo lên đó khoảng ba cân thịt.
Vì an ủi cô, trên đường về nhà cả hai dừng xe lại, Mặc Ân mang cô đi xem áo cưới.
Đi vào tiệm áo cưới, Mặc Ân không nghĩ tới Tồn Ngải như sắp bị điên, chỗ nào cũng hứng khởi nói to, rồi cực kỳ tội nghiệp nói: “Anh, chúng mình có thể chụp mấy tấm ảnh cưới được không?”
Bởi vì Tồn Ngải rất đáng thương, bởi vì Mặc Ân rất chiều cô, không nỡ để cô buồn, vì thế gật đầu, sau đó mấy người phụ trách chụp ảnh này nọ bắt đầu bận rộn.
Bọn họ tạm điều đến một nhà tạo hình, nhiếp ảnh gia cùng nhân viên, trợ lý. Lúc Tồn Ngải chọn váy, những người trong nhóm đã sắp xếp chuẩn bị ổn thỏa.
Chỉ là một ý tưởng tùy hứng, cũng chỉ dự tính chụp khoảng mười mấy hai mươi tấm, nhưng không nghĩ tới Tồn Ngải xinh đẹp đến như vậy khiến ông chủ kiêm nhiếp ảnh gia động tâm, chụp hết tấm này đến tấm khác, liên tục ‘mưu sát’ hàng trăm phim ảnh.
Cả hai ở trong studio, chụp ảnh cưới truyền thống, rồi ngồi, rồi đứng, chụp vui vẻ không thôi.
Tồn Ngải cảm thấy không đã ghiền, vì thế cả đám lái xe, đi thẳng đến Hoa viên Lâm gia chụp trang phục cổ trang. Nhìn Mặc Ân mặc trường bào vụng về như vậy, Tồn Ngải cười đến bò lăn ra đất. Mà cô nhóc này như là người mẫu trời sinh, chỉ là cười bất chợt như vậy thôi cũng khiến nhiếp ảnh gia phải ‘ngón trỏ đại động.’ (đại ý thấy có thứ ‘ngon lành’ mà có dáng vẻ tham lam.)
Sau đó, Tồn Ngải thay một bộ váy màu vàng tươi, Mặc Ân cởi áo khoác, nới lỏng caravat một chút, cánh tay áo sơ mi được lật lên, thoải mái tự tại, dạo khắp công viên, cùng chú mèo con làm nhân vật phụ hỗ trợ, hoàn thành bộ ảnh.
Đêm khuya, cả hai đến bờ biển, xếp mấy trăm cây nến nhỏ thành một bản vẽ tình yêu, rồi cầm cả những cây pháo hoa đi vòng quanh trong đường tròn tình yêu đó.
Lần đầu tiên Tồn Ngải biết anh còn có thể kéo đàn violin. Tuy rằng cũng kéo violin không đến nơi đến chốn, chỉ có một khúc nhạc cực kỳ đơn giản, nhưng cô lại có cảm giác cực kỳ hạnh phúc của một nhân vật chính.
Đêm nay, một Lã Mặc Ân không hiểu lãng mạn là gì, dưới sự hiệp trợ của nhiếp ảnh gia cùng trợ lý nhân viên, hoàn thành chuyện tình say đắm lãng mạn.
Chụp ảnh xong đã rất trễ, mọi người đều mệt sắp chết, nhóm chụp ảnh dứt khoát quay về xe ngủ. Mặc Ân cùng Tồn Ngải không ngủ được, hai người tựa lưng nhau, ngồi trên bờ cát, thì thầm tán gẫu cả buổi.
“Anh, em sẽ nhớ ngày hôm nay.” Tồn Ngải nói với ngọn nến chưa tắt.
“Vì sao?”
“Nếu không ai giúp, anh vĩnh viễn không thể làm được chuyện lãng mạn như vậy.” Cô cười, đối với Mặc Ân, cô không có lòng tham, chỉ cần một hồi lãng mạn như vậy đã đủ.
“Em thích không?” Anh vươn ngón trỏ, trong vầng sáng mờ dịu dàng, ở bờ cát mịn, viết Lã Mặc Ân yêu Trữ Tồn Ngải.
“Không có cô gái nào không thích lãng mạn.” Cô dùng một, hai, ba, rất nhiều vòng tròn tình yêu vòng quanh chữ anh viết.
“Anh cho rằng những cô gái thích cảm giác an toàn.” Xem ra, đối với nữ giới, Lã Mặc Ân không hiểu biết nhiều lắm.
“Sai, phụ nữ sẽ không nhớ hàng tháng anh kiếm bao nhiêu tiền về nuôi gia đình, nhưng lại sẽ nhớ đến lúc sinh nhật anh đã tặng cô ấy một vòng cổ bạch kim; Phụ nữ sẽ không cảm động vì đàn ông gia đình làm việc hì hục như trâu như ngựa, đổ mồ hôi như mưa, mà sẽ vì một câu yêu thương anh nói bên tai họ, rằng anh không thể mất em, rồi bật khóc.
Đàn ông có thể quên làm việc nhà, không kiếm nhiều tiền, nhưng xin đừng quên ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, đừng động một tý là lại phun ra mấy cái lời thô tục này nọ; đàn ông có thể không cần mỗi ngày phải uống Viagra cho mấy cô nữ thở lên thở xuống gì đó, nhưng nhất định phải nhớ, buổi sáng trước khi ra khỏi nhà hãy cho cô ấy một nụ hôn môi ngọt ngào.”
Thì ra cảm giác lãng mạn quan trọng như vậy. Mặc Ân còn tưởng rằng, chịu trách nhiệm mới là hàng đầu. Cho nên cô bé này luôn muốn đi vòng quanh thế giới, là vì muốn cảm giác lãng mạn kia?
“Anh biết rồi.” Anh sẽ về chỉnh sửa kế hoạch một chút, đem cảm giác lãng mạn cô muốn vào trong kế hoạch.
Thời gian từng chút một trôi qua, ánh bình minh trong trẻo nhuộm đỏ mặt biển. Mặc Ân ôm Tồn Ngải, cô dựa vào vai anh, cùng nhau nhìn về phương xa, về tương lai của một khoảng thời gian nào đó.
Họ không biết, lúc thái dương chiếu xuống ánh nắng rực rỡ đầu tiên, nhiếp ảnh gia đã chụp được bóng lưng hai người.
Mà Tồn Ngải cũng không nghĩ tới, chẳng những chỉ có bản thân cô là chìm đắm trong cảm xúc của màu nắng, mà điều gì đó cũng đã thôi thúc Mặc Ân làm ra một chuyện rung động không nằm trong kế hoạch dự tính.
Anh nói:“Tồn Ngải, chúng mình kết hôn đi.”