Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 5
V
ẻ điềm tĩnh thường trực đã biến mất và để lại trên hai gò má một màu đỏ hoe. Chitanda có lẽ thuộc tuýp người để gương mặt nói dùm cho cảm xúc. Hiện tại thì gương mặt ấy đang nói: "Nhìn tui nè, tui xấu hổ nên đỏ mặt đó nha!" Nhìn cô ấy lóng ngóng vậy cũng hài phết, nhưng tôi quyết định dừng tro đùa tại đây.
May một nỗi, Satoshi biết tự đặt ra giới hạn cần thiết cho những trò quậy của mình. Tất cả việc cần làm là hỏi hắn một câu đơn giản:
"Nghiêm túc không đấy?"
"Trang trọng tuyên bố là không."
"Phù...", Chitanda tỏ ra nhẹ nhõm hẳn. Cũng như tôi Satoshi có một phương châm riêng: "Mọi trò đùa phải chọc đúng chỗ và dừng đúng lúc, bằng không sẽ thành những lời nói dối thiếu suy nghĩ."
"Oreki-san, bạn này là ai thế?"
Sau trò đùa hơi quá ấy Chitanda bắt đầu nhìn Satoshi với ánh mắt cảnh giác hơn. Có lẽ phải giới thiệu thật rồi, không thì chuyện sẽ chẳng đi đến đâu hết. Tôi đáp: "Ồ nếu bạn đang hỏi tên hơi-giống-người này, thì đó là Fukube Satoshi."
"Hơi-giống?"
Cả tôi còn phải công nhận mình giới thiệu quá đỉnh.
"Haha, lời quảng cáo hơi bị được đó! Rất vui được gặp bạn, và bạn là..."
"Chitanda, Chitanda Eru."
Vừa nghe đến cái họ Satoshi đã thể hiện một phản ứng không ngờ: hắn đứng phỗng như trời chồng và chẳng nói năng gì. Đối với một đứa dùng miệng nhiều hơn chân tay thì dịp được nhìn thấy hắn im lặng lâu thế này chắc còn hiếm hơn trúng độc đắc.
"Chi... Chitanda-san? Là Chitanda đó ư?"
"Hửm? Mình không biết là bạn đang nói là Chitanda nào, nhưng mình tin rằng trong trường chỉ có mình là mang họ đó thôi."
"Vậy là đúng rồi! Quả là một bất ngờ lớn!"
Satoshi ít khi biết "bất ngờ" là gì. Từ lâu tôi luôn là người há hốc mồm trước lượng kiến thức khổng lồ về hầm bà lằng thể loại mà hắn đã dày công tìm hiểu. Kì này điều gì lại làm hắn bất ngờ đến vậy?
"Này Satoshi, giờ là gì nữa đây?"
" 'Gì nữa đây' là làm sao? Biết là cậu nghèo thông tin lắm, nhưng chả lẻ một gia tộc lớn như Chitanda cũng không biết ư?"
Hình như là không, nhìn lâu Satoshi lắc đầu và thở dài một cách đầy thất vọng dĩ nhiên là một cách châm chọc của hắn. Thật tình thì tôi chẳng thấy chút tủi hổ gì khi tỏ ra đần độn trước mớ tri thức hữu dụng cũng nhiều nhưng vô dụng chẳng ít của hắn.
"Nhà của Chitanda-san thì làm sao?"
Gật đầu ra vẻ hiểu biết, Satoshi bắt đầu giải thích:
"Trong số các gia tộc lâu đời ở vùng Kamiyama này thì nổi tiếng nhất là bộ tứ 'Luỹ thừa gia tộc': nhà Juumonji (十文字) cai quản đền Arekusu, nhà Sarusuberi (百日紅) điều hành hầu hết các hiệu sách, nhà Chitanda (千反田) sở hữu những thửa ruộng bạt ngàn cùng với nhà Mannibashi (万人橋) trấn giữ cả vùng núi. Chữ Hán tự đầu tiên của mỗi nhà đại diện cho từng bậc luỹ thừa liên tiếp của số 10 (十 =>10, 百 =>100, 千 =>1000, 万 =>10000) nên mới được gọi là 'Luỹ thừa gia tộc'. Các gia tộc khác đủ sức sánh ngang với bộ tứ chỉ có nhà Irisu quản lí bệnh viện địa phương va nhà Toogaito thống trị ngành giáo dục mà thôi."
Đơ mặt, tôi chớp chớp mắt và hỏi lại: "Bộ tứ? Có nghiêm túc không đấy Satoshi?"
"Thô lỗ quá nha. Ai mà đủ sức bịa ra chuyện như thế?"
Satoshi mà đã khẳng định cái gì đúng thì đố mà kiếm được lỗi sai.
Những gia tộc nổi tiếng và lâu đời nhất? Trong khi hắn còn quắc mắt nhìn tôi thì Chitanda đã lên tiếng,
"Ưm, mình có nghe về chuyện đó, mặc dù mình không nghĩ gia đình mình nổi tiếng đến thế..."
"Thấy chưa? Vậy là nói thật đấy nhé!"
"...nhưng mà, chưa bao giờ mình nghe nói đến thứ gọi là 'Luỹ thừa gia tộc'."
Ánh mắt tôi chuyển lại về hướng Satoshi, hắn ta bèn nhún vai,
"Họ nổi tiếng thật mà."
"Nhưng cái màn luỹ thừa luỹ thiếu ấy là cậu tự bày ra đúng không?"
"Thiệt tình mà nói, tớ luôn khoái là người đầu tiên bắt đầu một truyền thuyết nào đó."
Có lẽ muốn mang chóng kết thúc chủ đề. Satoshi vỗ hai bàn tay vào nhau mà nói: "Thôi bỏ đi. Vậy Houtarou à, vấn đề hồi nãy hai người đang bàn tán là gi thế?"
Cái tên láu cá tò mò. Tôi bèn thuật lại chi tiết thật nhanh gọn cho hắn...
Trời bắt đầu tối nên Chitanda mở đèn trong phòng lên. Nghe xong Satoshi liền khoanh tay lại và nói bằng giọng hơi xìu:
"Hừm, vậy thì thật là kì."
"Kì gì? Đơn giản là Chitanda-san quên rằng mình đã khoá cửa, thế thôi."
"Không, kì thật đó!"
Satoshi duỗi hai tay ra rồi vỗ cái bốp,
"Gần đây nhiều trường bắt đầu quan tâm hơn đến việc kiểm soát cơ sở hạ tầng và hành vi học sinh, và trường ta cũng không ngoại lệ. Cao trung Kami quản lí từng lớp học theo nhiều phương pháp khá chặt chẽ - và khó chịu. Trong trường hợp cậu không để ý, thì không có bất cứ phòng học nào ở đây có thể khoá từ bên trong, lí do là để ngăn không cho học sinh có thể làm gì mờ ám."
Satoshi kết thúc lời giải thích của mình với vẻ mặt đắc thắng. Thừa biết khả năng nhồi nhét thông tin đáng sợ của hắn nhưng biết thế này có nhiều quá không? Trong hoàn cảnh chúng tôi mới vào trường chưa đầy một tháng.
"Có phiền giải thích vì sao cậu lại 'để ý' cái vụ khoá trong này không?"
"Thú thực tuần trước tớ có ý định trốn trong lớp sau giờ học để táy máy một tí, nhưng kế hoạch đã hoàn toàn thất bại."
"Biết không? Tớ ngờ là trường mình đã thiết kế mấy cái khoá như vậy để đặc biệt ngăn mấy phần tử như ai kia làm gì mờ ám thì đúng hơn."
"Ừm, chắc vậy."
"Muốn cá không?"
Chúng tôi đều cười. Sau tràng cười ấy tôi để ý Chitanda lùi lại một bước, tôi bèn nuốt nước miếng rồi nói: "Vậy, là cái ổ khoá có vấn đề. Trời cũng tối rồi, mình về nhé."
Tôi đứng lên và quay mặt ra cửa.
Có ai vừa nắm lấy một bên vai. Tôi quay lại và thấy Chitanda đã tiếp cận tôi từ phía sau lúc nào không biết.
"Xin bạn đợi đã."
"Chuyện gì nữa?"
"Mình rất là hiếu kỳ!"
Mặt đối mặt với Chitanda ở cự ly gần làm tôi hơi ngại.
"Thì sao?"
"Tại sao mình bị nhốt? Và hơn nữa... nếu không có thành viên khác thì ngay từ đầu tại sao cửa lại không khoá, và mình lại vào được?"
Ánh nhìn của Chitanda như ẩn chứa một quyền lực không bao giờ chấp nhận những câu trả lời dễ dãi. Cảm giác bị cái quyền lực đó lấn át, tôi ngoan ngoãn đáp: "Vậy ý bạn là gì?"
"Nếu là do sơ suất thì người đó là ai? Và làm sao họ bất cẩn tới mức nhốt tớ ở trong đây?"
"Mình thì nghĩ là vấn đề của ổ khoá..."
"Mình thực sự hiếu kì về chuyện đó!"
Cô ấy vừa nói vừa tiến về trước, khiến tôi phải giật lùi về sau.
Chitanda là một cô gái thanh lịch, đó là những gì tôi đã nghĩ khi xét vẻ bề ngoài, và đúng thật đó chỉ là mặt nổi. Ở khoảng cách gần thế này tôi nghĩ mình đã vừa khám phá ra bản chất thật sự của cô ấy. Trong đôi mắt thật to của Chitanda tràn đầy một nỗi phấn khích tột độ, trái ngược hẳn với phong thái thuần chân mà cả cơ thể từng cố gắng thể hiện. Đôi mắt đó chính là bản chất.
Mình hiếu kì!
Một câu nói ấy thôi dường như đã làm tôi ấn tượng về cô tiểu thư của "Luỹ thừa gia tộc"- như một định nghĩa cực kỳ nguyên bản của tính "hiếu kì" thực sự!
"Ắt hẳn phải có lý do. Oreki-san và Fukube-san nữa, hai bạn giúp mình suy nghĩ được không?"
"Tại sao mình phải..."
"Ô, cũng thú vị đó!"
Chặn lời tôi, Satoshi ngay lập tức chấp nhận. Hắn là thế mà, còn tôi thì: "Mình về trước, không có hứng."
Giải thích hay suy luận thêm chỉ làm số năng lượng tiêu hao trong ngày tăng lên mà thôi. Phí. Không phải chuyện của mình, không làm.
Nhưng bực một nỗi, thằng bạn chí cốt Satoshi luôn biết cách khuất phục sự thờ ơ dễ làm người ta phát khùng của tôi. Hắn nài nỉ: "Ôi thôi mà Houtarou, giúp tụi này tí đi. Kết luận không thể rút ra khi chỉ có mỗi cơ sở dữ liệu, phải không nào?"
"Dài dòng quá đi, tớ..."
Tôi định tiếp tục thì thấy Satoshi đánh mắt sang hướng khác. Bên đó là Chitanda...
"Ưm..."
Không nói lời nào, và tay nắm chặt hai bên váy, cô nãy giờ chỉ chăm chăm vào cái thằng tóc bù xù trước mặt. tôi bất giác lùi thêm một bước về phía sau. Xét về khả năng bộc lộ mãnh liệt của tính cách tôi dám chắc rằng Chitanda không thua kém gì bà chị yêu dấu của tôi cả - người mà Satoshi nếu gặp sẽ cho tôi cảnh bào: "Cẩn thận coi chừng bị dắt mũi!"
Chọn điểm nhìn nằm giữa Satoshi và Chitanda, tôi nhẹ nhàng gật đầu và miễn cưỡng theo vụ này, bởi vì có trời mới biết chuyện gì xảy ra nếu tôi từ chối.
"...Ờ, quả là thú vị thật. Để nghĩ thử xem nào."
Câu trả lời với cái giọng bất cần đời đó là đủ để Chitanda trở về trạng thái bình thường.
"Oreki đã nghĩ ra chưa vậy?"
"Cứ từ từ. Houtarou luôn suy nghĩ rất kĩ trước khi hành động. Đã khi tên này nghiêm túc suy luận thì cám cũng thành cơm cho mà xem!"
Lại nhiều chuyện. Chẳng có gì để tự hào khi ai cũng biết hành động trước khi suy nghĩ đến nơi đến chốn chưa bao giờ mang lại kết quả tốt đẹp.
Và tôi bắt đầu tập trung...
Khi Chitand đến thì cửa mở, khi tôi đến thì cửa khoá.
Theo những gì Satoshi vừa kể thì không cách nào Chitanda tự khoá trái mình trong phòng cả. Tuy nhiên, đôi khi những thám tử hay đi tìm một giả thuyết mang tính "chủ quan" - xem trọng yếu tố tham gia của con người mà bỏ qua những yếu tố vô thức của họ. Ví dụ, có thể cánh cửa đang ở trạng thái nửa-khoá khi Chitanda bước vào phòng, và cái lò xo sau đó có thể đã bị chấn động khi cánh cửa bị đóng lại mà khoá luôn. Thế là cô ấy bị nhốt.
Sau khi nói ra giả thuyết của mình, tôi thấy Chitanda gật gù nhưng vẫn đăm chiêu suy nghĩ, còn Satoshi thì ngay lập tức lên giọng:
"Và đó là một tình huống bất khả thi. Chẳng còn cái ổ khoá nào ở trường Kami này lỗi thời đến mức dính phải trạng thái nửa-khoá cả, với lại giả sử có nửa-khoá thật đi nữa thì cái người để cửa mở trước khi Chitanda-san vào làm sao rút chìa ra?"
Đúng là những suy luận kiểu nửa vời thế này thường thất bại.
Nếu đã vậy, thì cửa chắc hẳn phải được khoá bởi một người hoàn toàn tỉnh táo. Tôi bèn hỏi Chitanda: "Bạn có nhớ là vào đây từ khi nào không?"
Chitanda ngẩm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có lẽ chừng ba phút trước khi bạn đến, mình nghĩ vậy."
Ba phút thì quá ít ỏi, đó là chưa kể đến phòng này lại khá biệt lập trong trường.
... Nan giải thật! Ngay khi tôi bắt đầu tìm một hướng đi khác Chitanda chợt thốt lên:
"A!"
"Gì vậy Chitanda-san?"
"Mình nghĩ ra rồi. Ai là người giữ chìa khoá?"
"Hở, ai?"