Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 4
N
hìn vào kiểu tóc và trang phục của Paprika, ai cũng chỉ thấy một cô nàng giản đơn không có gì nổi bật. Nhưng sau khi trò chuyện lại thấy sự thông minh khôn khéo toát ra từ ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt và những lời nói của cô.
“Không biết tôi uống thêm ly nữa có được không?”
Nghe Noda hỏi vậy, Paprika liền đáp, “Vâng, xin anh cứ tự nhiên”, nhưng ngay sau đó gương mặt cô lại mang biểu hiện của một bác sĩ tâm lý. “A, nhưng đây là ly thứ mấy rồi? À, ly thứ hai, ly tiếp theo là ly thứ hai đúng không nhỉ. Vậy thì được, anh cứ uống đi.”
Vẻ lúng túng ngập ngừng của Paprika có chút gì đó thú vị, Noda lại càng cảm thấy thoải mái hơn. “Lát nữa sẽ bắt đầu trị liệu nên chắc hạn chế thì tốt hơn phải không, uống nhiều cũng không tốt lắm.”
Paprika nhìn Noda, nhã nhặn mỉm cười.
“Anh Noda ra dáng quý ông lắm. Vậy tôi cũng dừng ở đây thôi, mặc dù rượu ngon nên vẫn hơi thòm thèm.”
“Lần sau tôi lại mời cô nhé”, Noda bỗng hạ giọng xuống. “Mà tiện thể, Shima chưa nói nên tôi không biết, chúng ta sẽ tiến hành trị liệu ở đâu vậy?”
Paprika dáo dác nhìn quanh quán. Có lẽ đối với một chuyên viên tâm lý, không khí nơi này không phù hợp để bàn luận chuyên sâu. Cô uống cạn rượu trong ly rồi gật đầu với Noda “Chúng ta đi thôi.”
Khi cả hai cùng đứng lên, khúc nhạc “P.S I love you” lại dìu dắt ngân vang. Paprika bước ra ngoài trong khi Noda tính tiền ở quầy.
“Anh Noda không khỏe chỗ nào à?”
Hình như loáng thoáng nghe được vài câu trong cuộc đối thoại vừa rồi, Jinnai lo lắng hỏi thăm vị khách của mình. Noda hơi ngập ngừng bối rối. “Sao anh hỏi thế?”
“Người vừa nãy chẳng phải y tá sao?”
Khi Noda ra tới vỉa hè, Paprika đã ngồi trong một chiếc taxi đỗ ngay cạnh đó. Ở trung tâm thành phố, xe cộ càng ngày càng thưa thớt. Paprika hẳn đã nói trước điểm đến cho người tài xế, nên khi Noda vừa yên vị, anh ta đã ngay lập tức lái xe thẳng hướng mạn Asakusa. Tầng trên của những tòa nhà cao tầng dọc hai bên đường chủ yếu dành cho các hộ dân cư, nhưng gần đây đã trở thành khu vực đầu tư của đám người giàu có, hoặc đại bản doanh của những doanh nghiệp lớn.
“Về nhà tôi sẽ quét giấc mơ của anh. Ở đó máy móc lắp đặt sẵn cả rồi.”
Paprika nói. Hơi thở cô ngọt ngào - một mùi hương đặc trưng chỉ những người phụ nữ trưởng thành mới có. Noda hơi giật mình, lại một lần nữa băn khoăn về tuổi tác của Paprika. “Trị liệu cho tôi có mất thời gian lắm không?”, ông ướm hỏi mối lo ngại lớn nhất trong lòng.
“Heidegger* đã từng nói, lo lắng bất an thuộc về bản tính của con người, bởi thế chúng ta nên giữ lại phần đó trong tâm hồn. Nếu anh có thể thuần hóa được sự bất an, sống chung với nó, thậm chí lợi dụng biến nó thành ưu điểm, anh sẽ không còn cần tới trị liệu nữa. Chính phương pháp đó sẽ giúp ta biết được căn nguyên bệnh tình của anh.”
“Tôi e là mình không có nhiều thời gian đến thế.”
“Tôi biết chứ. Anh phải lo chuyện công ty, rồi cả gia đình nữa. Nhưng anh bắt buộc phải thả lỏng, đừng nóng vội làm gì. Về cơ bản, nếu chúng ta tìm ra nguyên do, chắc chắn bệnh của anh chữa được. Dù sao đi nữa, tình trạng hiện tại của anh giống như anh đã rơi vào túi áo. Túi có đáy mà, nên hiếm có trường hợp nào mắc bệnh tâm lý trầm trọng hơn lắm.”
Noda nhẹ nhõm hẳn. Có vẻ chứng rối loạn lo âu của ông sẽ không chuyển sang tâm thần phân liệt.
Chiếc taxi dừng lại trước khu chung cư mười mấy tầng ở Shinanomachi. Đó cũng là nơi ở của Shima Toratarou, hình như tất cả cán bộ chủ chốt của Viện Nghiên cứu Tâm thần học đều sống ở đây. Nhà ở của những chuyên viên chiếm vài tầng trong khu nhà. Thế có nghĩa, cô Paprika này là một trong những thành viên cốt cán trong Hội đồng quản trị của Viện, bởi lẽ các căn hộ này người ngoài bỏ tiền túi ra cũng không thể mua được. Tuy vậy, Noda không hề hối hận gì về thân thế của cô khi tiến vào tiền sảnh rộng đến choáng ngợp, chỉ lặng lẽ đi theo Paprika về phía thang máy. Shima Toratarou đã cảnh báo trước rằng, chuyện hỏi danh xưng thật của Paprika là điều tối kỵ.
Thế nhưng Noda ngay sau đó đã biết được họ của cô. Trước lối vào căn hộ trên tầng mười sáu, tọa lạc ở phía đông của tòa nhà, ông có thể thấy tấm bảng tên bằng vàng, khắc dòng chữ “1604/Chiba” nằm ngang, được viết bằng kiểu chữ Gothic.
Căn hộ của Paprika rộng đến mức chỉ nhìn qua cũng đoán được ngay chủ nhân nơi này phải là người nắm nhiều quyền hành trọng trách trong tay. Phòng khách được trang trí với những món đồ nội thất xa hoa. Có tám tấm kính ngăn cách căn phòng với ban công bên ngoài. Đứng bên cửa kính phóng tầm mắt ra xa có thể thấy khung cảnh về đêm của Shinjuku.
“Cô Paprika đây chắc phải là VIP rồi.”
Noda cảm thán, nhưng Paprika chẳng hùa theo. Ngoài phòng bếp ra, căn phòng này là nơi duy nhất cô có thể thoải mái thư giãn những khi không ngủ. Paprika mau chóng dẫn Noda vào phòng khám tối om nằm trong góc căn hộ. Ngoài một chiếc giường dành riêng cho bệnh nhân, còn có một chiếc giường khác và tủ đựng quần áo có vẻ như thuộc quyền sở hữu của Paprika. Rất nhiều máy móc thiết bị PT xếp thành hàng bên cạnh chiếc giường giản dị dành cho bệnh nhân. Hai, ba màn hình phản chiếu một biểu đồ bất động. Trong phòng không có bất cứ chiếc cửa sổ nào.
“Anh không mắc chứng sợ không gian hẹp đâu đúng không?”
“Vâng. Tôi chỉ hơi sợ độ cao một chút thôi.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Không biết bây giờ anh có ngủ được luôn không?”
“Tôi thường xuyên trong trạng thái mệt mỏi, nên ở chỗ nào tôi cũng ngủ được ngay”, Noda Tatsuo hơi bối rối trước tình huống và bầu không khí có chút lạ lùng này. “Nhưng không biết có ngủ được không khi một tiểu thư khả ái như cô Paprika đây nhìn tôi như thế.”
“Nói anh thả lỏng người chắc cũng vô ích nhỉ. Thôi, trước hết anh cứ thử ngủ đi đã.”
Noda đưa chiếc áo khoác vừa cởi cho Paprika. Giờ để ý Noda mới thấy cô gái này cao gần bằng ông. Paprika cầm chiếc áo treo lên móc rồi cất vào tủ đựng quần áo. Noda lần lượt đưa cho cô cà vạt rồi đến áo sơ mi. Với tác phong nhanh nhẹn và thái độ chuyên nghiệp như một nữ y tá thực thụ, Paprika sắp xếp y phục của Noda đâu ra đấy. Chính nhờ vậy mà khi cởi quần dài ra ông cũng không cảm thấy có gì ngượng ngập.
“Anh Noda sành điệu ghê, quần áo anh mặc toàn đồ cao cấp”, mãi đến khi Noda nằm ngay ngắn trên giường chỉ với áo trong và quần cộc trên người, Paprika mới mỉm cười nói. “Khi ngủ lúc nào anh cũng vậy hết à?”
“Tôi ghét pyjama lắm, tại người hay ra mồ hôi trộm”, Noda trả lời. “Lúc nào lên giường cũng gần như trần như nhộng.”
“Nếu như thế dễ ngủ hơn thì anh cứ cởi áo ba lỗ và quần đùi ra đi. Mặc mỗi đồ lót thôi cũng được.”
“Thôi thôi, không cần đâu”, Noda cười, thò chân vào tấm chăn trắng muốt mát lạnh trải trên giường. Trong phòng rất mát, gối cứng và có mùi hồ vải.
Noda đưa mắt nhìn theo Paprika, người đang liên tục di chuyển trong căn phòng dưới ánh sáng của màn hình, tất bật chuẩn bị gì đó. Ông cảm giác ngờ ngợ, tựa hồ trước kia đã từng có một trải nghiệm tương tự như thế này. Tiếng nhạc dường như vọng ra từ một kênh truyền hình cáp. Là bản “Giấc ngủ trưa của thiên sứ” của Rameau*.
Paprika đội lên đầu ông một vật giống mũ chụp tóc khi tắm của nữ giới. Vật đó trong suốt, mạch điện chằng chịt trên bề mặt nhìn như thể bản đồ thành phố, đằng sau mũ có nối dây cáp. Noda đã tưởng tượng Paprika sẽ sử dụng một thiết bị nhìn như chiếc mũ bảo hiểm cứng ngắc để quét giấc mơ, nên khi nhìn thấy chiếc mũ trùm đầu kia ông nhẹ nhõm hẳn.
“Chắc thứ này là mũ Gorgones* nhỉ?”
“Anh Noda tinh tường quá. Nhưng anh nhìn xem bây giờ làm gì còn lằng nhằng dây dợ nữa đâu, chỉ còn một sợi dây cáp duy nhất thôi. Trong thời gian tới chắc cũng chẳng cần đến sợi dây đó nữa.”
“Vậy là máy cảm biến ư?”
“Anh cứ nghĩ thiết bị này là sự kết hợp giữa bộ phận cảm biến sóng não siêu nhạy và máy xử lý thông tin cục bộ là được. Ngày xưa chỉ để phân tích sóng não ở phần vỏ thôi mà người ta cũng phải xuyên que điện cực qua xương sọ đấy, nhưng bây giờ chỉ đội cái này lên là đủ rồi.”
“Tất cả những thiết bị này đều chưa được bày bán trên thị trường ư?”
“Mọi máy móc ở đây đều đang trong giai đoạn hoàn thiện. Thế nên căn phòng mới bừa bộn thế đấy.”
Không biết ai là người đã phát triển các loại máy móc này nhỉ? Nếu không phải Paprika, chắc hẳn người đã tới cần phòng này và lắp đặt các thiết bị kia phái là một nhân vật đình đám, ứng cử viên cho giải Nobel của Viện Nghiên cứu Tâm thần học. Nhưng liệu người đó có tới một nơi riêng tư thế này mà lắp đặt máy móc không? Noda gắng gượng chống lại nỗi bất an bỗng chốc ập đến, nói nhẹ bẫng như buông lời mỉa mai “Kỹ thuật tiên tiến nhất hiện giờ ấy nhỉ.”
“Đúng đấy.”
Paprika nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, không có gì phải bàn cãi thêm. Noda cảm thấy dịu lại đôi chút và ngả đầu xuống gối. “Nếu Gorgones chỉ có thế này thì chắc tôi ngủ ngon thôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Vừa nãy mới uống rượu, nên tôi mong anh có thể ngủ mà không cần dùng đến thuật thôi miên hay thuốc ngủ”, Paprika nhẹ nhàng ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh giường Noda và gợi chuyện với ông. “Anh có hay mơ không?”
“Toàn mơ thấy mấy thứ dị hợm quái đản thôi.”
“Mơ nhiều mới tốt. Người hay mơ đầu óc thường thông tuệ hơn. Người thú vị mới mơ những giấc mơ thú vị, kẻ nhàm chán thì giấc mộng cũng nhàm chán nốt. Tôi đang trông chờ xem giấc mơ của anh Noda sẽ như thế nào đây.”
“Cô có vẻ hay đi vào giấc mơ của bệnh nhân nhỉ.”
“Hôm nay mới là buổi đầu tiên nên tôi sẽ không làm thế đâu. Tôi vẫn chưa quen với giấc mơ của anh, vả lại chúng ta gặp nhau chưa lâu, nếu tôi xuất hiện trong giấc mơ của anh Noda chẳng phải hơi kỳ cục ư?”
“Cách trị liệu này có vẻ vui nhỉ?”
“Bệnh anh nhẹ nên mới nói vậy được thôi, chứ nhiều người họ còn ghét cả thám tử giấc mơ nữa ấy. Thôi, tôi có lẽ không nên ở đây nữa. Anh Noda ở một mình dễ ngủ hơn đúng không?”
“Đúng là vậy nhưng tôi muốn nói chuyện với cô lâu thêm chút nữa”, vì cảm giác Paprika lớn tuổi hơn vẻ ngoài của mình, bây giờ Noda lại muốn được cô dỗ dành chiều chuộng.
Paprika mỉm cười và đứng dậy. “Không được đâu, anh phải ngủ đi. Với lại tôi cũng đói rồi, phải vào bếp lấy gì ăn đây.” Có lẽ chỉ nói vậy để giục Noda ngủ nhanh hơn, Paprika bước ra khỏi phòng.
Quả nhiên không hổ danh bác sĩ trị liệu tâm lý xuất sắc nhất, Noda Tatsuo thầm nghĩ. Chỉ nói chuyện thôi đã đủ làm đối phương yên lòng. Thái độ ấy, biểu hiện ấy, làm cho người mới gặp lần đầu cũng cảm giác như cô gái này là họ hàng thân thích. Cách nói chuyện của cô rất khéo léo, khiến đối phương có thể mở lòng nói bất cứ chuyện gì, nhưng không như các cô gái trẻ hiện thời, Paprika tuyệt đối không nói câu nào khiến người khác phải phật ý. Dù trẻ trung xinh đẹp, ở cô gái này vẫn toát ra vẻ hiền hậu như người mẹ, chính điều đó khiến đàn ông phần nào bớt hứng thú với cô trên tư cách một người phụ nữ, hơn nữa còn khiến đối phương rất đỗi yên tâm. Noda thở dài đầy thỏa mãn. Chắc chắn không có chuyện ông sẽ bị lên cơn hoảng loạn ngay ở đây đâu.
Vài lần trong tháng, Noda về nhà vào lúc 4 hay 5 giờ sáng, Vợ ông từ trước đến nay vốn quá bận rộn với chuyện dạy dỗ hai đứa con trai, chưa một lần tỏ ra quan tâm tới việc chồng mình trở về muộn như thế. Noda biết rõ, kể cả mình đi đến tận 7 giờ sáng mới về chắc vợ ông cũng chẳng mảy may lo lắng gì, bởi lẽ hơn ai hết, vợ ông hiểu rõ với bản chất của Noda, ông sẽ không bao giờ ngoại tình.
Ông hồi tưởng lại lời Paprika nói, “Bởi anh bệnh nhẹ thôi”. Có lẽ từ góc nhìn của bác sĩ tâm lý, bệnh của Noda chẳng nhằm nhò gì. Nhưng đối với bản thân ông, bây giờ là thời điểm vô cùng quan trọng, không thể chỉ vì bệnh nhẹ không ảnh hưởng tới công việc ở công ty mà bình tĩnh cho qua được. Nhất định phải giấu kín, không thể để các đối thủ biết được bí mật này. Tới khi chúng biết, Noda đã phải hoàn toàn hồi phục rồi.
Dạo trước, cứ nghĩ đến đối thủ trong ngoài công ty, ông lại không ngủ được. Còn hiện tại khi đã quá quen với việc cạnh tranh đấu đá, Noda ung dung lên chiến lược tác chiến thôi, nhưng chính bởi hoạt động não quá nhiều mà gần đây ông thường xuyên ngủ gật. Noda dần thấm mệt. Ý thức nứt vỡ như thể muốn tách rời ra. Giữa các mảnh ý thức trôi dạt, những thứ vô nghĩa bắt đầu xuất hiện trong đầu ông.