Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 5
O
live lấy một điếu thuốc và nôn nóng châm lửa. “Chị tới trễ. Tôi cứ sợ chị sẽ không đến.” Cô ta rít một hơi, “Tôi chết vì vật thuốc tới nơi rồi.”
Tay và áo cô ta lấm bẩn, bám đầy một thứ trông như đất sét đã khô.
“Cô không được phép hút thuốc sao?”
“Chỉ được hút thuốc mua bằng tiền mình tự kiếm được thôi. Tôi thường rỗng túi trước khi hết tuần ấy chứ.” Cô ta chà mạnh hai bàn tay vào nhau, và phủ lên mặt bàn một lớp bụi mỏng màu xám.
“Cái gì vậy?” Roz hỏi.
“Đất sét.” Olive đưa điếu thuốc lên môi và rít một hơi nữa, gảy chỗ đất bẩn khỏi ngực áo, “Chị nghĩ tại sao họ lại gọi tôi là Kẻ nặn sáp?
Roz suýt thì nói một điều thô lỗ, nhưng kịp ngừng lại, “Cô nặn tượng gì à?”
“Người.”
“Kiểu người nào? Những người cô tưởng tượng ra hay thực sự có quen biết?”
Một thoáng ngập ngừng, “Cả hai.” Olive nhìn thẳng vào mắt Roz, “Tôi nặn tượng cho cả chị đấy.”
Roz quan sát cô ta trong một chốc, “Chà, tôi chi hi vọng cô không định cắm ghim vào nó.” Cô mỉm cười yếu ớt, “Cứ dựa theo những gì hôm nay tôi phải chịu đựng, thì chắc đã có ai đó làm thế rồi.”
Một tia thích thú thoáng qua gương mặt Olive. Cô ta mặc kệ mấy vết cáu bẩn và nhìn sâu vào mắt Roz, “Vậy là đã có chuyện xấu xảy ra với chị.”
Roz dành cả cuối tuần để cố quên đi, nhưng rồi những suy nghĩ luôn dằn vặt cô lại ùa về, khiến đầu óc như muốn nổ tung, “Không có gì. Chỉ là đau đầu, thế thôi.”
Và phần nào đúng là thế thật. Tình thế của cô vẫn không thay đổi. Cô vẫn là một tù nhân.
Olive chăm chú nhìn làn khói thuốc, “Chị thay đổi ý định về cuốn sách rồi sao?”
“Không.”
“Được. Vậy bắt đầu thôi.”
Roz nhấn nút ghi âm, “Cuộc trò chuyện thứ hai với Olive Martin. Thời gian: Thứ Hai, ngày 19 tháng Tư. Olive, hãy nói cho tôi biết về trung sĩ Hawksley, viên cảnh sát đã bắt giữ cô. Cô có biết rõ về anh ta không? Anh ta đối xử với cô thế nào?”
Người phụ nữ to béo ngạc nhiên trước câu hỏi này, nhưng không thể hiện ra, mà nhìn chung cô ta cũng chưa bao giờ thể hiện gì nhiều. Olive suy nghĩ một lát rồi nói, “Có phải anh ta có tóc tối màu không? Hal, tôi nghĩ họ gọi anh ta như vậy.”
Roz gật đầu.
“Anh ta cũng được.”
“Anh ta có làm khó cô không?”
“Anh ta rất đúng mực.”
Olive rít một hơi thuốc và thản nhiên nhìn qua bàn, “Chị đã nói chuyện với anh ta chưa?”
“Rồi.”
“Anh ta có kể với chị rằng anh ta đã nôn ọe khi nhìn thấy mấy xác chết không?” Có một chút châm chọc trong giọng Olive. Thấy vui thích chăng? Roz tự hỏi. Nhưng không hiểu sao, cô thấy sự vui thích ấy không thành thật lắm.
“Không,” cô nói. “Anh ta không nhắc đến.”
“Anh ta không phải người duy nhất.” Lại một thoáng im lặng. “Tôi bảo để tôi mời họ một ấm trà nhưng cái siêu đun nước lại ở trong bếp.” Cô ta ngước nhìn lên trần nhà, có lẽ ý thức được mình vừa nói mấy điều vô vị, “Sự thật là tôi khá thích anh chàng đó. Anh ta là người duy nhất nói chuyện với tôi. Dù tôi có thể giả câm giả điếc trước sự tò mò của tất cả những kẻ khác. Anh ta đưa tôi một cái sandwich lúc ở đồn. Anh ta khá dễ chịu.”
Roz gật đầu, “Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Olive lấy ra một điếu thuốc khác và châm lửa từ điếu cũ, “Họ bắt tôi.”
“Không. Ý tôi là trước đó.”
“Tôi gọi tới đồn cảnh sát, cho họ địa chỉ nhà, và nói cả hai cái xác đang ở trong bếp.”
“Còn trước đó?”
Olive không trả lời.
Roz thử chiến thuật khác, “Ngày mùng 9 tháng Chín, năm 1987, là thứ Tư. Theo lời khai của cô, cô đã giết rồi chặt xác Amber và mẹ mình vào buổi sáng và đầu giờ chiều.” Cô nhìn xoáy vào người phụ nữ đối diện, “Không có người hàng xóm nào nghe thấy gì, rồi sang và kiểm tra ư?”
Mí mắt Olive khẽ giật, một cử động nhỏ xíu, gần như không thể phát hiện ra được giữa lớp mỡ núng nính. “Đó là một người đàn ông, đúng không?” Cô ta dịu dàng hỏi.
Roz lúng túng, “Người đàn ông nào cơ?”
Đôi mí mắt múp míp, lơ thơ đôi sợi lông mi thoáng một ánh nhìn thông cảm, “Đó là một trong số ít những lợi ích khi ở một nơi như thế này. Không người đàn ông nào chà đạp lên cuộc sống của mình cả. Tất nhiên, ta sẽ cảm thấy đôi chút phiền phức, nếu chồng hoặc bạn trai thoải mái vui đùa ở bên ngoài, nhưng không cảm thấy khổ tâm vì một mối quan hệ thường nhật.” Cô ta mím chặt môi hồi tưởng, “Tôi luôn luôn ghen tị với các bà xơ, chị biết không. Thật dễ dàng hơn biết bao nhiêu nếu chị không phải ganh đua với ai hết.”
Roz nghịch chiếc bút chì. Olive quá khôn khéo để không đề cập đến người đàn ông trong cuộc sống riêng của cô ta, giả sử nếu có một người như thế thật. Liệu cô ta có nói thật về vụ nạo thai không? “Nhưng không ganh đua thì ít phần thưởng,” Roz nói.
Có tiếng cười khùng khục phát ra từ đầu bàn bên kia, “Xem ra chị cũng nhận không ít phần thưởng đấy nhỉ? Chị có biết câu nói yêu thích của bố tôi là gì không? Thu chẳng bù chi. Câu nói ấy khiến mẹ tôi phát điên, nhưng có vẻ đúng trong trường hợp của chị. Dù không rõ chị đang theo đuổi ai, nhưng tôi dám chắc anh ta cũng chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.”
Roz vẽ nguệch ngoạc lên tập giấy, hình một tiểu thiên sứ bụ bẫm bên trong một quả bóng bay. Liệu có phải vụ phá thai chỉ là do Olive tưởng tượng ra không? Phải chăng đó chỉ là một mối liên kết lầm lạc trong tâm trí của cô ta, gợi nhắc về đứa con ngoài ý muốn của Amber? Một khoảng dài im lặng. Cô tô đậm nụ cười trên gương mặt đứa bé rồi buột miệng, “Chẳng ai hết. Dù sao thì, điều tôi muốn là một thứ, chứ không phải một người.” Vừa dứt lời cô liền thấy hối tiếc, “Cũng chẳng quan trọng.”
Một lần nữa, lại không có lời đáp, và Roz bắt đầu cảm thấy bức bối trước sự im lặng của Olive. Đây là một trò chơi chờ đợi, một cái bẫy để bắt cô nói. Rồi thì sao? Cô sẽ phải nếm trải sự xấu hổ đến tận cùng và và mấy lời xin lỗi lắp bắp.
Cô cúi đầu, “Hãy quay trở lại ngày xảy ra vụ án nào.”
Một bàn tay múp thịt đột nhiên cầm lấy tay Roz và trìu mến vuốt ve những ngón tay, “Tôi hiểu nỗi tuyệt vọng là như thế nào. Tôi vẫn thường cảm thấy như vậy. Nếu chị cứ giữ mãi trong lòng, nó sẽ lớn dần lên như một khối u.”
Không có sự gượng ép nào trong cử chỉ ve vuốt của Olive. Chi đơn thuần là biểu hiện của tình bạn, sự cảm thông và thấu hiểu. Roz khẽ siết những ngón tay mập mạp, ấm áp kia để ghi nhận rồi rút tay mình ra. Cô định nói rằng đó không phải sự tuyệt vọng, chỉ là làm việc quá sức và mệt mỏi. “Tôi ước mình cũng làm được như cô đã làm,” cô nói giọng đều đều. “Và giết ai đó.” Lại một khoảng dài im lặng. Chính cô cũng thấy choáng váng trước những điều mình vừa bộc bạch, “Đáng ra tôi không nên nói thế.”
“Tại sao lại không? Cũng là tâm lý bình thường mà.”
“Tôi không cho là thế. Hơn nữa tôi chẳng có gan giết ai cả.”
Olive nhìn cô chăm chăm, “Nhưng việc đó không ngăn được chị có ước muốn làm thế.”
“Phải. Nhưng nếu không có gan thì chẳng phải nên quên luôn ước muốn đó đi hay sao?” Roz mỉm cười lạnh nhạt, “Thậm chí tôi còn chẳng đủ dũng khí để tự tử, dù đôi khi tôi thấy đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất.”
“Tại sao?”
Mắt Roz long lanh. “Tôi thấy đau,” cô đáp, “Trong hàng tháng trời.” Nhưng tại sao cô lại nói với Olive tất cả những điều này thay vì nói với một bác sĩ tâm lý nhã nhặn như Iris đã khuyên? Có lẽ bởi vì Olive sẽ hiểu.
“Chị muốn ai phải chết?” Câu hỏi vang lên trong bầu không khí giữa hai người họ như một tiếng chuông ngân.
Roz nghĩ liệu có khôn ngoan không khi trả lời câu hỏi ấy. “Chồng cũ của tôi,” cuối cùng cô đáp.
“Vì anh ta ruồng bỏ chị?”
“Không.”
“Vậy anh ta đã làm gì chị?”
Roz lắc đầu, “Nếu tôi nói ra, hẳn cô sẽ cố gắng thuyết phục tôi rằng tôi đã sai khi ghét anh ta.” Cô đột nhiên phá lên cười, “Và tôi cần phải ghét anh ta. Đôi khi tôi nghĩ đó là điều duy nhất khiến tôi tiếp tục sống.”
“Phải,” Olive bình thản đáp. “Tôi có thể hiểu được.” Cô ta thở vào tấm kính cửa sổ và lấy ngón tay vẽ một cái giá treo cổ lên màn hơi nước. “Chị đã từng yêu anh ta.” Đó là một câu khẳng định, nhưng Roz cảm thấy như bị thúc ép phải trả lời lại.
“Giờ tôi chẳng còn nhớ nữa.”
“Chị đã từng yêu.” Giọng người đàn bà béo mập nhỏ dần thành những tiếng ngân nga, “Người ta không thể khinh ghét những thứ mình chưa bao giờ yêu, mà chỉ không thích và xa lánh chúng thôi. Sự căm ghét, cũng giống như yêu thật lòng, bòn rút con người ta.” Cô ta gạt bàn tay ú nụ xóa đi cái giá treo cổ, rồi nói tiếp, giọng vô cảm, “Tôi cho rằng, chị đến tìm tôi vì muốn biết liệu có đáng để giết người hay không.”
“Tôi không biết nữa,” Roz thành thật đáp. “Một nửa thời gian tôi cố quên đi, và nửa còn lại tôi bị ám ảnh bởi nỗi căm hận. Điều duy nhất tôi có thể chác chắn là giờ tôi đang dần suy sụp.”
Olive rùng mình, “Vì nỗi căm hận đã ở sẵn trong đầu chị rồi. Như tôi đã nói, sẽ rất tồi tệ nếu chị cứ giữ mọi thứ trong lòng. Thật tiếc khi chị không phải là tín đồ Công giáo. Chị có thể đến xưng tội và sẽ thấy nhẹ nhõm ngay.”
Roz chưa từng nghĩ đến một giải pháp đơn giản như vậy. “Tôi đã từng theo đạo. Tôi nghĩ đến giờ vẫn vậy.”
Olive rút một điếu thuốc khác và cung kính đặt nó giữa hai môi như một chiếc bánh thánh. “Nỗi ám ảnh,” cô ta lẩm bẩm và lần tìm diêm. “Luôn luôn mang tới sự tàn phá. ít nhất đó là bài học tôi đã tự rút ra được. Chị cần thêm thời gian để có thể cởi mở hơn. Tôi hiểu. Chị nghĩ tôi sẽ khơi lại vết thương và khiến tim chị rỉ máu lần nữa.”
Roz gật đầu.
“Chị không tin con người. Như thế là sáng suốt đấy. Lòng tin có thể bị phản bội. Tôi hiểu rất rõ.”
Roz quan sát Olive châm điếu thuốc, “Nỗi ám ảnh của cô là gì vậy?
Olive liếc nhìn Roz với vẻ thân mật lạ lùng nhưng không trả lời.
“Chị không cần phải viết cuốn sách này, nếu chị không muốn. Nhưng xơ Bridget hẳn sẽ buồn lắm nếu chúng ta bỏ cuộc bây giờ.” Olive đưa ngón tay vuốt vuốt mái tóc vàng mỏng quẹt, “Tôi biết chị đã gặp bà ấy.”
“Việc đó quan trọng lắm sao?”
Olive nhún vai, “Có thể chính chị sẽ thất vọng nếu giờ chúng ta bỏ cuộc. Việc đó có quan trọng không?” Cô ta bỗng mỉm cười và cả gương mặt bừng sáng.
Cô ta mới tử tế làm sao, Roz thầm nghĩ. “Có thể có, có thể không,” cô nói. “Tôi không chắc mình muốn viết cuốn sách này không nữa.”
“Tại sao lại không?”
Cô nhăn mặt, “Có lẽ tôi không muốn biến cô thành một trò lố dị hợm.”
“Chẳng phải tôi đã như thế rồi sao?”
“Ở đây thì có lẽ vậy. Nhưng ngoài kia thì không. Ngoài kia họ đã quên mọi chuyện rồi. Và cứ để vậy có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Làm sao để thuyết phục chị tiếp tục bây giờ?”
“Cho tôi biết lý do.”
Sự im lặng lại len lỏi giữa hai người. Roz cảm thấy đó là điềm gở.
“Họ đã tìm thấy cháu trai tôi chưa?” Cuối cùng Olive hỏi.
“Có lẽ là chưa.” Roz chau mày. “Làm sao cô biết họ đang đi tìm thằng bé?”
Olive cười khúc khích, “Truyền tin xuyên xà lim. Tất cả mọi người ở đây đều thông tỏ tình hình. Biết làm gì đây nếu không chõ mũi vào chuyện của người khác? Hơn nữa chúng tôi còn có luật sư cố vấn, ngày nào cũng đọc báo và ai nấy đều thích bàn ra tán vào. Dù sao đi nữa, tôi cũng tự đoán được mà. Bố tôi để lại một khoản kếch sù…”
“Tôi đã nói chuyện với một người hàng xóm của cô, ông Hayes. Cô có nhớ ông ta không?” Olive gật đầu, “Nếu tôi hiểu đúng ý ông ta, thì đứa con của Amber được một người nào đó có họ là Brown nhận nuôi, và người này đã nhập cư Úc luôn từ lúc ấy. Tôi cho rằng đó chính là lý do vì sao phía ông Crew gặp nhiều khó khăn trong việc tìm người. Phạm vi quá rộng, còn cái tên lại quá phổ thông.” Cô ngừng một lúc nhưng Olive vẫn im lặng. “Tại sao cô lại muốn biết? Việc tìm ra thằng bé hay không quan trọng với cô lắm sao?”
“Có lẽ,” cô ta khó nhọc trả lời.
“Tại sao?”
Olive lắc đầu.
“Cô có muốn tìm thấy thằng bé không?”
Cánh cửa đột ngột mở tung, khiến cả hai giật mình. “Hết giờ rồi, Olive. Đi nào, theo tôi.” Giọng nói của ả giám thị đột ngột vang lên trong căn phòng yên ắng, xé tan bầu không khí thân thuộc vừa hình thành giữa hai người. Roz thấy sự khó chịu trên mặt mình phản chiếu qua đôi mắt Olive. Nhưng khoảnh khắc ấy mau chóng trôi qua.
Olive vô thức nháy mắt, “Khi tâm hồn thư thái thì sẽ thấy thời gian trôi qua nhanh lắm. Hẹn gặp lại chị vào tuần tới.” Người phụ nữ to lớn ục ịch đứng lên, rồi nói tiếp, “Bố tôi lười vô cùng, chính vì thế mới để mẹ tôi nắm quyền trong nhà.” Cô ta đặt cánh tay lên bản lề cánh cửa để giữ thăng bằng, “Một câu nói yêu thích khác của bố tôi, và cũng khiến mẹ tôi điên tiết, đó là hôm nay đừng làm những việc có thể làm vào ngày mai.” Cô ta mỉm cười yếu ớt, kéo dài từng chữ. “Và tất nhiên, ông ta là một kẻ đáng khinh. Bổn phận duy nhất mà ông ta nhận ra là bổn phận với chính mình, nhưng đó lại là thứ bổn phận vô trách nhiệm. Lẽ ra ông ta phải học về Chủ nghĩa hiện sinh. Đáng ra ông ta phải học về những nghĩa vụ của một người đàn ông để lựa chọn và hành xử khôn ngoan hơn. Chúng ta đều làm chủ số phận của mình, cả chị cũng vậy, Roz ạ.” Cô ta khẽ gật đầu và quay đi, kéo theo ả giám thị và cái ghế kim loại hòa cùng những bước chân lệt sệt nặng nhọc.
Roz nhìn theo họ, tự hỏi những điều mình vừa được nghe có nghĩa là gì?
“Cô Wright?”
“Vâng?” Người phụ nữ trẻ đẩy cánh cửa mở nửa chừng, tay kia giữ chặt cổ con chó đang gầm gừ. Cô ta đẹp theo kiểu tự nhiên, không màu mè, với những đường nét thanh tú, nhẹ nhàng cùng đôi mắt xám to tròn và búi tóc đung đưa màu vàng rơm.
Roz đưa danh thiếp cho cô ta, “Tôi đang viết một cuốn sách về Olive Martin. Xơ Bridget ở trường cũ của cô gợi ý rằng cô có thể sẵn sàng trao đổi với tôi. Bà ấy nói cô là bạn thân nhất của Olive hồi còn đi học.”
Geraldine Wright vờ liếc qua tấm danh thiếp rồi trả lại cho Roz, “Tôi không nghĩ thế.” Cô ta nói với cái giọng như thể mình là Nhân chứng Jehovah*, và định đóng cửa lại.
Roz lấy tay chặn cánh cửa, “Tôi có thể hỏi lý do không?”
“Tôi không muốn dây dưa đến chuyện đó.”
“Tôi không cần ghi tên họ của cô.” Roz mỉm cười khích lệ, “Làm ơn, cô Wright. Tôi sẽ không bôi xấu cô đâu. Đó không phải phong cách làm việc của tôi. Tôi cần thông tin, chứ không muốn bóc mẽ ai cả. Sẽ không ai biết được cô đã từng giao thiệp với cô ta, dù là thông qua tôi hay cuốn sách của tôi.” Roz thấy được ánh nhìn lưỡng lự qua đôi mắt của người phụ nữ. “Hãy gọi cho xơ Bridget xem,” cô khẩn nài, “Tôi biết bà ấy sẽ làm chứng cho tôi.”
“Thôi được. Nhưng chỉ nửa tiếng thôi nhé. Tôi còn phải đi đón bọn trẻ lúc 3 rưỡi.” Geraldine mở rộng cánh cửa và kéo con chó đi, “Mời vào. Phòng khách ở bên trái. Tôi phải xích con Bùng Bùng vào nhà bếp đã, nếu không nó sẽ chẳng để chúng ta yên đâu.”
Roz bước vào phòng khách, một không gian thoải mái và tràn ngập ánh nắng cùng với những cánh cửa rộng mở, trông ra khoảng hiên nhỏ phía sau. Bên ngoài, một khu vườn xinh xắn cắt tỉa chu đáo như hòa cùng cánh đồng xanh mướt và đàn bò phía xa. “Khung cảnh thật đáng yêu,” cô nói khi Geraldine bước vào.
“Chúng tôi rất may mắn khi mua được nó,” Geraldine tự hào khoe. “Ngôi nhà này vốn nằm ngoài khả năng chi trả của chúng tôi, nhưng chủ cũ đã vay nóng một khoản để mua một chỗ khác ngay trước khi lãi suất lên kịch trần, nên nóng lòng muốn bán ngôi nhà này đi. Chúng tôi đã mua được giá rẻ hơn 25 nghìn bảng so với mức ông ta đòi. Vợ chồng tôi vô cùng mãn nguyện khi được ở đây.”
“Không có gì ngạc nhiên cả,” Roz đáp, ra vẻ thân tình. “Chỗ này cũng có tiếng là cảnh đẹp nổi tiếng.”
“Mời ngồi.” Geraldine duyên dáng hạ người xuống chiếc ghế bành. “Tôi không xấu hổ về tình bạn với Olive. Chỉ là tôi không thích nói về chuyện đó. Con người cố chấp lắm. Họ chỉ đơn giản không thể chấp nhận nổi việc tôi không biết gì về vụ giết người.” Cô ta ngắm nghía bộ móng tay sơn nhũ của mình, “Chị biết đấy, tôi đã không gặp Olive ít nhất phải ba năm trước khi án mạng xảy ra, và sau đó thì càng không. Tôi thực sự chưa nghĩ ra điều gì hữu ích để kể cho chị nữa.”
Roz không cố ghi âm cuộc trò chuyện, vì e sẽ làm người phụ nữ lo lắng. “Hãy kể tôi nghe về Olive hồi đi học,” cô nói, lấy bút chì và tập giấy ghi chép ra. “Hai người có học cùng hạng không?”
“Có, chúng tôi cùng học trình độ A.”
“Cô có thích cô ta không?”
“Cũng không hẳn.” Geraldine thở dài. “Nghe chẳng tốt đẹp gì, phải không? Nghe này, chị sẽ không đưa tên tôi ra, thật chứ? Ý tôi là, nếu chị ý định làm thế, tôi sẽ không nói thêm gì đâu. Tôi không thích việc Olive biết cảm xúc thật của tôi về cô ấy. Có thể sẽ đau đớn lắm.”
Tất nhiên rồi, Roz nghĩ thầm, nhưng tại sao cô phải bận tâm chứ? Cô lấy vài tờ giấy in sẵn địa chỉ ra khỏi túi tài liệu, viết hai câu lên đó rồi kí.
“‘Tôi, Rosalind Leigh, với địa chỉ liên lạc như bên trên, cam kết bảo mật toàn bộ thông tin mà cô Geraldine Wright sống tại nhà Cây Sồi, Wooling, Hants cung cấp. Tôi sẽ không công bố cô Wright là nguồn cung cấp thông tin, cho dù bằng văn bản hay lời nói, dù là bây giờ hay sau này.’ Đây, như vậy cô yên tâm rồi chứ?” Roz gượng cười, “Cô có thể kiện tôi lấy một khoản nếu tôi không giữ lời.”
“Ôi trời, Olive sẽ đoán ra thôi. Tôi là người duy nhất nói chuyện với cô ấy. ít nhất là ở trường.” Geraldine cầm tờ giấy, “Tôi không biết nữa.”
Trời đất, sao lại có người thiếu quyết đoán đến thế chứ? Roz nghĩ có lẽ không chỉ Geraldine, mà Olive cũng đã phát hiện ra tình bạn này thật đáng thất vọng. “Để tôi giải thích cho cô rõ cách tôi sẽ sử dụng thông tin cô cung cấp, rồi cô sẽ thấy chẳng có gì phải lo lắng cả. Cô vừa mới nói cô không thích Olive lắm. Trong sách tôi sẽ viết thành: ‘Ở trường học Olive không hòa đồng lắm.’ Như vậy có được không?”
Geraldine mừng rỡ, “Ồ, được. Dù sao điều đó cũng hoàn toàn là sự thật mà.”
“Được rồi, vậy tại sao cô ta không hòa đồng lắm?”
“Cô ấy không thực sự hòa hợp với môi trường đó. Tôi đoán vậy.”
“Tại sao?”
“Ôi trời!” Geraldine rùng mình khó chịu, “Có lẽ bởi vì cô ấy quá béo.”
Việc này chẳng khác nào nhổ răng, chậm và vô cùng đau đớn. “Cô ta có cố gắng kết bạn không, hay chẳng thèm bận tâm đến ai?”
“Cô ấy chẳng bận tâm. Không mấy khi Olive nói gì đâu, chỉ ngồi đó và quan sát mọi người nói chuyện. Và chúng tôi không thích như thế lắm. Nói thật nhé, tôi nghĩ ai nấy đều sợ Olive. Cô ấy cao hơn tất cả đám chúng tôi.”
“Đó có phải là lý do duy nhất khiến mọi người sợ cô ta không? Chỉ vì vóc dáng thôi sao?”
Geraldine nghĩ lại, “Ấn tượng chung, về nhiều thứ nữa. Tôi không biết phải miêu tả thế nào. Olive rất trầm lặng. Chị có thể đang nói chuyện với ai đó, quay người lại thì phát hiện ra cô ấy đang ngay phía sau và nhìn chăm chăm vào mình rồi.”
“Cô ta có nạt nộ người khác không?”
“Chỉ khi họ cư xử không phải với Amber thôi.”
“Tình huống đó có thường xuyên xảy ra không?”
“Không. Ai cũng quý Amber cả.”
“Được rồi.” Roz gõ gõ cây bút chì vào hàm răng, “Cô nói mình là người duy nhất Olive nói chuyện cùng. Vậy hai người thường nói về chủ đề gì?”
Geraldine mân mê chiếc váy, “Toàn trò chuyện linh tinh thôi. Giờ tôi chẳng nhớ nữa.”
“Những chủ đề mà các cô gái thường tâm sự ấy hả?”
“Đúng, đúng, tôi đoán thế.”
Roz nghiến răng, “Tức là về tình dục, bọn con trai, và quần áo trang điểm này nọ?”
“Đúng, đúng,” cô ta nhắc lại.
“Tôi thấy khó tin lắm, cô Wright ạ. Nếu không thì hẳn cô ta đã thay đổi quá nhiều sau ngần ấy năm. Tôi vừa mới gặp Olive. Cô ta không hề quan tâm gì đến những chuyện nhỏ nhặt và đặc biệt không thích nói về bản thân. Cô ta chỉ muốn biết về con người tôi và những việc tôi làm.”
“Có lẽ đó là vì giờ cô ấy đang ở trong tù và chị là người duy nhất đến thăm.”
“Trên thực tế tôi không phải vị khách duy nhất. Vả lại, tôi được kể rằng hầu hết tù nhân đều cư xử ngược lại khi có ai đó đến thăm. Họ say sưa kể lể về bản thân vì đó là dịp duy nhất họ có người lắng nghe.” Roz nhướng mày, bắt nọn. “Tôi nghĩ bản tính của Olive là luôn dò hỏi người mình nói chuyện cùng. Tôi ngờ rằng đó là tác phong của Olive, cũng là lý do khiến không ai ưa cô ta. Chắc hẳn các cô đều nghĩ rằng cô ta quá tọc mạch.”
Lạy Chúa, mình đã đúng, quá dễ dàng để nhìn thấu người phụ nữ này.
“Buồn cười thật,” Geraldine nói, “Giờ chị nhắc đến mới nhớ, đúng là cô ấy hỏi rất nhiều. Cô ấy luôn muốn biết về bố mẹ tôi, họ có nắm tay hay hôn nhau không, hay liệu tôi có nhìn thấy họ làm chuyện người lớn không.” Cô ta mím môi, “Đúng rồi, giờ tôi đã nhớ ra, đó là lý do vì sao tôi không thích cô ấy lắm. Olive cứ soi mói xem bố mẹ tôi có hay làm tình không, và cô ấy luôn gí sát mặt mình vào và nhìn tôi chằm chằm khi hỏi chuyện.” Geraldine thoáng rùng mình, “Tôi ghét lắm. Cô ấy có đôi mắt hau háu.”
“Cô có kể với Olive không?”
“Về bố mẹ tôi á?” Geraldine cười khẩy, “Tất nhiên tôi không nói sự thật rồi. Bản thân tôi cũng không biết. Cứ khi nào cô ấy hỏi, tôi đều nói có, tối qua họ đã làm chuyện ấy, chi để khỏi bị căn vặn thêm nữa. Mọi người ai cũng thế. Cứ như một trò đùa ngớ ngẩn.”
“Tại sao Olive lại muốn biết chuyện đó?”
Geraldine nhún vai, “Tôi luôn cho rằng tại đầu óc cô ấy quá đen tối. Giờ ở làng này cũng có một phụ nữ như thế. Gặp ai cũng bắt đầu bằng câu, ‘Kể cho tôi nghe tất cả những gì thiên hạ đang đồn đại đi,’ và mắt sáng lên như đèn pha. Tôi ghét kiểu như thế. Mụ ta sẽ là người cuối cùng biết được chuyện gì đang diễn ra, rõ là thế. Mụ khiến mọi người phát điên.”
Roz suy nghĩ trong một thoáng, “Bố mẹ Olive có hôn và ôm ấp nhau không?”
“Chúa ơi, không.”
“Cô có vẻ rất chắc chắn nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Người này kinh tởm người kia. Mẹ tôi nói bọn họ ở cùng nhà chỉ bởi ông ấy quá lười để dọn ra ngoài còn bà ấy quá hám lợi nên không muốn bỏ chồng.”
“Vậy là Olive đang cố xác nhận?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý chị.”
Roz điềm tĩnh đáp, “Khi hỏi về bố mẹ cô là Olive muốn xác nhận lại. Cô gái tội nghiệp ấy muốn biết có phải bố mẹ mình là những người duy nhất không hòa hợp hay không.”
“Ồ,” Geraldine thốt lên kinh ngạc. “Chị nghĩ vậy sao?” Cô ta khẽ nhếch khuôn miệng xinh xắn, “Không phải đâu. Tôi tin là chị đã lầm. Olive chỉ muốn biết về tình dục. Tôi đã bảo rồi, cô ấy có ánh mắt hau háu đáng sợ lắm.”
Roz chuyển chủ đề, “Cô ta có hay nói dối không?”
“Có, đây lại là vấn đề khác.” Gương mặt Geraldine mơ màng như đang hồi tưởng, “Olive luôn luôn nói dối. Lạ kì thật, vậy mà tôi quên béng mất. Và dần dần chẳng còn ai tin bất cứ điều gì cô ấy nói nữa.”
“Cô ta nói dối về điều gì?”
“Tất cả mọi thứ.”
“Cụ thể? Vê bản thân cô ta? Về những người khác? Hay về bố mẹ mình?”
“Tất cả.” Geraldine thấy vẻ mất kiên nhẫn hiển hiện trên gương mặt Roz, “Ôi trời, thật khó giải thích. Cô ấy hay bịa chuyện. Ý tôi là, lần nào mở miệng là y như rằng cô ấy phải bịa chuyện mới xong. Ôi trời, để tôi nhớ lại nào. Đúng rồi, Olive thường nói về mấy cậu bạn trai không hề tồn tại, khoe gia đình vừa đi nghỉ hè ở Pháp nhưng hóa ra họ chỉ ở nhà, và cứ nhắc đến con chó của mình trong khi mọi người đều biết cô ấy đâu có nuôi chó.” Geraldine nhăn mặt, “Và lúc nào Olive cũng lừa dối cả. Thật khó chịu. Cô ấy thó bài tập về nhà từ cặp của người khác khi họ không để ý và ăn cắp ý tưởng của họ.”
“Không phải Olive rất thông minh sao? Cô ta được ba điểm A đúng không?”
“Olive thi đậu tất cả các môn nhưng tôi không nghĩ điểm số của cô ấy là thứ đáng để tự hào đâu.” Có chút gì đó hiểm độc trong giọng Geraldine, “Mà suy cho cùng, nếu thông minh giỏi giang thật thì tại sao không tự kiếm được một công việc tử tế. Mẹ tôi nói thật xấu hổ khi đến cửa hàng của Pettit và được Olive phục vụ.”
Roz không buồn nhìn vào gương mặt vô vị của người phụ nữ đối diện mà hướng mắt ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Cô để mặc thời gian trôi, cố xua đi những tiếng quở trách giận dữ om sòm trong đầu. Sau tất cả, có lẽ mình đã sai. Và… cô nhận thấy rõ ràng rằng Olive đã phải trải qua một thời thơ ấu buồn tủi. Cô ép mình phải nở nụ cười, “Rõ ràng Olive thân thiết với cô hơn bất kì ai khác, có lẽ chỉ trừ em gái mình. Cô nghĩ tại sao lại như vậy?”
“Ôi Chúa ơi, tôi không biết nữa. Mẹ tôi bảo đó là vì trông tôi khá giống Amber. Bản thân tôi thì chẳng thấy vậy, nhưng sự thật là khi ba chúng tôi đi chung, mọi người thường cho rằng Amber là em gái tôi chứ không phải em gái Olive.” Cô ta nhớ lại, “Có lẽ mẹ tôi nói đúng. Khi Amber nhập học, Olive không quanh quẩn theo tôi nữa.”
“Chắc cô thấy nhẹ nhõm hẳn.” Roz chua chát nói, chẳng còn chút khoan dung nào với Geraldine nữa.
“Tôi đoán thế. Trừ một việc. Không ai dám trêu chọc tôi khi tôi chơi cùng Olive,” cô ta nuối tiếc nói thêm.
Roz quan sát Geraldine một lát, “Xơ Bridget nói rằng Olive luôn hết lòng vì Amber.”
“Đúng. Nhưng ai cũng quý Amber.”
“Tại sao?”
Geraldine nhún vai, “Vì con bé tốt tính.”
Đột nhiên Roz phá lên cười, “Nói thật, Amber bắt đầu khiến tôi khó chịu rồi. Người hoàn hảo như thế cũng tồn tại trên đời thật sao? Cô ta có điểm gì đặc biệt?”
“Ôi trời.” Geraldine nhăn mặt hồi tưởng, “Mẹ tôi bảo đó là bởi con bé luôn sẵn lòng làm mọi chuyện. Mọi người quẳng việc cho Amber, nhưng nó chưa bao giờ bận tâm. Tất nhiên, lúc nào con bé cũng tươi cười.”
Roz vẽ nguệch ngoạc một đứa bé lên tờ giấy ghi chú và nghĩ về cái thai ngoài ý muốn, “Sao Amber lại chấp nhận để bị lợi dụng như thế được chứ?”
“Tôi cho rằng con bé chỉ muốn làm mọi người vui. Chỉ là những việc nhỏ thôi, như cho mượn bút chì hay làm chân sai vặt cho các bà xơ. Có lần đang cần một chiếc áo thể thao sạch để thi đấu bóng rổ, tôi liền lấy tạm áo Amber. Đại loại thế.”
“Mà không cần hỏi ư?”
Geraldine bất giác đỏ bừng mặt, “Không cần phải hỏi, nếu là với Amber. Con bé sẽ chẳng bao giờ bận tâm. Chỉ Olive mới là người tức giận. Cô ấy đã nổi đóa lên như thú điên về chuyện cái áo.” Cô ta nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi đây. Muộn mất rồi.” Geraldine đứng lên, “Tôi sợ rằng mình chẳng giúp được gì nhiều.”
“Ngược lại thì đúng hơn,” Roz nói và nhỏm dậy khỏi chiếc ghế bành, “Các thông tin thật hữu ích. Cảm ơn cô rất nhiều.”
Hai người cùng đi ra hành lang.
“Cô không bao giờ cảm thấy kì lạ sao,” Roz hỏi khi Geraldine mở cửa trước. “Về chuyện Olive lại đi giết em gái mình ấy?”
“Ôi, vâng, tất nhiên rồi. Tôi đã vô cùng sốc khi biết tin.”
“Cô có sốc đến mức cho rằng Olive không thể nào là hung thủ không? Dựa trên những điều cô vừa kể về mối quan hệ giữa họ, thì có vẻ không đời nào cô ta lại làm thế.”
Đôi mắt xám to tròn ngập dây vẻ do dự, “Thật kì lạ. Mẹ tôi cũng hay nói vậy. Nhưng nếu không làm, tại sao cô ấy lại nhận tội?”
“Tôi không biết. Có lẽ bởi thói quen bảo vệ người khác?” Roz mỉm cười thân thiện, “Cô nghĩ liệu mẹ cô có sẵn lòng nói chuyện với tôi không?”
“Ôi trời, tôi không nghĩ vậy đâu. Bà ghét tất cả những ai biết tôi đã từng học cùng trường với Olive ấy chứ.”
“Liệu cô có thể hỏi thử mẹ mình được không? Và nếu bà đồng ý, làm ơn gọi cho tôi theo số điện thoại trên danh thiếp.”
Geraldine lắc đầu, “Chỉ tổ mất thời gian thôi. Bà ấy sẽ không đồng ý đâu.”
“Đành vậy.” Roz bước qua cánh cửa, hướng tới lối đi rải sỏi, “Ngôi nhà thật đáng yêu,” cô nhiệt thành nói và ngước nhìn những nhánh cây ông lão leo lên cổng vòm, “Trước đây cô sống ở đâu?”
Geraldine nhăn nhó, “Một ngôi nhà hộp dơ dáy ở ngoại ô Dawlington.”
Roz cười, “Hẳn khi đến đây cô đã cảm thấy khác biệt nhiều lắm.” Cô mở cửa xe, “Cô có bao giờ quay lại Dawlington không?”
“Ồ, có chứ,” Geraldine đáp. “Bố mẹ tôi vẫn sống ở đó mà. Tôi vẫn tới thăm họ một tuần một lần.”
Roz quẳng túi xách và cặp táp ra ghế sau, “Hẳn họ tự hào về cô lắm.” Cô chìa tay ra, “Cảm ơn vì đã dành thời gian tiếp tôi, cô Wright, và xin đừng lo, tôi sẽ cẩn trọng trong việc sử dụng những thông tin mà cô đã cung cấp.” Cô cúi người, ngồi xuống ghế lái và kéo cửa lại, “Thêm một điều cuối cùng nữa,” cô nói với qua cửa sổ xe vẫn mở, đôi mắt sẫm màu ánh lên nét ngây thơ. “Cô có thể cho tôi biết tên thời còn con gái không, để tôi gạch đi khỏi danh sách học sinh mà xơ Bridget đưa tôi ấy mà. Tôi không muốn vì lầm lẫn lại làm phiền cô lần nữa.”
“Hopwood,” Geraldine nhiệt tình trả lời.
Không khó để tìm thấy chỗ ở của bà Hopwood. Roz lái xe đến thư viện Dawlington và tra cứu số điện thoại ở danh bạ địa phương. Có ba người họ Hopwood có hộ khẩu ở Dawlington. Cô ghi chép lại số liên lạc của họ, tìm một trạm điện thoại công cộng và gọi tới từng người một. Lần nào cô cũng đều tự xưng là một người bạn cũ của Geraldine và xin được nói chuyện với cô ấy. Hai người đầu trả lời rằng họ không quen ai có tên như thế, đến người cuối cùng, một giọng đàn ông cho biết Geraldine đã lập gia đình và hiện đang sống ở Wooling. Ông ta cho cô số điện thoại của Geraldine và tử tế nói với cô rằng mình rất vui khi được nói chuyện với cô. Roz mỉm cười và gác máy. Cô nghĩ thầm, Geraldine thật giống bố.
Ấn tượng đó đã được khẳng định lại khi bà Hopwood lách cách tháo dây xích chống trộm và mở cánh cổng trước. Bà ta nhìn Roz với vẻ nghi ngờ ra mặt. “Có gì không?” Bà ta hỏi.
“Dạ có phải bác Hopwood không ạ?”
“Đúng rồi.”
Roz đã bịa sẵn một câu chuyện, nhưng nhận thấy nét sắc lạnh trong ánh mắt của người chủ nhà, cô quyết định nói thật. Bà Hopwood không phải tuýp người dễ lấy lòng. “Cháu e rằng mình đã lừa bịp con gái và chồng bác để có được địa chỉ này.” Cô khẽ mỉm cười, “Cháu tên là…”
“Rosalind Leigh và cô đang viết một cuốn sách về Olive. Tôi biết. Chúng tôi vừa nói chuyện điện thoại. Không mất quá nhiều thời gian để con bé xâu chuỗi hai việc đó với nhau. Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể giúp cô được. Tôi gần như không biết gì về cô ta.” Nhưng bà ta không đóng cửa. Có điều gì đó, hẳn là tò mò, đã ngăn bà ta lại.
“Bác biết về Olive nhiều hơn cháu mà, bác Hopwood.”
“Nhưng tôi không chọn cách viết một cuốn sách về cô ta, cô gái trẻ ạ. Và tôi cũng không định làm thế.”
“Câu trả lời vẫn là không, ngay cả khi bác nghĩ cô ta vô tội sao?”
Bà Hopwood không trả lời.
“Giả sử cô ta không hề làm thế thì sao? Bác đã từng nghĩ đến giả thuyết đó, đúng không thưa bác?”
“Chuyện không liên quan đến tôi.” Bà ta bắt đầu đóng cửa.
“Vậy liên quan đến ai? Vì Chúa?” Roz hỏi lại, bỗng nhiên giận dữ, “Con gái bác đã dựng lên một bức tranh trong đó có hai chị em, cả hai đều bất an đến nỗi một người phải nói dối và lừa gạt mọi người để kiếm cho mình chút vị thế, còn một người luôn sợ từ chối vì e rằng mọi người sẽ không thích mình nữa. Chuyện quái gì đã xảy ra với họ ở nhà để rồi biến họ thành những con người như thế? Và lúc ấy bác đã ở đâu? Những người khác ở đâu? Hai chị em họ, người này chỉ có duy nhất người kia làm bạn thực sự.” Qua khe hở ở cửa, Roz nhìn thấy đôi môi bà ta mím lại. Cô khinh bỉ lắc đầu, “Cháu e rằng con gái bác đã khiến cháu hiểu lầm. Từ những điều cô ấy nói, cháu cứ ngỡ hẳn bác phải giống như bồ tát.” Cô lạnh lùng nói, “Nhưng giờ cháu thấy bác chẳng khác nào một kẻ đạo đức giả. Tạm biệt, bác Hopwood.”
Bà chủ nhà lên tiếng, vẻ mất bình tĩnh, “Tốt hơn hết cô nên vào nhà đi, nhưng tôi cảnh báo cô, tôi sẽ chỉ thừa nhận những gì được ghi âm lại về buổi nói chuyện. Tôi sẽ không chấp nhận những điều cô áp đặt cho phù hợp với cái nhìn ủy mị của cô về Olive đâu.”
Roz bật máy ghi âm, “Cháu sẽ ghi âm tất cả. Nếu bác có máy, bác cũng có thể ghi âm cùng lúc, hoặc cháu có thể gửi cho bác một bản sao.”
Bà Hopwood gật đầu đồng thuận khi tháo vòng xích và mở cửa, “Chúng tôi cũng có máy ghi âm. Ông nhà tôi sẽ chuẩn bị khi tôi đi pha trà. Mời vào, và nhớ lau chân nhé.”
Mười phút sau, họ đã sẵn sàng. Rất tự nhiên, bà Hopwood giữ vị trí chủ tọa, “Cách tốt nhất là tôi kể cho cô nghe tất cả những gì tôi nhớ được. Khi tôi nói xong cô có thể hỏi. Đồng ý chú?”
“Được ạ.”
“Tôi đã nói, hầu như tôi không biết gì về Olive. Đó là sự thật. Cô ta đến đây tổng cộng năm hay sáu lần gì đó, hai lần vào tiệc sinh nhật của Geraldine, và ba hay bốn lần đến uống trà. Tôi không thích cô ta lắm. Olive khá vụng về, chậm chạp, gần như không thể bắt chuyện, thiếu tính hài hước và nói thật, cực kì thiếu thu hút. Nghe thì phũ phàng và độc miệng, nhưng sự thật là thế. Không thể nào giả vờ thể hiện những xúc cảm mà chúng ta không cảm thấy. Tôi chẳng tiếc nuối gì khi Geraldine không chơi với cô ta nữa.” Bà ngừng một chút để sắp xếp lại suy nghĩ.
“Sau đó, tôi gần như chẳng liên quan gì đến Olive. Cô ta không đến đây thêm lần nào. Tất nhiên, tôi đã nghe chuyện về cô ta qua Geraldine và bạn bè con bé. Ấn tượng của tôi về Olive cũng giống những gì cô mô tả lúc trước. Một đứa trẻ buồn sầu, thiếu tình yêu thương và không hề đáng mến, phải cầu viện đến cách khoác lác về những chuyến đi nghỉ và những cậu bạn trai mình không hề có để bù đắp cho những bất hạnh ở nhà. Tôi nghĩ, thói quen nói dối hình thành là do áp lực từ người mẹ, và cụ thể là từ việc ép buộc con gái phải hạn chế chuyện ăn uống. Olive luôn phì nộn trong suốt thời niên thiếu và thói quen ăn uống của cô ta đã trở thành bệnh lý. Theo lời Geraldine kể, cô ta thường thó trộm đồ ăn ở căng tin trường và nhồi nhét tất cả vào miệng như thể sợ bị tước mất trước khi ăn xong. Tôi nghĩ, hẳn giờ cô sẽ giải thích hành vi đó là dấu hiệu của chứng rối loạn hành vi do nền tảng gia đình có vấn đề.”
Bà ta nhìn xoáy vào Roz, và cô gật đầu. “Ừ, tôi nghĩ mình cũng đồng ý với cô. Cả thói quen nói dối của Olive lẫn thái độ phục tùng của Amber đều có gì đó rất phi tự nhiên, mặc dù tôi phải nhấn mạnh rằng tôi chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Tôi chỉ dựa vào những điều Geraldine và bạn con bé kể lại mà thôi. Nhưng dù sao thì tôi vẫn thấy khó chịu, chủ yếu bởi tôi đã gặp Gwen và Robert Martin một vài lần khi Geraldine được mời tới nhà họ và tôi phải đi đón con bé. Họ là một cặp đôi rất kì lạ. Vợ chồng nhà đó hiếm khi mở miệng. Ông chồng sống ở căn phòng tầng dưới, phía sau ngôi nhà, còn bà vợ và hai đứa trẻ sống ở phía trước. Theo những gì tôi suy đoán, rõ ràng họ chỉ giao tiếp thông qua Olive và Amber.” Nhận thấy biểu cảm của Roz, bà ta dừng lại, “Chưa ai kể với cô điều này sao?”
Roz lắc đầu.
“Tôi không biết có bao nhiêu người nhận ra tình trạng đó. Tất nhiên, nhà Martin luôn giả vờ mọi chuyện vẫn bình thường, và nói thật, nếu Geraldine không kể với tôi rằng con bé trông thấy một chiếc giường trong phòng làm việc của Martin, chắc tôi sẽ chẳng đoán ra.” Bà ta nhíu mày, “Nhưng mọi việc luôn diễn biến theo xu hướng như thế mà, đúng không? Khi người ta bắt đầu nghi ngờ điều gì đó, mọi thứ sẽ như bày ra trước mắt họ để chứng minh cho giả thuyết ấy. Vợ chồng Martin chẳng bao giờ đi cùng nhau, trừ các buổi tiệc phụ huynh, và luôn có người thứ ba ở cùng họ, một giáo viên chẳng hạn.”
Bà Hopwood e dè mỉm cười, “Tôi thường quan sát họ, cô biết đấy, không phải với ý xấu đâu, có chồng tôi làm chứng, chỉ là để chứng minh có lẽ mình đã nhầm thôi.” Bà ta lắc đầu, “Rồi tôi đi đến kết luận rằng, đơn giản là họ khinh ghét lẫn nhau. Không chỉ không nói chuyện, họ còn từ chối mọi hình thức giao tiếp khác như nhìn hay chạm vào nhau chẳng hạn. Cô có hiểu ý tôi không?”
“À, vâng.” Roz nói vẻ đồng cảm, “Sự khinh ghét cũng có ngôn ngữ biểu đạt mạnh mẽ chẳng kém gì tình yêu thương.”
“Tôi nghĩ bà vợ chính là người khởi xướng chiến tranh lạnh. Tôi luôn cho rằng có lẽ ông chồng đã lăng nhăng bên ngoài và bị vợ phát hiện, mặc dù tôi phải nhấn mạnh rằng tôi không biết chắc. Ông ta là một người ưa nhìn, rất dễ gần, và tất nhiên, luôn bận rộn với công việc. Trong khi đó, theo những gì tôi biết, bà vợ lại chẳng có bạn bè gì, chắc chỉ có vài người quen, và cũng dừng ở mức xã giao. Bà ta là người rất bảo thủ, lạnh lùng và vô cảm. Tất nhiên, Olive rất giống mẹ, nhất là tính cách, còn Amber lại giống bố. Tội nghiệp Olive. Con bé đó đã phải chịu nhiều thiệt thòi.”
Bà Hopwood nói với lòng thương cảm thực sự, nhìn Roz và thở dài thườn thượt, “Lúc trước cô đã hỏi tôi rằng tôi đã ở đâu khi tất cả những chuyện ấy xảy ra ư? Tôi còn phải nuôi nấng con cái mình, cô gái ạ. Và khi nào có con cô sẽ hiểu, chỉ riêng việc chăm chút cho chúng thôi đã đủ vất vả lắm rồi, đâu còn thì giờ quan tâm đến con cái nhà người khác. Giờ tôi rất hối tiếc vì mình đã không lên tiếng đúng lúc, nhưng thực sự, liệu tôi có thể làm gì chứ? Dẫu sao, tôi cũng thấy đó là trách nhiệm của trường học.”
Bà ta chìa cả hai tay ra, “Nhưng giờ cô ở đây, thật dễ để nhận ra sai lầm khi tai họa đã xảy ra rồi. Ai mà ngờ Olive lại gây ra một việc tày trời như thế? Ai mà biết cô ta lại điên rồ đến vậy.” Bà ta buông thõng tay xuống lòng mình và nhìn chồng với vẻ bất lực.
Ông Hopwood suy tư trong thoáng chốc. Ông ta chậm rãi nói, “Đến giờ, chúng tôi vẫn không thể tin được rằng Olive lại sát hại Amber. Tôi đã tới gặp cảnh sát trình bày về chuyện đó, và nói với họ tôi không nghĩ Olive là hung thủ. Họ trả lời răng sự nghi ngờ của tôi dựa trên những nguồn tin đã cũ.” Ông ta nghiến răng, “Tất nhiên rồi. Dễ phải năm năm liền chúng tôi không còn liên lạc với gia đình Martin. Trong quãng thời gian ấy, chị em họ rất có thể đã học được cách ghét bỏ nhau.”
“Nhưng nếu Olive không giết Amber thì ai đã làm điều đó?” Roz gợi ý.
“Gwen,” ông Hopwood kinh ngạc thốt lên, như thế điều ấy quá hiển nhiên. Ông ta lấy tay cào cào mái tóc bạc. “Chúng tôi nghĩ Olive đã bước vào phòng đúng lúc mẹ mình đang sát hại Amber. Và cứ dựa trên tình cảm mà Olive dành cho em gái, tất yếu cô ta sẽ nổi điên lên.”
“Tại sao bà Gwen lại có thể làm thế?”
Hai vợ chồng nhìn nhau. “Chúng tôi luôn nghĩ vậy,” ông Hopwood trả lời. “Gwen Martin vẫn thường ghét bỏ Amber, có lẽ bởi con bé quá giống bố.”
“Bên cảnh sát nói sao?” Roz hỏi.
“Tôi được biết rằng Robert Martin cũng đưa ra lời khai tương tự. Họ hỏi Olive và cô ta phủ nhận.”
Roz chằm chằm nhìn ông, “Bác nói, bố của Olive cũng khai với cảnh sát rằng ông ta nghĩ vợ mình đã đánh đập Amber đến chết, vì thế mà sau đó Olive đã ra tay với bà mẹ?”
Ông ta gật dầu.
“Chúa ơi!” Cô thở gấp, “Luật sư cố vấn của ông ta không hề hé răng nửa lời về chuyện này.” Cô ngẫm nghĩ trong giây lát, “Hai bác biết đấy, vậy nghĩa là trước đó, hẳn Gwen cũng đã từng đánh đập con mình. Chẳng ai có thể đưa ra một lời buộc tội như thế nếu không có cơ sở, đúng không?”
“Có lẽ cũng như chúng tôi, ông ta không thể tin nổi Olive lại giết em gái mình.”
Roz cắn móng tay cái và nhìn xuống tấm thảm dưới chân, “Trong bản tự khai, Olive khăng khăng rằng mình chưa bao giờ hòa hợp với em gái. Cháu có thể hiểu điều đó nếu quả thật trong những năm tháng sau khi ra trường họ đã không còn thân thiết nữa. Nhưng làm sao tin được đây, nếu ngay cả bố của Olive cũng nghĩ họ vẫn khăng khít đến độ cô ta sẵn sàng giết mẹ mình để trả thù cho em gái?” Cô lắc đầu, “Cháu nghĩ luật sư bào chữa cho Olive chưa bao giờ nghe được thông tin này. Người đàn ông thảm hại đó đã cố hô biến ra một lời biện hộ.” Cô ngẩng lên, “Nhưng tại sao Robert Martin lại từ bỏ? Sao ông ta lại để Olive cứ thế nhận tội? Theo lời Olive, cô ta làm thế để tránh cho ông bố khỏi những cú sốc tinh thần khi phải tham dự phiên tòa.”
Ông Hopwood lắc dầu, “Tôi không dám chắc. Chúng tôi chẳng bao giờ gặp lại ông ta. Có lẽ dần dần ông ta cũng tin chính con gái mình đã phạm tội.” Ông ta xoa nắn mấy khớp ngón tay, “Chúng ta đều thấy thật khó để chấp nhận sự thật, rằng một người chúng ta quen biết có thể làm những điều kinh khủng đến vậy. Có lẽ bởi sự thật khiến ta nhận ra mình đã đặt niềm tin nhầm chỗ. Chúng tôi biết Olive trước khi sự việc xảy ra. Còn cô, tôi đoán cô gặp con bé sau đó. Cả hai chúng ta đều không biết khiếm khuyết nào trong tính cách Olive lại dẫn tới việc sát hại mẹ đẻ và em gái, nên chúng ta tìm kiếm lý do để bào chữa cho việc đó. Tuy nhiên, đến cuối cùng, tôi nghĩ sẽ chẳng làm được gì đâu. Có vẻ không phải cảnh sát ép cung tra khảo gì. Theo tôi hiểu, chính họ đã cố gắng thuyết phục Olive đợi đến khi luật sư xuất hiện.”
Roz nhăn mặt, “Và đến tận bây giờ, hai bác vẫn lăn tăn về chuyện đó?”
Ông ta khẽ mỉm cười, “Chỉ khi có ai xuất hiện và khơi lại quá khứ thôi. Chứ bình thường chúng tôi hiếm khi nghĩ đến. Nhưng chẳng thể nào chối bỏ được sự thật rằng Olive đã kí vào bản tự khai thú nhận chính mình đã gây án.”
“Mọi người vẫn thường nhận những tội lỗi mà họ không hề gây ra.” Roz thẳng thừng phản đối, “Timothy Evans bị treo cổ vì đã nhận tội sát hại vợ con*, trong khi gã hàng xóm Christie ở tầng dưới vẫn tiếp tục giấu xác của các nạn nhân bên dưới lớp ván lát nền. Xơ Bridget kể rằng, Olive thường nói dối về tất cả mọi thứ và con gái hai bác cũng khẳng định điều tương tự. Vậy tại sao hai người lại nghĩ lần này cô ta nói thật?”
Họ không đáp.
“Cháu xin lỗi,” Roz mỉm cười áy náy, “Cháu không cố ý diễn thuyết. Chỉ là cháu ước mình có thể hiểu được toàn bộ chuyện này. Có quá nhiều mâu thuẫn. Ý cháu là, ví dụ, tại sao Robert Martin vẫn ở lại ngôi nhà đó sau khi án mạng xảy ra? Lẽ ra ông ta phải tránh xa nơi ấy bằng mọi giá chứ?”
“Cô nên nói chuyện với cảnh sát,” ông Hopwood lên tiếng. “Họ hiểu rõ về vụ việc hơn ai hết.”
“Vâng,” Roz khẽ đáp, “Phải vậy thôi.” Cô đặt tách và đĩa xuống bàn, “Cháu có thể hỏi hai bác thêm ba điều không? Rồi cháu sẽ không làm phiền hai bác nữa. Thứ nhất, hai bác biết ai khác có thể giúp cháu không?”
Bà Hopwood lắc đầu, “Tôi hầu như không biết gì về Olive sau khi bọn trẻ ra trường. Có lẽ cô nên đi hỏi những người làm việc cùng cô ta.
“Có lẽ vậy. Thứ hai, hai bác có biết Amber đã có một đứa con khi chỉ mới 13 tuổi không?”
Cô nhận thấy sự kinh ngạc trên gương mặt họ.
“Ôi Chúa ơi!” Bà Hopwood lên tiếng.
“Thứ ba…” Cô ngừng một lát, nhớ lại phản ứng kinh ngạc của Graham Deedes. Liệu có công bằng không khi lôi Olive ra chế nhạo? “Thứ ba, Gwen đã thuyết phục Olive phá thai. Hai người có biết chuyện này không?”
Bà Hopwood trông có vẻ suy tư, “Có phải chuyện xảy ra vào đầu năm 1987 không?”
Không biết phải trả lời ra sao, Roz gật đầu.
“Hồi đó, tôi đang khổ sở với chứng tiền mãn kinh kéo dài,” bà Hopwood nhớ lại. “Tình cờ, tôi gặp Olive và Gwen ở bệnh viện. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ. Trông Gwen có vẻ hoang mang. Bà ta cố giả vờ như hai mẹ con đến bệnh viện vì vấn đề phụ khoa của bà ta, nhưng tôi không thể không nhận ra, Olive mới là người gặp vấn đề. Con bé tội nghiệp đã khóc sưng cả mắt.” Bà ta khó chịu ra mặt, “Thật sai lầm khi không để Olive giữ đứa trẻ. Tất nhiên, việc đó cũng giải thích nguyên nhân vụ án. Nó xảy ra vào thời điểm lẽ ra Olive đang mang thai. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ta bấn loạn như vậy.”
Roz lái xe trở lại đường Leven. Lần này, cánh cửa nhà số 22 chỉ khép hờ và một phụ nữ trẻ đang cắt xén hàng rào thấp bao quanh khu vườn phía trước. Cô tấp xe vào lề đường rồi bước ra. “Xin chào,” cô nói và bắt tay người đối diện thật chặt. Cô hi vọng lối giao thiệp thân mật ngay khi gặp mặt sẽ ngăn người phụ nữ đóng sầm cửa lại như hàng xóm của cô ta từng làm trước đây.
“Tôi là Rosalind Leigh. Hôm trước, tôi đã ghé qua nhưng cô đi vắng. Tôi không dám làm mất thời gian của cô, nên cô cứ làm tiếp đi, nhưng liệu cô có thể vừa làm vừa nói chuyện với tôi một chút được không?”
Người phụ nữ trẻ nhún vai rồi tiếp tục cắt xén, “Nếu cô muốn bán gì đó, nhất là liên quan đến tôn giáo thì chỉ tốn công vô ích thôi.”
“Tôi muốn trao đổi về ngôi nhà của cô.”
“Ôi, Chúa ơi!” Người phụ nữ trẻ bực bội gắt lên, “Đôi khi, tôi ước mình đã không mua thứ của nợ này. Cô là ai? Nhà ngoại cảm à? Rặt một lũ điên. Có vẻ họ nghĩ nhà bếp đang tỏa ra âm khí hay thứ gì kinh tởm lắm.”
“Không. Thực tế hơn nhiều. Tôi đang viết một chuyện khảo lật lại vụ án của Olive Martin.”
“Tại sao?”
“Còn một số câu hỏi chưa có lời giải đáp. Ví dụ như, tại sao Robert Martin vẫn ở lại đây sau khi vụ án xảy ra?”
“Và cô hi vọng tôi có thể trả lời các câu hỏi sao?” Cô ta khịt mũi, “Tôi còn chưa từng gặp ông ta. ông ta đã chết từ lâu trước khi chúng tôi chuyển vào. Cô nên nói chuyện với ông Hayes.” Cô ta hất cằm về phía ga ra kề ngay bên cạnh, “Ông ta là người duy nhất biết về gia đình ấy.”
“Tôi nói chuyện với ông ta rồi. Ông ta cũng không biết.” Roz liếc nhìn cánh cửa trước để ngỏ nhưng chỉ thấy một phần bức tường trang nhã và một hình tam giác trên tấm thảm màu nâu đỏ. “Tôi nghe nói ngôi nhà đã được tu sửa lại hoàn toàn. Cô tự làm hay mua nó sau khi việc tân trang đã xong xuôi?”
“Chúng tôi tự sửa. Chồng tôi làm trong ngành xây dựng. Đúng hơn là đã từng làm,” cô ta đính chính. “Anh ấy nghỉ việc khoảng mười hay mười hai tháng trước. Chúng tôi gặp may, bán được nhà cũ mà không lỗ quá nhiều và mua đứt ngôi nhà này với giá hời. Cũng chẳng cần thế chấp.”
“Anh ấy có tìm được việc khác không?” Roz thông cảm hỏi han.
Người phụ nữ trẻ lắc đầu, “Không. Anh ấy chỉ biết xây dựng và thời buổi này thì khan việc lắm. Nhưng anh ấy vẫn đang cố hết sức. Đâu thể làm gì hơn chứ, phải không?” Cô ta hạ kéo xuống, “Tôi đoán chắc cô đang băn khoăn liệu chúng tôi có tìm được gì trong lúc sửa sang ngôi nhà không?”
Roz gật đầu, “Đại loại vậy.”
“Nếu thấy thì chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Tất nhiên. Nhưng ý tôi không phải là vật chứng hay đại loại thế. Tôi đang nghĩ về những thứ để lại ấn tượng cơ. Ngôi nhà trông có ấm cúng không, kiểu vậy? Liệu có phải vì thế mà ông ta ở lại? Vì ông ta gắn bó với ngôi nhà chẳng hạn?”
Người phụ nữ lắc đầu, “Tôi thấy nó giống nhà tù hơn. Tôi không dám chắc, nhưng tôi đoán ông ta chi sử dụng duy nhất một phòng, đó là căn phòng tầng dưới ở phía sau, có cửa hướng ra vườn, nằm liền nhà bếp và phòng vệ sinh. Có thể ông ta cũng vào bếp để nấu ăn, nhưng tôi không cho là thế. Cánh cửa nối giữa nhà bếp và căn phòng ấy đã bị khóa, chúng tôi lại không thấy chìa đâu cả. Thêm nữa, trong phòng đó vẫn còn một chiếc lò Baby Belling cổ lỗ sĩ cắm vào ổ điện mà những người thu dọn chẳng buồn khuân đi. Tôi cá ông ta dùng nó để nấu tất tần tật mọi thứ. Khu vườn rất đẹp. Tôi nghĩ ông Martin sống trong căn phòng đó và khu vườn, chẳng bao giờ đặt chân tới nơi nào khác trong nhà cả.”
“Cô nghĩ thế bởi vì cửa khóa sao?”
“Không, mà bởi khói thuốc lá. Khói thuốc bám dày vào cửa sổ đến nỗi tấm kính chuyển thành màu vàng. Còn trần nhà,” cô ta nhăn mặt, “… nâu xỉn lại. Mùi thuốc lá lưu cữu nồng nặc. Chắc ông ta phải rít thuốc liên tục trong đó. Thật kinh khủng. Nhưng lại không có dấu vết của khói thuốc ở bất cứ nơi nào khác trong nhà. Nếu ông ta có bước chân ra khỏi cửa, hẳn mùi bám lại đã không kinh khủng đến thế.”
Roz gật đầu, “Ông ta chết vì suy tim.”
“Cũng phải thôi.”
“Cô sẽ không phản đối nếu tôi muốn nhìn qua trong nhà chứ?”
“Chẳng ích gì đâu. Giờ mọi thứ khác nhiều rồi. Chúng tôi đã đập hết các bức tường không thuộc kết cấu chính và thay đổi mặt bằng tầng trệt. Nếu cô muốn biết ngôi nhà trông như thế nào thời ông ta còn ở đây, tôi sẽ vẽ cho cô một sơ đồ phác thảo. Nhưng cô đừng vào. Nếu tôi đồng ý để cô vào, chuyện này sẽ chẳng có hồi kết mất. Rồi Tom, Dick, hay Harry nào đó cũng sẽ yêu cầu được đặt chân vào nhà tôi.”
“Tôi hiểu. Dù sao một bản phác thảo sẽ hữu ích hơn.” Cô quay lại xe, lấy tập ghi chú và một cây bút chì đưa cho người phụ nữ.
“Bây giờ ngôi nhà đẹp lên nhiều rồi.” Người phụ nữ bình thản nói, nhanh nhẹn phác ra các đường nét, “Chúng tôi đã mở rộng các phòng và sơn thêm màu nữa. Bà Martin tội nghiệp chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả. Tôi nghĩ chắc bà ta phải là người nhạt nhẽo lắm. Này…” Cô ta đưa lại cho Roz tập giấy, “Tôi đã cố hết sức rồi đấy.”
“Cảm ơn cô.” Roz vừa nói vừa nghiên cứu bản vẽ. “Tại sao cô lại nghĩ bà Martin là người nhạt nhẽo?”
“Bởi vì tất cả mọi thứ, tường, cửa, trần… tất thảy, đều sơn màu trắng. Cứ như phòng phẫu thuật vậy, lạnh lẽo và vô trùng, chẳng có tí màu sắc nào. Cũng không có tranh ảnh gì cả, tường trống trơn.” Cô ta rùng mình, “Tôi không thích một ngôi nhà như thế. Cứ như nhà ma.”
Roz mỉm cười, ngước nhìn tiền sảnh xây bằng gạch đỏ, “Thật tốt khi gia đình cô đã mua lại nó. Ngôi nhà trông bớt quạnh quẽ đi nhiều. Tôi không tin vào ma quỷ.”
“Thế đấy, nếu cô muốn thấy ma thì cô sẽ nhìn thấy. Còn không muốn, cô sẽ chẳng thấy đâu.” Cô ta gõ gõ vào một bên đầu, “Tất cả là do trí tưởng tượng của mình thôi. Bố tôi vẫn thường thấy những thứ linh tinh mỗi khi say khướt, nhưng chẳng ai nghĩ ngôi nhà của ông bị ma ám cả.”
Roz phá lên cười khi lái xe đi.