Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 5 - Tại Tòa Án
C
hưa bao giờ lịch sử con đường nhỏ tồi tàn, nơi đặt trụ sở Tòa án Bắc Lambeth, được chứng kiến cảnh tượng xảy ra vào ngày 4 tháng 12 đáng nhớ đó, khi Công tố viên Chính phủ khởi tố vụ án chống lại Đại tá Dan Boundary.
Từ rất sớm, trước khi tòa án mở cửa, các khu phố xung quanh đã bị bao vây bởi đám người nôn nóng, muốn dành được một trong số rất ít ghế tham dự dành cho công chúng. Đến chín giờ, lực lượng cảnh sát đặc biệt được triệu tập để dọn đường cho nhiều xe mô tô đổ đến từ mọi hướng, sau đó đậu dọc những con ngách nhỏ hẹp, trước sự kinh ngạc và quan tâm nóng bỏng của những người dân tò mò trong khu phố lộn xộn.
Phải có giấy mời mới có thể tham dự phiên tòa.
Ngay cả các phóng viên, những đầy tớ được yêu thích của nền dân chủ, cũng phải xuất trình giấy mời trước khi viên cảnh sát soi mói đứng canh cửa cho vào. Ghế nào cũng đã có người ngôi. Ngay cả khu đồ thánh của Thẩm phán cũng bị xâm chiếm, và ba dãy ghế sát bên trái, bên phải ông ta.
Một số người đến chỉ vì sự tò mò bệnh hoạn, để có thể tự hào rằng đã từng tham dự vụ án đáng chú ý này. Có những người khác đến, thâm tâm run rẩy kích động chờ đợi những tiết lộ được hứa hẹn hoặc nói bóng gió trên tờ Nhật Báo, vì tầm ảnh hưởng mà Băng đảng Boundary thâu tóm vô cùng rộng lớn và sâu xa.
Một thanh niên đứng trên vỉa hè chen chúc, quan sát sự xuất hiện của những chiếc xe hơi đến muộn với vẻ thiếu kiên nhẫn rõ rệt. Thẩm phán đã đến và biến mất sau cánh cổng màu đá xám dẫn vào sân tòa án. Stafford nhìn thấy những phụ nữ ăn mặc thời trang và những người đàn ông có vẻ lo lắng nhưng với một nụ cười, những nhân vật trong thế giới chính trị và xã hội, và lúc này anh miễn cưỡng bước xuống đường như thể đón chào chiếc limousine chạy điện đang tiến vào cổng chính.
Người duy nhất ngồi trong xe là một người đàn ông sáu mươi tuổi, tóc bạc, chiều cao trung bình, ăn mặc chỉn chu và một nụ cười vĩnh viễn trên khuôn mặt nhẵn nhụi, như thể cuộc sống là một trò giải trí không bao giờ nhàm chán.
Stafford King nắm lấy bàn tay chìa ra với ánh mắt lấp lánh.
“Tôi e rằng chúng tôi không thể giữ chỗ cho ngài, ngài Stanley,” anh nói.
Nam tước Stanley Belcom, ủy viên Thứ nhất của Cục Hình sự, cười đậm thêm.
“À, Stafford,” ông kéo dài giọng. “Tôi đến để chứng kiến đỉnh cao thắng lợi trong sự nghiệp chính thức của anh.”
Stafford King hơi nhăn mặt.
“Tôi hy vọng là vậy,” anh nói khô khan.
“Tôi cũng hy vọng như vậy,” Nam tước nói, “tuy nhiên… nói thật với anh, Stafford, tôi cảm thấy những quy trình thông thường của luật pháp là tấm lưới quá lỏng lẻo để có thể đối phó với những kinh hoàng mà những người này gây ra. Những người như vậy là sự biện minh duy nhất cho luật hành hình tại chỗ - thứ công lý nhanh chóng, sắc bén được áp dụng không cần đến những trò xảo trá và lý sự cùn.”
Stafford nhìn ông, không hề giấu sự ngạc nhiên.
“Ngài tin vào Kẻ Hành Pháp?”
Ngài Stanley liếc nhanh về phía anh.
“Chính là con ngáo ộp đối với băng đảng đó, phải không?”
“Hanson nói vậy,” anh trả lời. “Tôi thực sự tin rằng Hanson sợ con người bí ẩn đó hơn chính Boundary.”
Công tố viên trưởng đã bắt đầu bài phát biểu khai mạc khi hai người họ tiến vào tòa án đông đúc và tìm thấy chỗ ngồi ở cuối bàn luật sư.
Trong khu bị cáo, Đại tá Boundary ngồi, có vẻ bàng quan nhất trong tất cả những người có mặt. Đại tá nghiêng người về trước, hai tay đặt trên thanh chắn, cằm tựa trên mu bàn tay đầy lông, mắt dán vào người đàn ông tóc xám đang lạnh lùng mở đầu vụ án.
“Cáo buộc của chính phủ là,” Công tố viên trưởng nói, “Đại tá Boundary đứng đầu một tổ chức tống tiền khổng lồ, và suốt hai mươi năm qua, bằng những cách như tôi sẽ trình bày và như nhân chứng chính của chính phủ sẽ cho quý vị biết, ông ta đã xây dựng vòng hoạt động phạm tội của mình, cho đến nay đã kiểm soát được tổ chức phức tạp nhất và tội lỗi nhất được biết đến trong lịch sử hình sự lâu dài và bẩn thỉu.
“Ngài thẩm phán chắc chắn cũng sẽ được nghe về một nhân vật kỳ lạ và tuyệt vời lướt qua các trang của câu chuyện này, một kẻ bí ẩn được mệnh danh là
‘Jack - Kẻ Hành Pháp’. Nhưng tôi sẽ yêu cầu ngài thẩm phán, cũng như tôi sẽ yêu cầu bồi thẩm đoàn, khi vụ án này được đưa lên Tòa án Hình sự Trung ương - vì sau cùng nó sẽ phải đi đến kết cục đó - hãy coi nhẹ sự xuất hiện của nhân vật này, kẻ không tham gia vai trò nào trong việc đưa Boundary ra trước công lý.
“Cáo buộc của chính phủ là, như tôi nói, Boundary, bằng biện pháp khủng bố và tống tiền, thông qua phương tiện và sự trợ giúp của các thuộc hạ, đã nhiều lần nắm thóp những kẻ giàu có và ngu ngốc, và từ đó kiếm được khối tài sản khổng lồ hiện thuộc về ông ta và các cộng sự. Về những cộng sự, việc truy tố họ phụ thuộc rất lớn vào số phận của Boundary. Tôi tin rằng, vài người trong số họ đang có mặt tại tòa án vào thời điểm này, và mặc dù không bị bắt, họ sẽ không ngạc nhiên rằng mình đang bị cảnh sát theo dõi.”
Crewe Phong Nhã, ngồi ở cuối tòa án, xoay người trên ghế một cách bất an và quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vô tâm của người đàn ông cao lớn, có phong thái quân nhân mà ai nhìn thấy cũng cho rằng đó là một thám tử.
Có một khoảng dừng trong bài phát biểu của Công tố viên trưởng trong khi ông ta xem xét những trang ghi chép trước mặt, với đôi mắt cận thị.
“Trong phần trình bày về vụ án này, thưa ngài Thẩm phán,” ông ta nói tiếp, “bên công tố gặp một vấn đề nan giải. Chúng tôi đã nắm giữ được một nhân chứng quan trọng, và tôi nghĩ, rất có sức thuyết phục - một người có liên quan mật thiết với bị cáo, một người Scandinavi tên là Hanson, cho rằng mình bị đối xử tệ bạc bởi băng đảng này, từ lâu đã bí mật thu thập bằng chứng về tội phạm. Về mục đích của anh ta, chúng ta không cần tìm hiểu. Một khả năng được đề xuất bởi một cộng sự đầy kinh nghiệm của tôi, cố vấn cho bên biện hộ, rằng Hanson có ý định tống tiền những kẻ tống tiền, và đưa ra một bằng chứng nặng nề như vậy chống lại Boundary, anh ta sẽ không thể tránh khỏi trả giá thích đáng cho sự im lặng của những kẻ cộng tác. Có thể là vậy. Điểm mấu chốt là Hanson đã tích lũy được bằng chứng, và bằng chứng đó đang tồn tại ở những địa điểm cất giấu bí mật, sẽ được tiết lộ trong quá trình thẩm vấn anh ta.
“Chúng tôi đang ở vào thế bất lợi rằng Hanson chưa đưa ra bất cứ điều gì ngoại trừ những tuyên bố ít ỏi nhất. Lo sợ cho mạng sống của anh ta, vì băng đảng này sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, anh ta đã được cảnh sát bảo vệ chặt chẽ ngay từ khi khai báo sơ bộ. Mọi nỗ lực cho đến nay nhằm thúc đẩy anh ta xác nhận các tiết lộ bằng văn bản đều vô ích, và chúng tôi buộc phải chấp nhận bản tuyên thệ thực tế của anh ta tại tòa án tranh tụng.”
“Có phải tôi nên hiểu rằng,” Thẩm phán ngắt lời với giọng điệu mệt mỏi vốn là đặc quyền của các thẩm phán, “các anh chưa sở hữu được bằng chứng mà tôi sẽ phải yêu cầu để đưa tù nhân đến Old Bailey?”
“Đúng là như vậy, thưa ngài Thẩm phán,” Công tố viên trưởng nói. “Tất cả những gì chúng tôi có thể lấy được từ Hanson là một bản khai trần trụi, cần có để phê duyệt lệnh bắt giam.”
“Vì vậy, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với nhân chứng sẽ không có vụ án nào được khởi tố từ phía Chính phủ?”
Công tố viên trưởng gật đầu.
“Tình huống chính xác là như vậy, thưa ngài Thẩm phán,” ông nói, “và đó là lý do tại sao chúng tôi đã cẩn thận canh giữ nhân chứng an toàn. Người đó đang trong tình trạng rất lo lắng, và chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ anh ta. Nhưng tôi không nghĩ rằng ngài thẩm phán gặp phải bất kỳ mối e ngại nào về bằng chứng sẽ được trình bày hôm nay, hoặc rằng nó không đủ để biện minh cho việc bắt giam.”
“Tôi hiểu,” Thẩm phán nói.
Ngài Stanley quay sang Stafford thì thầm. “Một thủ tục khá kỳ quái.”
Stafford gật đầu.
“Đó là điều duy nhất chúng tôi có thể làm,” anh nói. “Hanson đã từ chối mở miệng khi chưa đứng giữa tòa án - cho đến khi, như anh ta nói, chứng kiến Boundary bị bắt giữ.”
“Boundary có biết điều này không?”
“Tôi cho là có,” Stafford đáp với nụ cười nhẹ, “ông ta biết tất cả. Ông ta có cả một đội quân gián điệp. Ngài Stanley, ngài không biết tổ chức này lớn thế nào đâu. Ông ta đã vây ráp tất cả mọi người. Ông ta nắm được các các ông Nghị, ông ta có các luật sư giỏi nhất ở London trong túi và hai trong số các công ty thám tử lớn chỉ làm việc cho ông ta.”
Ngài Stanley trề môi suy nghĩ và hướng sự chú ý đến luật sư công tố. Bài phát biểu không dài, và Công tố viên trưởng đã ngồi xuống, tiếp theo là một thành viên hàng đầu của Hội Luật sư, được giữ lại để bào chữa. Lúc này, ông ta cũng đã hoàn thành bài nói, và một lần nữa, Công tố viên trưởng đứng lên.
“Cho gọi Olaf Hanson,” ông ta nói, và sự phấn khích lan tràn.
Cánh cửa dẫn đến các phòng giam mở ra, hai thám tử cao lớn bước qua, và hai người khác theo sau. Ở giữa bốn người là một người đàn ông thấp lùn, mặt xám xịt, kẻ nắm trong tay số phận, và thực tế là cả sinh mạng của Đại tá Dan Boundary.
Anh ta không liếc mắt về phía ghế bị cáo, mà vội vã băng qua sàn tòa án và được đẩy lên bục nhân chứng, bốn cảnh vệ đứng trước và sau anh ta. Người đàn ông gần như suy sụp. Đôi mắt đầy sợ hãi của anh ta lướt khắp tòa, luôn né tránh người trên ghế bị cáo. Đôi môi nhân chứng trắng nhợt và run rẩy, hai bàn tay bấu chặt thành lan can trước bục nhân chứng để đỡ phải run lên.
“Tên anh là Olaf Hanson?” Công tố viên trưởng nhẹ nhàng hỏi.
Nhân chứng cố gắng nói nhưng đôi môi không phát ra âm thanh. Anh ta gật đầu.
“Anh là người gốc Christiania?”
Một lần nữa Hanson gật đầu.
“Anh phải nói thành lời,” Công tố viên trưởng tốt bụng nói, “và anh không cần phải sợ hãi. Anh biết Đại tá Boundary bao lâu rồi?”
Lần này Hanson tìm thấy giọng mình.
“Mười năm rồi,” anh ta nói khàn khàn.
Một người thừa phát đến từ khu báo chí phía sau tòa án cầm ly nước đưa cho nhân chứng, anh ta uống như chết khát. Luật sư đợi đến khi anh ta uống cạn ly mới hỏi tiếp.
“Anh sở hữu những tài liệu là bằng chứng kết án Đại tá Boundary về một số hoạt động sai trái nào đó?”
“Vâng,” nhân chứng nói.
“Anh đã hứa với cảnh sát rằng sẽ tiết lộ trước tòa nơi những tài liệu đó được lưu trữ?”
“Vâng,” Hanson nói một lần nữa.
“Anh sẽ trình bày với tòa án ngay bây giờ nơi anh đã giấu bằng chứng, để cảnh sát có thể mất ít thời gian nhất?”
Đại tá Boundary thể hiện những dấu hiệu quan tâm đầu tiên mà ông ta để lộ kể từ khi bắt đầu quá trình tố tụng. Ông ta nghiêng người về trước, đầu nghển ra như thể nỗ lực để lọt vào mắt xanh của nhân chứng.
Hanson đang nói, và nói một cách khó nhọc.
“Tôi đ… ã… đặt những giấy tờ đó…” anh ta dừng lại và lảo đảo, “… tôi đã đặt những giấy tờ đó…” anh ta bắt đầu lần nữa, và, không hề báo trước một giây, anh ta đổ gục về phía trước.
“Tôi e rằng anh ta đã ngất,” Thẩm phán nói.
Các thám tử vây quanh và nhấc anh ta ra khỏi bục nhân chứng. Một người vội vàng nói gì đó, và Stafford King rời khỏi chỗ ngồi. Anh cúi xuống trước thân hình phủ phục, xé cổ áo người đó, và bác sĩ cảnh sát đang ở trong tòa án cũng tham gia. Một vài lời thì thầm trao đổi, rồi Stafford King đứng thẳng dậy, khuôn mặt tái nhợt và cứng ngắc.
“Tôi rất tiếc phải thông báo với ngài Thẩm phán,” anh nói, “rằng nhân chứng đã chết.”