Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 5: Kazan Gặp Sói Cái Xám
K
azan ngồi xuống, rống lên một tiếng thật vang xa rồi hít hít trong không khí, cái tự do từ nay hoàn toàn của nó. Xung quanh, ánh bình minh đang xua tan dần những cảnh tối tăm của rừng thẳm.
Kể từ ngày ở một phương trời xa thẳm, bên bờ sông Mắc – ken – đi, nó bị cánh lái buôn quanh vùng mua lại của người da đỏ và, lần đầu tiên, bị đóng đai cương vào một chiếc xe trượt tuyết, nó thường mơ tưởng với một niềm khao khát nồng nàn, tới cảnh tự do mà dòng máu sói trong người luôn thôi thúc nó phải đạt tới. Nhưng chưa bao giờ nó dám liều một một cách thật sự. Giờ đây, việc đó đã thành sự thật, nó cảm thấy quá ư ngỡ ngàng.
Mặt trời đã lên cao, lúc Kazan đến bên một bờ phẳng lặng, đóng băng, trên một vũng trũng giữa hai dãy núi. Tùng bách mọc chi chít xung quanh bờ, rậm đến mức tuyết cũng khó xuyên thấu cành lá và ngay cả ánh sáng cũng khó lọt qua, và giữa ban ngày mà ở đó như là lúc xâm xẩm tối.
Ánh mặt trời vẫn không thể nào xua tan hết tâm trạng bần thần của Kazan. Nó đã thoát khỏi sự ràng buộc của con người, và xung quanh không còn một thứ gì gợi đến sự có mặt đáng ghét của họ. Nhưng nó thấy thiếu cái xã hội loài chó, thiếu bếp lửa hồng, thiếu những thức ăn sắp sẵn, cho đến chiếc xe quen thuộc, tất cả những thứ ấy xưa nay bao giờ cũng khăng khít với cuộc sống của nó. Kazan cảm thấy cô đơn quá.
Đó là những luyến tiếc của con chó. Nhưng dòng máu sói trong người nó lại phản ứng lại, và như nói với con chó rằng: đâu đó, trong bầu trời vắng lặng này vẫn có những người anh em; muốn gọi chúng đến thì phải ngồi xuống, rống vang nỗi cô đơn của mình. Đã nhiều lần Kazan cảm thấy tiếng gọi đó rung lên trong lồng ngực và trong cổ họng mà vẫn không tài nào bật nó được ra khỏi họng.
Thức ăn đến với nó nhanh hơn tiếng kêu. Vào quãng giữa trưa nó dồn được một con thỏ trắng to vào gốc cây và cắn chết. Thịt nóng, máu tươi ngon hơn món cá đóng băng và món mỡ cừu quen thuộc. Hương vị ngon lành của bữa ăn mới khiến nó thêm tin tưởng.
Buổi chiều nó rượt theo nhiều chú thỏ khác và giết thêm hai con nữa. Từ trước đến nay nó không hề biết cái thú săn đuổi và cái thú tuỳ thích giết mồi, mặc dầu nó không ăn hết những thứ kiếm được.
Rồi nó nhận thấy thỏ chết quá dễ dàng. Chẳng phải chiến đấu gì cả. Lúc đói thì thịt thỏ tươi thật, mềm thật nhưng niềm vui nhỏ bé quá chừng. Vì vậy nó có ý tìm một thú săn quan trọng hơn.
Nó bước nghênh ngang, không nghĩ gì đến việc ẩn nấp, đầu ngẩng cao, bờm dựng đứng. Cái đuôi xù tự do ve vẩy như đuôi sói. Theo bản năng, nó đi về hướng Tây Bắc. Đó là tiếng gọi của những ngày xa xưa khi nó còn sống bên bờ sông Mắc-ken-đi, cách đó một nghìn dặm.
Nó gặp nhiều dấu chân khác nhau và ngửi hít những mùi để lại của vó hươu, vó nai. Nó nhận ra dấu vết những bàn chân có lông dày của một con mèo rừng. Nó cũng lần theo được vết một con cáo và nhờ đó đến được một khu rừng thưa có thông to bao bọc. Ở đây, tuyết bị nhiều dấu chân thú nén xuống và vấy máu đỏ lòm. Trên mặt đất lăn lóc đầu một con cú, cùng với lông, cánh và ruột. Kazan chợt hiểu ra, nó không phải là kẻ săn bắt duy nhất trong vùng.
Về chiều, nó lại bắt gặp những lốt chân giống hệt lốt chân của nó. Dấu vết vừa để lại, hơi chúng cũng còn ngửi thấy khiến nó rên rỉ, ngồi xuống, và, bằng những âm thanh mới, thử rống lên một tiếng gọi của sói.
Trong rừng bóng đêm càng to ra nó càng cảm thấy cô đơn, và càng cảm thấy cấp thiết phải gọi anh em cùng loài cùng giống đến với mình. Nó đã đi suốt ngày nhưng không thấy mỏi mệt. Đêm khuya vằng vặc, bầu trời đầy sao, vừng trăng lên mãi.
Nó ngồi trên tuyết, mũi hướng về các ngọn thông. Dòng máu sói trong mình nó chợt dâng lên, thoát ra thành một tiếng tru dài rùng rợn. Vang xa suốt mấy dặm rừng, qua cảnh vắng lặng của đêm tối.
Rống xong, nó ngồi yên, lắng nghe, vô cùng kiêu hãnh trước thanh âm trầm bổng, kỳ lạ và mới mẻ mà họng nó vừa bật lên. Nhưng chẳng có một tiếng nào đáp lại. Nó không biết là đã tru ngược chiều gió và âm vang tiếng hú đã bị đẩy lùi lại sau lưng. Chỉ có một con nai đực bị thức tỉnh, vội chạy trốn ngay gần chỗ của Kazan, làm các bụi cây gãy răng rắc, đôi gạc đồ sộ của nó va bồm bộp vào các cành cây nghe như tiếng dùi gõ trống.
Kazan rống thêm hai tiếng nữa, để nắm thật chắc tiếng rống mới của mình. Rồi nó lại lên đường.
Đến chân một ngọn núi dốc đứng và trơn, nó phải trèo vòng quanh mới lên được tới đỉnh.
Trên đó, nó thấy hình như trăng sao gần hơn khiến nó vô cùng kinh ngạc. Rồi snhìn sang bên kia núi, nó thấy phía dưới có một cánh đồng bao la, với một mặt hồ đóng băng, đang lấp lánh ánh trăng vằng vặc. Từ hồ thoát ra một con sông cũng đóng băng trắng và biến mất trong hàng cây có vẻ như bớt rậm rạp và mọc thưa hơn những cây quanh đầm.
Vừa lúc ấy, xa xa trên cánh đồng, một tiếng rống vang lên, y hệt tiếng vừa rồi của nó, tiếng của sói! Hàm run lập cập, nanh nhe lấp lánh, nó định đáp lại ngay. Nhưng bản năng dè dặt của Núi Rừng(1) khiến nó phải khôn ngoan, khiến nó phải im tiếng.
Nó tiếp tục lắng nghe, vô cùng hồi hộp, trong lòng nôn nao vì một kích thích man rợ mà nó thấy khó ghìm giữ được. Chẳng mấy lúc tiếng rống đến gần và nhiều tiếng khác hoà thêm, một thứ tiếng sủa gấp lanh lảnh, được những tiếng khác đáp lại xa xa. Sói đang gọi đàn để cùng đi săn đêm.
Kazan ngồi, run run, vẫn không dám cử động. Không phải nó sợ. Nhưng ngọn núi mà nó đang ngồi đây hình như cắt đôi vũ trụ.
Đằng kia, phía dưới nó, là một thế giới mới, không bị con người kiềm toả, không có cảnh sống nô lệ. Đằng sau có một cái gì đó như bay lượn trong không khí, như lôi cuốn nó lên không trung, tràn ngập ánh trăng, mà nó đang chăm chú nhìn không mỏi. Một người đàn bà dịu hiền từng đối xử rất tốt với nó, mà nó tưởng như vẫn còn văng vẳng tiếng nói, vẫn cảm thấy bàn tay vuốt ve, đang gọi nó xuyên qua rừng thẳm. Nó tưởng như đang nghe tiếng cười trong trẻo đó, tiếng cười từng làm nó xiết bao sung sướng, và như đamg nhìn thấy gương mặt trẻ trung đó.
Trong hai tiếng gọi đó nó phải đáp lại tiếng gọi nào đây? Có nên đáp lại tiếng gọi dưới kia, trên cánh đồng chăng? Hay đáp lại tiếng kia, cái tiếng dắt nó trở về với nhưng con người độc ác, với dùi gỗ, gậy gộc, với những ngọn roi da vun vút? Kazan do dự một lúc rất lâu, không nhúc nhích, ngoảnh đầu hết nhìn phía này, lại nhìn phía kia.
Rồi nó lần xuống cánh đồng.
Suốt đêm nó lảng vảng quanh bầy sói, nhưng không dám đến gần quá. Nó làm thế là phải. Lông nó còn cái mùi đặc biệt của đai cương, vẫn mang kéo và hơi người mà nó đã cùng sống chung. Bầy sói có thể xé tan xác nó ngay lập tức. Bản năng sinh tồn của dã thú đến với nó, như một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, qua bao thế hệ liên tiếp của dòng giống sói rừng, đã dạy nó phải làm như vậy, cũng như đã bày cho nó, để tẩm ướp vào người một mùi khác, nằm lăn ra tuyết, nơi có nhiều vết chân nhất của bầy anh em hoang dã của nó.
Bầy thú đã cắn chết, bên bờ hồ, một con nai và cùng nhau xé ăn đến tận sáng. Kazan hít hít làn gió trước mặt. Gió đưa đến cho nó mùi máu tươi và mùi thịt nóng, mơn man mũi nó một cách khoan khoái. Đôi tai rất thính của nó nghe rõ mồn một tiếng xương gãy rau ráu trong các hàm răng. Nhưng bản năng tự vệ của nó vẫn mạnh hơn sự cám dỗ.
Khi trời sáng tỏ, khi bầy sói đã tản mát ra hai bên cánh đồng, Kazan liền đến chỗ mà bọn thú vừa cắn xé phè phỡn, Trước mắt nó chỉ còn đám tuyết lênh láng máu me, bừa bãi ruột gan và những mảnh da dai nhằng rách nát. Một ít mẩu thịt, do bầy thú no nê bỏ sót, còn dính ở những khúc xương to, Kazan sục mõm vào những mẩu thịt vụn ấy và lại nằm lăn trên đám tuyết để tận hưởng cho thoả thuê tất cả những mùi thịt thừa đó.
Trời đã tối mà Kazan vẫn nằm nguyên tại chỗ và khi trăng sao hiện lên, nó cất tiếng rống vang, lần này thì không run sợ nữa.
Một bầy sói thứ hai kéo tới, từ phía nam, và đang đuổi theo một con nai to khác, dồn nó về phía hồ băng. Trời đêm cũng gần sáng rõ như ban ngày. Kazan trông thấy con thú bị vây, một con nai cái, từ một rừng thông chạy ra, bám theo sau là bầy sói. Chúng cả thảy độ mười hai con, chia làm hai nhóm tiến đến bao vây con thú theo hình móng ngựa, mỗi nhóm có một con đầu đàn và vòng vây dần khép lại.
Lúc con nai chạy tới ngang tầm nó, Kazan liền sủa một tiếng thật to và lập tức phóng tới như một mũi tên bám sát vó con vật. Được quãng hai trăm yard, con nai bỗng ngoặt sang phải và lao vào một con sói đầu đàn há mõm cản đường nó. Con nai dừng lại; nhanh như chớp, Kazan lợi dụng thời cơ đó nhảy tới ngoặm chặt vào cổ nai.
Trong lúc số sói rớt lại vừa chạy tới vừa sủa, con vật thất thế lăn ra đất, toàn thân gần như đè lên Kazan. Lúc này nanh Kazan mỗi giây mỗi cắm sâu vào cổ đối thủ. Bất chấp cái khối thịt đè nặng trên mình, và làm nó khó thở, Kazan nhất định không buông tha con thú. Đây là con mồi to đầu tiên của nó. Máu dồn lên, bừng bừng hơn lửa, nó gầm gừ qua hai hàm răng siết chặt.
Mãi đến lúc con nai quằn quại giãy chết lần cuối cùng Kazan mới chịu vùng ra khỏi khối thịt nặng. Trong ngày hôm đó nó đã cắn chết và ăn một con thỏ rừng nên không đói. Nó liền lùi lại và ngồi trên tuyết, bình thản nhìn bầy sói xâu xé cái xác.
Bữa tiệc sắp kết thúc, Kazan đánh liều lần đến bên đám anh em, khẽ dụi mõm vào giữa hai con sói; lập tức nó bị đớp ngay một miếng, như món quà chào mừng.
Kazan lùi lại một tí, đang tự hỏi có nên tìm cách thân thiện nữa không, thì một con sói cái to, tách ra khỏi bầy, thình lình phi thẳng vào cổ nó. Kazan chỉ vừa kịp đưa vai đỡ đòn tấn công, rồi hai con vật cứ thế lăn, lăn mãi trên tuyết.
Kazan và con sói cái vừa đứng dậy thì cuộc chiến đấu bất thần thu hút ngay lũ sói. Bỏ chỗ nai thừa, chúng quây tròn lại, nhe hết cả nanh ra, xù những bộ lưng màu xám vàng lên như những chiếc bàn chải đại; trong khi đó một trong hai con đầu đàn lao vào Kazan để thách thức. Hai bên vừa thủ thế với nhau, thì cả bầy sói dàn thành một vòng vây kín quanh hai con vật đang quyết chiến.
Trò đọ sức giữa vòng vây như vậy không xa lạ gì đối với Kazan. Đây là lối chiến đấu thông thường của chó kéo xe trượt tuyết, lúc muốn giải quyết chuyện tranh chấp. Nếu chủ nhân không can thiệp với roi da hay dùi gỗ, thì cuộc chiến nhất định phải kết thúc bằng cái chết của một trong hai đấu thủ. Đôi khi cả hai đều phải bỏ xác lại. Ở đây, lúc này, không thể chờ đợi sự can thiệp của con người. Chỉ có vòng vây của lũ quỉ nanh nhọn đang nóng lòng chờ đợi kết quả cuộc chiến, sẵn sàng nhảy xổ lên mình đối thủ đầu tiên nào dán lưng hay dán sườn xuống đất, và xé tan xác nó ra. Kazan là một kẻ ngoại bầy. Tuy vậy nó không có gì phải lo ngại sự tấn công từ hàng ngũ khán giả. Đối với mỗi đối thủ, luật chiến đấu rất công bằng.
Vậy Kazan chỉ cần phải đương đầu với con đầu đàn lông xám đã khiêu khích nó. Vai sát vai, cả hai xoay theo vòng tròn, con này rình cơ hội thuận lợi để nhảy vào ngoạm con kia. Nơi mà mấy giây phút trước, nghe lập bập tiếng hàm, xoàng xoạc tiếng thịt, răng rắc tiếng xương, thì lúc này lại im phăng phắc.
Trong nhũng trường hợp tương tự, những giống chó thoái hoá miền nam, chân yếu, cổ mềm, thường chỉ nhe nanh, gầm gừ doạ dẫm. Kazan và con sói to, ngược lại, vẫn giữ vững thái độ bình tĩnh, hay ít nhất đó là bề ngoài. Hai tai chĩa thẳng ra phúa trước không cúp xuống sợ hãi, mà cái đuôi xù vẫn ve vẩy trước gió cũng không cụp vào giữa hai cẳng sau.
Thình lình con sói thử mở đòn tấn công đầu tiên. Kazan tránh được ngay. Hai hàm răng con sói bập vào nhau, nghe như tiếng thép va nhau; Kazan lợi dụng luôn cơ hội để trả miếng. Như những mũi dao sắc nhọn, nanh Kazan cày một đường dài trên hông đối thủ. Sau đó hai con vật lại xoay vòng tròn, sườn sát vào nhau. Lúc này con nào cũng mắt sáng quắc, môi mép co dúm lại. Đến lượt Kazan tấn công và định ngoạm chặt vào yết hầu địch thủ để giết chết nó. Đòn của nó cũng chỉ trượt ra ngoài có một tí, và hai con vật lại tiếp tục quay vòng tròn.
Máu chảy ròng ròng trên hông bị thương của con sói to làm đỏ lòm mặt tuyết. Bất chợt (đây là một mánh lới nó đã học được khi còn nhỏ) Kazan nằm phịch xuống tuyết, mắt lim dim, Con sói to ngạc nhiên, cũng dừng lại và đi vòng quanh nó. Kazan vẫn theo dõi, lợi dụng lúc cổ họng địch thủ đến vừa tầm để đớp vào đó lần nữa. Nhưng lần này, vẫn lại là tiếng hàm bập vào nhau, vô ích. Nhanh như mèo, con sói đã xoay người quay phắt lại.
Thế là cuộc chiến thật sự bắt đầu. Hai con thú nhảy xổ vào nhau, hai bộ ức va nhau khi chúng cùng nhảy chồm vào nhau. Lúc nào cũng nhằm vào cổ họng kẻ địch, Kazan lại cố dùng thủ đoạn ấy. Nó lại hụt lần nữa, chỉ chệch ra ngoài một tí ti và, vừa lúc Kazan chúi đầu xuống, con sói ngoạm luôn vào gáy nó.
Miếng tấn công thật khủng khiếp, Kazan tự cảm thấy rợn cả toàn thân và đau buốt đến tận tuỷ. Tuy vậy nó cũng tìm được cách đẩy được đầu con sói ra phía trước bằng cách ngoạm chặt một chân trước địch thủ của nó, ngay sát chỗ bả vai.
Tiếng xương chân gãy răng rắc dưới hàm răng cắm chắc vào lông, vào thịt, vòng vây lũ sói xem chừng càng chăm chú. Cuộc chiến sắp đến chỗ kết thúc. Trong hai đấu thủ kia, con nào sẽ nhả địch thủ trước và sẽ lăn ra tuyết để bị xé xác?
Chính Kazan, tập trung tất cả sức lực trong một cố gắng tuyệt vọng, đã vùng lên được, và bằng một động tác mạnh phi thường tự giật khỏi hàm răng của địch thủ.
Vừa được tự do, nó liền lao thẳng vào con sói to lúc này vì gãy chân đang đứng ở thế chới với mất thăng bằng. Như một khối nặng, nó thúc vào giữa suờn đối thủ. Con sói lảo đảo, ngả ngữa ra, thế là lập tức bầy sói dữ ào ào nhảy chồm lên người nó, hăm hở xé xác để thoả mãn cơn đói bằng chính thi thể thủ lĩnh mới đây của chúng mà nay quyền uy và sức lực đã không còn.
Mặc cho bầy sói vừa ăn vừa sủa, nanh mép máu me, xé xác phanh thây kẻ bại trận. Kazan lùi ra xa, thở hổn hển, và chính nó cũng rất đau nhức. Nó yếu lắm rồi, đầu óc như đảo lộn. Nó chỉ muốn nằm xoài ra mặt tuyết. Nhưng bản năng sinh tồn di truyền và không bao giờ nhầm lẫn báo trước cho nó chớ nên chiều theo ham muốn đó trong lúc này.
Vừa lúc ấy Kazan thấy một con sói cái xám, uyển chuyển, thon đẹp, tiến đến. Nó bắt đầu nằm xuống trước mặt Kazan, ra vẻ phục tùng, rồi vùng đứng dậy hít hít những vết thương của Kazan.
Đây là một con sói đẹp rất cân đối. Nhưng Kazan không chú ý. Nó còn bận nhìn thi thể con sói đầu đàn biến dần, xương xẩu đang gãy răng rắc như xương con nai, và da thịt cứ từng mảng mất dần.
Một niềm tự hào trào dâng trong lòng, cho thấy rằng từ nay nó rất xứng đáng với bầy anh em mà nó vừa tự tạo được. Từ nay mỗi khi nó cất tiếng sủa với trăng sao giữa cánh đồng mênh mông tuyết trắng, lũ thú săn mồi tối tăm nhanh nhẹn kia sẽ lập tức đáp lại và kéo đến!
Thấy sức khoẻ đã hơi hồi phục, Kazan nhìn bầy sói quây quần lần cuối cùng, rồi thong thả chạy vào khu rừng thông gần nhất. Trước khi đi sâu vào đó, Kazan ngoảnh lại và thấy Sói Xám vẫn đi theo. Từ nay chúng ta gọi tên nó như vậy.
Nó chỉ cách Kazan vài yard và tiếp tục tiến lên, vẻ hơi rụt rè.
Kazan nhìn vào mắt Sói Xám và thấy đôi mắt đỏ như muốn dò hỏi mình. Sói Xám vừa mới lớn. Trên đầu và trên lưng nó, dưới ánh trăng, lấp loáng bộ lông óng mượt. Trong vẻ nhìn long lanh của Kazan, nó thấy Kazan ngạc nhiên. Nó liền rên rỉ một cách thật dịu dàng.
Kazan bước tới mấy bước, gác mõm lên lưng Sói Xám và cảm thấy Sói Xám rùng mình. Trên đầu chúng đêm khuya và trăng sao thật là huyền bí. Lúc này Sói Xám đã quay mõm liếm những vết thương cho Kazan, để làm dịu bớt nỗi đau. Kazan nhớ tới những bàn tay mơn trớn khác trước đây cũng đã từng xoa dịu nó.
Chỉ một lúc sau, Kazan đã hiên ngang, ngẩng cao đầu, dựng đứng lông lưng, song song với Sói Xám, tiến sâu mãi vào khu rừng thông.
---------------------------------------------
---------------------------------------------
(1) Nguyên văn Wilderness: vùng từ Bắc Mỹ trở lên đến Bắc Cực, gồm phần lớn là rừng xen với đồng cỏ. Tại đây rét buốt gần quanh năm, tuyết phủ kín mặt đất; mùa hè ngắn ngủi, cây cối mọc vội và xanh tốt.