Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Chương 4
Tuy rằng thỏ không ăn cỏ gần hang!!!Nhưng có cỏ nào lại chạy lung tung như thế?
Sáng sớm thứ Sáu, Giang Văn Khê đã vội đến nhà Lý Văn, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Lý Văn. Lý Nghiên thấy gương mặt mộc của cô thì làu bàu vài câu, sau đó cầm hộp trang điểm lên để hành hạ mặt cô.
Một lúc sau, khi cô nhìn thấy mình trong gương, ngẩn ra đến năm phút mới hoàn hồn, sau đó chỉ vào bóng mình trong gương rồi nói với Lý Nghiên: “Thảo nào người ta nói ‘hàng lậu’ mỗi lúc một nhiều, cậu nhìn này, lúc nãy so với bây giờ, đúng là biến già cỗi thành kỳ tích”.
Lý Nghiên lấy ngón tay chỉ vào đầu cô, nói: “Già cỗi nhất chính là đồ đầu heo này này, có nghe nói chưa, không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười”.
Giang Văn Khê xoa đầu: “Ngay cả chuyện ăn no mặc ấm cơ bản nhất mà tớ còn không giải quyết nổi, quan tâm đến chuyện phụ nữ xấu phụ nữ lười làm cái gì”.
Khoảng hơn một tiếng sau, chú rể Châu Thành dẫn một đám người ra sức xông vào phòng tân hôn, cô mới biết tối nay phù rể thân mang trọng trách chính là Cố Đình Hòa.
Cố Đình Hòa trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Văn Khê liền ngẩn người, mấy giây sau mới nở nụ cười với cô.
Giang Văn Khê thầm nghĩ, lúc anh cười thật đẹp.
Về sau Giang Văn Khê mới biết Cố Đình Hòa là em họ của Châu Thành.
Tuy đã tham gia nhiều tiệc cưới nhưng Giang Văn Khê chưa từng làm phù dâu cho ai, trải qua cả một ngày mệt nhọc, cô mới biết thì ra kết hôn mệt mỏi như thế nào. Hiện giờ phải đón khách cho tiệc tối, đứng cạnh đôi uyên ương hơn một tiếng đồng hồ, cô cảm thấy chân như không thuộc về mình nữa. Lúc còn cách giờ khai tiệc khoảng mười lăm phút, nghe nói còn có hai vị khách quý chưa đến.
Cố Đình Hòa thấy cô nhăn nhó thì nhìn xuống đôi giày cao gót cô đang đi, cau mày rồi đến gần cô, hỏi nhỏ: “Cô có cần đến đó nghỉ một lúc không?”.
Nghe Cố Đình Hòa hỏi thế, mặt Giang Văn Khê đỏ bừng, vội vã lắc đầu: “Không cần ạ”. Cô dâu còn mệt hơn cô mà cũng không ngồi nghỉ, làm sao cô trốn đi được.
“Cố gắng thêm chút nữa.”
Cố Đình Hòa mỉm cười khiến Giang Văn Khê bất giác nhớ lại ban ngày anh luôn chăm sóc cô, không chỉ cô dâu chú rể mà cả những người không quen cũng trêu ghẹo họ, hỏi có muốn suy nghĩ phát triển thêm không, hại cô cả ngày cứ thấy ngượng ngập.
Lúc Giang Văn Khê đang lơ đãng thì một vị khách quý đã đến.
Giang Văn Khê mỉm cười ngước nhìn, khi nhìn rõ gương mặt quen thuộc mà hằng đêm trước khi ngủ, cô vẫn nguyền rủa mấy trăm lần ấy, cô vội vàng quay đi, lùi lại hai bước như định để người khách ấy bỏ qua sự tồn tại của phù dâu là cô.
Chú rể Châu Thành là luật sư cố vấn của Giang Hàng nên Lạc Thiên cũng được mời tham dự hôn lễ của Châu Thành. Anh xin lỗi vì tắc đường nên mới đến muộn, Châu Thành nhiệt tình bước đến bắt tay với anh, luôn miệng nói “Đến là tốt rồi”.
Khi nhìn thấy phù rể Cố Đình Hòa, Lạc Thiên hơi nhướn mày, khóe môi nhướn lên, vẻ mặt tự nhiên và thẳng thắn.
Cố Đình Hòa cũng mỉm cười với anh, đưa tay phải ra bắt, tỏ ý xin lỗi vì chuyện ở K.O lần trước.
Lạc Thiên cũng đưa tay ra bắt theo phép lịch sự, rút tay lại, ánh mắt anh nhìn về phía phù dâu đang đứng quay đầu đi, có vẻ quen mắt, lại nhìn thêm mấy cái.
Là cô?!
“Mau chụp tấm hình chung”, thợ ảnh nói.
Lý Văn quay sang tìm phù dâu thì thấy Giang Văn Khê đang gục đầu đứng cách đó hai bước, “Khê Khê, đến đây chụp hình”.
Lý Nghiên đứng cạnh thấy Giang Văn Khê cúi gằm đầu xuống thì nghĩ cô thấy cấp trên đẹp trai tóc bạc nên e thẹn xấu hổ, thế là hích nhẹ cô một cái.
Cú hích này khiến Giang Văn Khê bị ép phải tiến lên hai bước, phạm vi tầm nhìn vừa đủ lướt qua bộ áo vest màu xám bạc. Cô co chặt nắm tay, hạ quyết tâm, ngước mặt lên, nở nụ cười “trùng hợp quá” để đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm đó.
Lạc Thiên hơi nhếch môi, để lộ nụ cười nhẹ rồi nói với giọng cực khẽ: “Thời gian thi lần này đúng là lâu, từ sáng đến tối”.
Đột nhiên, Giang Văn Khê lúng túng đỏ bừng mặt, chỉ biết chớp mắt, cười khan mấy tiếng.
Lạc Thiên liếc nhìn cô rồi đứng cạnh chú rể.
Tuy đứng cách cô dâu chú rể, nhưng Giang Văn Khê vẫn cảm nhận được khí thế lãnh đạo bức người toát ra từ Lạc Thiên, trái tim đập loạn trong lồng ngực càng thình thịch không dứt, nhìn vào ống kính kỹ thuật số, cô toét miệng, lẩm bẩm đọc “cheese” mới miễn cưỡng nở được một nụ cười kiểm soát gương mặt không bị co giật.
Chụp hình xong, Giang Văn Khê căng thẳng liếc nhìn Lạc Thiên, phát hiện anh vốn không hề quan tâm đến cô, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lơ đãng trong phút chốc mà vị khách quý cuối cùng đã đến.
Giang Văn Khê mở to mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai mặc bộ vest thẳng thớm, đeo kính gọng vàng và người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch mặc bộ váy dài màu trắng đang khoác tay nhau tiến vào.
Một đôi giai nhân trai tài gái sắc làm sao.
Chú rể Châu Thành nhiệt tình bước lên: “Phương Tử Hạ, cuối cùng cậu đã đến, cứ tưởng không kịp chứ”.
Người đàn ông tên Phương Tử Hạ mỉm cười nói: “Bạn cũ kết hôn, dù thế nào thì tôi cũng phải đến kịp chứ”.
“Nào, giới thiệu với cậu, Lạc Thiên, Tổng giám đốc tập đoàn Giang Hàng, chàng trai vàng độc thân đẹp trai giàu có giỏi giang của thành phố này”, Châu Thành nhiệt tình giới thiệu, “Tổng giám đốc Lạc, đây là Phương Tử Hạ, bạn học thời đại học của tôi, từng là luật sư danh tiếng và lợi hại nhất thành phố S, còn đây là cô Châu Mộng Kha, vợ của cậu ấy. Nhưng bây giờ tên này sùng bái gái nước ngoài, đã phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, có được thẻ xanh rồi”.
Từ khoảnh khắc Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha bước vào, Lạc Thiên đã nhìn thấy họ.
Thời gian vô tình dường như chưa hề để lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt hai người, ngược lại, để lại cho anh, là mái tóc bạc mà anh mãi mãi cũng không thể xóa bỏ.
Châu Mộng Kha lúc thấy Lạc Thiên, sắc mặt vụt trắng bệch, nhìn mái tóc bạc của anh, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào.
Bàn tay Phương Tử Hạ đặt ở eo Châu Mộng Kha bất giác siết chặt, rồi lại buông ra, đưa tay phải ra với Lạc Thiên: “Đã lâu không gặp”.
Lạc Thiên cười nhạt, bắt tay lại theo phép lịch sự: “Đã lâu không gặp”.
“Hai người quen nhau?”, Châu Thành kinh ngạc.
“Bạn cũ”, Phương Tử Hạ đáp, “Khoảng mười năm không gặp rồi”.
Bạn cũ?
Lạc Thiên cười gằn trong lòng.
Không chờ chú rể Châu Thành hỏi tiếp, người chủ trì hôn lễ đã tiến đến, nói: “Còn năm phút nữa là bắt đầu, mau chụp hình chung, muốn hàn huyên thì xin mời vào trong, cô dâu chú rể mau chuẩn bị đi”.
“Nhanh nhanh, chụp tấm hình chung.”
Giang Văn Khê vẫn chưa rời mắt khỏi Lạc Thiên và đôi vợ chồng ấy, đang mong đợi được nghe chuyện gì đó, thì đã bị kéo lại để chụp hình.
Phương Tử Hạ choàng vai cô vợ Châu Mộng Kha vào trong sảnh tiệc. Khi hai người đi qua cánh cửa trang trí hoa tươi, Giang Văn Khê vô tình thấy phu nhân vị luật sư ấy quay lại, đôi mắt đầy ắp vẻ u buồn nhìn về phía cô, không, nói chính xác là, cô ta đang nhìn Quỷ Tóc Bạc.
Giang Văn Khê bỗng thấy tò mò, ánh mắt cô chiếu về phía Lạc Thiên, anh đang cau mày nhìn phu nhân vị luật sư đó, đến khi bóng hai người biến mất khỏi cánh cửa, mới theo vào trong sảnh.
Lúc này, Lý Nghiên hích tay vào người Giang Văn Khê, thì thào: “Này, cậu có chú ý thấy ánh mắt Tổng giám đốc Lạc của cậu và vị Phương phu nhân đó rất bất bình thường không?”.
Giang Văn Khê nhíu mày, hỏi: “Có không? Nếu là người khác cũng sẽ nhìn anh ta thôi mà, ai bảo anh ta có mái tóc quá bắt mắt làm chi”.
Lý Nghiên lườm cô: “Với con mắt nhìn của cậu thì không biết năm đó làm sao lại có thể nói muốn làm cảnh sát hình sự giống cậu của cậu nhỉ?”.
“Chỉ có thể nói là tớ không nhiều chuyện như cậu.” Giang Văn Khê lại nhìn về phía cổng hoa tươi trước mặt, nhớ lại ánh mắt mờ ám của vị Phương phu nhân kia, hình như cô ta với Quỷ Tóc Bạc đúng là bất bình thường.
Nhưng cho dù giữa hai người đó có gì thật đi nữa thì liên quan gì đến Giang Văn Khê chứ.
Cố Đình Hòa tuy không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng thấy Giang Văn Khê bảo Lý Nghiên nhiều chuyện thì đùa: “Nói đến nhiều chuyện thì làm sao cô là đối thủ của Lý Nghiên được? Tiểu Hùng nhà cô ấy thích gọi cô ấy là ‘bà tám Lý’ đấy!”.
“Cố Đình Hòa chết tiệt, anh muốn chết hả!”, Lý Nghiên kêu lên rồi đánh anh một cái.
“Giữa bàn dân thiên hạ mà dám to gan tấn công cảnh sát!”, Cố Đình Hòa vờ tỏ ra nghiêm túc, “Được rồi, tôi phải vào trong với anh họ đây, tôi ở trong đợi cô nhé”. Câu này là nói với Giang Văn Khê, nghe ra vô cùng mờ ám.
Lý Nghiên kỳ thị, đấm anh một cái: “Thì ra cảnh sát cũng biết dụ dỗ con gái nhà lành, mau biến vào trong đi, lát nữa lúc uống rượu xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”.
Mặt Giang Văn Khê dần đỏ hồng lên, cũng là cảnh sát hình sự mà Cố Đình Hòa và ông cậu nghiêm khắc cổ hủ của cô khác nhau nhiều quá, cậu của cô tuyệt đối không cười tươi thoải mái trước mặt mọi người như thế bao giờ, còn Cố Đình Hòa hoàn toàn đánh sập hình tượng nguyên bản về cảnh sát hình sự trong lòng cô.
Trong những câu nói hoa mỹ của người dẫn chương trình, cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, hôn phải đến hơn một phút mới chịu thôi.
Tiếng pháo giòn giã, mọi người chạm ly chúc mừng.
Giang Văn Khê theo cô dâu chú rể ngồi vào bàn tiệc, không hề nghĩ rằng Lạc Thiên và đôi vợ chồng kia cũng ngồi bàn bên cạnh. Mà trùng hợp là chỗ ngồi của Lạc Thiên lại chếch phía đối diện cô, chỉ cần cô ngẩng lên là có thể nhìn rõ mái tóc bạch kim óng ánh kia. Thỉnh thoảng cô còn bắt gặp nụ cười lạnh lùng thấp thoáng của Lạc Thiên, cảm thấy lỗ chân lông như nở to ra, lông tay dựng đứng, ham muốn gắp thức ăn đột nhiên biến mất không tăm tích.
Cố Đình Hòa thường nghe Lý Nghiên nói rằng Giang Văn Khê rất hay xấu hổ, thấy cô ngồi bất động thì chủ động gắp thức ăn cho cô: “Ban nãy chỉ mới là bước đầu tiên, bây giờ không ăn lát nữa sẽ không có cơ hội đâu. Chút nữa khi chị dâu họ thay quần áo thì cơ hội cho cô đi vệ sinh cũng chẳng có”.
Giang Văn Khê hoang mang nhìn anh, tại sao cảnh sát có thể biết tường tận như thế, như thể anh đã từng kết hôn rồi vậy.
Sự thực đúng như lời Cố Đình Hòa nói, Lý Văn thay đồ, Giang Văn Khê cũng phải đứng lên trước, lao vào phòng trang điểm, chuẩn bị sẵn trang phục cho Lý Văn thay. Thậm chí đến khi Lý Văn thay xong bộ trang phục thứ ba, Giang Văn Khê còn không thể lảng vảng gần bàn của mình được nữa.
Tiếp đó phải uống rượu mời, Giang Văn Khê theo sau Lý Văn chưa đi hết sảnh tiệc thì đã căng cứng toàn thân, đòi đi vệ sinh. Lý Văn cười an ủi cô, nói rằng có Cố Đình Hòa rồi cứ yên tâm mà đi đi.
Giang Văn Khê ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng chạy về hướng nhà vệ sinh.
Giang Văn Khê không thừa nhận mình ngốc nghếch mà cho rằng kiến trúc sư rất ngớ ngẩn, để thể hiện phong cách độc đáo của khách sạn mà thiết kế tất cả lối đi thành hình vòng cung không theo quy tắc nào cả. Qua sự chỉ dẫn rất nhiều lần của nhân viên phục vụ, cô men theo hành lang quanh co khúc khuỷu đi trọn hai vòng, cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh.
Đang định đẩy cửa vào thì thấy một người phụ nữ rất quen từ bên trong bước ra.
Cô ta mỉm cười với Giang Văn Khê. Ngẩn người hai giây, cô mới sực nhận ra đó là Châu Mộng Kha, phu nhân của vị luật sư kia, liền mỉm cười gật đầu với cô ta.
Nhớ đến lời Lý Nghiên, Giang Văn Khê bất giác quay lại nhìn bóng Châu Mộng Kha, cô hiếm khi thấy người phụ nữ nào xinh đẹp điềm tĩnh như cô ấy. Trong bữa tiệc, cô lén lút quan sát Lạc Thiên, Châu Mộng Kha và Phương Tử Hạ mấy lần, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, ba người có vẻ rất bình thường, thậm chí còn không thấy Lạc Thiên và Châu Mộng Kha liếc mắt đưa tình như cô tưởng.
Chị Lý Văn nói, Châu Mộng Kha là viên ngọc quý của Cục trưởng Châu của Cục tư pháp, đã quen với luật sư Phương Tử Hạ trẻ trung giỏi giang từ mười năm trước, hai người yêu nhau mấy năm rồi mới bước vào thánh đường hôn nhân, sau khi kết hôn, hai người đến Mỹ phát triển sự nghiệp, đến hôm qua mới về nước.
Phương Tử Hạ nói là bạn cũ của Quỷ Tóc Bạc, mười năm không gặp, thêm ánh mắt mờ ám của Quỷ Tóc Bạc và Châu Mộng Kha, nghĩ lại hơn mười năm trước, chắc là một mối quan hệ tay ba mập mờ, không rõ ràng.
Chuyện hơn mười năm trước? Thế thì Quỷ Tóc Bạc hiện giờ rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Trong đầu Giang Văn Khê hiện ra gương mặt đẹp trai quyến rũ của anh, ngoại trừ mái tóc bạc chói mắt có vẻ già cỗi ra thì nhiều nhất cũng không quá ba mươi tuổi.
Ủa, mà sao tự dưng cô lại nghiên cứu Quỷ Tóc Bạc năm nay bao tuổi?
Có lẽ do ảnh hưởng của Lý Nghiên mà cô cũng trở nên hơi lắm chuyện, nhìn vào gương, cô nhún vai, dù sao cô cũng không có tư cách làm phóng viên giải trí, hà tất phải tò mò về đời tư kẻ khác.
Vuốt lại tóc, cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Đứng giữa hành lang dài dằng dặc, Giang Văn Khê nhăn nhó, vào sảnh tiệc thì nên rẽ trái hay phải? Lại nguyền rủa kiến trúc sư vô lương tâm, cô quyết định rẽ phải.
Khi qua lối rẽ, cô nghe thấy giọng một người đàn ông vẳng đến, hình như đang nổi giận với ai đó. Lúc cô định trốn đi, chọn rẽ hướng khác thì cô nghe thấy người đó giận dữ gầm lên: “Châu Mộng Kha, ở cạnh tôi mười năm rồi mà cô vẫn không quên hắn ta”.
Giang Văn Khê nghĩ mình không phải kẻ tò mò, nhưng bị Lý Nghiên nhuộm đen mất rồi, cô đành thừa nhận rằng cô đã biến chất, trở nên không trong sáng, có những thú vui chẳng hề tao nhã tí nào.
Dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ, cô chậm rãi di chuyển bước chân lên phía trước. Đúng lúc sắp nhìn thấy đôi nam nữ đang trò chuyện thì cánh tay cô bị ai đó kéo mạnh lại, giây sau cô đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.
Chưa kịp hét lên sợ hãi thì môi đã bị ai đó dùng ngón tay trỏ chặn lại.
Cô kinh hãi mở to mắt, đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thẳm, trong đó thoáng một nét u buồn khó hiểu.
Là… là Quỷ Tóc Bạc…
Quả nhiên sự thực lại chứng minh: một, nhà vệ sinh tuyệt đối là nơi bí mật để phát sinh những sự cố bất ngờ; hai, không được tò mò bàn tán sau lưng kẻ khác; ba, lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo.
Mặt anh mỗi lúc một gần cô, ánh mắt trầm tĩnh mà xa vắng, không nhận ra bất cứ cảm xúc nào.
Cơ thể run rẩy, Giang Văn Khê nói với anh bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Tổng… giám đốc Lạc, tôi… tôi không nhìn thấy gì hết… cũng không nghe thấy gì hết…”.
Lạc Thiên chăm chú nhìn Giang Văn Khê đang hoảng loạn lúng túng, không có ý buông cô ra mà áp mặt lại gần hơn, môi anh cách môi cô chỉ khoảng hai centimet.
Bên góc kia, giọng Phương Tử Hạ lại vang lên: “Bây giờ hối hận rồi? Vậy sao lúc đầu cô không chọn tin hắn? Hắn ở trong đó bốn năm, tại sao lúc tôi đưa cô đến thăm cô không chịu đi? Tại sao lại chọn tôi?!”.
Đột nhiên, giọng người phụ nữ vang lên, có vẻ mệt mỏi: “Tối nay anh uống say rồi, em không muốn cãi nhau với anh. Mười năm rồi, nếu anh cứ nghĩ thế thì em cũng chẳng biết nói gì nữa”.
“Châu Mộng Kha, cô đứng lại cho tôi!”
Theo tiếng gầm gừ giận dữ của anh ta, Giang Văn Khê chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, mùi rượu thoang thoảng phả đến, giây sau đó môi cô đã bị khóa chặt.
Không thể tin nổi, cô chỉ đi vệ sinh một tí, nhiều chuyện tò mò một tí, mà cũng bị cấp trên cưỡng hôn?
Cô ra sức giãy giụa, môi hơi dứt ra được một chút, cô liền cắn mạnh vào đôi môi xâm phạm mình.
Lạc Thiên đau quá, anh có vẻ giận dữ, dùng tay xoay mặt Giang Văn Khê lại rồi tiếp tục hôn lên môi cô. Giang Văn Khê phẫn nộ đưa chân lên đá mạnh anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh đi.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Lạc Thiên không cho người con gái trong lòng mình có thời gian chống cự, một tay giữ chặt gáy cô ép về phía anh, một tay vòng ngang eo lưng thon nhỏ của cô, giữ chặt cánh tay đang định giơ lên đánh anh, chân phải len vào giữa hai đùi cô để phòng cô đá đạp lung tung vì chống cự, ép cô vào tường và hôn cô điên cuồng, mãnh liệt, nuốt hết mọi kháng cự của cô vào bụng.
Cơ thể Lạc Thiên có một sự đàn áp mạnh mẽ, hôn lên môi Giang Văn Khê nồng nàn, đắm đuối.
Giang Văn Khê chưa bao giờ cảm nhận được kiểu môi răng va chạm nhau thế này, bị Lạc Thiên ôm chặt và hôn mạnh mẽ, dần dần, cô từ bỏ chống cự, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, tế bào cơ thể run rẩy theo nhịp tim đang đập loạn.
Không biết bao lâu sau, qua làn áo, sự tiếp xúc của bàn tay, Lạc Thiên cảm nhận được cô gái trong vòng tay anh đang run rẩy không ngừng, hơi thở dồn dập nên buông lỏng tay. Mang một cảm giác tội lỗi, anh từ từ dứt môi ra, nhìn chăm chú cô gái ở khoảng cách gần, cô giống như một con thú nhỏ hoảng loạn, hàng mi nhắm chặt run rẩy như cánh bướm, ươn ướt, tư thế đáng thương ấy khiến anh nhắm nghiền mắt lại.
Anh thừa nhận anh rất ti tiện, để cô thấy dễ chịu hơn, tay anh khẽ khàng vuốt tóc cô, áp đầu cô vào ngực mình, ôm chặt lấy cô và dịu dàng an ủi: “Xin lỗi, xem như giúp tôi”.
Sau lưng, một giọng nói trầm trầm vang lên: “A Thiên, mười năm không gặp, tác phong của cậu đúng là chẳng thay đổi tí nào”.
Lạc Thiên buông lỏng cánh tay ôm Giang Văn Khê, đổi thành choàng ôm cô thật chặt bên hông anh, quay lại nhìn người anh em tốt trưởng thành cùng mình từ nhỏ, khóe môi nhếch lên: “Từ nhỏ tôi đã thiếu kiên nhẫn”.
Một câu nói vô cùng mờ ám.
Cười gằn một tiếng, Phương Tử Hạ đưa tay kéo Châu Mộng Kha đứng đờ người như khúc gỗ lại gần, nhìn chằm chằm Giang Văn Khê đang tựa vào lòng Lạc Thiên và cúi đầu, mái tóc dài che nửa khuôn mặt: “A Thiên, không giới thiệu chúng tôi với nhau à? Tuy là phù dâu hôm nay nhưng cậu cũng nên giới thiệu trịnh trọng một chút chứ”.
“Vị hôn thê… của tôi, Giang Văn Khê.” Cảm giác người trong lòng cứng đờ người, cánh tay vòng quanh eo cô của Lạc Thiên siết chặt hơn, anh không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào trong giờ phút này.
Giang Văn Khê không mỉm cười chào khách như anh mong đợi mà dựa vào hông anh, cắn chặt môi, vẫn cúi gằm mặt, khó khăn lắm mới kìm nén được sự căm phẫn cô nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, nhưng lại nghe anh nói cô là vị hôn thê. Cho dù cô ngốc mấy khờ mấy, cô cũng hiểu mình đang bị Quỷ Tóc Bạc lợi dụng triệt để. Không chỉ bị anh ta cưỡng hôn, bây giờ lại còn ép phải diễn vở kịch vớ vẩn người yêu gặp nhau rưng rưng lệ nhòa nữa chứ.
Đòi cô phối hợp cười tươi hay sao? Nhưng lúc này cô chỉ muốn khóc.
Không thấy Giang Văn Khê hợp tác, Lạc Thiên gấp gáp đưa tay ra, khẽ gạt sợi tóc dán bên tai của cô, đồng thời gạt nước mắt bên khóe mắt của cô ra một cách thuần thục, dùng ngón tay cái hơi đẩy cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh, khẽ hỏi: “Sao vậy? Xấu hổ à? Đây là Phương Tử Hạ, người anh em tốt chơi thân từ nhỏ với anh, còn cả Châu Mộng Kha, vợ của cậu ấy”.
Giang Văn Khê ngẩng đầu lên khi nghe những lời thì thầm to nhỏ mà chỉ người yêu mới nói với nhau, nhìn đôi mắt tình ý sâu sắc của Lạc Thiên, trái tim bỗng rung lên, tình cảm ấm áp ẩn giấu trong đó như muốn làm người khác tan chảy. Chỉ trong tích tắc, cô liền tỉnh lại, mọi thứ chỉ là giả, người đàn ông đáng ghét này đang ôm cô, đang lợi dụng cô, đang đóng kịch.
Rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến người xấu xa như anh phải phí công đóng kịch?
Quay sang nhìn đôi nam nữ mà trước đó cô muốn nghe ngóng, miễn cưỡng gật nhẹ đầu, trông như e thẹn và dè dặt.
Phương Tử Hạ cười cười: “Xem ra tôi và Châu Mộng Kha về là đúng, bao giờ cho bọn này uống rượu mừng?”.
Nheo mắt lại, Lạc Thiên quay sang thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Giang Văn Khê khiến anh thấy khó hiểu đáp: “Yên tâm, nhất định sẽ thông báo cho cậu và em dâu biết, lúc đó cậu chỉ cần mang một phong bì lớn đến mừng là được”.
“Được, quyết định thế nhé.” Phương Tử Hạ nhìn quần áo Giang Văn Khê, lại nói: “Phù dâu chắc phải về kính rượu với cô dâu rồi. Đợi tôi và Châu Mộng Kha về thành phố S sắp xếp ổn thỏa rồi chúng ta lại gặp nhau, lúc đó tha hồ trò chuyện. Tôi và Châu Mộng Kha vào trước đây”.
Lạc Thiên cười nhạt: “Quyết định vậy đi”.
Châu Mộng Kha cứng đờ người để mặc cho Phương Tử Hạ choàng ôm kéo vào trong sảnh tiệc. Sắc mặt cô luôn trắng bệch, trong đầu cứ nghĩ đến cảnh ban nãy. Chỉ riêng bộ quần áo là cô đã biết cô gái trong lòng Lạc Thiên kia là cô phù dâu mà ban nãy cô đã gặp trong nhà vệ sinh.
Sau mười năm gặp lại, nhưng lại để cô nhìn thấy cảnh anh và người khác đang hôn nhau quên cả đất trời. Cô tưởng trong mười năm, cô có thể quên sạch về Lạc Thiên. Nhưng khi gặp lại, đặc biệt là khi nhìn thấy anh ôm người con gái khác, lồng ngực cô bỗng thấy đau nhói, khó thở.
Cô ghen tỵ xiết bao với người con gái trẻ trung bình thường kia.
Nhưng, biết trách ai đây?