Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Chương 5
Giọng Trần Hào vui vẻ:
- Hai giờ đồng hồ nữa, anh sẽ được gặp em rồi. Nhớ em ghê. À, vụ anh Phong sao rồi?
- Hồ sơ chưa kết thúc anh ạ.
- Hình như, em... đang khóc à?
- Đâu có! Anh Hào à. Chiều mình gặp nhau nghen, bây giờ em đang bận lắm.
Không chờ Trần Hào nói gì thêm, Hạnh Nhi tắt máy. Lát nữa đây cô sẽ gặp anh, không còn lời nói nhớ nhau hay là những nụ hôn nồng nàn, mà là lời chia tay, kết thúc một cuộc tình sẽ chỉ còn là kỷ niệm, là hương cỏ may đầy gợi nhớ.
Xếp điện thoại, Hạnh Nhi đứng lên, cảm giác choáng váng bắt cô phải ngồi xuống. Mình bệnh thật rồi. Hạnh Nhi ứa nước mắt. Cô thấy giận anh trai ghê gớm, ba mươi tuổi đầu anh chẳng đàng hoàng được chút nào. Hạnh Nhi ngả đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại, cho cơn khó chịu đi qua...
Không biết là bao lâu...
- Hạnh Nhi! Sao không vào phòng ngủ mà lại ngủ ngồi ở đây vậy?
Hiền lay nhẹ vai Hạnh Nhi, làm cô giật bắn người mở mắt ra ngơ ngác:
- Gì... à... anh Hiền mới đến. Em nghe khó chịu trong người, ngồi nghỉ không ngờ lại ngủ quên.
- Mặt em xanh tái...
Hiền tự nhiên đưa tay lên trán Hạnh Nhi, anh vụt kêu lên:
- Nóng quá! Em bị sốt sao không gọi điện thoại cho anh.
Hạnh Nhi muốn khóc, cô cố ghìm giọng:
- Ừ, em muốn bệnh rồi.
- Uống thuốc gì chưa?
- Chưa!
- Anh glận Lâm Phong quá, ảnh làm khổ em. Có ở ngoài nhất định anh nên cho một trận nên thân.
Vừa nói Hiền vừa đi lại tủ thuốc:
- Em có mua thuốc cảm không?
- Không có đâu! Em ghét cứ mua thuốc để sẵn là bệnh, nên không mua.
- Em thật là... lại mê tín nữa. Hay vào buồng nằm đi, anh ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc cho. Mà đã ăn uống gì chưa?
- Em không muốn ăn.
- Lo cho anh Phong thì lo, nhưng em phải nghĩ đến bản thân em chứ.
Hạnh Nhi gượng đứng lên. Cơn chóng mặt lại xuất hiện, cô đưa tay chụp vào thành ghế, người loạng choạng muốn ngã. Hiền hoảng hốt vội lao đến đỡ người Hạnh Nhi.
- Đau như vầy mà không ăn, không uống thuốc, muốn chết hay sao? Anh đưa em vào phòng nằm.
Hạnh Nhi bước theo Hiền. Cơn khó chịu mỗi lúc tăng chứ không giảm, cô lả người vào người Hiền. Anh vội luồn tay bế cô lên.
Bịch! Tiếng rơi nặng nề ngay cửa. Trần Hào đứng ngay cửa từ lúc nào, anh sững sờ nhìn cả hai:
- Hai người làm gì vậy?
- Cậu về rồi à? Hạnh Nhi...
Hạnh Nhi chồm người bịt miệng Hiền. Cô ngước nhìn Trần Hào:
- Anh mới về... Anh muốn biết em và anh Hiền làm gì không? Anh ấy đưa em vào phòng... em và anh Hiền còn định sẽ cưới nhau.
- Cái gì!
Trần Hào bước vào, anh gạt Hiền sang một bên, nắm hai vai Hạnh Nhi, nói như quát:
- Em nói đùa phải không? Anh không cho phép em nói đùa rõ chưa?
Cố hết sức mình, Hạnh Nhi đẩy Trần Hào ra:
- Tại sao em phải nói đùa! Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh mê hội họa, còn con người em thực tế, cho nên em muốn... chia tay với anh.
Hết còn chịu nổi, Trần Hào hét lên:
- Anh ngồi máy bay mệt, từ phi trường không về công ty đến đây gặp em, để nghe em nói như vậy đó sao?
- Xin lỗi, em phải nói như vậy. Anh Hiền! Anh nói với anh Hào, em và anh sắp cưới nhau đi.
Hiền cắn mạnh môi. Một câu nói của anh, cả hai sẽ chia tay nhau. Anh yêu Hạnh Nhi, nhưng thế này tàn nhẫn quá. Hiền còn đang phân vân, Hạnh Nhi cười gượng, mặt cô nhợt nhạt nhưng lại vênh lên:
- Anh không phải thấy ngượng, chúng ta yêu nhau là quyền của chúng ta.
Anh Hào đâu phải là cái gì, vui vẻ thì làm bạn, còn không vui vẻ đường ai nấy đi.
- Thôi!
Trần Hào nạt đùa. Anh không thể tưởng tượng được, anh xa Hạnh Nhi có một tuần lễ, sáu ngày thôi, cô lại thay đổi như thế. Trần Hào gặng lại:
- Em đã sự lựa chọn rồi phải không?
- Phải! Anh đi về đi!
Trần Hào đau đớn:
- Tại sao lại như thế hả Nhi?
Hạnh Nhi im lặng, nhìn sang nơi khác. Trần Hào cố nắm lấy tay cô:
- Tại sao em lại thay đổi, chuyện anh Phong ở tù, anh có thể giúp em được mà.
Hạnh Nhi lạnh lùng:
- Anh không giúp được gì cho em đâu. Tốt nhất anh nên lo cho công ty của anh. Anh Hiền đưa anh Hào ra ngoài giùm em.
Không côn gì để nói, Trần Hào giận dữ:
- Anh sẽ về và không gặp em nữa đâu.
- Em mong anh giữ đúng như lời nói.
Giống như nước tràn ly, Trần Hào quay ngoắt người đi.
- Anh sẽ không bao giờ gặp em.
Hiền vội đuổi theo đưa valy cho Trần Hào:
- Hào...
- Cậu không cần phải nói gì cả! Tôi giống như trò đùa, một thằng hề trước mặt hai người phải không?
Giật lấy valy, Trần Hào chạy tuôn ra đường, trong cơn đau buốt lòng. Trong nhà, Hạnh Nhi cũng vừa gục xuống ngất đi.
- Hạnh Nhi!
Hiền phóng tới, anh bế xốc Hạnh Nhi lên:
- Việc gì em phải nói ra lời chia tay để quá đau lòng như vầy hả?
Người Hạnh Nhi mềm nhũn trong tay Hiền...
Tôi muốn cô và anh Hiền đám cưới, đây là món tiền tôi giúp hai người.
Còn về phần anh Phong, tôi sẽ giữ lời hứa anh ta chịu án cao nhất là hai năm.
Mong rằng tôi làm đúng lời hứa thì cô cũng vậy.
Anh Thư đẩy bì thư tiền vào tay Hạnh Nhi, Hạnh Nhi lắc đầu đẩy ra:
- Tôi không cần tiền của chị, dù thật sự tôi đang cần tiền. Điều duy nhất tôi muốn anh tôi nhẹ án, như thế thôi.
- Được!
Anh Thư cười khẩy cất bì thư tiền vào túi:
- Thời gian hai năm tù của anh cô, là để xem cô có giữ đúng lời hứa. Cô sẽ không địch lại nổi tôi đâu, cho nên tốt nhất cô đừng cô để cho anh Hào nhìn thấy cô.
Hạnh Nhi lạnh lùng:
- Tôi hiểu thân phận những kẻ nghèo như chúng tôi. Có một điều chị nên biết tình yêu không nên tính toán và làm áp lực. Mong rằng chị tìm thấy được tình yêu nơi anh Hào.
- Dĩ nhiên! Chúng tôi sẽ hạnh phúc.
Anh Thư nện mạnh gót giày đi ra cửa. Chạm vào Hiền vừa đến, Anh Thư đứng lại:
- Cô ấy từ chối nhận tiền để dám cưới, anh nên cầm lấy.
Hiền xua tay:
- Đám cưới của chúng tôi là chuyện của chúng tôi. Cám ơn lòng tốt của cô, muốn giúp tiền. Tiền này tốt nhất cô nên tặng cho nhà chùa... xây chùa.
Hiền bỏ đi vào nhà, Anh Thư tức giận cất tiền vào ví. Khốn kiếp. Không hiểu Trần Hào sao lại có mối quan hệ với những kẻ không ra gì.
Anh Thư vừa ra khỏi nhà là Hiền đông ngay cửa lại, anh giận dữ nhìn Hạnh Nhi:
- Anh không hiểu sao em lại chấp nhận điều kiện vô lý của cô ta, tại sao phải sợ cô ta? Những đồng tiền cô ta đưa ra chưa chắc là của cô ta.
- Của ai em không quan tâm. Em chấp nhận điều kiện vô lý vì anh Phong.
Tội danh bị bất với số lượng ma túy như vậy, anh Phong sẽ suốt đời trong tù, vì em mà anh Phong mới bị hại.
Hiền bực dọc:
- Em cứ đổ lỗi vì em, đừng có ngốc mà nên mắng anh trai của em, hắn là con heo, chỉ biết làm khổ em.
Hạnh Nhi nghẹn ngào:
- Nhiếc móc hay gì đi nữa, chuyện đã xảy ra, điều quan trọng nhẹ án cho anh ấy. Em cũng suy nghĩ kỹ rồi, em học hành không bao nhiêu, có lấy anh Hào, cũng chẳng giúp gì được cho anh ấy. Anh Thư mới thích hợp và cần thiết cho ảnh. Em và anh đám cưới chỉ là hình thức.
- Anh cũng không buộc em khi em, không yêu anh, nhưng Trần Hào có quyền biết nó sắp làm cha.
- Đừng anh Hiền, em van anh! Anh đã hứa với em là không nói cho anh Hào biết gì cả mà.
- Em đúng là ngốc nghếch, nhận chịu thiệt thòi về mình, rồi em làm gì để nuôi con đây?
Hạnh Nhi gục mặt vào đôi bàn tay. Cô thấy trước mắt mình một tương lai tăm tối. Tuy nhiên, cô không thể nào bỏ đi giọt máu đang hình thành trong cơ thể mình, nó là tình yêu của cô và Hào, hạnh phúc có với nhau ngắn ngủi, nhưng sẽ là kỷ niệm suốt đời cô mãi yêu và mãi nhớ.
- Em đừng khóc nữa, khóc sẽ có hại cho cái thai đó.
Hiền đặt nhẹ tay lên vai Hạnh Nhi. Cô ngả đầu vào vai anh, khóc nhiều hơn, những giọt nước mắt bi lụy, dù đã tự nhủ lòng mình, hãy cứng rắn lên.
- Nhi này!
- Dạ!
- Nếu em thấy đau lòng quá, hãy để anh gặp Hào. Bởi vì làm vợ anh, có thể anh tôn trọng tình yêu của em dành cho Hào, nhưng còn mẹ anh, mấy ngày nay khi anh ướm lời cưới em, bà rất vui và anh thấy như anh đang lừa gạt mẹ mình vậy.
- Anh có thể không cần nói với mẹ, vì sau khi án của anh Phong được xử, em và anh... chia tay mà. Chúng ta chỉ đám cưới cho có hình thức để Anh Thư tin.
- Em nghĩ Anh Thư chịu tin. Cô ta buộc chúng ta đăng ký kết hôn.
Hạnh Nhi tức giận:
- Cô ta thật quá đáng.
- Anh nghĩ dường như cô ta vì công ty của Trần Hào hơn là vì Hào.
- Vì gì đi nữa cũng tốt cho anh ấy. Anh ấy có bao giờ chịu để mắt đến công ty. Có hàng trăm công nhân đang sống dựa vào công ty, nếu công ty lụn bại phá sản họ sẽ rất khổ.
- Tại sao em cứ nghĩ cho người khác mà không nghĩ đến thiệt thòi của em?
Em ngốc thật!
Hạnh Nhi nhủi mặt vào vai Hiền. Lương tâm cô bảo cô làm thế, không cần biết đúng hay sai.
- Hiền này, con vào đây mau lên! Hiền vừa dựng xe, bà Nam vui vẻ đi ra:
- Con và Hạnh Nhi tính cưới nhau thật phải không? Mẹ chưa thấy ai tử tế như cô Anh Thư.
Hiền châm biếm:
- Sao mẹ biết cô ta tử tế, lòng tử tế của một con chó sói đó mẹ.
- Không đâu! Con xem nè! Cổ nói cổ là vợ sắp cưới của Hào, đi quà hay tiền sợ con và Hạnh Nhi không nhận, nên cổ mua tặng đôi bông tai, dây chuyền và nhẫn. Cổ nói là... - Bà Nam cười hớn hớ - cổ nói mẹ không cần lo nữ trang cho cô dâu.
Hiền sững sờ. Không ngờ Anh Thư ghê gớm như vậy, cô ta xếp đặt hết mọi thứ, gây ra chuyện rồi dàn dựng theo ý của mình. Quá quắc thật! Từ sững sờ, Hiền vụt nổi giận:
- Tại sao mẹ cho người ta tử tế rồi nhận quà! Mẹ hãy trả lại cho cô ta đi!
- Mẹ biết cổ ở đâu mà trả? Hơn nữa, con và Trần Hào là bạn, cử xem như là Hào giúp con.
- Không! Mẹ đưa tất cả cho con, con sẽ mang đi trả cho cô ta.
- Con làm như vậy không được đâu! Có phải con và Trần Hào đã không bằng lòng với nhau cái gì đó?
- Mẹ không cần hiểu chuyện của chúng con. Mẹ đưa những món đồ đó cho con. Anh Thư không phải là người tốt, sau này mẹ đừng gặp hay nhận bất cứ món gì của cô ta.
Nhận hộp nữ trang, Hiền giận dữ đi tìm Anh Thư, anh ném trả hộp nữ trang lại:
- Cô không thấy cô quá đáng hay sao? Những hành động của cô, nếu như Trần Hào biết được, cô nghĩ là Hào sẽ có tình cảm với cô?
Anh Thư lạnh lùng:
- Tôi nghĩ anh không ngu ngốc! Nói ra, anh sẽ mất Hạnh Nhi. Hãy nên biết nắm lấy thời cơ để có được người mình yêu:
Hiển khinh bỉ:
- Tôi yêu Hạnh Nhi thật, nhưng nếu dùng thủ đoạn, để có cô ấy, tôi không làm. Tôi muốn có thứ tình yêu từ hai phía.
- Anh cô biết người ta thường nói quân tử là dại dột. Cuộc đời là một sự tranh đấu không ngừng.
- Đúng! Đời là sự tranh đấu, nhưng để đoạt lấy một người mà tâm hồn không thuộc về mình thì tôi thà không có. Cô hãy cất những thứ này, tôi không cần cô cũng khỏi cần lo. Hạnh Nhi sẽ là vợ của tôi, còn cô hãy chinh phục Hào. Hắn là kẻ hơi gàn dở, yêu cái đẹp, lãng mạn, dịu dàng, những đức tính mà cô không hề có.
Ném trả hộp nữ trang, Hiền hầm hầm ra về. Với một người như Anh Thư, chắc chắn Trần Hào không bao tìm thấy hạnh phúc. Nhưng anh còn làm gì được hơn khi Hạnh Nhi làm tất cả để cứu anh trai mình. Trái tim anh cũng đang đau, bởi vì anh hiểu anh chỉ có thẻ là người bên ngoài trái tim Hạnh Nhi. Yêu là cho, chứ không phải tính toán và cướp đoạt.
Cộc... cộc... Tiếng gõ cửa, Hạnh Nhi gượng dậy đi ra mở cửa, cô lùi lại khi kéo cánh cửa ra.
- Nhi!
Trần Hào vươn tay với, anh nắm cánh tay Hạnh Nhi giữ lại:
- Cho đến giờ này anh vẫn không hiểu vì sao em lại nói lời chia tay với anh.
Có chuyện gì xảy ra với em ngoài việc anh Phong ở tù phải không?
Hạnh Nhi rụt tay lại lạnh lùng:
- Anh không thấy chuyện anh Phong đã làm em quá phiền não sao?
- Anh đã hỏi luật sư vụ của anh Phong...
- Vô ích, với số lượng ma túy đó anh Phong không tử hình cũng chung thân.
- Anh biết sự đau khổ của em, hãy cho anh chia sẻ với em, đừng hắt hủi nói lời chia tay với anh.
Hạnh Nhi khó chịu:
- Sao em nói mà anh không nghe! Anh đừng tìm em hay bận lòng chuyện của em, mà hãy nghĩ cách nào đưa công ty của anh đi đến tốt hơn. Chẳng lẽ anh muốn em làm vợ anh, trong khi mọi việc vẫn giao hết cho chị Anh Thư.
- Vậy ra em ghen nên muốn xa anh?
- Phải! Vì yêu anh mà em đã bị chị Anh Thư tát tai và đuổi việc, như vậy chưa đủ nhục sao?
- Anh sẽ bảo cô ấy xin lỗi em, không bao giờ để cô ấy ăn hiếp con.
Hạnh Nhi xua tay lạnh nhạt:
- Không cần! Nói tóm lại là em không muốn có bất kỳ mới quan hệ nào với anh.
- Vậy còn những gì chúng ta có với nhau, em quên nhanh như vậy sao?
- Phải!
- Anh không tin!
Trần Hào,ôm choàng lấy Hạnh Nhi:
- Anh không tin là em đã hết yêu anh. Nhi! Đừng bỏ anh! Bức họa của em anh đã hoàn thành xongrồi, em muốn đi xem không? Tuyệt vời!
Ôm lấy Hạnh Nhi, Hào vuốt Ve mái tóc dài của cô:
- Chúng mình đừng nói lời xa nhau nghen em, anh van em.
Nước mắt Hào ngân ngấn. Anh nhìn Hạnh Nhi bằng đôi mắt phiền não u uất.
Trái tim Hạnh Nhi như muốn rã tan thành nước. Cô sắp bại trận trước anh rồi, làm sao cô phủ nhận chính cô cũng rất yêu anh.
Tạch... Tạch... Tiếng máy xe quen thuộc của Hiền đỗ lại trước hiên nhà.
Hạnh Nhi sực tỉnh, cô xô mạnh Trần Hào ra.
- Em nói là anh đi về đi, có nghe chưa? Anh Hiền...
Hạnh Nhi lao ra cửa ôm choàng lấy Hiền... Như một gáo nước dội vào mặt Hào, anh đau đớn nhìn Hạnh Nhi. Cô đã thay đổi thật rồi.
Hạnh Nhi nức nở:
- Anh bảo anh Hào đi về giùm em. Tất cả ba chúng ta đều là bạn. Anh Hào...
anh không thấy là cứ lôi kéo em, giữa anh và anh Hiền là bạn với nhau, không thấy khó xử sao?
Hiến đỡ vai Hạnh Nhi, nghiêm mặt nhìn Trần Hào:
- Cậu đi về đi! Điều quan trợng cậu đừng sống lơ mơ nữa, mà nên lo cho công ty của cậu. Mấy trăm công nhân của công ty cậu, họ sống nhờ sự phát triển của công ty. Tỉnh lại đi Hào!
Trần Hào giận dữ:
- Không cần cậu dạy khôn tôi, tôi biết sống như thế nào.
Trần Hào lao đi ra đường. Anh hiểu giữa anh và Hạnh Nhi đã kết thúc. Cô đã có sự lựa chọn, cho dù cô và anh từng sống và cho nhau cảm xúc rất thật của tình yêu. Em là người con gái dễ dàng trong tình yêu như thế sao? Nồng nàn nói yêu rồi lạnh lùng nói lời chia tay. Nhi ơi! Anh hận em!
Mở cửa nhà mình, Trần Hào tuôn vào phòng vẽ. Anh đứng lặng trước bức tranh vừa hoàn thành, một Hạnh Nhi đẹp thoát tục, đôi chân thon dài, đồi ngực vung tròn.
Bây giờ thì hết rồi. Trần Hào chụp lấy cây cọ vẽ mạnh lên hai đường chéo vào bức tranh mà một giờ trước đây anh còn nâng niu yêu quý.
Hạnh Nhi! Tại sao em phản bội anh?
Nét mực đen xắn lên thân hình quyến rũ của Hạnh Nhi trong tranh vẽ...
Anh Thư đi rón rén, cô lắc đầu nhìn căn phòng bề bộn, vỏ lon bia rồi vỏ chai rượu. Tất cả đều rỗng. Trần Hào nằm say gục bên đống bừa bãi, trên đầu là bức tranh vẽ với hai đường gạch chéo. Hạnh Nhi! Anh hận em!
Anh Thư vừa đau vừa tức, cô làm bao nhiêu điều để đoạt lại người đàn ông mình thương, nhưng kết quả cô nhận lấy là Hào đau thương tan tác khiến cô quá đau lòng, càng đau lòng càng hận. Em sẽ không bao giờ lùi bước, anh hiểu chưa. Anh phải là của em, Hào ạ.
Anh Thư dọn dẹp mọi thứ. Đến bức tranh, cô định gỡ xuống xé nát.
- Dừng tay!
Trần Hào bật dậy, anh lao đến giật tấm tranh vẽ, trừng mắt dữ tợn:
- Ai cho phép em dọn dẹp hay xé tranh vẽ của anh? Những gì em muốn là công ty, anh giao hết cho em đó. Đi đi!
Trần Hào để bức tranh lại trên giá vẽ Anh Thư tức giận:
- Cô ta sắp là vợ của Hiền, anh còn muốn giữ tranh vẽ thân thể người vợ người ta, bạn bè như vậy sao?
- Em không hiểu gì chuyện của anh, đừng có xen vào. Đi đi! Anh muốn một mình!
- Tại sao bây giờ anh trở nên như thế này? Chẳng lẽ Hạnh Nhi quan trọng với anh như vậy sao? Tại sao anh lại khiến em đau khổ như thế này?
Anh Thư bật khóc, Hào dịu lại:
- Anh xin lỗi đã làm cho em đau lòng. Nhưng thực sự anh rất yêu cô ấy, trái tim anh tan nát, cho nên anh không thể có chút tình cảm nào dành cho em đâu.
- Anh thật tàn nhẫn!
Anh Thư nhào vào Trần Hào, cô ôm lấy anh nức nở:
- Sao anh có thể vì Hạnh Nhi buông thả tất cả, đày đọa hành hạ anh, cũng là hành hạ cả em nữa. Nếu như em không yêu anh, em sẽ không quá đau khổ.
Trần Hào ứa nước mắt:
- Hãy tha lỗi cho anh yếu đuối. Từ khi xa nhau, anh vẫn mong sẽ gặp lại cô ấy và ông trời đã cho anh gặp lại. Anh và cô ấy cho nhau tất cả cảm xúc của tình yêu, cho nên anh không chịu nổi khi mất cô ấy.
- Em cũng vậy, có một thời gian em và anh vui vẻ. Tại sao anh có thể quên em nhanh chóng? Lý giải từ ở anh thì anh cũng không nên trách Hạnh Nhi khi cô ấy chọn anh Hiền chứ không chọn anh.
- Anh hiểu rồi!
Trần Hào nhắm mắt lại trong một thoáng đau đớn. Anh nên tôn trọng sự lựa chọn của Hạnh Nhi. Anh hơn Hiền tất cả, vậy mà Hạnh Nhi thà chọn Hiền chứ không chọn anh.
- Anh Hào! Em sẽ không giận anh khi anh làm khổ em đâu.
- Cám ơn em!
- Em chỉ xin anh đừng buông xuôi mình, hãy đứng lên!
- Hãy cho anh thời glan.
Anh Thư vuốt ve gương mặt Hào. Cô hôn nhẹ lên gương mặt đẹp trai nhưng u ám, râu ria mọc tùm lum. Hãy quên cô ta anh nhé, em sẽ mang đến cho anh tình yêu mật ngọt.
Trần Hào nằm lặng im. Trái tim anh dường như hóa đá, không còn một cảm xúc. Anh sẽ cố quên em Nhi ạ.
@Ngày mai nắng mọc, mưa hết rơi Mặt tạnh cơn si, lòng cạn hờn.
Ta sẽ thôi yêu và thôi nhớ Cơn bão... rồi sẽ đi qua.
- Thế nào, cưới chứ?
Ông Ngôn vui vẻ bắt tay Trần Hào:
- Con Anh Thư nhà tôi quá yêu cậu, đến bạn của cậu buôn ma túy tội nặng, nó cũng ráng chạy. Anh bạn của cậu mới chỉ nhận cái án hai năm; nếu không, có mà suốt đời trong tù. Hãy xứng đáng với con gái tôi nhé.
Trần Hào đưa mắt nhìn Anh Thư. Cô tránh đôi mất anh, phụng phịu giậm chân:
- Ba này! Con đã nói ba đừng cho anh Hào biết rồi mà. Những gì con giúp bạn anh Hào là con muốn anh ấy vui, không băn khoăn lo lắng cho những người bạn của mình.
- Coi kìa! Thì con cũng nên cho Hào biết công của con chứ. Trần Hào!
Không phải tôi khen con gái tôi, chứ cậu có phước mới gặp nó. Giỏi việc công ty nữa, cho cậu yên tâm với cái món hội họa cậu thích.
Trần Hào cúi đầu:
- Dạ, con biết ạ! Con dự định với Anh Thư không làm lễ đính hôn, mà cưới luôn.
- Như vậy còn gì bằng. Cần giúp đỡ gì cứ nói nhé?
- Dạ!
- Thôi, không cần thủ lễ! Hai đứa cứ đi ra vườn hoa nói chuyện đi.
Anh Thư vui mừng ôm cánh tay Hào lôi đi:
- Anh chưa nói với em là không làm lễ đính hôn mà cưới luôn?
- Em không thích như vậy?
- Không, em muốn lắm chứ! Nhưng... anh đã thật sự quên... Hạnh Nhi chưa?
- Không quên cũng phải quên đúng không? Ngày mai anh muốn em cùng đi đến chúc mừng đám cưới của họ.
- Em sẽ đi với anh. Nhưng chúng mình ra phường đăng ký kết hôn chứ hả anh?
- Ừ, ngày mai được không?
- Dạ được!
Giấu mặt vào cánh tay Hào, Anh Thư thầm vui mừng. Cô đã thắng. Hào sẽ là của cô, anh đang cảm động chăng?
- Anh Thư này!
- Dạ!
- Em cũng đâu có nói là em giúp anh trai Hạnh Nhi cho anh biết?
- Em chưa dám nói. Thật ra nếu không có ba, anh trai của Hạnh Nhi có thể lãnh án chung thân.
- Em là người chu toàn, anh thành thật cám ơn em... chỉ tiếc là... Em cho anh thời gian nghe Thư?
- Nhưng sau khi chúng mình cưới nhau, anh đừng nhớ cô ấy nữa, em sẽ ghen đó.
- Cho nên anh mới xin em thời gian.
Vườn hoa cuối ngày ánh sáng nhàn nhạt. Hương hoa thoang thoảng, sao gợi cho Hào nhớ mùi hương cỏ may đến nao lòng. Muốn quên Hạnh Nhi chẳng phải điều dễ dàng. Quá khứ tình yêu ấy đọng trong tim trong thoáng nhớ se lòng, tình yêu nào sao đến vội và cũng vội đi.
Bây giờ, có lẽ Hạnh Nhi đang rất hạnh phúc với Hiền. Chúc em được nhiều hạnh phúc nghen Nhi.
Chia tay với Anh Thư gần mười giờ đêm. Hào lái xe đi lang thang. Xe của anh vô tình đi vào con đường dẫn đến nhà Hạnh Nhi. Hào lắc đầu. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Chợt Trần Hào thảng thốt. Một chiếc xe taxi đỗ lại. Hiền đang xuống xe, anh dìu Hạnh Nhi, cô mặc áo ấm và dường như không được khỏe. Bà bán cháo ngay đầu hẻm đon đả:
- Đỡ nhiều chưa? Cơ khổ, ngày mai đám cưới mà bệnh lên bệnh xuống!
Hiền gật đầu giả lả:
- Dạ, đỡ nhiều rồi dì.
Anh dìu Hạnh Nhi đi vào hẻm. Bà bán cháo nhìn theo, nói với người bạn:
- Vậy đó? Trai gái bây giờ thoáng quá, ngày mai đám cưới, cô dâu có bầu gần hai tháng. Nếu không dính bầu có lẽ chưa cưới gấp, anh trai đang đi tù mà.
Cái thằng luôn làm khổ em gái nó!
Trần Hào bàng hoàng. Hạnh Nhi mang thai, liệu cái thai đó có phải là... của anh. Anh nhớ rất rõ lần đầu tiên anh hôn cô, cô chưa biết hôn như thế nào, anh là người đầu tiên của cô, không thể nào đứa bé ấy là của Hiền. Trần Hào mở cửa xe, bước nhanh vào hẻm...
Một tay ôm Hạnh Nhi, một tay Hiền mở khóa cửa nhà, anh ái ngại nhìn cô:
- Em còn chóng mặt lắm hả?
- Cũng đỡ rồi anh ạ. Có lẽ nhờ mũi thuốc chích lúc nãy. Anh cứ đi về lo cho bên nhà đi, em ở nhà một mình không sao đâu.
- Em nhớ là không được đi nếu còn chóng mặt, nếu không sẽ ngã.
- Em biết rồi!
Hạnh Nhi vừa toan đi vào. Trần Hào đã len người tới:
- Hạnh Nhi! Em hãy nói cho anh biết, em đã có thai, là con của anh đúng không?
Qua phút bất ngờ khi thấy Trần Hào, Hạnh Nhi bình tĩnh lại:
- Tại sao anh lại nghĩ đứa bé là của anh?
- Bởi vì anh không tin em cùng một lúc quan hệ với hai người đàn ông. Em nói đi!
Hạnh Nhi lạnh lùng:
- Em chẳng có gì nói với anh cả. Ngày mai, nếu anh đến chúc mừng đám cưới của em và Hiền, em rất hoan nghênh. Còn bây giờ, em không hoan nghênh sự có mặt của anh đâu.
- Hãy trả lời anh đi, đừng để cho anh phải đau đớn nghĩ xấu về em.
- Anh muốn nghĩ như thế nào tùy anh. Chúng ta là bạn, câu hỏi của anh không thấy là quá đáng, phá hoại hôn nhân của em và anh Hiền sao?
- Cái gì? Cái gì?
Từ bên ngoài Hồng Thắm chen vào, cô nghiêm mặt nhìn Hiền:
- Anh Hiền! Như vậy là sao? Ngày nay, mẹ đang mừng sắp có cháu nội, nên sai em qua đây xem chị Nhi như thế nào. Không ngờ em lại nghe một câu hỏi đứa bé trong bụng chị Nhi là của ai? Ghê tởm xấu xa quá đi, anh có thể lấy một người vợ như vầy sao?
Hiền tái mặt bụm miệng Hồng Thắm:
- Em nói nhỏ nhỏ có được không?
Hồng Thắm tức mình vùng ra:
- Không có nhỏ nhỏ gì cả! Em sẽ nói với mẹ, không nên cưới vợ cho anh.
Cô quay sang Hào:
- Anh cũng từng... với chị Nhi? Có phải không?
Hiền đẩy Thắm ra cửa:
- Anh xin em mà Thắm.
- Không xin gì cả! Em cần biết rõ, em là em gái anh, em có quyền không cho anh cưới một cô vợ đã có anh, cô ta còn lăng nhăng với người đàn ông khác.
Hiền hét lên:
- Anh bảo em im đi!
Hết còn chịu nổi, Hạnh Nhi đi nhanh vào phòng mình đóng cửa lại. Hiền tức giận tung nắm đám vào mặt Trần Hào:
- Cậu vừa lòng cậu chưa?
Bị đánh bất ngờ, Trần Hào ngã người ra sau, anh gào lên:
- Hạnh Nhi! Em hãy nói sự thật đi!
Hiền nghiến răng:
- Cậu muốn biết sự thật đúng không?
- Được, tôi sẽ nói!
Cửa phòng Hạnh Nhi mở bật ra, cô quát khẽ:
- Anh Hiền! Anh không cần nói, em đã nói giọt máu em đang mang là của anh. Còn anh Hào xin hãy đi về, đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Hạnh Nhi lôi tuột Hiền vào phòng của cô:
- Anh không được nói, anh hiểu chưa?
- Nhưng mà...
- Đừng...
Hạnh Nhi áp môi cô vào môi Hiền làm anh đờ người ra, đúng lúc Hồng Thắm xô mạnh cánh cửa vào:
- Anh Hiền...
Hồng Thắm đỏ mặt, cô đưa tay che mắt hét:
- Hai người làm cái gì vậy hả?
Cô bỏ chạy ra ngoài như người ta thấy ma. Còn Trần Hào đứng chết lặng như pho tượng gỗ.