The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Ooze
Dịch giả: Lê Huy Bắc
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 19
Cập nhật: 2019-05-29 12:38:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ứu tớ với, Colin! – Tôi thì thào giục khi kéo mấy cái hộp nhỏ ra.
Cộc. Cộc. Cộc.
Tiếng đế giày cao gót của mẹ vọng trên cầu thang.
— Nhanh lên! Colin! Nhanh lên!
Tôi ôm cả đống giấy hình phễu, cẩn thận không để thứ dung dịch tựa bùn ấy vấy trúng.
Con mèo Chester gào lên.
— Ôi, mèo con. Làm sao thế? – Mẹ hỏi lúc đang bước xuống. – Tao đây mà. Đừng sợ.
Tiếng giày của mẹ mỗi lúc một gần hơn.
Tôi mở tung nắp thùng lạnh rồi nhét mớ giấy vào. Colin đè xuống rồi đóng nắp lại.
Chúng tôi đã làm xong. Tôi đưa chân trái đẩy cái thùng vào dưới gầm bàn. Hú vía! Ngay khi đó mẹ đã bước vào phòng.
— Có gì vui không con? – Mẹ hỏi.
— Bọn con chỉ chơi thôi. – Tôi đáp, cố giữ giọng bình thường.
Mẹ nhìn tôi đầy nghi ngờ.
— Mẹ biết con đang sử dụng bộ đồ chơi hóa học. Thế chị Michelle đã bày con cách chơi an toàn chưa, Al?
— Chưa mẹ ạ, nhưng chị ấy sẽ dạy, – tôi nói. – Lúc các bạn cờ của chị ấy đã về.
Ồ, không! Tôi thấy một giọt dung dịch lớn hãy còn sót lại trên bàn. Tôi cúi nghiêng người qua, cố che nó. Rồi tôi đặt hờ bàn tay phải của mình lên để che.
— Mẹ thực sự không muốn con sử dụng bộ đồ chơi ấy cho đến khi con học hết các bài học về độ an toàn. – Mẹ nhắc.
Tốt. Mẹ không thấy cái chất lỏng ấy rồi.
— Vâng, thưa mẹ. – Tôi đáp. – Chúng con chỉ nhìn qua mấy cái ống đựng dung dịch thôi.
Tôi cảm thấy chỗ chất lỏng dưới tay tôi đang ấm dần lên. Rồi nó bắt đầu tràn qua các kẽ tay.
— Hãy nhớ lời mẹ dặn đây. À, nếu các con có muốn ăn bánh thì mẹ hãy còn một ít bánh sinh nhật đấy. – Mẹ nói.
Hợp chất màu da cam cứ phình thêm ra. Tôi phải dùng thêm tay trái để che nó. Tôi sẽ không đủ khả năng để che kín nếu nó cứ tiếp tục phát triển với tốc độ nhanh như thế.
— Vâng, thưa cô Sterner. – Colin nói. – Lát nữa bọn con sẽ lên ăn bánh.
Hợp chất bắt đầu bò qua bàn tay trái của tôi. Mẹ hãy đi đi, tôi thầm van nài. Mẹ hãy lên gác đi.
— Nhớ đấy nhé. – Mẹ nói rồi bước lên để vào bếp.
Tôi đứng im cho đến lúc tôi nghe cánh cửa tầng trệt đóng lại phía sau lưng mẹ. Rồi tôi mới nhìn xuống hai bàn tay. Hợp chất đã phủ đầy hai lòng bàn tay. Và nó sắp sửa lan đến cổ tay.
— Giúp tớ gạt chúng xuống với! – Tôi bảo Colin.
— Cái thứ này biết sinh sản, – Colin phàn nàn. Nó nhúng một cái khăn ướt rồi chùi đi chùi lại cho đến khi tay tôi sạch bong mới thôi.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi. Như thể suốt đêm tôi không chợp mắt được tí nào.
Tôi cố ngồi dậy, tìm quần áo. Mình nên mặc bộ đồ nào đến trường đây? Tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi vẫn chưa thể quyết định. Cuối cùng tôi mặc một cái quần gin và chiếc sơ mi đầu tiên tôi tìm thấy trong tủ áo.
Bây giờ tôi cần phải mang tất và đi giày. Chắc mẹ đã đưa đi giặt, tôi nhớ. Nhưng mẹ để tất ở đâu cơ chứ?
Quên nó đi, tôi nghĩ, nếu không mình sẽ bị muộn. Đôi tất tôi đi hôm qua vẫn chưa quá bẩn. Chúng hãy đang ở trong giày, như thế tôi không phải mất công để lục lọi.
Tôi ngồi xuống giường, đi tất vào rồi quơ tay lấy giày.
Tôi cầm chiếc giày một lát và chằm chằm nhìn nó. Sáng nay tôi cảm thấy có chuyện gì đó thật kỳ lạ. Tại sao tôi lại cử động chậm chạp đến thế này?
Tôi xỏ chân vào giày. Tôi cảm thấy trong người khang khác. Tôi đâu có bị thương. Nhưng nó lạ lắm.
— Al, mau lên. – Mẹ gọi.
Tôi đi nốt chiếc giày kia vào và vội vàng chạy ra hành lang. Khi bước qua cửa bếp, tôi bị vấp.
Dĩ nhiên, Michelle không bỏ lỡ cơ hội ấy! Chị cười lớn đến nỗi suýt nữa tự làm mình ngộp thở.
— Buồn cười quá! – Chị cười ngặt nghẽo và đưa tay quệt nước mắt.
— Đừng trêu em mãi thế, Michelle! – Mẹ càu nhàu.
— Đúng đây, Michelle. – Ba nói. – Cười như thế là bất lịch sư.
— Nhưng tại đôi giày của nó! Ba mẹ nhìn giày của nó kia kìa!
— Đây là đôi giày mà em vẫn thường đi. – Tôi nói. – Nó làm sao đâu?
Ba khịt khịt mũi. Bây giờ tôi biết ba cố nín cười.
— Ôi, lạy Chúa! – Mẹ thốt lên. – Michelle nó cười là phải.
Tôi nhìn xuống giày mình, và há hốc mồm.
Hợp Chất Màu Da Cam Hợp Chất Màu Da Cam - R.l.stine Hợp Chất Màu Da Cam