Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ó ai đó đã treo gã. Gã Người Anh nằm sõng soài, mặt úp xuống một gốc cây dẻ. Quanh cổ gã là một vòng thòng lọng, quanh mắt là một dải dây màu đen buộc lại phía sau đầu. Trên mặt đất, cách đầu gã một quãng ngắn là cành cây gãy với đầu kia của sợi dây vẫn còn quàng vào đó. Cành cây bị gãy vụn làm trơ cả lõi gỗ.
Tay bịt lấy miệng, cô ngồi đó, thu trọn mọi thứ mình đang nhìn. Gã là một người đàn ông to lớn, và lại còn nặng gấp đôi vì thêm chiếc áo giáp hẳn đã quá sức chịu đựng của cành cây. Hình ảnh người đàn ông to lớn này mặc áo giáp, bị bịt mắt bằng một tấm giẻ màu đen và cổ treo lủng lẳng khiến mặt cô cắt không còn giọt máu.
Cứng người vì kinh hãi, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào thân hình dài thườn thượt của gã. Chiếc ủng gã đi ở dưới chân cô. Cô đã vấp lên chân gã. Chiếc đinh thúc ngựa sắc nhọn của gã vẫn còn bị ấn vào mắt cá chân cô.
Cô nhắm mắt lại. Nước mắt chẳng biết từ đâu rỏ xuống má nóng hổi rồi lại lạnh đi đột ngột. Cô đang ướt lạnh. Người cô đang toát mồ hôi lạnh và cây cối, bụi rậm và ngay cả ánh sáng cùng không khí chung quanh cô bắt đầu quay mòng mòng.
Cô hít một hơi thở sâu, cố gắng không nôn ra rồi bò đi và đặt tay lên bụng đang sôi ùng ục. Cô nôn vào những bụi rậm. Hết lần này lại lần khác.
Khi bụng đã trống trơn, cô lộn lại và vùi gương mặt nóng bỏng vào cánh tay. Cô nằm đó, khóc thảm thiết đến mức không thể thở nổi.
Một âm thanh vọng lại phía sau cô.
Cô nhỏm đầu dậy. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông chết.
Gã vẫn nằm im như một tảng đá. Im như chết.
Rồi cô nhận thấy thủ phạm có thể vẫn còn ở đây. Cô từ từ nhìn quanh, rồi với lấy cành cây và chống người đứng dậy. Cô đi về phía từng bụi cây, chậm rãi và thận trọng, dùng cành cây vạch chúng ra. Lần nào cũng chẳng thấy ai.
Cô lại gần hơn, mắt cô nhìn dính lên lưng gã, soi xem có nhịp thở nào động đậy không – và chẳng thấy gì.
Cô rất sợ phải lật gã lên. Sợ phải thấy khuôn mặt chết chóc của gã. Cô đã nghe chuyện mọi người tập trung ở những buổi treo cổ công khai như những con kền kền đói khát quây quanh những kẻ hấp hối.
Nhưng cho đến ngay phút giây này, chính cô cũng chưa từng coi một ai đó bị treo cổ. Con người với trái tim, khối óc và linh hồn lại có thể làm điều kinh khủng này với người khác, với chính đồng loại của họ. Họ có thể ném đá vào nhau. Họ có thể treo cổ nhau.
Vẫn hoảng sợ như đã từng sợ hãi gã đàn ông này, người từng là kẻ thù của cô, kẻ có thể đã giết cô, đã đuổi theo cô, nhưng cô sẽ không bỏ chạy để gã nằm đó, giống như thế này, không có một chút phẩm cách nào, không có sự trắc ẩn của ai, không có phút giây lâm chung để trân trọng một điều là gã đã từng sống trên cõi đời này.
Cô cần làm cho thân thể gã được yên nghỉ. Chôn gã. Lập một dàn thiêu. Phải làm một điều gì đó.
Cô nghĩ đến gỡ sợi dây thòng lọng ra rồi bắt đầu với tay về phía hắn, nhưng rụt lại khi thấy tay mình còn run rẩy hơn cả lá cây trong gió cuồng.
Cô chờ và chờ, hun đúc lòng can đảm, tự nói với chính mình.
Nào Teleri… Gã không thể làm hại mi. Gã chỉ là một con người. Một con người như mi. Đồ vịt tồ! Ngươi đã từng chạm vào muông thú chết. Quạ, cáo và thậm chí cả chó sói nữa. Chuyện này có khác gì đâu.
Cô hít một hơi thở thật sâu và với tay về phía nút dây.
Người gã giật giật.
Cô hét lên và bò trườn trở lại, tay lại áp vào miệng.
Gã còn sống ư?
Cô ngỏng đầu dõi theo.
Có lẽ thế. Mà có lẽ không. Khi cô còn rất nhỏ nhưng cũng đủ lớn để nhớ, Gladdys già đã giết một con gà để làm cơm, bà đã chặt đầu con gà đi. Nhưng cái mình không đầu ấy vẫn đuổi theo Teleri khắp nơi như cái bóng, cho đến khi con gà bất ngờ dừng lại và ngã lăn quay.
Bà cô cứ đảm bảo rằng con gà đã chết trong suốt thời gian nó đuổi theo cô. Nhưng Teleri vẫn không tin điều đó và không bao giờ ăn thịt gà nữa.
Cô ép mình cầm sợi dây thòng lọng vẫn còn căng đét sau gáy gã lên. Gã không cử động. Cô từ từ mở lỏng nút để có thể vòng sợi dây qua đầu gã và đặt bẹp xuống đất để nó tạo vòng quanh đầu gã như vầng hào quang của cái chết.
Cô nhìn chằm chằm vào phía sau đầu gã, rồi đặt một tay lên vai gã, tay kia lên hông gã. Cô nhắm mặt lại thật chặt và cố gắng lật gã lên.
Di chuyển mấy tảng đá xanh cổ khổng lồ kia còn dễ hơn. Cô hít một hơi thật sâu rồi cố gắng lật gã lại lần nữa. Thất bại.
Cuối cùng, cô nắm lấy áo giáp của gã, sục đôi chân trần vào đất và kéo với toàn bộ sức lực.
Cô cảm thấy gã nhượng bộ và lăn theo. Một khoảnh khắc sau, tay áo giáp của gã đập vào ngực cô và gần như tống hết hơi thở ra khỏi người cô. Cô nằm đó, mắt vẫn nhắm thật chặt bởi cô rất sợ phải mở ra. Cô gạt tay hắn ra khỏi người và thở thêm hai hơi thật sâu nữa.
“Tôi không thể nhìn vào mặt ông, Người Anh ạ.” Cô cứ nằm đó. Cô gom hết can đảm để mở mắt ra. Cô nâng người dậy và chắp tay thật chặt trong lòng, rồi cô đếm. Đến số một trăm rốt cuộc cô đã tìm thấy can đảm để mở mắt ra. Cô nhìn thẳng lên thân cây.
Gã rên rỉ; cô nhìn xuống.
Âm thanh khó chịu lúc nãy chẳng phải trò đùa của cơn gió mà phát ra từ miệng gã.
Cô đặt tay lên họng gã nơi dây thòng lọng đã cắt sâu và lằn thừng nhuốm máu đã in trên cổ gã.
Gã còn sống. Thề có mặt trăng và mặt trời, gã còn sống!
Tim gã đập yếu ớt dưới đầu ngón tay cô, yếu ớt y như tim con chim trĩ, điều này không báo hiệu sự tốt lành cho gã đàn ông này, vì tim một con chim nhỏ hơn tim người rất nhiều.
Cô chồm qua người gã. “Ông còn sống, Người Anh à. Ông có nghe thấy tôi nói không? Ông sống rồi!” Cô phát phát vào hai má gã đang bị bao phủ bằng bộ râu đỏ tỉa tót gọn gàng làm che lấp gần như cả cằm và xung quanh miệng.
Mắt gã vẫn nhắm nghiền. Cô phát vào má gã lần nữa.
“Người Anh!”
Không ừ hử gì cả. Cô nhìn kỹ mặt gã. Da mặt gã hơi tái xanh nhưng không phải màu xám xịt chết chóc. Chỉ là tai tái và bị lấm tấm đất bẩn cùng lá cây bị nát bấy.
Cô chùi sạch mặt gã. Da gã ấm lên ở chỗ tay chạm vào.
Gã đã sống. Trong đường tơ kẽ tóc.
Giờ thì sao? Cô không thể tự mình mang gã đi, tuy nhiên cô phải làm gì đó.
“Ngựa…” cô thì thầm thành tiếng. Cô sẽ gọi Ngựa.
“Ở đây nhé,” cô nói như thể gã hiệp sĩ có thể hiểu được mình, rồi dừng lại, lắc lắc đầu và lẩm bẩm, “Mi nghĩ sao hả Teleri, liệu gã có đứng dậy và bỏ đi không?”
Rồi cô quay người chạy, chạy nhanh hết mức đôi chân trần của cô có thể chạy trên lá và cành cây rơi rụng, qua những bụi cây và xuyên qua đàn ong. Cô chạy một lúc thật lâu, bước chân tạo nhịp như tiếng trống. Chạy! Chạy! Chạy! Chạy!
Cuối cùng cho đến khi cô đã trên ở lối đi dẫn về căn lều. Hơi thở của cô dồn dập. Ngực cô sắp vỡ tung ra. Cô không thể lấy đủ hơi để huýt sáo gọi Ngựa.
Vẫn còn chạy, cô thoát khỏi cánh rừng âm u để tiến ra đồng cỏ đầy nắng. Cô dừng lại, cúi xuống và tựa đầu lên hai đầu gối trong lúc cố lấy hơi. Sau một vài lần hít thở, cô đứng thẳng người và gom đủ không khí để huýt sáo. Nhưng nó quá yếu ớt đến mức cô thấy ngạc nhiên khi Ngựa ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Lại đây, Ngựa! Lại đây.”
Nó đi lại phía cô.
Cô vuốt ve mõm nó một cái rồi nhảy lên lưng Ngựa và cưỡi qua cầu tới căn lều, nơi đó cô lấy một cuộn dây thừng mắc vào cái móc gỗ trên tường và giật chiếc chăn duy nhất ra khỏi giường.
Một lúc sau cô lại ở trên mình ngựa, chiếc chăn và dây thừng được đặt đằng trước khi cô cưỡi ngựa vào sâu trong rừng, hướng về Khu rừng của Quỷ và gã hiệp sĩ mà cô nguyện cầu vẫn còn sống.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã