Số lần đọc/download: 2878 / 6
Cập nhật: 2015-11-29 10:44:41 +0700
Chương 5
Buổi sáng, Diệu Hương thức dậy từ rất sớm. Hôm nay đã đến ngày hẹn với bà Diễm Hoa. Và Diệu Hương đang chuẩn bị mọi thứ để cô đến công ty.
Cô bước đến cửa phòng giám đốc và khẽ gõ cửa:
- Em xin phép vào trong được không ạ?
- Vào đi?
Diệu Hương nhận ra đó là tiếng nói của một thanh niên mà cô có cảm giác quen quen tai.
Diệu Hương bước vào, cô thật sự bất ngờ khi giám đốc công ty chính là Nhật Khang, cái anh chàng mà thường xuyên đến thăm nội cô. Diệu Hương cố giữ vẻ bình tĩnh và nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh là giám đốc công ty phải không?
Nhật Khang đang loay hoay kiểm tra số hồ sơ trên bàn. Anh ngước lên nhìn Diệu Hương rồi trả lời một cách nghiêm túc:
- Phải. Tôi là giám đốc công ty Hương Quê.
Trái ngược với tính cách vui vẻ của anh lúc ở nhà cô, hôm nay Nhật Khang tỏ ra nghiêm nghị lạ thường. Diệu Hương cũng không hiểu sao anh ta lại tỏ ra xa lạ với cô như vậy.
Diệu Hương vẫn lặng im chưa nói gì thì Nhật Khang lại lên tiếng:
- Xin hỏi cô tên gì vậy?
- Dạ, tên em 1à Diệu Hương.
Nhật Khang tỏ vẻ hơi bỡ ngỡ trước câu trả lời của Diệu Hương. Anh lướt nhìn cô và gặng hỏi:
- Cô tên Diệu Hương à?
- Dạ.
Hình như Diệu Hương đã hiểu rằng Nhật Khang hoàn toàn không nhận ra cô.
Mái tóc đã cắt ngắn, chiếc quần Jeans và áo thun trắng đã làm cô khác rất nhiều so với Diệu Hương của những tháng trước. Nhật Khang không nhận ra cô là đương nhiên thôi.
Trầm ngâm một lúc, rồi Diệu Hương cố tình không ra anh. Cô vờ hỏi:
- Xin hỏi anh tên gì vậy?
- Tôi tên Nhật Khang.
Nhật Khang nói nhanh vì sự chờ nãy giờ Diệu Hương vẫn đứng đó đợi anh.
- Xin lỗi, tôi sơ ý quá. Mời cô ngồi ghế.
- Dạ. Cám ơn anh.
Nhật Khang nói một cách chậm rãi:
- Tuần trước tôi bận công việc nên không về được. Mẹ tôi đã cố ý hẹn cô đến đây để tôi và cô có thể trực tiếp bàn bạc về công việc sắp tới.
- Em đã đến đây đúng hẹn. Mong anh có thể hướng dẫn cụ thể về công việc của em.
Nhật Khang nói với vẻ mặt nghiêm nghị:
- Cô đừng nôn nóng như vậy. Để tôi hướng dẫn sơ lược một chút về công ty của chúng ta rồi tôi mới phân công nhiệm vụ cụ thể của cô sau.
Dừng lại một lúc rồi Nhật Khang nói thêm:
- Bây giờ cô có thể thắc mắc về những gì liên quan đến công ty chúng ta.
Diệu Hương hỏi một cách mạnh dạn:
- Anh có thể cho em biết sản phẩm chủ yếu của công ty chúng là gì không ạ?
- Công ty này sẽ sản xuất nước ép trái cây và đóng hộp trái cây để xuất khẩu.
- Chúng ta sẽ tiêu thụ sản phẩm ở thị trường nào vậy anh Khang?
- Tôi đã liên hệ với nhiều công ty ở Canada và một số nước Châu Âu. Đó là những nơi làm thị trường cho chúng ta tiêu thụ.
Diệu Hương bạo dạn hỏi:
- Anh đã có những hợp đồng chắc chắn cho công ty chưa?
Nhật Khang khoát tay:
- Việc đó đã có tôi và ban lãnh đạo công ty lo. Cô không cần bận tâm chuyện đó.
Diệu Hương nói như biết lỗi:
- Em xin lỗi vì đã tò mò quá nhiều về chuyện làm ăn của công ty.
- Không có gì đâu.
Cả hai đều lặng yên, không ai nói thêm gì. Một lúc sau Nhật Khang gặng hỏi:
- Cô còn thắc chuyện gì nữa không?
Diệu Hương nói một cách dè dặt:
- Em chỉ muốn biết khi vào làm việc em sẽ chịu trách nhiệm những công việc gì?
Nhật Khang nói như thông báo:
- Tôi đã nghiên cứu rất kỹ hồ sơ của cô nên tôi đã quyết định giao cô làm tổ trưởng khâu pha chế và kiểm tra.
- Như vậy em sẽ chịu trách nhiệm khâu pha chế và đóng hộp nước ép phải không?
Nhật Khang gật gù tỏ ra đồng tình:
- Đúng vậy. Và cô cũng kiểm tra luôn những sản phẩm trái cây đóng hộp.
Diệu Hương nói với vẻ quyết tâm:
- Dạ, em hứa sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình.
- Nếu được như vậy thì rất tốt. Nhưng tôi muốn nói thêm với cô. Trách nhiệm của cô đối với công ty là rất quan trọng. Tôi hy vọng cô cố gắng để hoàn thành tốt công việc của mình.
- Đã là nhân viên của công ty, em hứa sẽ cố gắng thật nhiều để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Nhật Khang lại gật gù:
- Tôi thật sự rất vui mừng khi công ty đã tuyển một nhân viên rất nhiệt tình như cô.
Nhật Khang nhìn Diệu Hương rồi gặng hỏi:
- Cô còn thắc mắc điều gì nữa không Diệu Hương?
Diệu Hương liền hỏi với vẻ nôn nao:
- Chừng nào em mới bắt đầu công việc của mình vậy anh Khang?
Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Khang nói như khẳng định:
- Đầu tuần sau.
- Dạ. Thứ hai em sẽ đến.
- Còn vài ngày nữa cô nên về sắp xếp công việc. Tôi muốn khi bắt đầu công việc thì cô vẫn không bị vướng bận gì.
- Dạ, em cố gắng sắp xếp, bây giờ em xin phép anh Khang em về.
Nhật Khang nghiêm nghị:
- Cô cứ tự nhiên.
Nhật Khang vừa nói dứt câu, Diệu Hương đứng đậy và bước ra khỏi phòng.
Diệu Hương chậm chạp đạp từng vòng xe về nhà. Hình như tâm trạng vui mừng trước kia không còn nữa. Tính khắt khe của giám đốc Nhật Khang làm Diệu Hương cảm thấy lo lắng vô cùng. Vừa về đến phòng trọ, thì Hồng Trang vẫn ngồi bên cửa sổ đợi Diệu Hương. Thấy cô, Hồng trang đứng bật dậy, miệng cô nàng cười tíu tít:
- Sao lâu dữ vậy nhỏ?
- Ta vào có chút là ra ngay mà.
Hồng Trang bước đến níu tay Diệu Hương ngồi xuống giường:
- Mi ngồi xuống đây đi. Ta đợi mi về lâu lắm rồi đó.
- Ta vào gặp giám đốc một chút rồi về ngay đó.
Hồng Trang hỏi với vẻ sốt ruột:
- Sao, mi được phân công làm ở khâu nào vậy hả?
Diệu Hương nói với giọng buồn rầu:
- Ta được phân công làm tổ trưởng khâu pha chế, kiểm tra.
Hồng Trang tròn mắt nhìn Diệu Hương; - Vậy à! Như vậy vai trò của mi là quan trọng lắm đó.
- Ta biết rồi mà.
Nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của Diệu Hương, Hồng Trang thắc mắc:
- Bộ đi nhận việc mi không vui hả? Mi làm gì mà có vẻ buồn chán quá vậy?
Diệu Hương bộc bạch:
- Bây giờ ta cảm thấy lo quá Trang à.
- Mi lo gì hả?
Diệu Hương nói như thông báo:
- Ta thật sự lo lắng lắm. Giám đốc công ty Hương Quê chính là Nhật Khang đấy Trang à.
Hồng Trang muốn nhảy tung lên vì điều mà Diệu Hương vừa nói. Cô nói với vẻ mừng rỡ:
- Vậy thì hay quá rồi!
Vẻ mặt Diệu Hương nhăn nhó tỏ vẻ bực bội:
- Hay cái gì chứ? Mi ngồi yên giùm ta đi!
Cách nói của Diệu Hương làm Hồng Trang mất hứng. Cô nàng nhìn Diệu Hương rồi nói với giọng ỉu xìu:
- Thật ra, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệu Hương vẫn lặng im không nói gì.
Hồng Trang lại gặng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì mà mi buồn chán kỳ lạ vậy?
Diệu Hương nói với vẻ bực bội:
- Sao nghe nói anh ta làm giám đốc thì mi lại mừng quýnh lên vậy?
Hồng Trang giải thích:
- Anh Khang đã từng là người đeo đuổi mi, giờ mi gặp lại anh Khang, ảnh lại là giám đốc của công ty điều đó quá tốt cho công việc của mi rồi.
Diệu Hương phụng phịu:
- Tốt cái gì chứ. Anh ấy đâu có nhận ra ta. Anh ấy tỏ vẻ hoàn toàn xa lạ.
Hồng Trang lướt nhìn Diệu Hương rồi nhận xét:
- Mi khác lúc trước nhiều quá. Anh Khang không nhận ra mi là phải rồi.
Dừng lại một lúc rồi Hồng Trang thắc mắc:
- Sao mi không nhắc anh Khang?
- Ta cố tình làm như xa lạ với anh ta:
- Sao mi lại làm vậy?
Diệu Hương bướng bỉnh:
- Anh ta không nhận ra mình thì thôi, làm gì mà phải làm quen với anh ta chứ.
- Ta chưa thấy ai kỳ lạ như mi cả. Nếu quen biết với anh ta thì công việc của mi cũng thuận lợi hơn.
Diệu Hương nói như khẳng định:
- Ta không cần phải như vậy. Phải tự phấn đấu bằng năng lực của mình.
Hồng Trang ngồi lặng yên mà không nói thêm gì. Một lúc sau, Diệu Hương lại bộc bạch:
- Ta không ngờ giám đốc công ty lại là Nhật Khang. Bây giờ ta cảm thấy lo lắng quá.
Cách nói của Diệu Hương làm Hồng Trang không khỏi thắc mắc. Cô tò mò hỏi:
- Ai làm giám đốc cũng vậy. Anh Khang cũng như người khác thôi. Tại sao mi phải lo lắng hả?
Diệu Hương thở dài thất vọng:
- Chỉ mới tiếp xúc với anh ta một chút thôi mà cảm thấy choáng ngợp rồi.
Huống chi mà làm việc lâu dài cho công ty chứ.
Hồng Trang thắc mắc:
- Sao mi lại nói vậy Hương?
- Ta không ngờ anh ta lại lạnh lùng, khó tánh ghê gớm lắm.
Hồng Trang phản đối:
- Không phải thế đâu. Ta đã từng tiếp xúc với anh Khang rồi mà. Anh ấy luôn tỏ ra rất hiền lành và vui vẻ.
- Ta không biết cái vui vẻ của anh ta đã cất đâu mất. Ta ngồi nói chuyện mà không hề thấy anh ta nở một nụ cười. Vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị. Chỉ nhớ đến thôi mà ta đã phát rùng mình rồi nè.
Hồng Trang trầm ngâm một lúc rồi phán xét:
- Ta biết Nhật Khang là người rất vui vẻ, dễ gần. Mi là nhân viên mới nên anh ta hơi nghiêm một chút. Ta nghĩ anh ta tỏ ra nghiêm nghị với mi là đúng thôi.
Diệu Hương vẫn lặng thinh không nói thêm gi. Một lúc sau, Hồng Trang lại thắc mắc:
- Anh ta có quyết định lúc nào mi bắt đầu công việc không vậy?
- Thứ hai.
- Tuần sau hả?
- Ừ. Anh ấy bảo ta về sắp xếp công việc. Thứ hai tuần sau đến để chính thức nhận việc.
Hồng Trang nói với vẻ hào hứng:
- Vậy thì hay quá rồi. Thứ hai ta cũng đến nhận việc.
Diệu Hương nhìn Hồng Trang rồi nói như yêu cầu:
- Mi chuẩn bị xong chưa?
Hồng Trang ngạc nhiên hỏi:
- Chuẩn bị gì hả?
- Gần một tuần nữa mình mới nhận việc mà. Ta với mi về quê.
- Ta chuẩn bị xong rồi.
- Vậy mình chuẩn bị về đi. Ta cảm thấy nhớ nội. Nhớ đến vườn sầu riêng quá.
Nói xong, hai người mang ba lô lên vai rồi vội vã bước đi trông có vẻ nôn nao hối hả.
Buổi sáng, bà Diễm Hoa vừa đến công ty thì thấy Tuyết Tuyết cũng có mặt ở đó Nhật Khang đang ngồi xử lý một số hồ sơ còn cô nàng thì kề sát bên anh.
Thấy bà Diễm Hoa bước đến, Tuyết Tuyết liền đứng bật dậy, rồi cô tỏ vẻ lễ phép:
- Con chào dì Hoa ạ!
Hình như bà Diễm Hoa tỏ ra bực bội vì sự xuất hiện của Tuyết Tuyết trong công ty. Bà nói với giọng lạnh tanh:
- Ừ.
- Mẹ mới đến hả?
- Ừ. Mẹ mới đến.
Bà Diễm Hoa nhìn Tuyết Tuyết rồi hỏi một cách nghiêm nghị:
- Tuyết Tuyết đến lúc nào vậy?
Trước thái độ nghiêm nghị lạ thường của bà Diễm Hoa, Tuyết Tuyết cảm thấy lo sợ vô cùng. Cô cố nói nhỏ nhẹ:
- Dạ, con mới tới.
Bà Diễm Hoa lại hỏi với vẻ khó chịu:
- Con đến tìm Nhật Khang có gì gấp không mà đến sớm quá vậy?
Tuyết Tuyết khẽ lắc đầu:
- Dạ, con đến thăm anh Khang.
Nhật Khang biện minh:
- Mấy ngày nay, tụi con không gặp nên Tuyết Tuyết đến thăm con đấy mẹ.
- Trong giờ làm việc, con tiếp xúc với bạn bè, mẹ sợ ảnh hưởng đến công việc thôi. Tuyết Tuyết cảm thấy bực bội vì cách nói của bà Diễm Hoa. Cô nàng liền phản ứng:
- Con đến ngồi chơi với anh Khang thôi. Đâu có gì đâu mà ảnh hưởng đến công việc chứ.
Nhật Khang nhíu mày nhìn Tuyết Tuyết:
- Sao em lại nói chuyện với mẹ anh như vậy?
Tuyết Tuyết không nói gì. Vẻ mặt cô hầm hầm tỏ vẻ tức giận. Bà Diễm Hoa cố giữ vẻ bình tĩnh và nói một cách chậm rãi:
- Quan hệ bạn bè, ta đâu cấm các con. Nhưng phải có giờ giấc đàng hoàng.
Ta không hài lòng khi các con gặp nhau ở nơi làm việc như thế này.
Nhật Khang phân trần:
- Tuyết Tuyết chỉ đến chơi một chút thôi mà mẹ.
Tuyết Tuyết không nói thêm một tiếng nào. Vẻ mặt cô hầm hầm rồi ngoe nguẩy bỏ ra về. Nhật Khang nhìn theo cô mà chỉ biết thê dài ngao ngán. Anh nói như có lỗi:
- Mẹ đừng buồn nha. Tính cô ta kỳ lạ như vậy đó.
Bà Diễm Hoa phán xét:
- Hôm nay mẹ mới được chứng kiến tận mắt. Tuyết Tuyết cứng đầu và vô lễ lắm.
Nhật Khang biện minh:
- Cô ấy chỉ đến đây chơi thôi. Đâu có ảnh hưởng gì đến công việc đâu mẹ.
Bà Diễm Hoa khoát tay:
- Con không cần phải nói nữa. Lúc làm việc mà nó kề sát bên con vậy thì làm sao con có thể đành hết tâm trí cho công việc được.
- Con nghĩ thỉnh thoảng cô ấy đến chơi thì không ảnh hưởng gì đâu mẹ.
Bà Diễm Hoa cảm thấy tức giận vô cùng vì cách nói của Nhật Khang. Bà quát ngang:
- Con đừng nói nữa, cả công ty này đang đồn ầm lên kìa.
Nhật Khang tròn mắt nhìn bà Diễm Hoa:
- Mẹ nói gì con không hiểu?
- Nhân viên trong công ty ai cũng đồn ầm lên là Tuyết Tuyết suốt ngày cứ kè kè bên con.
Nhật Khang thú nhận:
- Cổ cũng có đến tìm con nhưng không phải kè kè con suốt ngày như họ nói đâu mẹ à.
- Không có thì họ đâu có đồn ầm lên như vậy.
Nhật Khang cúi mặt xuống như có lỗi. Bà Diễm Hoa lại nói thêm với vẻ tức giận:
- Mẹ thấy nó làm như vậy còn cảm thấy chướng mắt chứ huống chi là người khác.
- Con sẽ góp ý với cô ấy về chuyện này.
Bà Diễm Hoa thở dài thất vọng:
- Lúc nãy mẹ vừa nói thì nó đã ngoe nguẩy bỏ đi mà không nói một tiếng nào. Mẹ không ngờ nó vô lễ quá vậy.
- Tính tình cô ta như vậy đó mẹ à. Con cũng thất vọng lắm mà biết làm gì bây giờ.
Cả hai người lặng im thật lâu mà không nói thêm gì. Thấy vẻ tức giận của bà Diễm Hoa mà Nhật Khang cảm thấy có lỗi vô cùng. Anh nói thật nhỏ nhẹ:
- Mẹ ngồi ghế nghỉ đi.
- Được rồi, con cứ tiếp tục làm việc mình.
Đợi bà Diễm Hoa ngồi xuống ghế rồi Nhật Khang đến ngồi cạnh bà. Anh hỏi với vẻ quan tâm:
- Sao hôm nay mẹ đến công ty trễ quá vậy?
- Mẹ đến sớm lắm nhưng mẹ đi vòng qua khu nhà máy sản xuất nên lên đây trễ.
Nhật Khang ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ qua bên đó chi vậy?
- Mẹ muốn thăm mấy nhân viên trong công ty mình. Họ làm việc vất vả thấy mình đến thăm họ sẽ mừng lắm.
Nhật Khang nói một cách thật lòng:
- Con chưa thấy người chỉ huy nào mà tốt bụng như mẹ của con cả.
Bà nhìn Nhật Khang yêu thương:
- Con giỏi có cái dùng lời lẽ để lấy lòng mẹ.
Nhật Khang lắc đầu nguầy nguậy:
- Không đâu con nói thật lòng mà mẹ.
Bà Diễm Hoa như đã quên đi tâm trạng bực bội lúc nãy.
Bà nở một nụ cười thật trìu mến. Rồi bà Diễm Hoa nói nhanh như chợt nhớ:
- Mẹ quên nói, với con về Diệu Hương đấy, Nhật Khang à.
Nhật Khang tròn mắt nhìn bà:
- Cô ta có chuyện gì vậy mẹ?
- Không. Nó thì không có chuyện gì. Mẹ chỉ muốn nói là mẹ rất hài lòng về nó đấy.
Nhật Khang gật gù tỏ vẻ đồng tình:
- Con cũng chú ý đến cô ta nhiều lắm. Cô ta có năng lực rất tốt và làm việc rất tích cực.
- Nó chỉ mới làm việc đây thôi mà đã chiếm được cảm tình của các nhân viên khác. Rất nhiều nhân viên có kinh nghiệm phải tôn trọng về năng lực của nó đấy Khang à.
- Con nghĩ công ty mình rất may mắn mới thu nhận được cô ấy.
Bà Diễm Hoa mỉm cười đắc chí:
- Ngay lần đầu tiên tiếp xúc mẹ đã hy vọng rất nhiều vào năng lực chuyên môn của Diệu Hương. Và bây giờ nó đã chứng tỏ cho mọi người thấy chúng ta đã không phí công khi đã đặt niềm tin vào nó.
Nhật Khang chỉ gật gù tỏ vẻ đồng tình mà không nói thêm gì. Diệu Hương là cô nhân viên trẻ luôn được anh tin tưởng và đánh giá rất cao. Hình như những lời nhận xét của bà Diễm Hoa đã thật sự chính xác nên Nhật Khang đã tỏ ra rất hài lòng.
Một lúc thật lâu sau, bà Diễm Hoa nhìn Nhật Khang và nói một cách nghiêm túc:
- Mẹ có một chuyện muốn bàn với con Nhật Khang à.
- Gì vậy mẹ?
Bà Diễm Hoa chậm rãi nói:
- Thời gian qua, mẹ thấy công ty chúng ta đang có chiều hướng phát triển rất tốt. Thị trường tiêu thụ sản phẩm đang được mở rộng. Mẹ nghĩ mình cần phải có một kế hoạch, lâu dài cho sự phát triển của công ty đi Khang à.
Nhật Khang trầm ngâm một lúc rồi thắc mắc:
- Theo mẹ thì kế hoạch của chúng ta như thế nào?
Bà Diễm Hoa gặng hỏi:
- Con có nhận thấy việc thu mua đầu vào của sản phẩm hiện rất khó khăn không? Nhật Khang gật gù:
- Con đã nhận ra điều đó. Chúng ta phải chi một khoản tiền lương rất lớn để trả cho các nhân viên tìm thị trường dể thu mua sản phẩm.
Bà Diễm Hoa tỏ ra đồng tình:
- Điều đó cũng làm mẹ băn khoăn lắm.
Nhật Khang bộc bạch:
- Từ lâu rồi con đã có dự định khắc phục điều này. Ý định của con là mình nên đầu tư trực tiếp vào bà con ở miệt vườn.
Bà Diễm Hoa nói nhanh với vẻ mừng rỡ:
- Con thông minh lắm Khang à. Mẹ đang có dự định bàn với con điều đó đây. Ta nên đầu tư vốn cho bà con ''Hiệp hội làm vườn ở miền Tâý', giúp họ phát triển với qui mô lớn giống sầu riêng lép hạt và sơ ri ngọt để đảm bảo đầu vào cho sản phẩm.
Nhật Khang lại trầm ngâm một lúc rồi nói thận trọng:
- Con sẽ khảo sát và liên hệ thật tốt để chúng ta có một kế hoạch chặt chẽ.
Bà Diễm Hoa gật gù:
- Đây là một kế hoạch phát triển lâu dài của công ty. Con nên suy nghĩ thật chu đáo và thận trọng.
Nhật Khang nói một cách mạnh dạn:
- Mẹ cứ yên tâm, tính con luôn thận trọng mà.
Bà Diễm Hoa mỉm cười tỏ vẻ hài lòng vì cách nói của Nhật Khang. Rồi cả hai người đều lặng im mà không ai nói thêm gì. Mỗi người đều lại bắt đầu với công việc của mình.
Trong kho kiểm tra, Diệu Hương đang loay hoay kiểm tra những hộp trái cây đóng gói cuối cùng. Cô chợt giật mình khi bà Diễm Hoa bước đến.
- Chào cô Hoa! Cô mới đến hả?
- Cô mới đến.
Thấy Diệu Hương vẫn cắm cúi làm việc, bà nói với vẻ quan tâm:
- Hết giờ làm việc rồi, sao con chưa nghỉ Diệu Hương?
- Dạ để con kiểm xong các lô hàng này rồi nghỉ.
Bà Diễm Hoa nói như yêu cầu:
- Con cứ để mai rồi làm tiếp. Con nghỉ tay đi, cô có chuyện muốn nói với con.
Diệu Hương gác công việc lại rồi bước đến gần bà:
- Cô có chuyện muốn nói với con à? Sao cô không cho người gọi con lên phòng. Để cô phải xuống tận đây vất vả quá.
Bà Diễm Hoa khoát tay:
- Có gì đâu con. Ở đây nói chuyện với con cũng được mà.
Diệu Hương hỏi với vẻ nôn nóng:
- Cô định nói với con chuyện gì vậy?
Bà Diễm Hoa nói như thông báo:
- Cô và Nhật Khang đã dự tính rất kỹ rồi. Lần này công ty chúng ta sẽ đầu tư vốn cho bà con làm vườn ở miền Tây. Chúng ta hỗ trợ họ phát triển các vườn sầu riêng và sơ ri để bảo đảm đầu vào cho sản phẩm.
- Chúng ta định đầu tư ở đâu vậy cô?
- Cô và Nhật Khang vẫn chưa quyết định được. Cần phải đi thực tế khảo sát thật kỹ rồi quyết định.
Bà Diễm Hoa dừng lại một lúc. Bà nhìn Diệu Hương rồi gặng hỏi:
- Quê con ở miền Tây phải không Diệu Hương?
- Dạ quê con ở miền Tây.
- Cô lẽ công ty chúng ta sẽ đi khảo sát thực tế ở miền Tây. Ở đó có rất nhiều bà con đang làm vườn phải không Diệu Hương?
- Dạ, ở miền Tây diện tích vườn rất nhiều cô à.
Bà Diễm Hoa lại hồi thêm:
- Bà con ở dưới người ta trồng loại cây gì?
- Ở dưới đó người ta trồng nhiều loại trái cây lắm cô Hoa à.
- Họ có thích trồng sầu riêng và sơ ri không Diệu Hương?
Diệu Hương khẽ gật đầu:
- Dạ có. Đặc biệt là ở vùng cù lao. Họ trồng rất nhiều sầu riêng hạt 1ép cô à.
Bà Diễm Hoa nói một cách chậm rãi:
- Con là dân miền Tây nên hiểu biết về địa bàn ở đây. Lần này cô muốn con đại diện cho công ty về dó để thực tế khảo sát. Con có thể sắp xếp công việc để chuẩn bị đi nha Diệu Hương.
Diệu Hương thắc mắc:
- Công ty còn cử ai đi chung con không cô Hoa?
Chỉ có con và Nhật Khang thôi.
Đang trong tâm trạng phấn khởi, tự nhiên Diệu Hương cảm thấy nản kỳ lạ.
Nhưng cô không thể phản ứng gì được vì đó là quyết định của công ty. Diệu Hương nhìn bà Diễm Hoa rồi nói một cách ỉu xìu:
- Chừng nào mới bắt đầu đi vậy cô Hoa?
Bà Diễm Hoa nói một cách dứt khoát:
- Sáng mai.
Diệu Hương tròn mắt nhìn bà và gặng hỏi:
- Sáng mai à?
- Ừ.
Nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của Diệu Hương, bà Diễm Hoa không khỏi thắc mắc. Bà hỏi với vẻ tò mò:
Ngày mai đi có trở ngại gì với con không?
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Dạ không.
- Cô thấy con có biểu hiện gì đó hơi kỳ kỳ thì phải.
Diệu Hương cố nói mạnh dạn hơn:
- Dạ, không có gì đâu cô ạ.
Cả hai người lại lặng im không nói gì. Một lúc sau bà Diễm Hoa mới sực nhớ trời đã tối Bà nhìn Diệu Hương rồi nói như yêu cầu:
- Thôi, trời tới rồi. Con về chuẩn bị đi Diệu Hương à. Sáng mai cô nói Nhật Khang sang phòng trọ đón con.
- Dạ. Xin phép cô Hoa con về.
- Ừ.
Diệu Hương chậm chạp bước ra về. Tự nhiên trong cô lúc này có một tâm trạng thật kỳ lạ. Cô vừa vui vì được trở về miền Tây nhưng cô cũng thấy nản vì lại đi chung với Nhật Khang. Rồi đây cô phải trải qua một chuyến đi dài ngày với giám đốc lạnh lùng, khó tánh.
Sáng hôm sau, Diệu Hương đã chuẩn bị xong tất cả nhưng Nhật Khang vẫn chưa đến. Nhỏ Hồng Trang cũng tỏ ra sốt ruột:
- Anh ta làm gì mà tới trễ dữ vậy?
- Chút nữa anh ta tới chứ gì?
Hồng Trang tròn mắt nhìn Diệu Hương:
- Sao ta thấy mi tỉnh bơ vậy? Ta không đi mà còn nôn nao giùm mi đây.
Diệu Hương cười nhạt:
- Có gì đâu mà nôn nao chứ.
- Mi có biết là công ty tin tưởng mi cỡ nào mới cử mi đi không? Được đi chung với giám đốc Khang mà mi không vui hả?
Hồng Trang vô tình nhắc đến điều mà Diệu Hương lo lắng nhất. Nghĩ đến việc đi chung với anh ta tự nhiên cô muốn rùng mình.
Diệu Hương Than thở:
- Ta nản quá Trang ơi.
Hồng Trang cảm thấy bất ngờ vì câu nói đó. Cô hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Mi nói gì kỳ lạ vậy Hương?
Diệu Hương bộc bạch:
- Phải đi một mình với anh ta, tự nhiên ta cảm thấy nản quá.
- Sao mi lại nản?
- Ta tưởng tượng phải đối diện với vẻ mặt của anh ta suốt mấy ngày trời thì chán vô cùng. Thà được ở lại công ty còn sướng hơn.
Hồng Trang trấn an Diệu Hương:
- Tính anh Khang thì tỏ ra nghiêm nghị trong công việc thôi. Bây giờ mi và anh ta đi thực tế mà biết đâu anh ấy vui vẻ với mi như hồi đó thì sao.
Diệu Hương phụng phịu:
- Ta không dám hy vọng chuyện đó đâu.
- Công việc của mình thì mình làm, anh ấy nghiêm nghị thì mặc kệ. Có ảnh hưởng gì chứ.
- Biết là vậy. Nhưng mi tưởng tượng xem, quay qua, quay lại gì cũng thấy gương mặt lạnh như chì đó thì nản lắm.
Lúc Diệu Hương vừa nói dứt câu thì Nhật Khang lái chiếc xe Mercedes đen loáng đậu trước cửa. Anh chàng đứng thờ ơ cạnh mẹ đợi Diệu Hương chứ không hề bước vào.
Diệu Hương quay qua Hồng Trang:
- Thôi ta đi nha.
- Mấy ngày nữa mới gặp mi, nhớ mi quá.
- Ta tranh thủ về mà.
Nói xong, Diệu Hương xách va li rồi đi về phía xe. Nhật Khang đặt chiếc va li vào hộp xe rồi anh từ từ cho xe chạy.
Đã đi một đoạn đường khá xa mà Diệu Hương cũng chẳng hỏi anh câu nào.
Nhật Khang lặng lẽ hít một hơi thuốc rồi quay qua Diệu Hương:
- Lúc nãy, cô đợi tôi có lâu không?
- Dạ lâu. Diệu Hương thành thật nói.
Nhật Khang nói như biết lỗi.
- Cô thông cảm. Tôi bận một số công việc nên đến trễ.
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Dạ không có chi đâu anh Khang à. Em biết anh bận nên đến trễ, anh lúc nào cũng nghiêm khắc với giờ giấc mà.
- Cô cũng đánh giá về tôi như vậy sao?
- Từ lúc mới vào làm ở công ty đến giờ, hình như em thấy anh lúc nào cũng nghiêm khắc cả.
Nhật Khang mỉm cười, một cử chỉ mà Diệu Hương hiếm thấy:
- Tôi muốn trong công việc chúng ta phải có sự nghiêm túc. Còn ra ngoài cuộc sống tôi cũng thoái mái như bao người khác mà thôi.
Lời bộc bạch của Nhật Khang cũng làm Diệu Hương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hai người lại lặng im một lúc thật lâu rồi Nhật Khang lại lên tiếng:
- Chúng ta định đi đến đâu trước?
- Tùy anh! Sao anh lại hỏi em như vậy?
Nhật Khang khẽ cười:
- Chuyến đi này, tôi phải tuân theo sự hướng dẫn của cô mà.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Sao anh lại nói vậy.
Nhật Khang giải thích:
- Mẹ tôi cử cô đại diện công ty đi khảo sát mà. Tôi chỉ làm nhiệm vụ đưa rước cô thôi.
Diệu Hương lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, em không dám nhận nhiệm vụ đó đâu. Nếu một mình em thì em nhận nhưng có giám đốc đi chung thì em phải theo sự hướng dẫn của giám đốc thôi.
- Nhưng cô là dân miền Tây mà. Làm sao tôi am hiểu địa phương này bằng cô.
- Vậy em sẽ hướng dẫn đường di. Còn những nhiệm vụ khác thì là của anh nha.
Nhật Khang cười ra tiếng:
- Cô định ''bốc lửa bỏ tay ngườí' đấy à.
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Không phải em "bốc lửa bỏ tay anh đâu". Em đang đi chung giám đốc mà, em biết thân phận của em chứ.
Cách nói của Diệu Hương làm Nhật Khang phải bật cười. Anh quay qua Diệu Hương:
- Thôi, cô hãy cho biết bây giờ chúng ta sẽ đi đến đâu trước.
Diệu Hương bướng bỉnh:
- Em không nói.
- Cô phải nói.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Anh làm gì mà buộc em phải nói.
Nhật Khang cười tinh quái:
- Giám đốc.
- Anh dùng địa vị để ép buộc em đấy hả?
Nhật Khang lại bật cười vì câu nói đó. Anh gặng hỏi:
- Chúng ta đến Cù lao Ngũ Hiệp nha?
Diệu Hương chỉ khẽ gật đầu để thay câu trả lời. Hai người lại nói chuyện với nhau thật cởi mở trên suốt đoạn đường về đến miền Tây. Đến Cù lao Ngũ Hiệp, cả hai người phải đi bộ trên những đoạn đường trơn trợt do nước lũ. Họ phải đến tận nhà từng người dân, khi đã xong công việc thì đã tối mịt.
Nhật Khang nhìn Diệu Hương rồi nói như yêu cầu:
- Thôi, chúng ta thu xếp trở ra xe để đi tìm khách sạn.
Diệu Hương nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Sáng mai chúng ta trở qua đây hay đi nơi khác vậy anh Khang?
Nhật Khang khẳng định:
- Tôi và cô phải qua đây vài ngày nữa. Sau đó chúng ta trở về Sài Gòn.
- Chúng ta cần điện thoại về cô Hoa để báo cáo kết quả ngày làm việc hôm nay không.
- Tôi nghĩ không cần đâu.
- Vậy thì đến lúc trở về Sài Gòn chúng ta sẽ báo cáo lại với cô Hoa.
Nhật Khang nói như mệnh lệnh:
- Thôi, chúng ta đi.
Rồi cả hai người cùng bì bõm đi trên con đường trơn trợt.
Diệu Hương than thở:
- Đường trơn, khó đi quá anh Khang à.
- Lẽ ra tôi là người than thở mới phải chứ. Dù sao cô cũng là dân ở vườn mà.
Sao lại dễ quá vậy?
- Tại đường trơn quá chứ bộ.
- Thôi, cô cố gắng đi. Chỉ một đoạn nữa là đến nơi rồi.
Cả hai người lại tiếp tục đi thêm một đoạn nữa. Bất chợt Diệu Hương bị trợt té.
Nhật Khang vội quay lại:
- Có sao không Diệu Hương?
Vẻ mặt Diệu Hương nhăn nhó tỏ ra đau đớn vô cùng.
- Sao chân em đau quá anh Khang à?
Nhật Khang cảm thấy lo sợ vô cùng chi chân Diệu Hương bị tét và ra rất nhiều máu.
Nhật Khang nói với vẻ sợ hãi:
- Chân em ra nhiều máu lắm Diệu Hương à.
- Em đau quá, anh Khang ơi.
Nhật Khang đã bỏ hẳn cái vỏ bọc của một giám đốc uy quyền. Anh cảm thấy lo lắng cho vết thương của Diệu Hương vô cùng.
- Diệu Hương cố chịu đau một chút đi để anh băng vết thương lại cho Nhật Khang loay hoay lấy chiếc áo thun lót trong va li ra băng vết thương cho cô.
Phải nói anh ân cần đến từng cử chỉ.
- Diệu Hương đỡ đau chưa vậy?
Thái độ lo lắng của anh làm Diệu Hương cảm động vô cùng cô nói với vẻ biết ơn:
- Cám ơn anh nha, em đỡ đau rồi.
Nhật Khang đỡ Diệu Hương đứng dậy. Vết thương quá đau, Diệu Hương không thể nào bước đi nổi. Không còn cách nào khác, Nhật Khang cõng cô trên lưng trên đoạn đường còn lại.
- Ra xe rồi anh sẽ đưa em về Sài Gòn nha Diệu Hương.
Cô nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Anh cõng em ra xe rồi đưa em về nhà nội em đi.
Nhật Khang ngạc nhiên hỏi:
- Nhà nội em ở gần đây không vậy?
- Khi đến đó, anh sẽ biết mà.
Nhật Khang phải gồng mình cõng Diệu Hương qua các con đường trơn trợt, trông thật tội nghiệp. Lần đầu tiên trong đời gần gũi với một người con trai, mùi đàn ông tỏa ra trên vai anh ta làm Diệu Hương nghe một cám giác lạ lẫm, ngượng ngùng khó tả.