Nguyên tác: The Rose And The Ring
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Chương 3 - Bà Tiên Blackstick Là Ai?
H
ai vương quốc Paflagonia và Crim Tartary có một nhân vật huyền bí được biết đến dưới cái tên Blackstick thần kì, có nghĩa là cây gậy đen thần kì, bởi cây gậy làm phép bằng gỗ mun mà bà tiên thường cầm; thỉnh thoảng bà tiên cưỡi trên cây gậy bay lên tận mặt trăng hoặc đi làm một việc gì đó, hoặc chỉ đơn giản là đi cho vui và đó cũng là vật để bà thể hiện quyền lực của mình.
Khi còn trẻ, bà nhận được những bài học phép thuật đầu tiên từ cha mình vốn là một thầy phù thủy có thể hô phong hoán vũ; bà bao giờ cũng thực hành những bài học của mình bằng cách bay từ vương quốc này sang vương quốc kia trên cây gậy đen và hào phóng ban phát những ân huệ thần tiên của mình cho các vương tôn công tử hay những người có dòng máu xanh. Bà có nhiều con đỡ đầu trong hoàng tộc, đã từng biến vô số kẻ độc ác thành thú vật, chim chóc, đá làm cối xay, đồng hồ, bơm nước, cái rút giày, dù, hoặc những vật có hình thù quái dị khác. Nói tóm lại bà là một trong những bà tiên hiếu sự và năng động nhất trên đời.
Nhưng sau hai hoặc ba ngàn năm tính đến thời điểm này, Blackstick đã tỏ ra mệt mỏi. Có thể bà nghĩ: “Việc mình buộc một công chúa ngủ một giấc hàng trăm năm thì có gì là tốt? Cả việc nhét một cái bánh putđinh đen vào mũi một thằng ngốc nữa, rồi còn việc làm cho một cô gái mỗi khi mở miệng thì nhả ra châu ra ngọc, còn một cô ả khác thì chỉ phun ra rắn rết, ếch nhái... tất cả những chuyện này liệu có ích gì? Hình như mình đã làm những điều xấu cũng nhiều như điều tốt vậy. Có lẽ mình nên giải nghệ thôi, cứ để cho mọi việc xảy ra một cách tự nhiên như nó vốn thế.
Mình có hai đứa con đỡ đầu đó là hoàng hậu của vua Savio và công tước phu nhân Padella. Mỗi người mình đều cho một món quà màu nhiệm khiến họ lúc nào cũng có sức quyến rũ khó tả trong mắt phu quân của họ và trong mắt cánh đàn ông chừng nào họ còn sống trên đời. Nhưng thử hỏi Bông Hồng và Nhẫn Thần đã làm gì tốt cho họ? Vì có trong tay bất cứ cái gì mà ý thích bất chợt của họ có thể nảy ra để quyến rũ ông chồng mà họ trở nên đồng bóng, biếng nhác, xấu tính, phù phiếm đến điều, đấy là chưa kể họ còn tỏ ra dâm đãng, ù lì, cứ tưởng mình là tuyệt thế giai nhân có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được trong khi họ đã già nua, gớm guốc, lố bịch hết chỗ nói. Đã thế họ lại còn trịch thượng với mình mỗi lần mình đến thăm nữa chứ. Ta - Blackstick thần kì, nắm trong tay cái nghệ thuật biến hóa kì ảo nhất, có được trí tuệ của tất cả các phù thủy... có thể vẫy cây gậy lên một cái là biến chúng thành những con khỉ đầu chó, châu ngọc trên người chúng thành những củ hành... thế mà...”
Nghĩ sao làm vậy, bà tiên cho những cuốn sách bùa chú vào trong tủ khóa lại, không chịu làm phép nữa và hầu như không sử dụng đến cây gậy đen trừ trường hợp dùng nó như một cây gậy chống trong lúc đi dạo.
Khi công tước phu nhân Padella hạ sinh một hoàng nam (lúc ấy công tước mới chỉ là vị qúy tộc có địa vị cao quý nhất trong xứ sở Crim Tartary), bà tiên dù được mời vẫn không có mặt mà chỉ gửi lời chúc mừng cùng một chiếc đĩa bằng bạc cho cậu bé - một vật không đáng giá đến vài đồng vàng. Cũng lúc đó, hoàng hậu xứ Paflagonia cũng hạ sinh một người nối dõi ngai vàng. Súng thần công nổ vang dội, cả kinh thành lộng lẫy cờ hoa và những bữa tiệc diễn ra thâu đêm suốt sáng để chúc mừng ngày điện hạ giáng thế. Người ta chắc mẩm rằng bà tiên có được vinh dự trở thành mẹ đỡ đầu của hoàng tử ít ra cũng phải tặng hoàng tử một chiếc áo tàng hình, một con ngựa biết bay, một cái ví đẻ ra vàng hay bất cứ một món đồ màu nhiệm nào của bà. Nhưng thay vì thế Blackstick lại đến bên nôi Giglio giữa tiếng trầm trồ khen ngợi cậu bé và chúc tụng vua và hoàng hậu, để nói một câu như thế này: “Con đáng thương của ta, điều tốt nhất mà ta có thể tặng con là một TAI HỌA nho nhỏ.” Vua và hoàng hậu kinh hoàng khi nghe những lời này và sau đó ít lâu cả hai cùng lần lượt ra đi, để cho chú ruột của Giglio cướp lấy ngai vàng như chúng ta đã đọc ở phần đầu.
Tương tự như thế, khi Cavolfiore vua xứ Crim Tartary làm lễ đặt tên thánh cho đứa con duy nhất, công chúa Rosalba, Blackstick cũng được mời đến dự. Bà đã tỏ ra không biết điều như trường hợp đối với Giglio. Trong khi mọi người hết lời ca ngợi vẻ đẹp của cô bé và chúc tụng vua và hoàng hậu đã sinh ra một tiểu thần tiên thì Blackstick buồn rầu nhìn từ cô bé sang người mẹ và nói: “Bà bạn thân mến (bà tiên này chẳng biết đến tôn ti trật tự, đối với bà thì hoàng hậu cũng không có gì hơn một mụ thợ giặt) - bà bạn thân mến, những người đi theo xu phụ bà sẽ là người đầu tiên chống lại bà khi có dịp, và điều đó cũng sẽ xảy ra với đứa bé này. Vì thế mà điều tốt nhất ta có thể mong ước cho nó là một chút RỦI RO.” Nói xong bà chạm cây gậy phép vào người Rosalba, nghiêm khắc nhìn tất cả đám quần thần trong triều, vẫy tay chào từ biệt hoàng hậu rồi chậm rãi bay qua cửa sổ.
Khi bà bay đi rồi những ông quan to quan nhỏ nãy giờ vẫn đứng ngây người câm lặng bắt đầu nhao nhao cả lên: “Tiên gì mà quái đản như thế (thực ra thì bà tiên này đẹp tuyệt trần đấy các bạn ạ). Tại sao vậy, bà ta đã đến cung điện xứ Paflagonia, giả vờ làm một cái gì đó cho vua Savio rồi chuyện gì đã xảy ra? Hoàng tử, con đỡ đầu của bà ta đã bị chú đoạt ngôi. Chúng ta sẽ cho phép nàng công chúa tuyệt vời của chúng ta bị tước đoạt quyền lợi từ tay bất cứ kẻ thù nào ư? Không đời nào, không đời nào, không đời nào!”
Thế là cả triều thần đồng thanh hô to: “Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!”
Nhưng các vị trung thần sẽ thể hiện lòng tận trung báo quốc của họ đối với chúa công của mình như thế nào? Một trong những chư hầu của vua Cavolfiore, công tước Padella mà ta đã đề cập ở trên nổi dậy chống lại nhà vua.
“Sao lại có kẻ nào dám chống lại đức vua cao cả và hùng mạnh của chúng ta?” Triều thần kêu lên. “Ai dám chống lại ngài? Hoàng đế của chúng ta là vô địch, bất khả chiến bại. Ngài sẽ bắt giam Padella, cột hắn vào đuôi lừa lôi đi khắp kinh thành nói cho mọi người biết “Đây là cách vua Cavolfiore hiển hách đối xử với kẻ làm phản.”
Vua Cavolfiore đem quân thôn tính lãnh địa của Padella. Bà hoàng hậu vốn là một người rụt rè hay lo lắng, thật đáng thương, đã hoảng sợ đến mức phát bệnh và tôi rất tiếc là cuối cùng bà cũng đã về với Chúa để Rosalba bé bỏng của bà lại cho các nữ quan chăm sóc. Tất nhiên họ đã hứa hẹn đủ điều. Tất nhiên họ thề thốt rằng thà họ chết chứ quyết không để cho công chúa bé bỏng bị mất đi một sợi tóc. Đầu tiên các tờ báo của triều đình Crim Tartary tuyên bố đức vua của họ đã thắng tuyệt đối tên phản phúc; sau đó lại có tin rằng đội quân của kẻ phản đồ Padella bắt đầu tham chiến, rồi lại có tin quân triều đình bị quân địch vây hãm... rồi, rồi cuối cùng là tin dữ: vua Cavolfiore đã bị bắt và bị giết hại dưới tay kẻ tạo phản, kẻ mà ngay sau đó đã trở thành vua Padella đệ nhất.
Trước những cái tin này, một nửa triều đình chạy đến quỳ gối trước kẻ chiến thắng tuyên thệ lòng tận trung, nửa còn lại bỏ chạy, mang theo những gì quý giá nhất trong cung điện. Công chúa Rosalba đáng thương bị bỏ lại bơ vơ một mình, đi lang thang từ phòng này sang phòng khác miệng kêu gào: “Bà công tước! Bà hầu tước! (Thực ra cô bé gọi là: “Côn tức! Hầu tức!” bởi vì cô vẫn còn nói ngọng). Mang cho ta món sườn cừu, công chúa đói bụng ồi.” Cô công chúa bé nhỏ đi từ khu cung cấm ra chính điện - chẳng hề thấy ai, vào phòng khiêu vũ cũng vắng tanh, cả ở khu dành cho bọn người hầu hạ cũng không có bóng người - thế là cô bé xuống cầu thang đi dọc theo hành lang cũng chẳng có ai cả. Cánh cửa mở toang, cô bé đi ra khỏi cung điện, đi sâu vào một khu vườn, rồi từ đó đi vào rừng nơi chỉ có hổ báo sống. Kể từ đấy không có ai nghe thấy nói gì về cô nữa.
Một mẩu áo và một chiếc giày của cô bé được tìm thấy trong miệng hai con sư tử con sống trong khu rừng đó. Chính vua Padella và đội đi săn của cung đình đã bắt được chúng, bây giờ thì công tước Padella đã xưng đế và trị vì xứ Crim Tartary. “Thế là cô công chúa bé bỏng đáng thương đã hết đời rồi,” vua phán, “không ai có thể làm gì được nữa. Các khanh, ta hãy quay về ăn trưa thôi!” Một viên quan theo hầu lấy miếng vải áo và chiếc giày cất đi, và đó là kết cuộc của Rosalba.