I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Người Hầu Ka Đền Dendur
hilippa hoàn trả sức mạnh cho John và, cùng lúc đó, chuyển giao sức mạnh của cô cho ông anh bằng cách thổi vào tai cậu.
Rồi John nói lời tạm biệt với em gái, cậu Nimrod và ông Groanin, trước khi đi cùng ông Rakshasas lên phòng. Ở đó, cậu nằm xuống giường, để lại gần hết sức mạnh djinn trong cơ thể, bắt đầu nâng linh hồn lên trần nhà.
Trong một giây, cậu có cảm giác như mình đang cao lên, cao lên rất nhiều, ngoại trừ việc khi nhìn xuống, cậu trông thấy một cậu bé tóc đen, có phần đẹp trai, dáng dong dỏng cao mà cậu gần như không nhận ra. Trong một giây, cậu nghĩ đó là Dybbuk. Và chỉ nửa giây sau, cậu đột ngột nhận ra cậu đang nhìn vào chính mình.
Một giọng nói vang lên bên cạnh cậu:
– Cháu làm tốt lắm.
Dĩ nhiên đó là ông Rakshasas, cậu không thể nhìn thấy nhưng, kì lạ là, cậu có thể nhận ra rất rõ bằng khứu giác. Cơ thể ông hiện đang ngồi trên cái ghế bành yêu thích của John. Ông hỏi:
– Cháu có muốn nắm tay ông không? Hay cháu nghĩ mình đã đủ lớn để không cần việc đó?
John vốn không thích nắm tay bất kì ai, lắc đầu bảo:
– Cháu nghĩ không cần đâu ạ.
Vị djinn già tốt bụng hướng dẫn:
– Phần lớn thời gian chúng ta sẽ không có việc gì khi vô hình. Nhưng nếu lạc nhau, cháu hãy đứng ở chỗ nào đó lạnh lạnh một chút để ta có thể thấy và đến đón cháu. Có điều, cố đừng làm điều đó ở chỗ đông người nhé, nếu không họ sẽ nghĩ cháu là một hồn ma đấy.
– Ok.
– Nếu cháu bắt đầu thấy hoảng loạn về việc là một linh hồn tự do, hay khi cháu bắt đầu thấy như bị choáng, chỉ cần nhập vào trong cơ thể một mundane nào đó và nghỉ ngơi chừng năm phút. Dĩ nhiên nó sẽ làm người đó có cảm giác déjà vu, nên đừng lo lắng về nó.
– Cảm giác déjà vu là gì hả ông?
– Là khi ai đó có ảo giác đã trải nghiệm một việc gì đó, trong khi họ thật sự mới đụng đến nó lần đầu.
– Cháu biết rồi ạ.
– Nhưng chỉ trong vật giới chúng ta mới có cảm giác như một hồn ma. Một khi bước qua cổng vào, nó giống như chúng ta thật sự hiện hữu trở lại. Ông sẽ có thể thấy cháu, và cháu cũng sẽ thấy ông. Những linh hồn khác chúng ta có thể gặp phải trên đường đi cũng vậy.
– Cháu đang lo về chuyện đó đây.
Họ lơ lửng bay xuống cầu thang, qua cửa chính ngôi nhà – không phải mở cửa, dĩ nhiên – và hướng về phía Công viên Trung tâm. Theo gợi ý của ông Rakshasas, họ bay cách mặt đất chừng ba đến bốn mét để không phải đi xuyên qua những người khác – điều này có vẻ giúp họ băng qua đường dễ dàng hơn.
Đến Đại lộ số 5, họ rẽ phải và bay về phía bảo tàng Metropolitan, nơi những người đình công còn đứng đầy trên các bậc thang. John có cảm giác ông Rakshasas di chuyển dễ dàng hơn nhiều khi là một linh hồn. Cũng nhanh hơn nữa. Cậu không biết là nhanh như thế nào cho đến khi, bay lên các bậc thang, cậu trông thấy vài nhân viên tham gia đình công kinh hoàng chỉ trỏ về phía cánh cửa kiếng ở lối vào trên đường 81. Và khi đến lối vào đó, cậu nhìn thấy cái mà họ đã thấy – hình dáng mờ ảo của ông Rakshasas trôi lềnh bềnh, như một hồn ma, trên sàn nhà lát đá cẩm thạch của khu đại sảnh rộng lớn. John đoán được chuyện gì đã xảy ra. Hôm nay là một ngày trời ấm áp và, dù tạm đóng cửa, hệ thống máy điều hòa của Met vẫn mở. Không khí lạnh hơn ở bên trong bảo tàng đã làm linh hồn ông Rakshasas gần như hiện rõ.
Một trong những người đình công hét lên:
– Gọi mấy tay truyền hình lên đây. Có một bóng ma đang đi về phía quầy hội viên.
John đứng một chỗ nhìn ông Rakshasas, hoàn toàn không biết gì về sự náo động do chính mình gây ra, ông biến mất đằng sau quầy hội viên, tiến về khu trưng bày hiện vật Ai Cập và mạn Sackler Wing ở phía bắc. Và hi vọng tránh bị quay phim bởi những phóng viên truyền hình hiện đang chĩa camera về phía cánh cửa kiếng – cậu chắc chắn rằng họ đã lỡ dịp quay phim ông Rakshasas – John quyết định tìm đường khác vào Met.
Bay lơ lửng phía trên đầu những người hiếu kì đang căng mắt nhìn qua cửa với hi vọng thấy được một hồn ma thật sự, John đi vòng về mặt sau của bảo tàng, bay lên một tầng lầu, và xuyên qua một khung cửa sổ nghiêng cao lớn. Khi đã ở bên trong bảo tàng, cậu bay qua khu trưng bày hiện vật Trung Quốc và, vừa định đi xuống lầu để đến mạn Sackler Wing, cậu thình lình phát hiện một trong những hộp kiếng trưng bày của bảo tàng đã bị đập vỡ và hiện vật bên trong đã bị lấy đi. Tò mò, cậu ngừng lại trong giây lát để đọc thẻ thông tin. Có vẻ như một bộ sưu tập ngọc bích vô giá từng được trưng bày ở đây đã bị lấy trộm. Và trong đầu cậu bỗng nảy ra ý nghĩ, tên trộm này có lẽ có liên quan đến mấy hồn ma được cho là đang ám bảo tàng gần đây. Nhưng hiện tại điều đó dường như không quan trọng lắm. Cậu còn phải bắt kịp ông Rakshasas.
Xuống lầu, John tìm thấy mạn Sackler Wing của bảo tàng và một ngôi đền nhỏ bằng sa thạch không khác mấy so với những ngôi đền cậu đã thấy ở Ai Cập. Ngoại trừ việc nó nằm trong một đại sảnh hiện đại với một hồ nước nhỏ bao phủ xung quanh. Một cái liếc mắt về phần thông tin ghi trên bức tường đại sảnh xác nhận suy nghĩ của John: đây chính là Đền Dendur.
Nghĩ rằng ông Rakshasas chắc hẳn đã ở đây, John gọi lớn:
– Ông Rakshasas? Là cháu. John. Ông ở đâu vậy?
Trước sự ngạc nhiên của cậu, không hề có tiếng trả lời. John gọi lại lần nữa và đứng ngay phía trên một bộ máy điều hòa trên sàn nhà để làm bản thân bớt vô hình. Khá kì lạ khi cậu tự thấy bản thân như vậy – ở đây, nhưng cũng không phải ở đây. Giống như hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.
Cậu lại gọi lần nữa, lần này với âm lượng lớn hơn:
– Ông Rakshasas? Cháu ở đây.
Tiếng thầm thì của ông Rakshasas vang lên:
– Im lặng, John, im lặng nào.
Theo bản năng, John đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không nhìn thấy gì. Cậu cảm thấy ông Rakshasas kéo cậu ra khỏi máy điều hòa, và nhìn thấy cơ thể cậu dần biến vào hư không khi linh hồn của cậu dần ấm áp trở lại.
Cậu thầm thì với người mà hiện giờ tuy không thấy, cậu vẫn cảm thấy được đang đứng kế bên:
– Chuyện gì vậy?
Ông Rakshasas thầm thì:
– Ông cũng không rõ. Nhưng ông cảm thấy có gì đó bất thường ở đây. Suỵt. Nhìn kìa. Nhìn đằng kia kìa, John.
Qua cánh cửa phía nam của mạn Sackler Wing, bước vào là một người kì lạ cao chừng hai mét, với áo chùng màu xám dài đến gốc, bộ giáp “vảy cá”, bộ râu cằm nhỏ, kiểu tóc búi chỏm đầu phức tạp, và mang theo một thanh kiếm dài. Đó là một người đàn ông, nhưng cũng không phải một người đàn ông, vì màu xám nhạt trên khuôn mặt vô hồn cùng đôi mắt trống rỗng không hề chuyển động của nó làm John nghĩ đó chỉ là hình ảnh của một con người. Cách di chuyển của nó cũng không mấy tự nhiên: giần giật, cứng ngắc, như thể nó không quen bước đi, cũng như không quen vung vẩy đôi tay. Giống như một con robot cổ đại. Cho nên John đã nghĩ sẽ nghe được tiếng bước chân trên mặt sàn cẩm thạch bóng lưỡng. Nhưng vật thể kì lạ đó lại di chuyển trong im lặng tuyệt đối, như thể nó không có mặt ở đây. Nó bước thẳng qua hốc tường nơi John cùng ông Rakshasas đang ẩn nấp, và mùi đất ẩm mốc nồng nặc xông vào khoan mũi vô hình của họ, như thể họ đang thấy một thứ gì đó đã được chôn cất trong một thời gian rất dài.
John thầm thì:
– Đó là gì vậy?
Sinh vật kì lạ trước mặt họ bỗng ngừng lại và nhìn chằm chằm, như thể đang tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động nó vừa nghe thấy. Có thể nhận ra không có gì không ổn với thính giác của nó, và John tự hỏi nó sẽ làm gì với thanh kiếm nếu trông thấy họ. Gã đàn ông không phải người đó chờ đợi gần một phút, nhìn chằm chằm nhưng không thấy được họ với đôi mắt trống rỗng khác thường của nó, trước khi tiếp tục chậm rì rì di chuyển đến vách tường của bảo tàng. Nó ngừng lại rồi biến mất sau ngã rẽ.
John nhận xét:
– Dù đó là gì, cháu không nghĩ nó thân thiện.
Ông Rakshasas gật đầu:
– Ông cũng nghĩ vậy.
Vì đã lạnh trở lại, linh hồn họ bắt đầu hiện hình dần.
Một giọng nói vang lên:
– Bên này này.
Đưa mắt nhìn qua khu đại sảnh to lớn, họ trông thấy một người đàn ông đang vẫy vẫy tay với họ từ lối vào của Đền Dendur. Nhưng người này nhìn hoàn toàn khác với sinh vật đáng sợ mà họ vừa thấy. Người này mặc trang phục của một quý tộc thời Victoria.
Người đàn ông lại gọi:
– Nhanh lên. Trước khi nó quay lại.
John và ông Rakshasas nhanh chóng bay về phía ngôi đền và, ngay khi bước qua giữa hai cây cột bên ngoài, cả hai lập tức khôi phục lại hình dạng người ban đầu. John thở phào nhẹ nhõm. Cậu hài lòng khi trông thấy cơ thể – hay ít nhất là hình dáng của cơ thể cũ. Ngay cả khi nó chỉ mang hai màu đen, trắng.
Cậu nhận xét:
– Thật là thoải mái. Trở nên vô hình thấy vậy mà khó thật. Nếu ông biết cháu muốn nói gì. Nhưng tại sao chúng ta lại chỉ có màu đen, trắng như thế này?
Ông Rakshasas cho biết:
– Vì chỉ thế giới sự sống mới có màu sắc. Ông nghĩ, chính màu sắc là thứ làm cho cuộc sống đáng giá.
John nói:
– Có vẻ hợp lí.
Ông Rakshasas chỉ ra một vài hình ảnh khắc trên tường ngôi đền. Chữ Ankh – chữ thập chìa khóa tượng trưng cho sự sống – hoa sen nở rộ buộc với giấy cói, và vô số chữ tượng hình mô tả về những vị thần cõi âm từng được thờ phụng ở đây: Isis, Osiris và con trai họ, Horus.
Ông nói một cách đơn giản:
– Chúng ta đến nơi rồi. Đây là cổng vào linh giới. Anh bạn kia đâu rồi nhỉ? Người đã gọi chúng ta ấy?
Một tiếng nói trả lời ông:
– Ở đây, thưa ngài.
Một người đàn ông hói đầu mập mạp, nhỏ con với hàm răng bè bè và một bộ vét trắng có phần cáu bẩn bước ra từ cánh cửa giả của ngôi đền. Với một chất giọng the thé như người nước ngoài, ông cúi chào họ một cách nghiêm trang và tự giới thiệu:
– Leo Politi sẵn sàng phục vụ quý ngài. Tôi là người hầu Ka của ngôi đền này.
John hỏi lại:
– Người hầu gì cơ?
Ông Rakshasas giải thích:
– Mỗi đền thờ Ai Cập cổ đại đều có một người hầu Ka. Trong thế giới cái chết, họ chịu trách nhiệm giúp đỡ linh hồn – tiếng Ai Cập gọi là Ka – của những người bước vào đền. Nhưng ông chưa bao giờ nghe nói đến một người Ý đảm nhận công việc đó. Đặc biệt là người mà, qua kiểu áo sơ mi và cà vạt ông ấy đang mặc, có vẻ chỉ mới chết trong một nháy mắt.
Leo cho biết:
– Thật ra tôi là người Hy Lạp. Từ Cyprus. Nhưng ngài đã nói đúng về những điều khác, thưa ngài. Tôi chỉ mới chết từ năm 1872.
John có chút ngạc nhiên về người đàn ông nhỏ con. Leo Politi nhìn không có gì giống một hồn ma, dù ông chính là như vậy.
Ông Rakshasas hỏi:
– Nếu anh không ngại, tôi có thể hỏi tại sao một người chỉ mới chết trong chưa đầy một trăm năm mươi năm lại có thể trở thành người hầu Ka của một ngôi đền hai ngàn năm tuổi hay không?
Leo trả lời:
– Tôi đã đến Ai Cập để thương lượng về một hợp đồng cung cấp bánh ngọt Thổ Nhĩ Kì[9] cho hoàng gia Ai Cập. Vào ngày nghỉ, tôi đã đến thăm ngôi đền này và, trong một phút bốc đồng, giống như những người khách khác đã làm trước tôi, tôi đã khắc tên mình lên tường. Ở ngay đây. Thấy không?
Leo chỉ vào một điểm trên bức tường ngôi đền, nơi John và ông Rakshasas vẫn còn thấy rõ cái tên POLITI.
– Nhưng để làm điều này, tôi đã xóa mất chữ tượng hình của tên một vị tư tế Ai Cập quan trọng, người vốn là người hầu Ka ban đầu của ngôi đền này. Vì thế, tôi đã tự ghi tên mình vào bản án vĩnh viễn thế chỗ cho ông ấy. Sau đó không bao lâu, tôi bị một con muỗi cắn, chết đi, và phát hiện mình ở đây. Tôi đã ở ngôi đền này suốt từ lúc đó. Khi nó vẫn còn ở Ai Cập, mọi chuyện không đến nỗi tệ. Nhưng từ khi ngôi đền được tặng cho người Mĩ, mọi thứ trở nên quá tĩnh mịch. Không có người chết mới nào để tôi hướng dẫn. Chỉ có du khách. Hai ngài là người chết đầu tiên tôi gặp được trong mấy chục năm qua. Có thể nói cho tôi biết hai ngài đã chết được bao lâu không, thưa quý ngài?
John chau mày bảo:
– Ai nói tụi cháu đã…
Chặn ngang câu nói của John và quẳng cho cậu một ánh mắt ý bảo cậu nên giữ kín miệng về đề tài này, ông Rakshasas trả lời câu hỏi của Leo:
– Không được bao lâu. Nhưng Leo, anh có thể cho chúng tôi biết thêm về gã cầm kiếm mới nãy được không?
Leo cho biết:
– Tôi nghĩ, có lẽ nó là một trong những hiện vật trưng bày ở đây. Nhưng tôi cũng không rõ lắm. Như ngài thấy đấy, nó suốt ngày tuần hành qua lại. Tốt nhất ngài đừng để nó phát hiện. Nó không phải là kẻ thân thiện gì. Tôi nghĩ, mục đích của nó là muốn hù dọa các nhân viên bảo tàng. Từ khi nó đến đây, cả cái bảo tàng này nhốn nháo hẳn lên. Giờ thì bảo tàng có đến vài hồn ma.
Ông Rakshasas hỏi lại:
– Hồn ma?
Leo gật đầu:
– Đúng vậy, thưa ngài. Trong bảo tàng. Về đêm, họ đặc biệt ồn ào.
John lẩm bẩm:
– Thảo nào mấy người ngoài kia lại biểu tình.
Leo nói:
– Đó là sự thật, thưa ngài. Những hồn ma đó đã hù mấy gã nhân viên phương phi mập mạp chạy có cờ.
Ông Rakshasas thắc mắc:
– Nhưng điều gì khiến họ làm vậy chứ? Những hồn ma đó từ đâu đến vậy, Leo?
Leo trả lời:
– Tôi không biết chắc, thưa ngài. Nhưng tôi nghĩ, họ đi ra từ trong gã cầm kiếm ban nãy.
Ông Rakshasas lặp lại:
– Từ trong đó? Kì lạ nhỉ.
– Suỵt. Nó lại đến kìa. Nếu bị nó thấy, hai ngài phải bỏ chạy ngay nhé. Không cần lo cho tôi đâu. Nó sẽ để tôi yên. Vì lời nguyền người hầu Ka, tôi buộc phải ở đây, dù muốn hay không.
Leo đẩy John và ông Rakshasas vào sát cánh cửa giả để sinh vật cầm kiếm không thấy họ. Như trước, nó vẫn di chuyển chậm chạp, im lặng và như một thứ đồ tự động.
Quan sát kĩ, John nhận xét:
– Thứ đồ nó mặc. Cả bộ giáp nữa. Nhìn không giống Ai Cập chút nào.
Như trước, sinh vật kì lạ đứng khựng lại trước bức tường phía bắc của mạn Sackler Wing, rồi thình lình quay người và đi vòng qua ngã rẽ.
Leo thở phào nhẹ nhõm và vuốt mồ hôi khỏi khuôn mặt tròn trịa của ông với một cái khăn mùi soa trắng cáu bẩn. Ông bảo:
– Tốt, hắn đi rồi.
John hỏi:
– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tụi cháu không bỏ chạy, Leo?
Leo cho biết:
– Những ai đến quá gần, nó sẽ hấp thụ họ. Nó hút lấy họ. Như một miếng bọt biển. Tôi đã tận mắt thấy nó làm chuyện đó. Tôi nghĩ, nó đang cố hấp thụ lại tất cả những hồn ma nó thả ra trước đó.
Ông Rakshasas thắc mắc:
– Tại sao nó lại muốn làm một chuyện như vậy chứ?
Leo lắc đầu:
– Đó là điều tôi không thể giải thích, thưa ngài. Nhưng dạo gần đây, có rất nhiều thứ tôi không thể giải thích. Từ khi trở thành người hầu Ka đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp nhiều chuyện khó hiểu như vậy.
John hỏi thăm:
– Ví dụ như?
– Trước khi những hồn ma kia xuất hiện ở bảo tàng và hù dọa nhân viên, hình như đã xảy ra một trận động đất. Trong linh giới. Đó là cách tốt nhất tôi có thể mô tả về nó.
– Động đất?
Leo gật đầu:
– Linh giới rung chuyển, gần như là ác liệt. Sau đó, linh giới trở nên yên tĩnh trong một thời gian. Như thể không có ai ở đó. Rồi sinh vật cầm kiếm đó xuất hiện và chuyện ma ám bắt đầu. Nói thật với ngài là, khi chuyện đó mới bắt đầu diễn ra, tôi có chút nhẹ nhõm, vì nghĩ tôi không còn phải đơn độc nữa. Rằng thực sự có những linh hồn khác xung quanh. Cho đến khi gã cầm kiếm rút hết các linh hồn khác, tôi bắt đầu nghĩ mình sẽ là hồn ma duy nhất còn sót lại ở đây. Và điều đó làm tôi hoảng sợ.
John an ủi:
– Cháu có thể tưởng tượng ra điều đó.
Leo bảo:
– Thế giờ các ngài muốn tôi hướng dẫn đi đâu, thưa quý ngài? Tới Âm phủ? Luyện ngục? Hay là các ngài muốn hù ma ai đó? Một tay họ hàng hỗn xược. Một gã sếp khó chịu. Một bà vợ không chung thủy. Trong trường hợp đó, tôi có thể dẫn các ngài đến thẳng nhà họ. Bản thân tôi, tôi cũng muốn thử hù ma ai đó.
John nói:
– Tụi cháu muốn đến đảo Bannerman. Trên sông Hudson, hướng bắc của nơi này, ở ngoại ô New York. Chú biết chỗ đó không?
Leo mỉm cười:
– Rất may là, hầu như không có gì tôi không biết. Một trong những lợi thế của việc làm một người chết là, thình lình, tôi có vẻ biết hết tất cả mọi chuyện. Ừm, có lẽ không phải là tất cả. Nhưng chắc chắn là biết hơn rất nhiều so với khi còn sống. Dĩ nhiên, điều đó khiến người sống dễ dàng bị lừa phỉnh bởi các linh hồn tinh quái trong các buổi lễ cầu hồn hoặc tương tự.
Ông Rakshasas nhận xét:
– Ừ, điều đó là hiển nhiên. Người ta không bao giờ biết mình đang nói chuyện với ai khi nắm tay nhau trong bóng tối.
Leo giục:
– Chúng ta nên khởi hành thôi. Chúng ta có cả một hành trình dài trước mặt.
Leo đẩy cánh cửa giả – một cánh cửa giả chỉ trong thế giới thật. Và là một hướng dẫn viên có kinh nghiệm đồng nghĩa với việc ông đã có sẵn lời giải thích cho hiện tượng này.
Đưa họ băng qua cửa, ông nói:
– Trong linh giới, cổng vào là một trong những điểm mà qua nó, linh hồn một người quá cố có thể di chuyển từ thế giới này sang thế giới bên kia. Dĩ nhiên, người Ai Cập cổ đại hiểu rất rõ về điều này. Dù ngày nay không còn được như trước. Nhưng thưa quý ngài, các ngài luôn được hoan nghênh. Chào mừng đến với nơi người Ai Cập gọi là Tây Vương quốc. Chào mừng đến với thế giới bên kia.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung