Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Chương 5
V
ũ trường Thiên Mộng đẹp lộng lẫy, đèn chùm đủ màu sắc chiếu sáng choang.
Tiếng nhạc xập xình vang rền. Từng đôi nam nữ dìu nhau ra sàn nhảy, Uyển Thư cùng Minh Đạt đang lả lướt theo điệu nhạc du dương.
Một tay Minh Đạt nắm tay Uyển Thư, một ôm eo có. Bước chân hai người hòa quyện vào nhau thật điêu luyện.
Uyển Thư ngả người vào Minh Đạt, có lúc điệu đàng nghiêng đầu nhìn Minh Đạt tình tứ. Đôi môi son mềm mại ngọt thơm như quả táo chín mọng đang hé mở mời gọi.
Minh Đạt lướt nhẹ môi lên đôi môi hồng thắm của Uyển Thư. Anh thích vẻ sang trọng, sành điệu của cô. Uyển Thư gợi cho anh một cảm giác thú vị, sự dễ chịu lâng lâng.
Bước chân của Uyển Thư nhịp nhàng cùng nhịp chân chắc khỏe của Minh Đạt. Bên Minh Đạt, Uyển Thư tưởng chừng như anh đang dìu cô lướt bềnh bồng trên những làn sóng nhấp nhô, trên thảm mây lơ lửng.
Uyển Thư thì thầm vào tai Minh Đạt:
- Ngày nào cũng đi khiêu vũ như thế này thích quá anh nhỉ?
Minh Đạt cười ghẹo cô:
- Tiểu thư như em mới đi khiêu vũ, vui chơi mỗi ngày được. Còn anh...
- Anh thì sao?
- Anh phải làm việc.
Uyển Thư nguýt mắt:
- Anh làm gì.
Minh Đạt cười khì:
- Làm giám đốc công ty.
- Bộ anh làm suốt cả đêm luôn hả?
- Biết đâu? Công việc làm hoài không hết mà.
Uyển Thư hứ nhẹ:
- Chẳng có công việc nào mà làm hoài không hết, chỉ ngoại trừ khi anh có hẹn vào buổi tối.
Minh Đạt ỡm ờ hỏi lại:
- Em nghĩ là anh có hẹn à?
- Chứ còn gì nữa, đàn ông có phải thần thánh đâu mà không hờ hẹn.
- Theo em thì anh hẹn với ai?
Uyển Thư xí nhẹ:
- Anh có cả tá ai mà thèm biết.
Minh Đạt ranh mãnh bảo:
- Em hổng biết, coi chừng lổ đó nha.
Uyển Thư hếch mũi lên:
- Lỗ gì.
Rồi cô phán gọn:
- Anh phải nói rõ cho em biết anh hẹn với những cô nào vào những buổi tối.
- Có ai đâu em?
- Ai mà tin miệng lưỡi của anh.
- Không tin anh thì thôi.
Uyển Thư cong cớn môi:
- Thôi à! Không dễ đâu anh.
Ngay lúc đó nhạc trỗi lên một bài thật sôi động, mạnh mẽ, Uyển Thư quay cuồng theo điệu nhạc một lúc thấy mệt nên bảo Minh Đạt:
- Nghỉ chút đi anh.
Hai người lại bàn, nghỉ giải lao. Minh Đạt gọi hai ly cocktail.
Uyển Thư lại truy Minh Đạt:
- Có thật anh không có hẹn với ai vào những buổi tối không?
Minh Đạt bỗng trở giọng:
- Nếu em nghĩ có cũng được.
Ánh mắt của Uyển Thư long lên:
- Vậy là có hả?
Rồi cô buông giọng chắc gọn:
- Vậy thì anh phải chấm dứt.
Minh Đạt kêu lên:
- Tại sao phải chấm dứt?
- Em không thích.
- Quyền tự do của anh mà. Anh chẳng làm gì ảnh hưởng đến em, sao em không thích?
Uyển Thư vặn lại:
- Sao anh biết không ảnh hưởng? Em không thích là anh phải chấm dứt đó nha!
Minh Đạt nhăn trán:
- Vậy là em xâm phạm vào đời tư của anh rồi đó!
Uyển Thư bướng bỉnh đáp:
- Em muốn, xâm phạm đó được không?
Minh Đạt mỉm cười:
- Anh đùa thôi chứ chẳng có ai.
Uyển Thư ngúng ngẩy:
- Em sẽ bám sát theo anh, có hay không thì biết liền hà.
- Ghê nhỉ?
Minh Đạt kêu lên rồi bảo:
- Thôi, em hãy uống cocktail đi!
Vừa nhâm nhi cocktail, Uyển Thư vừa nghĩ ngợi lung tung.
Cô làm trợ lý cho Minh Đạt là có điều kiện bám sát Minh Đạt, nhưng giận bà Lệ Minh tuyển thêm Thảo Vân làm trợ lý. Việc quái gì mà cần đến hai trợ lý.
Một mình Uyển Thư có thừa khả năng làm việc cùng Minh Đạt ở trong nước và ngoài nước.
Tại sao bà Lệ Minh làm thế? Chẳng lẽ bà đã đọc được nhưng ý nghĩ trong đầu Uyển Thư? Có là thánh nhân bà cũng chẳng biết Uyển Thư đang nghĩ gì.
Uyển Thư thích Minh Đạt và sự hào hoa, lịch lãm của anh và một lý do quan trọng nữa vì anh là con một, sẽ được hưởng gia sản kếch sù của mẹ. Làm vợ Minh Đạt, Uyển Thư sẽ có tất cả. Cô sẽ là một bà hoàng.
Để bước vào nhà Minh Đạt, ban đầu Uyển Thư phải là một người làm công, một nhân viên bình thường, Uyển Thư chấp nhận điều đó. Cô phải dựng màn kịch để được tuyển thẳng vào làm trợ lý. Làm trợ lý cho giám đốc, Uyển Thư sẽ nắm rất rõ về hoạt động của công ty.
Từ từ Minh Đạt sẽ là của cô và cả công ty gốm sứ cũng do cô quản lý nữa kìa.
Thích thú, Uyển Thư bưng ly cocktail uống thật sảng khoái.
Uống xong, Uyển Thư vui vẻ bảo Minh Đạt:
- Nhảy nữa nha anh!
Minh Đạt đứng lên:
- Nhảy chứ, sợ gì?
Rồi anh cao hứng bình luận:
- Khiêu vũ là nét đẹp văn hóa làm cho con người thêm hưng phấn, vui vẻ, yêu đời và gần nhau hơn.
Uyển Thư nũng nịu:
- Và yêu nhau nữa hả anh.
Minh Đạt nhe răng cười:
- Điều đó còn tùy.
- Tùy ai?
- Tùy hai người trong cuộc?
- Vậy em và anh là người trong cuộc thì thế nào đây?
Minh Đạt ỡm ờ:
- Thì chẳng thế nào cả! Thôi ra khiêu vũ đi cưng!
Hai người lại tay trong tay, đầu sát bên đầu, hòa nhịp cùng những bước nhảy điêu luyện.
Đêm! Trời càng về khuya, vũ trường vẫn đông những cặp khiêu vũ bên nhau, phải chăng người ta đều cảm nhận như những lời Minh Đạt đã nói, khiêu vũ làm cho mọi người thêm hưng phấn, vui vẻ, yêu đời và yêu nhau...
Ngày hôm sau, Minh Đạt đưa Uyển Thư ra sân bay.
Hai người bịn rịn chia tay nhau. Jenni Uyển Thư ngã đầu vào vai Minh Đạt nũng nịu:
- Em không muốn bay sang Úc chút nào cả.
Minh Đạt động viên.
- Vì nhiêm vụ công việc, em phải đi thôi!
- Kêu trợ lý phụ của anh đi thế em.
Minh Đạt nhấn mạnh:
- Bay sang Úc mở văn đại diên giới thiệu sản phẩm cho công ty gôm sứ Ngọc Ngà là nhiệm vụ và khả năng của em, không ai thế được.
Ngẩng đầu một cách kiêu hãnh? Uyển Thư đáp:
- Anh đã thừa nhận khả năng của em là tuyệt vời, còn cô ta thì chẳng làm gì được ở nước ngoài phải không?
Minh Đạt nhún vai:
- Mỗi người có khả năng riêng!
Nhớ tới Thảo Vản, Uyển Thư nóng mũi:
- Hứ! Cô ta mà có khả năng gì?
- Khả năng tiềm ẩn của mỗi người, không ai thấy hết được đâu.
- Em thấy cô quê mùa đó chẳng có khả năng gì.
Minh Đạt nói nhanh:
- Nếu Thảo Vân không có khả năng, chắc mẹ anh không chọn làm trợ lý đâu.
- Mẹ anh vì cảm tính thôi.
- Mẹ anh rất nguyên tắc đó chớ.
Uyển Thư giở giọng hờn dỗi:
- Em ghét ghê, bắt em bay sang Úc còn có ta ở nhà với anh.
Minh Đạt cười cười hỏi:
- Ai nói cô ta ở nhà với anh?
Uyển Thư chống chế:
- Thì ở công ty với anh.
Rồi cô lại tỏ vẻ khó chịu:
- Lúc nào cô ta cũng kè kè bên anh cùng đi chơi, đi nhà hàng dự chiêu đãi.
Chắc chắn cũng đi nghe ca nhạc, đi khiêu vũ nữa.
Minh Đạt bật cười:
- Em cứ suy diễn lung tung, đi gì mà nhiều thứ vậy?
Uyển Thư buông gọn:
- Đi với giám đốc!
Minh Đạt tỉnh bơ:
- Tất nhiên! Làm việc thì phải đi với giám đốc rồi.
Uyển Thư nhìn Minh Đạt ậm ờ bảo:
- Ai biết giám đốc và trợ lý còn đi đâu nữa! Chắc chắn là vào phòng kín.
Minh Đạt nhíu mày:
- Em đừng có xuyên tạc anh nhe!
- Sự thật là thế, giám đốc và trợ lý vào phòng kín có trời mà biết.
Minh Đạt bỗng đổi giọng châm chọc Uyển Thư:
- Cũng có thể, giám đốc cũng vào phòng kín với trợ lý có sao đâu. Em nói thế thì anh sẽ vào.
Uyển Thư kêu lên như giẫm phải ổ kiến lửa:
- Hả? Anh dám nói thế à?
Minh Đạt cười thản nhiên:
- Anh nghĩ em nói cũng phải.
- Phải nè!
Hai bàn tay Uyển Thư đấm túi bụi vào lưng Minh Đạt, rồi cô còn hăm dọa:
- Vào đi thì biết camera đặt khắp nơi. Anh chẳng có trốn đâu được.
- Tại em nói, anh mới nói theo.
Tặng cho Minh Đạt cái hứ dài, Uyển Thư nghiêm giọng:
- Em cấm đó nha? Anh không được lộn xộn! Em đi là về ngay kiểm tra anh đó!
Minh Đạt nhấn mạnh:
- Chúng ta mỗi người đều có quyền tự do đi đâu thì đi? sao lại đòi kiểm tra anh hả?
Uyển Thư nũng nịu:
- Anh không biết à? Em đòi kiểm tra là quan tâm đến anh, muốn gắn bó với anh.
Minh Đạt ngăn lại:
- Chúng ta nên nói đến công việc thôi, Uyển Thư?
Uyển Thư phụng phịu:
- Xí! Bộ con người sống chỉ có công việc thôi hả?
- Bây giờ giữa anh và em là như vậy.
Uyển Thư vặn lại:
- Còn với cô ta có như vậy không hả?
Minh Đạt nhăn mặt:
- Em đừng nhắc đến cô ta nữa. Nói chuyện em đi!
Chẳng qua Uyển Thư muốn thăm dò, muốn cảnh báo Minh Đạt chứ cô chẳng muốn nhắc đến Thảo Vân làm gì. Cô ta mà làm sao so sánh với Uyển Thư sành điệu, lịch lãm. Giữa hai người chắc chắn Minh Đạt phải biết ai hơn ai chứ.
Chưa tới chuyến bay nên hai người còn ngồi bên nhau trò chuyện.
Đêm qua khiêu vũ thật cuồng nhiệt, tình tứ, vui tươi. Bây giờ phải chia tay nhau, thấy nao nao lòng.
Thật ra Uyển Thư cũng rất thích bay sang Úc, vừa mở văn phòng đại diện cho công ty vừa có điều kiện vui chơi. Uyển Thư chỉ lo Minh Đạt ở Việt Nam không có cô bên cạnh, anh tha hồ bay bướm. Là giám đốc trẻ, đẹp trai, ga lăng như Minh Đạt chắc chắn nhiều cô ước ao. Cô ả Thảo Vân cũng không ngoại lệ.
Uyển Thư dặn dò Minh Đạt:
- Em đi trước rồi anh sẽ bay sang giải quyết công việc nhé!
Minh Đạt đáp tỉnh:
- Em giải quyết luôn càng tốt.
Uyển Thư chép môi:
- Đừng giao trách nhiệm nặng nề cho em, chuyện của giám đốc thì giám đốc phải làm.
- Được rồi, anh sẽ qua!
- Hễ em gọi thì anh sang ngay nhé!
Minh Đạt pha trò:
- Xin tuân lệnh!
Choàng tay qua cổ Minh Đạt, Uyển Thư mỉm cười khen anh:
- Thế mới ngoan chứ.
Ngửa mặt sát mặt Minh Đạt Uyển Thư chìa môi chờ đợi nụ hôn nóng bóng của Minh Đạt. Chẳng ngần ngại, anh cúi xuống hôn cô.
Uyển Thư khẽ chớp vầng mi cong đỏng đảnh dặn Minh Đạt:
- Em bay qua Úc, anh ở nhà không được khiêu vũ với ai nghen!
- Trời đất!
Minh Đạt kêu lên, Uyển Thư thản nhiên:
- Phải tuân thủ điều lệnh của em nghe chưa?
Minh Đạt phê phán:
- Em là kẻ thích hay can thiệp vào người khác.
- Chỉ can thiệp vào anh thôi!
- Anh không cho đâu.
- Không cho, em cũng can thiệp hà.
- Để xem!
Uyển Thư chưa muốn chia tay Minh Đạt, nhưng đã đến giờ cô phải làm thủ tục để lên máy bay.
- Ghét ghê! Em đi một mình còn anh ở lại.
- Cũng chẳng sao đau em?
- Phải chỉ hai đứa cùng đi chung nhỉ?
- Đi công việc chứ phải đi chơi đâu mà đòi đi chung.
Uyển Thư bày tỏ:
- Làm gì em cũng muốn đi với anh hà!
- Em đi bình yên nhé!
Ôm chầm lấy Minh Đạt, Uyển Thư căn dặn với lời hăm dọa:
- Nhớ nghe chưa! Anh mà khiêu vũ với cô nào thì chết với em đó?
Minh Đạt chỉ cười khì.
Hai người chia tay nhau, trong lúc sân bay vẫn đầy ắp bóng người...
Chia tay Uyển Tnư, Minh Đạt trở với công ty.
Buổi trưa, công nhân đang giờ nghỉ.
Trong khu nhà tập thể nữ, các công nhân nói chuyện, đùa nghịch với nhau thật vui vẻ.
Giọng Huyền Trinh vang lên:
- Ê "Thỏ Hồng" lẽ mi phải ở trong vườn cao su sao lại đi lạc ra đây.
Không biết Huyền Trinh gọi ai là Thỏ Hồng, Minh Đạt chờ nghe trả lời, vô tình đi ngang qua đây, Minh Đạt tình cờ nghe họ đối thoại chứ anh không cố ý.
Lỡ rồi và tò mò nữa nên anh theo dõi luôn cho trót.
- Ta đi lạc ra đây để có kẻ ''ôm cây đợi thỏ''.
Câu trả lời đằm thắm, dịu dàng kia đích thị là của Thảo Vân. Vậy là cô có cái tên Thỏ Hồng thật dễ thương.
Nhưng Minh Đạt không thể hiểu hết câu trả lời của Thảo Vân. "Ôm cây đợi thỏ'' của Thảo Vân. Hôm nào phải hỏi cô cho rõ.
Huyền Trinh cất tiếng cười khanh khách.
- Muốn người ta "ôm cây đợi thỏ" thì Thỏ Hồng có dám hi sinh tính mạng không?
Thảo Vân đáp trả:
- Sao không Kiến Vàng. Ta sẵn sàng hi sinh chết...
- Chết giả.
Huyền Trinh cười cắt lời Thảo Vân rồi nói tiếp:
- Mi chết giả hả Thỏ Hồng?
Thảo Vâm gật gù thật tỉnh:
- Ừ! Chết giả chứ không lẽ chết thật.
Huyền Trinh phê phán:
- Mi dám chết giả để lừa anh nông dân... bắt thỏ. Thỏ Hồng ghê thật đấy.
Thảo Vân đối đáp ngay:
- Ta ghê đâu có bằng Kiến Vàng.
"Kiến Vàng" là biệt danh của Huyền Trinh. Hai cô bé này là ghê! Tinh nghịch, vui nhộn lại có những biệt danh rất ngộ nghĩnh, dễ thương.
Để Minh Đạt nghe xem Kiến Vàng trả lời Thỏ Hồng thế nào?
Huyền Trinh tuôn một hơi.
- Kiến Vàng này rất nhỏ nhắn, xinh hiền thì có gì thấy ghê đâu?
Thảo Vân cười rúc rích:
- Kiến Vàng luôn rình rập cắn người ta đau muốn chết mà không thấy ghê à?
Huyền Trinh lém lỉnh:
- Kiến Vàng thấy chân ai trắng nõn nà, xinh đẹp thì cắn ngay chứ đâu có rình rập.
Thảo Vân vặn lại:
- Vậy đã là công khai thừa nhận là Kiến Vàng hay... cắn người rồi chứ?
Huyền Trinh trả lời tỉnh queo:
- Ta cắn ai chứ không cắn mi đâu, Thỏ Hồng ạ!
Thảo Vân tỉnh bơ:
- Mi cắn ta thì ta bẻ răng mi đó!
Huyền Trinh phì cười:
- Kiến Vàng đâu có răng.
- Thì ta bẻ càng mi đó.
- Không dám đâu Thỏ Hồng.
Thảo Vân thách thức:
- Mi thử cắn ta đi thì biết.
Huyền Trinh hắng giọng:
- Thỏ Hồng hiền hậu, ta không... cắn. Mi có biết hiện giờ ta cắn... ai không?
- Ai?
- Một kẻ khó ưa.
- Ai khó ưa?
- Sơn Duy chứ ai!
Thảo Vân tròn mắc:
- Anh chàng Sơn Duy trưởng phòng tiếp thị rất quan tâm, lo lắng cho Kiến Vàng mà!
Huyền Trinh nhếch môi:
- Thế mà anh ta rất khó ưa.
Thảo Vân bắt đầu phỏng vấn:
- Sơn Duy khó ưa thế nào?
- Sơn Duy gọi ta là chắt của cụ Huyền Trân. Anh chàng còn chỉ trích tao hay lý sự, cứ chế giễu ta có tài ăn nói.
Thảo Vân ngắt lời:
- Ta nghĩ là anh chàng Sơn Duy khen mi đó chứ Kiến Vàng!
Huyền Trinh phồng mặt lên:
- Khen cái con khỉ! Anh ta chê ta ăn nhiều nói nhiều.
- Tại mi suy diễn đó thôi.
Đúng là như vậy.
Thảo Vân cười chọc:
- Miễn mi không có ăn nhiều là được.
Huyền Trân hếch mũi lên:
- Xí! Ta có ăn nhiều, anh chàng Sơn Duy cũng không được nói.
- Sao mi không bảo Sơn Duy?
- Gã đàn ông khó ưa đó ai mà thèm bảo.
Thảo Vân lại nhắc:
- Ta nhớ lúc mới vào xin việc, cứ ngỡ Sơn Duy là giám đốc.
Huyền Trinh nhún vai:
- Giám đốc giả.
- Chẳng qua anh ta làm thế giám đốc.
- Thế mà không còn chịu đính chính để người ta hiểu lầm.
- Vậy là nhập vai tốt, ai cũng tưởng Sơn Duy là giám đức thật.
Huyền Trinh phê phán:
- Để dễ dàng hống hích với mọi người.
Thảo Vân mỉm cười:
- Ngoài viẹc đó, ta thấy Sơn Duy đâu có khó ưa. Anh La luôn khen mi đó!
- Châm chọc ta chứ khen gì.
- Sơn Duy luôn hỏi thăm ta về mi!
- Hỏi thăm để tìm nhược điểm của ta mà chọc.
- Mi không có thì thôi. Lo gì.
Huyền Trinh nguýt mắt hù dọa Thảo Vân:
- Đừng nói ta hãy coi chừng cái thân mi đó Thỏ Hồng.
Thảo Vân ngạc nhiên:
- Ơ ta phải coi chừng cái gì?
Huyền Trinh hạ giọng mà lại gằn từng tiếng:
- Coi chừng... "cọp" ăn thịt Thỏ Hồng đó.
- Hứ! Cọp ở Thảo Cầm Viên, có ở đây đâu mà ăn thịt ta hả Kiến Vàng.
Huyền T'rinh đưa tay chỉ:
- "Cọp" ở trong công ty nè!
Vỗ vai Huyền Trinh, Thảo Vân kêu lên:
- Con khỉ! ''Cọp'' làm gì ở công ty! Nói tầm xàm.
Huyền Trinh ra chiều bí mật nhưng vẫn nói lớn:
- "'Cọp" Minh Đạt giám đốc đó?
Thảo Vân ré lên:
- Trời ạ! Con quỷ nói coi chừng đó.
- Ta thì đâu cớ sợ, mi mới coi chừng ''cọp" Minh Đạt ăn thịt. ''Cọp" thích thịt Thỏ Hồng lắm!
Thảo Vân trả đủa:
- Mi coi chừng cắn người ta bị đốt cháy đó Kiến vàng!
Huyền Trinh kêu lên:
- Chẵng lẽ Kiến Vàng và Thỏ Hồng đều chết hết.
Cả hai cùng cười xòa.
Huyền Trân còn biện gian.
- Ta thì không sao chứ mi mới đáng lo.
Thảo Vân hất mặt lên:
- Ta có gì lo?
- Ta sợ anh chàng "cọp" Minh Đạt vồ mi lắm?
Đã hiểu thâm ý của Huyền Trinh ở chữ "vồ" Thảo Vân ré lên?
- Con khỉ! Ăn nói bậy bạ quá Kiến Vàng ơi?
Huyền Trinh nháy mắt với Thảo Vân tỉnh bơ đáp:
- Giám đốc Minh Đạt là gã Thanh niên hào hoa. đa tình lãng mạn.
Thảo Vân gật đầu đồng tình:
- Đúng! Giấm đốc Minh Đạt đa tình, lãng mạn.
Huyền Trinh bình luận.
- Chắc chắn hắn có rất nhiều cô... bồ.
- Trước mắt là cô Uyển Thư đó.
- Uyển Thư là bÔ của giám đốc hả?.
Thảo Vân thản nhiên:
- Bồ, mới làm trợ lý giám đốc.
Huyền Trinh suy diễn:
- Mi cũng là trợ lý của giám đốc. Vậy mi cũng là bồ... giám đốc.
Mặt Thảo Vân ửng đỏ, cô đập túi bụi vào lưng Huyền Trinh:
- Con khỉ. Mi ăn nói hồ dồ quá Kiến Vàng ơi!
Huyền Trinh vẫn không tha bạn:
- Ta chỉ lo cho Thỏ Hồng bị "cọp'' giám đốc ''vồ" thô.
Không phải nghe lén mà Minh Đạt đã nghe toàn bộ cuộc đói thoại của Thỏ Hồng và Kiến vàng.
Đượe hai cô gái gọi là "cọp'' hơi thích thú. Nhung rồi anh thấy tự ái dồn dập... anh bị gọi là "cọp".
Tại sao Thảo Vân và Huyền Trrinh gọi Minh Đạt là "cọp''? Anh thừa biết hai cô gái nói anh dữ đằn. Xưa nay người ta vẫn nói ''dữ như cọp''. Hai cô là "Thỏ Hồng'' và ''Kiến Vàng'' xinh xắn, còn Minh Đạt là "cọp'' xấu xí.
Còn một lý do nữa khiến Minh Đạt tự ái là bị hai cô nói xấu "cọp'', còn đánh giá Minh Đạt là đa tình, lãng mạn.
Được rồi, hai cô nói xấu ''cọp'' thì sẽ bị cọp vồ cho mà xem.
Hai cô chưa thấy oai linh của ''cọp'', chưa nghe ''cọp'' gầm gừ.
Thỏ Hồng và Kiến Vàng nói Minh Đạt dữ như ''cọp''. Minh Đạt đã tự ái rồi, lại còn đám đánh giá là anh đa tình, lãng mạn. Nhất là Thảo Vân.
Tại sao Thảo Vân dám đánh giá Minh Đạt như thế?. Thật tình anh có đa tình, lảng mạn đâu.
Đốt điếu thuốc cài lên môi. Về phòng rồi mà Minh Đạt vẫn còn suy nghĩ đến Thảo Vân.
"Thớ Hồng" Thảo Vân, cô giáo dạy tiếng Việt, bây giờ là trợ lý cho Minh Đạt, đúng là con thỏ hồng hồng dễ thương.
Thảo Vân dịu dàng, đằm thắm, xữ lý tình huống rất mềm mỏng. Là Thỏ Hồng dễ thương nhưng cũng có lúc cô bé là con nhím xù lông, gai góc. Khi giải quyết vấn đề mà Thảo Vân không đồng ý với ý kiến của Minh Đạt thì cô cũng tranh cãi đến cùng.
Bản tính của Thảo Vân hồn hậu, mộc mạc chứ không điệu đàng, kiểu cách như Uyển Thư.
Sao bỗng dưng Minh Đạt nghĩ nhiều đến Thảo Vân thế này? Có phải vì biệt danh Thỏ Hồng dễ thương của cô bé?
Hít một hơi thuốc nhả khói bay lãng đãng, Minh Đạt mỉm cười vu vơ.
Qua khói thuốc, Minh Đạt nhìn thấy hình ảnh Thảo Vân. Thảo Vân duyên dáng, dễ thương. Thật gần gũi mà cũng thật xa lạ.
Thảo Vân vào công ty làm cho tâm trí Minh Đạt xáo trộn. Mà anh cũng chẳng biết tại sao.
Cô ''Thỏ Hồng'' này cứ làm cho Minh Đạt phải suy nghĩ, và cả ''Kiến Vàng'' Huyền Trinh nữa. Thì ra Huyền Trinh và Sơn Duy là một cặp.
Cũng hay đấy. Cái thằng Sơn Duy thật kín. Minh Đạt sẽ truy cho ra lẽ. Sơn Duy gặp cô Huyền Trinh chanh chua cho mà biết. Sơn Duy sẽ bị Kién Vàng cắn đau cho mà biết!
Minh Đạt bật cười gọi điện cho Sơn Duy bảo anh đến gặp.
Sơn Duy bước vào văn phòng ngó quanh rồi hỏi Minh Đạt với vẻ ngạc nhiên:
- Có việc gì mà đang giờ nghỉ trưa giám đốc lại gọi tói vào văn phòng làm việc.
Minh Đạt nhe răng cười:
- Gọi ông để phỏng vấn đấy.
Sơn Duy ngồi xuống đối diện cùng Minh Đạt Sơn Duy nheo nheo mắt:
- Phỏng vấn gì đây?. Ông làm cho tôi tưởng mình là nhân vật quan trọng:
Minh Đạt bật cười:
- Thì đúng là ông quan trọng đó!
Sơn Duy Thúc giục:
- Chuyện gì cứ hỏi đi. Ông cứ làm cho tôi thắc mắc.
Minh Đạt thản nhiên:
- Ông đang bị Kiến Vàng cắn phải không?
Sơn Duy trố mắt nhìn Minh Đạt:
- Ông nói cái gì? Tôi có bị Kiến Vàng cắn đâu.
Minh Đạt cười khà khà:
- Không bị Kiến Vàng cắn thật chứ?
Sơn Duy vẫn phân trần:
- Tao có phải là dân làm vườn leo cây đâu mà bị Kiến Vàng cắn hả mày!
- Kiến vàng Huyền Trinh đó ông? Chắc chắn bị cắn rồi chứ? Chịu chưa?
Sơn Duy ré lên:
- Thằng quỉ! Làm gì có chuyện đó!
Minh Đạt cà rỡn:
- Không bị Kiến Vàng cắn. Vậy là ông cắn lại Kiến Vàng hả?
- Tao không hiểu sao mày nói năng kỳ quặc quá vậy?
- Nói vậy mà mày không biết Kiến Vàng là ai hả?
Hỏi rồi Minh Đạt cũng đồng thời giải thích với Sơn Duy những điều mình biết.
Sơn Duy bật cười thoải mái.
- Kiến Vàng, Thỏ Hồng à, hay nhỉ?
Minh Đạt kết tội:
- Điều quan trọng là ông và Kiến Vàng mà còn làm bộ giấu.
- Tôi có giấu gì đâu?
Minh Đạt nắm lấy tay Sơn Duy lắc lắc; - Vậy là công nhận phải không. Tốt!
Sơn Duy phản xạ hỏi:
- Công nhận cái gì?
Minh Đạt buông câu nhận định:
- Huyền Trinh được đấy nhưng chanh chua lắm nghe.
Sơn Duy cười thản nhiên:
- Phụ nữ thì phải có chút chanh chua chứ ông.
Minh Đạt châm chọc:
- Chấp nhận thì đừng có than trời nghe mày.
- Sao lại than trời?
- Than trời vì chịu đời không thấu.
- Cái gì?
- Sợ mày chịu không thấu vì sự chanh chua.
- Tao chỉ sợ đanh đá dữ dằn thôi chứ chanh chua không sao.
Sơn Duy trả lời rồi thản nhiên hỏi Minh Đạt:
- Mày thấy Huyền Trinh thế nào? Được chứ?
Minh Đạt lắc đầu:
- Của mày! Tao có thấy gì đâu? để cho một mình mày thấy thôi Sơn Duy nhăn mặt:
- Thằng quỷ! Mày cần thấy để góp ý cho bạn bè!
Thôi đi ông của ai nấy thấy. Để người khác thấy thì coi chừng đó ông!
- Coi chừng cái gì?
- Mất!
- Thàng quỷ!
Sơn Duy cự nự bạn còn Minh Đạt thích thú kêu lên:
- Dù sao cũng chúc mày đã tìm được một nữa của mình.
Sơn Duy cười cười:
- Cám ơn nhé!
Minh Đạt nheo mắt hỏi:
- Chừng nào tổ chức?.
- Không dám qua mặt dám đốc đâu chờ ông tổ chức trước.
- Qua mặt cứ qua! Tao đâu có bắt mày chờ!
Sơn Duy bật cười:
Giám đốc rục rịch rồi tôi vẫn cứ chờ!
Minh Đạt hỏi lại:
- Tao rụ rịch à?
- Cả công ty chỉ còn chờ ăn đám cưới của ông.
- Ai bảo?
- Cả nước đều biết ông với cô Uyển Thư là bồ.
Minh Đạt phân trần:
- Làm gì có! Chỉ là bạn thôi.
Sơn Duy đáp tỉnh bơ:
- Là bạn đời hay người yêu gì đều là của ông.
Bất chợt Minh Đạt cất tiếng:
- Mày thấy Thảo Vân thế nào. Cô ấy rất thân với Huyền Trinh phải không.
- Đúng là Kiến Vàng và thỏ Hồng rất thân thiết nhưng có liên quan gì đến tui đâu.
Sơn Duy cà rỡn đáp trả rồi hỏi lại Minh Đạt:
- Mà ông hỏi thăm Thỏ Hồng chi vậy hả?
Minh Đạt so vai:
- Tao quan tâm đến trợ lý!
Sơn Duy gật đầu lia lịa:
- A phải rồi trợ lý. Không ai sướng bằng ông, một mình có hai trợ lý.
- Thôi đi. Mày chế nhạo tao hả?
Sơn Duy pha trò:
- Tao thấy mẫu hậu lo cho mi chu đáo.
- Thằng quỷ. Tao có mong mỏi điều đó đâu - Cớ mày mong điều gì?
- Không mong gì cả.
- Mong cưới vợ chứ không à?
- Mày mong rồi đổ thừa cho tao hả?
- Không dám đổ thừa đâu. Ông mà không như thê à?
- Thật đó! mày Cứ tự nhiên tiến tới qua mặt tao đi.
Sơn Duy nhìn Minh Đạt chằm chằm:
- Mày làm cho tao ngạc nhiên quá! Có cô Thư đó mà không mong cưới.
Minh Đạt lắc đầu:
- Chuyện của tao mày đừng thắc mắc.
Nhưng Sơn Duy vẫn thắc mắc:
- A hay là mày đang mong cô Thảo Vân?
Minh Đạt nhăn mặt:
- Đã bảo đừng thắc mắc mà cứ hỏi.
- Ông là giám đốc của tôi nên tôi thắc mắc.
Thắc mắc chuyện riêng tư của người khác không tốt nghe ông.
Sơn duy ưỡn ngực:
- Tôi thắc mắc để tư vấn cho ông đó.
Minh Đạt gật gù:
- Ừ! thì tư vấn đi Sơn Duy hắng giọng:
- Tôi biết ông đang phân vân giữa hai dòng nước.
- Cái gì? Nói rõ hơn mày!
- Ông đang lưỡng lự giữa hai người đẹp!
- Cái thằng! làm như thầy bói vậy.
Sơn Duy phán:
- Nên nhớ ông chỉ chọn và cưới một thôi nghe ông!
Minh Đạt cười khì:
- Tao có đòi cưới hai, ba, bốn đâu mà mày lo?
- Bên ông tới hai người đẹp là tôi thấy lo rồi.
Minh Đạt buông câu khẳng định:
- Tao yêu ai thì sẽ lấy người đó. Chẳng có gì đáng lo cả.
- Phải chẳng có gì đáng lo! Minh Đạt yêu ai thì sẽ cưới người đó.
Tình yêu và hôn nhân của anh vẫn còn đang ở phía trước...