Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7450 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ừng nói bậy! Con khỉ Nhã Ca kia, cấm mày từ nay cắp đôi tao với anh Bảo đó
-Thôi, thôi. Ở đó nói nhảm hoài - Nhìn mặt Thiên Bảo tối sầm đi Khả Doanh lên tiếng cứu bồ - Ra sau coi ấm nước giùm đi, châm trà cũng vừa rồi
Gom hết đống rác vào một góc, Tâm Như la*.ng lẽ bỏ ra sau, thấy con Nhã Ca còn sớ rớ, Khả Doanh bảo luôn
-Còn mày nữa, ra sau phụ với nó cái miệng thôi nói tùm lum đi
-Biết rồi - Giậm chân bước ra sau, Nhã Ca cố ý lẩm bẩm - Tối ngày cứ sai người ta cứ như mình là giám đốc vậy
Thây kệ con nhỏ hay lầu bầu, Khả Doanh bước đến bên Thiên Bảo, nhẹ đặt bàn tay lên vai anh, cô dịu giọng
-Anh đừng buồn, em sẽ giúp anh
Thiên Bảo mỉm cười buồn. cùng lúc vang lên tiếng xe thắng gấp. Quay đầu lại, Khả Doanh quýnh quánh khi nhận ra đó là một chiếc Cadilac mui trần màu đỏ chói
-Chết! bác Bằng đến. Tâm Như, Nhã Ca đâu? Bó hoa tụi bay để đâu rồi hả?
- Đây, đây nè! Nhã Ca chạy lên ngay với bó hoa hồng lớn, theo kế hoạch, bọn họ sẽ tặng hoa cho bác Bằng khi ông vừa bước xuống xe
-Rồi, chuẩn bị chưa? một.. hai.. ba... Cầm bó hoa đứng vào giữa, Khả Doanh quay lại hai nhỏ bạn
-Xong, xong rồi - Nhã Ca kéo áo, cả ba cũng đều bước. cách chiếc xe hơn nữa mét, các cô dừng lại đồng hô
-Chúc mừng cổ đông gia nhập công ty
Cánh cửa xe bật mở, bó hoa trên tay Khả Doanh rơi xuống đất. Ba cô gái nhìn nhau rồi không hẹn mà cũng thốt
-Ủa! Ủa!
Đang loay hoay sửa lại bình hoa trên bàn cho ngay ngắn, nghe tiếng kêu của các cô lạ quá, Thiên Bảo quay đầu ra ngó, rồi hiểu ngay nổi bất ngờ của ba cô gái. Bước xuống xe là một vị khách không mời, và chẳng cần ai giới thiệu, Thiên Bảo cũng nhận ra, Huy Trần chàng giám đốc đẹp trai mà các cô vừa nhắc đến
Một cái gì đó như nổi đố kỵ, khiến Thiên Bảo phải nhìn chăm chú, Đúng hay sai khi anh mơ hồ linh cảm gã trai lịch sự này sẽ cướp mất Tâm Như ra khỏi trái tim anh. Đoi đong tu mở to, anh nghe ác cảm nhiều với người mới đến
Nhưng dù ác cảm đến đâu, anh cũng phải công nhận một điều: Gã đẹp trai và sang trọng lắm. Đôi mày rậm, ánh mắt sáng và gương mặt thanh tú có nụ cười đểu trên đôi môi mỏng ấy sẽ làm điên đảo tâm hồn các cô gái trẻ. Nhất là các cô gái ấy lại là những công nhân đang nuôi ước vọng đổi đời. Sao mà anh không biết ý nguyện của Tâm Như? dù cô chưa nói cùng ai cả, nhưng anh vẫn nhận ra, lấy một tấm chồng giàu là hy vọng lớn nhất đời cô
-Anh đến đây chi vậy, phút bất ngờ nhanh chóng trôi qua, Khả Doanh là người đầu tiên chợt tỉnh - Bác Bằng đâu
-Ba tôi bận - Bước hẳn xuống xe, thẳng người lên, Huy Trần trả lời nghiêm chỉnh. Trong bộ veston màu trắng, anh ta đẹp, oai nghi như một chàng hoàng tử, phong thái hệt như giám đốc của các cô ngày nào trong khu chế xuất - Ông uỷ quyền tôi đến đây rút lại hợp đồng. Không hùn vốn đầu từ nữa
Hay lắm! Thiên Bảo nghe mừng rỡ. Hãy rút về số vốn rồi biến khỏi đây mau như biến khỏi cuộc đời ba cô gái ấy
- Được thôi - Như đồng tình cùng Thiên Bảo, bên ngoai Khả Doanh reo to thích thú trong tiếng thở dài tiếc rẻ của hai người bạn, tự nhiên sao lòng hai cô cứ muốn gặp, muốn nhìn hoài chàng trai ấy
-Hoan nghênh anh rút hợp đồng ra khỏi công ty
-Hả? - Thái độ vui vẻ của co làm Huy Trần chưng hửng. Anh cứ ngỡ là mình phải khó khăn, vất vả lắm mới thuyết phục được cô cho mình rút hợp đồng. Thậm chí còn phải ra toà, thưa kiện nữa. Lẽ nào... cô không phải là quân lừa đảo như anh từng nghĩ
-Anh vào đây, ký giấy xác nhận xong là có thể rút chân ra khỏi hợp đồng - Khả Doanh lại chìa tay hướng dẫn Huy Trần đến chiếc bàn mà mình đã chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông
- Được - Huy Trần xăng xái bước đi ngay. vừa đi, đôi mắt anh vừa đảo nhanh quan sát buồn cười thật, thế này mà cũng gọi là công ty được. Hệt như cái nhà kho chứa đồ phế liệu thôi, không biết bọn họ muốn kinh doanh cái quái gì đây nữa
- Dạ mời anh ký vào đây à - một tờ giấy được chia ra ngay ngắn. Huy Trần cầm lấy rồi bật nhỏm người lên
-Sao? Đơn phương huỷ họp đồng sẽ mất tất cả.
- Đúng vậy - Khả Doanh gật đầu rồi mím môi nhí nhảnh - Bộ bác Bằng không nói với anh điều kiện này à?
Mồ hôi rịn ra khắp thái dương, Huy Trần mím chặt môi giận dữ. Ba không cho anlh biết điều này, cũng như anh đã không nghĩ đến. Luật đâu có luật lạ đời? Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, anh chưa gặp phải tình huống đau đầu như thế
-ma manh, các người đã nhân lúc ba tôi không để ý để điều kiện quái dị này, nhằm buộc ông phải giữ đúng hợp đồng
- Đừng ngậm máu phun người như vậy chứ - Quắc đôi mắt, Khả Doanh lấy ra một tờ hợp đồng gốc - Chính bác Bằng buộc chúng tôi không đơn phương huỷ họp đồng
-Ba tôi đặt ra ư? Huy Trần khẽ nhúng vai, cười mai mỉa - Đừng bịa đặt, ba tôi chẳng bao giờ đặt bút ký vào một điều ngu ngốc như vậy cả.
-Thì anh xem đi - Khả Doanh không đổi giọng - Có phải nét chữ của bác Bằng không?
Nhìn kỷ xuống bản hợp đồng, Huy Trần nghe cứng lưỡi. Đúng là chữ của ba. Nhưng sao ba lại viết một điều vô lý thế? Thường khi ông sang suốt lắm mà. Không lẽ... công ty này... thật sự có tiềm năng? Một tiềm năng đến nổi ông phải sợ người ta huỷ hợp đồng hất mình ra? Cảm thấy nghi ngờ, Huy Trần đưa mắt nhìn quanh cái được gọi là công ty thêm lần nữa
Không, không thể như thế được. Cặp mắt nhà nghề đã cho Huy Trần một kết luận không thay đổi. Anh chẳng nhìn thay chút tiềm năng nào trong căn nhà có ngheu quá nhiều cửa sổ này. Xung quanh chỉ là bải đất trống hoang vu đầy cỏ say. Mật độ dân cư thưa thớt quá. Mở một hiệu tạp hoá cũng là liều lỉnh lắm rồi, nói chi là siêu thị hay trung tâm thương mại
-Sao? Tiếc tiền thì... ngôi xuống cùng đi họp đi. Đừng có ý định rút phần hùn nữa - Giọng Khả Doanh lại vang lên mỉa mai
Tiếc tiền ư? Huy Trần khẽ mỉm cưọ*`i. Sáu mươi triệu đồng, số tiền với anh chẳng lớn lao gì. Nó chẳng bằng số tiền lời anh kiếm được trong một bản hợp đồng. Nhưng... mất như vậy là lãng xẹt, nhất là lại một trong tay Khả Doanh kia, thật chẳng đáng chút nào
Tiền không muốn mất, chẳng lẽ lại gia nhập công ty của Khả Doanh? Điều này Huy Trần càng không muốn hơn bao giờ hết. Lúc sáng tranh đến đây cùng cha thật ra... anh chỉ mong tìm một cơ hội phục thù và những tưởng mình sẽ thắng
Khả Doanh thật không dễ đối phó một chút nào. Hết lần này sang lần khác, cô hạ anh đo ván. Tại sao?
Huy Trần không hiểu nổi. Giữa thương trường anh là dũng tướng dọc ngang bách thắng. Vậy mà... đối phó với một cô gái như Khả Doanh lại không có cách. Mồm mép lanh lợi lý lẽ sắc bén hay vì cái gì? Huy Trần không biết. anh chỉ biết trước cô, anh như bị vô hiệu hoa? hoàn toàn. Cô không giống các nhân viên ở công ty, cũng không giống các cô gái anh đã gặp trong đời. Cô không biết sợ và được một hiệu lực vô hình hổ trợ. Có lẽ và anh đã lỡ uống nước bọt của cô... nên... không thể nói lại cô chăng? Điều này xem ra đúng
Không, nói thì làm. Đôi mắt lia qua bàn hợp đồng gốc nằm hơ hơ trên bàn, Huy Trần quyết định nhanh. Nếu như thủ tiêu chứng tích kia, anh sẽ không mất trắng số tiền, vì ngoài hợp đồng ra, anh còn một hoá đơn thanh toán nữa. Điều này xem ra ngang ngược, du côn quá, nhưng ai bảo cô ta ngang ngược trước
Nghĩ rồi, Huy Trần quyết định ngay. Đưa tay ra chụp bản hộp đồng toan xé bỏ, nhưng ch*au kịp giở trò, Huy Trần đã thấy bàn tay mình bị một ban tay khác nắm chặt
-Không giở trò đó được đâu
quay đầu lại, nhận ra viên bảo vệ đẹp trai từ nãy giờ cứ chăm chú ngó mình, biết mình không thắng nổi anh ta trong cuộc đấu võ lúc này. Huy Trần đành buông tay chịu thua. Khả Doanh không hiể/u nhìn hai người ngơ ngác
-Có chuyện gì thế, Thiên Bảo?
-Không có gì
Đặt trở lại bản hợp đồng vào giữa, Thiên Bảo gom gom ngó Huy Trần
-Anh nghĩ em nên chính thức bắt đầu cuoc họp cổ đông đi. Anh bạn của chúng ta nhìn qua đã biết rõ ý định không rút cổ phần của mình rồi
-Thiệt hả? Mừng rỡ nhưng chưa tin hẳn, Khả Doanh quay nhìn Huy Trần hỏi lại
-Phải, bị đặt vào thế kẹt, Huy Trần đành phải gật đầu. rồi như chợt nhớ, anh nhìn quanh ngơ ngác - Các cổ đông khác đâu? Không lẽ... chỉ bấy nhiêu thôi?
-Phải chỉ bấy nhiêu - Gật đầu, Khả Doanh giải thích thêm khi nhìn thấy vẻ không hiểu trên mặt Huy Trần - Ban đầu chúng tôi không dự định mời cổ đông góp vốn, nhưng sau vì thấy bác Bằng tha thiết quá, nên mới thuận tình thôi
-Sao? Huy Trần nghe nóng mũi - Ba tôi mà phải... năn nỉ nhập cổ phần a `?
-Không tin anh cứ tìm bác Bằng mà hỏi - Khả Doanh không trả lời trực tiếp - Còn bây giờ chúng ta chính thức vào hợp đi. Anh Bảo, mời anh ngồi, chúng ta sẽ tiến hành bầu ban tu su
Chuyện buồn cười gì đây? Nhìn xuống chiếc bàn tròn bằng mica kê khập khiểng trên nền xi măng mới tráng rồi lại nhìn lên chiếc ghế nhựa mình đang ngồi, Huy Trần không tin nổi. Có lúc mình lại hợp bầu hội đông ban quản trị thành lập công ty trong một cảnh khổ sở, thiếu thốn thế này. Quen ngồi trong phòng gắn máy lạnh, cơ thể của anh bắt đầu hâm hấp nóng
-Chúng ta bầu giám đốc đi
Thấy mọi người cứ ngồi yên lặng, Thiên Bảo lên tiếng nhắc
-Bầu giám đốc? Rắc rối chi làm vậy?
Nhếch môi cười, Huy Trần không ý kiến, phải, ý kiến làm gì trước một kết quả đã thông qua. Khoanh tay, lim dim mắt làm kẻ bàng quan, nhìn cả bốn múa mây bày trò như con rối có phải thú hơn không? Xem họ làm nên trò trống gì với cái công ty giống như đồ chơi con nít ấy. Ngoài Khả Doanh bây giờ, Huy Trần biết mình còn phải đối đầu với Thiên Bảo nữa. Chẳng biết gã quan hệ thế nào với ba cô gái kia, chỉ biết rằng gã trong quen quá. Dường như anh đã gặp ở đâu đó trong cuộc đời mình rồi.
*********
Đoc xong bản tổng kết của công ty ông Bằng không khỏi giật mình. Huy Trần tại giỏi quá, đúng là thiên tài lảnh đạo bẩm sinh. chưa đầy ba năm, nó đã làm cho Vương Tình " lớn mạnh không ngờ. chi nhánh đã vượt ra khỏi tầm Đông Nam Á, mon men thâm nhập vào khối EU. Điều ông sắp làm xem ra bất công cùng con lắm, khác nào giết gà bằng dao mổ trâu. Nhưng... không làm thế thì ông còn biết làm gì cứu con đây? Ở đời, tiền tài, danh vọng thôi chưa đủ. một món ăn ngon phải đầy đủ gia vị: Đắng cay, mặn ngọt mới ngon. thì cuộc đời cũng thế. Huy Trần sống đơn điệu quá lâu rồi, đã đến lúc cho nó nem chút cay đắng tình đời, để hiểu thế nào là cuộc con. Ông chờ cơ hội này lâu lắm rồi
Dễ dàng bỏ sáu mươi triệu hùn vốn vào một công ty chưa tên tuổi, cũng như chẳng nhìn thấy chút tiềm lực nào. Ông không ngu, hay dễ bị mắc lừa như Huy Trần lầm tưởng. Ông chỉ muốn nhờ số tiền đó giúp con nhận ra chân lý sống của một con người. Được yêu và biết yêu thương, thử tình cảm tự nhiên tạo hoá tặng ban cho cả loại người. vì một sai lầm của bậc sinh thành, con phải đành mất đi. Ngày nào nó chưa tìm lại bản chất thật của mình, ngày đó ông vẫn chưa yên tâm nhắm mắt
Có tiếng cửa mở ngoài hiên. có lẽ Huy Trần về đến. Ông vội vã ôm hết mớ tại liệu ra phòng khách đợi con. Không biết chuyện con đi hợp cổ đông với Khả Doanh thế nào rồi? Sao ông hồi hộp quá, có gây cái gì không? và Khả Doanh có dễ dãi cho Huy Trần rút hợp đồng? Cô có biết ông cố tình đặt ra điều kiện kỳ quặc ấy để chặn bước chân Huy Trần vào công ty của cô không?
-Cha
Cánh cửa bật mở, Huy Trần bước vào với vẻ u ê, mệt mỏi, nhìn vẻ mặt cau có của con. Ông phần nào biết được kết quả, nhưng để chắc ăn, ông hỏi lại
Sao? Thế nào? Nó có đồng ý cho con rút hợp đồng không?
Huy Trần chậm rãi lắc đầu, thả người buông xuống ghế. rót một ly nước lọc, ông Bằng bảo con
-Chuyện thế nào? Kể ba nghe
Uống một hơi cạn sạch cái ly, bằng cái giọng bực mình quạu quọ. Huy Trần kể lại câu chuyện, không chỉ bằng sự việc mà cả cảm giác của mình với tên Thiên Bảo. Điều đó chăng khó khăn, xưa nay gặp khó khăn gì, anh vẫn thường kể và nhờ cha giúp đỡ
Làm khá lắm, nghe đến đoạn Khả Doanh thăng chức giám đốc, chỉ cho Huy Trần làm phó. Ông hài lòng miệng nở một nụ cười. sự việc đã đi đúng ý định ông dự liệu. Ông chỉ không ngờ chuyện xuất hiện thêm một chàng trai tên Thiên Bảo. chàng ta là ai vậy? Gây ấn tượng mạnh cùng Huy trần như vậy, hẳn không phải là người đơn giản anh ta là thợ sửa xe ư? Vô lý, một người thợ sửa xe không thể rành luật lệ để giúp Khả Doanh hoàn tất các thủ tục thành lập công ty đơn giản thế
-Con nói sao? - Ông bật nhanh người dậy khi nghe Huy Trần nói ra cách giải quyết của mình - Từ chối chức danh phó giám đốc và rút chân ra khỏi hội đồng quản trị ư? không được
- Được - Gật đầu, Huy Trần điềm đạm - Con đã tính toán kỹ rồi hiện nay, ngoài cách ấy, chẳng cách nào hơn đâu. Cứ thấy kế cô ta mua máy với công ty con nít ây. với vai trò một cổ đông ta cứ yên tâm ngồi nhà hưởng lai
-Nhưng... như vậy, con sẽ nhàm chán lắm - Ông bật cười - Ba nghĩ là con không chịu nổi cảnh an không ngồi rồi mãi trong nhà
-Ăn không ngồi rồi, Huy Trần tròn mắt - Ba nói gì chứ? Ở công ty con còn bao nhiêu chuyện phải làm mà
- À! Vỗ trán mình, ông như chợt nhớ ra - Ba quên
mất, có điều này, ba định nói với con đây
- Điều gì chứ? - Nhìn ông mở xấp hồ sơ, sổ sách của công ty ra bày trước mặt mình Huy Trần không khỏi hoang mang. Có sơ xuất gì chăng?
-À, năm nay con đã hai mươi sáu tuổi rồi phải không?
nhưng ông lại hỏi một câu chẳng ăn nhằm gì đến việc kinh doanh
-Vâng - Huy Trần gật đầu
Ông Bằng nói tiếp
-Con cai quản công ty giùm cha đã sáu năm rồi, cha thấy... con đã đủ đầy kinh nghiệm, nên quyết định cho con được ra riêng tự lập
-Ra riêng tự lập? Huy Trần nghe chới với - Cha thật không đùa chứ? Sao lại nói ra những ý niệm lạ đời như thế? Chẳng phải... anh là người thừa kế duy nhất, là người sẽ thay cha quản lý "Vương Tình" bao lâu nay? Anh và tất cả mọi người đã đinh ninh thế, vẫn nghĩ đó là việc đương nhiên mà
-Phải - Ngưng một phút, cho con cảm nhận được hết ý nghĩa lời của mình, ông nói tiếp - Thế con không dự định tạo cho mình một sự nghiệp sao?
-Sự nghiệp? Huy Trần lơ lửng - Bao lâu nay con vẫn nghĩ "Vương Tình" là sự nghiệp của mình
-Không phải, Vương tình là sự nghiệp của ba, và con chỉ là người quản lý ăn công
-Con là người quản lý ăn công? Huy Trần không chấp nhận - Sao lại như thế được? Con là con của ba mà
-Cũng vậy thôi - Ông mím môi. Biết con sẽ bị sốc nhiều sau quyết định của mình nhưng ông vẫn nói. - Nếu đăng báo tuyển dụng với mức lương cạo ba vẫn có thể tìm được một ứng cử vien sáng giá vào vị trí của con. Có điều, với họ sẽ không hoàn toàn tin tưởng giao hết quyền hành như vậy
-Và bây giờ đã đến lúc ba không cần con nữa - Huy Trần cay đắng. Ông đặt tay lên vai con, thân mật
- Đừng nói thế. con là tất cả cuộc đời ba làm sao ba không cần con được. Có điều con chim đủ lông thì phải bay. Ba muốn con tự đứng vững trên đôi chân của mình
-Ba nói cái gì cũng vậy thôi, cũng có nghĩa là muốn lấy lại công ty và đuổi con ra khỏi cái nhà này - Bỏ tay ông ra khỏi vai mình. Huy Trần cất giọng lạnh lùng - Con sẽ không năn nỉ, cúi đầu xin ba ở lại, cũng như không để ba sắp đặt cuộc đời của con đâu. Tự con, con sẽ biết đứng, biết đi trên đôi chân thật của mình
Nói rồi, Huy Trần vụt đứng lên khỏi ghế đi thẳng lên lầu. Không ngờ phản ứng của con lại mảnh liệt và cương quyết thế. Ông thần người ra ngơ ngác rồi thoáng ân hận. Phải chăng ông đã quyết định sai lầm? Để thêm một lần đẩy con vào tuyệt vọng. Liệu chút quan tâm, nhân tình cuối cùng của con có bị Ông huỷ diệt? Rút lại quyết định của mình chăng? Tâm hồn con ông đang xáo trộn, phải tìm cách xoa dịu nó
Binh boong... bing boong..
Vừa đứng dậy, toan lên gặp con lại nghe tiếng chuông cửa vang thanh thoát. Ai mà đến khong đúng lúc thế này? Càu nhàu, ông bước ra mở cửa rồi reo lên mừng rỡ
-Phụng Kiều!
- Và con nữa. Phung Nhi đây. Thưa bác
Nổi lo lắng về Huy Trần như tạm gác sang bên. Ông thấy hồn như trẻ lại trước sự hiện diện của hai mẹ con người bạn trẻ. Một tháng có dư rồi sau ngày sinh nhật của Hạnh Cầm, họ mới quay trở lại
-Vào nhà đi. chà, làm gì lê mê xách nhiều thứ vậy? trốn chồng à?
-Cứu em với anh Bằng, mẹ con em khổ quá
-Sao? Có chuyệ gì? Dìu bà ngồi vào ghế, rút chiếc khăn tay cho bà lau nước mắt, ông ân cần hỏi
-Em không muốn nói đâu, gục xuống đầu vào vai ông, Phụng Kiều nghẹn ngào - chuyện bi đát lắm
-Chuyện gì? Nói anh nghe nào? Hỏi rồi không nghe ai lên tiếng ông hướng mặt sang Phụng Nhi dò hỏi
- Dạ... Cắn cắn móng tay, thở dài ra Phụng Nhi ấp úng - Mẹ con làm ăn thua lỗ, phá sản công ty và bị ngân hàng nêm phong nhà cửa rồi ạ.
-Trời, có chuyện thế sao? - Ông giật mình quay lại nhìn bà - Chuyện xảy ra bao lâu rồi? Sao bây giờ mới nói
Vẫn chỉ là giọng Phụng Nhi
-Hồi tháng trước, mẹ con lên gặp bác chỉ muốn mượn ít tiền xoay sở. nhưng ngại quá, lại thôi. Hôm nay cũng vậy, nhưng nhà cửa bị tịch thu hết rồi. Không biết ở đâu. mẹ con cháu mới bấm lòng đến xin bác ở tạm vài ngày
-Ngại cái gì? Sao lại ngại? ông lắc đầu trách móc - Phụng Kiều, chúng ta là bạn của nhau mà. có khó khăn sao không nói? Biết đâu anh giúp được gì?
-Em không thể lợi dụng lòng tốt của anh được - Bà nghẹn ngào trên vai áo của ông
-Sao gọi là lợi dụng? - Tặc lưỡi, ông trầm giọng - mà thôi, đừng lo lắng gì, tạm thời hai mẹ con cứ ở lại đây, còn cha của Phụng Nhi đâu, hay cũng mời đến ơ?
-Bác nói gì thế? Măt Phụng Nhi ngơ ngác - Cháu không có cha từ nhỏ rồi mà
-Sao? ông lại giật nãy người - Em và Kha Tâm hai người...
-Chúng em chia tay nhau từ khi Phụng Nhi chưa đầy ba tuổi - Ngẩng đầu lên khỏi vai áo ông, bà sụt sịt
-Chậc -Anh vô tình quá - Thở dài ra buồn bã, ông vổ nhẹ xuống vai Phụng Kiều - cứ ở lại nhà, đừng ngại gì, mà hai mẹ con đã ăn uống gì chưa? Để anh đưa em đến nơi này ăn món ý ngon lắm
- Da.
Mẹ con Phụng Kiều chưa kịp trả lời đã nghe ầm một tiếng. Huy Trần hiện ra trước mặt mọi người với một valy to tướng
-Bây giờ con đã hiểu vì sao ba muốn con phải ra riêng tự lập rồi
-Ồ, không phải - Biết con đã hiểu lầm, ông vội xua tay giải thích việc con tự lập không liên quan đến họ đâu. ba đã nghĩ lại rồi, huy trần, con không phải đi đâu cả.
-Ba nghĩ lại, hừ! Huy Trần cười khảy - thế con không biết nghĩ sao? Xin lỗi ba, con không thể ở lại để bị coi thường chà đạp. Càng không thể ở lại để chia rẻ ba cũng người khác, chào ba
Nói xong, xách valy lên, huy trần bước đi ngay không buồn nhìn lại một lần, cũng như không thèm gật đầu chào hai vị khách vừa mới đến
-Huy trần, - gọi đuổi theo con rồi té ngồi xuống salon bất lực. Ông cảm thấy đất trời như đảo lộn. Sự việc đã không diễn ra suông sẽ như dự định. Huy Trần không hiểu thành ý của ông. Lẽ ra nó phải vui vẻ chấp nhận thử thách bản thân như ông tưởng. Sự có mặt bất ngờ của mẹ con Phụng Kiều đã khiến nó hiểu lầm và đau khổ. làm sao nó chịu nổi cảm giác phải chia rẻ ông cùng ai đó. Không, Huy Trần con đừng đi trời tối thế này biết ngủ nơi nào chứ?
Muốn bật dậy chạy theo con trai, nhưng nhớ đến mẹ con Phụng Kiều còn đang chờ mình dắt đi ăn, ông đành ngồi lại Không vì tình bạn xưa cũng nghĩ đên Thục Nhàn một chút.
-Bồi! Cho một chai rượu nữa
Hết chai rượu thứ hai k Huy Trần đưa tay gọi thêm một chai rượu nữa
- Dạ... Anh bồi quen mặt chạy đến, cắn môi ngần ngại - Anh thông cảm, nhà hàng của bọn em sắp đóng cửa rồi ạ.
- Đóng cửa - Huy Trần trợn mắt, sừng sộ - Muốn đuổi thì nói thẳng đi vịn cớ làm gì
- Dạ không - Anh bồi sợ hãi - Tụi em không dám đuổi anh đâu. Mong rằng anh thông cảm, Đến giờ quy định, tui. em phải đóng cửa thôi
Đóng cửa thì đóng cửa, rút một xấp tiền quăng mạnh xuống bàn, Huy Trần hét
-Khuôi một chai rượu đem đến đây. Tôi sẽ ra ngoài uống
- Dạ.. dạ.
Anh bồi hốt hoảng chạy đi mau, trong chớp mắt đã đem chai rượu lại một chai Black anh White danh tiếng.
Ôm chai rượu vào lòng như thể ôm một tình nhân, Huy Trần bước đi loạng choạng. chưa bao giờ anh uống nhiều như thế và cũng chưa bao giờ thấy buồn hơn thế
Anh không ham địa vị, cũng chẳng trọng tiền tài. Cái lớn nhất trong cuộc đời anh là tình thương, là sự quan tâm, săn sóc của người cha mà mình đã đánh mất suốt hai mươi năm dài đăng đẳng
Sáu năm, sao chỉ là sáu năm mà không phải là sáu mươi năm chứ? Đưa chai rượu lên môi tu ừng ực, Huy Trần hỏi ông trời: Sao ông chỉ ban cho anh bấy nhiêu thời gian ngắn ngủi. Ông cố biết sinh nhật lần thứ hai mươi đó anh đã khóc nghẹn ngào trong hạnh phúc? Nụ hôn của cha, điều bình thường và thừa thải của bao đứa trẻ, anh phải đổi đến năm hai mươi tuổi mới được một lần
Cha! Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được tình yêu thương, lòng lo lắng của cha. Anh sung sướng đến điên lên được Những tưởng niềm hạnh phúc đó sẽ còn kéo dài mãi đến suốt đời mình
Huy Trần lại đưa chai rượu lên môi cay đắng. Con đường khuya vắng bóng người, bàn chân anh lang thang qua mấy khúc quanh rồi và còn lang thang đến tận đâu? Sao tâm tư anh sáo rỗng
Cha ơi! Chuyện gì đã xay ra? Dừng chân bên cây cột điện ven đường, Huy Trần khóc nấc lên. Bỗng dưng sao cha không còn thương con nữa? Cha bảo con ra riêng, tự lập, cha sợ con tránh mất gia tài và địa vi của cha? Hay sợ con cản trở tình yêu của cha dành cho hai mẹ con Phụng Kiều nào đó? Cha ơi! Vì một người đàn bà mà cha đành lòng đánh mất con sao? Cha có biết là con yêu thương cha lắm không? Con không thể chia rẻ cha cũng bất kỳ ai khác
Còn mẹ! Thêm một ngụm rượu cay nồng, Huy Trần cay đắng khóc. Trong tâm tư của anh, hai mươi sáu năm rồi không có người mẹ ấy. Ba không yêu thương anh. Ngày xưa thế và bây giờ cũng thế. sự mất tích của anh sẽ không gây cho bà chút xáo trộn nào. Thâu canh, suốt sáng, bà chỉ biết vùi đầu vào các quán bài tứ sắc. Và những quán mặt chượt Tứ lâu, chúng là lẽ sống của bà. Chúng quan trọng hơn đứa con được bà mang nặng đẻ đau này
...
Hôm nay xí nghiệp tan ca nên Tâm Như về trễ. Con đường xa lộ vắng tanh, một mình giữa đêm khuya đạp xe về. cô nghe buồn và sợ lắm. Buồn nỗi cô đơn hiu quạnh. Sợ là sợ một tên cướp từ trong bóng tối nhảy ra uy hiếp.Của chẳng có gì, chỉ một đôi bông, một sợi dầy chuyền nhỏ xíu, nhưng mất nó rồi. phải dành dụm cả năm trời mới mua lại được. Tâm Như chưa bị, cũng chưa gặp tên cướp bao giờ, nhưng các bạn của cô thì... bị hoài. Con đường này mất an ninh làm lại tối tăm. Biết các cô công nhân hay tăng ca ra về vào đêm hôm khuya khoắt, các đạo tặc thi nhau lộng hành cướp phá. Băng này bị bắt, băng nhóm khác lại mọc lên
Cái số mình sao cực khổ. Nhấn chân trên cái bàn đạp chạy bon bon, Tâm Như thẫn thờ sao là trẻ mồ côi, sao có người chị chỉ biết chồng? Sao không thể là tiểu thư khuê các sinh ra trong một gia đình quyền quý, một bước đi có kẻ hạ người hầu, là được lên xe xuống ngựa
Hay là con một giám đốc công ty cũng được. Tâm như lại rưng rưng nước mắt, nhớ chuyện lúc chiều. Cô gái con giám đốc, cô ta cũng trạc tuổi cô, lại xấu hoắc hưo, vậy mà sướng như tiên, chẳng phải làm cái gì, cô một chiếc xe riêng tha hồ du lịch nơi này nơi khác. son phấn, áo quần toàn hàng hiệu. Đã vậy còn quen được một anh chàng đẹp trai cao ráo, nghe đâu cũng là con của một giám đốc tên tuổi lừng lẫy
Còn mình thì sao? đẹp hơn cô ta gấp bội, hai mươi bốn tuổi đến nơi rồi mà vẫn chưa tìm gặp một công tử đẹp trai nào. Chung quanh cùng phân xưởng, cao lắm là được trưởng chuyên, quản lý... nghía mà thôi
Là một cô gái mộng mơ, lãng mạn lại đa tình, Tâm Như khao khát yêu được, được yêu lắm chứ. Cô đơn chỉ vì cô muốn treo giá ngọc chờ thời. Chờ... chờ đến bao giờ? Tuổi xuân phải mất rồi trở thành gái già chăng? Đám con trai nhà giàu ngu ngốc,sao không biết hay còn một cô gái đẹp đang sẵn sàng yêu, đang sẵn sàng dâng tặng trái tim
-Ôi... Ôi... Một bóng đen bỗng lao nhanh nhận ra trước mặt cản đường. Kẻ cướp chăng? Nghe chân tay bủn rủn, Tâm Như không kịp thời bóp thẳng
Ầm!
Chiếc xe đâm xầm vào người tên cướp lăn kênh. Lồm cồm ngồi dậy, Tâm như càng thất kinh hồn vía khi thấy gã cứ nằm dài ra bất động, khắp người nồng nặc mùi rượu
Không phải ăn cướp. tâm như hoàn hồn bớt sợ. Muốn bỏ mặc gã, nhưng lương tâm không cho phép. Cô rón rén lật người tên lên xem xét rồi sững người ra bất động kinh hoàng
-Huy Trần! Trời ơi! Anh ấy bị thương rồi, tính sao đây
Nặng nhẹ thế nào không biết, vừa nhìn thấy vết máu chảy trên khắp mặt Huy Trần, Tâm Như đã cuống lên hốt hoảng. Chấn thương sọ não rồi chăng? Sao anh cứ mê man như chết vậy
Làm sao.. làm sao bây giờ? Tâm như đứng ngồi bối rối. Một mình cô không thể đỡ nổi anh, cũng như không thể chở anh đến bệnh viện bằng chiếc xe đạp được
-chú.. chú ơi, giúp đỡ
Một chiếc Honda trờ đến, mừng quýnh, Tâm Như đưa tay vẫy kêu rối rít
-Có chuyện gì?
Cho xe chạy chậm lại, người đàn ông nghi ngờ hỏi. Đoạn đường này thường xảy ra nhiều vụ cướp, ông không thể không cảnh giác
-Cháu lỡ đụng anh ấy bị thương rồi, không biết giải quyết làm sao cả. Tâm Như mếu máo
Vẻ mặt sợ hãi cùng hiện trường trước mặt làm người đàn ông không nghi ngờ nữa. Bước xuống xe, nhìn thấy mặt Huy Trần đầy máu. Ông giật mình thảng thốt
- Đưa đến bệnh viện mau
Tâm Như ào khóc
-Nhưng cháu không thể chở.
-Lên đây, cháu ngồi sau kiềm anh ấy
-Vậy chiếc xe đạp của cháu thì sao
Tâm Như nhìn chiếc xe đạp ngại ngùng. Người đàn ông gắt gỏng
- Để đó đi, cứu người quan trọng hơn
- Dạ... quay nhìn chiếc xe một lần, Tâm Như lặp cặp bước lên xe. Trước khi để ông chở vút đi cô còn dặn - Một lát đến bệnh viện rồi bác quay trở lại lấy dùm cháu chiếc xe nha
-Ờ, được rồi
Người đàn ông gắt nhẹ rồi đạp máy, chiếc xe phóng như bay thẳng hướng vào bệnh viện.
****
Huy Trần không sao cả, anh chi bị rách da, trầy sơ sài trên trán. Hôn mê chỉ vì anh quá say thôi
Nhận định của bác sĩ phần nào giúp Tâm Như bình tâm trở lại, dù đến bây giờ, hơn năm tiếng đồng hồ qua rồi, anh vẫn chưa tỉnh lại. Ngồi trên chiếc ghế dành cho thân nhân nuôi bệnh, suốt mấy giờ liền, Tâm Như cứ nhìn Huy Trần không chớp mắt
Đẹp trai, quyến rủ và thu hút lạ. Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ Tâm Như nhìn thấy một chàng trai nào có vẻ đẹp như anh vậy. Không thư sinh, cũng chẳng rắn rỏi phong trần. Nét mặt anh cuồng định và nghiêm nghị vẻ chững chặc của anh làm người ta sợ. Nhưng nụ cười của anh làm người ta nhẹ cả lòng. Đôi mắt sáng tinh anh nhìn thẳng luôn trung thực, chiếc mu!i vừa cao vừa thẳng của anh làm trái tim cô nghe phập phồng xao xuyến
Không phải bây giờ, ngay lần gặp đầu tiên, Tâm Như đã có cảm giác này về anh rồi. Có phải là tình yêu? Cô không biết, chỉ thấy mình ngưỡng mộ và thích anh ghê lắm. Chỉ muốn nhìn anh mãi không thôi
Sao mình lại đụng vào anh nhỉ? Tâm Như bâng khuâng tự hỏi lòng. Có phải trời cao đã thấu nỗi lòng cô than thở, ban cho cô mối duyen này? Ôi, có khi nào cô và Huy Trần trở thành người yêu của nhau không? Dám lắm chứ? Các tiểu thuyết vẫn viết đầy ra đấy. chuyện đụng xe rồi trở thành chồng cũng đâu có lạ lùng
-Ôi! Tôi đang ở đâu thế này?
Mãi nghĩ, Tâm Như không hay Huy Trần tỉnh lại. đến khi nghe tiếng anh hỏi lớn, cô mới giật mình choàng tỉnh
-Ôi! Huy Trần! Anh đã tỉnh lại rồi.. bác sĩ, bác sĩ ơi! Mừng rỡ cô lao nhanh ra cửa
-Bác sĩ... - Nắm chặt tay cô kéo lại. Huy Trần ngơ ngác. Tôi đang ở bệnh viện ư? Sao lại thế
-Vâng - Tâm Như gật đầu, bèn kể anh nghe chuyện mình đã vô ý đụng phải anh té lăn nhào
Cả chuyện chiếc xe bị mất và chuyện mình thức canh anh suốt đêm không ngủ, cô cũng không giấu giếm
-Ra thế! Chớp mắt sờ tay lên trán, vòng băng trắng trên đầu. Huy Trần lạ lẫm - Cô có thể bỏ mặc tôi trên đường vắng? Có ai thấy đâu. Cớ gì lại tốt với tôi thế?
-Em cũng không biết nữa? con mắt cụp xuống rồi mở lên ngay. Nhìn thật sâu vào mặt Huy Trần, Tâm Như bổng có một quyết định ngoài ý muốn - có lẽ vì... em yêu anh quá
-Yêu! Cố chống tay ngồi dậy, Huy Trần té nằm luôn xuống nệm - Cô bảo là yêu tôi hả?
-Phải - Tâm Như không bối rối cũng chẳng chút sợ hãi, hồi hộp nào. Nguyên nhân nào khiến cô thấy mình hôm nay can đảm quá. Cô không biết, cô chỉ biết đây là cơ hội cho mình hoàn thành ước mơ bấy lâu thôi - Anh không coi thường em chứ?
Coi thường? Chớp mắt, nhìn kỷ hơn cô gái trước mặt mình Huy Trần nghe lòng dửng dưng không tình cảm. Dù anh thấy rõ ràng cô gái trước mặt mình đẹp lắm, song xưa nay, Huy Trần không có ý định lập gia đình, nên chuyện đẹp xấu của các cô gái đối với anh không quan trọng. Cũng như chưa một lần trong đời mình anh tự hỏi: Tình yêu là cái quái gì mà các danh nhân, thi sĩ tha hồ tán dương, ca tụng? Thật khó hiểu, tại sao lại phải đem lòng yêu thương một người lạ hoắc chẳng dây mơ rể má với mình, rồi sau đó đau khổ, thậm chí hy sinh cả sinh mạng của mình cho họ nữa. Nhảm nhí, đúng là trò nhảm nhí
Ở trung học, lên đại học rồi vào làm tổng giám đốc của "Vương Tịnh", tuy đẹp trai, giàu có nhưng chưa bao giờ Huy trần được ai yêu cả. Tính khí thất thường, khó gần gũi, ích kỷ và độc tài của anh khiến các cô nàng không ưa nổi. Ban đầu, có thích đấy, nhưng... gặp gỡ trao đổi vài lần là không còn chịu nổi, nên... cái từ "yêu " lần đầu tiên anh mới nghe trong cuộc đời mình
Tại sao Tâm Như lại yêu mình nhỉ? Huy Trần chau mày khó đoán. Anh chẳng cô cái gi tốt lành để yêu, để phải bỏ công chăm sóc. Có chăng là... mớ tiền khổng lồ trong ngân hàng và chức danh tổng giám đốc tạm thời kia
Hẳn là Tâm Như chưa biết chuyện anh bị ba bỏ rơi đâu. Nếu biết, cô sẽ chẳng dại gì bám theo một thằng tay trắng. Hừ! Cay đắng ngập lòng, hận đời, Huy trần bỗng muốn làm một điều gì để trả thù đời cho đỡ hận
Tâm Như chăng, đưa đôi mắt nhìn về phía tâm như, thấy cô đang pha sữa cho mình. Huy Trần bỗng nở nụ cười cay độc, Tâm Như muốn tiền, sao anh không cho cô thỏa nguyện để đổi lấy sự quan tâm, thương yêu mà anh chưa từng có trong đời
-Tâm Như! Huy Tan bổng lên tiếng gọi
-Anh cần chi? - Tâm Như quay đầu lại. Sự thú nhận vội vàng và liều lỉnh lúc nãy đã làm cô hổ thẹn. Đôi má ửng hồng lên trong đẹp lạ.
-Nếu cô đồng ý ở lại bên tôi, yêu thương, quan tâm săn sóc cho tôi chu đáo thì tôi sẽ cho cô tình yêu và tất cả.
Đôi mắt long lên, Huy Trần nói với vẻ độc ác và cay đắng nhất đời mình có được
-Thật ư? Nhưng Tâm Như không nhìn ra điều ấy. Quay đầu lại, cô mỉm cười hạnh phúc và niềm tin ngây thơ nhất đời mình - Nếu vậy, thì em sẽ yêu anh, yêu suốt đời
-Hay lắm! Con mắt hơi nheo lại, Huy Trần chìa cánh tay ra mai mỉa - Tôi cảm thấy mỏi tay quá, cô bóp hộ giùm tôi một chút có được không
- Dạ được, dạ được ạ! Tâm Như sốt sắng gật đầu ngay. Bưng ly sữa đến đặt lên chiếc tủ đat ở đầu giường, cô vui vẻ - Bóp tay xong rồi, em sẽ đút sữa cho anh uống
Nhắm đôi mắt lại, tận hưởng sự êm ái ngọt ngào của một người được yêu chăm sóc, Huy Trần thở phào sảng khoái, không được yêu thương không được quan tâm thì bỏ tiền ra mua lấy. Ôi! cái chân lý giản đơn vậy, sao đến bây giờ anh mới hiểu.
Hạnh Phúc Từ Đâu Tới Hạnh Phúc Từ Đâu Tới - Hạ Thu