Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6251 / 11
Cập nhật: 2015-12-08 15:34:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gủ một giấc dài chán chê, Nam Du lăn một vòng, làm vài động tác cho thư giãn rồi mới rời khỏi giường.
Đến bên cửa sổ, ngắm nhìn mông lung. Đó là thói quen của Nam Du mỗi khi thức dậy.
Paris trong tầm mắt của mọi người là một thành phố đẹp. Và với cô cũng thế, nó chẳng những đẹp mà mỗi ngày mỗi mới nữa.
Hít một hơi dài, Nam Du nhắm mắt để cảm nhận cái mới sắp đến gần.
Cộc... cộc... cộc...
- Nam Du? Bạn thức chưa vậy?
Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi cửa Anna làm Nam Du mất hết nguồn cảm hứng.
Giọng cô vọng ra:
- Mình thức rồi. Bạn vào đi!
Anna dùng vai đẩy cửa. Cô bước vào, trên tay là một cái khay nhỏ đựng đầy thức ăn.
- Ngủ một giác, chắc là đói bụng rồi phải không?
Nam Du quay lại:
- Sao bạn biết hay vậy?
- Mình cũng có một lúc giống như bạn. Buồn, mệt mỏi, ngủ rồi sau đó thì đói bụng.
Anna đặt cái khay lên bàn:
- Bạn đến đây ăn đi. Tuy không phải là những món bạn thích, nhưng hy vọng bạn ngon miệng.
Nam Du rời khỏi chỗ đứng. Cô nhìn khay thức ăn xúc động:
- Cám ơn bạn, Anna!
- Có gì đâu. Chúng ta là bạn bè mà. Bạn khách sáo là mình giận đó.
Anna kéo Nam Du ngồi xuống ghế.
- Ăn đi kéo nguội!
Nam Du cầm miếng bánh mì lên rồi để xuống. Tự nhiên cô chẳng thèm ăn chút nào.
- Sao vậy?
Anna nhướng mày:
- Khô à?
- Không.
Nam Du lắc đầu:
- Mình đói thật nhưng cái miệng mình không muốn ăn.
- Vậy thì uống sữa.
Anna đưa ly sữa cho bạn:
- Lót dạ đi Nam Du. Hôm qua tới giờ bạn đã không ăn gì rồi.
-........
- Buồn thì buồn sức khoẻ vẫn là trên hết đấy! Bây giờ không ai quan tâm mình ngoại trừ chính mình đâu. Bạn hiểu không?
Nam Dạ chợt nhìn Anna:
- Bạn biết hết rồi à?
- Xin lỗi, không phải mình tò mò...
- Không sao, đó không phải là chuyện bí mật. Mình chỉ tiếc, mình không nhận ra sớm mọi việc thôi.
- Ở một đất nước tự do, cuộc sống tình cảm giống như Randy không phải là chuyện dễ bàn cãi. Vì thế, mình khuyên bạn đừng quá bận tâm về nó. Hãy tập cho mình bản tính vô tư thì bạn sẽ không buồn khổ vì một người nào.
-...
- Giống như mình nè. Đã biết tình cảm cho đi không mong nhận, nên mình chẳng chờ đợi, đau khổ làm gì. Một khoảnh khắc nào đó thôi, bây giờ Randy trước mắt mình chỉ là một người đàn ông như bao người đàn ông khác.
- Bạn nói mình nghe, nhưng hình như mình không giống bạn, Anna ạ. Bởi mình không yêu Triệu Khang và không đau khổ vì ông ta.
- Không yêu?
- Ừm. Mình với Triệu Khang chỉ mới bắt đầu một tình bạn. Nhưng...
- Mình hiểu rồi.
Anna cắt ngang:
- Bạn đã thất vọng khi biết rõ về con người Randy chứ gì?
- Phải. Càng ngày mình càng nhận ra, Triệu Khang không muốn thay đổi cách sống của mình, dù rằng ông ta tha thiết được là chính mình. Ông ta quan trọng sự cho đi hơn là sự cảm thông san sẻ. Mình... mình thật hối hận khi quen biết và làm bạn với ông ta.
Anna lắc nhẹ:
- Bạn không hiểu Randy thì đúng hơn. Anh ấy không bao giờ dành tình cảm cho những người chỉ biết lợi dụng và gian dối. Trước và bây giờ cũng vậy, Randy luôn luôn công bằng và có tình yêu thương. Vì thế, phụ nữ mới bám theo anh ấy và muốn có đồng tiền từ anh ấy. Nếu bạn có trách, thì trách tại sao Randy cứ mãi hận đời, sống một cuộc sống không nghiêm túc, để lúc nào cũng mang phiền phức đến cho mình.
- Bạn không nên biện hộ cho ông ta. Mấy ngày ở Cô- nhắc, mình đã thấy hết rồi.
- Thấy cái gì? Khắc nghiệt với người làm hay tàn nhẫn với vợ?
-...
- Nam Du à! Mình chợt phát hiện ra một điều nha. Từ ngày quen biết Randy, bạn cũng thay đổi hẳn đi... ít nói, ít cười, ít đùa, thay vào đó là những nghi ngờ suy nghĩ lung tung.
- Mình ư?
- Đâu, bạn thử kiểm nghiệm lai xem. Có phải Nam Du bây giờ không giống Nam Du của thời gian trước không?
- Làm gì có.
- Không còn nhìn đời bằng cặp mắt vô tư, tâm hồn trong sáng, mà lấy cuộc sống của một người ra để mổ xẻ, để bắt bẻ. Bạn đâu phải như vậy.
- Mình...
- Nói thật đi, có phải bạn đang cố tình né tránh trái tim mình.
- Không phải. - Nam Du phản ứng nhanh.
- Thế thì tại sao bạn trở nên khó chịu?
- Nhất là với Randy.
Từng câu nhấn của Anna làm Nam Du lúng túng. Cô không biết phải nói sao, nhưng quả thật là cô đang né tránh. Cô không muốn phải đối diện với tình cảm của mình trong lúc này. Có không thể yêu Triệu Khang, cô...
Anna đặt nhẹ tay lên vai bạn:
- Thôi, nếu không muốn thì đừng cố suy nghĩ để trả lời. Mình không ép buộc bạn, nhưng bạn thay đổi mình để né tránh thì điều đó không nên. Coi chừng bạn mệt mỏi và ngã luỵ đấy! Mình vẫn thích một Nam Du hồn nhiên hơn là một Nam Du u sầu. Bạn cười lên đi!
Nam Du nhe răng:
- Hi hi...
- Trời! Bạn nhát ma mình hả? Cười gì kỳ cục vậy?
- Chứ đương không bảo cười, mình còn khùng hơn đó.
Nam Du khoát tay:
- Thôi được rồi. Nghe bạn phê bình quá, mình sẽ thay đổi. Nghĩa là không trầm tư nữa. OK?
- Nói thì nhớ đó nghe.
- Quân tử nhất ngôn.
Hai cô gái nhìn nhau rồi bỗng phá lên cười Anna đề nghị:
- Xuống phố nghe. Hôm nay mình làm tài xế cho bạn, đưa bạn đi tham quan những nơi bạn muốn đến.
Nam Du, một phút suy nghĩ:
- Thật chứ?
- Ừm.
- Vậy bạn đưa mình đến đại lý bán vé máy bay đi.
- Chi? - Anna không khỏi ngạc nhiên.
- Ba tháng hè mình không làm việc nữa thì về thăm gia đình.
- Ạ! Bạn làm mình hết hồn. Mình lại tưởng...
- Tưởng mình đến một thành phố khác xin việc à? Chưa đâu, năm nay không phải là năm may mắn của mình. Hẹn mùa hè năm sau vậy!
- OK. Mình sẽ nói David năm sau tìm cho bạn một công việc thích hợp hơn.
- Cám ơn nhiều.
Anna đứng lên:
- Đi ngay bây giờ chứ?
- Ừm. Mình đang cần vé gấp. Chỗ nào có vé đi ngay thì cho mình đến.
- Hơi khó à.
- Một, hai ngày sau cũng được.
Hai cô gái rời khỏi phòng để xuống lầu. Đang đi, Anna khựng lại:
- Nhưng hộ chiếu đâu mà bạn đi? Mình nghe Randy nói, bạn bỏ quên chìa khoá phòng chỗ anh ấy.
- Bạn đừng lo, hộ chiếu lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Cái gì quên, chứ nó không quên.
- Tốt!
- Mà này Anna!
Nam Du dặn dò:
- Nếu Triệu Khang có gởi lại chìa khoá bạn nhớ giữ giùm mình nha.
- Ừm...
- Còn nữa, ông ta có hỏi thăm gì về mình, bạn đừng nói mình về Việt Nam thăm gia đình nhé.
- Sao thế? - Anna thắc mắc.
- Không lẽ bạn giận Randy đến nỗi... cắt đứt mọi quan hệ? Bạn không thấy thiếu công bằng sao?
Nam Du nhún vai:
- Công bằng hay không công bằng, với mình không còn quan trọng. Mình xác định rồi, tương lai là trên hết. Mình không muốn phiền não thêm.
- Chắc không đó?
- Chớ mình thấy sự phiền não của bạn chưa hết đâu. Một người không bao giờ bỏ cuộc như Randy, chắc chắn không từ bỏ mục đích của mình. Mình thì hy vọng, bạn cũng sẽ không từ bỏ hạnh phúc của chính bạn.
- Hạnh phúc của mình là gia đình là những người bạn tốt giống như bạn và anh David, chứ không phải có một người đàn ông bên cạnh mới là hạnh phúc.
Huống chi...
- Người bạn từng nghĩ đến đã có gia đình, đúng không?
- Ừ - Nam Du này, không sao đâu. Có niềm tin là có hy vọng.
- Đúng! Nhưng mình không hy vọng vào Triệu Khang.
Nam Du vượt lên và đi xuống nhà trước. Anna thấy thế cũng không đề cập đến Randy nữa. Vì cô chợt hiểu, yêu một người đàn ông không "tự do" như Randy, kết quả chỉ là sợi chỉ mong manh.
Anh dạt dào tình cảm, nhưng thứ tình cảm đó không phải là tình yêu. Randy không hề biết yêu, trái tim anh dường như bị đông cứng bởi cuộc sống đầy tủi nhục. Trước đây, có thể anh muốn biết cảm giác của người có tiền, có uy quyền, thế lực như thế nào. Cho nên...
- Anna!
Nam Du đẩy cửa rồi vội vàng ngoắt bạn:
- Đến đây nhanh lên.
- Gì vậy?
Anna bước nhanh đến chỗ bạn. Nam Du nghiêng đầu sau cánh cửa chỉ:
- Bạn có quen biết chủ nhân căn nhà kế bên không?
- Căn nhà nào?
- Số 9 ấy.
- A! Bạn muốn nói đến gã tên James ở trong nhà ấy à? Mình biết, nhưng không thân. Hàng xóm gặp nhau, chào hỏi thế thôi. Mà sao tự nhiên bạn quan tâm đến vậy?
Anna tò mò.
- Không phải mình quan tâm, mà mình đã bị quê trước mặt ông ta.
- Quê?
- Phải.
Nam Du kể vắn tắt chuyện lúc sáng cho Anna nghe. Khi nghe xong, Anna không nhịn được cười.
- Trời ơi! Đến nhà mình bao nhiêu lần rồi mà bạn cũng có nhầm lẫn ư? Số 9 và số 11 đâu giống nhau.
- Mình có nhìn số đâu. Nếu nhìn số, mình đâu bị quê đến độ như vậy. Thêm nữa, cổng hai nhà đều na ná nhau...
- Bạn gõ cửa lộn nhà, rồi chủ nhân có nói gì không? Có khó chịu không?
- Không. Ông ta hỏi mình tìm ai, rồi nhiệt tình chỉ nhà cho mình.
- Bạn may mắn đó. Chứ James nổi tiếng là khó chịu khi ai đó phá giấc ngủ của mình. Mấy hôm trước nè, bạn gái anh ta gõ cửa đâu khoảng tám, chín giờ gì đó, thế mà anh ta quát lên, mình cũng hết hồn.
Nam Du lè lưỡi:
- Đúng là may mắn thật. Nhưng nếu lúc sáng James quát mình, chắc mình xỉu mất. Nhìn ông ta, mình cũng muốn xỉu rồi nói chi...
Anna trêu:
- James không khó chịu với bạn, có lẽ vì bạn dễ thương đấy!
- Mình nhà quê và trông buồn cười thì đúng hơn.
Anna chúm chím môi, lách người ra ngoài:
- Để mình gọi hỏi James xem, vì sao anh ấy không khó chịu với bạn nhé.
Nam Du hoảng hồn:
- Ôi, Anna! Đừng làm thế. Không khéo chúng ta bị một trận bão đấy.
- Lâu lâu, nghe chửi cũng đâu có sao.
- Thôi mà.
Nam Du kéo tay bạn:
- Không giỡn nữa. Bây giờ xuống phố đi!
- OK.
Anna nghiêm chỉnh trở lại:
- Bạn thay đồ nhé. Mình lấy xe rồi đi ngay.
- Ừm. Năm phút là xong.
Đúng như lời nói. Năm phút sau, hai cô gái trẻ rời khỏi căn nhà số 11 bằng chiếc xe hơi màu xám bạc. Mùa xuân về tự bao giờ.
􀃌 􀃌 􀃌 Một chuyến bay dài từ Paris, Nam Du không cảm thấy mệt mỏi, xuống sân bay là cô đón xe về Cần Thơ ngay.
- Cha ơi! Con về nè.
Chiếc xe khách vừa ngừng lại trước cửa một căn nhà khang trang trên đường Nguyễn Văn Cừ, là Nam Du hết gọi ầm ĩ:
- Cha ơi!
Quên cả cái va ly còn ở trên xe, Nam Du phóng nhanh vào nhà:
- Cha...
Tiếng gọi ngưng ngang, bước đi bỗng khựng lại, Nam Du trố mắt ra với cảnh tượng trước mặt. Ông Nam Văn đang dựa người vào gối, còn Bằng Lăng thì vuốt ngực cho ông, trông hai người rất gần gũi.
- Nam Du?
Bằng Lăng ngừng tay mừng rỡ:
- Mày vừa về đấy à?
Ông Nam Văn cũng nhìn thấy con gái:
- Con gái...
Lúa ngồi trên máy bay, Nam Du rất nôn nao, nhưng giờ đây, cô đứng yên một chỗ, khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng.
- Cha và Bằng Lăng đang làm gì vậy? Hai người...
Ông Nam Vản rướn người ngồi dậy, trông ông rất mệt môi:
- Con gái! Đến đây nào.
Bằng Lăng đi đến bên cạnh Nam Du:
- Mày làm sao vậy?
- Mày có biết, khi mày nói không về trong mùa hè này, bác Văn buồn lắm không?
- Chứ không phải cha tao vui và mong muốn tao đừng về à?
- Mày nói gì thế?
Bằng Lăng nhìn bạn:
- Hình như mày đang giận bác Văn và giận cả tao nữa? Nói đi! Tại sao mày giận?
- Hừ! Mày làm gì, mày không biết sao? Đúng là xấu hổ.
Nam Du bước qua mặt Bằng Lăng, cô tiến về chỗ ông Nam Văn:
- Đáng lý ra con rất vui cha ạ. Nhưng hình ảnh vừa rồi, khiến con nghĩ sao đây?
- Hình ảnh gì?
- Cha và Bằng Lăng...
Đến bây giờ, Bằng Lăng mới chợt hiểu, thì ra Nam Du đã hiểu lầm khi thấy... Cô vội chen vào:
- Nam Du! Không giống như những gì mày nghĩ đâu.
- Tao nghĩ sao?
- Thì... mà thôi. Mày nói chuyện với bác Văn đi. Tao sẽ gặp mày sau.
Bằng Lăng bỏ ra ngoài. Còn lại hai cha con, ông Nam Văn hỏi:
- Sao con và Bằng Lăng mới vừa gặp nhau lại gây nhau vậy? Hai đứa không phải xa nhau rất nhớ nhau sao? Con...
Ông Nam Văn chợt ôm lấy ngực ho một tràng dài. Nam Du lo lắng:
- Cha! Cha không sao chứ?
- Cha không sao. - Ông nam Văn thều thào.
- Nói không ra hơi mà còn bảo không sao. Thôi, cha nằm xuống nghỉ đi.
Nam Du vừa dìu ông Nam Văn nằm xuống ghế bố thì một cô gái trẻ bưng cái chén nhỏ đang bốc khói đi vào:
- Chị Nam Du!
- Em là...
- Thu Hương, con bác Sáu ở đầu xóm. Chị nhớ không?
Nam Du lẩm bẩm:
- Thu Hương... à, đúng rồi!
Cô chợt nói:
- Lúc trước, em thường mang cơm đưa đến đây cho bác Sáu, đúng không?
- Dạ.
- Chà, một năm không gặp, em xinh đẹp hẳn ra nghe.
Thu Hương bẽn lẽn:
- Chị mới đẹp kìa. Nhìn chị, em tưởng cô hoa hậu nào chứ.
- Ôi, biết nói đùa ghê.
- Thật mà. Lúc nãy, khi thấy xe chở chị ngừng trước cửa, mọi người trong cơ sở ai cũng tò mò nấp sau cánh cửa để nhìn chị. Anh Quốc Tuấn bảo chị giống Việt kiều.
- Việt Nam thì có.
Nam Du hất mặt:
- Em vào làm ở đây rồi à?
- Dạ.
- Bao lâu rồi?
- Khoảng nửa năm.
- Em làm bên khâu nào?
- Em phụ sổ sách cho bác Văn và chị Bằng Lăng.
- Thế à?
Nam Du nhìn cái chén trên tay Thu Hương:
- Gì vậy?
- Dạ.... thuốc của bác Văn.
- Thuốc?
Nam Du ngạc nhiên:
- Ba chị bệnh à?
- Dạ, bác Văn bệnh gần nửa nam nay rồi.
- Sao chị không được biết?
- Có lẽ bác Văn không muốn chị lo lắng rồi ảnh hưởng đến việc học. Bác cũng không cho chị Bằng Lăng thông báo...
- Nhưng chị là con mà, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, chị sẽ rất ân hận, em biết không? Thôi, đưa chén thuốc đầy cho chị.
Thu Hương đưa chén thuốc cho Nam Du.
- Bác Văn khó uống thuốc lắm. Chị cố thuyết phục nghe.
- Ừ.
- Em ra ngoài đây!
- Ừm.
Đi được vài bước, Thu Hương khựng lại:
- À! Cái vay của chị, em đã mang lên phòng cho chị rồi đấy!
- Cám ơn em.
Nam Du bưng chén thuốc đến bên chỗ ông Nam Văn đang nằm.
- Cha!
Ông Nam Văn mệt mỏi mở mắt ra.
- Con vừa nói nói chuyện với ai vậy?
- Thu Hương.
Nam Du vừa để chén thuốc lên bàn, vừa đỡ ông Nam Văn dậy:
- Cha thấy trong người thế nào?
- Hơi mệt thôi, nhưng nghỉ một chút sẽ khoẻ.
Nói xong câu ấy, ông Nam Văn lại gập người ho tiếp. Nam Du nhăn mặt:
- Cha thật là... bệnh nhiều thế sao không chịu đi bệnh viện? Cứ nằm nhà uống thuốc, biết bao giờ mới hết đây?
- Bệnh của cha, không cần đi bệnh viện đâu.
- Cái gì cha cũng không cần, không cần. Nửa năm rồi, nếu con không về, cha còn định giấu con đến bao giờ?
- Chạ.... - Hôm nay, con sẽ đưa cha đi bệnh viện kiểm tra.
Nam Du quyết định, cô quay ra ngoài gọi lớn:
- Thu Hương!
- Thu Hương!
Thu Hương chạy lên:
- Chị gọi em?
- Gọi giùm chị một chiếc taxi!
- Dạ....
- Nhanh lên, sao còn đứng đó!
Thấy Thu Hương ngập ngừng, Nam Du quát:
- Dạ.... chị định đi đâu ạ? Nhà có xe...
- Chị định đưa cha chị đến bệnh viện khám, nên không thể đi bằng xe Honda. Em hiểu chứ?
- Vâng!
- Thế thì nhanh lên!
- Dạ.
Thu Hương quay đi, ông Nam Văn lắc đầu:
- Cha không đi bệnh viện đâu.
- Vậy cha có muốn sống lâu với con gái của cha không? Cha có muốn nhìn thấy con gái cha có một cuộc sống tốt đẹp không?
Nam Du hỏi:
- Tất nhiên là cha muốn.
- Vậy thì cha phải nghe con. Đến bệnh viện kiểm tra, nếu không có gì nghiêm trọng thì con đưa cha về nhà.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.
Nam Du nghiêm mặt:
- Cãi lời con, là con trở về trường ở bên Pháp ngay đấy. Cha muốn ba tháng hè có con gái bên cạnh, hay muốn tiếp tục một mình ngóng đợi?
Nghe con gái hăm doạ, ông Nam Văn quýnh lên:
- Thôi được rồi, cha nghe lời con. Nhưng cha có một yêu cầu.
- Mười yêu cầu, con cũng chấp nhận, miễn sao cha không từ chối đến bệnh viện với con là được.
- Cha... đến bệnh viện khám thôi rồi về, cha không ở lại đâu nghe.
Ông Nam Văn ra yêu cầu làm Nam Văn muốn phá lên cười, nhưng cô cố nén lại:
- Nếu bác sĩ bảo cha không nghiêm trọng thì con bắt cha ở lại làm gì.
Nam Du sửa lại cổ áo cho ông Nam Văn - Giờ đi nghe?
- Ừ.
Nam Du dìu ông Nam Văn đứng dậy, đúng lúc Thu Hương và cả Bằng Lăng bước vào:
- Chị Du! Có xe rồi.
- Ừ Bằng Lăng phụ dìu ông Nam Văn:
- Có cần tao đi theo không?
- Không cần đâu. Cứ ở nhà lo công việc đi. Nếu có gì, tao sẽ gọi về - Vậy cũng được.
Bằng Lăng lấy cái điện thoại và một xấp tiền ra đưa cho bạn.
- Mày sẽ cần đến nó.
- Cám ơn.
Ra đến xe, Nam Du đỡ ông Nam Văn ngồi ở ghế sau bà cô cùng ngồi lên:
- Cho chúng tôi đến Phòng khám Đa khoa Cần Thơ.
- Vâng?
Anh tài xế taxi cho xe chạy đi. Bằng Lăng và Thu Hương đứng nhìn theo:
- Hy vọng có Nam Du về, bác Văn sẽ khá hơn.
Gõ Cửa Trái Tim Gõ Cửa Trái Tim - Trần Thị Thanh Du Gõ Cửa Trái Tim