Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
nh Tú cùng gia đình từ giã Thảo sau 7 ngày vui vẻ bên nhau. Bà Huỳnh rất vừa ý cách xếp đặt nhà cửa ngăn nắp của Thảo trong gia đình. Bà thường tấm tắc khen nàng:
- Bác rất tích lối sinh hoạt của con Thảo à! Nhà gọn gàng sạch sẽ ai cưới được con sau nay thật là hữu phước
Thúy Lan cười bảo:
- Phải nhà em có ông anh nào nữa nhất định không để chị thoát khỏi tay em đâu nhé
Thảo cười chọc lại:
- thật mừng, nều không có cô em chồng lanh lẹ như em khổ cho thân con Thảo này biết bao!
Anh Tú xen vào với ¸ánh mắt lạ:
- Mẹ và Thúy Lan chưa biết chứ Xuân Thảo có anh bạn cùng lớp đẹp trai, nhà giàu đang cầu hôn Thảo đó!
Vỗ tay thật lớn, Thúy Lan hỏi:
- Vậy sao? Em đâu có biết. Chừng nào cưới, em sẽ đóng phù dâu bên cạnh chị nhé. Bao giờ vậy chị?
Xuân Thảo liếc Tú cười gượng:
- Anh Tú nói giỡn cho vui chứ có ai thèm thương chị đâu. Chị với anh
Thế Vinh chỉ là bạn thôi, chứ không có gì hết Thúy Lan à.
- Thế Vinh ư? Tên đẹp chắc anh ấy lịch sự lắm phải không Thảo
Xuân Thảo thành thật đáp:
- Anh ấy rất lịch sự khó mà chê, nhưng còn tuỳ nhãn quang của mỗi người
- Vậy tại sao chị không thích, chị chê à?
- Không có, có lẽ chị chưa nghĩ đến vấn đề hôn nhân, chị còn đi học, kết hôn sớm như vậy ng ta cười chết.
Bạch Vân với nụ cười điểm nhẹ trên môi, nàng cất tiếng
- Không duyên nợ thì vậy đó cô Thảo. Có khi cận kề năm ba năm mà tình cảm không hề nảy nở giưã hai ng. Thế mà cuộc gặp gỡ bất ngờ trong phút giây ngắn ngủi làm thay đổi tình cảm trong ta. Tình yêu đến vội vàng khi tim ta chưa chuẩn bị gì cả
Thúy Lan mở to vòng mi cười:
- Bạch Vân lấy kinh nghiệm bản thân truyền đạt lại cho chị em mình đó Thảo
Thảo cười đồng tình:
Vậy thì chúng ta chuẩn bị tiếp cuộc gặp gỡ bất ngờ này đi Thúy Lan
Thúy Lan nhìn Xuân Thảo cười:
- Hoàng tử của chị chắc đẹp và oai hùng lắm. Còn ng của em thì chắc là tay lái gỗ tầm thường thôi.
Xuân Thảo bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tú và nét mặt căng thẳng của Bạch Vân, nàng dịu dàng đáp:
- Thúy Lan hãy nghĩ ngược lại không được sao? Mà nếu được một tình yêu chân thật và tim mình thật sự rung động về ng ấy, dù đối tượng yêu thương đó ở trong tầng lớp nào chị cũng vui vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân tốt đẹp đó. Thúy lan không nên buồn nếu có ng yêu không may ở hoàn cảnh khốn khổ như thế. Đã yêu nhau thật lòng mình hãy chia sẻ những bất hạnh và khuyến khích ng ấy vượt qua cảnh tù túng để tạo nên sự nghiệp mới phải chứ.
Thúy Lan ngạc nhiên hỏi:
- Chị thật sự mang tư tưởng ấy chứ?
- Dĩ nhiên rồi, em không tin sao?
- Không phải, Ý em muốn nói nếu ng ấy kém tài xấu xí thương chị chị có yêu họ không? Có thật tâm nâng đỡ họ không?
Thảo cười nghiêm giọng đáp:
- Nếu chị yêu, tim chị xao xuyến thật sự, chị bất chấp gia đình xã hội, chị sẽ chấp nhận tình yêu và hôn nhân ấy không do dự
Thúy Lan cười nheo mắt
- Có thiệt không nghe? Không ai ép mà hứa à? Sau này gặp trường hợp này chị hát bài "sang ngang" là chết với em đó nha.
Bà Huỳnh xen vào:
- Má có cảm tưởng Thúy Lan là phóng viên hay là độc giả phỏng vấn khi Xuân Thảo đảm nhiệm mục "gỡ rối tơ lòng" vậy.
Bạch Vân cười cao giọng hỏi:
- Má biết tại sao Thúy Lan đặt ra những câu hỏi ấy không?
Bà Huỳnh ngạc nhiên hơi:
- Tại sao vậy Bạch Vân?
Bạch Vân nhìn Tú rồi chậm rãi đáp:
- Dạ, tại Thúy Lan ngạc nhiên khi cô Thảo vưa đẹp, vừa có địa vị trong xã hội, lại xuất thân trong gia đình khá giả. Với những ưu điểm đó cô có thể kết hôn cùng ng giàu có ở giới thượng lưu trí thức như cô, Thế mà, qua câu chuyện vừa rồi, cô Thảo cho tụi con thấy cô có tư tưởng khác thườg, cô hoà mình trong giới bình dân để yêu ng tầm thường như Huỳnh Nga giữ mối tình của Trần Minh vậy.
Xuân Thảo nhìn nét lãnh đạm và ánh mắt lóc sáng khi hướng về nàng của Bạch Vân, Thảo ngầm hiểu thiện cảm cho nàng chưa và sẽ không bao giờ nảy nở trong lòng Bạch Vân. Thảo cười phân bày:
- Bạch Vân à! chị đừng đưa em lên như thế. Sở dĩ em có ý tưởng đó là em tự biết gía trị của mình như thế nào rồi. Em chỉ may mắn hơn Thúy Lan trong vấn đề học vấn thôi. Đó là một nghề tự mưu sinh như bao nghề khác trong cuộc sống, chứ đâu có danh vọng gì? Còn tình yêu, tuy em chưa yêu nhưng em thiết nghĩ nó quý giá và trong tình yêu đó không cần thiết phải có điều kiện nhất là địa vị tiền bạc xen vào.
Bạch Vân hỏi:
- Có nghĩa là cô có thể lập gia đình với một tên lái gỗ tầm thường bất chấp sự cản trở của gia đình, nếu cô yêu?
Thảo nhìn ánh mắt của Bạch Vân nằm yên trên gương mặt sượng sùng của Tú. Nàng hiểu ý Bạch Vân muốn ám chỉ Tú và mình, Thảo thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, em cố thể lập gia đình với bất cứ ng nào trong mọi tầng lớp, nếu ng ấy và em thật sự yêu nhau. Ba em rất tôn trọng tự do của con cái, nên em nghĩ rằng vấn đề này không gặp trở ngại nào cả. Chị không tin em có ý đó sao?
Thúy Lan cười đồng tình với Thảo:
- Em cũng có ý nghĩ như chị Thảo vậy! Nhưng không biết bao giờ mới gặp
Bạch Vân nghiêng mặt hỏi Thảo:
- Không phải là tôi không tin Thảo, Nhưng ý tôi muốn hỏi rằng Thảo đã gặp " tiếng sét ái tình chưa" mà có tư tưởng phóng khoáng đó? Tôi nghĩ Thảo đã yêu nên tình yêu trái ngang kia giúp Thảo giữ tư tưởng ấy trong hồn.
Anh Tú xen vào, giọng chàng trầm ấm:
- Thảo đừng tranh cãi nữa, mỗi ng một quan niệm, cứ giữ và làm theo những gì mình muốn. Thúy Lan, em cứ đợi, tình yêu thường đến trong bất ngờ không ai đoán trước được. Khi đến rồi dù đắng cay, ngọt ngào mình cũng phải chịu thôi em ạ.
Bạch Vân cười đưa mắt nhìn Thảo:
- Anh Tú lấy kinh nghiệm bản thân truyền đạt cho chúng ta đó Thảo
Bà Huỳnh cười theo:
- Má ngồi đây nghe các con triết lý toàn là tình yêu, không có đứa nào biết lo lắng vấn đề làm ăn cả. Các con à, Hai trái tim vàng một mái nhà tranh chỉ có trong phim thôi, Còn thực tế, có tiền mới nuôi trái tim, mạng sống của chúng ta để kéo dài tuổi thọ của tình yêu các con à!
Bạch Vân cười nũng nịu:
- Má đã qua rồi thủa mơ mộng của tuổi vào yêu, tuổi tụi con đg trong thời kỳ mộng mơ yêu thương mà.
Thúy Lan xen vào:
- chỉ có em và Thảo là có quyền mơ mộng thôi. Còn chị và anh Tú đã có bến bờ rồi không nên thả hồn theo mây nữa, phải không chị Thảo?
- Đúng vậy, chỉ có hai chị em mình lênh đênh chưa biết thuyền ghé bến đục hay trong đây…
Thúy Lan cười:
- Nếu trong thì ở, đục "lóng phèn", không trong thì " Vọt êm" về nhà ở với má là xong.
Tiếng cười vang lên sau đớ…
Giờ Thảo ngồi nơi bàn học nhớ lại tất cả diễn biến từ ngày gặp Tú với nỗi buồn đầy ắp trong lòng
Anh Tú có gì hơn Thế Vinh đâu? nhất là bên anh lại có Bạch Vân, vợ chưa cưới. Dù chưa có lễ đính hôn nhưng ng lớn hai bên đã hứa với nhau… thì trước sau họ vẫn là của nhau trong tiếng pháo chấp nhận sự liên kết ấy trước măt mọi ng. Đó là cản trở lớn, bắt buộc Thảo phải huỷ diệt đi tình cảm vừa nhen nhúm trong lòng vơi hình ảnh của Tú.
Thảo buồn bực vô cùng, nếu tình cảm này có được nơi Thế Vinh, Thảo sẽ cùng Vinh phấn đấu trước sự ngăn trở của mẹ chàng!
Còn Anh Tú, nàng bất lực vì Bạch Vân sừng sững trước mắt. Nàng không thể phá tan đạo đức gia đình để lao vào tình yêu không đoạn kết đó.
Tai tiếng và sự cắn rứt lương tâm không cho phép Thảo tiến sâu vào tội lỗi… Thôi đành! Tình cảm đầu tiên vưaf nảy nở trong tim, thì vũng buồn đầy ắp bám víu hồn nàng. Tình yêu chưa đem lại cho nàng niềm vui nhỏ nào. tình đã vội vã đem men đắng cho nàng cay xé cho giọt lệ khóc tình tuyệt vọng âm thầm lăn nhẹ trên môi.
Thế Vinh bước vào nhà nhìn Thảo ngồi trầm ngâm bên bàn học, dáng mảnh khảnh ấy thật cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn này. Chàng nghe lòng xao động, tình cảm dận hờn bay cao nhường lại niềm thương dâng đầy trong đôi măt gửi về nàng
Thế Vinh bước lần về bên nàng, Thảo bất chợt ngước lên bắt gặp ánh mắt thân quen nồng nàn ấy từ chàng, nàng bỡ ngỡ hỏi:
- Anh đến bao giờ vậy?
Thế Vinh nhìn năm ngón tay vội vàng lau lệ trên má của Thảo. Chàng trầm giọng đáp:
- Anh đến đúng lúc để nhìn em khóc
Thảo bối rối gượng cười hỏi:
- Anh đến có chuyện gì không?
Vinh ngọt ngào đáp:
- Nếu có chuyện gì anh mới đến sao? Anh không thể đến thăm em bình thường à?
Xuân Thảo mỉm cười:
- Thăm em thì được rồi, but sợ Thúy An biết được sẽ phiền cho anh thôi.
Vinh trợn mắt hỏi:
- Em muốn nói gì?
Xuân Thảo cười nheo mắt:
- Anh vờ vĩnh với em nũa à?
Thế Vinh ngồi cạnh nàng, gằn giọng:
- Em nói đi, anh vờ vĩnh điều gì với em? Anh không hiểu gì cả. Tự nhiên em lại nhắc Thúy An đối với anh
Thảo cười cười đáp:
- Hôm nay sao anh đến thăm em, anh không còn giận nữa à?
Thế Vinh chau mày hỏi lại:
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh. Tại sao em nhắc đến Thúy An với anh?
Thảo nghiêng mặt nhướng mày:
- Thúy An không là vợ sắp cưới của anh à? Em nhắc đến nàng thay anh có gì là lạ đâu?
- Ai nói với em Thúy An là vợ của anh?
- Bác gái bảo tin ấy có sự công nhận của Thúy An nữa, không đúng sao?
Thế Vinh cau có:
- Nói bậy! ai nhận cô ả là vợ chứ
Xuân Thảo cười giọng nàng vui vẻ:
- Nếu đó là sự thật, em mừng cho anh chứ có gì đâu mà gắt gỏng với em?
Vẫn trong tư thế đó, Thế Vinh đáp:
- Em được tin này nên em tự chia tay với anh có phải không?
- Đâu có, tự anh giận em chứ em có giận anh đâu
Thế Vinh cắc cớ hỏi:
- Nếu biết anh giận sao em không đến tìm anh?
- Mình thi rồi, bài vở trả cho trường lớp, em lấy lý do gì đến tìm anh, trong khi Thúy An…
- Là vợ của anh nên em ngại à?
- Có thể như vậy, vì em không muốn mẹ anh buồn, Thúy An giận hờn anh vì em!
Thế Vinh cau có:
- Trong lòng em nghĩ rằng, anh yêu Thúy An chứ nào biết anh yêu em, khổ vì em mà điên cũng vì em. Thảo em nghe rõ chưa?
Thảo chua xót đáp:
- Thế Vinh à! Anh hãy bình tĩnh lại, giữa chúng ta không thể nào kết hợp được. Anh hãy vui với hạnh phúc bên Thúy An cho mẹ anh vừa ý đẹp lòng. Mình không bao giờ thành vợ chồng, vì em…
Thế Vinh tức giận hỏi nhanh:
- Em sợ bức tường ngăn cách mà mẹ anh đã chắn trước mặt em
Thảo đau khổ đáp nhỏ:
- Không phải.
Thảo muốn bảo rằng: " Nàng không hề nghe tim mình cảm xúc vì chàng" But nhìn gương mặt thiểu não và ánh mắt âu sầu của Thế Vinh, nàng ngập ngừng không nỡ thốt lên lời phũ phàng ấy. Thế Vinh lại nghĩ nàng vì hình thúc mẹ chàng phô bày đó mà Thảo cắt đứt mọi liên lạc giữa hai ng. Chàng nóng nảy bảo:
- Thảo, em nghe đây! Anh yêu em, không ai áp đặt anh cưới Thúy An được. Em đừng sợ, tình cảm trong anh không có gì thay đổi. Hãy tin anh!
Thảo lắc đầu dịu dàng đáp:
- Thế Vinh à! Từ bao năm nay chúng ta quen biết nhau, chưa bao giờ em thoát khỏi ra tình bạn, em không thể chập nhận hôn nhân với anh. Hơn nữa, mẹ anh đã chọn cho anh cô con dâu đẹp, lại sang trọng, đức hạnh, giàu có, em thật sự mừng cho anh. Thế Vinh, mình vẫn là bạn của nhau như xưa nay mà!
Thế Vinh xoay Thảo lại cho mặt đối mặt, ánh mắt nhìn nàng giận dữ:
- Em nói gì? Em không hề có tình yêu cho anh ư? Em muốn anh cưới Thúy An cho mẹ anh vui và em cũng rảnh nợ để lòng thảnh thơi yêu ng khác phải không?
Xuân Thảo thở dài, nếu yêu Vinh, nàng sung sướng biết bao khi chàng giận dữ chống đối mẹ để bảo vệ tình yêu của nàng. Giờ đây, nàng không thể lừa dối Thế vinh mãi được. Nàng không đành lòng để Thế Vinh chống trả mẹ để cuối cùng được thể xác lạnh lùng của Thảo, điều ấy thật bất công đối với chàng. Thảo nắm tay Vinh xiết chặt, giọng nói nghẹn ngào với ánh mắt long lanh ướt:
- Thế Vinh, hãy nghe em nói đây, em suy nghĩ bao đêm… Anh bình tĩnh, em mới đủ can đảm nỏi lên những gì em đã nghĩ.
Thế Vinh đành gật đầu:
- Em nói đi, anh nghe đây.
Xuân Thảo đưa tay gạt lệ nói tiếp:
- Bao năm qua chúng mình quen thân với nhau, tình anh đối với em quá nặng nồng ( hiểu chết liền), thân thiết. Nhưng em… em cám ơn anh… thì anh sẽ giận hờn không nhận, em chỉ biết ôm tình cảm của anh vào lòng trong cảm tạ âm thầm. Còn tình yêu và hôn nhân không thể nào chúng ta hoà hợp được.
Thế Vinh nuốt buồn đau vào lòng. Nàng chậm rãi tiếp:
- Vì tình yêu đôí với anh chưa thật sự đến trong em. Em không dối anh, em không đành lòng thấy anh đau khổ trong vai chú rể bên cô Thảo với thể xác không hồn em muốn giữ mãi tình bạn giữa hai ta.
Thế Vinh nâng cằm Thảo lên chàng nhìn ánh mắt buồn bã của nàng trong nước mắt vây quanh. Thế Vinh cười buồn:
- Cám ơn em đã lo cho hậu quả của mình trong ngày mai, nếu anh áp đặt em theo ý anh. Anh biết mẹ mình thích" môn đăng hộ đối" nên không tế nhị khi tiếp em. Nhưng anh biết lòng em không vì những lời đả kích đó mà xa anh. Có lẽ tim em thật sự yêu ai ngoài anh nên dành cho anh những lời cay đắng ấy mà lòng em không chút chua xót, phải không em?
Xuân Thảo nắm tay Thế Vinh bóp nhẹ, giọng trầm ấm dịu dàng:
- Anh đừng dận em. Từ ngày nào đến giờ em chỉ cận kề bên anh thôi, vui buồn em cùng anh chia sẻ nên không muốn anh đau khổ vì em trong nghĩa vợ chồng. Em là ban, em là em gái bên anh mãi mãi.Thế Vinh, đừng giận anh nhé! Em có thể nói dối với ai but vói anh thì không thể được
Thế Vinh ôm Thảo trong tay mình, anh rít giọng hỏi
- Em yêu ai? hắn có gì hơn anh chứ?
Thảo ngập ngừng rồi đáp:
- em chưa yêu ai làm sao em biết hắn là ng như thế nào mà chỉ cho anh. Thế Vinh, anh đừng gắt gỏng với em được không?
Thế Vinh trừng mắt
- Nếu em chưa yêu ai, làm sao em biết tình cảm của chúng ta không phải là tình yêu trong em chứ?
Xuân Thảo cắn môi nhìn Thế Vinh ngỡ ngàng đáp
- Em biết… em biết… anh hãy tin em mà đừng ép chế em phải nói những lời mà em chưa thể nói…Thế Vinh anh hãy cưới Thúy An theo lời định đoạt của cha mẹ, hạnh phúc sẽ đến với anh mà. Thúy An đâu có gì để anh từ chối chứ.
Thế Vinh nắm vai nàng lắc mạnh
- Em biết gì về cô ta mà nói chứ? Anh không yêu thì em đừng bắt anh cưới họ, cũng như em không yêu anh thì em không thể nào làm vợ anh được. Xuân Thảo! em thấy sao, có đúng không?
Xuân Thảo với đôi mắt đầy lệ, nàng gật đầu, giọng trầm buồn đáp
- em nghe, em nghe rồi… Thế Vinh anh không giận em chứ?
- Ko. Nếu giận được em đó là điều tốt đối với anh. But làm sao anh buồn em được vì em quá chân thành, dù lời thành thật ấy xé nát lòng anh. Xuân Thảo, anh vẫn yêu và đợi chờ sụ thay đổi trong em, hy vọng một ngày nào đó cô dâu đi bên cạnh anh sẽ là em
Xuân Thảo bắt gặp ánh mắt chứa trọn niềm vui ấy của chàng, lòng nàng xúc động, Thảo bật khóc nghẹn ngào đáp
- Em cũng mong vậy. Thế Vinh tha lỗi cho em, em đã đem đến cho anh điều phiền muộn.
Thế Vinh vuốt tóc Thảo dịu giọng
- Anh hiểu lòng em… thôi mình đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Thế Vinh bước đến ghế bố dài cạnh nàng, thở dài hỏi
- Em định chon bệnh viện nào vậy
Xuân Thảo vuốt ngược tóc ra sau đáp nhỏ
- Chưa biết kết quả làm sao định được. Anh thích làm ở bệnh viện nào?
- Nếu điều kiện cho phép anh chọn Chợ Rẫy, vừa gần nhà vừa có đủ phương tiện cho mình học hỏi thêm
- Em cũng muốn thế
- Hôm thi em làm bài khá không?
- Tàm tạm chứ không bằng các kỳ thi rồi
Thế Vinh gật đầu
- Tại anh và Tú làm phiền em nhiều
- Không có gì… anh giận cũng đâu làm gì quá đáng, còn Tú thì bị bệnh bất ngờ đâu ai biết trước. Nếu chị Bạch Vân không đau chị ấy đã vào đây lo lắng phụ, em cũng đỡ phần nào
Thế Vinh nghe Thảo đáp với giọng tự nhiên khi nhắc đến vợ của Tú, chàng ngạc nhiên hỏi
- Anh ấy có vợ à? Em không yêu Anh Tú sao Xuân Thảo?
Nàng cười giữ nét mặt tự nhiên đáp
- Anh nghĩ gì khi nói em yêu Anh Tú?
- Anh tưởng em yêu anh Tú nên chê Thế Vinh này chứ?
- Vì thế lúc trước anh mới cộc cằn, dằn vặt em phải không?
Thế Vinh cười gật đầu
- Lúc đó em giận anh lắm hả?
Xuân Thảo cười, lòng nói thầm" nếu yêu anh thật sự, em sẽ giận anh ghê lắm", nhưng…
- Đâu có, em hiểu anh nên đâu có giận. Mình là bạn mà!
Thế Vinh nghiêm mặt đứng dậy bảo với giọng buồn bã
- Anh về nha, khi nào có kết quả anh sẽ cho em hay.
Xuân Thảo đưa Thế Vinh ra cửa nhỏ giọng
- Anh đừng buồn em nhé!
- Mình vẫn là bạn mà phải không?
Thế Vinh bỏ đi sau câu đáp lạnh nhạt ấy.Thảo đưa mắt nhìn bóng Thế Vinh chập chờn trong nắng. Nếu yêu Thế Vinh, sự ngăn trở của chàng không lớn lắm. Còn Anh Tú, nàng không thể vượt qua được bước tường luân lý mà Bạch Vân đang đứng trước mặt nàng. Thảo ngậm ngùi cho số phận mình
Người nàng yêu đã yên bề gia thất, còn kẻ yêu nàng cũng sắp lập gia đình. Chỉ còn nàng với dòng lệ đau buồn theo ngày tháng
Lệ buồn em khóc tình giang dở
Cho tóc thôi dài, thôi thương nhớ.
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng