Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Chương 5
C
uộc họp còn kéo dài lê thê thêm 1 ngày rưỡi nữa. PROOF có 1 đồng minh, đó là 1 cựu tù binh chiến tranh. Với 1 bài phát biểu rất ấn tượng ông đã kể chuyện mình và các bạn tù đã không bao giờ từ bỏ hy vọng cũng như niềm tin nơi tổ quốc mình ra sao. Ông nói với những thính giả đang chăm chú lắng nghe rằng ngay cả những khi ở trong những tình cảnh bi đát nhất ông và những người bạn tù cũng chưa bao giờ nghĩ là họ sẽ bị bỏ rơi và quên lãng.
Keely và các đại biểu khác của PROOF ăn mừng thắng lợi nho nhỏ ấy, nhưng sự vui mừng của họ chỉ rất ngắn ngủi. 1 đại diện của cục kho bạc xác nhận tổng số tiến đã lấy của những người đóng thuế để trả lương cho những người mất tích mà có thể đã chết từ lâu. Hạ nghị sĩ Walsh và vài người khác gật gù vẻ nghiêm trang nghe bản báo cáo tài chính ấy. Keely chỉ ước gì được xéo lên cái bụng béo ị của Walsh lúc này, khiến hắn phải cảm thấy đau nhói.
Suốt những giờ ngồi trong phòng họp Keely phải hết sức khéo léo để tránh mọi kiểu đối mặt với Dax - dù là vô tình hay cố ý. Rõ ràng ông cũng biết tiếp xúc với nàng sẽ là không có lợi, vì thế không hề nói năng gì với nàng cả.
Dưới bề ngoai họ làm ra vẻ xa lạ và không hề biết gì về nhau cả là 1 sự thông hiểu đến nghẹt thở. Keely thường xuyên cảm thấy ánh mắt Dax nhìn mình. Nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại lúc sáng sớm, nàng đỏ bừng đến tận chân tóc dẫu cho lúc đó nàng có bắt gặp ánh mắt ông hay không. Nhưng có những lúc nàng không đủ sức cưỡng lại nỗi thôi thúc phải liếc nhìn sang ông.
Vẻ kiểu cách của ông bỗng trở nên vô cùng thân thiết. Cái nơ thắt tuyệt khéo trên cổ chẳng còn nguyên như cũ được lấy 1h. Những ngón tay bứt rứt sốt ruột cứ kéo mãi cho đến khi cái nút thắt lỏng ra. Cúc cổ áo phải tuột khỏi khuyết. Cái cổ họng rám nắng khỏe mạnh như bạnh ra vì thở nhanh.
Ông ngồi ngửa dựa ra lưng ghế, khuỷu tay chống lên tay ghế bọc da. 1 ngón tay cái chống cằm, 3 ngón kia bịt miệng, ngón trỏ để trên má như chỉ vào vết sẹo nằm ngay dưới mắt.
Ông chăm chú lắng nghe, quan sát kỹ càng, thỉnh thoảng lại ghi chép nguệch ngoạc vào sổ.
Ông nhìn Keely.
Có lần cái nhìn chăm chú của ông quá tha thiết đến nỗi nàng thu hết can đảm nhìn lại - mặc dù biết như vậy là không khôn ngoan. Tim nàng như hẫng đi và ngừng đập. Phổi như bị ai bóp nghẹt. Mồ hôi túa ra ướt đẫm 2 tay. Bụng phập phồng như có hàng triệu đôi cánh đang vỗ chấp chới. Mắt ông khiến nàng hiểu ông chẳng chú ý gì đến người đang nói mà chỉ nghĩ đến nàng.
Ngón tay đặt trên má thay cho lời chào thầm lặng. Cử động quá kín đáo, thậm chí chắc chẳng ai nhận thấy. Keely hiểu cử chỉ đó và đáp lại bắng cách hạ nhanh hàng mi xuống. Thông điệp gửi đi còn hơn cả lời chào. Nó có nghĩa là: ước gì tôi có thể nói chuyện được với em. Ước gì tôi không ở trong căn phòng này, vào chính cái lúc này và không làm cái việc chúng ta đang làm. Ước gì… - quá nhiều thứ và toàn những thứ không thể.
Vào buổi trưa ngày thứ 3, khi hạ nghị sĩ Parker đề nghị mọi người nghỉ ăn trưa thì ông đề nghị chiều hôm đó họ được tạm nghỉ, cả ngày hôm sau nữa:
- Chúng ta đã thảo luận 3 ngày hôm nay rồi. Tôi nghĩ là chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ thấu đáo hơn về những gì đã được nghe, gỡ bỏ những gì còn vướng mắc - cứ tạm gọi là như vậy đi - trước khi thảo luận lần cuối cùng.
Được mọi người vui mừng ủng hộ, ông gõ búa hết giờ và cuộc họp tiểu bang tạm nghỉ.
Betty vui mừng nói:
- Tuyệt vời, tôi cần nghỉ 1 ngày để sửa lại tóc và móng tay. Với lại tôi cũng hết tiền rồi và phải đến 1 ngân hàng nào đó. Còn em thì sao, Keely? Chiều nay em có muốn đi mua sắm với chị không?
Keely mỉm cười nhưng lắc đầu:
- Chắc là không đâu, chị Betty, nhưng chắc các chị khác thể nào cũng đi cùng chị. Nếu chị cho phép thì em xin kiếu. Chắc là em sẽ về phòng và vùi đầu vào 1 quyển sách rồi ngủ ngon lành.
Betty cười và đập vào cánh tay người phụ nữ trẻ:
- Vậy thì tạm biệt em. Hẹn gặp em vào bữa tối nhé!
Keely nghĩ 1 lúc rồi nói:
- Vâng, hẳn rồi. Khi nào chị về thì gọi điện cho em.
Betty quay đi sau khi lo lắng liếc nhìn Keely. Keely chưa kịp tự hỏi vì sao chị lại nhìn mình như vậy thì cảm thấy có người chạm nhẹ vào vai. Dax đứng đó, miệng mỉm cười hết cỡ, quá rặng rỡ, quá cởi mở, quá hàm ý và quá thận mật. Ông nói ngay:
- Bà Williams, từ bữa trưa hôm nọ đến giờ tôi vẫn chưa có dịp nói chuyện với bà. Hy vọng bà cảm thấy cuộc họp không quá căng thẳng?
- Không hề, ông hạ nghị sĩ ạ. Tôi đã nghĩ là cuộc họp diễn ra khá chậm. Như vậy là điềm tốt cho chúng tôi, bởi vì tất cả các ông đều cân nhắc vấn đề 1 cách thận trọng.
Ông nghiêm trang gật đầu cứ như nàng vừa phát biểu 1 điều rất quan trọng. Ông tiến đến gần hơn, khoanh tay trước ngực nhìn mãi xuống đôi mũi giày đánh bóng loáng dưới chân mình và hỏi rất khẽ đến nỗi nàng hầu như không nghe rõ:
- Thực ra em thế nào?
- Khỏe.
- Tối nay tôi phải đi dự 1 buổi tiệc cocktail chết tiệt ở Đại sứ quán pháp. Người ta nói là nếu muốn thì có thể đưa bạn đi cùng. Em có…
Dax bỏ lửng lời mời, nhưng nàng hiểu ông muốn nói gì.
- Không được đâu, Dax. Ông biết rõ như vậy là không khôn ngoan kia mà.
Vẻ mặt nghiêm trang của ông rất thích hợp với đề tài câu chuyện họ cần trao đổi với nhau - vấn đề MIA. Ông lẩm bẩm:
- Phải, tôi biết. Thôi, hãy hy vọng là mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp cho tất cả mọi người, bà Williams ạ - ông nói to hơn và đưa tay cho nàng. Khi đôi bàn tay nắm lấy nhau, mắt họ cũng gắn vào nhau - và trong 1 khoảnh khắc của nhịp đập trái tim, cả thế giới như không còn tồn tại nữa. Nhưng rồi tất cả trở lại bình thường, quá nhanh chóng.
Al Van Dorf từ phía sau nói:
- Này ông nghị sĩ, tôi đang tự hỏi không hiểu có thể đề nghị ông nói vấn đề ngân sách quốc phòng quá lớn sẽ được đem ra bàn bạc trong tiểu bang không?
- Nhất định rồi, Al. Bà Williams, chúc bà nghỉ ngơi vui vẻ - Dax lịch sự nói.
- Cám ơn ông, ông Devereaux - Keely gật đầu chào và quay đi để 2 người đàn ông ở lại với nhau. Đôi chân nặng trĩu đưa nàng ra khỏi phòng họp. Nàng phải đợi khá lâu trên đại lộ Pensylvania mới vẫy được taxi, nhưng cũng chẳng bận tâm. Gần như nàng thấy tiếc là đã không đồng ý đi dạo phố mua hàng cùng với Betty. Cả 1 buổi chiều chán ngán đang chờ đợi nàng. Bất cứ gì khác cũng hơn là ngồi co ro trong phòng khách sạn, mòn mỏi cho điều không thể xảy ra.
Nhưng hoá ra nàng chẳng nhớ mấy về buổi chiều buồn chán đó. Keely trở về phòng và ngay lập tức ngủ thiếp đi mê mệt, mãi mấy tiếng đồng hồ sau khi Betty đến gõ cửa phòng nàng mới tỉnh dậy. 2 người quyết định không ra khỏi khách sạn và xuống ăn ở Trade Vic, vì thời tiết không tốt lắm.
Sau khi ăn xong, trong khi đi ngang qua sảnh để tới buồng thang máy, Betty hỏi:
- Hôm nay chị mua 1 bộ đồ mới. Sao em không lên phòng chị, chị sẽ diện thử cho em xem. Tối nay TV chiếu 1 bộ film cũ có Robert Taylor - Barbara Stanwyck. Dĩ nhiên là em không thể nhớ ra họ là ai.
Keely cười:
- Dĩ nhiên là em nhớ chứ! Em ngồi xem film cùng chị có được không? - nàng ghét cái ý nghĩ phải trở về phòng ngồi 1 mình. Sau khi ngủ được đẫy giấc, nàng chưa muốn lại ngủ tiếp ngay.
- Ồ, chị rật thích. Thôi, chúng mình hãy hư đốn thật sự và lấy 1 chai vang - Betty nói vẻ bồng bột rất trẻ con.
Mấy tiếng đồng hồ sau Keely đã cảm thấy lơ mơ vì uống khá nhiều ly vang và xem 1 bộ film đen trắng rất lãng mạn. Nàng và Betty đã cười khúc khích như những cô nữ sinh vì mấy cốc rượu vang và đã gào lên những bản tình ca lãng mạn. Lúc chia tay Betty nàng buồn ngủ rũ, ngáp ngắn ngáp dài và loạng choạng đi trên dãy hang lang vắng tanh.
Cửa thang máy mở ra, Keely tỉnh ngay lập tức khi thấy Dax đang đứng tựa vào tường. Vẻ nghiêm trang lừ đừ khi trước đã biến mất thay bằng sự chăm chú quá đáng, cứ như 1 anh lính lười biếng vừa bị trung sĩ huấn luyện quát lên ra lệnh. Ông đứng thẳng lên, rũ chiếc áo đang khoác trên vai xuống tay. Mặt ông nở nụ cười hết cỡ:
- Lên à?
- Không, xuống.
- Tôi đi với em 1 đoạn. - ông mời. Thấy nàng ngần ngừ và lo lắng liếc nhìn quanh, ông nói - không ai có thể trách chúng ta tình cờ gặp nhau trong thang máy công cộng, 1 khi chúng ta ở cùng khách sạn. Hơn nữa, điều gì có thể xảy ra trong thang máy kia chứ? - ông chỉ đùa nhưng Keely bất giác nhìn xuống tấm thảm dày dưới chân. Ông làu nhàu - hãy quên những lời tôi vừa nói đi. Vào đây.
Nàng bước vào, 2 cánh cửa trượt đóng lại sau lưng nàng, nhốt họ bên trong, tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới bên ngoài và tạo thành 1 vũ trụ riêng của 2 người.
Nàng ngượng ngập hắng giọng:
- Bữa tiệc thế nào?
- Ầm ĩ. Ngập khói thuốc. Đông đúc.
- Có vẻ vui nhỉ.
Ông chẳng nói thêm điều gì về bữa tiệc và không hề nhớ gì về nó, mặc dầu mới chỉ từ đó về cách đây mấy phút. Ông đã ăn bánh, uống rượu, trong suốt bữa tiệc chỉ toàn băn khoăn không hiểu Keely thích món gì và ước gì họ có thể cùng nhau chia sẻ 1 cái bánh sandwich kẹp bơ lạc và gói bắp nổ trước lò sưởi, trên đivăng, trong giường…
Ông đã uống có lẽ hơi nhiều rượu nặng và băn khoăn không hiểu nàng có thích rượu vang trắng ướp lạnh không. Trong lúc nghe cái giọng the thé của bà vợ 1 quan chức ngoại giao nước ngoài - 1 bà béo tốt và đeo quá nhiều nữ trang ông chỉ toàn hình dung ra đôi môi Keely ướt mọng rượu vang. Ông tưởng tượng mình đang được áp vào đôi môi mềm mại như những cánh hoa đó.
Mọi người đàn ông trong bữa tiệc đều hau háu nhìn cô thư ký của 1 thượng nghị sĩ - ai mà chả biết tấm thân kiều diễm kia đã được mọi bàn tay đàn ông ở Capital Hill vuốt ve. Tối nay thân hình kiều diễm đó bó chặt trong 1 chiếc áo dài đỏ chật căng. Bộ ngực núng nính với đôi hông rộng đung đưa như mời mọc. Chỉ cách đấy mấy tuần thôi thì Dax có thể nhận xét về cơ thể người đàn bà đó 1 cách thông minh và đầy tưởng tượng như tất cả mọi người đàn ông khác. Thế nhưng tối nay ông thấy cô ta thật dâm đãng và ngu độn. Tâm trí ông còn mải nghĩ về 1 thân hình thanh nhã hơn nhiều. Mềm mại và đầy nữ tính, nhưng vẫn rất gọn gàng. Tròn trĩnh nhưng vẫn chắc lẳn. Đáng được vuốt ve… vậy mà không thể chạm tới được.
Nàng khẽ nói:
- Đến phòng ông rồi đấy.
Thang máy đã lên đến tầng trên cùng và cửa mở tách ra. Bên kia hành lang là dãy phòng của ông, lạnh lẽo không hơi ấm. Nguồn hơi ấm duy nhất có thể an ủi ông đêm nay đang đứng ngay cạnh ông đây, trong thang máy này, và đang nhìn ông kinh ngạc.
Ông hỏi:
- Em vừa ở chỗ nào?
- Trong phòng Betty. Chúng tôi xem 1 bộ film cũ và buông thả mình để uống 1 chai vang.
- Trắng hay đỏ?
Nàng nhắm mắt như đang thưởng thức rượu vang:
- Vàng - nàng thì thầm rồi mở choàng mắt khi nghe tiếng rên của ông vang ngập cả buồng thang máy như tiếng rống tức giận của 1 con hổ bị cướp mất mồi. Ngón tay ông bấm nút tầng 7, nút số 7 bật sáng trong khi cửa thang máy lại khép lại:
- Sao lại…?
- Tôi đi cùng em xuống tầng của em - Dax nói giọng thanh minh.
- Ông không nên làm thế!
- Em không cần phải nhắc tôi.
Nàng nhìn đi chỗ khác, phật ý trước giọng nói sẵng của ông. Ông nói:
- Tôi xin lỗi. Tôi không giận em. Tôi chỉ điên lên vì…
Nàng vội chêm vào:
- Tôi biết.
Họ nói càng ít càng tốt.
Thang máy lại dừng ở tầng của nàng và cửa lại mở ra, nhưng nàng chưa kịp bước ra thì ông đã lại ấn 1 nút khác. Nàng không nhìn thấy ông ấn nút nào, nhưng cũng chẳng cần biết. Cửa lại đóng:
- Dax…
10h sáng mai tôi sẽ dón em ở trước cửa khách sạn. Ăn mặc bình thường.
- Tôi không thể - nàng lắc đầu phản đối.
- Không thể ăn mặc bình thường ư? - ông trêu. Mãi đến giờ nàng mới nhìn thấy nụ cười quen thuộc, nụ cười khiến cái lúm đồng tiền lũm sâu xuống và khiến đôi mắt đen của ông sáng lên thành màu nâu.
Nàng nhìn ông vẻ coi thường:
- Tôi không thể gặp ông được.
- Chắc chắn là em có thể gặp tôi được.
Thang máy lại dừng lại, cửa lại mở ra, Keely và Dax giật mình nhìn thấy 1 cặp vợ chồng tuổi trung niên đang đứng ngoài. Họ gần như quên hẳn rằng đâu phải chỉ có họ là 2 người duy nhất trên đời. Dax lịch sự hỏi:
- Xin chào. Các vị lên tầng mấy?
- Tầng 4 - người đàn ông đáp.
Dax bấm thang cho 2 người kia rồi ngả người đứng tựa vào tường, hệt như ông chỉ là 1 hành khách thờ ơ đang đi trong thang máy.
- Chắc các vị không ở thành phố này?
- New Mexico. Las Cruses - người đàn ông đáp. Người đàn bà nhìn chằm chằm chiếc áo khoác của Dax vứt dưới sàn, rồi nghi ngờ ngước nhìn Keely. Keely mỉm cười yếu ớt. Người đàn bà vội nắm tay chồng như muốn được che chở trong cái thành phố rộng lớn đồi bại này.
Dax nói:
- À, ở Las Cruses có 1 trường đại học rất tốt.
Người đàn ông hãnh diện đáp:
- Vâng, New Mexico State.
- Đúng rồi! - Dax bật ngón tay đánh tách như tự khoái chí về mình.
Thang máy đứng lại ở tầng 3, người đàn ông cùng bà vợ đang bất mãn đi ra.
- Chúc vui vẻ - Dax nói và mỉm 1 nụ cười có thể làm vinh dự cho cả cuốn giới thiệu phòng thương mại. Cửa thang máy lại đóng:
- Nào, tôi đang nói là…
- Không. Tôi đang nói là không thể đi bất cứ đâu với ông được, Dax.
- Chúng ta sẽ hưởng cả 1 ngày nghỉ. Đi chơi. Cả 2 chúng ta đều đã giam mình trong cái phòng họp ngột ngạt ấy suốt mấy ngày rồi và điều đó bắt đầu khiến thần kinh tôi rệu rã. Và nếu có thể được thì tôi xin nói là em cũng hơi xanh xao đi rồi đấy.
Sự thực hoàn toàn trái lại. Má nàng đang hồng lên vì bối rối và vì uống khá nhiều rượu vang. Mắt nàng mở to và sáng ngời vì giấc ngủ ngon lành buổi chiều và vì dư âm bộ film cảm động vừa xem.
Mái tóc hơi rối 1 cách đáng yêu. Chưa bao giờ trông nàng xinh đẹp, duyên dáng và gợi cảm như bây giờ.
Ông nhìn đôi môi nàng đang hé mở toan cãi lại. Mặc dầu không hề trang điểm nhưng đôi môi nàng vẫn bóng ngời, ướt mọng, mềm mại và ông khao khát được uống những giọt sương trên đôi môi đó.
- Tại sao 2 người bạn lại không thể đi chơi với nhau vài tiếng đồng hồ kia chứ?
Họ đâu có phải là bạn và sẽ không bao giờ là bạn của nhau, cả 2 đều biết rõ điều đó. Nhưng những lời nói nghiêm trang của ông đã dựng lên khoảng cách đủ để giữ ông đừng ghì chặt nàng vào lòng và hôn lên đôi môi quyến rũ kia.
Họ không nói gì nữa mà chỉ nhìn nhau, thầm nói với nhau những điều không thể nói thành lời cho nhau nghe. Lần này khi cửa mở ra ở tầng nàng, ông bấm nút mở cửa.
- 10h sáng mai nhé.
- Nhỡ có ai… bất cứ ai… có thể nhìn thấy chúng ta. Van Dorf… - câu phản đối của nàng chẳng có ý nghĩa gì cả. Hiển nhiên là nàng sẽ gặp ông.
- Sẽ không ai nhìn thấy đâu. Tôi đã mượn xe bạn tôi - 1 chiếc Datsun màu nhũ. Tôi sẽ cho xe chạy vòng quanh khu này cho đến khi nào em bước xuống phố K. Đừng có vẻ vội vàng hay bối rối, tôi sẽ mở cửa xe và em chỉ việc bước vào.
- Dax…
- Chúc em ngủ ngon - ông dí ngón tay trỏ vào giữa xương ức và đẩy nhẹ nàng trở lại qua ngưỡng cửa buồng thang máy. Không phải là Dax đang cố gạt nàng đi mà là đang cố rũ bỏ sự cám dỗ đang xúi giục ông phạm vào tội ác. Ông buông tay bấm nút, cánh cửa khép lại giữa 2 người.
Rất lâu sau đó Keely vẫn đứng nhìn trân trân vào cánh cửa mà chẳng nhìn thấy gì. Nàng choáng váng đi về phía phòng mình, óc đã bắt đầu nghĩ xem ngày mai sẽ mặc gì.
Cuối cùng nàng chọn chiếc quần rộng ống bằng len màu ghi và chiếc áo len dài tay đỏ thẫm, chiếc áo gió in hình xương cá rất hợp với cả quẫn lẫn áo. Đôi ủng da đen sẽ giữ chân nàng được ấm áp, bởi vì trời hôm nay lạnh buốt và mưa - mặc dầu đã sắp sang xuân. Nàng không hề biết Dax định đưa họ đi đâu, vì thế nàng quyết định chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. 10h kém 5 Keely cầm áo khoác và rời khỏi phòng.
Keely đi ngang qua sảnh chính của khách sạn đông nghịt người, tim đập thình thịch vì hồi hộp và sợ sệt. Nàng chỉ hy vọng là trông mình hoàn toàn thản nhiên. Vừa ra đến cửa nàng đã nhìn thấy ngay chiếc Datsun màu nhũ đang chạy chầm chầm đến chờ cạnh lề đường. Keely đẩy cửa, cúi đầu xuống để chắc chắn là Dax ngồi sau tay lái và mở cửa xe. Cả 2 cười phá lên khi nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế da, xe phóng đi.
- Chào em - Dax nói và lợi dụng lúc đèn đỏ để quay lại nhìn nàng.
- Chào ông.
- Em rất đúng giờ.
- Thói quen của tôi là đúng giờ.
2 người lại cùng cười vang trong niềm vui thuần khiết là được ở riêng bên nhau. Dax rủa thầm khi đèn lại bật xanh, và ông phải tự bắt mình chú ý vào việc lái xe.
Keely hỏi:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Mount Vernon.
- Mount Vernon! - nàng nhìn qua cửa sổ xe tối mờ, bầu trời u ám với những đám mây sầm sì đầy đe dọa - Hôm nay! Ai lại đi Mount Vernon vào 1 ngày như thế này kia chứ?
Dax lại dừng xe trước 1 ngã tư đèn đỏ nữa mà chưa trả lời Keely vội. Ông quay lại và véo mũi nàng:
- Chẳng ai cả. Chính vì thế mà chúng ta sẽ lên đó.
Nàng chấp nhận cái tinh khôn của ông bằng cách khẽ nhún người:
- Ông Devereaux, ông chẳng giống 1 ứng cử viên thượng nghị sĩ tí nào cả. Ông quá thông minh đấy.
- Đôi khi tôi cũng đáng sợ vì quá láu cá mà. - Dax huênh hoang và nhận được 1 cú hích khuỷu tay trừng phạt.
Trong lúc Dax lái xe len lỏi qua dòng xe cộ đông đúc trên đại lộ Constitution để đi về phía Đài tửơng niệm Lincoln, Keely không làm ông sao nhãng nữa. Nàng gấp áo khoác lại nhét vào cái túi sau lưng ghế, để túi đeo vai xuống dưới chân và mở 1 kênh radio mà cả 2 người đều nhất trí.
Họ qua sông Potomac bằng cầu Arlington rồi theo xa lộ Memorial chạy dọc bờ sông để đi về phía George Washington. Những khu rừng trải dọc 2 bên đường vẫn còn đen thẫm nhắc người ta nhớ đến mùa đông. Keely lẩm bẩm:
- Chỉ vài tuần nữa thôi khi cây cối đâm chồi nảy lộc thì cảnh trí ở đây chắc phải đẹp lắm.
- Đúng thế. Tôi thích về quê vào lúc hoa nở rộ. Ở nhà tôi 4 phía trồng toàn đỗ quyên, khi chúng nở hoa thì cảnh vật đẹp vô cùng. Chúng tôi thuê hẳn 1 người đàn ông chuyên việc chăm lo cho cây cối, vườn tược.
- Chúng tôi?
- À, nói thế chưa chính xác lắm. Tôi vẫn coi ngôi nhà lớn đó là nhà cha mẹ tôi, mặc dầu các cụ đã chuyển sang 1 ngôi nhà nhỏ hơn từ mấy năm trước, ngay cạnh ngôi nhà cũ. Các cụ chuyển sang nhà đó chủ yếu không phải để tránh cho cụ ông không phải trèo thang gác, mà là để cho tôi cảm thấy cô đơn khi sống trong ngôi nhà rộng lớn đó và dụ cho tôi kiếm lấy 1 cô vợ, để rồi các cụ có cháu bế.
- Vậy tại sao ông chưa lấy vợ?
- Tôi chưa tìm được người nào đủ quan trọng đối với mình để có thể chia sẻ cuộc đời - ông rời mắt khỏi con đường đông đúc chỉ đủ cho xe lách đi và quay sang nhìn nàng - khi tìm ra nàng tôi phải chiến đấu dù phải xuống địa ngục để lôi nàng về ngôi nhà ấy với mình.
Họng nàng thắt lại chẳng kém gì nắm tay nàng đang nắm chặt để trên đùi. Nàng quay đi tránh ánh mắt lôi cuốn của ông:
- Trông nó thế nào, ngôi nhà của ông ấy mà? Nó được xây từ trước nội chiến à?
Dax lại nhìn đường:
- Không. Ngôi nhà Devereaux xưa kia cũng có 1 ngôi nhà lâu đời, nhưng đã bị quân đội Mỹ phá hồi chiến tranh. Mãi đến năm 1912 chúng tôi mới hồi phục được sau những mất mát chiến tranh và xây được ngôi nhà mới. Tôi rất yêu ngôi nhà đó, nhưng tôi sẽ không nói với em nhiều về nó đâu. Tôi muốn 1 lúc nào đó em sẽ tự mình nhìn nó.
- Ở Banton Rough ư?
- Cách đó 20 dặm.
- Đất của ông có rộng không?
Ông nhún vai khiêm tốn:
- Đủ để cày cấy và nuôi vài con ngựa.
- Ông tránh câu hỏi của tôi ư? Ông Devereaux, ông không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, 1 biệt tài mà chắc hẳn ông vẫn dùng để đối phó với cánh nhà báo.
Dax cười:
- Em lật tẩy được tôi rồi.
Keely không hỏi gặng nữa và Dax cũng không hăng hái nói cho nàng biết thêm. Rõ ràng là ông thấy lúng tung về sự giàu có của mình. Bao nhiêu bài báo chỉ trích đã nói mãi về chuyện này rồi.
Họ đi nốt 15 dặm còn lại, yên lặng không ai nói gì. Cuối cùng họ rẽ vào nhà để xe, chỉ có vài chiếc khác đậu ở đó. Mọi ngày ở đây tấp nập hàng chục chuyến xe bus du lịch đổ đến thì hôm nay chỉ có độc 1 chiếc đậu ở bãi đỗ dành cho xe bus.
- Thấy chưa? Tôi đã nói với em gì nào? - Dax hỏi - chúng ta có 1 chỗ dành riêng cho mình. Chưa chắc George và Martha đã có 1 nơi như thế này - ông cù vào dưới cằm nàng rồi lấy áo khoác sau ghế và bước ra ngoài.
Dax mở cửa xe cho nàng, nâng áo khoác để nàng xỏ tay vào. Tay ông chỉ chạm hờ lên vai nàng 1 thoáng, rồi ông nắm khuỷu tay nàng dẫn vào cổng.
Người phụ nữ mặc đồng phục ngồi sau cửa bịt lưới sắt nói:
- Ông bà hẳn đã chọn phải 1 ngày không đẹp lắm để đến với chúng tôi, nhưng hy vọng ông bà sẽ không ngại trời mưa mà đi thăm tất cả những ngôi nhà rải rác của chúng tôi. Khoảng 15’ 1 lần có 1 tour tham quan. Chúng tôi không bắt buộc theo 1 lịch trình nào, trừ khi vào mùa hè đông đúc. Bây giờ cũng đang có 1 nhóm chờ đi thăm các ngôi nhà. 2 vị có thể đi cùng họ. Tý nữa sẽ có người hướng dẫn đến.
- Cám ơn - Dax nở nụ cười nổi tiếng - chúng tôi vẫn muốn chọn 1 ngày hè để đến đây. Nhưng cô em gái tôi chỉ có thể được nghỉ vào ngày hôm nay thôi.
Keely ngớ ngẩn ngước nhìn ông. Nàng cảm thấy mình đang há hốc miệng 1 cách ngu ngốc. Họ quay đi. Dax có vẻ rất khoái chí. Keely lẩm bẩm:
- Ông điên rồi.
Dax không nhìn nàng. Ông đang bận lấy chiếc ô gấp trong túi áo khoác ra. Ông bấm nút, cái ô mở xoè đánh tách 1 tiếng.
- Ông nghĩ rằng người ta sẽ tin tôi là em gái ông ư? - nàng dừng lại trước bậc thềm đá rửa dẫn lên nhà và hỏi.
Dax giương ô lên như che mưa cho 2 người và cúi xuống chăm chú nhìn nàng.
- Chắc là họ không tin đâu. Tốt hơn cả là chúng ta phải tập. Đây, em cầm lấy cái này - ông ấn cán ô vào tay nàng.
- Em gái! - ông ngoái lại gọi to - nhìn kìa, em đã lớn và trở thành người đàn bà xinh đẹp đến nhường nào! - ông cúi xuống và hôn chụt 1 cái vào miệng nàng - để anh ngắm em nào.
Sững sờ trước trò đóng kịch của ông, Keely đứng đờ người trong khi Dax không hề lúng túng mở phanh tà áo khoác của nàng và đưa mắt tán thưởng nhìn chiếc áo len dài tay:
- Không thể tưởng tượng nổi sao tay, chân và ngực mảnh khảnh thế mà hóa ra em lại tròn trịa ra trò.
Keely bực tức toan trách móc nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì ông đã nói tiếp:
- Em mặc màu gì cũng đẹp tuyệt. Em có biết điều đó không? - giọng đùa đùa của ông đã thay đổi và đưa ngón tay sờ sờ lên má nàng - trông em thật tuyệt vời trong chiếc áo màu đen này. Nhưng tôi rất thích chiếc áo xanh lá cây mà em đã mặc hôm đi chuyến máy bay đó - giọng ông nhỏ đi và hơi khàn khàn - và trông em thật ngon lành trong cái áo ngủ vải bông màu vàng ấy. Nhưng trong tất cả các sắc cầu vồng chẳng có màu nào sánh được với màu mắt em, chẳng màu sắc nào khiến cho nước da em xỉn đi, hay làm cho mái tóc em kém bóng đi cả.
Ngón tay cái của ông mơ màng lần lần từng nét cằm nàng. Nàng soi thấy mình trong đôi mắt đen sâu thẳm của ông và giật nảy mình khi nhận ra vẻ khao khát hiện rõ trên gương mặt mình. Lẽ ra ông không nên đứng sát vào nàng như vậy, nhưng nàng không muốn phá hỏng giây phút này bằng cách nói ra điều đó.
Thật sự ngón tay ông không nên chạm vào môi nàng như vậy. Cử chỉ đó qua mật thiết và có thể làm hỏng màn kịch anh trai -em gái. Nhưng mặc dầu lý trí phản đối, đôi môi nàng vẫn ngoan ngoãn vâng theo sự giục giã của ông và hé mở.
Dax đang cúi đầu xuống 1 cách rất nguy hiểm thì 1 tốp 4 người vội vã đi tới phía sau họ. Dax lùi khỏi nàng:
- Đi nào, em gái! - ông lẩm bẩm rồi cầm lấy ô và dẫn nàng đi tới nhập bọn với đám khách du lịch đang đứng chờ trước đường dẫn lên ngôi nhà cổ.
Họ chỉ phải chờ 1 lúc đã thấy người hướng dẫn du lịch tới. Cô gái dẫn nhóm khách ướt sũng mà vẫn không hề mất đi vẻ háo hức được leo dốc để lên tham quan ngôi nhà. Cô gái thuộc lòng bài thuyết minh, nhưng may thay cô đọc nó lên bằng chất giọng đậm màu sắc và như tâm tình. Cũng giống như mọi người trong nhóm, Dax và Keely chăm chú lắng nghe. Họ trèo lên cầu thang, nhòm vào các phòng, nhìn tất cả những gì cần nhìn, nhưng rồi đâu đó chẳng nhớ được mình đã nhìn thấy những gì.
Sau khi tour tham quan chính thức đã kết thúc, mọi người được mời đi xem các ngôi nhà phụ và khu vườn. Hầu hết mọi người đi xem bếp và phòng để đồ vặt, còn Dax và Keely đi về phía ngôi nhà nhỏ có lưu giữ nhiều thứ ảnh hưởng đến con người Washington. Keely nói:
- Ông có nghĩ rằng sau này nếu có lúc nào ông trở thành tổng thống và 200 năm sau mọi người sẽ lang thang quanh ngôi nhà của ông và tìm cái dao cạo ông đã sử dụng không?
- Tôi dùng dao cao sử dụng 1 lần, nhưng nhắc tôi giữ bộ răng giả cho trắng trẻo nhé.
2 người cùng cười và ông ghì chặt nàng 1 cách rất tự nhiên.
Họ đi về phía lăng nơi mai táng Washington. Dax khẽ nói:
- Em có biết người ta đồn rằng Washington yêu 1 phụ nữ đã có chồng không?
- Có thực vậy không? - Keely hỏi, hơi thở hơi xao động.
- Thực. Người ta nói thế.
- Buồn quá nhỉ.
- Cũng có thể không phải là buon - Dax nói - tình yêu của ông dành cho người đàn bà đó có thể có 1 cái gì đó thật đặc biệt.
- Vâng, cũng có thể - sao nàng cảm thấy muốn khóc lên quá.
- Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến những điều ông đã làm cho đất nước. Tôi thấy vấn đề cũng có sao đâu.
Keely nói:
- Bây giờ thì không. Nhưng hồi đó thì chắc nó ảnh hưởng rất nhiều đến những người trong cuộc.
Ông thở dài vào tóc nàng:
- Phải, chắc em nói đúng.
Từ lăng ra họ quay trở lại khu nhà chính. Cố gạt đi tâm trạng u ám, Dax đề nghị 2 người ăn chút gì trước khi về.
- Nghe nói tiệm ăn ở đây không đến nỗi tồi lắm, mà chúng ta đâu có cần phải dành dụm gì nhiều - ông vừa nói vừa mở cánh cửa dẫn vào 1 phòng ăn vắng tanh.
Hàng dãy bàn ghế bằng gỗ gụ được kê thanh hàng gọn ghẽ trong căn phòng sàn gỗ. Cửa sổ được che rèm hồ bột trắng tinh. Những chiếc chắn nền bằng đồng trang điểm cho mọi chiếc bàn, hắt những quầng sáng vàng vàng lên bức tường bồi giấy.
Chỉ có 3 bàn có khách. Lửa bập bùng trong các lò sưởi. Dax dẫn Keely đến 1 bàn cạnh lò sưởi và nhìn xuống khu vườn được cắt tỉa gọn ghẽ. 1 cô phục vụ chạy đến ngay để nhận thực đơn của họ. Sau khi đã dùng xong món soup, Dax ra hiệu và cô gái lại chạy đến:
- Chúng tôi muốn ăn thêm món tráng miệng. Nhà hàng có những gì?
- Bánh nướng nhà làm là đặc sản của tiệm chúng tôi. Bánh anh đào, bánh táo và bánh hồ đào.
- Tuyệt, cho chúng tôi 2 suất bánh anh đào.
- Không. Tôi thích bánh hồ đào - Keely chen vào.
Dax sửng sốt vẻ rất hề:
- Em không thể nào đến thăm nhà George Washington mà lại không ăn bánh nướng anh đào. Như vậy không phải là người Mỹ.
Nàng cười, nhưng vẫn nói với cô phục vụ:
- Cho tôi bánh hồ đào.
Dax làu bàu:
- Thôi được. Với lại cho chúng tôi mỗi người 1 cốc kem vani nữa.
- Không. Tôi muốn an kem trứng đánh.
Ông quay lại và quắc mắt nhìn nàng:
- Sao lại thế? Em hay anh đang gọi đây?
Nàng và cô phục vụ cùng cuoi trước vẻ cau có hung ác của ông.
- Anh chẳng hỏi xem em muốn ăn gì và em thì thích ăn kem trứng đánh.
Dax lắc đầu thất vọng rồi hỏi vẻ lịch sự phóng đại:
- Em uống cà phê chứ ạ?
- Trà - nàng đáp vẻ đức hạnh.
Cô hầu gái cắm cúi ghi bằng bút chì và cười rung cả người.
- Với kem chứ ạ?
- Không.
- Có - Keely trả lời cùng 1 lúc.
Dax nhìn cô phục vụ và thì thầm thật to:
- Cô ấy cứ tưởng mình là người tự d o kia đấy.
Cô hầu phòng cúi xuống nói với ông:
- Tôi rất thích trong hôn nhân mỗi người vẫn coi mình là 1 cá nhân - nói rồi cô quay đi, chiếc váy ngắn đung đưa.
Keely nhìn xuống bàn tay trái mình đang đặt trên bàn. Cô ta lầm thế là phải thôi. 1 cái vòng vàng đơn giản đang ôm gọn ngón tay thứ 3 của nàng. Bằng khóe mắt, nàng thấy bàn tay Dax đang nhích dần đến và đặt lên tay mình.
Ông khẽ nói:
- Cô ta tưởng em là vợ anh. Bởi vì cô ta tưởng như thế và bởi vì cô ta không nhận ra chúng ta là ai, nên anh nghĩ rằng chúng ta có thể cầm tay nhau được - những ngón tay thuôn dài của ông đan vào tay nàng và nắm chặt.
- Em cũng cho là thế - Keely nói và nắm chặt tay ông.
Họ đăm đăm nhìn ngọn lửa đang nhảy múa và reo lên vui tươi. Họ nhìn màn mưa đều đều nặng hạt đang chảy tràn thành những con suối nhỏ trên kính cửa sổ. Màn mưa làm mờ đi và mềm lại những góc cạnh của cuộc đời và làm dịu đi cái ánh sáng gay gắt của sự thật, khiến 2 người có thể trong chốc lát tưởng như mọi sự khác với thực tế vốn có. Và bởi vì không thể nào dừng nổi nên họ lại đăm đắm nhìn nhau.
Bầu không khí ấm cúng trong tiệm ăn bao bọc họ như 1 cái kén che chở. Tiếng lanh canh của đồ sứ và đồ bạc va vào nhau trong bếp cũng không thể nào át được những trao đổi thầm lặng giữa họ. Những chiếc tạp dề của các cô hầu gái đi đi lại lại cũng không kéo được ánh mắt họ rời khỏi gương mặt nhau.
Dax nói:
- Bây giờ anh mới để ý thấy em có xâu lỗ tai. Có đau không?
- Đau chết đi được.
Ông cười toét nhưng không thành tiếng:
- Cô Preston, cô chẳng bao giờ trở thành chính khách được. Bao giờ em cũng quá thẳng thắn.
Cô Preston. Không phải là bà Williams. Ở đây bên ông, nàng không phải là bà Williams nữa mà là cô Preston.
- Sao anh lại có cái sẹo dưới mắt thế kia?
- Trông khó coi lắm à? Anh sẽ đi mỹ viện.
- Anh không được làm thế. Trông… - nàng định nói là trong vết sẹo đẹp lắm, nhưng lại chữa lại vì sợ ông mếch lòng vì tính từ đó có vẻ hơi đàn bà. Đôi lông mày đen thẫm của ông nhướng lên thắc mắc khi thấy nàng ngừng lại. Nàng bèn nói tiếp - nó khiến cho anh có vẻ rất ngang tàng.
- Anh vốn là kẻ giang hồ mà. Thực tế trong dòng họ Devereaux còn có 1 tay nát rượu liên quan đến Laffite nữa kia (Laffite: cướp biển người Pháp nổi danh vào đầu thế kỷ 19).
Nàng nheo mắt, nghiêng đầu nhìn ông:
- Ồ, vậy thì em có thể coi anh là tay cướp biển được đấy.
- Có khi anh cũng phải xâu lỗ tai chăng. Không, anh nghĩ là chi xâu 1 bên thôi. Như thế trông… ngang tàng hơn.
2 người lại cười vang trong khi cô phục vụ bưng khay đặt giữa 2 người.
Sau khi cả 2 đã ăn xong. Dax hỏi:
- Em muốn ăn thêm gì nữa không?
- Anh nói thật đầy hành động? Em không thở được nữa đây này.
- Em có muốn chạy thật nhanh ra xe để đốt bớt 1 ít năng lượng không?
- Thật may mắn là em đi lạch bạch như vịt vậy - Keely thổ lộ trong khi Dax đưa áo khoác cho nàng. Họ trả tiền ăn và luyến tiếc rời khỏi không khí ấm cúng của tiệm ăn để bước ra ngoài trời lạnh giá. Họ chạy ra xe, vừa chạy vừa dẫm vào những vũng nước làm nước bắn tung tóe. Mưa rơi càng lúc càng rơi mau hơn.
Phải mất 1 lúc chiếc ô tô lạnh toat mới nổ được máy, nhưng sau đó nó bắt đầu nổ giòn giã hơn và Dax thận trọng lái xe lên đường cao tốc.
- Quả thực là mưa như trút nước - Keely lo lắng nói sau khi họ đi được mấy dặm trong màn mưa. Mặc dầu 2 thanh gạt nước làm việc lia lịa nhưng vẫn rất khó nhìn được đường qua cả 1 thác nước đang tuôn xuống.
- Lái xe trong thời tiết thế này quả là điên rồ. Anh nghĩ là có… - giọng ông nhỏ đi, ông đưa mắt nhìn sang bên đường qua cửa sổ mờ sương - kia rồi - Ông kêu lên và đạp phanh cho xe chạy chậm lại để ông có thể rẽ vào con đường nhỏ hơi khuất.
- Anh sẽ đỗ lại ở đây cho đến khi mưa ngớt.