Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Mai Phương
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2130 / 56
Cập nhật: 2016-06-08 09:13:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ề ở ngôi nhà mới sửa sang lại đường Phan Thanh Giản, mặc dầu vòm trời trên đã thấp thoáng những dải mây đen báo hiệu dông bão sắp nổi, tôi vẫn sống thêm được với Marlène một vài tháng hạnh phúc. Đó là những tháng hạnh phúc cuối cùng.
Tôi chưa phải làm với Karl vì đã kiếm được việc làm. Phải nói là công việc này không vừa ý tôi lắm. Tuy lương lậu cũng khá nhưng công việc thật là bề bộn. Thỉnh thoảng lại phải đi xa, ra ngoài miền Trung, bay lên cao nguyên. Chúng tôi đã thuê thêm một người làm nữa. Marlène thì đi cả ngày. Cũng như đi làm. Buổi sáng, nàng đến hội quán. Bơi lội. Tập đấu gươm. Đánh quần vợt. Buổi chiều nàng đến làm việc trong hai tiếng đồng hồ cho một hãng hàng không quốc tế. Tối, chúng tôi đi chơi với nhau, lúc có Karl, lúc chỉ có hai vợ chồng.
Tôi để ý nhưng chưa bắt gặp được ở Karl một thái độ một cử chỉ nào sàm sỡ đối với Marlène, để có thể gây chuyện, hay có một thái độ quyết liệt với Karl. Y cũng không đến nỗi khốn nạn lắm như tôi tưởng. Chỉ đôi khi hơi quá tự nhiên một chút mà thôi.
Bấy giờ, sau một thời gian bị cấm đoán, các vũ trường vừa được mở cửa trở lại. Marlène mê khiêu vũ. Nàng đã vỗ tay reo lên mừng rỡ, khi được tin nhà chức trách đã cho mở lại những sàn nhẩy. Nàng nói:
"Đêm nào, anh cũng phải đưa em đi nhẩy".
Tôi không chịu như vậy:
"Mỗi tuần một hai lần thôi. Đêm nào cũng đi, nhiều quá".
"Anh không thích nhảy?"
Tôi gật:
"Cũng thích, nhưng thường thôi. Không đến nỗi quá quẩn như em".
Marlène bướng bỉnh, như nàng vẫn thường bướng bỉnh, khi phải bênh vực cho một sở thích, một đam mê nào:
"Em thích, mỗi ngày".
"Anh ở nhà. Cho em đi một mình".
"Đàn bà không thể một mình đến tiệm nhẩy".
"Rủ Karl".
"Anh bằng lòng nhé!"
Tôi nhún vai:
"Không bằng lòng em cũng làm theo ý em như thường mà".
Marlène cười lớn, vui thú:
"Không ai hiểu vợ bằng chồng. Không ai hiểu anh bằng em".
Đi chơi mỗi buổi tối, lâu thành thói quen. Theo sự hướng dẫn của Marlène, nơi chúng tôi thường lui tới nhất là một vũ trường mới mở ở đường Hai Bà Trưng. Vũ trường này trang hoàng theo lối mới, cảnh trí rất táo bạo, tây phương, rất thích hợp với thẩm mỹ của Marlène. Dàn nhạc ở đó sở trường về những loại nhạc kích động. Và như thế lại hợp với Marlène thêm một điểm nữa.
Trong khi tôi ngồi lặng lẽ uống rượu, thì Marlène luôn luôn lôi Karl ra sàn nhẩy. Marlène nhẩy thật ngoạn mục, thật hấp dẫn. Cùng với Karl nàng được nhiều người chú ý nhất. Khi khiêu vũ, toàn thân Marlène nhún nhẩy, như bị một luồng điện mạnh tràn lan cùng khắp và làm cho rung lên. Hai mắt Marlène sáng ngời, mái tóc lắc lư theo điệu nhạc dồn dập, vũ bão. Chỉ cần dăm bảy tối nhìn Marlène khiêu vũ một cách khiêu khích như thế, đã có thêm một thằng đàn ông nữa chú ý đến nàng. Đó là thằng chủ tiệm nhảy. Tôi ghét nó thậm tệ. Thằng chủ tiệm phẹt bóng loáng, mái tóc chải ngược về phía sau lúc nào cũng ướt nhẫy dầu thơm. Nó phục sức rất diêm dúa và xức nước hoa thơm lừng. Tối tối, nó đứng tựa lưng vào quầy rượu ngắm Marlène ra sàn nhảy, Marlène từ sản nhảy trở về chỗ ngồi, nó đến bàn vỗ tay đôm đốp.
Một buổi tối, tôi buột miệng:
"Cái thằng kia đáng bầu là thằng chủ hàng khả ố nhất thế giới".
Marlène cau mặt:
"Anh không nên khó chịu như thế".
"Anh ghét nó".
"Tại sao mới được chứ?"
"Nó nhìn em bằng cái nhìn vẩn đục và bẩn thỉu chưa từng thấy".
"Không phải vậy".
Câu trả lời bướng bỉnh của Marlène làm cho, không riêng gì tôi mà Karl, lúc nào cũng đứng về phe Marlène, cũng phải bực bội. Lần đầu tiên, Karl đồng ý với tôi:
"Tôi cũng không ưa thằng chủ nhà hàng này. Chúng mình có thể đến tiệm nhảy khác".
Marlène không chịu, hai người đàn ông đành chịu thua sự bướng bỉnh của một người đàn bà. Như thế, cho đến một buổi tối khác. Thằng chủ không đứng im ở quầy và vỗ tay nữa. Nó đến bàn chúng tôi, tuy bàn ở rất xa quầy rượu. Tới trước mặt Marlène, nó cúi rạp xuống:
"Tôi xin phép được lại chào người đàn bà nhảy đẹp nhất ở nhà hàng này".
Marlène cười rạng rỡ. Nàng đưa tay cho nó bắt. Tôi đành làm theo và giới thiệu Marlène và Karl với nó. Thằng chủ béo mập xoa hai tay vào nhau, luôn miệng:
"Rất hân hạnh. Rất hân hạnh".
Phép lịch sự tối thiểu buộc tôi phải mời nó cùng ngồi. Tôi không mời, Marlène cũng mời. Nó tự giới thiệu:
"Tôi là Khuê".
Ngồi xuống, nói khoe khoang ngay:
"Tôi có ba cửa hàng có âm nhạc, có rượu mạnh như thế này. Hy vọng được ông bà chiếu cố. Để đánh dấu cho buổi tối đặc biệt này, tôi xin phép được mời ông bà và ông bạn một tuần rượu".
Chúng tôi chưa ai kịp từ chối, thằng chủ đã vẫy bồi tới. Năm phúc sau, một cái xô đá, trong đã ngâm sẵn một chai Champagne được người bồi bàn khệ nệ bưng lại. Thằng chủ đãi khách khá sang trọng. Nhãn hiệu của chai rượu cho tôi biết đó là thứ Champagne đặc biệt, rất hiếm, không bán ở Sài Gòn. Thứ rượu này tôi đã được uống với Marlène một lần ở một hộp đêm danh tiếng ở Paris. Rất đắt tiền và cũng rất ngon. Đó là thứ Champagne dành riêng cho bọn người trưởng giả quý phái và bọn tỉ phú. Một lát sau, tôi lấy cớ ra ngoài hứng gió. Và đi ra.
Tâm trạng bồn chồn làm cho tôi muốn gây sự với bất cứ ai. Đi chán, tôi lại vào một quán rượu. Lại uống say, đến lảo đảo, đến choáng váng. Trong cơn say, tôi chợt nhớ đến Thu Hà. Tại sao không lại chơi Thu Hà? Marlène đang nhảy với Karl, với thẳng chủ tiệm khốn nạn. Hết với Karl, lại với thằng chủ tiệm. Tại sao tôi không đi tìm một người đàn bà khác? Cơn say dễ đưa đến những ý tưởng quá khích, tôi chẳng cần gì nữa. Marlène đã muốn phá đổ hạnh phúc tôi cũng cho cái hạnh phúc nhợt nhạt thảm thương ấy đổ nhào luôn. Tôi tìm đến nhà Thu Hà. Thành ra, cuối cùng là không muốn Marlène ngoại tình mà chính tôi đã ngoại tình trước. Khi cánh cửa nhà nàng mở ra, sự kinh ngạc ở Thu Hà vô bờ bến. Nàng đứng đờ người.
Tôi lè nhè:
"Anh đây? Nhìn rõ chưa?"
Thu Hà chớp mắt:
"Rồi. Nhưng em không thể ngờ được người gõ cửa là anh".
Tôi ngó vào trong nhà:
"Vào được không?"
"Nếu em bảo không?"
"Anh sẽ nằm vạ ở đây cho tới sáng".
Thu Hà tránh sang một bên tôi bước vào. Chỗ ở của nàng vẫn là chỗ ở cũ, và chỗ cũ vẫn vậy, không đổi thay. Vẫn căn phòng khách xinh xắn, ấm cúng dưới ánh đèn dịu dàng. Vẫn những bông hồng nhung cắm trong cái bình thấp. Vẫn mấy chiếc ghế bành đệm dầy, êm ái. Trở lại một nơi chốn xưa, một nơi chốn tôi đã từng lui tới không biết bao nhiêu lần trong tuổi trẻ của mình, tất cả những kỷ niệm về một thời kỳ chung sống với Thu Hà đã đồng loạt sống lại trong tôi. Những đêm ái ân. Những lần họp mặt. Những buổi tối trò chuyện dưới ánh sáng mờ mờ. Những buổi sáng thức giấc trong khi Thu Hà còn ngủ say. Tất cả đều sống lại.
Tôi cố nén một xúc động mãnh liệt:
"Hà đang làm gì trước khi anh đến?"
"Sửa soạn đi ngủ".
"Lại gần đây".
Thu Hà đi tới, tôi nắm lấy tay người tình cũ, cảm thấy cả một thế giới quá khứ tưởng đã nhận chìm, đang trở về, thành một hiện tại mới.
Thu Hà yên lặng nhìn tôi. Tôi muốn tránh cái nhìn của nàng mà không được. Cũng không được nữa, cái ý định đứng lên, bỏ về, trở lại tìm Marlène ngay lúc đó. Rồi chuyện phải xảy tới, đã xảy tới. Đèn trong phòng tắt đi lúc nào tôi cũng không nhớ nữa. Chỉ biết, trong tối đen hoa mắt, tôi đã đứng lên, kéo Thu Hà vào phòng ngủ của nàng. Chúng tôi cũng ngã xuống mặt đệm. Hai thân thể luồn vào nhau, điên cuồng, mê mải. Trong bóng tối, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hoan lạc, đồng thời cũng là tiếng kêu đắc thắng của người đàn bà đã chiếm đoạt lại mình.
"Anh ở lại đây?"
Tôi lắc đầu, buồn rầu:
"Đến thăm em một lát thôi. Anh phải về".
"Vợ anh đâu?"
Tôi xua tay:
"Đừng hỏi, anh không biết và cũng không muốn nói tới".
"Nó đã bỏ anh để đi với một thằng đàn ông khác?"
Tôi ngẩn người bàng hoàng. Đàn bà có cái lối đặt ra những câu hỏi thẳng băng tàn nhẫn như vậy đó. Những câu hỏi làm cho người nghe choáng váng, như những gáo nước lạnh buốt dội thẳng vào mặt, đặt người đàn ông đứng trước một sự thật phũ phàng và tàn nhẫn nhất.
"Đừng bao giờ em hỏi anh một câu như thế nữa. Anh sẽ ra khỏi nhà em ngay tức khắc".
Thu Hà nghiêm mặc:
"Em có mời anh đến đâu".
"Phải. Nhưng anh đã đến vì nhớ em".
"Chứ không phải đến trả đũa người vợ đang làm cho anh đau khổ?"
Tôi thở dài:
"Giữa Marlène với anh, mọi chuyện quả thực không còn êm đẹp như hồi đầu. Nhưng cũng chưa đến nỗi nào. Như em đang tưởng".
Thu Hà đứng lên:
"Em đi lấy rượu cho anh uống nhé!"
Tôi ngạc nhiên:
"Nhà vẫn có rượu?"
Thu Hà tủm tỉm cười:
"Mới mua cho anh".
"Mới mua?"
Thu Hà gật đầu:
"Vì em biết sớm muộn thế nào anh cũng phải trở lại với em. Anh thấy là em đoán không sai lắm".
Tôi ngẩn người:
"Em căn cứ vào đâu?"
"Linh tính. Linh cảm".
Lại linh tính. Đàn bà nào cũng có một thứ giác quan thứ sáu, bén nhậy, chính xác không nhầm lẫn như Thu Hà sao? Trong khoảnh khắc tôi chỉ còn thấy con người tôi là một khối thuỷ tinh trong suốt. Trong khối thuỷ tinh này, những xúc cảm, ý tưởng thầm kín nhất đều phơi bày trần truồng, không che giấu. Trước cái nhìn sắc nhọn như một lưỡi dao của Thu Hà.
Tôi lại thở dài nữa:
"Em tinh lắm. Sớm muộn anh cũng phải đến với em thật".
Thu Hà đem chai rượu và hai cái ly tới. Thứ rượu mạnh mà nàng rót cho tôi vẫn là thứ rượu tôi yêu thích nhất ngày nào. Thu Hà nói:
"Anh vẫn thích thứ rượu này?"
"Vẫn".
Nằm với Thu Hà, tôi quên đi được Marlène và những phiền luỵ muôn mặt của cuộc sống. Như ngày trước như mãi mãi, Thu Hà là một người tình tuyệt vời. Marlène vũ bão cuồng nhiệt bao nhiêu, Thu Hà dịu dàng, tình tứ bấy nhiêu. Có thể nói nếu Marlène là một người đàn bà tây phương hoàn toàn thì Thu Hà là một người đàn bà Việt Nam toàn vẹn. Ân ái với nhau xong, chúng tôi nằm cạnh nhau trong bóng tối. Tôi cảm tưởng như không phải là tôi mới đến với Thu Hà, sau một thời gian dài vắng mặt, mà là tôi vẫn ở với nàng. Như chúng tôi chưa bao giờ xa cách, chưa bao giờ mất nhau.
Tôi bảo Thu Hà:
"Châm cho anh một điếu thuốc lá".
Tiếng Thu Hà cười khúc khích. Tôi hỏi:
"Ngạo gì anh vậy?"
"Anh vẫn thế".
"Vẫn thế là thế nào?"
"Làm tình xong là đòi hút một điếu thuốc lá".
Tôi cười theo:
"Những chứng tật nào của anh, em cũng đều nhớ hết nhỉ?"
Giọng Thu Hà thoáng một chút hờn giận rất đáng yêu:
"Chỉ có anh là quên em".
Tôi đón lấy điếu thuốc ở Thu Hà, hút một hơi dài. Cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhõm.
"Anh không quên".
Tôi chữa lại câu nói:
"Anh đã quên nhưng em thấy không, anh đang nhớ lại".
Một lát im lặng, với điểm lửa của điếu thuốc đỏ rực trong bóng tối.
"Em có chồng chưa?"
Thu Hà đập mạnh vào tay tôi.
"Em có chồng anh nằm như thế này được sao? Nó sẽ bắt được quả tang chúng mình. Nó sẽ giết chết cả hai".
Tôi lại hỏi:
"Sao em chưa lấy chồng?"
"Phải yêu mới lấy được".
"Lấy đi rồi sẽ yêu".
"Không có em cái chuyện lấy trước rồi yêu sau. Nhưng mà em cũng sẽ lấy chồng. Người ta không ở vậy được suốt đời nếu người ta là đàn bà".
"Bao giờ em định chấm dứt cuộc sống độc thân?"
"Bao giờ anh muốn".
Thu Hà lăn vào tôi. Ôm chặt lấy tôi. Nàng hôn tôi đắm đuối, tôi hôn trả nàng thật nồng nàn, tôi có cảm tưởng như chúng tôi không thể nào rời nhau được nữa. Rồi Thu Hà thì thầm bên tai tôi:
"Em chờ anh".
Tôi thở dài:
"Anh có vợ rồi. Vợ chính thức".
"Anh sẽ bỏ vợ anh. Em biết chắc như vậy".
Tôi thở dài nữa:
"Thu Hà đừng mong cho anh những điều không hay như vậy. Bộ em muốn nhìn thấy gia đình anh tan nát?"
"Em không muốn thế. Nhưng chuyện đó như em đã nói hôm nay sớm muộn sẽ xảy đến cho anh".
Tôi lắc đầu:
"Hà đừng quên anh chưa hết yêu Marlène".
"Nhưng Marlène của anh đã hết yêu anh".
"Bằng chứng?"
"Đó, anh đã đến với em đêm nay. Đến vì Marlène đã làm khổ anh. Anh tìm em để lãng quên niềm đau khổ".
Tôi vùng ra khỏi giường mặc quần áo và bật đèn. Nghe Thu Hà tôi đâm ra hoang mang vô cùng. Có lẽ Marlène đã hết yêu tôi thật. Không, chưa bao giờ Marlène hết yêu tôi, tôi phải về nhà ngay lập tức. Để nhìn rõ một sự thật.
Tôi bảo Thu Hà:
"Bây giờ anh về".
"Anh sẽ trở lại với em?"
"Anh sẽ trở lại".
Tôi ra khỏi nhà Thu Hà vội vã hoảng hốt như một người đi trốn.
Ra tới ngoài đường, sự buồn nản lại xâm chiếm đầu óc tôi. Tôi lại cảm thấy hoang mang, cô đơn hơn bao giờ. Đêm vắng trở thành tình nhân và bạn hữu, vì nó có chung với tôi một tâm trạng. Trong đêm khuya, hình ảnh gần gũi tôi nhất chính cái là bóng mình. Đêm khuya, âm thanh quen thuộc với tôi nhất chính là những bước chân mình, tôi nghe thấy dội lên từ mặt đường, vang vang trong im lặng.
Tôi về tới nhà. Marlène cũng vừa về được một lúc. Tôi đợi chờ Marlène gây chuyện. Nhưng không, nàng chỉ hỏi:
"Anh đi khuya thế?"
Tôi cụt hứng. Và cụt hứng thì đâm ra bực mình.
Tôi khiêu khích:
"Em không hỏi anh đi đâu?"
Marlène cười, giễu cợt:
"Thì em hỏi anh đi đâu vậy".
"Ở nhà một người đàn bà. Anh mới ra khỏi tay một người đàn bà".
Lúc khác dù chỉ là một lời đùa cợt Marlène cũng lồng lên, không thể để tôi yên. Lần này, câu trêu ghẹo không mảy may hiệu quả. Marlène chỉ gật gù:
"Thế à? Ai vậy?"
"Một người tình cũ".
"Nàng chưa quên anh sao? Anh có gì ghê gớm để nàng phải lưu luyến lâu vậy".
Tôi ngồi xuống ghế:
"Em tưởng anh là đồ bỏ?"
Marlène nhún vai:
"Đâu có. Anh hào hoa, mã thượng. Anh là một người đàn ông phi thường xuất chúng. Nhưng từ giờ, người đàn ông phi thường xuất chúng muốn làm gì thì cứ làm. Cho anh hoàn toàn tự do".
"Còn em!"
"Em cũng tự do hoàn toàn như anh vậy".
"Tối nay em làm những gì?"
"Khiêu vũ, uống rượu".
"Karl đâu?"
"Đã trở về nhà Karl".
"Thằng chủ tiệm khả ố còn mời Champagne nữa không?"
"Tối nào chẳng mời".
Marlène nheo mắt:
"Y còn hỏi thăm anh. Nói sao anh không trở lại".
Tôi không đừng được tiếng chửi thề tục tằn. Cái trò đùa cợt nhau, đùa cợt một cách ác độc, khốn nạn, tôi thua Marlène ngay từ keo đầu. Nàng càng đùa càng tươi cười như không. Do đó, càng tàn nhẫn, càng ác độc. Tôi nổi nóng tức thì, không làm sao giữ được bình tĩnh. Câu chửi thề gửi cho thằng chủ tiệm nham nhở khiến Marlène bật cười khanh khách. Nàng cười ngặt cười ngẹo, khiến tôi càng điên hơn.
Tôi hậm hực:
"Chẳng có gì đáng cười hết".
Marlène thôi cười. Nhưng ánh mắt nàng càng thêm giễu cợt. Tôi có cảm tưởng mình là một đứa con nít".
"Karl nói anh buồn cười lắm".
Tôi gầm lên:
"Cả cái anh chàng Karl của em nữa. Anh cũng muốn chửi thề luôn".
Marlène nghiêm hẳn mặt lại:
"À cái đó thì không được".
"Tại sao?"
"Karl là bạn thân của em".
Marlène dằn mạnh từng tiếng:
"Y không làm điều gì quấy. Em cấm anh không được nói nặng y".
Tôi làm bộ sợ hãi:
"Xin tuân lệnh".
Marlène lạnh lùng:
"Anh là một tên hề vô duyên. Em nói vắn tắt cho anh biết như thế này: chắc chắn em còn làm cho anh khó chịu về nhiều chuyện khác nữa. Nhưng anh chỉ được quyền có với em một thái độ duy nhất".
"Đó là?"
"Sự chịu đựng".
Marlène cười nhạt:
"Cuộc chung sống êm đềm và thơ mộng của chúng mình bây giờ và từ bây giờ trở đi là như vậy. Chịu đựng lẫn nhau, thế thôi".
Tôi cáu:
"Sự chịu đựng nào cũng chỉ có một giới hạn".
"Tất nhiên. Anh có quyền chấm dứt sự chịu đựng ấy. Nếu anh muốn. Em cũng vậy. Cứ nói thẳng cho nhau biết. Ly dị bây giờ là một chuyện rất thường".
Những lời nói của Marlène, đều đều, bình thản là những mũi nhọn đâm trúng vào trái tim tôi. Làm cho nó đau đớn và chảy máu. Thế là cuộc tình duyên tuyệt vời của chúng tôi, khởi đầu dưới vòm trời Thuỵ Điển, đã chấm dứt ở Việt Nam. Chấm dứt một cách nhanh chóng, thảm hại đến độ không ngờ được. Tôi không có ảo tưởng gì về hạnh phúc. Tôi đã từng trải mùi đời. Thì cái chuyện Marlène hết yêu tôi cũng là chuyện thường. Chỉ không ngờ nó tới sớm đến thế.
Trong đêm tôi nằm thao thức. Nhớ lại những ngày tháng diễm lệ đánh dấu cho thời kỳ tôi mới gặp Marlène. Chúng tôi đã sánh vai nhau đi dạo hàng giờ dưới những mái hiên. Đã ngồi trong công viên. Nhìn lá vàng mùa thu trút xuống những pho tượng. Đã đứng bên bờ những dòng sông. Nhìn nước chảy và soi chung hai cái bóng của một tình yêu lãng mạn xuống dòng nước rì rào. Đã tưởng là sống với nhau một đời, ở cùng nhau một kiếp. Tôi lầm. Lầm lỗi lớn lao nhất là đã đưa Marlène về Việt Nam.
Chờ cho Marlène ngủ say rồi tôi vào buồng tắm, bật đèn, nhìn mình trong gương.
Những ưu phiền nhiều mặt chỉ trong một thời gian đã ghi lại trên khuôn mặt tôi những dấu vết tàn phá. Những đường nhăn mới xuất hiện. Ánh mắt mê hoảng xao xuyến. Vành môi cay đắng. Tôi không nhận ra tôi nữa. Tôi đã là một người đàn ông khác. Thằng Viễn không còn là cái thằng Viễn vui mừng hớn hở của buổi chiều đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất nữa. Nhớ chiều hôm đó, tôi đã sung sướng đã trẻ trung biết ngần nào sau nhiều năm xuất ngoại trở về. Bây giờ tôi muốn bỏ đi. Nhưng hành lý cho một lần lên đường mới, tôi không còn có nữa. Mất mát đã đến, một mất mát lớn lao vô tận.
Suốt mấy tháng trời sau đó, Marlène và tôi, tuy vẫn sống chung dưới một mái nhà, nhưng đã là hai con người lạ mặt với hai cuộc sống riêng tây. Tôi đi đằng tôi, Marlène đi đằng Marlène. Tôi không biết nàng gặp những ai, làm gì, đi với những thằng đàn ông nào. Những lần Marlène tổ chức tiếp tân ở nhà, tôi lánh mặt, bỏ nhà ra đi, để mặc cho Marlène một mình tiếp khách.
Karl giữ ý, cũng không đến chơi nhà luôn luôn như trước nữa. Vấn đề làm chung với Karl coi như huỷ bỏ hoàn toàn. Một đêm, tôi trở lại tìm Thu Hà. Nàng lấy rượu cho tôi uống, rồi nói chuyện cho tôi hay về những lời đồn đại nàng được nghe về Marlène.
Thu Hà nói:
"Anh bỏ nó đi".
Tôi lắc đầu:
"Người đòi ly dị sẽ Marlène, không phải anh".
Thu Hà tức giận:
"Nó làm nhục anh công khai, anh chịu được sao?"
"Làm nhục thế nào?"
Thu Hà ngạc nhiên:
"Anh không hay biết gì hết?"
Tôi lắc:
"Kể cho anh nghe".
Thu Hà nhìn tôi bằng cái nhìn thương hại. Nàng lắc đầu.
Tôi nổi nóng:
"Kể đi".
"Anh có can đảm nghe hết không đã?"
"Thừa can đảm. Nhưng cấm em không được bịa đặt cho Marlène những điều không có".
"Cần gì phải bịa đặt".
Những điều Thu Hà kể lại sau đó về Marlène làm cho tôi bàng hoàng. Thành phố này đang có một hiện tượng kỳ quái. Đó là Marlène. Thành phố này đang xôn xao bàn tán về một nếp sống điên cuồng thác loạn chưa từng thấy. Sự điên cuồng thác loạn đó là Marlène. Nếu những lời Thu Hà thuật lại là đúng, dù chỉ đúng một nửa phần, Marlène đã không còn là vợ tôi nữa mà nàng đã là người đàn bà của tất cả những người đàn ông.
Nàng đi với hết thảy mọi người, kể cả những thằng đàn ông chơi bời, đàng điếm nhất. Tới đâu, Marlène cười đùa như phá, có những thái độ hết sức ở một vũ trường, đã có những thằng đàn ông đánh nhau vì tranh giành đòi nhảy với Marlène. Đâu như ở một tiệm ăn trong Chợ Lớn, Marlène say rượu, phá phách đến độ tám thực khách ngồi chung quanh phải đứng dậy hết. Thu Hà còn cho tôi biết là một lần cảnh sát đã đưa Marlène về quận.
Tôi giật mình:
"Sao vậy?"
"Hành hung cảnh sát hay là chửi rủa người ta thế nào ấy. Em không rõ chỉ được nghe kể lại".
Phản ứng đầu tiên của tôi là:
"Anh không chịu tin".
Thu Hà nhún vai:
"Tùy anh. Em cũng chỉ nghe thấy thế nào kể lại như thế mà thôi. Kể ra cũng khó tin thật".
Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu:
"Trước kia không bao giờ Marlène như vậy".
"Đàn bà đổi thay mau lắm".
"Đã đành. Nhưng phải có lý do".
"Anh thử tìm hiểu xem sao".
Tôi làm theo lời Thu Hà. Nghĩa là tìm hiểu sự thật. Chỉ trong vòng một tuần lễ, thuê người theo dõi, tôi được biết tất cả những điều tôi không hay biết về Marlène. Thu Hà nói đúng. Thu Hà không bịa đặt chút nào, Marlène đã thác loạn, bừa bãi đến cùng mình. Thằng đàn ông hay cặp đôi với Marlène không phải là Karl nữa, mà là thằng chủ tiệm khiêu vũ. Marlène đến nó, hàng ngày. Nàng đi chơi công khai với nó. Ngang nhiên khoác tay nó vào các tiệm ăn.
Tôi đã biến thành một thằng chồng bị cắm sừng. Một đêm, Marlène ở nhà. Tôi hỏi Marlène sau khi nắm được trong tay đầy đủ bằng chứng:
"Tất cả những lời đồn đại của dư luận có đúng không?"
Marlène thản nhiên nghe. Thản nhiên gật đầu:
"Đúng".
Tôi nghiến răng:
"Em không được phép coi thường anh đến thế".
Marlène cười nhạt:
"Đã lỡ coi thường nhau từ lâu rồi".
Sự tức giận của tôi lần đó đã lên tới cực điểm của tức giận. Tôi sấn tới, đánh như mưa lên mặt Marlène. Tôi nắm lấy tóc Marlène tát liên hồi. Tôi xô mạnh cho Marlène loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Vừa đánh tôi vừa chửi, bằng những lời cục cằn và thậm tệ nhất.
Chịu đựng trận đòn, Marlène không kêu xin, cũng không nói một lời nào. Buổi sáng hôm sau, nàng lẳng lặng lấy quần áo cho vào hai chiếc va ly lớn. Và ra khỏi nhà.
Ngày đầu tiên, Marlène bỏ đi, tôi không đi tìm, đinh ninh thế nào Marlène cũng trở về. Một người đàn bà đã có chồng không thể bỏ nhà dễ dàng như vậy được. Cũng chỉ là tôi nóng giận trong chốc lát. Vả lại, lỗi là ở Marlène. Nàng lại đã có với tôi một đứa con. Cho dẫu không còn yêu tôi nữa, Marlène cũng phải trở về với con Elga.
Tôi yên tâm như vậy, suốt ngày thứ nhất sang ngày thứ hai thì sự yên tâm của tôi không còn như lúc đầu nữa, nó đã bị lay chuyển. Sang tới ngày thứ ba, tôi bắt đầu phải sống với cái ý nghĩa buồn rầu là Marlène đã đi hẳn. Nàng không bao giờ là một người mẹ. Nàng chẳng bao giờ là một người vợ. Vĩnh viễn Marlène chỉ là một người đàn bà sống tận cùng với những đam mê và ham muốn của nàng. Sang tới ngày thứ tư, tôi đi tìm Marlène.
Tôi đến tiệm nhảy của thằng chủ tiệm khả ố. Marlène đã có mặt ở đó. Nàng đang khiêu vũ. Với một thằng đàn ông lạ mặt. Nàng vừa nhảy vừa trò chuyện thân mật với thằng đàn ông ấy. Cảnh tượng thật khả ố. Tôi tức giận gần như muốn điên lên. Chờ Marlène nhảy xong, trở về bàn, tôi tiến lại. Thằng đàn ông thấy tôi đứng sững trước mặt y, hất hàm:
"Ông muốn gì?"
Tôi chỉ ngón tay vào Marlène:
"Muốn nói chuyện với người đàn bà này".
Thằng đàn ông hỏi Marlène:
"Y là ai?"
Marlène rút thuốc lá hút, nhún vai, quay nhìn đi chỗ khác. Thằng đàn ông ném ngược lên cho tôi một cái nhìn khinh bỉ:
"Chừng như bà ấy không muốn nói chuyện với anh".
Tôi lớn tiếng:
"Nhưng tao muốn".
Thằng đàn ông kinh ngạc.
"Anh là ai?"
"Tao là chồng của người đàn bà đang ngồi với mày".
Miệng nói tôi nắm lấy cổ áo thằng đàn ông, kéo mạnh, bắt y đứng lên. Thằng đàn ông lộ vẻ hốt hoảng:
"Anh muốn gì?"
Tôi quắc mắt:
"Tao muốn đánh vào cái mặt mày. Đi chỗ khác, cho tao nói chuyện với vợ tao".
Dáng điệu hung hãn của tôi với cặp mắt sáng quắc và hàm răng mím chặt cuối cùng làm cho thằng đàn ông khiếp hãi. Nó đưa tay lên gỡ tay tôi ra. Nó nhìn Marlène, rồi tới đứng ở quầy rượu. Chờ cho thằng đàn ông đi rồi, tôi dịu giọng:
"Anh cần nói chuyện với em".
Marlène lạnh lùng:
"Không có gì phải nói hết. Anh đừng hòng đến đây kiếm chuyện. Tôi không sợ anh đâu. Tôi cũng không về với anh nữa".
"Chúng mình phải nghĩ lại".
Marlène nhún vai:
" Nghĩ rồi".
"Em nhất định bỏ anh?"
"Nhất định".
"Chúng mình cũng phải giải quyết với nhau mọi chuyện cho êm đẹp".
"Lúc khác".
Tôi buồn rầu:
"Con Elga khóc lóc suốt ngày. Em nên về với nó".
"Lúc nào tôi muốn về, sẽ về. Phút này tôi không muốn nhìn thấy mặt anh một chút nào hết. Tôi đã chán anh, chán đến cùng rồi".
Lối nói của Marlène còn tàn nhẫn ác độc cạn tàu ráo máng hơn ý nghĩa lời nói. Nàng vắt chân chữ ngũ. Vênh mặt. Đánh diêm châm thuốc lá. Ung dung thở khói. Người đàn bà ngồi trước mặt tôi lúc đó, không còn mảy may là vợ tôi nữa. Mà là một người đàn bà xa lạ! Hơn nữa. Một kẻ thù. Cuộc chung sống giữa tôi và Marlène kể như đã tan vỡ, hoàn toàn. Đáng lẽ tôi phải đứng lên ngay. Đi ngay ra khỏi tiệm nhảy. Nhưng tôi cứ ngồi đó, đờ đẫn, bàng hoàng, như một pho tượng. Thân thể tôi lúc nóng bừng như lửa, lúc lạnh ngắt như băng. Marlène đang làm nhục tôi trước mặt mọi người. Tôi đang trở thành một thứ trò hề của nàng. Một lát. Rồi Marlène dụi tắt điếu thuốc lá. Nó bị bẻ gẫy làm đôi trong cái gạt tàn. Tôi nhìn điếu thuốc, có cảm tưởng tôi cũng như điếu thuốc. Cũng vừa bị Marlène bẻ gẫy làm đôi.
"Anh đi về đi".
"Chúng mình về nhà nói chuyện".
Marlène quắc mắt:
"Để anh đánh đập tôi như đêm hôm nào sao? Tôi là người. Tôi không phải là một con vật anh muốn đánh đập lúc nào thì đánh đập".
Tôi dịu dàng:
"Em không thương con Elga?"
Nàng đáp gọn:
"Xin miễn trả lời".
"Nó là con em".
Marlène chỉ tay vào ngực nàng:
"Anh cứ xem tôi là một con đàn bà khốn nạn, một người mẹ ác quỷ, chó má thế nào, tùy anh. Nhưng đừng đưa con Elga ra đây doạ tôi. Tôi trả nó cho anh".
"Trả anh?"
"Phải. Anh giữ lấy nó, nuôi nấng nó, hay bóp cổ cho nó chết đi cũng được".
Thật là khốn nạn. Thật phũ phàng. Marlène nói xong, nhún vai đứng lên. Nàng ra quầy rượu, ngồi cạnh thằng đàn ông lạ mặt. Hai đứa chúng nó thì thầm với nhau những gì tôi không nghe thấy. Chỉ thấy chúng nó ngả nghiêng với nhau rồi cười ầm lên. Sự tức giận đẩy tôi đứng bật lên như một cái lò xo. Tôi đi băng qua sàn nhảy, đến trước mặt thằng đàn ông.
Lần này nó không còn khiếp hãi tôi nữa. Chắc Marlène đã khiến cho nó trưởng thành mạnh bạo, can đảm khi nó thấy tôi đã chịu thua nàng. Nó nhìn tôi thản nhiên. Tôi nghiến răng:
"Tao đã bảo mày đi khuất mắt tao".
Thằng đàn ông cười ngạo nghễ:
"Chính mày là kẻ phải đi khỏi chỗ này".
Tôi chưa kịp có một phản ứng nào, một trái đấm như trời giáng, đã làm cho tôi lảo đảo. Đứng chưa nổi, một trái đấm thứ hai đã bồi tiếp. Tôi ngã ngửa ra đàng sau, tênh hênh trên mặt sàn.
Nhiều tiếng cười rộ nổi dậy. Vũ trường đang chứng kiến một màn trình diễn ngoạn mục ngoài chương trình. Hai trái đấm của thằng đàn ông làm cho tôi bất ngờ hơn là đau đớn. Thật không ngờ nó dám xem thường tôi đến thế. Kẻ ăn đòn là nó mới phải. Vậy mà nó đã dám ra tay trước. Marlène ngồi im trên cái ghế cao ngất ngưỡng, vẫn ly rượu cầm trên tay, không đến nỗi khốn nạn để cười rộ lên như mọi người, nhưng nàng chẳng tỏ vẻ buồn bã hay bực tức gì khi thấy tôi bị hành hung và làm nhục. Mà tôi bị làm nhục thật. Như chưa từng bao giờ bị làm nhục như thế trong đời. Bị chính vợ mình làm nhục mình. Thằng đàn ông đánh tôi là đáng lắm. Nó có quyền. Mọi người đều có quyền cho cái thằng chồng hèn đớn có một con vợ khốn nạn như Marlène một bài học đích đáng.
Tôi lồm cồm bò dậy. Mọi người đợi chờ tôi trả đòn. Thằng đàn ông trên quầy cũng vậy. Nó đứng xuống đất thủ thế. Nhưng tôi không làm gì nó hết. Tôi thấy mình còn đáng bị trừng phạt hơn thế nữa. Như thế chưa đủ. Cũng là đáng đời cho tôi. Đã nửa đời phiêu bạt mà tôi lầm lẫn hoàn toàn về đàn bà. Lầm lẫn một cách tai hại. Tôi phủi quần áo, gọi bồi tính tiền. Rồi cúi đầu xuống trước hàng trăm cặp mắt tò mò, thương hại, tôi ra khỏi vũ trường.
Đêm hôm đó, tôi trở lại với Thu Hà. Như mọi đêm lang thang buồn rầu, Thu Hà trở thành nguồn an ủi và ngôi nhà của nàng đã thành nơi trú ẩn cho tôi. Thu Hà hỏi:
"Lại có chuyện?"
Tôi bước vào trong nhà, gật đầu:
"Đúng như em đoán trước".
"Như thế nào?"
"Cách đây mười lăm phút không hơn, anh bị một thằng làm nhục".
"Em chưa hiểu".
"Nó đánh anh".
Tôi cười chua chát:
"Đánh anh ngay trước mặt Marlène".
Thu Hà kêu lên ngạc nhiên:
"Sao thế được, vô lý".
Tôi nhún vai:
"Những chuyện vô lý nhất đều có thể xảy ra cho anh".
"Kể lại cho em nghe coi".
Tôi ngồi vật xuống ghế bành, thuật lại cuộc xung đột xảy ra ở tiệm nhảy. Nghe xong Thu Hà cười rũ. Đang bực mình, tôi cũng bật cười theo. Tôi nói:
"Bây giờ anh về hẳn với em. Bằng lòng không?"
Thu Hà ôm lấy tôi:
"Tất nhiên em bằng lòng".
Thu Hà lấy rượu cho tôi uống. Tôi uống, càng uống càng buồn rũ rượi. Tôi ôm đầu, suy nghĩ. Tôi chẳng nghĩ được gì hết. Đầu óc tôi chỉ còn là một mớ chỉ rối tung không làm sao gỡ được. Thu Hà cười:
"Tại sao anh buồn?"
Tiếng cười của Thu Hà làm tôi ngượng. Tôi biết Thu Hà đang thương hại, đang cười và nàng đang giễu cợt tôi. Đêm khuya tôi lang thang không biết đi đâu. Tôi phải đến với nàng. Như thế, chẳng phải là tôi yêu nàng như trước, mà chỉ là vì tôi đã cùng đường,và nàng đã trở thành một cần thiết cho tôi, một cần thiết ghê gớm.
Tôi hỏi:
"Tại sao em cười anh?"
"Bây giờ anh mới sáng mắt ra. Anh đã phải trả một giá rất đắt một bài học".
Tôi thở dài:
"Đúng vậy".
Thu Hà hất hàm:
"Đáng lẽ, không bao giờ anh nên bỏ em, không bao giờ anh nên xuất ngoại, anh có thấy như thế không?"
Tôi gật đầu, thiểu não:
"Bây giờ mới thấy".
Thu Hà hỏi lại chuyện cũ, chuyện mà tôi muốn bỏ qua, lãng quên, mong nàng đừng nhắc tới:
"Hồi đó, sao anh bỏ em".
"Anh lầm".
"Trả lời em đi".
"Đừng bắt anh trả lời. Bây giờ em muốn hành hạ anh nữa hay sao".
"Em chỉ muốn biết. Điều đó rất quan trọng với em. Em không thể không biết được. Anh phải trả lời em đã".
"Hồi đó anh muốn đi xa".
Thu Hà lắc đầu:
"Hồi đó, anh không còn yêu em nữa".
Tôi đáp gượng gạo:
"Lúc nào anh cũng yêu em".
"Anh nói dối".
"Không yêu em sao anh trở lại".
"Anh cần em hơn là yêu".
Thái độ Thu Hà đêm đó, hơi lạ lùng, khó hiểu. Mọi lần, không bao giờ Thu Hà trêu ghẹo tôi một cách ác độc như thế hết. Nàng nói tôi không yêu nàng, nàng nói tôi đến với nàng chỉ là sau khi Marlène đã bỏ tôi, và với tôi, nàng đã trở thành một cần thiết. Như thế có nghĩa là nếu Marlène không bỏ tôi, không bao giờ tôi bỏ Marlène. Nghĩ cho cùng, cũng đúng. Tôi về với Thu Hà, chỉ là để trả miếng Marlène đã đi với những thằng đàn ông khác mà thôi. Cả Thu Hà và tôi cũng biết như vậy. Điểm khác biệt là tôi không dám nói trong khi Thu Hà đã nói thẳng vào mặt tôi một sự thật.
Tôi nói:
"Chúng mình hãy quên hết chuyện cũ".
Thu Hà nghiêng đầu, ngờ vực:
"Anh tin được thế cho anh?"
"Anh muốn quên. Chắc là được. Anh muốn làm lại với em tất cả. Từ đầu".
Đêm hôm đó, khi Thu Hà đã ngủ say tôi thao thức cố gắng chôn chết trong tôi một phần đời đã có. Phần đời ấy, mang tên Marlène. Chuyến xuất ngoại. Những mộng tưởng một đời của tuổi trẻ. Những ngày tháng ở Thuỵ Điển. Ở Âu châu. Âu châu và Thuỵ Điển với cuộc sống dễ dãi như một trò đùa, với những hội hè quanh năm suốt tháng, những mùa đông tuyết trắng và những hoa xuân nở vàng trên những cánh đồng. Tôi muốn quên hết. Chôn chết hết trong cùng một nấm mồ quên lãng. Cuối cùng Marlène, Marlène với cặp mắt xanh biếc màu đại dương, mái tóc màu lúa chín, Marlène chỉ còn là một cơn ác mộng.
Gần Mười Bảy Tuổi Gần Mười Bảy Tuổi - Mai Thảo Gần Mười Bảy Tuổi