When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1630 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ười lăm phút sau khi thành phố Sài gòn lên đèn, Lan Phi nhẹ nhàng ra khỏi nhà Nguyệt Điện. Nàng đến tiệm tạp hóa đầu phố bên mua một đôi bàn chải đánh răng và một cây thuốc đánh răng Hynos. Trước đây, nàng vẫn đánh bằng thuốc Colgate, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng mở một chương trình giảm chi, dành tiền để trả tiền nhà và trả tiền nhà và mua sắm đồ vật bằng cách bỏ thuốc Colgate để dùng thuốc Hynos. Nàng đã đánh thử các hiệu thuốc đánh răng chế tạo tại Việt Nam của các cô bạn trong Ký Túc Xá và nhận thấy Dentiphrice Hynos có hình anh Chà nhe răng cười là tương đối khá nhất.
Không phải là Lan Phi bỏ quên bàn chải đánh răng của nàng trong Ký Túc Xá. Sở dĩ nàng muốn mua bàn chải mới là vì sáng mai là buổi sáng đầu tiên mà nàng rửa mặt, đánh răng ở nhà mới, nàng muốn dùng một bàn chải mới cho hợp cảnh. Nàng mua thêm chiếc bàn chải răng cho Quang, vì theo nàng hình ảnh hai chiếc bàn chải răng đứng chung trong một cái ly thủy tinh trên bồn rửa mặt là một hình ảnh tượng trưng cho hai vợ chồng. Hai vợ chồng xứng đôi cũng như hai bàn chải răng: chiếc mầu đỏ là chồng, chiếc mầu xanh là vợ. Lan Phi có ý nghĩ này trong khi ngồi xem một phim do Sandra Dee đóng vai chính.
Hoàng Chủ Nhân không trông thấy người đẹp lướt đi êm như một Nàng Tiên ra khỏi Nguyệt Điện. Lúc ấy, chàng đang bận thực hiện nốt vài điểm sửa soạn vẻ người cuối cùng để nghênh đón hai người đẹp. Chàng cẩn thận và đàng hoàng như người khách đi ăn cưới hoặc đi dạ hội: Áo sơ mi popeline Suisse trắng như tuyết, bouton manchette bằng bạc có hình “Mặt Cười, Mặt Mếu” duy nhất tại Đông Dương, cravate Marquise không nhỏ mà cũng không to bản, thắt lưng Hitcok, quần Tergal xanh nước biển – loại quần áo của chú rể – giầy đen nhọn mũi. Chàng đứng nhìn bóng chàng trong gương và cảm thấy hài lòng với chính chàng.
Chàng ra phòng ngoài. Tất cả đều sẵn sàng chờ đón hai người đẹp. Những bông hoa tươi vươn mình trong bình hoa trên chiếc bàn tròn, trông đẹp và sang một cách lạ lùng. Những bóng đèn điện ẩn trong các góc tường hắt ánh sáng lên trần nhà, làm căn phòng có một bầu ánh sáng huyền diệu như mơ, như thực. Chiếc máy quay đĩa hát Motorola đã mở sẵn với một đĩa nhạc êm dịu còn chờ chủ nhân bấm nhẹ một cái nút là phát ra những âm thanh du dương. Hoàng hài lòng và nghĩ rằng mặt trận đã sẵn sàng, chàng chỉ còn việc phát động cuộc tấn công.
Chàng đến bên cửa sổ, ngắt hai bông hoa trong số hoa anh Mười vừa đem từ vườn cây về trồng ở đây. Ngoài hai bông hoa nằm trong hai chiếc đĩa trên bàn ăn kia, chàng còn đem hai bông hoa này sang phòng các nàng để tặng các nàng. Chàng hài lòng khi nghĩ rằng hai nàng thiếu nữ ngây thơ, xinh và kháu, và thơm, và gợi ý niệm cắn, cấu, nuốt chửng như hai cục ô mai mơ bên phòng kia sẽ thấy rằng chàng lịch sự hơn là dân pháp, đây có thể là lần đầu tiên trong đời hai nàng được đàn ông tặng hoa.
Cầm nhẹ hai bông hoa trên tay, Hoàng trở vào phòng chàng rót một “ nửa ngón tay” rượu Rhum để uống một mình trong căn phòng có ánh đèn mờ ảo, một tay cầm hai bông hoa, tay nâng ly rượu, Hoàng ghi nhận chất rượu mạnh và thơm thấm dần trong cơ thể – “đi tới đâu, ngấm tới đấy” chàng nghĩ thầm – và thấy rằng cuộc đời này thật là đáng sống, thật là đẹp, và những kẻ than thở rằng “ đời là bể khổ, sống là một sự buồn rầu” đều là những người không bị bịnh táo bón kinh niên thì cũng vô phúc không được một người đàn bà nào đê mắt đến. Đêm nay, chàng không có lý do gì để than phiền cuộc đời không còn có gì phải đòi hỏi. Những giây phút sắp tới đây hứa hẹn với Hoàng nhiều hứng thú. Chàng đã gần, đã xa và đã chinh phục nhiều người đẹp – khó khăn, gian nan, nguy hiểm cũng có mà dễ dàng như thò tay vào túi lấy đồ cũng có – nhưng chưa bao giờ chàng thử chinh phục trong một lúc hai người đẹp. Hoàng nghĩ thầm và môi chàng nở một nụ cười kiêu hãnh – “Ta bắn một phát súng, hạ liền hai con chim”. Chàng phải thành công.
Đặt ly rượu xuống bàn, Hoàng cầm hai bông hoa đi sang phòng trước cửa.
Cửa phòng đóng nhưng chàng đã có chìa khóa riêng – chiếc chìa khóa có sơn hình trái tim mầu đỏ – chàng nhè nhẹ tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa nhìn vào phòng Lan Phi. Căn phòng sáng đèn, trông thật trẻ trung và gợi cảm, mặc dầu đồ đạc trong phòng vẫn là đồ đạc cũ. Hoàng thấy căn phòng có một vẻ gì rất trẻ – trẻ như hai cô sinh viên Trường Thuốc lát nữa đây sẽ anh anh, em em ríu rít với chàng – Trên bức trước mặt, chàng nhận thấy hai cô thiếu nữ mới nhập Nguyệt Điện có treo vài bức hình tài tử Xi Nê, trong số có một bức hình Sylvie Vartan.
Nụ cười duyên dáng nở sẵn trên môi Hoàng tạm thời tắt đi, vì chàng thấy căn phòng vắng tanh, không có một bóng cô gái nào cả. Mãi tìm người đẹp, Hoàng không nhận thấy trong phòng có một vật lạ: chiếc ghế bố đặt nơi cuối phòng. Chợt, chàng nghe có tiếng nước chảy, và biết rằng ngay trong lúc đó có một nàng đang ở trong phòng tắm – “Có một em đang tắm trong đó!” Hoàng đứng dưới nhìn lên cánh cửa phòng tắm sơn xanh – mầu sơn cửa lẫn với mầu tường – không cần biết cô gái trong đó là ai, là Lan Phi, cô gái xinh đẹp đến mướn nhà hay là cô bạn của nàng, như một nhà chỉ huy thiện chiến, Hoàng quyết định mở ngay cuộc tấn công trực tiếp, đang thẳng vào chiến khu kẻ thù trong lúc kém phòng bị nhất.
Chàng nhẹ gót đến gõ nhẹ vài tiếng vào cửa phòng tắm – cửa phòng không khóa – rồi đẩy nhẹ cánh cửa, chàng thò tay cầm bông hoa vào.
- Cô đừng sợ...! Đừng giật mình! – Chàng nói bằng cái giọng vui và hiền lành nhất – Tôi đây. Không phải người lạ đâu. Tôi là người láng giềng của cô, xin hân hạnh tặng cô bông hoa...
Kinh nghiệm sống dậy cho Hoàng biết rằng với phái nữ càng dùng văn chương cải lương nhiều chừng nào càng hữu hiệu chừng ấy. Đàn bà, con gái được đàn ông nói với mình bằng văn chương cải lương. Những câu nói ngô nghê, chối tai nhất đối với họ lại trở thành thơ mộng. Sự việc đó giải thích tại sao có những cuốn phim rất cải lương Huê Kỳ như những phim Mirage de la Vie, Histore d un Amour, những phim của các kép Elvis Presley, Cliphph Richard, đào Sandra Dee v.v... được giới nữ sinh kéo nhau đi coi rất đông, cùng những cuốn tiểu thuyết văn chương cải lương lại bán chạy.
Hoàng vừa dùng một câu rất cải lương để nói với cô gái trong phòng tắm, đi kèm một hành động rất cải lương Tây là tặng hoa cho nàng. Và chàng chắc chăn rằng sự cải lương ấy sẽ làm cho người đẹp xúc động.
Trong căn phòng tắm hẹp như một cái hộp bánh bích qui, “người đẹp” của Hoàng Chủ Nhân si tình và sở khanh đang kỳ cọ. “Người đẹp” đó nặng chừng 62 ký, vai to, ngang nửa thước tây, ngực lông lá như ngực Lực Sĩ Steve Reeves...
Bông hoa chào mừng đi ngay vào trước mũi Quang. Quang cau mày nhìn bàn tay đàn ông cầm bông hoa thò qua cửa vào phòng, nhìn chiếc khuy măng xết “Mặt Cười, Mặt Miếu” gắn trên tay áo sơ mi.
Bên ngoài, có tiếng người cười nhẹ và tiếng nói lại vang lên:
- Bông hoa này để mừng cô đến Nguyệt Điện. Tôi hy vọng cuộc đời của cô sẽ luôn luôn tươi đẹp như bông hoa này.
Quang rút khăn mặt bông lau qua loa rồi – sợ bên ngoài có Lan Phi – chàng bận xong bộ pi- ja ma mới, mở toang cánh cửa.
Thấy một thanh niên vạm vỡ xuất hiện đột ngột. Hoàng ngạc nhiên... ú ớ mấy tiếng. Nhưng vốn là một người giàu kinh nghiệm chàng trấn tĩnh được ngay:
- Ê... Ê... Chào cậu... cậu tắm đấy à...
Trước câu hỏi ngây ngô ấy, Quang hung hăng:
- Anh là ai? Anh vô đây làm gì?
- Tôi... tôi là chủ nhân nhà này...
- Anh vô đây làm gì?
- Tôi vô thăm cô Lan Phi. Tôi đem hoa sang biếu cô Lan Phi và cô bạn...
- Cô bạn nào...?
- Cô bạn mướn chung phòng với cô Lan Phi...
Như chợt nhớ ra, Quang nhìn ra cửa:
- Cửa phòng tôi đóng... Làm sao anh vô đây được?
Hoàng lúng túng:
- Đâu có cửa phòng mở...
- Vô lý. Chính tay tôi khóa cửa rồi mới đi tắm mà...
- Cửa mở rõ ràng...
Máu nóng nổi lên, linh tính báo cho Quang biết là gã đàn ông đứng trước mặt chàng đây là một anh “ấm ở hội tề” và việc gã bất chợt vào phòng là một hành động rất khả nghi, Quang nắm lấy vai áo gã, lôi gã ra cửa:
- Mời anh đi ra. Không có tặng hoa, tặng hoét gì hết. Đừng vớ vẩn...
Hoàng bị đẩy ra khỏi phòng. Chàng cầm hai bông hoa đứng ngay người ngoài hành lang. Chợt nét mặt chàng tươi trở lại, một bóng người vừa hiện ra ngoài vườn... Người đó là Lan Phi...
Hoàng đưa ngay hai bông hoa cho Lan Phi:
- Những bông hoa này sẽ làm tươi thêm căn phòng đã có nhiều xinh tươi của Lan Phi. Những bông hoa này do chính tay tôi trồng.
- Ồ... Anh lịch sự quá... cảm ơn anh nhiều, anh Hoàng.
Khi hai người đứng đấy, cả hai cùng ăn bận lịch sự, họ giao thiệp với nhau lịch sự như là người ngoại quốc sống sung sướng và giàu tiền.
Nụ cười đang tươi của Hoàng chợt biến đi. Thay vào đó là một đôi vành môi nhăn nhăn hứa sẽ thốt ra những câu nói nặng nề, khó nghe:
- Thật phiền... khó nói quá... Tôi vừa vô phòng Lan Phi. Trong phòng có một thanh niên...
Lan Phi bậm môi lại. Hàm răng trên của nàng cắn lên làn môi dưới. Nàng đần mặt ra. Nàng nghĩ thầm – “Làm sao mà nói cho hắn hiểu được? Có nói hắn cũng chẳng tin nào...” Vì vậy, nàng đành đần mặt ra và nói một cách ngớ ngẩn:
- Anh... ảnh tên là Quang. Đại học y khoa... Năm thứ tư... chơi tennis rất cừ...
Hoàng không ngờ cô bé này lại quá quắt, ghê gớm đến như vậy: dám mướn phòng sống chung với người yêu trong lúc còn đi học. Chàng đã từng được nghe nhiều chuyện đáng sợ về các cô học trò ở Sài gòn. Đại khái: cô có “đi khách”, ngày vẫn cắp cặp đi học và vẫn đến những nhà mãi dâm hạng sang “đi khách” với giá năm trăm, một ngàn đồng “passe”, những cô nữ sinh ở các Internal, đêm nào cũng trốn ra đi ăn, đi nhảy, đi chơi với bọn đàn ông có tiền, có xe ô tô tới đón. Nhiều người đã nói với chàng rằng các cô học trò là đời nay, ghê lắm, chàng không tin, nhưng cũng không tin hẳn. Từ trước, chàng chỉ giao thiệp nhiều với các em nữ thư ký, nữ giáo viên trẻ nhất cũng là hai mươi nhăm tuổi trở lên. Cô học trò Lolita nay làm chàng ngạc nhiên nhiều nhưng cùng lúc ấy, chàng lại thấy cần phải chinh phục nàng cho kỳ được. Nàng đã có người yêu? Cũng chẳng sao! Càng tốt nữa là khác! Chàng đâu có định cưới nàng làm vợ mà cần nàng còn nguyên trinh! Song song với việc chiếm lấy trái tim và tấm thân của cô sinh viên trẻ măng, mơn mởn này, chàng còn thực hiện một việc làm hứng thú: hất cẳng anh sinh viên trẻ tuổi kia. Những việc làm đó hứa hẹn với chàng nhiều hào hứng. Như một chiến sĩ dũng cảm, chàng không sợ địch, không ngại hiểm nguy, chàng chỉ muốn có kẻ thù xứng đáng để mà thử sức.
Trước hết, chàng thấy rằng chàng không nên làm cho cô gái này có mặc cảm phạm tội, không nên làm cho nàng sợ. Vì vậy, chàng vội tiếp:
- Cũng chẳng sao? Nghĩa là tôi không phản đối gì về sự có mặt của cậu đó trong phòng Lan Phi. Phòng đó Lan Phi đã mướn rồi. Em muốn làm gì trong phòng em thì làm...
Những tiếng “Lan Phi! Lan Phi! Em...” trôi ngọt lịm trên môi Hoàng Chủ Nhân.
- Nhưng tôi cũng muốn em nói qua cho tôi biết là em có bạn trai đến thăm em... để tôi khỏi bị lỡ tầu. Vừa rồi, tôi tưởng chỉ có mình Lan Phi trong phòng, tôi lừng lững đi vào, sợ cậu ấy có hiểu lầm chăng...
- Tên anh ấy là Quang.
- Quang coi bộ yêu Lan Phi quá hả? Trông hắn bảnh trai lắm, xứng đôi với em lắm – Như một ông anh trai giàu lòng thông cảm, Hoàng vui vẻ nói – Chỉ trông mặt hắn cũng biết là hắn yêu Lan Phi. Em biết không, tôi là người giàu tình cảm, dễ xúc động lắm. Trông thấy ai yêu nhau chân thành là tôi xúc động liền. Đôi khi tôi còn xúc động đến... khóc nữa là khác.
- Chúng tôi định sẽ thành hôn với nhau khi Quang ra trường...
Lan Phi nghiêng mình đi giữa chỗ Hoàng đứng và thành tường để đến gần cửa phòng. Nàng muốn tránh chuyện.
- Tôi chúc Lan Phi và Quang được trăm sự như ý và hạnh phúc hoàn toàn...
Khi nói câu đó, Hoàng không hề có một chút ác ý hay mỉa mai. Trái lại, chàng thật tình mong muốn như vậy. Có điều chàng không nói rõ là chàng muốn làm sao cho cô dâu trước đêm tân hôn, đã biết rõ thế nào là động phòng trong phòng ngủ của chàng, do chàng chỉ bảo. Chàng muốn làm cho cô dâu tương lai kia yêu chàng, rồi sau đó đi lấy chồng. Như vậy là mọi sự đều êm đẹp và tất cả mọi người đều hài lòng.
Lan Phi tra chìa khóa vào ổ khóa để mở cửa, Hoàng vội nói:
- À, tối nay, tôi có làm một bữa cơm gia đình mời Lan Phi và cô bạn qua ăn mừng ngày Lan Phi tới đây.
Bộ mặt của Lan Phi lại càng “nghệt” ra:
- Cô bạn nào?
- Cô bạn ở chung phòng với Lan Phi...
- À, cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng tối nay Lan Phi bận lắm. Đã nhận lời đi ăn với người khác rồi. Lan Phi rất tiếc... Thôi, anh cho khất hôm khác đi. Cám ơn nhiều lắm...
Rất nhanh nàng mở cửa bước vào phòng và đóng cánh cửa lại. Hoàng định bước vào phòng theo nàng và thiếu chút nữa thì chàng bị cánh cửa gỗ. Chàng ngạc nhiên và thắc mắc nhiều. Có một chuyện gì lạ xẩy ra trong căn phòng này, với cô gái này, mà chàng chưa được biết. Chắc chắn phải có chuyện gì. Hình như người thiếu nữ muốn dấu chàng chuyện gì đó! Nhảm quá... như vậy là bữa cơm gia đình và thân mật của chàng tối nay bị ế...! Chàng trở vào phòng và ngồi rót rượu uống một mình. Không còn cách nào khác, chàng đành ngồi chờ cho anh thanh niên kia ra về rồi mới tính được nước mới.
Lan Phi bước vào phòng, nàng đặt gói giấy bọc mấy món đồ vừa mua về lên bàn, nhìn quanh, khẽ gọi.
- Quang, đã tắm xong, chiếc khăn tắm quấn ngang, bụng, thò đầu trong màn tắm, nhìn ra:
- Ê..., hồi nãy có một thằng cha lẩm cẩm vào phòng. Nó nói dấm dớ làm anh sốt ruột tống cổ nó ra cửa. Thằng cha ấy nó nói...
Chàng ngừng nói khi nhận thấy đôi mắt nàng nhìn chàng nặng những phản đối và đầy những trách móc. Đến lúc ấy, chàng mới nhớ là thân thể chàng gần như là không có gì che đậy cả.
Đúng là chàng nghĩ Lan Phi ngắt lời chàng giọng trách móc:
- Quang nên cẩn thận, chúng mình tránh nhất là ăn bận bê bối,
- Em nói đúng, anh xin lỗi. Chờ anh một chút vậy...
Chàng thụt vội vào phòng tắm, Lan Phi nhẹ thở ra một hơi dài.
Lan Phi lấy ổ bánh mì Brodard vừa mua về trong giỏ đặt lên bàn. Bữa ăn đầu tiên của họ tại nhà mới là một bữa ăn nguội: bánh mì với jambon. Nàng sẽ chiên hai quả trứng gà. Từ ngày mai, họ sẽ nhờ chị Mười nấu cơm, bữa nào cao hứng, nàng sẽ nấu thêm những món ăn đặc biệt cho Quang thưởng thức.
Quang ra khỏi phòng tắm. Lần này, chàng đã mặc pijama gài nút cẩn thận và chải đầu đàng hoàng.
Lan Phi nhìn Quang với đôi mắt ngụ ý đề cao hành động giàu thiện chí của chàng. Nàng mỉm cười:
- Có nhiều chi tiết tuy nhỏ mọn, nhưng rất quan trọng mà chúng ta quên chưa bàn đến. Chẳng hạn như sống chung trong nhà này không lúc nào chúng mình được phép ăn mặc hở hang, chúng mình phải giữ cho nhau và giúp nhau giữ lời cam kết. Cả ngày lẫn đêm, lúc nào chúng ta cũng phải ăn bận đàng hoàng. Anh có đồng ý với em như vậy không?
- Đồng ý. Anh cũng đang định nhắc em như vậy. À, hồi nãy anh đang nói dở... Anh đang tắm thì có thằng cha nào nó xồng xộc vào phòng mình. Nó “A- la- sô” vào cả phòng tắm. Thằng cha ấy lỗ mãng quá.
Chàng nhìn thấy hai bông hoa Lan Phi đặt trên bàn, cạnh ổ bánh mì:
- Phải hoa này của hắn không?
- Ông ấy là ông Hoàng, ông chủ nhà đấy mà.
- Chủ nhà?
- Chủ nhà! Ông ấy tử tế lắm, anh ạ.
- Tử tế à? Sao em biết hắn tử tế? – Quang nheo mắt lại, nhìn Lan Phi, nghi ngờ – Chủ nhà thì chủ nhà chứ. Hắn sang phòng mình làm gì? Hắn muốn gì em?
Lần đầu tiên trong ngày, Lan Phi nói dối:
- Em đâu có biết! Sao anh cứ lục vấn em vậy nhỉ?
Gái Trọ Gái Trọ - Hoàng Hải Thủy