Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
allas Fremont Beaudine có lần trả lời phóng viên kênh Sports Illustrated rằng sự khác biệt chính yếu giữa các tay golf chuyên nghiệp và nhan nhản những vận động viên khác ấy là các tay golf không khạc nhổ bừa bãi. Trừ phi họ đến từ Texas, trường hợp đó thì bọn họ gần như làm bất cứ việc gì bố nhắng mà họ thích.
Chương 3
Phong cách golf Texas là một trong những chủ đề ưa thích của Dallie Beaudine. Mỗi khi đề tài này xuất hiện, anh lại đưa một tay cào mái tóc vàng, thảy một miếng Double Bubble vào miệng, và mở đài, ”Chúng ta đang nói tới môn golf đích thực của Texas, cậu hiểu chứ...không phải cái thứ PGA nhí nhố chết mẹ này (PGA là giải golf danh giá nhất thế giới). Phải lăn xả và trâu bò, đánh trái banh theo chiều gió trong một cơn giông lốc và ghim nó xuống cách pin (Là vị trí cố định trên Green. Pin bao gồm lỗ có đường kính rộng 3,4 inch và một cột cờ cao 7 feet, cũng là mục tiêu để người chơi golf dễ xác định vị trí) sáu inch trên một sân golf công cộng xơ xác xây giáp ranh biên giới tiểu bang. Và nó không được tính đâu trừ phi ta thực hiện cú đánh bằng chiếc gậy số 5 mòn vẹt lượm từ bãi rác khi ta còn là một thằng nhóc và giữ kè kè nó bên người chỉ vì nhìn nó làm tâm tình ta khoan khoái.”
Vào mùa thu năm 1974 Dallie Beaudine đã ghi dấu ấn với các phóng viên thể thao như một vận động viên thổi luồng gió mới vào cái thế giới ngột ngạt của golf chuyên nghiệp. Phong cách nói chuyện sinh động, ngoại hình điển trai khác lạ kiểu Texas của anh làm cho những trang bìa tạp chí của họ hấp dẫn hẳn lên. Rủi thay, Dallie lại có thói quen tệ hại là tự khiến mình bị đuổi do chửi bới các quan chức, hay cá cược ngoài lề với những thành phần bất hảo, nên không phải lúc nào anh cũng có mặt khi mọi thứ trở nên bế tắc trong khu lều tạm của giới báo chí. Tuy nhiên, tất cả những gì một phóng viên cần làm để tìm ra anh là hỏi người dân địa phương tên những quán bar miền tây bụi bặm nhất trong vùng, và mười lần thì đến chín lần Dallie sẽ ở đó cùng caddy của mình, Clarence ”Skeet” Cooper, và ba hoặc bốn cựu nữ hoàng dạ hội trung học tìm cách trốn chồng để đi chơi tối.
”Hôn nhân của Sonny và Cher chắc chắn đang có vấn đề,” Skeet Cooper nói, chăm chú đọc một số báo của tạp chí People trong ánh đèn tỏa ra từ ngăn để đồ đang mở. Anh liếc sang Dallie, người đang lái xe với một tay để trên vô lăng chiếc Buick Rivera còn tay kia cầm cốc cà phê Styro-foam. ”Ờ,” Skeet tiếp tục. ”Cậu biết gì không, Chastity Bono bé bỏng sắp tự tìm cho mình một ông bố dượng đó?”
”Làm sao anh biết?” Dallie không hứng thú mấy, nhưng ánh rung rinh của những cặp đèn pha ô tô thỉnh thoảng lại nhá lên và cái chuỗi thôi miên của hàng vạch trắng kẻ đường đứt đoạn trên đường cao tốc I-95 đang khiến anh buồn ngủ díp mắt, và họ vẫn còn xa mới tới biên giới Florida. Liếc nhìn mặt đồng hồ tỏa sáng trên bảng điều khiển của chiếc Buick, anh thấy đã gần bốn rưỡi sáng. Anh còn ba tiếng nữa trước khi phát bóng khai mạc vòng đấu loại giải Orange Blossom Open. Chừng đó vừa xoẳn thời gian cho anh tắm rửa và nuốt hai viên thuốc để giữ cho mình tỉnh táo. Anh nghĩ đến Bear, người có lẽ đã có mặt ở Jacksonville, đang ngáy pho pho trong dãy buồng xịn nhất mà Mr. Marriott phải cắn răng phục vụ.
Skeet ném tờ People ra băng sau và cầm tờ National Enquirer lên. ”Cher bắt đầu nói về việc mình tôn trọng Sonny ra sao trong các bài phỏng vấn – vì thế mà tôi đoán bọn họ sắp đường ai nấy đi. Tôi cũng như anh đều biết, mỗi khi đàn bà bắt đầu nói về sự ’tôn trọng,’ nghĩa là anh đàn ông tốt hơn hãy tìm cho mình một luật sư giỏi đi.”
Dallie cười và sau đó ngáp dài.
”Này Dallie,” Skeet gọi giật giọng khi thấy kim đồng hồ đo tốc độ đã nhích từ bảy lăm sang tám mươi. ”Sao cậu không leo xuống ghế sau ngủ một giấc? Để tôi lái cho một quãng.”
”Tôi mà ngủ bây giờ thì sang Chủ nhật tuần sau mới dậy nổi, và tôi phải đạt đủ điều kiện cho cái thứ chết bầm này, đặc biệt là sau hôm nay.”
Họ vừa trở về từ vòng chung kết giải Southern Open, Nơi Dallie đạt điểm số tệ hại là 79, trung bình 7 gậy một lỗ và là con số anh không có ý định lặp lại. “Tôi không nghĩ anh có một tờ Golf Digest lẫn trong cái đống kia,” anh nói.
“Cậu biết là tôi chẳng bao giờ đọc thứ đó mà.” Skeet giở sang trang hai tờ Enquirer. ”Cậu có muốn nghe về Jackie Kennedy hay Burt Reynolds không?”
Dallie rên lên, rồi lần mò bật radio. Dù là một người mê rock-and-roll, nhưng vì Skeet nên anh cố chọn một kênh nhạc đồng quê miền tây vẫn còn phát sóng. Song ca sĩ khá khẩm nhất anh tìm được là Kris Kristofferson, kẻ đã bán cả linh hồn mình cho Hollywood, nên anh đành chọn kênh tin tức thay vào.
“…Nhà lãnh đạo cấp tiến những năm sáu mươi, Gerry Jaffe, hôm nay đã được tuyên trắng án khỏi tất cả các tội danh sau khi dính líu đến một cuộc biểu tình ở Nellis Air Force Base bang Nevada. Theo các nhà chức trách liên bang, Jaffe, người lúc đầu mang nhiều tai tiếng trong những cuộc bạo loạn tại Hội nghị đảng Dân chủ năm 1968 ở Chicago, gần đây đã chuyển hướng sang những hoạt động chống công nghệ hạt nhân. Một trong những nhóm cấp tiến đã đang trên đà suy yếu vẫn tham gia hoạt động chính trị do...”
Dallie không quan tâm đến những thành phần hippie già khụ này, anh tắt bụp cái nút trong sự căm ghét. Rồi lại ngáp. ”Anh có nghĩ nếu anh nỗ lực hết sức thì anh có thể phát ngôn những câu trong quyển sách tôi nhét dưới ghế không?”
Skeet nhoài người tới rút ra một bản bìa mềm cuốn Catch-22 của Joseph Heller, rồi đặt sang một bên. ”Hôm bữa tôi đã coi cái này lúc cậu đang đi chơi với cô nàng bé nhỏ cứ luôn miệng gọi cậu là Mister Beaudine đó. Sách nhảm nhí bà cố.” Skeet gập quyển Enquirer lại. ”Chỉ là tò mò thôi. Cô ta có gọi cậu là Mister Beaudine khi hai người quay lại nhà nghỉ không?”
Dallie thảy một viên Double Bubble vào miệng. ”Từ lúc cởi đồ ra là cô ta gần như im thin thít.”
Skeet cười khùng khục, nhưng diện mạo của anh chẳng khởi sắc lên là bao. Tùy con mắt mỗi người, Clarence “Skeet” Cooper hoặc được Chúa ban phúc hoặc nguyền rủa khi cho anh một gương mặt rất giống Jack Palance. Anh cũng có những đường nét đầy đe dọa, điển trai theo một kiểu khó chịu, cùng cái mũi tẹt và đôi mắt nhỏ ti hí. Mái tóc đen đã sớm điểm những sợi bạc, và để dài lượt thượt khiến anh phải buộc lại bằng một sợi chun khi làm caddy cho Dallie. Còn bình thường anh cứ để nó xõa xuống vai, ngăn nó không rủ vào mặt bằng một dải băng buộc đầu đỏ chói giống như thần tượng của mình, không phải Palance mà là Willie Nelson, con ngựa bất kham vùng Austin, Texas.
Năm nay Skeet ba lăm tuổi, hơn Dallie mười tuổi. Anh từng ngồi tù vì tham gia một vụ cướp và từ đó trở đi quyết tâm không lặp lại sai lầm. Kín tiếng trước những người không quen biết, cảnh giác với bất cứ ai mặc đồ công sở, anh trung thành tuyệt đối với những người mình yêu quý, và người anh quý nhất là Dallie Beaudine.
Dallie đã thấy Skeet nằm mê man trên sàn phòng tắm ở một trạm xăng Texaco cũ nát trên đường cao tốc U.S 180 bên ngoài Caddo, Texas. Hồi đó Dallie mới mười lăm tuổi, một thiếu niên gầy nhẳng cao sáu feet trong chiếc áo T-shirt rách rưới và chiếc quần jeans nhem nhuốc phô ra gần hết mắt cá. Cùng với đó là đôi mắt bầm tím, những khớp ngón tay trầy xước, và quai hàm sưng gấp đôi bình thường xuất phát từ trận cãi lộn nảy lửa và sẽ là trận cãi lộn cuối cùng với bố cậu, Jaycee Beaudine.
Skeet vẫn nhớ mình đã ngước nhìn Dallie từ sàn nhà tắm bẩn thỉu và cố hết sức để tập trung đầu óc. Bất chấp gương mặt bị biến dạng, thằng bé đang đứng ở cửa nhà tắm là đứa trẻ bảnh nhất anh từng thấy. Nó có mái tóc ánh vàng bù xù, đôi mắt xanh biếc với hàng mi dày đẹp như nét vẽ, và một cái miệng như thuộc về một gái điếm hạng sang. Khi đầu Skeet đã tỉnh táo, anh nhận ra thêm những vệt nước mắt in trên hai bầu má non tơ lấm lem của thằng bé cũng như vẻ cau có hiếu chiến trên gương mặt trẻ con như thách anh gây sự.
Skeet loạng choạng đứng dậy, vã nước lên mặt. “Nơi này có người rồi cu.”
Thằng bé ngoắc ngón tay cái vào túi quần jeans rách bươm và vênh cái quai hàm sưng vều lên. “Đúng là có người thật, một tên chó đẻ hôi hám.”
Skeet, với cặp mắt híp và gương mặt Jack Palance, chưa từng bị một người đàn ông trưởng thành sinh sự, nói gì đến đứa trẻ còn chưa đến tuổi cạo râu mỗi tuần một lần. “Cậu muốn gặp rắc rối à nhóc?”
“Rắc rối tôi đã gặp rồi, nên có thêm tí nữa cũng chẳng mùi gì.”
Skeet súc miệng rồi nhổ vào bồn rửa mặt. “Có vẻ cậu là đứa trẻ ngu ngốc nhất tôi từng gặp trong đời,” anh nói.
“Còn ông nom cũng không quá thông minh đâu, Chó Đẻ.”
Skeet không dễ gì nổi giận, nhưng bữa ăn tử tế gần đây nhất của anh đã trôi qua được hai tuần, và anh đang không ở trong tâm trạng vui vẻ nhất. Anh đứng thẳng người lên, nắm tay thành nắm đấm và lảo đảo bước tới trước hai bước, định bụng bổ sung thêm cho những thương tích đã có sẵn do Jaycee Beaudine gây ra. Thằng nhóc lấy thế thủ, nhưng trước khi Skeet kịp vung tay, chỗ rượu whiskey loại mạnh anh đã uống liền phát huy tác dụng và anh cảm thấy nền bê tông bẩn thỉu như sụt xuống dưới hai đầu gối lắc lư của anh.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình ở trên ghế sau một chiếc Studebaker 56 có bộ giảm xóc tệ hại. Thằng nhóc ngồi sau tay lái, hướng về phía tây trên đường U.S 180, một tay nó đặt trên vô lăng còn tay kia gác lên cửa sổ xe, lòng bàn tay đập vào thành xe theo nhịp bài ”Surf City.”
”Cậu bắt cóc tôi đấy à?” anh gầm gừ, xốc mình ngồi dậy.
”Nhân viên bơm xăng ở Texaco định gọi cảnh sát đến giải quyết ông. Vì hình nhưng ông chẳng có phương tiện chuyên chở thích hợp, nên tôi đếch còn cách nào khác ngoài mang ông theo.”
Skeet nghĩ về điều đó khoảng năm phút rồi nói, ”tên tôi là Cooper. Skeet Cooper.”
”Dallas Beaudine. Người ta gọi tôi là Dallie.”
”Cậu đủ tuổi lái chiếc xe này một cách hợp pháp chứ?”
Dallie nhún vai. ”Tôi trộm xe của ông già và tôi mười lăm tuổi. Ông có muốn tôi cho ông xuống không?”
Skeet nghĩ đến viên cảnh sát quản chế mình, người chắc chắn sẽ sa sầm mặt trước những việc kiểu này, rồi nhìn sang thằng nhóc quàu quạu đang lái xe xuôi con đường Texas nắng như đổ lửa như thể nó có toàn quyền làm chủ con đường.
Suy tính xong xuôi, Skeet ngả người ra ghế và nhắm mắt lại. “Thôi thì cứ ở đây thêm vài dặm nữa,” anh nói.
Mười năm sau, anh vẫn ở đây.
Skeet nhìn sang Dallie đang ngồi sau vô lăng chiếc Buick 73 và tự hỏi sao mà năm tháng trôi vùn vụt. Họ đã tham gia rất nhiều giải golf kể từ hồi gặp nhau ở trạm xăng Texaco. Anh tự cười một mình khi nhớ lại giải golf đầu tiên.
Hai người bọn họ đã không đi quá được vài tiếng đồng hồ trong ngày đầu tiên ấy khi cả hai dồn tiền vào cũng chỉ đủ để đổ xăng xe. Tuy nhiên, chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ của Jaycee Beaudine đã không làm Dallie quên ném mấy cây gậy golf méo mó vào va li trước khi vội vội vàng vàng đi khỏi Houston, nên nó bắt đầu ngó tìm những biển hiệu dẫn đến một câu lạc bộ thể thao gần đấy.
Khi nó rẽ vào con đường trồng cây hai bên, Skeet liếc nhìn nó. “Cậu có thấy rằng trông hai chúng ta chẳng giống dân chơi thể thao ở câu lạc bộ ngoài trời không, cái Studebaker ăn cắp này cùng gương mặt bầm dập của cậu phải xử lí sao?”
Cái miệng sưng vù của Dallie nhếch lên thành nụ cười tự phụ. “Mấy chuyện đó chẳng được đếm xỉa nếu anh có thể đánh bóng bằng gậy sắt số 5 bay xa hai trăm hai mươi thước trong gió và đặt quả bóng lên đồng 5 xu.”
Nó bắt Skeet dốc sạch túi, gom hết tài sản của họ được mười hai đô la và sáu mươi tư xu, rồi bước đến chỗ ba người đứng đầu câu lạc bộ, và đề nghị họ chơi một trận giao hữu nho nhỏ với mười đô la một lỗ golf. Ba người, Dallie hào hiệp tuyên bố, có thể đi xe điện của họ cùng những chiếc túi da ngoại cỡ đầy chật những cây gậy sắt Wilson và gậy gỗ MacGregor. Dallie khẳng định nó sẽ vui vẻ đi bộ chỉ mang theo chiếc gậy sắt số 5 và quả bóng Titleist tốt thứ hai của mình.
Bọn họ nhìn thằng bé đẹp trai nhưng lôi thôi lếch thếch đi đôi giày sneaker tops hở hết cả mắt cá chân xương xẩu và lắc đầu.
Dallie nhe răng cười, nói bọn họ đúng là lũ hèn, giẫm phải phân, vô giá trị đối với phụ nữ và đề xuất tăng tiền cược lên hai mươi đô một lỗ golf, chính xác là nhiều hơn bảy đô la ba mươi sáu xu so với số tiền nó có trong túi quần sau.
Ba người đó đẩy nó về phía điểm phát bóng đầu tiên và cảnh báo sẽ sút bay nó qua đường biên giới sang Oklahoma.
Tối đó Dallie và Skeet chén món thịt bò phần thăn ngoại chữ T và ngủ tại quán trọ Holiday.
Trong vòng ba mươi phút họ đã đến Jacksonville để kịp thời gian cho Dallie bắt đầu chơi ở vòng đấu loại giải Orange Blossom Open năm 1974. Cũng trong chiều hôm đó, một phóng viên thể thao ở Jacksonville tự dưng trở nên nổi tiếng vì đã khám phá ra một sự thật chấn động rằng Dallas Beaudine, với văn phạm của một cậu trai tỉnh lẻ, phong thái thô lỗ, ấy thế lại có bằng cử nhân văn học Anh. Sau hai buổi tối phóng viên này rốt cuộc cũng thành công trong việc bám theo Dallie đến Luella, một tòa nhà bê tông bẩn thỉu với những con chim hồng hạc bằng plastic đã tróc lở lớp sơn hồng tọa lạc không xa Gator Bowl, và nhảy ra trước mặt anh với thông tin đó như thể gã vừa khui ra một vụ hối lộ chính trị.
Dallie ngẩng lên khỏi cốc rượu Stroh, nhún vai, và đáp rằng vì bằng của anh không do trường Texas A&M cấp, nên anh thấy nó chẳng có gì to tát.
Đây đích thị là loại hành động bất kính khiến cánh phóng viên thể thao cứ xà quần xung quanh kể từ khi Dallie bắt đầu chơi ở tour chuyên nghiệp hai năm trước. Dallie có thể tiếp đãi bọn họ hàng giờ đồng hồ bằng những câu trích dẫn thường không đỡ nổi về tình trạng của Hiệp hội, những vận động viên bán mình cho Hollywood, và phong trào giải phóng phụ nữ. Anh là một chàng trai đúng chuẩn của thế hệ mới – điển trai như ngôi sao điện ảnh, nổi loạn, và thông minh hơn rất nhiều so với những gì anh thể hiện. Dallie Beaudine rất gần với hình ảnh hoàn hảo trên tạp chí mà người ta có thể tưởng tượng, trừ một điều.
Anh phá hỏng tất cả mọi thứ.
Sau khi được phong là tân binh vàng của giải, anh đã phạm một sai lầm gần như không thể tha thứ đó là không thắng được vòng đấu cá nhân quan trọng. Nếu như chơi ở giải hạng xoàng nơi vùng ven Apopka, Florida, hay Irving, Texas, anh sẽ thắng với âm mười tám gậy so với điểm chuẩn par, nhưng ở Bob Hope hay Kemper Open, anh có thể không vượt qua nổi hai vòng cuối. Cánh phóng viên thể thao cứ đay đi đay lại câu hỏi: đến bao giờ Dallas Beaudine mới xứng đáng với danh xưng một tay golf chuyên nghiệp?
Dallie đã xác định phải thắng giải Orange Blossom Open năm nay và kết thúc chuỗi vận hạn đen đủi của mình. Vì một lí do, anh thích Jacksonville – nó là thành phố duy nhất của Florida không cố biến mình thành một công viên giải trí – và anh thích cách thức mà Orange Blossom được tổ chức. Bất chấp bị thiếu ngủ, anh đã có màn thể hiện ngoạn mục ở vòng sơ loại hôm thứ Hai và sau đó, khi đã được nghỉ ngơi đầy đủ, anh đã chơi xuất sắc ở vòng Pro-Am ngày thứ Tư. Thành công đó đã củng cố sự tự tin của anh – thành công cộng với việc Golden Bear, đến từ Columbus, Ohio, đã trúng phải trận cúm nặng và phải bỏ cuộc.
Charlie Conner, phóng viên thể thao của Jacksonville, nhấp một ngụm rượu Stroh từ cốc của mình và cũng học đòi buông người ra ghế theo cung cách thoải mái gã quan sát được ở Dallie. ”Anh có nghĩ sự rút lui của Jack Nicklaus sẽ ảnh hưởng đến giải Orange Blossom tuần này không?” gã đặt câu hỏi.
Theo Dallie đó là một trong những câu hỏi ngu xuẩn nhất thiên hạ, ngu ngang ngửa với câu ”Điều đó có tốt cho anh giống như tốt cho tôi không?” nhưng anh vẫn giả bộ ngẫm nghĩ. ”Xem nào, Charlie, khi anh nghĩ tới việc Jack Nicklaus đang trên đường trở thành vận động viên vĩ đại nhất trong lịch sử golf, chúng ta sẽ nhận thấy anh ta ra đi như vậy cũng không phải là không hay.”
Gã phóng viên nhìn Dallie ngờ vực. “Tay golf vĩ đại nhất? Anh quên những người như Ben Hogan và Arnold Palmer rồi à?” Gã dừng lại tỏ vẻ tôn kính trước khi bật ra cái tên tiếp theo, cái tên thiêng liêng nhất trong giới golf. “Anh quên mất Bobby Jones rồi sao?”
“Không có người nào chơi giống như Jack Nicklaus cả,” Dallie nói chắc nịch. “Kể cả Bobby Jones.”
Skeet đang tán gẫu với Luella, chủ quán bar, nhưng nghe thấy cái tên Nickclause được nhắc đến anh lập tức cau mày và hỏi tay phóng viên về khả năng đi hết mùa giải Super Bowl của đội Cowboys. Skeet không thích Dallie nói về Nicklaus, nên anh có thói quen cắt ngang mọi cuộc đối thoại đang đi theo hướng đó. Skeet bảo nếu lôi chuyện Nicklaus ra sẽ khiến sự nghiệp của Dallie đi thẳng xuống địa ngục. Dallie sẽ chẳng thừa nhận đâu, nhưng Skeet khá là có lí.
Trong lúc Skeet và tay phóng viên buôn về đội Cowboys, Dallie cố rũ bỏ cảm giác chán chường bao phủ lên anh vào mỗi khi mùa thu về đều đặn như nhịp đồng hồ bằng cách tập trung vào suy nghĩ lạc quan. Anh đã kiếm được mấy nghìn tiền giải thưởng và gấp đôi chỗ đó qua những trò cá độ điên rồ - chơi best ball (Là một hình thức thi đấu từ 2 người trở lên chấm điểm theo đội, nhóm cho từng lỗ bằng cách chọn điểm tốt nhất của người trong nhóm, đội) dùng tay trái, đánh bóng vào số 0 ở giữa trên tấm biển 200 yard ngoài sân tập, chơi một trận ứng biến trên một cái rãnh cạn và một đoạn ống cống bê tông dài bốn mươi foot. Anh còn thử cả trò của Trevino là chơi một số lỗ theo kiểu tung bóng lên không trung rồi đánh bằng một chai Dr Pepper nặng ba mươi hai ounce, nhưng lớp thủy tinh giờ không dày như hồi Super Mex nghĩ ra nếp gấp đặc biệt trong chiếc túi giấy grab bag của những trò cá độ golf, nên Dallie đã bỏ cuộc sau khi người ta phải khâu năm mũi ở bàn tay phải của anh. Dù bị thương, anh vẫn kiếm được kha khá để trả tiền xăng và duy trì cuộc sống thoải mái cho Skeet và mình. Đó không phải là may mắn, mà là sự nỗ lực lớn gấp nhiều lần so với nghề kiếm cơm của ông già Jaycee Beaudine là quanh quẩn các bến tàu dọc Buffalo Bayon ở Houston.
Tính đến nay Jaycee đã chết được tròn năm, cuộc sống của ông ta bị cuốn trôi bởi rượu cộng với một cơn điên giận. Dallie không hay biết cha mình chết cho đến mấy tháng sau khi sự việc xảy ra khi anh tình cờ gặp một trong những ông bạn nhậu của Jaycee trong một quán rượu ở Nacogdoches. Dallie ước gì mình biết sớm để anh có thể đứng bên quan tài của Jaycee, nhìn xuống thi hài cha mình, và nhổ vào chính giữa cặp mắt nhắm nghiền của lão già đó. Một bãi nước miếng cho tất cả những vết thương anh nhận được từ nắm đấm của Jaycee, tất cả những nhục mạ anh hứng chịu suốt thời thơ ấu, tất cả những lần anh nghe Jaycee gọi anh là đồ vô dụng....thằng ái....thằng vứt đi... cho đến khi anh không thể chịu đựng thêm nữa và bỏ nhà ra đi ở tuổi mười lăm.
Từ những gì có thể nhìn ra trong số ít ỏi những bức ảnh cũ, thì Dallie thừa hưởng phần lớn đường nét của mẹ mình. Bà cũng đã bỏ đi, từ giã Jaycee không lâu sau khi Dallie chào đời, và không buồn để lại địa chỉ nơi mình đến. Jaycee có lần tiết lộ là nghe nói bà đã đi Alaska, nhưng ông ta chưa bao giờ thử đi tìm. ”Phiền phức bỏ mẹ,” Jaycee bảo với Dallie. ”Không người đàn bà nào đáng để ta rước lắm phiền phức đến thế, nhất là khi quanh ta còn ối đàn bà.”
Với mái tóc dày màu nâu vàng và đôi mắt rợp hàng mi đen, Jaycee thu hút nhiều phụ nữ hơn mức ông ta có thể xử trí. Trong những năm đó có ít nhất một tá phụ nữ đến sống với họ với thời gian dài ngắn khác nhau, một số còn đem theo cả con cái. Có người chăm sóc Dallie chu đáo, có người ngược đãi anh. Khi lớn hơn, anh nhận thấy những người hành hạ anh hình như ở lại lâu hơn những người khác, có lẽ vì phải xấu tính thì mới ở được với Jaycee nhiều hơn là vài tháng.
”Ông ta bẩm sinh đã độc ác rồi,” một trong những người phụ nữ khá tử tế đã nói với Dallie trong khi đóng gói hành lí. ”Có những người như thế đấy. Thoạt đầu ta không nhận ra bản chất của Jaycee vì ông ta thông minh, và ông ta có thể nói năng ngọt ngào đến độ ta cảm thấy mình là người phụ nữ đẹp nhất trên đời. Nhưng bên trong ông ta có cái gì đó méo mó khiến ông ta ác độc từ trong máu. Đừng nghe tất cả những lời vớ vẩn ông ta nói về cháu, Dallie ạ. Cháu là một đứa trẻ giỏi giang. Ông ta chỉ sợ khi trưởng thành cháu sẽ làm nên chuyện, điều mà cả đời ông ta chẳng thể thực hiện được.
Dallie gắng tránh xa tầm nắm đấm của Jaycee hết mức có thể. Lớp học trở thành thiên đường an toàn nhất của anh, và không như các bạn học anh không bao giờ cúp cua – trừ phi anh dính những vết thương nghiêm trọng trên mặt, lúc đó anh sẽ đến chơi với các caddy làm việc ở câu lạc bộ thể thao phía cuối đường. Họ dạy anh đánh golf, và đến năm mười hai tuổi anh đã tìm thấy một chốn an toàn hơn trường học.
Dalllie lắc đầu xua đi những hồi ức cũ và bảo Skeet đã đến giờ về. Họ trở lại nhà nghỉ, nhưng dù mệt rũ, Dallie vẫn nghĩ lan man về quá khứ nên trằn trọc rất lâu.
Với vòng đấu loại đã kết thúc và vòng Pro-Am đã lùi xa, cuộc đấu thực sự bắt đầu vào ngày hôm sau. Giống như mọi giải golf chuyên nghiệp lớn khác, giải Orange Blossom Open tổ chức hai vòng đầu tiên vào thứ Năm và thứ Sáu. Những tay golf vượt qua vòng loại trừ ngày thứ Sáu tiếp tục đến với hai vòng đấu cuối cùng.
Dallie không chỉ vượt qua vòng loại hôm thứ Sáu, anh còn dẫn đầu giải đấu với bốn gậy khi đi qua rừng phóng viên truyền hình để đến chỗ tee đầu tiên của vòng đấu cuối cùng sáng Chủ Nhật.
”Hôm nay cậu chỉ cần giữ bình tĩnh là được, Dallie,” Skeet nói. Anh đập đập cổ tay lên đầu túi gậy golf của Dallie và bồn chồn nhìn sang bảng xếp hạng, nơi tên của Dallie nằm nổi bật ở vị trí đầu tiên. ”Hãy nhớ hôm nay cậu chơi trận đấu của cậu, không phải của người nào khác. Dẹp lũ camera kia khỏi đầu và chỉ tập trung cú đánh hiện tại thôi.”
Dallie thậm chí chẳng gật đầu ra ý đã nghe thấy lời dặn dò của Skeet. Thay vào đó anh cười toe toét với một phụ nữ da ngăm cực kì xinh đẹp đứng gần hàng dây chăng quây thành khu vực cho fan. Cô gái mỉm cười đáp lại, nên anh tạt vào buông mấy lời tán dóc với cô nàng, hành xử như thể mình chẳng có mối quan tâm nào khác trên thế gian, cứ như thắng giải đấu này không phải là điều quan trọng nhất trong đời anh, như thể năm nay sẽ chẳng có lễ Halloween nào hết.
Dallie chơi trận đấu cặp cuối cùng với Johnny Miller, người đang dẫn đầu về số giải thưởng mùa giải năm đó. Khi đến lượt Dallie phát bóng đầu tiên, Skeet đưa anh cây gậy gỗ số ba cùng với lời khuyên. ”Hãy nhớ hôm nay cậu là tay golf trẻ nhất giải. Cậu biết thế và tôi biết thế. Chúng ta có nên để cho phần còn lại của thế giới biết điều đó không?” Dallie gật đầu, lấy tư thế, và bước vào trận đấu sẽ đi vào lịch sử.
Qua mười bốn lỗ, Dallie vẫn dẫn trước với mười sáu điểm dưới par. Chỉ còn bốn lỗ phía trước, Johnny Miller đang bám rất sát, nhưng anh ta vẫn còn thua bốn gậy. Dallie gạt Miller khỏi tâm trí và chỉ chú tâm vào lượt đánh của mình. Khi đánh nhẹ bóng vào lỗ golf ở khoảng cách năm feet, anh tự nhủ mình đúng là sinh ra để chơi golf. Có những nhà vô địch do rèn luyện mà nên, nhưng cũng có những nhà vô địch được hình thành từ lúc thụ thai. Cuối cùng anh cũng sẽ xứng đáng với danh tiếng mà những tờ tạp chí đã tạo ra cho anh. Với tên anh nằm trong top dẫn đầu giải Orange Blossom Open, Dallie có cảm giác như anh đã lọt lòng mẹ với một quả bóng Titleist mới toanh nắm chặt trong tay.
Những sải chân của anh trở nên dài hơn khi anh đi xuống đường fairway số mười lăm. Rừng camera theo sát từng cử động của anh, và trong anh sự tự tin đang ngập tràn. Những thất bại ở vòng cuối cùng của hai năm về trước giờ đã lùi lại sau lưng. Chúng chỉ là sự ăn may, không hơn. Thằng nhóc Texas này sắp sửa làm thế giới golf phải bùng cháy.
Nắng rọi vào mái tóc vàng của anh và làm ấm chiếc áo sơ mi của anh. Ở khu vực khán giả, một fan nữ có thân hình nóng bỏng gửi cho anh một nụ hôn gió. Anh cười và làm động tác bắt lấy nụ hôn giữa không trung và cho nó vào túi áo.
Skeet đưa ra cây gậy sắt số tám cho một cú đánh approach shot đơn giản đến green số mười lăm. Dallie nắm chặt cây gậy, đứng vào vị trí, cảm thấy sung sức và thoải mái. Vị trí dẫn đầu của anh rất vững chắc, đây là trận đấu của anh, không gì có thể cướp đi chiến thắng này cả.
Không gì hết trừ Bear.
Mày không thực sự cho rằng mày có thể thắng trận này, đúng không Beaudine?
Giọng của Bear vang lên trong đầu Dallie nghe to và rõ như thể Jack Nicklaus đang đứng ngay cạnh anh vậy.
Những nhà vô địch như chúng tôi mới thắng các giải golf, chứ không phải dạng thất bại như cậu.
Biến đi, Dallie gào lên trong đầu. Đừng hiện ra vào lúc này! Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán anh. Anh chỉnh lại tay cầm gậy, cố thả lỏng trở lại, cố gắng không nghe giọng nói kia.
Mày có gì để mà khoe ra chứ? Mày đã làm gì cuộc đời mày ngoại trừ phá hỏng mọi thứ hả?
Để tôi yên! Dallie lùi khỏi quả bóng, xem xét lại đường đi của bóng, rồi đứng lại vào vị trí. Anh vung gậy và thực hiện cú đánh. Đám đông cùng ồ lên một tiếng khi quả bóng bay sang trái và đáp xuống một chỗ vừa cao vừa gồ ghề. Trong đầu Dallie, Bear đang lắc lắc cái đầu tóc vàng đồ sộ của mình.
Đó chính là điều tao nghĩ đấy, Beaudine. Mày chẳng hề có tố chất để tạo nên một nhà vô địch.
Skeet, lo lắng ra mặt, bước đến cạnh Dallie. ”Cú đánh đó từ chỗ quái nào ra thế? Giờ thì cậu sẽ phải nhặt nhạnh từng tí một để đạt điểm chuẩn.”
”Tôi chỉ mất thăng bằng thôi,” Dallie vặc lại, rồi ưỡn ngực đi về phía greeen.
Mày mất hết can đảm thì có, Bear thì thào đáp lại.
Bear bắt đầu xuất hiện trong đầu Dallie không lâu sau khi Dallie bước vào chơi ở giải golf chuyên nghiệp. Trước đó, anh chỉ nghe thấy giọng của Jaycee. Về mặt logic thì Dallie hiểu rằng chính anh đã tạo ra Bear, và anh biết có sự khác biệt rất lớn giữa một Jack Nicklaus nói năng hòa nhã lịch thiệp ở đời thực và cái đồ quỷ sứ ăn nói hệt Nicklaus, và trông giống y như Nicklaus, và biết tất cả những bị mật sâu kín nhất của Dallie.
Nhưng logic không có mấy liên quan đến những con quỷ sống ẩn dật, và không phải tình cờ mà con quỷ ẩn dật của Dallie đội lốt Jack Nicklaus, một người mà anh ngưỡng mộ hơn bất cứ ai – người có một gia đình êm ấm, sự tôn trọng từ các đồng nghiệp, và có những trận đấu golf kinh điển nhất mà thế giới từng được chứng kiến. Một người sẽ không biết thất bại là gì nếu anh ta cố gắng.
Mày là một thằng nhóc ở sai chỗ ngay từ xuất phát điểm, Bear thì thầm khi Dallie nắn một đường bóng ngắn trên green số mười sáu. Bóng chờm đến mép lỗ rồi lăn ra ngoài.
Johnny Miller ném cho Dallie một cái nhìn đầy biểu cảm, rồi đánh bóng vào lỗ ăn điểm par. Hai hố sau đó khi Dallie đánh đường bóng thứ mười tám, bốn gậy dẫn trước của anh đã bị giảm xuống thành ngang bằng với Miller.
Ông già mày đã bảo mày sẽ chẳng bao giờ làm nên trò trống gì, Bear lải nhải khi đường bóng của Dallie chệch hẳn sang phải. Sao mày không chịu nghe hả?
Càng chơi dở thì Dallie càng ra sức đùa cợt với đám đông. ”Cú đánh khốn nạn vừa rồi từ đâu ra ấy nhỉ?” anh gọi vọng tới chỗ họ, gãi gãi đầu với một vẻ hoang mang giả bộ. Rồi anh chỉ vào một phụ nữ đẫy đà bộ dạng nghiêm ngắn đứng sát vạch dây thừng. ”Thưa bà, có lẽ tốt hơn bà hãy đặt túi xuống và qua đây để bà có thể đánh hộ tôi gậy tiếp theo.”
Anh dính điểm bogey (+1 gậy so với par) ở hố cuối cùng và Miller được birdie (-1 gậy so với điểm par). Sau khi các vận động viên đã kí vào thẻ điểm của mình, chủ tịch giải đấu trao cho Miller chiếc cúp danh giá cùng với tấm séc ba mươi nghìn đô la. Dallie bắt tay, vỗ vai chúc mừng Miller, sau đó bước tới chỗ đám đông tiếp tục tán dóc.
”Đây là cái tôi nhận được vì đã để cho Skeet banh miệng mình ra và đổ tất cả số bia ấy vào họng tôi. Hôm nay đến bà cố tôi cũng có thể chơi tốt hơn với một cái cào cỏ và đôi giày pa tanh.”
Nguyên thời tuổi thơ Dallie Beaudine chỉ tìm cách né nắm đấm của cha mình, nên anh biết tốt hơn hết là đừng để cho bất cứ ai nhìn ra mỗi khi anh bị tổn thương.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)