People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Moc Diep Tu
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1476 / 27
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 Em - Hãy Nhắc Mình Cô Đơn Để Nhớ Mình Đã Từng Hạnh Phcus
húng ta cần có những khoảnh khắc cô đơn, cần có những khoảng khắc một mình, đau nỗi đau của chính mình để nhắc nhở mình đã từng hạnh phúc."
Đêm đã sâu rồi, đêm mùa đông thường hiu quạnh, đặt bàn tay nhỏ bé lên trái tim đơn độc đêm nay, run rẩy lắng nghe từng nhịp đập trống vắng như lắng nghe từng giọt sầu đắng rơi chầm chậm bên phin cà phê. Tiếng gió lùa khô khốc bên hiên nhà, những giai điệu của "Khúc mùa thu" như vỡ vụn theo từng khoảnh khắc của đêm, quàng tay ôm lấy thân mình, tự hỏi: "Đời đã vui nhiều chưa mà sao môi đôi lúc lại mặn thế?"
Ngày nắng đã tắt, đêm buông rơi. Đêm của những nỗi cô đơn tìm về. Dường như rất lâu rồi, ta mới ngồi một mình độc thoại với đêm. Đêm nay, những ánh đèn đường dường như cứ đổ nghiêng mãi, đổ nghiêng theo từng nỗi chông chênh trong lòng. Lặng lẽ mở ra những dòng thư của một thời xa xưa cũ kĩ, lặng lẽ đọc rồi lại lặng lẽ cất đi. À thì ra, những điều một thời ta đã từng nguyện lòng đánh đổi mọi thứ ta có - lòng tự trọng, danh dự, tương lai, cũng có lúc chỉ còn là những dòng chữ lặng lẽ nằm lại một góc kín bên lề đời. Nhiều năm sau này khi ngoảnh đầu nhìn lại, điều làm chúng ta mỉm cười thanh thản nhất, có lẽ là nỗi đau trong hồi ức xa xưa ấy - nỗi đau một thời ngỡ là sâu sắc, khắc cốt ghi tâm, hóa ra cũng lặng lẽ phai mờ dần dần theo năm tháng. Trong thời khắc mà chúng ta ngoảnh lại, những gì ngày xưa nghĩ mình sống chết không thể buông bỏ, đau lòng không thể vượt qua, đều chỉ là cảm xúc nhất thời. Cuộc đời không có những nỗi đau trường tồn, chỉ có những nỗi đau cố chấp mà thôi.
Nhưng ta biết, những nỗi buồn đã qua đi thì quá khứ nào đâu dễ ngủ yên, dù ngày hôm qua, ta đã từng siết tay mình đến quặn đau, nhắm mắt mà vứt bỏ, mà lãng quên và tin rằng từ nay mình sẽ chẳng bao giờ còn nhớ đến nữa, chẳng bao giờ còn đau lại nỗi đau xa xưa nữa. Những lớp bụi thời gian vẫn dày thêm theo ngày tháng, nỗi đau rồi cũng lặng im chìm xuống sau những đường gân thớ thịt mà ta đã gồng mình vượt qua suốt quãng đường tuổi trẻ đơn độc. Nhưng dẫu những nỗi buồn đã lắng đi thì vết thương kia đến một thời điểm nào đó vẫn sẽ thức tỉnh, như dòng lũ ào ào cuốn phăng đi tất cả, đến cuối cùng vẫn trơ lại những sỏi đá cằn khô, nỗi đau của ta hiện hình bất chợt vào những khoảnh khắc cô đơn không còn tự chủ như thế. Ta biết mình mong manh và yếu đuối, chẳng bao giờ ta cố gắng trốn tránh, giấu mình để phủ nhận đi điều đó, bởi con người vẫn luôn là như thế, mạnh mẽ nào rồi đến lúc chỉ còn một mình cũng phải buông bỏ những lớp áo kiên cường đấy thôi. Buông bỏ để tự do, để thi thoảng lục lọi lại quá khứ, dọn dẹp cho sạch sẽ, chào đón một tương lai tinh tươm hơn sẽ đến.
Đêm dẫu sâu đến đâu, dẫu dài đến đâu, cũng phải nhường mình cho bình minh rực sáng, và nỗi cô đơn cũng chỉ có thể cựa mình thức tỉnh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vậy thôi. Thì có sao đâu? Chúng ta cần có những khoảnh khắc cô đơn, cần có những khoảng khắc một mình, đau nỗi đau của chính mình để nhắc nhở mình đã từng hạnh phúc.
Vậy nên em - hãy nhắc mình cô đơn để nhớ mình đã từng hạnh phúc và sau này, sẽ lại hạnh phúc, em nhé!
Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn - Moc Diep Tu Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn