For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1311 / 5
Cập nhật: 2015-11-24 19:45:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hông cho phép khóc.” Ngôn Nghiễm lập tức ngăn lại nói.
Cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt quay tròn chuyển, nhưng nói mà ko suy nghĩ, Khương Hồng Lăng thật sự không lên tiếng mà khóc lớn, hắn vội vàng liền nắm cơ hội.
” Đi toilet đi.” Thấy cô tuy rằng phản ứng thật chậm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi toilet, hắn thiếu chút nữa liền thở sâu ra một ngụm đại khí, hoàn hảo đúng lúc nhịn được, bởi vì sự tình vẫn chưa xong.
“Đem cửa đóng lại.” Hắn lại nói. Cô ngay cả gọi hắn cùng vào toilet cũng dám nói ra, khó bảo đảm cô sẽ không mở cửa đi toilet.
“Không cần.”
” Khương, Hồng, Lăng.”
Khương Hồng Lăng cố nén không để cho mình khóc lên.”Kia...... Ngươi phải đáp ứng ta không thể đi nha.” Cô yêu cầu.
Ngôn Nghiễm gật gật đầu.
“Không thể gạt ta nha.” cô vẫn là không yên lòng.
“Mau vào đi.” Hắn lạnh lùng dọa cô, chỉ thấy động tác của cô rất nhanh, bình một tiếng đóng cửa toilet.
“Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao ngươi lại kêu Khương Hồng Lăng mà Khương Hồng Lăng là ai?” Phòng Văn vui mừng lập tức đặt câu hỏi.
“A di, bác sĩ nói thật sự là mất đi trí nhớ sao?” Ngôn Nghiễm không trả lời vấn đề, mà đưa mắt nhìn sang Trương Thục Phân.
“Bác sĩ......” Trương Thục Phân chỉ nói hai chữ, trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến âm thanh thét chói tai.
“A ——”
Ngoài cửa ba người đồng thời nhìn trong nhà vệ sinh mà Ngôn Nghiễm cũng đang đứng gần cửa trong nháy mắt đúng lúc dừng lại, bởi vì hắn nhớ tới bên trong hiện tại là một cô gái trưởng thành chứ không phải là một bé gái.
Hắn lập tức xoay người đưa lưng về phía cửa toilet, thấy cha, Trần thúc thúc, đại ca cùng nhị ca đồng thời hướng bọn họ rất nhanh mà đi tới, cũng nghe thấy mẫu thân cùng Trương a di trong nhà vệ sinh khẩn trương hỏi vấn đề.
“Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?”
” Bình, làm sao vậy?”
“Ô...... Của ta...... Ô...... Lông dài.”
Trong nháy mắt Ngôn Nghiễm chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí vọt mạnh thượng hắn hai má, hắn nhìn trên hành lang đột nhiên dừng lại, cùng hắn đồng dạng có xấu hổ biểu tình bốn người, im lặng không nói gì.
“Hư, đây là tự nhiên, vốn là nên có, tựa như tóc ngươi......” Trong nhà vệ sinh ở một trận trầm tĩnh sau, vang lên âm thanh vui mừng của Phòng Văn.
“Nhưng là ta vốn không có nha.”
Trong nhà vệ sinh lại lần nữa lâm vào một mảnh trong trầm mặc.
“Đây là muốn trưởng thành mới có.” Phòng văn vui mừng còn nói.
“Nhưng là nó đen sẫm nhìn khó coi, ta......”
Nhất thời, ngoài cửa năm người không hẹn mà cùng nhanh chóng hướng phòng khách mà đi.
☆☆☆
“Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Năm người trở lại phòng khách tìm chổ ngồi xuống, nhìn lão tứ mà hỏi nghiêm túc.
Ngôn Nghiễm không có trả lời ngay, lại đem tầm mắt chuyển hướng Trần Chí Dục, sau đó nhíu mày hỏi: “Trần thúc thúc, giữa trưa lúc ta rời khỏi bệnh viện sau chuyện gì xảy ra, còn có, bác sĩ đối với bệnh này có giải thích gì không?”
Trần Chí Dục ở trầm mặc một hồi nhi sau, vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu.
“Bác sĩ căn bản nói không ra nguyên nhân, mặc kệ chúng ta hỏi cô vấn đề gì,cô đều trả lời được, chẳng qua câu trả lời của cô ấy lại......” tiếng nói của hắn trở nên tích ách.
” Khương Hồng Lăng, mười tuổi, liền nói mình đang học lớp 4, nhà ở số 3, lầu 8, khu A, chung cư Thúy Đình, phố Trường An, điện thoại XXXXXXXX, ba ba tên là Khương Cẩm Đào, mụ mụ tên là Diệp Hiệu Linh.” Ngôn Nghiễm tiếp tục nói, giống như anh đã biết trước đem toàn bộ nói ra.
Trần Chí Dục ngạc nhiên nhìn hắn, liền suy sụp gật đầu, khàn giọng nói: “Đúng vậy, đây là câu trả lời của cô ấy. Nhưng là làm sao có thể? Cô ấy rõ ràng chính là Nhu Bình, làm sao có thể...... Làm sao có thể......”
“Lão Tứ?” Tứ Bảo nhịn không được kêu lên, bởi vì hắn nghe không hiểu ra sao.
“Nói đơn giản là Nhu Bình bị tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại trong cơ thể của cô ấy là nhâm nhâm —— có lẽ ta nên nói là linh hồn, không còn là Trần Nhu Bình, mà biến thành một cô bé 10 tuổi tên là Khương Hồng Lăng.” Ngôn Nghiễm nói, nhìn vẻ mặt khó hiểu của phụ huynh.
“Ngươi đang nói thật hay nói giỡn? ﹗” nói bút mị thu hút, vẻ mặt không tin.
Ngôn Nghiễm đang định mở miệng, bỗng nhiên cửa mở ra, Ngôn Chỉ tay cầm đồ ăn MacDonald đi tới.
“Không tin, các ngươi có thể hỏi hỏi hắn, ” tay anh chỉ vào Ngôn Chỉ, “Xem bên trong Trần Nhu Bình đến tột cùng có phải cô ấy không”.
Ngôn gia mỗi người đối với Trần Nhu Bình điều hiểu rỏ, cho nên mọi người tự nhiên có thể nhận ra Trần Nhu bình đích thực giả.
” Ngôn Chỉ, lời ngươi nói là sao?” Ngôn Bút đem khẩu ánh nắng chuyển hướng lão Tam hỏi.
Ngôn Chỉ trước đem trên Fastfood bỏ lên bàn sau đó mới thong thả nâng người lên rồi nói “cô ấy không phải Nhu Bình.”
“Điều này sao có thể?”Ngôn Bút vẫn như cũ không tin, thân là cảnh sát, hắn đã nói tìm được chứng cớ, một chứng cứ thật sự có thể chứng minh
“Ta, nhân chứng cùng chứng cớ đến đây, ngươi có thể bắt đầu kiểm tra.” Ngôn Mặc xê dịch cằm, cảm thấy hài hước mà mỉm cười nói.
Nghe vậy, mọi người nhất trí chuyển hướng ra hành lang, Ngôn Nghiễm cũng không ngoại lệ, nhưng anh mới vừa quay đầu thì đã bị vật nặng chạy vội đến ép cả người anh vào trong sô pha, thiếu chút nữa làm toàn bộ không khí trong cơ thể anh thoát ra khỏi phổi, hại anh hít thở không thông mà chết.
“Chú!” Khương Hồng Lăng nức nở kêu to.
“Khụ khụ, ngươi muốn hại chết ta nha!” Ngôn Nghiễm than vãn hỏi, đồng thời đem Khương Hồng Lăng đẩy ra để lấy hơi.
“Ngươi gạt người!” cô hít hít cái mũi hồng hồng, nhìn chằm chằm hắn lên án
“Ta làm sao gạt người rồi?” Hô hấp hơi thuận, Ngôn Nghiễm nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm cô vẫn đặt ở trên người hắn.
“Ngươi nói ngươi sẽ không đi, nhưng là ta không thấy được ngươi.” hít hít cái mũi, cô cảm thấy ủy khuất, nước mắt giọt giọt rớt xuống.
Hắn thiếu chút nữa không thốt ra lời.
“Ta đi đến làm sao, ta không phải ở trong này sao?” Hắn nhíu mày mệnh lệnh “ngồi xuống.”
“Không cần! Ngươi bế ta đi “ thân thể của cô trong nháy mắt lại dính trở lại người anh giống như gấu koala làm anh bước đi khó khăn.
Ngôn Nghiễm có chút bất đắc dĩ giấu diếm sắc mặt càng lúc càng khó coi nhìn Ngôn Chỉ, trong mắt tràn ngập ta cũng không nguyện ý như vậy, trong lời nói có biện pháp ngươi sẽ đem nàng kéo rời đi ta.
“Tĩnh —— không, Khương Hồng Lăng, anh có giúp em mua MacDonald nha, em có muốn ăn hay không?” Ngôn Chỉ đưa mắt nhìn sang cô gái mà mình yêu thích nói, tuy nói hiện tại “cô ấy ” không phải là cô ấy.
Aiz…! hắn tâm tình bây giờ thật sự thật phức tạp.
Hắn tự tay theo trong túi giấy xuất ra cọng khoai tây tưởng đưa cho cô, sao biết Khương Hồng Lăng vừa thấy có người xa lạ tiếp cận, lập tức đem vùi lên ngực của Ngôn Nghiễm, hai tay càng ôm chặt.
Ngôn Chỉ nhất thời đứng tại nguyên chỗ, biểu tình âm tình bất định.
Ngôn Nghiễm dùng sức thở dài một hơi, nhanh đem hai tay của cô kéo xuống dưới. Tuy nói bọn họ cũng đều biết hiện tại Trần Nhu Bình không phải Trần Nhu Bình, nhưng là trước mắt thân thể vẫn là của cô, việc ôm một cô gái nử tính như thế này thì không ổn cho lắm. Huống chi, tục ngữ không phải nói bằng hữu vợ không thể đùa, vì vậy càng phải giữ một khoảng cách.
“Ngồi xuống.” Hắn vỗ vỗ Khương Hồng Lăng, cũng thân thủ đem nói giấy trên tay cọng khoai tây lấy tới nhét vào trong tay cô “Mau ăn!”
“Ta còn muốn Côca.” cô mút lấy cái mũi sợ hãi yêu cầu.
Ngôn Nghiễm liếc mắt, đem Côca Ngôn Chỉ đưa tới nhét vào tay cô, sau đó chỉ thấy nàng khoái hoạt một ngụm bánh một ngụm Côca bắt đầu ăn.
“Lão Tứ ngươi nói, việc này rốt cuộc là phát sinh như thế nào, Nhu Bình bị xe đụng vào có cái điều gì không thích hợp sao?” Ngôn Tứ Bảo đem tầm mắt từ con gái của bạn tốt sang con trai của mình, sắc mặt phi thường ngưng trọng.
Ngôn Nghiễm liếc mắt, đem Côca Ngôn Chỉ đưa tới nhét vào tay cô, sau đó chỉ thấy nàng khoái hoạt một ngụm bánh một ngụm Côca bắt đầu ăn.
Ngôn Nghiễm đầu tiên là thở dài thật mạnh, sau đó mới do dự mở miệng.”Có mấy lời con vốn không muốn nói, nhưng là......”
“Có lời gì là không thể nói? Về chuyện của Nhu Bình sao?” Trần Chí Dục cắt ngang lời của hắn, vội vàng hỏi.
Hắn chần chờ gật đầu.
“Nó không phải lại làm chuyện gì không nên làm chứ?” Hiểu con không ai bằng mẹ, Trương Thục Phân hỏi vào trọng tâm.
Bà vẫn biết con gái đối con trai thứ tư của Ngôn gia là vô cùng si tình, cũng biết hắn không yêu con gái mình, lại nói con thứ ba của Ngôn gia đối với con mình vô cùng tốt, nhưng là chuyện tình cảm nên nói thế nào đây? Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, những lời này thật đúng là nói hết hết thảy.
“Kỳ thật tai nạn xe cộ cũng không phải ngoài ý muốn, mà là Nhu Bình một tay chỉ đạo, mục đích là vì lôi kéo sự chú ý của con.” Ngôn Nghiễm sau khi trầm mặc một hồi lâu, rốt cục đem chuyện hắn vẫn giấu diếm nói ra.
“Cái gì? Cháu nói cái gì?” Trần Chí Dục nhịn không được cao giọng kêu lên.
“Lão Tứ, con đừng nói lung tung!” Ngôn Tứ Bảo trừng mắt cảnh cáo con trai.
“Người gây ra họa là Lâm Mỹ Quân, bạn thân nhất của Nhu Bình, chắc cô, chú đều biết cô ấy, nếu mọi người không tin, hiện tại có thể gọi điện thoại hỏi, hoặc là mời cô ấy lại đây giáp mặt đem mọi chuyện nói rõ ràng.” Ngừng một chút, Ngôn Nghiễm lại tiếp tục bổ sung, “Kỳ thật người đưa Nhu Bình đến bệnh viện cũng là cô ấy, bởi vì cô ta không nghĩ tới mình thật sự đụng vào nhu Bình, còn làm cô ấy ngất đi, cô ta cũng bị sợ hãi.”
“Tại sao có thể như vậy? Nhu Bình nó...... Nó làm sao có thể làm loại này việc ngu ngốc này?” Trương Thục Phân nhịn không được khóc lên, mà Trần Chí Dục thì mặt xanh mét.
“Cho nên ý của em là, kỳ thật trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể Trần Nhu Bình vẫn chứa linh hồn cô ấy, thẳng đến sau tai nạn xe cộ, việc hoán linh hồn mới đột nhiên xuất hiện?” Ngôn Bút trầm ngâm nói.
“Đúng.”
“Nhưng là việc này cũng không thể nào xảy ra a, có ai bị tai nạn xe cộ hôn mê tỉnh lại sẽ biến thành như vậy đâu” Ngôn Bút vẫn như cũ không thể nhận chuyện vớ vẩn này là thực.”Mất đi trí nhớ thực phổ biến, nhưng là trao đổi linh hồn? Này tính cái gì? hồ sơ X sao?”
Ngôn Nghiễm nhìn thoáng qua vợ chồng vợ chồng đã không biết nên nói cái gì vợ chồng, cùng với cha mẹ đang vội vàng trấn an bọn họ, sau đó bình tĩnh mở miệng, “Bất kể là hồ sơ X hoặc hồ sơ Y, anh cả, anh làm việc cho chính phủ, muốn lấy được một ít hồ sơ đặc thù chắc không khó?” Xem ra, bây giờ có thể bình tĩnh xử lý chuyện này chỉ còn bốn anh em bọn họ.
“Em muốn làm cái gì?” Ngôn Bút quay đầu nhìn về phía túi khôn của bốn anh em-lão Nhị.
“Vậy còn phải nói ư, đương nhiên là điều tra tất cả tư liệu về Khương Hồng Lăng, xác định xem có thật là một người khác phải không?.” Ngôn Mặc tức giận nói.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đương nhiên là muốn đem thân thể của cô tìm ra, nhìn xem linh hồn Trần Nhu Bình có phải thật vậy hay không cùng cô trao đổi. Cái này cũng muốn ta nói nữa sao?” Hắn không khỏi đảo cặp mắt.
“Ngươi cho là ngươi thật sự có hồ sơ X sao?” Ngôn Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, hắn còn tưởng rằng lão Nhị đầu óc thông minh sẽ có không giống người thường sẽ có ý kiến hay đấy, kết quả......
“Bằng không ngươi có chủ ý nào tốt hơn không?”Ngôn Nghiễm chọn lá chắn hỏi.
Ngôn Chỉ chau mày, há mồm muốn nói lại không biết nên nói gì sao.
“Vậy cứ như thế đi, ” nói dưới giấy quyết định mở miệng, “Chúng ta trước tìm được Khương Hồng Lăng bản nhân nói sau.
Duyên Đến Duyên Đến - Kim Huyên Duyên Đến