Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Thảo Nguyên
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2080 / 29
Cập nhật: 2017-04-22 20:50:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ảo ra đồng đi chăn trâu với thằng Dành. Nó là con chu?
nhà, nhỏ tuổi hơn thằng Dành, nhưng ông Cả bà Cá dạy con có lễ giáo trọng kẻ trên người dưới, nên nó kêu thằng Dành bằng anh ngọt. Thằng Dành cũng thương nó như em. Lần nào Bảo bãi trường về nghỉ ở nhà, thằng Dành cũng cho nó đi theo chăn trâu chung với mình. Mùa khô chăn trâu khỏe rụ Cứ đánh trâu ra đồng ròi để chúng đi lang thang, mình cứ tìm gò đìa mà ngủ hoặc bắt cá cạn nướng trụi, gài bẫy cò, diệc, hoặc đào hang bắt chuột...
Những thú vui đó thằng Dành coi như của trời dành cho lũ chăn trâu, nhưng cậu học trò cũng thích lắm. Bảo nằm sấp trên lưng trâu, đầu ngoẻo một bên nhìn xuống những lỗ nẻ và gốc ra.
hoặc nằm ngửa nhìn lên trời xem mây bay.
Cậu Bảo ơi, cậu Bảo?- Thằng Dành kêu.
- Gì?- Bảo lồm cồm ngồi dậy.
Bữa nay bắt dế hay rập chim?
- Anh làm sao bắt cho tôi một con sáo để nuôi.
- Ừ có một ổ sáo trên ngọn dùa ó đìa mình. Bữa nay tôi sẽ thăm coi nó có con chưa?
Gió sớm mai trên dộng khô như chiếc lược vô hình chải mái tóc ra. vàng vô tận. Gió thổi tung tâm hồn cậu bé ngáy thơ vừa buông sách vở ở nhà trường...
Chim hót trong những cụm cây xanh như những ốc đảo vô danh. Trời mênh mông sâu thẳm với những cụm mây phiêu lưu chạy đuổi nhau về một hướng. Bảo như quên hết mọi bài toán bài luận của thầy.
Dành dành trâu đi song song vòi Bảo như đôi bạn tri âm.
Dành hỏi:
- Cậu học cái gì ở trên mà năm nào tôi cũng thấy cậu đi.
- Học nọ kia.
- Có học cấy lúa gặt lúa không?
- Cấy gặt ai cũng biết hết rồi.
- Vậy còn cái gì nữa mà học?
Học lịch sử nước mình, học lịch sử nước Pháp.
- Nước Pháp là nước gì?
- Nước Pháp là nước Pháp chớ biết là nước gì.
Nó gần nước mình không?
Xa lắm.
- Xa khỏi Sài gòn gì đó không?
Xa hơn nhiều, bữa nào tôi vẽ lên giấy cho anh coi. Phải đi tàu hoặc máy bay mới tới được.
Dành không tưởng nổi xa là bao xa, cũng chưa bao giờ thấy máy bay hoặc tàu. Đối với Dành xe ngựa và xe hơi là nhứt rồi Nó nằm trên lưng con Pháo lơ mơ tưởng coi nước Pháp ở đâu?
Mấy con sáo lông đen mỏ vàng nghệ bay đến đậu ở chót sừng trâu.
Một con nhảy xuống cổ trâu mồ mấy con mòng.
Bảo nói nhỏ:
- Chụp nó anh Dành.
- Đừng la, để tôi làm bộ ngủ, nó lói gần là bị tôi.
Nhưng con sáo hình như cũng hiểu tiếng người nên bay lên dậu ở chỗ cũ mà ngó xuống. Con trâu thở khì khì, quất duỗi hai bên hông và rung rung tấm da làm bầy mòng bay tản ra, nhưng chúng đáp lại ngaỵ Dành quơ tay đập một con làm tóe máu thoi.
Rồi bắt một con khác, kêu Bảo:
- Cậu coi tôi làm cái này vui lắm.
Làm cái gì?
Dành vòi xuống đất ngắt một lá cỏ, ghim vào đít con mòng rồi thả nó bay đi. Bảo nhìn theo buột miệng nói:
Giống như chiếc máy bay con.
Rồi hỏi Dành:
Máy bay thì bay trên tròi, còn tàu thì chạy dưới nước anh có biết làm tàu không?
- Biết chớ! Vậy nè, cậu ngắt một cái lá nghe, rồi cậu be?
nhánh xương rồng hứng mủ. Xong cậu thả cái lá xuống nước, nó sẽ chạy chừng nào tan hết mủ thì ngùng lại. Thay vì mủ xương rồng cậu dùng bọl xà bông cũng được, nhưng không có xà bông gội dầu lấy đâu ra bọt.
Trời đất, vậy anh gội đầu bằng gì?
- Gội bằng nước lã hoặc nước tro.
Bữa nay về nhà anh nhớ nhắc tôi, tôi sẽ cho anh một cục.
- Cậu cho tôi để dành khi nào đi chợ tôi sẽ gội.
Ra đến giữa đồng trống mênh mông, Dành bảo:
Bỏ trâu đây, tôi đi đào bắt ít con chuột về chĩeu nay cậu cháu mình quay nước dừa xiêm ăn một bữa.
- Ừ phải! Nhưng hồi sáng này mình quên đem theo cái cuốc Bây giờ trở về xa quá.
- Không sao! Cậu đánh trâu xuống đầu đất rồi vô chòi tôi mượn.
Bảo thấy đầu đất hoi xa thì không muốn đi, quay lại bảo Dành:
Anh di đi tôi không biết cái chòi nào.
- Cậu coi cái chòi nào lớn nhứt thì đó là chòi của ba tôi.
Sao anh không đi?
Dành không muốn đi, hoặc không dám đi thì đúng hơn vì Dành biết là ba Dành đã có chuyện bất hòa với ông Nhứt Mẫn.
Bây giò ló đầu về nhứt định ông sẽ nẹt cho một trận nữa và sẽ bắt chói con Sen. Dành không thích con Sen. Nó hay làm cao vì tía nó là tùng khạo của Cai Hơn. Nó ra ruộng thì chỉ lội mé mé bờ ranh giả bộ sợ đỉa, không dám bắt cá đìa vì sợ cá đâm, làm hơi con nhà giàu!
Dành nói trớ qua với Bảo:
Cậu đi mượn cuốc tôi ở ngoài này tìm hang chuột, cậu ra là đào ngay.
- Hang chuột thì ó bờ trâm bầu thiếu gì, đâu mất công đi tìm!
- Tuy vậy phải coi hang nào có chuột ở thì mới đào chớ cong lưng đào rồi chỉ được ba cái rác thì uổng công.
Có cái vụ có hang mà không có chuột nữa sao?
- Có chớ! Bộ sách không có dạy cậu à?
sách có dạy về loại chuột, nhưng không có dạy hang nào có chuột ở, hang nào chuột không ở.. - Có dạy con ếch không?
Có chớ? Dạy ếch nhái đẻ trứng như thế nào, mấy ngày thì nở, mấy ngày thành nòng nọc, mấy ngày nòng nọc rụng đuôi thành ếch nhái.
Cái đó tôi cũng biết vậy.
- Thiệt hả?
- Tôi còn biết ếch đẻ mùa nào ếch tháng nào mập tháng nào ốm, tôi còn biết ếch thích mồi gì để câu và tôi còn biết lấy da ếch bịt trống cho em tôi đánh chơi nữa mà.
- Mấy cái đó ở trường không có dạy.
Thấy mặt trời lên cao khỏi ngọn trâm bầu, Dành hỏi:
- Trường có dạy mặt tròi tù đâu lú lên không?
- Có chó.
- Từ đâu?
Không phải mặt trời từ dưới đất lú lên đâu mà trái đất xoay quanh mặt trời.
Dành gạt phắt:
Sao trái đất xoay quanh mặt trời được?
Vì mặt trời tròn, trái đất cũng tròn.
Trái đất gì mà tròn cậu?
- Ừ nó tròn như trái cam. Nó xoay quanh mặt trời. Hễ phía nào ngay mặt tròi tức là ban ngày. Còn phía bên kia tối tức là ban đêm.
- Sao mình không thấy trái đất xoay mà mình chỉ thấy mặt trời mọc như con cá trồi lên từ mặt nước vậy?
- V trái đất lớn quá nên mình không thấy nó xoay.
Nó tròn sao mình đi không trợt té? Nó phải bằng phẳng như bộ ván gõ mới được chớ!
- Tại nó lớn quá nên mình không té.. Bây giờ mặt trời ở gần hay trưa ở gần mình hơn?
- Bây giờ ở gần, trưa xa hơn.
- Sao buổi sáng mình không thấy nóng, còn trưa thì lại nóng hơn buổi sáng?
Bảo bị hỏi riết nên bật chòi:
- Ai biết đâu, thầy tôi dạy vậy thì tôi hay vậy. Tôi cũng ghét ba cái thứ đó lắm.
Hai đứa nói làm xàm cặp trâu đã đi gần tới xóm chòi, nhưng Dành còn ấm ức.
- Cậu có biết tại sao lâu lâu thì có mặt tròi ăn mặt trăng không?
- Tại vì mặt tròi che mặt trăng hay mặt trăng che mặt trời gì đó Còn tại sao tới ngày rầm tháng nhuần, khi nước lớn thì rắn trun chui vô miệng rắn nước cho rắn nước nuốt?
Có vụ đó nữa sao?
- Có chó. Hôm nào rảnh tôi chỉ cho cậu xem. Hai con chết ráo... Thôi cậu vô mượn cuốc đi. Trưa ròi!
Bảo dùng dằng một lúc rồi nhảy xuống đất đi vô chòi, vùa di vùa nói:
Ngồi lên lưng trâu ê đít quá.
Bảo vùa tới sân chòi thì gặp Ba Mùi đang một tay bưng thúng một tay rải lúa. Những con vịt mập ú lệt bệt tù dưới mương leo lên đến bên bụi sả rỉa lúa, nhưng sọ chủ bắt làm thịt nên không dám vô giữa sân. Hễ có bề gì lại lùi xuống nước bói đi.
- Cậu đi đâu lạc đến đây vậy cậu?- Ba Mùi hỏi.
Chị cho tôi mượn cái cuốc tai tượng đào chuột chút.
Cậu mà đào chuột chắc trời sắp mưa.
Bảy Để nghe tiếng bèn ló ra.
- Cậu đi với ai vậy?
- Đi vòi anh Dành.
- Nó dâu?
ó ngoài bờ trâm bầu.
- Cậu kêu nó vô lấy.
Bảo chạy dông trở lại bảo Dành. Nhưng Dành không đi, Dành nói:
Thôi nghỉ vụ đào chuột, tôi đi bắt ổ sáo cho cậu.
Ô sáo hả?
ù, chắc nay con nó đã ra ràng. Bắt sáo rồi tôi mò cá cạn ngóng trụi ăn choi.
Bảo vùa nhảy lên lưng trâu thì thấy Ba Mùi tói, tay xách cây cuốc Nè Dành. Cuốc coi chừng nghe. Cậu Bảo lom khom dút dầu vô bắt chuột, mày bổ một phát là rồi đó. - Ba Mùi ngần ngù một lát rồi nói - Mày đi vô nhà cho ba mày nói chuyện.
- Tôi không vô!
- Ổng ra bây giờ, đố mày khỏi bị đòn!
- Bị thì bị!
Ba Mùi đứng lại một chút rồi nói:
- Ổng nói ổng định làm suối với ông Sáu Sít.
ổng làm thì ổng làm!
- Ổng cưới con Sen chọ..
- Ổng cưới cho ai ổng cưới.
Vậy mày không chịu nó hả?
- Nó đỏng đanh làm như con nhà giàu không bằng! - Dành ngồi trên lưng trâu trả lòi nhát gừng.
Vậy mày chịu đứa nào?
- Tôi nói rồi?- Dành thúc gót vô hông trâu quay đi.
Ba Mùi bước tới đưa cây cuốc cho Bảo. Ba Mùi nói vòi theo Dành:
Chút nữa vô ổng biểu. Trưa nay, Sáu Sít xuống nhậu, ổng sẽ định ngày đám hỏi. May làm thinh ổng tưởng mày chịu, ồng hứa vòi Sáu Sít rồi hết gỡ đa nghẹn!
- Ổng hứa thì ổng hứa!
Cái thằng!- Ba Mùi quay đi Bảo cũng đánh trâu đi theo Dành. Đến khúc bờ rậm, hai đứa nhảy xuống đất. Ruộng khô nút nẻ, mói bước Bảo thấy đau chân, đi một hồi mới quen.
Dành chỉ một hang chuột có đất đùn và dấu chân mới nhẩm quanh miệng hang.
- Cậu thủ bên ngoài, hễ nó chạy ra thì chụp! Dám chụp không?
- Dám chớ! - Bảo làm gan nói vậy chó chưa tùng chụp.
Dành bắt đầu cuốc. Hang ăn ruồng dưới rc trâm bầu rồi luồn sâu dưới gốc. Đào không vô nữa. Dành đứng vuốt mồ hôi trán, thỏ dốc, Bảo xăn tay nhảy vô.
Dưa tôi làm một chập?- Rồi cầm cuốc cuốc lia, nhưng cũng chẳng tới đâu.
Dành nói:
- Nó rút vô "nồi go" hết rồi.
Coi có ngách nào thì chân trước. Để nó vọt ra hết.
- Trước khi đào, tôi đã trám hết. H hì! Bây giờ cậu làm sao không?
- Làm sao?
có hai cách. Một là cậu vô nhà tôi mượn con dao phay ra đây chặt rễ cây đào tói. Hai là không cần đào nhưng phải có cái "xà vi" Cậu có biết cái xà v~ không?
- Biết nhưng làm sao có được?
- Cậu vô hỏi ba tôi. Ông cũng thích ăn thịt chuột bằm xào lá cách nên sắm sẵn đồ nghề. Hể có xà vi thì khỏe ru, không cần đào cũng không cần cuốc nữa.
Bảo chạy bay một lát rồi trở ra, thở hổn hển vùa nói vừa đưa ra đủ bộ.
- Chú Bảy bảo bỏ ớt vô thêm. Ổng cho trái ớt sừng trâu nè.
Dành đi tìm ngách đặl xà vi, còn Bảo đi quơ ra. Ôm lại chất ở miệng hang. Chập sau lửa cháy riu riu. Dành cầm cái mo rách quạt lùa khói vô hang và bảo:
- Cậu đi chung quanh xem chỗ nào có khói ra là cái ngách, lấy ra. nhét kín lại. Cậu coi cái xà vi đặt chắc chưa?
Bảo đến xem và la lên:
Ra một con rồi. Anh quạt mạnh lên đi!
Bảo dừng trông chừng. Cái xà vi đan bằng trúc dài như cái ống trúm, một đầu có hom úp trọn miệng hang. Chuột chui vô chi rượn tói chó không lui được. Bỗng Bảo la lên:
- Dính hai con nữa anh ơi. ý mà ba con.
Dành ngưng quạt, tay vuốt nước mũi đang chảy ròng ròng, quay ra:
Khói ớt cay mắt quá.
Coi nè, khói ra cuồn cuộn ở miệng ngách.
Dành đi tới bảo:
Để cho khói vô tận "nồi go" là cha con nó tuôn ra hết.
Nói xong Dành rút chiếc xà vi ra, lấy đất nhét miệng hang lại và giải thích:
Làm như vầy khói sẽ lan vô các ngách. Con nào trốn tận nồi go cũng không chịu nồi. Nhưng một chút rồi phải giờ cho nó ra. Nếu để bịt lâu nó chết!
Nói xong Dành cạy dết ra và đặt xà vi vào. Khói lại tuôn ra và liền sau đó chuột chui ra đầy xà vi, chúng say khói nầm im.
Dành lấy cây nhọn xiên ngang từng con cho ngất ngư rồi tháo hom nắm đuôi tùng con lôi ra đập đầu vào cán cuốc ném xuống đất.
Con nào con nấy mập ú. Chúng suối đời là kè thù của nhà nông.
Chúng phá hoại mùa màng và nhờ đó mà lớn phây phây. Báo nói:
- Hồi tôi học trường làng, vào mùa khô, thầy giáo bảo mỗi đứa phải đem nộp 10 cái đuôi chuột.
- Để làm gì?
- Không biết, nhưng đứa nào nộp đủ 10 cái thì dược 10 điểm.
- Bây giờ còn lệ dó nữa không?
- Lên quận, hết rồi.
Nếu còn tôi bắt cho cầu cả trăm, cậu được trăm điềm.
Hai con trâu ăn no nằm vũng nghỉ ngoi.
Trời nắng hơi rát mặt, hai đứa xách xâu chuột đi về quay chảo nước dừa. Bảo nhắc:
- Anh không về nhà à? Hồi nãy thím Bảy kêu anh về cho chú Bảy nói chuyện gì đó.
- Chuyện đám cưới chớ chuyện gì cậu!
Anh chói chị Dung rồi còn ó đây nữa hay đi đâu?
- Tôi không biết.
- Anh không về chòi à?
Không. Tôi không thích ở chung. Ôi mà thôi, đùng có bàn tói nữa cậu à.
Dành đang vui bỗng buồn thiu. Dành nghe xốn xang trong bụng. Tại người lớn nên hai đứa nhỏ không xáp vòi nhau được.
Người lớn không hiểu gì. Họ giữ phần họ. Chửi bói hạ nhục nhau chẳng để làm gì. Rốt cuộc chính họ tự hại mà không biết.
Bảo thấy Dành buồn cũng bồi hồi xúc động, bèn an ủi:
- Miễn chỉ thương anh là được chó gì.
Đâu có phải vậy cậu oi! Ba tôi ổng nói trời thì hay trời, ổng nói đất thì hay đất, cãi ổng ổng đập chết.
Bảo ngẫm nghĩ một hồi rồi tiếp:
Thiếu trang 55.
- Mày bẻ buồng cau xuống cho còn nguyên, không được rụng một trái nào.
- Chi vậy bà Cả?
- Đề người ta xây mâm trầu.
- Cho ai vậy bà Cả?
Bà Cả làm thinh. Bà nghĩ chắc thằng Dành giả bộ, chớ nó dư biết. Bà dã thấy hai đứa rủ n với nhau trong bếp, trong vựa lúa nhĩeu ra n. Bà thầm mong cho hai đứa sớm thành vợ chồng. Thời bây giờ trai gái thượng hay trò chuyện hẹn hò với nhau quá đi?
Chúng nó không biết sợ ai hết. Hồi còn con gái thấy con trai bà sợ muốn nín thở đâu dám lại gàn. Đã 16 tuổi mà má bà chưa cho bà đi chợ, sợ bà không biết đường về hoặc sợ chà và bắt mất.
Còn bây giò con gái ra đồng là hò hát với dàn ông con trai, chọc ghẹo nhau, trửng giôn nữa. Con gái hồi xua bận áo nịt sát vo, con gái bây giờ vú móm để nơ nơ như khoe, thấy mà ớn quá chừng.
Thằng Dành leo nhón chân, miệng ngậm con dao cau, bò lên một hơi như con rắn mối, cắt hai mép buồng cau, một tay vịn thân cau, một tay cầm buồng cau tuột xuống gọn hơ, không rụng một trái nào, cũng không làm dập ruột dây trầu.
Bà Cả cầm lấy, khen:
Cau tốt trái quá chùng. Trái nào trái nấy no tròn, dít núng, xây mâm trầu ngó nhức con mắt. Thằng Dành phủi kiến trên tóc trên vai rồi đi thẳng lại mc ao cá. Bảo dang lộl da chuột, mô trắng phễu thơm bát ngát, quăng cho cá nuôi ăn.
Làm xong, hai đứa đem vô nhà xào nấu. Bà Cả hỏi:
- Bây có bắt được chuột "hà nạm" không?
- Chuột hà nạm là chuột gì vậy má?
- Là chuột mới đẻ chưa mở con mắt còn đỏ hói.
- ý, ghê quá má. Má kiếm làm gì?
- Làm thuốc uống?
ý! e! - Bảo quay ra phun phèo phèo - Chuột con mà uống gì được.
Bà Cả chậm rãi giải thích:
~ Chuột hà nạm phải là chuột xạ kìa. Bắt dược đem về dốt thành than tán nhuyễn để dành trị bịnh kinh phong. Còn chuột thường thì chỉ ngâm rượu làm thuốc trị đau lưng. Ba mày đau lưng nên tìm chuột hà nam để ngâm thuốc rượu.
Bảo nói:
Ban đêm con nghe chuột xạ kêu trong nhà, đề bữa nào con bắt cho.
- Chuột xạ kêu ban đêm thì ban ngày có khách. Tuy nghe vậy chớ con không có tìm được ổ của nó đâu. Má nhiều ~ân trông thấy nó cắn đuôi nhau chạy có dây dưới gầm giường, nhưng chuột hà nam thì khó tìm lắm. Ai bắt được một ổ, má dám mua một gia. lúa.
Dành nói:
- Để con tìm bắt cho bà coi!
- Ở đâu?
- Ó dưới nhà củi. Trong mấy ống trẹ Hôm trước con gặp một ổ. Nhưng con đâu có biết. Con bắt liệng cho mấy con gà nòi của ông ăn cho nở cần đá giác khuya không gục.
Bà Cả xách buồng cau đi lên nhà trên. Bảo và Dành ở lại nhà bếp tha hồ múa maỵ Bỗng Bảo kêu lên:
Chị Dung tói kìa anh Dành. Chỉ tới nấu cơm chiều chắc.
- Thiệt không cậu?
- Thiệt chớ.
Dung tới với gương mặt buồn hiu. Bảo gợi chuyện:
Chị tới thiệt là đúng lúc. Anh em tôi định quay và xào lá cách, nhưng sợ không ngon. Đâu chị làm dúm coi.
Dành thấy Dung thì lấn tránh, vì sợ Dung nói trì nói chiết.
Tôi đi ra cảng vót dùa quăng lên sân?- rồi bỏ ra ngoài.
Bảo nói:
- Hồi sáng này ảnh về chòi mà không vô!
Sao vậy cậu?
ảnh sợ bị rầy.
- Ai rầy?
- Chú Bảy! Chị không biết chuyện gì hết sao?
- Không!- Dung lắc đầu một cách não nề.
Bảo thương hại cả hai người. Bảo thấy hình như Dung vùa mói khóc. Cặp mắt còn đỏ chạch. Tự nhiên Bảo nghĩ tới cô Hiền, con gái ông Cai. Chị Dung cũng ngộ quá chó đâu có xấu xí gì. Tóc den, mặt trắng, môi son, chỉ vì nghèo nên tình duyên bầm dập.
ăn thịt chuột xong, Bảo vừa lên nhà trên, thì thằng Dành hớt hải chạy tói:
Cậu Bảo oi? cậu Bảo! Có cô nào... kiếm cậu.
CÔ nào mà kiếm tôi?
ờ ngoài sân kiểng. Cậu mau lên. CÔ ta khóc.
Bảo rảo bước đi theo thằng Dành.
- Hiền! Đi đâu vậy?
Nghe tiếng Bảo, Hiền òa lên khóc.
Coi kìa, sao vậy?
Hiên càng ré lớn hơn.
- Nín đi!- Bảo dậm chân quát. Tiếng khóc làm cho cậu bé rối trí - Đi VÔ nhà!
Hoen đi theo Bảo bước lên thảo bạc. Vừa đi vừa hít mũi và nói:
- Ba em rượt dành em.
- Hả? Sao vậy?
Anh có chỗ nào trốn không?
- Sao phải trốn?
- Ổng bắt em đem về.
- Sao phải bắt?
VÔ đến giữa nhà, Hiền làm thinh, đứng dựa gốc cột rồi quay mặt ngó ra ngoài đường, nói:
Anh có chỗ nào ngoài vườn kín kín không. Ổng biết em ở đây ổng tìm ra thì chết.
- Sao ổng biết em ở đây?
ông Sáu Sít đưa xe ngựa cho anh vè hôm trước, nhớ không? ổng vùa dắt em chạy tới dây.
Chắc có chuyện gì rồi. Thằng Dành nghĩ như vậy nên bảo:
- Cậu đưa cô ấy xuống chòi ba tôi mới được, để ổng tói đây cô ấy bị đòn tội nghiệp rồi nhà cửa lùng tung ra, ông Cả fầy chết.
Bảo đang quýnh quáng không biết đầu đuôi ra sao, cứ dắt Hiền dông ra sau ruộng rồi nhắm xóm chòi mà chạy. Chạy được nửa cánh đồng thì Hiền ngồi phệt xuống bờ ranh thở dốc:
- Em không chạy nổi nữa.
Bộ đứt chân hả?
- Không có đứt. Nhưng hai bấp chuối cứng ngắc không nhắc lên được.
Mặt Hiền đầy nước mắt, gò má đỏ tươi, tóc tai rối bời.
- Sao Hiên bị đòn vậy?
Hiền lặng thinh, đưa tay bứt cọng ra. cho vào miệng:
- Bộ làm bể cái tô kiểu hay hư cái gì trong nhà hả?
Ba em không có oanh em vè mấy vụ đó đâu.
Vậy tại sao chạy trốn?
Hiền nũng nịu một cách thật thà chớ không làm bộ.
- Đùng có hỏi?
Trốn chừng nào vè?
- Không về nữa!
- Di luôn ở với ai?
ó ngoài rùng cũng được.. - Vậy thì đi với tôi. Đứng dậy. Tôi có cái chòi quen. Ở đó đi bắt cua bắt ốc với đám con nít nghe!
- Ù gì cũng được. Em ghét cái nhà ấy!
Hiền xưng em vòi Bảo hai ba ìân nhưng Bảo không nghe thấy. Đi một hồi, Hiền mói buột miệng nói thinh không:
- Người ta đang đi học lại bắt ở nhà gả chồng.
Ai?
- Chồng gì mới bây lớn mà gả?
Ai vậy?
Đi về đặng giành ăn oanh lộn à?- Hiền phá lên cười một cách nghịch ngợm như tính khí của Hiền ở trường mà Bảo thường biết.
Hiền nói ai vậy?
Còn ai vô đây!
Bảo ngẩn ngơ, thì ra ông Cai bắt con gái ở nhà để gả.
- Gả cho ai vậy Hiền?
Thôi đừng có hỏi! Mắc cô muốn chui xuống lỗ nẻ đây này.
- Mà Hiền có biết người ta không?
- Ai mà biết!
Sao Hiền biết là ổng gả.
- Ổng nói:
Bữa nay mày ở nhà sửa soạn người ta tới coi.
Em hỏi:
Bộ ai tới coi mua con heo bồ nhà mình hả bả ổng nói:
Người ta coi mày đó! Em hỏi:
Coi con làm chi, bộ con là heo à?
Em đi hỏi má em. Bả mới nói:
Ba mày muốn gả mày cho người tạ- Hiền phụng phịu - Dó hỏi nữa thôi. Đùng có hỏi nữa nghẹn!
Bảo nghiêm trang:
Gả thì gả chớ sao mà trốn?
- Ai mà chịu được cái thứ đó. Người ta mới có học Ơ Ơ chưa tới lớp nhứt mà.
Bảo nói chuyện cù nhầy với Hiền một lúc nữa thì tói nhà Bảy Để. Gặp lúc Ba Mùi đang sàn gạo trước sân, Bảo nói ngay:
~ Thím làm ơn giấu người này dúm tôi thím Bảy.
Ba Mùi nhìn cô bé nhà giàu ăn trắng mặt trơn thì ngạc nhiên không dám nhận, Bảo biết ý nên nói ngay:
Đây là bạn học trên quận với tôi. Ông già cổ định gả cô?
cho người ta, cổ không chịu nên chạy trốn chó không có gì đâu?
- Ông già nào?
- Ông Cai... ấy mà!
Ba Mùi biết tiếng Cai Hơn, nên vừa nghe nói đã giựt mình đánh thót:
úy trời? Tôi không dám đâu. Ổng tới đây ổng cào nhà tôi xuống đìa à.
Bảo ngẩn ngơ không biết làm sao bèn nói vòi Hiền:
- Vậy ra giữa đồng, ở tạm cái chòi vịt háng được không?
- Đâu cũng được miễn đừng về nhà thì thôi.
Ba Mùi hơi động lòng khi nghe qua câu chuyện ngắn ngủi nên đổi ý:
~ - Thôi, vô ở trong buồng tôi, đỡ đô vài ba hôm rồi ổng hết giận thì về. Cha mẹ không lẽ giết con.
Ba Mùi đã tùng trôi nổi lao đao về vụ chồng con mấy năm tròi, tiếng xấu bao quanh nhức dầu nhức óc, ăn ngủ không yên, nay thấy cô bé lâm vào cảnh khổ nên tội nghiệp. Ba Mùi dặn:
CÔ ở đây, nếu ổng có tìm được thì cô nói là cô tới ở hếu, chớ tôi không có đồng ý, nhớ nghe. Nói vậy nhẹ tội. Nếu ổng nghi tôi chứa chấp chắc ổng lấy ruộng lại không cho tôi làm.
Bảo trở vè nhà, Dành hỏi:
- Giấu có kín không?
- Có chó.
ờ đâu?
- Ó nhà anh chớ đâu!
Dành dậm chân kêu trời.
- Ó đó mà kín cái nỗi gì?
Chớ giữa đồng thì kín hay sao?
- Nhà tôi ông Sáu Sít ổng ăn dầm nầm dề mà. Đố khỏi ống bắt gặp cho coi.
Bảo ngẩn người ra. Trong lúc cuống cuồng Bảo dã quên khuấy đi. Bảo chưa hề làm việc gì hệ trọng như vậy. ' Bất thần, Bảo đi vào buồng lục trong chiếc rương gỗ học trò tìm lại mẩu giấy nhỏ mà Hoen đã viết cho Bảo khi Hiền tra?
sách. "Bảo thân mến...Hiến thân yêu của Bảo" Những chữ ấy Bảo không chú ý. Đó là những chữ ở đầu môi của mỗi đứa học trò.
Nhưng bây giờ bỗng dưng chúng mang một ý nghĩa. Bảo đọc đi đọc lại, xếp sách rồi đi ra.
Ngoài sân nắng vàng chóe. Trời chiêu khô sáng và ngột ngạt. Không thấy thoải mái trong người, Bảo lại trở ra gốc dùa.
Mấy trái dùa nạo róc xuống mương lún dưới bùn không nồi lên được Bảo phải nhảy xuống moi lên rồi đem xuống chuồng trâu ngồi trên giường Dành cạp ra mà hút nước bằng cọng rơm.
Nước dùa ngọt thanh tao, chạy vô tới đâu nghe tới đó.
Dành ở đâu đi tới gạ chuyện với Bảo:
- Con gái mới có bằng hột mít mà dám bỏ nhà đi đâu vậy cậu?
- Bậy nà. Không phải nó bỏ nhà đâu.
Chớ tại sao lại qua đây tìm cậu?
V học chung trường mà!
- Rồi sao lại bỏ nhà đi?
Bảo kể tóm tắt câu chuyện của Hiền. Nghe xong Dành lắc đầu:
- Chắc chỗ đó nhà giàu, diên đất nhiều dữ lắm nên ông Cai tới ép vậy.
- Sao anh biết?
Nếu không, ép làm gì. Con gái mới trổ mã làm dâu gì xong.
- Ù nó lớn hơn tôi một tuổi, vì nó không lên lớp được hồi năm ngoái.
~ Nghĩa là sao, tôi không hiểu.
- ví dụ như anh vòi tôi cùng học một lóp nhưng anh học giỏi thầy cho lên lớp, còn tôi học dở thầy bắt ở lại học thêm một năm nữa.
- Lóp này cách lớp kia bao xa, mà phải mất một năm mới lên nổi.
- Hai lớp cách vách thôi, nhưng lóp thấp học dễ, lóp cao học khó hơn, có chồng rồi là hết học.
- CÔ ấy ít nhứt hai năm nữa mới có chồng được.
Bảo ngẫm nghĩ một hồi rồi tiếp:
- Tôi muốn dời cô ta ra chòi vịt quá anh Dành à!
Dành cười:
- Mai mết sẽ tới chuyện của cậu cho coi!
- Hứ! Tôi không thèm cưới vợ đâu.
- Sao vậy?
Lộn xộn lắm. Di học thích hơn.
Bây giò cậu nói vậy chớ mai mốt cậu nói khác. H hì...Mà nè, tôi hỏi thiệt cậu nghe, cô Hiền quen với cậu nhiều hay ít?
- ít thôi, tôi không thích gặp nó đâu, nhưng mỗi buổi sáng nó hay đứng trước nhà trọ chờ tôi ra đường rồi đến năn nỉ mượn bài xem.
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh