"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
“Ông không thể làm điều này!” Rachel kêu lên. “Chúng tôi không làm hại ai cả.”
Viên cảnh sát, với bảng tên đề là Armstrong, phớt lờ cô và quay sang người tài xế của chiếc xe kéo. “Đi đi, Dealy. Đem cái đám đồng nát này ra khỏi đây.”
Với một cảm giác không thực, Rachel nhìn chiếc xe kéo kéo chiếc xe của cô đi. Gần hai mươi tư giờ đã trôi qua kể từ khi Bonner sa thải cô. Cô đã cảm thấy quá ốm yếu và kiệt sức đến nỗi không thể nào tập hợp được năng lượng để làm bất cứ điều gì ngoài việc ở bên cạnh chiếc xe. Nửa giờ trước, một nhân viên cảnh sát lái xe ngang qua và nhìn thấy ánh mặt trời buổi chiều muộn phản chiếu trên kính chắn gió của chiếc xe nên đã vào để kiểm tra.
Ngay giây phút ông ta nhìn thấy cô, cô đã biết mình gặp rắc rối rồi. Ông ta quét ánh mắt khắp người cô và rồi khạc ra. “Carol Dennis bảo tôi rằng cô đã quay trở lại thị trấn. Không phải là việc làm khôn ngoan lắm, cô Snopes.”
Cô đã bảo ông ta họ của cô là Stone – cô đã chuyển lại họ thời con gái của mình một cách hợp pháp sau khi Dwayne chết – nhưng mặc dù cô đã chìa cả bằng lái xe ra cho ông ta xem thì ông ta vẫn không chịu gọi cô bằng cái tên nào khác ngoài Snopes. Ông ta ra lệnh cho cô lái chiếc Impala đi, và khi cô bảo rằng nó không còn chạy được nữa, ông ta liền gọi một chiếc xe kéo.
Khi cô nhìn thấy Dealy lách ra khỏi buồng lái chiếc xe tải của anh ta và vụng về tiến đến phía cái hãm xung phía sau để gắn móc kéo vào, cô liền thả tay Edward ra và lao tới trước chặn ngang đường anh ta. Chân váy của chiếc váy chambray màu xanh cũ kỹ của cô, lúc này đã sạch sẽ sau khi cô đã nện nó ra trò trên dòng sông, xoắn xuýt quanh chân cô. “Đừng làm thế! Làm ơn. Chúng tôi không làm hại ai ở đây cả.”
Anh ta do dự và liếc nhìn về phía Armstrong. Nhưng viên cảnh sát cứng rắn có mái tóc màu vàng nhợt nhạt với gương mặt nhăn nhúm và đôi mắt ti hí, nhẫn tâm đó vẫn không hề xúc động. “Tránh ra đi, cô Snopes. Đây là vùng đất tư nhân chứ không phải bãi đỗ xe.”
“Tôi biết điều đó, nhưng sẽ không lâu đâu. Làm ơn. Ông không thể dành cho tôi một chút chiếu cố hay sao?”
“Tránh sang một bên, cô Snopes, nếu không tôi sẽ bắt giam cô vì tội xâm nhập bất hợp pháp.”
Cô nhận thấy ông ta đang cảm thấy khoái trá trước sự bất lực của cô, và cô biết rằng cô không thể nào tác động được đến ông ta. “Tên tôi là Stone.”
Edward trượt tay vào bàn tay cô trở lại, và cô đành đứng nhìn Dealy thắt chiếc móc vào phía sau chiếc xe của cô.
“Chắc chắn là cô không quá ao ước muốn tự gọi mình bằng bất cứ cái tên nào khác ngoài Snopes vài năm trước đây.” Armstrong nói. “Tôi và vợ tôi là con chiên thường xuyên tại Thánh đường. Shelby thậm chí còn chuyển giao một khoản thừa kế mà cô ấy có được sau khi mẹ cô ấy chết để có thể giúp đỡ tất cả những đứa trẻ mồ côi đó. Không nhiều tiền lắm, nhưng nó có ý nghĩa rất nhiều với cô ấy, và giờ cô ấy dường như không thể nào quên được cái cách mà cô ấy đã bị lừa dối.”
“Tôi … tôi rất tiếc về điều đó, nhưng chắc chắn là ông có thể thấy rằng con trai tôi và tôi đã không hề được lợi lộc gì từ chuyện đó.”
“Ai đó đã nhận được.”
“Có chuyện gì à, Jake?”
Tim cô chùng xuống khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, không có âm điệu mà cô nhận ra quá rõ đó. Edward nép sát vào bên cạnh cô. Cô nghĩ rằng cô đã nhìn thấy điểm tận cùng trong con người Bonner ngày hôm qua, và cô tự hỏi sự ác ý mới nào mà anh ta đang sẵn sàng giáng xuống đầu cô đây.
Anh nhìn toàn cảnh bằng đôi mắt xám dửng dưng đó. Cô đã nói với anh rằng cô đang ở với một người bạn, nhưng giờ anh có thể thấy rằng cô đã nói dối. Anh nhìn chiếc Impala đang bị nhấc bổng lên và quan sát đống đồ đạc nghèo nàn của cô bị quăng trên mặt đất. Cô ghét để anh nhìn vào đồ đạc của cô. Cô không muốn anh nhìn thấy những thứ còn lại của cô ít ỏi đến dường nào.
Armstrong gật đầu gọn lỏn. “Gabe. Dường như góa phụ Snopes đã xâm nhập vào vùng đất tư.”
“Thế ư?”
Trong khi Gabe quan sát, viên cảnh sát một lần nữa bắt đầu căn vặn cô. Giờ khi mà ông ta đã có khán giả, thái độ của ông ta thậm chí còn trở nên quá sức chịu đựng hơn nữa. “Cô có việc làm không, cô Snopes?”
Cô tránh không nhìn Gabe. Thay vào đó, cô nhìn chiếc Impala đang bị kéo đi. “Lúc này thì không. Và tên tôi là Stone.”
“Không việc làm, và từ chỗ đồ đạc này thì có nghĩa là không cả tiền bạc.” Armstrong xoa cằm bằng lưng bàn tay. Cô nhận thấy da ông ta đỏ ửng, nước da của một người quá dễ bị cháy nắng nhưng lại quá ngu ngốc để tránh xa ánh nắng mặt trời. “Có lẽ tôi nên bắt cô vì tội lang thang. Đó không phải là một câu chuyện hay cho báo chí sao. Người vợ chưng diện của G. Dwayne Snopes bị bắt vì tội lang thang.”
Cô có thể nhận thấy ông ta đang khoái trá với cái viễn cảnh đó. Edward áp sát má vào hông cô, và cô vỗ nhè nhẹ lên nó. “Tôi không phải là kẻ lang thang.”
“Chắc chắn là với tôi thì nó có vẻ như thế. Nếu cô không phải là kẻ lang thang, hãy nói cho tôi biết làm thế nào cô nuôi được con trai của cô?”
Một sự kích động hoảng loạn tràn qua người cô, một sự thôi thúc muốn bồng Edward lên và chạy trốn. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tối tăm, ti hí của Armstrong cho cô biết rằng ông ta đã nhận thấy nỗi sợ hãi của cô. “Tôi có tiền.” Cô vội nói.
“Chắc là cô có rồi.” Ông ta lè nhè.
Không hề nhìn Gabe, cô thò tay vào trong túi của chiếc váy và lôi ra số tiền mà anh đã đưa cho cô, một trăm đô la.
Armstrong thong thả bước tới và liếc nhìn xuống những gì cô đang cầm. “Chỗ đó gần như chưa đủ trả phí kéo xe cho Dealy. Cô dự định làm gì tiếp theo?”
“Tôi sẽ tìm một công việc.”
“Không phải ở Salvation. Người dân ở đây không chào đón bất cứ ai nấp dưới danh nghĩa của Chúa để kiếm tiền nhanh chóng. Vợ tôi không phải là người duy nhất mất một khoản tiết kiệm lớn của mình. Cô đang tự đánh lừa bản thân nếu như cô nghĩ sẽ có ai đó thuê cô ở đây.”
“Vậy thì tôi sẽ đi nơi nào đó khác.”
“Kéo lê con trai của cô đi theo, tôi cho là thế.” Một vẻ gian xảo lướt qua trên mặt ông ta. “Tôi thấy có vẻ như các cơ quan xã hội sẽ có vài lời muốn nói về chuyện đó.”
Cô trở nên cứng đờ. Ông ta nhìn thấy nỗi sợ hãi của cô, và biết điểm yếu nhất của cô nằm ở chỗ nào. Tay còn lại của Edward túm chặt lấy váy cô và cô phải đấu tranh để duy trì sự bình tĩnh của mình. “Con trai tôi hoàn toàn ổn khi ở với tôi.”
“Có thể thế, có thể không. Biết tôi nói gì không? Cô sẽ đi vào trong thị trấn với tôi, và tôi sẽ gọi điện cho cơ quan chăm sóc bảo vệ trẻ em. Chúng ta sẽ để họ đưa ra phán xét.”
“Đây không phải là chuyện của ông!” Cô siết chặt nắm tay. “Ông sẽ không bắt tôi.”
“Tôi tin là tôi sẽ làm thế.”
Cô lùi lại, kéo Edward theo mình. “Không. Tôi sẽ không cho phép ông.”
“Nào, cô Snopes, tôi khuyên cô không nên thêm vào tội chống người thi hành công vụ.”
Một âm thanh gầm rú kinh khủng dội ngược lên đầu cô. “Tôi không làm bất cứ chuyện gì sai trái, và tôi sẽ không để ông làm điều này!”
Edward thốt ra một âm thanh hoảng sợ khe khẽ khi Armstrong kéo ra một chiếc còng số tám từ trên thắt lưng. “Tùy thuộc vào cô thôi, cô Snopes. Cô sẵn lòng đi theo hay không?”
Cô không thể để ông ta bắt cô. Cô sẽ không để điều đó xảy ra, không khi mà cô biết rằng họ có thể sẽ cướp mất con trai cô. Cô bế Edward lên tay và chuẩn bị sẵn sàng để chạy.
Ngay lúc đó, Bonner bước về trước, vẻ mặt của anh lạnh lùng như đá. “Điều đó là không cần thiết, Jake. Cô ta không phải là kẻ lang thang.”
Tay cô siết chặt quanh hông Edward, thằng bé cựa quậy trong vòng tay cô. Đây có phải một thủ đoạn nào đó không?
Armstrong cau mày, rõ ràng là không vui vì bị xen ngang. “Cô ta không có nơi nào để ở, không tiền, và không việc làm.”
“Cô ta không phải là kẻ lang thang.” Anh lặp lại.
Armstrong chuyển chiếc còng từ tay này sang tay kia. “Gabe, tôi biết cậu được sinh ra và lớn lên ở Salvation, nhưng cậu không ở đây khi G. Dwayne xé tan trái tim của thị trấn này, nếu không muốn nói là toàn Hạt. Tốt nhất cậu nên để tôi xử lý vụ này.”
“Tôi nghĩ rằng ta đang nói về chuyện Rachel là người lang thang, chứ không phải về quá khứ.”
“Đừng xen vào chuyện này, Gabe.”
“Cô ta có việc làm. Cô ta làm việc cho tôi.”
“Từ khi nào?”
“Từ sáng hôm qua.”
Tim Rachel nhảy vọt lên cổ họng khi cô nhìn hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau. Bonner thể hiện một bộ dạng oai nghiêm đường vệ, và cuối cùng Armstrong phải quay đi. Rõ ràng là không vui vẻ gì khi quyền lực của mình bị thách thức, ông ta vỗ chiếc còng vào thắt lưng.
“Tôi sẽ theo dõi cô, cô Snopes, và tôi cảnh cáo cô ngay lúc này rằng tốt hơn hết cô nên coi chừng các bước đi của mình đấy. Chồng cô đã phá vỡ gần như tất cả những luật lệ có trong sách và đã chuồn đi mất, nhưng hãy tin tôi khi tôi nói với cô rằng cô sẽ không may mắn được như thế đâu.”
Cô nhìn ông ta rời đi, và chỉ khi ông ta đã biến mất cô mới nới lỏng vòng tay trên người Edward và để thằng bé trượt xuống mặt đất trở lại. Giờ khi mà cơn khủng hoảng của cô đã qua, cơ thể cô bắt đầu phản bội cô. Cô bước vài bước loạng choạng và rồi ngã sụm vào một thân cây gỗ thích để có thể đứng vững. Mặc dù cô biết cô nợ Bonner lòng biết ơn, nhưng lời nói cứ như mắc nghẹn trong cổ họng.
“Cô bảo tôi cô ở với một người bạn.” Anh nói.
“Tôi không muốn anh biết là chúng tôi sống trong xe ô tô.”
“Qua bãi chiếu bóng ngay bây giờ.” Anh sải bước quay đi.
Gabe nổi cơn thịnh nộ. Nếu anh không xen vào thì cô hẳn là đã bỏ chạy, và rồi Jake sẽ có lý do mà ông ta đang tìm kiếm để mà bắt giam cô. Giờ anh ước gì anh đã để điều đó xảy ra.
Anh nghe thấy tiếng chân phía sau lưng khi anh sải bước quay về bãi chiếu bóng. Tiếng của thằng nhóc vọng đến theo làn gió.
“Mẹ ơi, giờ ta sắp chết phải không?”
Nỗi đau như cắt xé xuyên qua người anh. Anh đã tê liệt phía bên trong, đúng như cái cách mà anh muốn, nhưng hai người họ đã mổ banh anh ra một lần nữa.
Anh bước nhanh hơn. Cô ta không có quyền đột nhập vào trong cuộc đời của anh như thế này khi mà tất cả những gì anh muốn là được ở một mình. Đó là lý do vì sao ngay từ đầu anh quyết định mua cái bãi chiếu bóng chết tiệt này. Như thế anh có thể trôi theo mọi chuyển động của cuộc sống mà vẫn được ở một mình.
Anh quay về phía chiếc xe bán tải, lúc này đang đỗ trong nắng ở bên cạnh cửa quầy thực phẩm. Chiếc xe không khóa và cửa sổ xe đã hạ xuống. Anh giật mở cánh cửa và để chế độ phanh khẩn cấp, rồi quay lại nhìn hai người họ đang tiến đến.
Ngay khi cô nhận ra là anh đang nhìn, sống lưng cô liền thẳng lên, và cô bước đi hiên ngang về phía anh. Nhưng thằng nhóc thì dè dặt hơn. Nó bước đi càng lúc càng chậm hơn cho đến khi dừng hẳn lại. Cô cúi xuống trấn an nó, và mái tóc cô xõa về phía trước thành một tấm màn lửa rối tung. Một cơn gió mạnh thổi qua làm lớp vải mòn xơ của chiếc váy áp sát quanh cặp hông gầy guộc của cô. Chân cô trông mỏng manh, tương phản với đôi giày đàn ông đại bự mà cô đang mang. Mặc dù thế, bụng dưới của anh vẫn nhộn nhạo lên một cách không mong đợi, thêm vào với cảm giác tự ghê tởm bản thân của chính mình.
Anh quay phắt về phía chiếc xe tải. “Vào trong đi, nhóc. Ở trong đó và tránh xa rắc rối trong khi ta nói chuyện với mẹ cậu.”
Môi dưới của thằng bé bắt đầu run rẩy, và cảm giác đau đớn cào xé bên trong anh. Anh nhớ một thằng bé khác thi thoảng cũng mất kiểm soát với môi dưới của mình, và trong một giây khủng hoảng anh nghĩ rằng Edward sắp sửa ngã quỵ.
Nhưng Rachel thì không ngã quỵ. Bất chấp thái độ thù địch của anh và tất cả những gì đã xảy ra, cô vẫn đứng hiên ngang trên đôi chân của mình và bắn cho anh một ánh mắt sắc như dao găm. “Nó sẽ ở với tôi.”
Sự thách thức của cô đột nhiên trở nên không thể chịu đựng nổi. Cô chỉ có một mình và tuyệt vọng. Cô không hiểu được tình trạng bất lực của mình hay sao?
Cô không hiểu là cô không còn lại thứ gì hay sao?
Một điều gì đó tối tăm và kinh khủng quặn xoắn bên trong anh khi cuối cùng anh nhận ra sự thực mà anh đang cố gắng phớt lờ. Rachel Stone cứng cỏi hơn anh.
“Chúng ta hoặc là nói chuyện một cách riêng tư hoặc là trước mặt thằng bé. Cô chọn đi.”
Anh nhìn cô cắn chặt lại những câu chửi rủa tục tĩu mà cô muốn quăng vào mặt anh. Thay vào đó, cô gật đầu trấn an thằng bé và nhẹ nhàng đẩy nó về phía chiếc xe tải.
Jamie sẽ nhảy tưng tưng trên ghế ngồi bằng một động tác mừng rỡ vui sướng, nhưng thằng con trai của cô lại phải khó khăn lắm mới nhấc được mình lên. Cô nói nó năm tuổi, chính xác bằng tuổi Jamie khi con anh chết, nhưng Jamie đã rất khoẻ mạnh và cao, với làn da đầy sức sống, đôi mắt lúc nào cũng cười, và một cái đầu ranh mãnh. Con trai của Rachel thì lại yếu đuối và nhút nhát.
Trái tim anh tràn đầy mật đắng, và anh không thể nào gạt đi sự so sánh kinh khủng đó.
Cô đóng cửa xe lại rồi dựa người vào cửa sổ. Ngực cô tỳ vào thành cửa bên, và anh không thể nhìn đi chỗ khác. “Ở lại đây nhé, con yêu. Mẹ sẽ quay lại với con sau vài phút.”
Anh chỉ muốn ứa nước mắt trước vẻ mặt thấu hiểu của thằng nhóc, nhưng điều đó có nghĩa là sẽ có thêm đau đớn, vì thế anh tự làm mình chệch hướng bằng vẻ ác nghiệt. “Đừng ấp ủ nó nữa, Rachel, và vào trong đi.”
Lưng cô thẳng lên và đầu cô ngẩng cao. Cô nổi cơn thịnh nộ, nhưng cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn về phía anh một cái. Thay vào đó, cô hiên ngang bước về phía quầy thực phẩm một cách đường vệ như một nữ hoàng, để lại anh lê bước theo dấu chân cô.
Như một con giòi, sự ác nghiệt ăn mòn tất cả những phần còn khoẻ mạnh trong cơ thể anh. Cô đã bị đánh bại, nhưng cô sẽ không thừa nhận và điều đó thật không thể chịu đựng nổi. Anh cần phải nhìn thấy cô bị huỷ hoại hoàn toàn. Anh cần chứng kiến tia sáng hi vọng le lói cuối cùng tắt ngấm trong mắt cô cho đến khi tâm hồn của cô cũng trống rỗng giống như anh. Anh cần được đứng một bên và nhìn thấy cô phải thừa nhận những gì mà anh đã khám phá ra. Có vài thứ trong cuộc sống sẽ không thể nào tồn tại mãi.
Anh giật cánh cửa đóng sầm và rồi khoá lại. “Cô đang biến thằng bé đó thành một đứa ẻo lả. Đó là điều cô mong muốn à? Một thằng con trai ẻo lả không bao giờ rời khỏi mẹ?”
Cô xoay lại đối diện với anh. “Tôi làm gì với con trai tôi không phải là chuyện của anh.”
“Cô sai ở chỗ đó. Tất cả những gì cô làm đều là chuyện của tôi. Đừng quên là tôi có thể tống cô vào tù chỉ bằng một cuộc điện thoại.”
“Đồ con hoang.”
Anh cảm thấy một luồng hơi nóng xa lạ dâng lên trong ngực và biết rằng sự ác nghiệt của mình đã bắt đầu thiêu cháy những lớp bao bọc phủ quanh trái tim anh. Nếu anh không để cô lại một mình, trái tim anh sẽ cháy rụi cho đến khi không còn lại thứ gì ngoài một đống tro tàn. Ý nghĩ đó như trêu ngươi anh. “Tôi muốn lấy lại tiền.”
“Anh cái gì?”
“Cô vẫn chưa kiếm được số tiền đó, và tôi muốn lấy lại. Ngay bây giờ.” Anh không quan tâm đến tiền bạc, và một ngăn trong trái tim đang cháy âm ỉ của anh nổ tung. Tốt. Điều đó có nghĩa là chỉ còn ba ngăn nữa phải nối bước theo thôi.
Cô thò tay vào trong túi của chiếc váy và rồi quăng mấy tờ tiền vào mặt anh. Chúng rơi lả tả xuống mặt đất như những giấc mơ tan vỡ. “Tôi hi vọng là anh sẽ chết nghẹn với từng xu của mình.”
“Nhặt lên.”
Cô rụt tay lại và tát anh bằng tất cả sức mạnh.
Những gì cô thiếu trong sức mạnh cơ bắp, cô bù lại bằng nỗi giận dữ mãnh liệt của mình, và đầu anh quay ngoặt sang một bên. Sự nhức nhối tạo thành một dòng máu mới mẻ bơm xuyên qua cơ thể anh, luồng máu mới mẻ mà anh không hề muốn. Nó làm sống lại những tế bào đã cháy rụi của anh, phá huỷ những gì anh cần phải hoàn thiện và giải thoát một đợt sóng đau đớn mới.
“Cởi bỏ quần áo ra.” Những lời nói, được sinh ra từ nơi tối tăm và trống rỗng vốn là chỗ dành cho tâm hồn anh, buột ra một cách bất thình lình. Chúng làm anh ghê tởm, nhưng anh không rút lại. Tất cả những gì cô phải làm là thể hiện nỗi sợ hãi, và rồi anh sẽ thả cô đi. Tất cả những gì cô phải làm là sụp đổ.
Nhưng thay vì sụp đổ, cô lại nổi giận. “Cút xuống địa ngục đi.”
Cô không hiểu rằng hai người họ bị cô lập đến thế nào hay sao? Cô bị khoá bên trong một khu nhà hẻo lánh với một người đàn ông có thể khuất phục cô trong vài giây. Tại sao cô lại không hoảng sợ? Anh nhận ra rằng cuối cùng anh cũng tìm được một cách để tự huỷ hoại bản thân. Nếu anh đẩy việc này đi xa hơn, anh sẽ chết vì sự thù hận. “Làm như tôi bảo.”
“Vì sao?”
Nỗi sợ hãi của cô đâu rồi? Anh túm lấy vai cô và đẩy cô lùi lại sát vào tường, chỉ để nghe thấy giọng nói thì thầm của Cherry vang lên bên tai.
Em yêu sự dịu dàng của anh, Gabe. Anh là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời mà em từng biết.
Anh biết giọng nói đó có thể xé tan anh thành từng mảnh nhỏ, và anh chặn nó lại bằng cách luồn tay mình xuống dưới váy của Rachel và siết chặt lại quanh đùi non của cô.
“Anh cần gì ở tôi?” Cơn giận dữ của cô biến mất, và sự hoang mang đã thay thế vào đó. Anh bắt được mùi hương mùa hè thoang thoảng trên tóc cô, ngọt ngào, cám dỗ, đầy sức sống.
Những giọt nước mắt mà anh chưa bao giờ để rơi dâng ứ lên mống mắt của anh. “Sex.”
Mắt cô gặp mắt anh, và đôi mắt màu xanh lục đó làm anh cảm thấy lạnh thấu xương. “Không, anh không cần sex đâu.”
“Điều đó chỉ chứng tỏ những gì cô biết thôi.” Bất chấp tất cả mọi thứ, anh vẫn cương cứng lên. Mặc dù sự ham muốn đã chết trong đầu anh, nhưng cơ thể anh dường như không nhận được thông điệp đó. Anh tỳ người vào người cô để chứng minh cô đã sai đến thế nào và cảm thấy sự sắc cạnh trên xương hông của cô. Chúa ơi, cô quá gầy. Anh đẩy tay lên cao hơn và chạm vào lớp nylon trên quần lót của cô. Hai ngày trước nó có màu xanh dương, anh nhớ thế. Một dải nylon màu xanh dương mỏng manh.
Người anh nhớp nháp mồ hôi. Phía bên dưới lòng bàn tay chai sạn của anh, làn da cô có cảm giác mỏng manh như màng của một quả trứng. Anh trượt tay vào giữa hai chân cô và úp lấy cô.
“Cô có chịu thua không?” Lời nói của anh buột ra từ hàm răng nghiến chặt, và chỉ sau khi nó đã được thốt ra thì anh mới nhận ra anh đã làm nó nghe như thể đây là một trò chơi trẻ con nào đó mà họ đang chơi.
Anh cảm thấy cơn rùng mình yếu ớt chạy xuyên qua người. “Tôi sẽ không chống lại anh. Tôi không quan tâm nhiều đến thế.”
Anh vẫn chưa làm cô vụn vỡ được. Thay vào đó, nó như thể anh đã không làm được gì khác ngoài chuyện cho cô một công việc nữa. Thu gom rác rưởi. Lau dọn nhà vệ sinh. Trải rộng chân ra để tôi có thể chiếm lấy cô. Sự chấp nhận của cô làm anh nổi cơn thịnh nộ, và anh đẩy mạnh chiếc váy lên tận thắt lưng cô.
“Mẹ kiếp! Không lẽ cô quá ngu ngốc đến mức không biết tôi sắp làm gì với cô hay sao?”
Ánh mắt cô khoan thủng mắt anh mà không hề nao núng. “Không lẽ anh quá ngu ngốc đến mức không nhận ra rằng điều đó chả có ý nghĩa gì với tôi hay sao?”
Cô đã cướp mất lời nói của anh. Mặt anh méo mó vặn vẹo và hơi thở của anh trở nên đứt quãng. Vào giây phút đó, anh nhìn vào con quỷ trong mắt cô và thấy sự phản chiếu của chính mình.
Với một âm thanh trầm đục thốt lên, anh đẩy mình ra khỏi cô. Anh thoáng chớp được hình ảnh của lớp nylon màu hồng, rồi tiếng lớp vải mềm mại rít lên nhẹ nhàng khi chiếc váy của cô rơi xuống vị trí cũ. Tất cả lửa trong cơ thể anh đã biến mất.
Anh bước ra khỏi cô xa nhất có thể, về phía quầy bar, và khi anh lên tiếng, anh không thể nào thốt lên được hơn một tiếng thì thầm. “Ra đợi bên ngoài.”
Những người đàn bà khác hẳn sẽ bỏ chạy sau khi đối diện với quỷ dữ như thế, nhưng cô thì không. Cô bước về phía cửa, đầu ngẩng cao và tư thế hiên ngang.
“Cầm lấy tiền.” Anh khó nhọc thốt lên.
Ngay cả lúc đó anh vẫn đánh giá thấp cô. Anh đã chờ cô nhổ vào mặt anh, bảo anh biến xuống địa ngục rồi bước đi. Nhưng Rachel Stone mạnh mẽ hơn là lòng kiêu hãnh giả dối. Chỉ sau khi đã nhặt lại những tờ tiền cuối cùng rồi cô mới bỏ ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng cô, anh rũ xuống quầy bar và ngồi bệt trên sàn nhà, tay đặt trên đầu gối. Anh nhìn trân trân về phía trước trong khi hai năm vừa qua tháo gỡ ra trong đầu anh như một cuốn phim thời sự đen trắng cũ. Tất cả mọi thứ, giờ anh đã nhận ra, đã dẫn đến ngày hôm nay. Những viên thuốc, những trận say sưa nhừ tử, sự cô lập.
Hai năm trước cái chết đã cướp đi gia đình anh, và hôm nay nó đã cướp mất nhân tính của anh. Giờ anh tự hỏi liệu có quá muộn màng để thu hồi nó lại.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)