Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Pierre Rey
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Bản Quyên
Biên tập: Minh Nguyen
Upload bìa: Minh Nguyen
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3957 / 43
Cập nhật: 2015-11-05 09:29:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ời sân bay Kennơđi, nơi hắn để Italô Vônpôn ở lại, - Môsê Yudenman bảo tài xế đưa mình về nhà càng nhanh càng tốt, nhưng không được vì thế vi phạm luật giao thông của bang New York. Hơn ai hết, hắn hiểu rằng sống ở ngoài lề pháp luật đòi hỏi một sự tuân thủ mù quáng hàng ngàn cái luật nho nhỏ dớ dẩn điều hành cuộc sống của các công dân bình thường. Muốn thoát ra khỏi cái đó là số kiếp của tất cả những kẻ yếu đuối bị buộc phải chết bẹp bởi hệ thống. Mấy năm trước, hắn đã đọc mẩu tin vặt trong một tờ báo Ý: một bộ trưởng, bị một cảnh sát giao thông đi mô tô giữ lại vì lái xe quá nhanh, đã doạ người cảnh sát này các biện pháp trừng phạt tệ hại nhất. Đần độn và có đầu óc kỷ luật, anh ta cứ làm biên bản. Vụ việc vỡ lở và trở nên ầm ĩ vì ông bộ trưởng đã tung tiền để người ta cách chức viên cảnh sát kia, còn anh ta thì báo động công tố, công luận, đổng lý văn phòng... Cuối cùng, cái nồi đất đập bẹp cái nồi sắt.
Anh cảnh sát giao thông đi mô tô vẫn làm việc đó và vẫn cưỡi mô tô, còn ông bộ trưởng thì phải xin từ chức: chuyện đáng buồn nhưng nêu gương biết mấy!
Và việc tương tự không phải không thể xảy ra với Môsê. Quy tắc tuyệt đối hắn đã chọn là ban cho những kẻ tăm tối cái mà xã hội từ chối họ: sự coi trọng. Người có công việc với hắn càng hèn kém, thảm hại bao nhiêu, hắn càng tỏ ra lễ độ ngọt ngào, quan tâm chu đáo họ bấy nhiêu. Khốn thay cách hành động như vậy vẫn là không có hiệu quả ở cấp cao nhất. Xử sự với người đứng đầu các gia tộc lớn của Công đoàn cũng khó như với các thùng thuốc nổ vậy. Quyền lực của họ có bao giờ là sự bàn giao kế tục đâu, đó là một loại những vụ án mạng do chính tay họ hay do đám trung gian đâm thuê chém mướn, nhằm tiêu diệt những kẻ ở trên bậc thang cao nhất.
Trước khi bị ám sát, như họ đã từng giết những kẻ khác, họ ca một bản ai ca buồn tẻ về những cái chết bất đắc kỳ tử và máu. Tâm thần phân lập ở dạng thuần tuý, các “trùm sò” không chịu được sự mâu thuẫn, tự cảm thấy mình là trung tâm của một hệ thông đe doạ, chẳng tin bất cứ ai. Nếu cho tới bây giờ Yudenman vẫn giữ được trung lập chính là vì hắn khá thông minh để nhìn thấy trước những phản bội, những tan vỡ liên minh, đối tượng của những xung đột tương lai, luôn luôn rút lui kịp thời ra ngoài cuộc. Hắn chua chát nghĩ rằng các sự phiền phức sắp bắt đầu rồi đây. Hắn không dám bộc lộ tất cả mối lo ngại của mình cho Italô. Bằng bản năng, hắn hiểu rằng tuy chưa có bằng chứng hẳn hoi, song một loại đòn ngầm đang được chuẩn bị. Hắn không thừa nhận một đức tính người nào ở Moóctimơ Ô Broi, ngoài một năng lực nghiệp vụ siêu phàm; hắn đánh giá Moóctimơ là bạc nhược, do dự và bề ngoài quá ư thảm hại đến độ khổ thể tin cậy được. Kẻ lừa bịp hoàn hảo là kẻ có thể quay giáo vì nụ cười của một con đĩ rẻ mạt.
Nếu cái chân là của Giencô Vônpôn, nếu Đôn Giencô đã chết thật ở Duyrích thì có rất nhiều khả năng không phải là chuyện ngẫu nhiên. Cái chết này có lợi cho ai nhỉ?
Môsê gạt ngay tức khắc gia tộc Gabêlôti. Etô, trùm của nó, không ngu gì lại giở mặt trước khi giải quyết xong ván bạc ngân hàng tế nhị được đem ra chơi trong mấy tuần qua. Ngoài ra, những vấn đề kế tục do cái chết của Giencô đặt ra cũng sẽ rất gai góc khiến cho chắc chắn là sẽ dẫn tới việc cái “Ban” toàn năng phải đứng ra phân giải. Trong lúc này, ở Công đoàn, không ai được lợi trong việc xét lại nền hoà bình mong manh được lập nên cách đây ba năm nhờ một thoả ước chung. Gabêlôti biết tất cả những cái đó. Lão không phải không hiểu được rằng các đồng cấp của lão sẽ chẳng tha thứ cho lão về việc nhen lại một cuộc chiến tranh không phục vụ cho ai hết.
Còn lại O Broi.
Yudenman nghĩ rằng gã phải lên cơn điên nặng thì mới dám hy vọng nẫng nổi tiền của Công đoàn mà vẫn sống yên lành, trong khi thật sự gã đã tự khép mình vào một bán án tử hình vô phương cứu vãn, chẳng khác nào tự bắn cho mình một phát súng vào đầu vậy. Khổ thay, lại chính là Môsê đã thuyết phục Vônpôn và Gabêlôti chấp nhận mối liên minh nhất thời đó cho một trận đánh ngoại lệ duy nhất. Vậy là do một run rủi nhỏ mọn, hắn đã nằm ở tận gốc cuộc thoả thuận giữa hai bên mà cơn điên rồ của kẻ tầm thưòng vô ý thức đang có cơ biến nó thành một loạt những vụ chém giết.
Triển vọng này làm Môsê run sợ đến độ suýt nữa bảo tài xế chở đến nhà Eto Gabêlôti. Tại sao lại không chứ?
Hắn sẽ nói thật những nghi ngờ của mình, hỏi ông ta có biết Ô Broi hiện ở đâu, ông có số tài khoản kia không?
Nếu Gabêlôti hiểu được ý nghĩa những câu hỏi đó thì ông ta sẽ đủ khôn ngoan để gọi đến Thụy Sĩ kiểm tra xem hai tỷ đôla còn yên vị ở đấy hay là biến rồi.
Song hắn lắc đầu. Tư cách là “cố vấn” của hãng Vônpôn sẽ lập tức làm cho hắn bị ngờ vực ngay. Eto quỷ quyệt và đa nghi. Trước hết, cần phải chờ Italô cho tin tức, nắm chắc rằng bất hạnh đã xảy ra thật với Đôn Giencô. Sau đó, vẫn có đủ thì giờ để đi tìm hiểu... Cầu cho số tiền mặt đó không biến mất khỏi ngân hàng!
Môsê ngán ngẩm nghĩ rằng nếu Gabêlôti không sợ đi máy bay đến thế thì lão đã đến Duyrích cùng Vônpôn để cùng chia sẻ bí mật của họ ở đó rồi. Ô Broi sẽ không bao giờ len được vào quy trình của trận đánh “TROY”. Hẳn, Yudenman sẽ hiện ra như người chiến thắng. Và Italô sẽ không bị thả rông như một con thú dữ cô độc, thừa sức gây ra mọi sự mất mát do đầu óc manh động, cùng những hành động sai trái do thói kiêu căng. Trước khi bắt tay hành sự, không bao giờ gã út nhà Vônpôn hỏi ý kiến ai sất. Cho đến nay, chỉ có lòng kính sợ đối với ông anh cả mới ngăn được hắn phạm vào những việc không thể nào cứu chữa nổi. Hắn chỉ mơ tưởng trò hung bạo, sẵn sàng lợi dụng bất cứ xích mích nào để vung lưỡi tầm sét chiến tranh lên và thanh toán khoản bất đồng từng đối lập - theo ý hắn thì đã kéo quá dài - bản thân gia tộc hắn với gia tộc Gabêlôti.
Rất vất vả, Môsê mới khiến được Italô nhận cho hai vệ sĩ đi theo. Không phải là để bảo vệ gã với kẻ thù, mà là với chính gã. Yudenman chỉ thị dài dài cho Phôncô Môri, Piêtrô Bêlindôna về thái độ chúng phải có khi ông chủ của chúng nổi cơn tam bành. Tất cả những vụ này thật mới đáng nản làm sao.
Khi xe dừng lại, Môsê đang chìm dần trong một đại dương những ý nghĩ u ám, cứ ngồi im lìm một lúc lâu; chẳng thấy cả cánh cửa xe đã được mở ra.
Nếu linh cảm không lừa dối hắn thì máu sẽ loang khắp cả ra đây.
*
- Vào ông bạn, vào...!
Hôme Clốp bắt chặt tay người khách. Đó là một người trạc bốn mươi tuổi, dáng vẻ trẻ trung tuy mái tóc đã bạc, cắt rất ngắn.
- Ông đi đường suôn sẻ chứ?
- Rất tốt, cảm ơn.
- Tôi có thể mời ông một ly không? Uýtxki?
- Rất hay.
Hôme lấy hai chiếc cốc bạc ở trên giá.
- Ông ngồi... Ông nán lại Duyrích lâu không?
- Ba giờ nữa tôi đi Đitroi.
- Ngốc. Tôi đã hy vọng giữ ông ở lại ăn tối.
Hôme mở ngăn kéo bàn giấy lấy ra lọ mực Uốttơmơn.
Ông mở nút, rót vào hai chiếc cốc một nước mực sáng màu.
- Không, xin đừng ngại, ngay đến cả người Thụy Sĩ cũng không uống được đâu. Đây là một thứ uýtxki Ai len, ba mươi tuổi. ông thử xem...
Người tóc bạc ngửi ngửi với vẻ nghi ngại. Ông tên là Menuyn Bốt, lãnh đạo công việc hành chính của Công ty Xe hơi Lục Địa, một xưởng chế xe hơi lập ra sau chiến tranh. Edmông - Luyxiêng Clốp, bố của Hôme và cháu bốn đời của Onoê Clốp, người sáng lập Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích đã tham gia tài trợ cho Công ty những ngày đầu tiên. Khi đó, năm 1946, Luyxiêng - Etmông đã góp một suất 20 phần trăm vào vốn ban đầu, bằng với bốn bạn cùng kinh doanh khác: Liên hiệp các ngân hàng Thụy Sĩ, Tín dụng Thụy Sĩ, Ngân hàng Trêđơ Manhattơn và Tơrớt bảo hiểm Morgơn. Nhắm vào ý muốn được đền đáp của những người dự phần vào cuộc tranh chấp, họ đã ủng hộ đến cùng một kíp trẻ các kỹ sư người Mỹ thiết kế kiểu, hăm hở tung ra thị trường một chiếc xe tên tuổi có thể cạnh tranh được với những Rônx Roix và Cadilac.
Chưa đầy mười năm, xưởng thủ công bé nhỏ ba trăm thợ đã trở thành một tổ hợp to lớn sáu nghìn người. Trong thời gian đó, các cổ phần đã nhảy vọt ghê gớm để đạt tới 1200 phần trăm giá trị ban đầu của chúng. Ngân hàng Trêđơ, Tín dụng, Liên hiệp và Morgơn đã rút một phần vốn đem bán đi với giá cao.
Do tình thế, Edmông - Luyxiêng không đụng đến cái ví của mình, đã trở thành người có cổ phần lớn nhất với một phần năm giá trị qua Công ty Xe hơi Lục Địa. Có cái hay mà cũng có cái dở...
- Ông gọi dây nói làm tôi ngạc nhiên. Ông có điều bí mật cần báo mà chỉ có thể nói trực tiếp thôi hả?
Menuyn Bốt thoáng có một vẻ nhăn nhó, bối rối.
- Lại có một sự cố khác nữa.
Không suy nghĩ, ông đưa cốc cho Clốp và nhận lại một cốc đầy.
- Một sự cố khác?
- Cái thứ bẩy trong mười sáu tháng. Cùng nguyên nhân. Gãy thân tay lái.
Cái miệng đỏ hồng, nhỏ nhắn của Hôme hơi nhếch lên.
- Điều tra cho thấy cái gì?
- Nguyên nhân đã rõ. Một lỗi trong việc tôi thép của những thân tay lái trang bị cho tất cả các xe Bóng Đẹp P9.
- Sao lại tất cả?
- Thân tay lái làm ở chỗ chúng ta. Chúng ta đã mua lại với giá hạ một kho thép trong ba năm.
- Thay thép đi.
- Thưa ông, đã thay.
- Ông đã khiếu tố người cung cấp thép chưa?
- Ngay từ hôm đầu, khi bà vợ goá của người lái xe bị chết trong một chiếc P9 quàng lên lưng chúng ta một đội quân luật sư.
- Mụ ta đã thắng?
- Mụ ta sắp thắng. Chứng minh rằng trách nhiệm của sự cố không hề rơi vào chồng mụ ta mà là do một hư hỏng máy móc thì có khó gì với mụ ta đâu. Chưa hết... Những người thừa kế của sáu người kia cũng đang kiện chúng ta.
- Ông Bốt, theo ông thì ta phải làm gì?
- Thưa ông, tôi cũng không rõ. Tôi đến đây là để xin ý kiến ông.
- Bao nhiêu chiếc Bóng Đẹp P9 hiện đang lưu hành?
- Trên thế giới? Thưa, 482.326 chiếc.
- Ông có chắc chắn những sự cố đó không phải là thuần tuý tình cờ không?
- Bảy sự cố vì những lý do như nhau thì không còn là tình cờ nữa, nó đã thành một khuyết tật.
Hôme Clốp thở dài.
- Ai chứng minh với chúng ta là sẽ còn có những sự cố khác nữa?
- Chúng tôi đã đặt câu hỏi này với máy tính. Về mặt thống kê mà nói thì cứ trung bình mười nghìn xe lại có một xe bị gãy thân tay lái. Tức là sẽ có bốn mươi tám sự cố trong số 482.326 chiếc đang lưu hành.
- Thật đáng sợ!
- Đây là con số thống kê, thưa ông. Không có gì chứng tỏ trong thực tế các sự cố lại xảy ra. Tôi chỉ báo ông là chúng Có Thể xảy ra mà thôi.
- Tôi không cho phép như thế. Chúng ta cần báo trước cho tất cả các chủ xe P9 trên thế giới biết - Ông gợi ý thế nào đây?
- Ông sẽ tiến hành một cuộc thay thế đồng loạt các chỗ hư đi.
- Chúng tôi đã nghĩ đến, thưa ông. Nhưng đó là một thực tế vượt ra ngoài giá cả.
- Ông biết thế nào được về chuyện đó chứ? Việc làm trung thực của ông sẽ có một tiếng vang quảng cáo rất lớn khiến cho chúng ta lạị nhận được nhiều khách hàng mới nữa.
- Thưa ông, theo ý tôi, ít có quảng cáo nào trả tới một trăm năm mươi triệu đôla.
Hôme ngạc nhiên, làm sánh cả rượu ra ngoài.
- Xin lỗi. Ông nói bao nhiêu?
- Một trăm năm mươi triệu đôla. - Menuyn Bốt bình tĩnh nhắc lại.
Tính nhanh như chớp rằng mình sẽ phải đóng góp vào đó ba chục triệu đôla, Hôme suýt nữa bị sặc. Ai có thể cho phép dốc một khoản tiền như thế ra khỏi hầu bao cơ chứ?
- Thưa ông, ông thấy đó, - Menuyn Bốt tiếp tục, - tôi đã lường tới phản ứng trung thực này của ông. Nhưng tôi cần báo trước với ông rằng cử chỉ lương thiện thương nghiệp đó sẽ là hành động cuối cùng của nhà máy chúng ta. Chúng ta sẽ sập tiệm!
- Dẫu thế nào tôi cũng không để bốn mươi tám con người có cơ bị chết!
- Sáu nghìn công nhân thất nghiệp, năm trăm viên chức mất việc, những kỹ sư ra đường... Tôi không muốn có quyết định nào trước khi hỏi ý kiến ông.
- Tôi đang bị sụp...
- Không thể không. Chúng ta không thể làm công việc nửa vời được. Nếu chúng ta thông báo cho công chúng thì chúng ta sẽ phải đi tới tận cùng, song khốn thay, nếu chúng ta đi đến tận cùng thì Công ty xe hơi Lục Địa sẽ buộc phải phá sản vì không trả được nợ.
- Làm thế nào?... Làm thế nào?...
- Thưa ông, theo ý tôi, hết cách rồi. Có thể là không còn sự cố nào xảy ra nữa cả. Không có vụ kiện của mụ goá thì chắc là chúng ta không biết đến cái khuyết tật kia đâu. Ta hãy cầu may vậy...
Hôme nghiêm nghị nhìn Bốt.
- Đây không phải là chuyện may rủi của chúng ta, Menuyn! Chúng ta không có quyền.
- Tôi xin báo ông biết là trong bảy sự cố, chỉ có bốn vụ chết người.
Hôme lắc đầu chua chát.
- Chỉ...
- Hai vụ gây nên thương tích tương đối nặng, vụ cuối cùng chỉ làm bị thâm tím. Nếu ông vui lòng nghe thì thưa ông, tôi xin có một ý kiến đây. Sau đó tuỳ ông quyết. Thế này ạ... Nếu từ nay cho tới ba tháng nữa không xảy ra một chuyện lôi thôi mới nào thì ta cứ để mặc nó. Và ta sẽ có thì giờ tính toán mọi khả năng để cứu nhà máy... Giả dụ có một khả năng như vậy, bằng cách tiến hành thay đổi hàng loạt các thân tay lái. Ông nghĩ thế nào?
Hôme Clốp im lặng hồi lâu. Menuyn Bốt tôn trọng sự suy nghĩ đó trong hai phút mà tưởng như dài vô tận.
Rồi ông trở lại với vấn đề.
- Xét tình thế, tôi nghĩ có lẽ đó là giải pháp khôn ngoan nhất, thưa ông. Hơn nữa, những chiếc P9 mới hoàn thành, chưa đầy một tháng nữa thì xuất xưởng, chắc chắn sẽ an toàn.
Hai răng nanh trắng bóng của Hôme hiện ra, chúng gặm gặm cái miệng trẻ thơ của ông. Ông nói:
- Hãy làm hết sức mình, Menuyn... Hãy làm cho hết sức mình...!
*
Đại uý Kiếcpatric coi Intơpôl ([21]) như mẻ. Ông có một lòng tin tưởng tương đối ở những người ông đã đào tạo nên. Không ư? Ông biết quá rõ những cám dỗ bầy ra chung quanh các viên thanh tra trẻ tuổi chưa từng qua thử lửa. Bằng hối lộ hậu hĩ, Công đoàn định hủ hoá tất cả những gì có thể hủ hoá được. Khi người ta kiếm có năm trăm đôla một tháng và tiền xe điện ngầm không được thanh toán thường xuyên thì làm sao người ta lại có thể không thú vị lắng nghe những câu hát mồi chài?
Cho nên ông đã chọn Patric Mahôni và Đêvơ Cavanô, cũng người Ai len như ông, sắt đá và được ông đích thân giáo dưỡng.
Với họ, ông không có gì phải lo cả: họ sẽ không nhả Italô Bé Vônpôn ra, dù có phải theo hắn xuống tới địa ngục. Khi ông yêu cầu hậu cần cấp hai vé máy bay New York - Duyrích cho hai viên thanh tra, người trực đã trù trừ, bác lại rằng đối với một vụ theo dõi đơn giản thì cảnh sát Thụy Sĩ làm cũng tốt lắm rồi. Vẻ hăm doạ của Kiếcpatric đã làm cho ông ta phải chịu chi tiền.
Ông quyết định đi kèm Đêvơ và Patric ra tận sân bay, nhồi nhét mãi những lời căn dặn cuối cùng vào họ:
- Chừng nào còn có thể thì cứ làm việc riêng rẽ. Hắn chắc đã nghĩ là có đuôi rồi. Phải cảnh giác. Hắn sẽ tìm cách đánh lạc các cậu. Một trong hai cậu không lúc nào được rời gót hắn trong khi cậu kia thì kiểm tra xem hắn vừa làm cái gì. Cẩn thận với cớm Thụy Sĩ! Họ ghét người khác đến thọc mũi vào các luống hoa nhà họ. Nếu các cậu làm gì lôi thôi, tớ sẽ chẳng đỡ được bao nhiêu cho các cậu đâu. Và chớ quên... Tớ muốn các cậu chẹt được nó cho tớ!
Mahôni và Cavanô đã lịch sự nghe ông, mệt phờ vì cứ phải chăm chú với nhưng điều mà họ chẳng dám hé ra với kẻ mới vào nghề.
Họ đã ngắm nghía ảnh Bé Vônpôn, khắc sâu vào trí óc đôi mắt dữ dằn, sắc sảo núp sau bức tường thành cặp díp của mí mắt kia, mái tóc đen nhánh kia. Bây giờ, họ leo riêng rẽ lên chiếc Bô inh 747 sau khi đã vờ vịt không quen biết gì nhau cả. Cavanô đi hạng “du lịch”, Mahôni “hạng nhất” - cuộc rút thăm của họ đã quyết định như vậy.
Mahôni ba mươi hai tuổi, Cavanô hai mươi chín. Họ là những cảnh sát ngoan cường nhất của Đội hình sự và coi chuyến đi Thụy Sĩ ngắn ngủi này như một cuộc vui, bất chấp cái nhiệm vụ nhọc nhằn phải hoàn thành. Sự thể rồi sẽ cho họ thấy là họ đã nghĩ sai.
*
Simen Clốp có những bốn cằm, mắt màu lơ men sứ, tóc hạt dẻ và làn da xanh nhỏ mịn như xà cừ, ở đôi chỗ có những mảng bóng trong hồng hồng. Đời bà là một chuỗi hạnh phúc bằng lặng, nho nhỏ, điểm nhịp bằng giờ uống trà, giờ ăn, giờ đọc kinh, giờ tiếp bạn, giờ ngủ. Việc không còn thì giờ làm tình nữa đã thôi làm bà ngạc nhiên rồi, tựa hồ các dục lực xưa đã bị loãng tan vào cơn thiêm thiếp mơ màng tiếp theo sau cuộc hôn nhân của bà vậy.
Một cuộc đời vừa ăm ắp sự sống vừa xây dựng trên những chân lý phẳng lặng: tiền, tôn giáo, sự cần thiết giúp đỡ kẻ khác, óc tòng phu, lòng tận tụy với con gái, lẽ công bằng với đày tớ, không phân biệt chủng tộc - bà không nề hà mướn người nước ngoài; Ý, Pháp hay Bồ Đào Nha, sẵn sàng lúc cần đến thì tuyển ngay một người hầu phòng lai hay một chị nấu bếp Ả Rập - và đó là niềm tự hào của bà. Các bạn bà, vợ các chủ ngân hàng như bà, đã ngầm run sợ vì từng ấy sự táo bạo. “Phải sống cùng với thời đại chứ”! Bà vừa hiên ngang trả lời vừa kiêu hãnh, xúc động lâng lâng bởi chính cái đầu óc tự do của mình. Những va đập ngoài đường phố không đến tới bà, cả những sự kiện chính trị lẫn mọi nhu cầu bé bỏng làm nên cơn cuồng nộ của thế giới cũng thế thôi, chúng đối với bà chẳng hề có nghĩa thực tại hơn các chữ in trong báo đem lại cho bà những vang vọng của những cơn co giật trên hành tinh. Được quản bọc trong cái kén ấm áp Hôme dệt nên quanh mình, bà không cảm thấy một suy bì nào đối với ai đầy mình tư trang vàng ngọc và bà cố làm cho mình được thiên hạ chấp nhận về hạnh phúc không phô phang ra kia, bằng cách hiến hậu hĩ thì giờ và tiền bạc vào những việc từ thiện.
- Hôme, anh không ăn nữa ư?
- Anh phải làm việc trước khi đi ngủ. Xin lỗi em nhé.
- Em có phải bảo sắc thuốc mang vào cho anh không?
- Một ly cà phê thì hay hơn.
- Không nên. Chín rưỡi rồi.
- Anh có không ít hồ sơ phải xem lại trước ngày mai. - Rênata đâu?
- Với Cuốc, em nghĩ thế!
Hôme lén nhăn mặt. Simen vờ không trông thấy. Họ đã cãi nhau dữ về anh rể tương lai cả hàng trăm lần rồi.
Simen coi việc thiên hạ cho anh ta cái tiếng nổi loạn là hay. Hôme thì nhằm ngay vào nhưng cơ sở của cuộc nổi loạn mà ông đánh giá là trẻ con, viễn vông và tiêu cực của anh rể, tuy rằng địa vị đại học của Cuốc Hanh cũng khiến cho ông phải vì nể thầm.
- Em chúc anh ngủ ngon!
Simen mỉm cười như lẽ thường một người vợ hiền phải thế. Bà nói thêm với một thoáng lo âu:
- Hôme, anh làm việc nhiều quá... Sáng mai, lúc điểm tâm em có gặp anh không? Em muốn cho anh biết những việc cuối cùng em dự định cho đám cưới.
Hôme liếc vội bà, con mắt sắc ngọt, nhưng bộ vờ không thấy. Tuy ông bà không bàn với nhau, nhưng trình tự lớp lang Rênata đặt ra cho đám cưới của nàng đã trở thành một đề tài huý kị. “Khốn nạn cho kẻ nào để xảy ra tai tiếng. Kinh thánh đã nói vậy”.
- Chớ quên là thứ năm đấy - Simen nói tiếp, mắt không nhìn lên.
- Chẳng lý nào anh lại quên được. - Hôme làu bàu.
- Ngủ ngon!
Nhìn ông đi, bà nghĩ ông là một người chồng tốt, một con chiên tốt, một công dân tốt, một người cha tốt - ông phải là người cha tốt thì ở địa vị xã hội của mình ông mới chấp nhận được sự ngông cuồng đến vậy của con gái đối với đám cưới của nó chứ. Hôme không bao giờ quên sinh nhật của Simen, không bao giờ về ăn tối muộn. Và ngay thời còn có sức quyến rũ, ông cũng chẳng bao giờ nhìn một người đàn bà nào khác ngoài vợ.
Một lần nữa, bà thầm hỏi liệu có nên hỏi ông về những bức ảnh (tìm thấy hoàn toàn tình cờ) trong túi áo Pađơxuy mà bà muốn đem cất vào trong tủ kia không.
Một người đàn bà da màu ngồi các kiểu trong một mảnh xlip, không nịt vút. Theo những tính toán của bà, thì người này không thể không làm việc ở trong một gánh xiếc được: ả xem ra cao hơn cả một con hươu cao cổ.
*
Mặc dù bị phản đối, Môsê Yudenman cuối cùng vẫn ép Bé Vônpôn phải nhận hai “đao búa” đi cùng. Mà không phải bất kỳ đứa nào. Vì những lý do khác nhau và bù đắp cho nhau, Phôncô Môri và Piêtrô Bêlindôna đã được Môsê tín nhiệm hoàn toàn. Mặc dù xuất sắc như vậy mà vẫn chỉ là kẻ để sai phái, nhưng xem ra Môri lại bằng lòng với tình trạng lệ thuộc này, cái tình trạng lẽ ra sự lanh trí, óc coi khinh hiểm nguy và tính man rợ trời phú của hắn đã có thể đưa hắn ra khỏi đó được lắm. Khốn nỗi chính những khiếu trời cho đó, cộng thêm cái tài xử dao găm có một không hai trên đời lại làm cho các sếp ngại ngùng, giữ hắn một cách oan ức ở cách xa mọi vị phụ trách. Công khai phô ra với hắn một vẻ thân mật gượng gạo, các “trợ lý” của capô cũng đều ngấm ngầm hãi hắn như hãi một con rắn đuôi chuông vậy. Lấy cớ hắn luôn luôn quá trớn theo chiều hướng tàn ác - đánh khi chỉ cần doạ, tra tấn lúc chỉ phải uốn nắn qua loa cũng đủ làm khuất phục - họ đã gài hắn vào làm những chân trả thù ngặt nghèo đối với những ai không chịu khuất phục mau lẹ trước luật lệ gia tộc Vônpôn. Nhưng khi đã được tung ra thì thú vui hành động ở hắn đã choán vượt hết mọi suy tính khác: không gì còn có thể ngăn hắn lại được nữa.
Piêtrô thì đơn giản hơn nhiều. Hắn nhận những nhiệm vụ nhỏ nhặt mà chẳng hề cau có, chẳng bao giờ tìm hiểu tại sao mình lại phải làm những việc đó. Hắn khoảng năm chục tuổi. Đôi vai đô vật đáng sợ của hắn giấu đi một lớp mỡ bự mà thói ham bánh kẹo có từ thuở trẻ thơ đã duy trì, gìn giữ cho hắn. Việc mỗi ngày uống một chai Uýtxki cũng không khiến hắn bắn trượt đích bao giờ cả.
Hầu hạ Giencô Vônpôn từ hai chục năm nay, hắn sung sướng với số phận, hả hê không phải lo toan đến đời sống cũng như đến việc thừa hành các lệnh ban ra, bất kể chúng là thế nào. Môsê Yudenman đích thân bảo hắn phải thường xuyên ở trong tầm tay với của Italô Bé Vônpôn thì hắn ở. Còn Phôncô Môri sẽ chỉ nhảy vào lúc hiểm nguy mà thôi. Piêtrô rất thích làm việc v ới Môri. Chúng thường hoạt động chung với nhau và mỗi từng trải đó lại là một tập luyện làm cho trình độ tay nghề của cả hai giàu có thêm lên.
Môri chơi sang để có thể cho mình được hành động theo lối nghệ sĩ. Ai chưa thấy hắn dùng gậy chơi bóng chày quật gẫy cẳng một người chậm trả tiền là chưa được nhìn thấy cái gì hết trọi. Bêlindôna hâm mộ cái óc tinh tế đó. Xu hướng tự nhiên trong người hắn đẩy hắn huỷ diệt và đè bẹp, nghiền nát chứ không phải là kéo dài cơn khoái trá.
Hắn cùng với Vônpôn đi qua hải quan, kịp giữ không nháy mắt với Môri đang mải mê đọc một tờ tạp chí kinh tế. Hắn bồi hồi nhớ đến khẩu Vanthơ PP nằm ấm áp trong nhà tại Manhattơn, náu mình sau ống dẫn nước buồng tắm. Lấy cớ cảnh sát khám tất cả hành khách bằng máy dò, Yuđneman đã cấm hắn mang nó đi theo. Thời buổi này không giống như ngày xưa nữa. Bọn điên rồ đủ loại động một tý là cưỡng đoạt máy bay, thậm chí cũng chẳng phải để tống tiền nữa. Rất yêu trật tự, Bêlindôna không hiểu rằng đám nghiệp dư nóng đầu đã đến làm hư cái nghề này đi vì những lý do chính trị mù mờ. Hắn bèn tự an ủi rằng sẽ có một người của Công đoàn cung cấp cho hắn một khẩu y như khẩu của hắn, ngay sau khi đặt chân xuống sân bay.
Hắn liếc mắt thây Phôncô Môri đi theo hắn, cách khoảng mười mét, sau khi đưa hộ chiếu ra. Hắn vẫn bị hút vào tờ báo rẻ mạt. Còn ông chủ lớn, ông tiêu biểu cho một bí ẩn. Điều đó rất đơn giản: từ khi gặp nhau, Italô Vônpôn chẳng nói với hắn lấy một lời, cũng chẳng thí cho hắn lấy một cái liếc. Nhìn ông cứng đơ leo lên các bậc cầu thang máy bay, Piêtrô nghĩ ông chủ giống như một võ sĩ quyền Anh xài thuốc kích thích đến mức nguy hiểm đang bước lên vũ đài.
*
Ông thấy hơi đầu tiên của điếu xì gà Pănsơ Culơbrát hút có vẻ đắng. Hơi thứ hai cũng vậy. Ngán ngẩm, Hôme dụi nó vào gạt tàn. Chuyến viếng thăm chớp nhoáng của Menuyn Bốt đã đặt ông vào một trạng thái bồn chồn. Một lần nữa, ông thật lòng tự hỏi làm thế nào điều hoà được những nguyên tắc luân lý nghiêm ngặt của ông với sự thông đồng bén giọt của kinh doanh? Nhận lấy một rủi ro chưa chắc đã có, thì có tốt hơn việc đẩy hàng nghìn nhân viên vào cảnh mất việc không? Ông buồn rầu nghĩ rằng ông thật quá cô đơn trong loại giằng xé nội tâm này.
Vợ và con cái ông hẳn sẽ tưởng tượng rằng điều khiển ngân hàng chỉ là một thứ công việc dập khuôn hàng ngày, đã được vô trùng, không trục trặc. Bao giờ cũng thừa mứa, Rênata chường ra trước mặt bố cái vẻ thờ ơ hoàn toàn với tiền bạc. Người chồng chưa cưới nhạt nhẽo của nó, Cuốc Hanh thì lại khuyến khích nó lao theo những ý nghĩ không thực tế đó. Với Cuốc, người chẳng một xu dính túi, thì việc dùng mồm đả kích vào tài sản người khác nào có khó khăn gì.
Thay cho lời nguyền rủa, Hôme cầu nguyện thầm cho Cuốc sẽ bị bất hạnh mà trở nên giàu có. Còn về phần Simen, chìm đắm trong trật tự, không còn một khe hở nào của những tiệc trà và muôn nghìn công chuyện lắt nhắt cộng vào nhau cũng chẳng nên công cán gì, thì các hoạt động nghề nghiệp của chồng xem ra là cái sự dĩ nhiên ở trong con mắt bà thôi: tất cả những ai con nhà tử tế đều chỉ có thể là chủ ngân hàng. Và bổn phận đầu tiên của một ông chủ ngân hàng là thu xếp cho vợ một cuộc sống ấm êm, sang trọng. Giả sử ông chủ ngân hàng và chúa tể của bà có bị sự đắn đo, lưỡng lự, dằn vặt thì cái đó cũng chẳng quan trọng gì với bà hết. Vì đâu chỉ có chuyện phiền muộn xảy ra ở Công ty Xe hơi Lục Địa?
Ngay sáng nay, một vấn đề nghiêm trọng khác đã đến nằm trên bàn giấy Hôme Clốp, dưới dạng một bức tê lếch “tuyệt mật” đánh đi từ Nam Phi.
“Thiếu an toàn trong các điều kiện khai thác hiện nay. Nhân viên doạ bãi công. Thời hạn để hoàn chỉnh công trình bảo vệ công trường: tám tháng. Vốn cần thiết bỏ ra: bốn triệu đôla. Chờ chỉ thị khẩn cho việc sắp tới”.
Bức tê lếch ký Êrik Moóctaen, giám đốc Công ty hợp nhất Vátxơna, Chukudu, Bôtxoana.
Thế mà cho đến nay, xem ra Công ty hợp nhất Vátxơna lại là một cuộc phiêu lưu tốt đẹp cơ đấy. Đó là một công ty mỏ Hà Lan mà các nhà địa chất đã phát hiện ra tại Nam Phi, ở một xó heo hút của Bốtxoana, một miếng đất có đủ mọi cơ may là tàng trữ một tỷ lệ lớn kim cương. Vátxơna quá nhỏ, không đủ sức đầu tư toàn bộ vào việc khai thác, Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích đã nhận góp mười triệu đôlavào bước khởi công. Dĩ nhiên đã giành lấy cho mình quyền sở hữu tất cả những đá quặng khai thác cho tới khi tư bản ứng trước được tính cộng thêm lợi tức mới thôi (14,7 phần trăm. Clốp hoàn toàn nhớ con số này ở trong đầu).
Những khai quật đầu tiên là đáng phấn khởi. Erích Moóctaen đã phải lấy thêm công nhân phụ tuyển hàng loạt bằng những tin rao vặt trên các báo châu Âu: “Vì rằng…” như ông bĩu môi nói với người cho vay lãi, “…trông cậy thế nào được vào đám da đen cơ chứ?”
Da đen hay không thì sau bức điện này xem chừng phải đặt lại một vấn đề đây. “Thiếu an toàn”... Cho ai chứ? Cho nhân viên hay cho ông chủ ngân hàng? Clốp thoáng ngờ vực: phải chăng Erích Moóctaen đang định khoắng tiền của người xuất vốn bằng cách đánh vào cái huyệt dễ xúc động nhất của ông? Mười triệu đôla của ngân hàng đầu tư bị ném vung ném vãi ra các bãi sình lầy Nam Phi ư? Việc này là không thể hình dung nổi rồi. Cũng không có chuyện quẳng thêm bốn triệu đôla nữa mà không cầm chắc là có thể thu hồi được về hay không?
Một giải pháp duy nhất được đặt ra: tiếp tục khai thác, chừng nào thu hoạch vẫn chưa bù lại được khoản đầu tư ban đầu. Sau đó sẽ xem nên thế nào cho tốt nhất với tất cả các bên cùng ký. Chỉ vì kính trọng những khách hàng, ông đang chịu trách nhiệm cai quản cái mỏ mà không thể ra lệnh đóng cửa cũng như không thể chi thêm bốn triệu đôla trước khi nhòm thấy mặt mũi viên kim cương nó thế nào.
Đó là cách nói thuần tuý bóng bẩy thôi. Vì mặt mũi kim cương thế nào thì ông biết chứ. Ông đi đến góc phòng, nhấc tấm thảm lên, mở một cái hộp con gắn vào trong sàn gỗ. Ông nhấc ra một cái túi xà cột nhỏ bằng da đen, tháo dây buộc rồi lấy ra một viên kim cương trắng lam tuyệt đẹp cho phép người ta ôm ấp được mọi hy vọng trên đời. Viên đá thật hoàn hảo, không màu, không kết tủa, không vẩn tuyết, không một tạp chất khác nào. Cầm nó ở giữa ngón tay cái và ngón trỏ, Hôme soi nó vào ánh sáng, ngắm nghía. Nó nặng chừng ba mươi cara. Nó đến từ đáy sâu thăm thẳm thời gian, từng đi xuyên những kỷ lớn địa chất, có lẽ đã nằm lăn lóc hàng triệu thế kỷ ở trong lòng một con sông xa lạ, trước khi đem ra cống hiến cho sự chiêm ngưỡng của con người cái ánh sáng quăng quắc không gì sánh nổi của nó. Nó sẽ bất tử. Clốp xoay xoay các mặt của viên đá, cái mũi tên sáng loá thuần khiết đan chéo vào nhau như trong một cuộc quyết đấu về vẻ đẹp, giải toả những ngọn lửa bị chèn nén của nó vào trong một lễ hội chóng vánh, nhiều màu sắc và chói loà, một lung linh những ánh tia rực cháy.
Ông đặt lại nó vào trong túi xà cột, lắc lắc người. Rồi cầm bút viết trả lời Moóctaen.
“Trang bị an toàn lúc này không nên vì có cơ chấm dứt khai thác. Gọi ý tiếp tục công việc cho tới khi kết quả thu được cho phép huy động vốn yêu cầu”.
Ông đi sang phòng tắm, đánh răng mười phút. Mê mẩn vì viên kim cương - viên đầu tiên của mỏ Chukudu - ông suýt quên mất rằng trong vài giờ nữa, ông sẽ đương đầu với con người thấp bé đáng ngờ kia: Moóctimơ Ô Broi. Ông đang tính những cách thức hợp pháp để từ chối lão cái việc ông chỉ thi hành theo lệnh của cá nhân Giencô Vônpôn mà thôi: chuyển đi hai tỉ đôla.
*
Ba năm trước, khi Caclô Bađalêtô chào vĩnh biệt Giencô Vônpôn để đi theo gia tộc Gabêlôti, quân lính bên cái băng hắn mới gia nhập đã chẳng bỏ lỡ cơ hội nào mà không đùa rỡn về chỗ tên của hai người na ná như nhau. Chẳng hạn để cho một ván Pôkơ đỡ căng thẳng, trò chơi khi ấy là hát váng lên theo điệu O Solio Mio ([22])
O Badaleto, O Gabelotti
Tu vai a leto
Io va d’ai frutti...
Dĩ nhiên, trước mặt một trong hai người đó thì chẳng ai dám đùa như thế. Eto Gabêlôti mà các bà tiên đã đem chất đầy vào trong nôi những phép màu đặc biệt để giúp cho ông dễ dàng leo lên tới chức capô tương lai - như cứng rắn, độc ác, đạo đức giả, bất chấp tai tiếng, dị nghị, thù dai, thông minh khác thường - thì lại hoàn toàn chẳng có một chút đầu óc hài hước nào sất. Đa nghi, thâm hiểm, ông hiểu bất cứ cái nháy mắt nào cũng là một sự xúc phạm đến danh dự ông. Còn Bađalêtô, tính thô bạo của hắn đã lẫy lừng trước cả khi hắn từ biệt Giencô Vônpôn và chẳng ai muốn trêu chọc hắn làm gì.
Được Eto cất nhắc lên chức “consigliero”([23]), hắn đã dặn ông chú ý cảnh giác sau giai đoạn đầu của cuộc làm ăn:
- Về nguyên tắc thì Giencô đứng đắn nhưng thằng em thì tồi tàn...
Bất giác hắn xoa xoa quai hàm, nơi cú húc đầu của Italô Bé Vônpôn ngày trước đã làm rụng hết răng hắn. Hắn đay lại vấn đề với vẫn ngụ ý cũ:
- Anh có thể bảo tôi xem là cái thằng khốn Bé Vônpôn ấy nó đi Thụy Sĩ làm gì không nào? Mà lại cứ như tình cờ vậy thôi, sau khi đã cùng một đàn luật sư đến gặp Kiếcpatric cơ chứ?
Gabêlôti lấy giọng cha chú ra nhẹ nhàng đáp lại:
- Đừng cáu, anh bạn. Muốn gì thì chuyện đi đứng của Italô Vônpôn cũng chẳng dính dáng gì đến ta hết. Còn về cảnh sát, thì có thể là nó đã nhận được giấy gọi nộp tiền phạt chưa trả được chẳng hạn.
Câu dí dỏm này quá hiếm hoi ở miệng lão, quá bất ngờ đến độ chẳng phải cố gắng Bađalêtô cũng bật cười.
Hắn đã lầm, Etô nổi đoá:
- Mặt nghệt nhà cậu, coi chừng. Nếu thằng Italô tồi tàn ấy tìm cách chơi khăm tớ cái gì thì chính cậu là đứa chịu trách nhiệm đấy!
Tính vốn dễ nổi cáu thình lình, vô duyên cớ, từ mấy hôm nay Gabêlôti trở nên thường xuyên hung hãn. Than phiền về một tạ hai trọng lượng của Etô, tay thày thuốc riêng đã ra cho lão một chế độ ăn nghiêm ngặt loại trừ hẳn hai món lão thích thú, pizza và spaghetti. Chưa kể rượu vang mà tay bác sĩ ngu xuẩn này đã chỉ cho một lít một ngày, trong khi lão uống năm lít, không tính các thứ rượu lăng nhăng khác. Lão đã vờ ngạc nhiên về sự nghi ngờ của Cáclô. Trong bụng tán thưởng và đồng ý với hắn, lão đã giao cho Rico Gatô, một gã nhận việc theo hợp đồng, ghé qua New York, dán một cái bóng vào mỗi bước chân của Vônpôn. Nhờ một người trung thành với lão làm việc ở sân bay Kenơđi, lão biết Bé đi chuyến bay 311 New York - Duyrích. Rico phải cho Gabêlôti biết tất cả hoạt động của Italô ở Thụy Sĩ. Và gã thất vọng vì người ta lại giao cho một việc nhạt phèo đến thế. Nói chung, các hợp đồng của hắn đều chấm hết bằng cái chết hung bạo. Cái chết của kẻ khác, những kẻ người ta chỉ định cho hắn hạ thủ. Tiền thưởng nhận được tỷ lệ thuận với vai vế và số lượng nạn nhân. Là một nghệ sĩ, Rico thích ngẫu hứng. Hiếm khi hắn dùng cùng một cách để giết, như một số viên chức ngành ám sát vẫn hành động theo kiểu người máy, chẳng hề thú vị lẫn ghê tởm. Trước mỗi hợp đồng, Rico lại cảm thấy bừng bừng cơn sốt vẫn bám chặt lấy các nghệ sĩ sắp bước ra sân khấu. Không hề vì hắn có nợ phải trả ai đó hay vì phải làm để hưởng đặc ân của công chúng, lời khen của giới phê bình. Đơn giản chỉ vì hắn quá coi trọng mình còn lòng tự ái thì luôn đẩy hắn thí nghiệm không ngừng những cảm hứng mới, xuất sắc đến nỗi bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.
- Anh có chắc về tên Gatô ấy không? - Bađalêtô hỏi.
- Cậu lo việc cậu! Tớ đã bảo là nó từng làm nhiều món còn khó khăn hơn thế. Và nếu như cần trả miếng thì nó cũng ngang tầm cậu đấy.
Gabêlôti khoái vì thấy Cáclô phật ý. Tay này những muốn tự cho mình giám sát Bé, người mà hắn căm ghét.
Nhưng Eto khinh bỉ cười vào mũi hắn.
- Tất cả cái mẹo cậu tìm ra được để làm cho chúng ta bị lộ là như thế đấy à?
Trong lòng buồn rầu và ghen tị, Cáclô tưởng tượng ra Rico ngồi thoải mái trên máy bay, mắt nhìn trừng trừng vào cái gáy con mồi: Italô Bé Vônpôn.
*
Rico Gatô cởi thắt lưng an toàn để thò tay lên móc ở trên đầu hắn bao Philíp Moritx trong túi áo mưa. Liếc nhanh một cái thờ ơ, hắn thấy cái gáy vạm vỡ và mái tóc đen nhẫy của Italô Bé Vônpôn. Hắn đút túi bao thuốc và ngồi ngay ngắn lại không quên nhìn một vòng bao quát toàn bộ khoang “hạng nhất” của chiếc 747.
Con mắt sắc của kẻ hết làm con mồi lại làm người săn mồi lập tức nhận ra ngay bộ mặt của một gã chừng ba mươi tuổi, tóc vàng nhạt. Muốn thế nào nó cũng không phải là mặt của nhà kinh doanh hay một thằng đĩ đực, hai hạng xã hội có thể mua cho mình những vé hạng nhất của một chuyến đi dài thế này.
Vậy hoặc đây là một tên sát thủ do Vônpôn thuê hoặc một tên cớm. Nhưng đâu phải việc hắn... Hắn ngồi sâu vào trong ghế, duỗi chân ra khoan khoái và rắp tâm trước khi ăn tối sẽ đến uống một ly rượu tại cái bar vắt vẻo giữa trời như một cái khoang độc lập ở trên buồng lái chiếc máy bay khổng lồ. Thằng út nhà Vônpôn mà lọt qua mắt hắn chỉ có hoạ là chuyện trời sập? Cạnh Vônpôn, tên vệ sĩ, một hộ pháp xấu xí mặc bộ đồ màu đen. Rico cho gã một điểm ưu. Tất cả bọn Ý đều có chung một khuyết điểm: khi muốn làm cho mình thành những người Mỹ thuộc thế hệ thứ ba thì họ thường ăn mặc như trong các tranh biếm hoạ vậy. Trước khi đọc thực đơn do cô chiêu đãi viên đưa cho, Rico đã lại vùi đầu vào quyển sách ưa thích của hắn: Kinh Cựu Uớc.
*
- Ông chủ, một chút sâm banh?
- Mày bảo cái gì?
Italô Vônpôn như ra khỏi cơn ác mộng. Piêtrô Bêlindôna nhắc lại:
- Sâm banh?
- Không! - Italô càu nhàu.
Môsê Yudenman rút cục đã làm cho hắn hoảng. Bây giờ hắn đã tin rằng Ô Broi đang bầy trò cướp đoạt. Hắn phải tóm bằng được và bắt lão phải chịu những cực hình thảm khốc trước khi tự tay hắn cho lão một phát đạn vào đầu. Hơn nữa Ô Broi lại cũng chưa bao giờ thèm tỏ ra chú ý đến hắn, không sẵn sàng trả lời khi hắn hỏi, đôi khi còn lơ mơ chìa ra cho hắn một bàn tay mềm oặt, bàng quan. Từng ấy chuyện vô lễ sẽ phải trả cả lô, khi mà giờ thanh toán đã điểm. Cáu kỉnh, hắn lại muốn trút vào đầu cái đống thịt Bêlindôna kia, cho gã cuốn xéo Nhưng cuốn xéo đi đâu? Hắn buộc phải đeo lấy sự gần gụi khó chịu của gã này trong nhiều giờ nữa.
Xuất sắc trong hành động hung bạo, Bêlindôna chỉ còn là một cái khối nặng nề và ù lì ngoài các giờ gây tội lỗi ra. Phôncô Môri mà Yudenman cứ bố trí cho yểm hộ hắn thì lại là đứa có phần thú vị hơn. Môri đến bổ sung cho hàng ngũ gia tộc Vônpôn là bởi tình cờ. Người ta đuổi hắn ra khỏi gánh xiếc vì một lỗi nghề nghiệp. Ở gánh này, hắn đã có những ngày huy hoàng. Chính thức mà nói con dao găm hắn ném vào cô gái cùng chung tiết mục lẽ ra phải đi trượt mục tiêu như mọi tối thì lại đã trúng vào cổ cô, tiện đứt luôn động mạch chủ. Mặc dù được cấp cứu mau lẹ, cô gái vẫn bị chết khi tới bệnh viện, chảy hết máu, không trối được lời nào. Dĩ nhiên Phôncô Môri không là đối tượng của một điều tra hình sự nào cả. Tấm thảm kịch được những hai nghìn người xem làm chứng, ai ai cũng kinh hoàng và không thể nào thoáng nghĩ được rằng đó là một vụ giết người.
Song hắn cũng phải rời khỏi gánh xiếc và rơi vào cảnh thất nghiệp. Gánh xiếc là một gia đình lớn, các thành viên của nó đi khắp mọi lục địa, biết hết cả nhau, vì nể nhau và chẳng lạ lẫm gì nhau cả. Tin “xoá tên” Phôncô Môri lan đi rất nhanh, buộc hắn phải từ bỏ cái nghề đã gắn bó hàng chục năm qua với hắn. Cậy vào thế là người đảo Xixin, hắn đến gõ cửa xin việc ở nhà Vônpôn. Giencô đã kín đáo cho làm một cuộc điều tra mà kết luận được giữ kín một cách cẩn mật, nó khiến ông nắm được tên lính mới này suốt đời. (Ngay tối hôm xảy ra tai nạn, Phôncô đã có một cuộc cãi lộn dữ dội với cô gái cùng chung tiết mục. Một người coi ngựa đi qua chiếc xe lăn của cặp diễn viên nổi tiếng này đã nghe thấy. Môri gọi cô là con đĩ và trách cô lừa dối hắn). Từ đấy, Phôncô răm rắp chấp hành mọi việc được giao. Những vụ giết người của hắn được đánh dấu bằng một sắc điệu nên thơ và thủ công: một lưỡi dao găm cắm vào giữa họng; ở một thời đại mà mọi thanh toán đều dứt điểm bằng súng đạn! Italô thầm lén sợ Phôncô Môri, mặc dù gã người thấp bé, nhỏ gầy và gân guốc. Một vẻ gì trong con mắt làm cho ai quan sát hắn cũng thấy ngay hắn không phải là người sẵn sàng tha thứ cho bất cứ cái gì trái ý hắn.
- Bêlindôna!
- Ông chủ?
- Đi đái đi!
- Xin lỗi?
- Tao bảo là đi đái!
- Nhưng ông chủ, tôi đái rồi.
- Câm! Đến toa lét cuối máy bay rồi về bảo tao xem Phôncô nó giở trò gì ở đấy.
Piêtrô Bêlindôna nặng nề đứng lên, đi về phía hạng du lịch, được Rico Gatô và Patric Mahôni đưa mắt dõi theo liền. Đây là lần đầu tiên Mahôni nếm mùi sang trọng.
Đồng lương thanh tra cảnh sát chưa bao giờ cho phép anh thấy được nó, ngoài những bức ảnh trong các tạp chí. Đặc sản dành cho anh là những vụ đánh đấm, vật lộn các kiểu và hương vị của nó thì là thương tích và sưng tím. Ngay tới hôm nay, sau mười hai năm trong nghành cảnh sát dưới quyền đại uý Klếcpatric, anh vẫn tập bắn ở phòng tập nơi anh lừng danh thiện xạ. Mà đâu phải chỉ là trúng bia không thôi! Anh còn bắn trúng người đang chạy trong đêm tối cách xa năm chục mét, và đã nhiều lần chứng minh tại hiện trường.
Anh bạn cố tri Cavanô Đêvơ cao kều, cũng dân Ai len với anh, có phần hậu đậu hơn một chút, nhưng lại nhỉnh hơn anh trong cận chiến. Patric nhấm nháp cái may của mình: Đêvơ buộc phải đi hạng du lịch, trong khi anh được xả hơi trong chiếc ghế êm ái, một cô chiêu đãi viên săn sóc từng li từng tí, rót đầy cốc sâm banh mà anh chẳng cần phải nhắc. Đời đẹp thế chứ!
Anh trìu mến nghĩ đến vợ anh, Mêri, chắc đã lên giường sau khi cho hai đứa con ăn tối. Rồi anh đọc lại bản thực đơn mà chỉ nội dung của nó thôi cũng đã làm cho anh ứa nước miếng. Từng ấy cái tuyệt vời nằm trong giá tiền một tấm vé, khiến anh bàng hoàng. Hơn nữa lại là vé “chùa” chứ. Phôncô Môri thấy nhiều người quay nhìn theo cái thân hình đáng ớn của người đồng sự: Piêtrô Bêlindôna nom giống như một gã khổng lồ rạp xiếc, giống như cái người diễn trước tiết mục của hắn trong khi hắn đang kiểm tra lại lần cuối con dao găm và bàn tay hắn, xem có run rẩy không. Hắn nhớ những thứ đó, sân khấu rắc mạt cưa, im lặng nặng nề của người xem khi các con dao từ tay hắn bay trong không gian như nhưng mũi tên để viền lấy cái cổ dài ánh xà cừ của Rita cách đó mười mét. Và tiếng reo ghê gớm tiếp theo con dao cuối cùng hãy còn rung lên bần bật trong tấm ván gỗ mà nó cắm ngập vào tới năm phân. Tại sao Rita đã lừa hắn với tên đu bay huênh hoang kia? Toàn bắp thịt và đầu thì rỗng tuếch! Vả chăng những bắp thịt thì giúp được gì cho gã chứ, ba tháng sau đó, sợi thừng của chiếc đu rữa mục ra vì mấy giọt a xít đã đứt tung. Hắn nằm bẹp dí trên sàn diễn như một con rối sau cú rơi từ trên cao mười lăm mét xuống.
Không kèn không trống cho tên khốn kiếp đó: người ta chẳng biết cả họ hàng của hắn ở đâu nữa. Khi tai nạn xảy ra, Phôncô đã về với gia đình Vônpôn rồi. Mọi nợ nần đã trả. Hắn đã kẻ một gạch lên cuộc đời nghệ sĩ, dành tài năng cho những công việc khác, kín đáo và được trả hậu hĩ hơn.
Đi qua hắn, tên Bêlindôna ngu ngốc đã không thể kìm được thụi vào vai hắn một cái đấm đồng loã. Nhưng Đêvơ Cavanô ngồi ở hàng trước Phoncô không thể nhìn thấy được. Một tiếng nói cất lên trong máy bay:
- Xin mời các hành khách trở về chỗ ngồi và dự kiến chúng ta sẽ hạ cánh xuống Duyrích trong năm giờ nữa!
Đồng Tiền Thấm Máu Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey Đồng Tiền Thấm Máu