Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ười mấy năm trôi qua, cái cảm giác ganh đua tranh giành giữa nàng và Nhã Trúc, như thể hai người đã từng là đối thủ trong tiền kiếp không hề giảm đi mà có phần dữ dội hơn, ngấm ngầm nhưng chắc chắn sẽ ác liệt hơn.
Đối với Thi Diệp, khái niệm về gia đình rất mơ hồ. Chàng mồ côi từ nhỏ, sống hoàn toàn cô đơn từ khi Nghi Bình qua đời. Bây giờ ngồi giữa những con người hạnh phúc và yêu đời này, đột nhiên chàng cảm thấy mình rất may mắn. Chàng tự nhủ sẽ không bao giờ để mất Nhã Trúc cũng như cái hạnh phúc mà chàng vừa bắt được.
Thi Diệp trò chuyện tâm đắc với Mỹ Nhiên. Nhã nhặn với Nhã Văn và trẻ trung với Nhã Đình. Chàng cảm thấy tất cả họ đều đáng yêu, luôn cả vú già đôi khi cũng góp lời.
Mọi người bàn nhau chủ nhật tới sẽ tổ chức một chuyến đi picnic. Nhã Trúc quay sang Nhã Văn.
- Em nghe mẹ nói chị có ban trai từ lâu rồi nhưng giấu gia đình. Chủ nhật tới em hy vọng sẽ được làm quen với anh ấy.
Nhã Văn mim cuoi diu dang.
- Tất nhiên sẽ có mặt anh ấy bởi vì bây giờ em đã có Thi Diệp rồi.
Đột nhiên mọi người cũng quay sang Nhã Đình. Bây giờ chỉ còn nàng là lẽ loi.
- Em có thể mời Trúc cùng đi.
Nhã Đình chợt đỏ mặt. Bây giờ chị có Thi Diệp xuất sắc rồi, chị muốn bêu xấu tôi với anh chàng Trúc quê mùa đó sao?.
- Mọi người không cần để ý đến em. Em sẽ không tham dự.
- Đâu có thể như thế được - Thi Diệp nói - Không có em chắc chắn chuyến đi sẽ không vui rồi.
Nhã Đình nhìn Thi Diệp bằng đôi mắt long lanh hàm chứa sự biết ơn. Nàng dịu dàng nói với chàng.
- Có em theo sẽ quấy rầy anh đó, anh không ngại chứ.
- Tất nhiên là không rồi. Anh nghĩ anh sẽ rất tự hào có cô em gái xinh đẹp như em.
Nhã Đình cảm thấy rất sung sướng vì được chàng khen. Nàng nhìn sang Nhã Trúc chợt bắt gặp ánh mắt khó chịu của chị. Chị ấy đang ghen! Nhã Đình tự hào và cuối cùng dường như Nhã Trúc cũng phải sợ hãi nàng.
Nếu Nhã Đình có một chút ân hận nào vì những ý nghĩ không tốt của mình thì bây giờ, bằng vào ánh mắt ca cẩm của Nhã Trúc đang chĩa sang nàng, Nhã Đình càng quyết tâm làm cho Nhã Trúc điên đảo với nàng. Suy cho cùng họ đâu phải là chị em ruột.
- Gia đình của em thật hạnh phúc.
Thi Diệp nói lúc Nhã Trúc tiễn chàng về.
- Thật thế sao?.
Thi Diệp nhìn nàng có vẻ ngạc nhiện. Dường như nàng đang tu lụ điều gì đó. Đột nhiên nàng nhìn thẳng vảo chàng, hỏi.
- Anh thấy Nhã Đình như thế nào?.
Thi Diệp vẫn võ tình không nhận ra sự suy tư của nàng.
- Nhã Đình là một cô gái trẻ đẹp thông minh. Bây giờ anh cũng có cảm giác như đã gặp Nhã Đình ở đâu rồi.
Nhã Trúc sững sốt.
- Anh bảo sao?.
- Lúc mới gặp mặt, Nhã Đình nói trông anh rất quen. Bây giờ anh cũng có cảm giác như vậy.
- Ra thế.
Thi Diệp ngạc nhiên nhìn nàng.
- Em làm sao vậy?.
- Không có gì hết. Ngày mai gặp lại ở bệnh viện.
- Đồng ý, mai gặp.
Thi Diệp lên xe chạy đi. Nhã Trúc nhận ra chàng đi một chiếc xe mới. Lẽ ra nàng phải hạnh phúc lắm, nhưng dường như có một cái gì đó, một thứ cảm giác nhạy bén báo cho nàng biết rằng đang có một nguy cơ rình rập nàng.
Người bạn trai của Nhã Văn làm cho cả nhà kinh ngạc, nếu không muốn nói là bất bình. Anh ta tên Đúc Mão, có lẽ ngoài bốn mươi tuổi. Nhã Văn giới thiệu.. làm trong ngành kinh doanh địa ốc và nàng có vẻ rất tự hào.
.. cũng nhã nhặn với Nhã Văn, ít nói và có một đôi mắt sắc sảo. Ngay từ khi nhìn thấy anh ta, Nhã Trúc đã không có cảm tình.
- Tại sao Nhã Văn lại chọn anh chàng lớn tuổi thế này chớ?
Thi Diệp nhắc nàng.
- Em nhỏ tiếng một chút, không khéo người ta nghe được.
- Em bất bình cho chị Nhã Văn.
- Có thể anh ấy là người tốt.
- Nhưng dầu sao cũng không xứng với chị ấy.
Thi Diệp thôi không đôi co với nàng nữa. Chàng chợt nhận ra Nhã Trúc còn có chút bồng bột háo thắng và quá chú trọng hình thức bên ngoài. Điều đó làm cho chàng không vui.
Mọi người bắt tay vào chuẩn bị cho buổi dã ngoại. Mỹ Nhiên cho các con nàng mượn chiếc xe hơi sau khi.. cho biết anh ta có bằng lái.
- Còn Nhã Đình - Thi Diệp nhắc - Sao không thấy Nhã Đình đâu?.
Mỹ Nhiên phàn nàn.
- Con bé ngạo mạn ấy nhật định không mời T, bây giờ tự cho là lẽ loi nên nhốt mình trong phòng.
- Anh và em lên kêu Nhã Đình đi.
Nhã Trúc miễn cưỡng chiều ý Thi Diệp. Nàng không muốn mang tiếng ích kỷ nhưng rõ ràng trong thâm tâm nàng không muốn có Nhã Đình cùng đi.
- Em không đi.
Nhã Đình từ trong phòng nói vọng ra.
- Một mình em lẽ loi đi theo phá đám hay sao?.
- Từ đầu chị đã bảo em mời Trúc rồi, chỉ tại em quá cao ngạo.
Nhã Đình không biết có Thi Diệp bên ngoài nên thét to bằng giọng uất ức.
- T… T… chị lúc nào cũng muốn gán ghép em với anh tạ Cái anh chàng quê mùa ấy, tại sao chị không yêu đi mà xúi em? Hừ, bây giờ chị đã có anh Thi Diệp tài ba rồi, chị muốn ghép em với con vịt bầu xấu xí kia để càng có dịp tụ mãn hơn, chị tưởng em không biết dã tâm xấu xa của chị sao?.
Nhã Trúc cũng thét lên.
- Nhã Đình.
- Bao nhiêu năm qua cái gì chị em ta cũng so kè, ganh đua nhau - Nhã Đình vẫn tiếp tục tuôn ra - Bây giờ em đã thua chị một người bạn trai xuất sắc rồi, chị hài lòng chưa?
- Chị không có ganh đua với em.
- Chị nói dối. Ngay từ nhỏ chúng ta đã ngấm ngầm đối đầu với nhau rồi. Chị kiêu ngạo và tự mãn thế nào tưởng em không biết sao? Thi Diệp, nếu anh ấy không hoàn thiện đến thế thì chị có chịu yêu, chịu đưa về nhà không? Từ nay tốt nhất chị đừng nhắc đến tên Trúc nữa.
Nhã Trúc mím chặt môi, nước mắt đã trào ra… nàng cảm thấy uất ức vì Nhã Đình dường như đã lột trần nàng, ngay trước mặt Thi Diệp. Nàng không thể nào ngăn được lòng oán hận dâng tràn, nghẹn ngào thành những giọt nước mắt.
Bây giờ Thi Diệp mới hiểu tất cả vấn đề sĩ diện mà Nhã Trúc từng đặt ra với chàng. Tại sao hai chị em mà lại guờm nhau như thế này?
- Xin lỗi, lẽ ra anh không nên nghe câu chuyện này.
- Bây giờ anh đã nghe hết rồi - Giọng Nhã Trúc đầy uất ức - Em chỉ là con nhỏ kiêu ngạo, tự mãn, ích kỷ, xấu xa…Từ nay anh đừng gặp em nữa.
Nàng chạy vào phòng riêng đóng chặt cửa lại. Thi Diệp không đuổi theo, chàng để nàng có thời gian bình tâm lại.
Cửa phòng Nhã Đình chợt mở. Nàng mặc áo thun, quần sọt trong cực kỳ xinh đẹp. Nàng cũng khóc, đôi mắt sáng với những giọt lệ long lanh viền quanh mi.
- Em xin lỗi. Em không biết có anh ở đây.
Im lặng một lúc, Thi Diệp lựa lời nói.
- Bây giờ dẫu sao anh cũng nghe cả rồi, em cho phép anh có ý kiến chứ?
Nhã Đình gật đầu, lấy tay lau nước mắt trên má.
- Anh nghĩ là…Nhã Trúc không quá ích kỷ như em nói đâu. Anh chưa gặp T, nhưng theo anh, hinh thức bên ngoài không phải là vấn đề quan trọng của tình yêu.
- Chúng ta đừng nói đến Trúc nữa. Anh nói đúng, chị ấy không phải là người ích kỷ. Nhưng những gì anh vừa nghe em nói cũng là sự thật. Em đã kinh ngạc biết bao và nhiều lần tự hỏi tại sao hai chị em của em cứ phải tranh chấp như thế?
- Tại vì mẹ không giáo dục tốt các con.
Mỹ Nhiên đột ngột xuất hiện với ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
- Thưa bác.
- Thật là xấu hổ phải không cậu Thi Diệp?
- Cháu nghĩ đây chỉ là hiểu lầm.
- Tôi cũng mong như thế.
Rồi Mỹ Nhiên hướng ánh mắt đầy vẻ nghiêm khắc sang Nhã Đình. Thi Diệp thấy là chàng cấn phải rút lui. Chuyến đi picnic coi như là bỏ.
- Nhờ bác nói lại Nhã Trúc cháu sẽ gặp cô ấy vào ngày mai ở bệnh viện.
Mỹ Nhiên nói khi Thi Diệp đã đi khỏi.
- Tối nay chúng ta sẽ làm sáng tỏ vấn đề này.
Mỹ Nhiên lần lượt nhìn từng đứa con, chợt nhớ câu chuyện Tiểu Bạch hơn mười năm trước. Lần đó cũng bắt đầu từ Nhã Đình và bây giờ cũng thế. Mỹ Nhiên không tránh được ánh mắt trách móc hướng về phía Nhã Đình.
- Mẹ muốn con giải thích những gì con đã nói ra sáng nay.
Nhã Đình mím môi, ương bướng.
- Con không có gì để giải thích hết.
Mỹ Nhiên quay sang Nhã Trúc, nhưng gương mặt Nhã Trúc cũng cố chấp và bướng bỉnh không kém.
- Nhã Trúc, con nên nói gì đi chứ.
- Con không có gì để nói hết.
- Con cần giải thích ….
- Con không muốn giải thích. Nhã Đình nói đúng lắm, trong người con là dòng máu ích kỷ.
Mỹ Nhiên thở dài, cảm thấy mệt mỏi. Câu chuyện hôm nay xem ra không còn đơn giản như chuyện Tiểu Bạch ngày xưa nữa. Nhã Văn điềm đạm nói.
- Các em đang làm cho mẹ buồn đó. Có biết không?
Giọng Mỹ Nhiên nghẹn đi.
- Mẹ thật sự rất đau lòng. Một sự tranh chấp thù hằn giữa chị em với nhau ư? Mẹ tự hỏi vì đâu mà có. Phải chăng mẹ đã giáo dục các con không tốt?
Nói đến đây nước mắt Mỹ Nhiên trào ra. Nàng vẫn tiếp tục.
- Phải chăng mẹ đã đối xử không công bằng với các con? Tất cả đều không phải. Mẹ thú thật là mẹ đã làm hết sức mình. Chỉ còn một lý do, vì các con biết mình không phải là chị em ruột.
Mỹ Nhiên dừng lại và dường như ai cũng suy nghĩ điều nàng vừa nói. Có phải cốt lõI vấn đề là ở chổ đó?
Rồi Mỹ Nhiên nói tiếp.
- Mẹ cho rằng cũng không phải như thế. Tất cả chúng ta đều không có quan hệ máu mủ, thế mà trong bao nhiêu năm qua mẹ đã thương các con bằng tất cả tình yêu thương trong trái tim của mẹ. Các con tuy không phải là chị em ruột nhưng có thể thương yêu nhau bằng tình người mà. Lòng nhân ái của các con đâu? Những đứa con thông minh và hiểu biết của mẹ tại sao không rộng lượng, vị tha và bao dung chút nào vậy? Mẹ thật sự đau lòng quá.
Mỹ Nhiên oà khóc thành tiếng. Rất lâu rồi nàng mới lại khóc. Bao nhiêu năm qua nàng nổi tiếng là người đàn bà thép trong thương trường, thật khó mà tin nàng có thể khóc như thế này.
Nhã Trúc đứng lên đi về phía mẹ, bối rối và đầy ân hận. Nhã Đình cũng muốn tới xin lỗi mẹ nhưng đã có Nhã Trúc làm thế rồi nên nàng lại không muốn.
- Mẹ.
Nhã Trúc quỳ xuống bên Mỹ Nhiên, nàng gục đầu vào lòng mẹ.
- Xin mẹ hãy tha lỗi cho con.
Nhã Đình bực bội vì nàng không thể nào chia sẽ một bà mẹ với Nhã Trúc được. Trời ơi, tại sao trong thâm tâm nàng không muốn mà cái đầu bướng bỉnh và bất trị cứ xúi nàng đối đấu với Nhã Trúc?
- Con xin lỗi mẹ.
Nói xong, nàng đi lên lầu về phòng. Một lần, nàng quay lại, nhìn thấy cảnh Mỹ Nhiên ôm Nhã Trúc trong lòng, bện cạnh là Nhã Văn, đột nhiên nàng cảm thấy lẽ loi vô cùng. Nàng là đứa em đến muộn nhất trong gia đình. Nàng nhớ lại cảnh lần đầu tiên bước chân vào nhà này, ánh mắt không hài lòng của Nhã Trúc và Nhã Văn vẫn còn in sâu trong trái tim nàng.
'Tao đã dặn mày bao nhiêu lần là không được gọi tao bằng mẹ Trời ơi, sao mà tao ghét cái bản mặt ngu đần, lỳ lợm của mày quá đỗi. Cái tướng của mày, rồi củng phản phúc như thằng cha mày. Mau đi kiếm tiền đi '.
Những lời nói ấy văng vẳng bên tai Nhã Đình khi nàng đứng trước ngôi nhà năm xưa. Bao nhiêu năm qua nàng muốn quên đi chổ này cùng với cái quá khứ tâm tối của mình, nhưng hôm nay, giửa lúc cảm thấy cô đơn nhất, nàng bổng tha thiết muốn biết cha mình là ai.
'Mày đừng nhìn tao bằng cặp mắt oán hận như thế Tao không ghét mày, nhưng lại oán thằng cha bội bạc của mày. Nếu có trách mày nên trách hắn. Hắn đả bỏ rơi mày ngay từ lúc mày trong bụng. Hứ, tao thù hận hắn.'.
Ông ta là ai, là người đàn ông như thế nào và tại sao bỏ rơi nàng? Thật ra nàng phải trách ai đây? Những người đả tạo ra nàng, bỏ rơi nàng hay trách phận số nghiệt ngả.
Cánh cửa mở ra sau hồi chuông gọi cửa của Nhã Đình. Một người đàn bà hoàn toàn xa lạ xuất hiện.
- Cô là ai?.
Nàng tự nhủ 'Có thể nhà đả đổi chù'.
- Xin lổi tôi muốn hỏi thăm bà Trúc Linh.
- Cô lầm địa chỉ rồi, ở đây không có ai tên Trúc Linh cả.
- Bà Trúc Linh là chủ của ngôi nhà này mười mấy năm trước.
- Tôi mua nhà này cách nay tám năm, của một ông tên Đạt. Xin lổi, tôi không giúp gì được cho cô.
Cánh cửa đóng lại, người đàn bà biến mất. Nhã Đình thở dài, cảm thấy ân hận vì đả để mất nguồn thông tin về thân thế của mình. Đột nhiên lúc này nàng vô cùng khát khao muốn biết mặt chạ Thậm chí nàng còn ước mong gặp lại người đàn bà độc ác có thể là mẹ ruột của nàng. Dầu họ có như thế nào thì với nàng họ củng có một mối quan hệ máu mủ không thể nào chối cải được.
Bây giờ Nhã Đình thật không muốn về nhà Đôi khi nàng củng tự trách tại sao không xem Nhã Trúc và Nhã Văn như ruột thịt mặc dù nàng đả rất cố gắng. Tại sao?? Tại sao giữa họ cứ luôn luôn tồn tại những vấn đề gút mắt để rồi cuối cùng là sự ngăn cách không thể nào xóa bỏ được?
- Nhã Đình.
- Ồ, anh Thi Diệp.
Nàng rất vui mừng khi thấy Thi Diệp ngồi trước mặt nàng trên một chiếc xe Honda đả củ Anh ăn mặc giản dị nhưng nàng vẩn thấy anh rất đẹp trai.
Thi Diệp nói.
- Anh định đến nhà xem sao hôm nay Nhã Trúc không đi làm thì thấy em thơ thẩn một mình cứ như là mất hồn.
Lại Nhã Trúc! Thi Diệp làm cho nàng mất hứng. Tại sao bao giờ Nhã Trúc củng được chú ý nhiều hơn nàng?
- Thì anh đi đi. Sao quay lại với em làm gì.
Thi Diệp cười, thấy rỏ một chút ganh tị trong mắt nàng. Chàng nghỉ là mình phải có trách nhiệm giảng hòa cho hai chị em họ.
- Bây giờ anh đổi ý rồi. Củng gần đến giờ cơm, em có đồng ý đi ăn với anh không?
Nhã Đình mừng lắm, nhưng vẩn nhìn Thi Diệp với vẻ ái ngại.
- Tại sao anh lại mời em?
- Chả lẻ anh mời em đi ăn cơm củng cần lý do nửa sao?.
Câu nói của Thi Diệp làm cho Nhã Đình như vỡ lẽ ra điều gì.
- Ờ, đúng rồi. Tại sao em không nghỉ ra nhỉ Sao em không sống thoải mái, thích gì làm nấy, vô tư yêu đời. Có phải hơn là bấy lâu nay cứ câu nệ chuyện này, chuyện nọ không?
- Có phải là em cứ luôn luôn ép mình làm những việc ngoài ý muốn để ganh đua với Nhã Trúc không?
Nàng mím môi, gật đầu một cách yếu ớt. Thi Diệp vổ nhẹ yên xe.
- Lên xe anh đi. Rồi anh em mình sẻ nói chuyện với nhau.
Nàng lên xe và tự nhiên vịn lấy eo Thi Diệp. Ngồi sau lưng anh, bình yên đi qua những con đường rợp tàng cây xanh, Nhã Đình chợt ao ước rồi chợt đau lòng khi biết rằng anh không phải là của riêng nàng.
Thi Diệp đưa nàng vô một quán ăn bình dân và gọi những món ăn củng rất bình dân. Tuy nhiên đây là bửa cơm rất ngon miệng, Nhã Đình biết vì có Thi Diệp bên cạnh thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho nàng.
- Anh tự hỏi nhiều lần nhưng không biết vì sao em và Nhã Trúc lại ganh đua với nhau.
Thi Diệp mở đầu khi hai người đả rời quán ăn vào một quán giải khát có những tàng cây trứng cá và một chiếc máy với hai thùng loa phát ra một loại nhạc êm dịu.
Nhã Đình nhấp một ngụm nước cam, nhìn Thi Diệp mơ màng qua làn hơi nước đả bốc lên những sợi khói mong manh. Nàng tự hỏi nàng đang hy vọng gì ở anh? Nàng yêu Thi Diệp hay muốn làm cho Nhã Trúc thất bại một lần?
- Anh có muốn nghe một câu chuyện bí mật không?
- Tất nhiên nhưng với điều kiện không liên quan đến người khác.
Đây là chuyện của gia đình em, nhưng em nghỉ với lòng tự tôn của Nhã Trúc, chị ấy sẻ không bao giờ nói cho anh biết.
Có một chút hồi hộp trong giọng nói của Thi Diệp.
- Anh khuyên em nên suy nghỉ thận trọng trước khi nói.
- Anh có vẻ hợp với Nhã Trúc lắm. Chị ấy củng có đức tinh thần trong như anh vậy. Nhưng mà bí mật này sớm muộn gì anh củng biết. Hôm nay anh biết em đi đâu không? Em đi tìm lại cha me ruột của mình.
- Cha mẹ ruột của em?
Thi Diệp không kèm được vẻ kinh ngạc.
- Anh sẻ càng ngạc nhiên hơn khi biết cả ba chị em của em đều là con nuôi của mẹ.
Thi Diệp dựa người trên ghế Tuy đây không phải là bí mật ghê gớm gì nhưng củng làm cho chàng ngạc nhiên không ít.
- Bây giờ thì anh hiểu rồi.
- Anh hiểu điều gì.
- Tại sao em và Nhã Trúc ganh đua với nhau.
Nhã Đình lắc đầu.
- Anh không thể nào hiểu được đâu. Chính bản thân em còn không hiểu được nửa là. Tại sao tranh đua, ganh tị nhỏ nhen làm gì Tuy nhiên em có thể giải thích một cách gượng ép được.
Thi Diệp không nén được tò mò.
- Thế thì tại sao?.
Nhã Đình để cho Thi Diệp nghe cau chuyện về Tiểu Bạch.
- Mẹ nuôi đưa em vể nhà sau cùng hết. Ngay từ khi bước chân vào nhà, bằng một cảm giác mơ hồ, em đả cảm thấy Nhã Trúc là một kình địch ghê gớm nhất. Tiểu Bạch chỉ là một trong rất nhiều những tranh chấp của chúng em thời thơ ấu.
Anh có biết không, trước khi về với mẹ nuôi em là một con bé bụi đời. Em biết giả vờ khóc lóc, làm ra vẻ đáng thương để móc túi người tạ Có thể, trong người em có dòng máu hoang đàng nên em đả cố chấp không chịu thua Nhã Trúc.
Hai người nói chuyện rất lâu. Nhã Đình hầu như tâm sự tất cả với Thi Diệp. Nàng nhận được từ anh sự an ủi chân tình làm cho nàng run lên vì xúc động cho đến khi Thi Diệp đưa nàng về trước nhà thì đả rất khuya. Nàng ngần ngừ không muốn chia taỵ Muốn hẹn hò anh nhưng không dám chủ động.
Rồi nàng đau lòng khi thấy ánh mắt anh hướng vào trong như tìm kiếm áng mây tìm của lòng anh.
- Nhờ em nói lại với Nhã Trúc ngày mai anh sẻ tới thăm, bây giờ muộn rồi. Chúc em ngủ ngon.
Thi Diệp đi rồi mà Nhã Đình vẩn đứng chôn chân một chổ Nàng thua rồi, một lần nửa lại thua Nhã Trúc. Nàng muốn khóc lên vì cay đắng, vì giận hờn, ghen tuông… Nhã Trúc … Nhã Trúc … chị là nổi ám ảnh của cuộc đời tôi..
Nhã Đình rón rén đi vào nhà nhưng có một người đả chờ sẳn. Đèn bật sáng, hai me con nhìn nhau một lúc rồi Mỹ Nhiên nói.
- Mẹ muốn nói chuyện với con một chút được không?
- Mẹ vào phòng của con nhe.
Được.
Phòng của Nhã Đình gọn gàng, xếp đặt ngăn nắp với những đường nét thẩm mỷ mạnh mẻ Mỹ Nhiên ngồi xuống giường ngủ và kéo con ngồi cạnh khi thấy Nhã Đình định ngồi lên chiếc ghế ở bàn trang điểm.
- Suốt ngày hôm nay con đi đâu?.
Nhã Đình cúi đầu, với đức tính tốt mà nàng học được từ khi bước chân vào nhà này là không nói dối. Tuy nhiên nàng không muốn nói ra sự thật….
- Mẹ có thể đoán được.
Mỹ Nhiên nói rồi cầm tay con gái bóp nhẹ Giọng nàng thật dịu dàng.
- Mười mấy năm trước con củng một lần đi như thế này, cuối cùng mẹ vào đồn công an lảnh con về.
Nhã Đình xúc động khi nghe nhắc lại câu chuyện ấy. Củng từ đó nàng đả xem Mỹ Nhiên như mẹ ruột của mình.
- Mẹ rất buồn vì mười mấy năm rồi mà vẩn không làm cho con quên được cái quá khứ tối tăm trước đây. Con tìm về nhà, có nghỉa là ở nơi đây con đả không thật sự có hạnh phúc.
MãI Nhã Đình mới ấp úng nói được một câu.
- Con xin lổi.
- Nhã Trúc hứa với mẹ là sẻ quên hết tất cả những chuyện đả qua.
- Con biết chị ấy là người rộng lượng.
- Thế còn con? Con có hứa với mẹ không?
Nàng tự hỏi lòng mình, thật ra giửa nàng và Nhã Trúc có gì đâu, ngoài một chút ích kỷ của lòng kiêu hảnh.
- Con nghỉ là… con sẻ làm được.
- Mẹ mừng lắm. Mẹ cho con biết điều này, chính mẹ đả cho tiền để mẹ ruột của con đi khỏi nhà củ.
Nhã Đình nhìn sửng mẹ, chợt cảm thấy khó chịu.
- Có thể con sẻ giận mẹ, nhưng mẹ làm thế là có lý dọ Từ khi nhận con về nuôi, mẹ đả xem con như là ruột thịt, mẹ muốn con đoạn tuyệt với quá khứ và muốn con chỉ duy nhất là con của mẹ Chúng ta ai củng ích kỷ phải không? Mẹ củng vậy, nhưng mẹ xin các con đừng để cho lòng vị kỷ biến thành thù hận. Chắc con củng mệt rồi, mẹ có chừa phần ăn cho con trong tủ lạnh. Tắm rửa, ăn xong rồi hảy ngủ Chúc con ngủ ngon.
Nhã Đình nhìn theo mẹ rất lâu, ngày hôm nay có hai người khuyên nàng hảy dẹp bỏ ganh tỵ Nàng muốn nghe lời họ biết bao nhưng tự hỏi có làm được không?
Lần đầu tiên Thi Diệp bước chân vào phòng của Nhã Trúc. Trên đầu giường có rất nhiều đồ chơi trẻ con nàng còn giử lại Trên tường treo những bức tranh phong cảnh mang đậm màu sắc lảng mạn. Nàng trang trí phòng bằng hai màu vàng và tím, tuy đẹp nhưng phảng phất một chút u buồn.
Thấy Thi Diệp, Nhã Trúc thoáng rùng mình, xúc động vì chợt nhận ra hai ngày qua nàng đả nhớ, đả thương và đả mong biết bao được gặp mặt anh. Bây giờ anh đang đứng trước mặt, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.
- Anh đả nhận được đơn xin nghỉ phép của em. Anh nghỉ em không phải bệnh như trong đơn đả nói.
- Em muốn có thời gian để bình tâm suy nghỉ.
- Về chuyện gì.
- Về mọi quan hệ của chúng ta.
- Anh không hiểu?.
- Em muốn biết là chúng ta co nên tiếp tục quan hệ với nhau nửa không?
Thi Diệp thoáng cau mày, vẻ bất bình.
- Anh thấy là giửa chúng ta không có gì khiến em phải cắt đứt với anh.
Nàng cắn môi, quay mặt tránh không nhìn Thi Diệp nửa. Nàng nói một hơi.
- Bây giờ anh đả biết em ích kỷ như thế nào rồi đó Em ganh tỵ và nhỏ mọn. Em quen với anh chỉ vì anh là một chàng trai tốt, đẹp trai…vâng! Và có sự nghiệp.
Đó chỉ là những điều Nhã Đình nói. Thật ra em….
- Thật ra em đúng là như vậy. Em không muốn thua kém Nhã Đình. Anh còn nhớ em yêu cầu anh điều gì trước khi mời anh tới nhà không? Thật ra, nếu anh không phải là anh bây giờ thì em không quen anh đâu.
Thi Diệp chợt bước tới, nắm lấy đôi vai, xoay nàng đối diện với chàng. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng rồi yêu cầu nàng củng làm như thế.
- Em hảy nhìn anh đây này. Và cho anh biết… Anh không quan tâm em quen anh về cái gì, anh chỉ muốn biết em có thật lòng yêu anh không?
Nàng nhìn lên gương mặt với những đường nét mạnh mẻ của anh. Nàng run rẩy vì đôi mắt sáng, cương nghị và dứt khoát của anh. Trong lòng nàng trào lên một tình thương yêu làm cho nàng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào.
- Em… em….
Nàng gật đầu, nước mắt trào ra.
- Vâng… có…Em có yêu anh.
Thi Diệp thở phào một tiếng, kéo nàng vào lòng và ghì thật chặt. Chàng phát hiện ra mái tóc nàng tỏa lên một thứ hương thơm quyến rủ mảnh liệt làm chàng không thể nào cưởng được nổi ham muốn khát khao muốn được độc chiếm nàng.
- Em có biết là em quyến rủ như thế nào với anh không? Em không có ích kỷ mà ngược lại em rất bao dung. Chỉ co điều em và Nhã Đình chưa giải quyết được vấn đề của hai em.
Nàng ngước đôi mắt long lanh nhìn chàng.
- Anh biết giửa chúng em có vấn đề gì sao?.
- Anh biết chuyện Tiểu Bạch, chuyện các em là con nuôi của mẹ Chỉ cần hai em đừng bao giờ nghỉ mình không phải là chị em ruột thì anh tin rắng mọi chuyện đố kỵ sẻ không còn nửa.
- Nhã Đình kể cho anh nghẻ.
- Phải.
- Hai người gặp nhau hồi nào?.
- Chiều hôm qua, lúc anh tan sở định đến đây tìm em.
Giọng nàng chợt gay gắt, nhưng nàng cố gắng kềm chế.
- Kết quả là hai người đả đi đến chín giờ đêm?
- Em làm sao vậy? - Thi Diệp tỏ ra nhạy cảm - Giọng nói của em có vẻ khó chịu.
Nàng thoát khỏi tay Thi Diệp, lẳng lặng đi về phía cửa sổ trong lòng nàng đang nổi sóng như thế nào chỉ có mình nàng biết mà thôi.
Thi Diệp đi đến sau lưng nàng.
- Em làm sao vậy?.
- Bây giờ anh biết em là con bé không cha không mẹ rồi, anh nghỉ sao?.
Thi Diệp hiểu được Nhã Trúc háo thắng và kiêu ngạo như thế nào Trong tận cùng những phẩm chất tốt đẹp của nàng là một chút bướng bỉnh mà chẳng thấy mình có trách nhiệm phải giúp nàng xóa bỏ.
Chàng vòng tay ôm nàng một lần nửa và nói bằng giọng âu yếm.
- Anh không quan trọng bất cứ vấn đề gì ngoài tình yêu của em.
- Nhưng lẻ ra Nhã Đình không nên tiết lộ bí mật của em. Nó muốn bêu xấu em, phải không?
- Em hiểu lầm Nhã Đình rồi, thật ra ….
Nàng cắt ngang với vẻ bực tức.
- Tại sao anh cứ binh chầm chập cho Nhã Đình?
Thi Diệp phân bua.
- Anh chỉ muốn hoà giải cho hai người.
Giọng Nhã Trúc dử dội.
- Nhã Đình ghét em, nó rất ghét em. Nó ganh tỵ và muốn hơn thua với em. Anh đừng tốn công hòa giải vô ích.
- Nhưng chính Nhã Đình đả nói với anh là cô ấy rất ân hận.
Nhã Trúc quay phắt lại đôi mắt với Thi Diệp.
- Nếu anh vẩn còn tiếp tục bênh vực cho nó thì đừng nói chuyện với em nửa.
Mặt Thi Diệp thoáng sắc giận. Chàng không ngờ nàng quá ngang ngược đến thế.
- Anh không ngờ là em cố chấp đến phi lý như thế.
Nhã Trúc trừng mắt nhìn chàng đầy vẻ giận dử.
- Phải, em cố chấp và phi lý, tốt nhất anh đừng nói chuyện với em nửa.
- Anh….
Nàng nghỉ đến cảnh Thi Diệp và Nhã Đình đả ở bên nhau suốt mấy tiếng đồng hồ mà sôi giận.
- Anh đi đi, bây giờ em không muốn nói chuyện nửa.
- Thôi được - Thi Diệp củng có một chút kiêu ngạo - Em hảy suy nghỉ thái độ của em hôm nay.
Rồi chàng nện gót giầy đi ra khỏi phòng. Nhã Trúc uất ức đến phát khóc lên được. Nhã Đình…Nhã Đình…nàng chỉ muốn được trút cơn oan hờn này.
Cửa phòng bật mở như có một cơn bảo lớn thổi vào. Nhã Đình giật mình quay lại nhìn thấy Nhã Trúc đả hầm hầm đứng ở đó Nhã Đình biết Thi Diệp ở trong phòng Nhã Trúc rất lâu và tự hỏi họ làm gì trong ấy. Bây giờ thì nàng biết rỏ nàng củng thiếu Thi Diệp. Nàng khó chịu vì ghen tương và cảm thấy giận hờn vu vơ. Sẳn dịp Nhã Trúc xuất hiện, nàng phát tiết.
- tại sao vào phòng tôi mà không gỏ cửa? Phép lịch sự của chị đâu rồi.
Nhã Trúc nhớ lại câu chuyện năm xưa, lúc Nhã Đình mới về nhà này. Hứ, nó muốn trả thù đây mà. Nàng không chịu kém.
- Với loài người như cô thì không cần phép lịch sự.
Nhã Đình tái mặt, loại người gì chứ.
Chị ta rỏ ràng muốn ám chỉ quá khứ của mình. Giọng nàng đanh lại.
- Chị muốn nói tôi là loại người gì.
Nhã Trúc cười khẩy.
- Loại người gì thì tự cô biết. Tôi hỏi cô, cô thọc mạch với Thi Diệp những chuyện của tôi là có mục đích gì.
- Mục đích gì chứ.
- Hừm, còn giả bộ ngây thơ sao? Nhã Trúc, tôi biết rỏ cô đang toan tính gì mà, ánh mắt cô nhìn Thi Diệp thế nào tưởng tôi không biết sao? Cô bôI xấu tôi với Thi Diệp có mục đích gì Nếu không phải là để Thi Diệp chán tôi mà quay sang cô.
Nếu mới ít phút trước đây Nhã Đình còn có chút phân vân thì bây giờ nàng không còn gì để suy nghỉ nửa.
- Hứ, chị đả biết thì tôi củng không cần giấu nửa. Phải, tôi sẻ giành Thi Diệp của chị.
Nhã Trúc run rẩy vì giận. Sự đối địch giửa hai chi em họ đến đây gần như đả trở thành thù hận. Bà vú nghe cải vả lớn tiếng đả xuất hiện.
- Trời ơi, các con có điên không chứ Các con là chị em với nhau mà Nhã Văn, tại sao con đứng đó bàng quan mà không khuyên hai em con một tiếng?
Nhã Văn nhún vai nói trước khi đi về phòng.
- Con có khuyên củng vô ích thôi.
Vú già nhìn Nhã Văn bằng ánh mắt khó hiểu. Rồi bà quay sang hai cô bé đang gườm nhau.
- tại sao các con nói với nhau những lời khó nghe như thế Dù gì củng là chị em….
- Chúng con không phải là chị em.
Câu nói của Nhã Đình có một sức mạnh phá vỡ khủng khiếp làm cho tất cả cùng sửng sờ. Nhã Đình vừa công nhận một sự thật mà bấy lâu nay không ai nói ra miệng.
Vẩn là Nhã Đình.
- Chị con nhớ những ngày đầu tôi vào nhà này không? Chị hiếp đáp toi, mắng tôi là đồ mất dạy. Nhã Trúc, lúc ấy tôi nhìn chị, nhưng từ khi phát hiện chị củng là con nuôi như tôi thì tôi không còn sợ hải gì nửa.
- Nhã Đình, con điên rồi, sao lại nói ra những chuyện như thế Mẹ con mà nghe được sẻ đau lòng lắm có biết không?
- Vậy thì vú đừng nói với mẹ để bà khỏi đau lòng.
Roi Nhã Đình ngẩng cao đầu nhìn Nhã Trúc với vẻ kiêu hảnh.
- Nếu chị không sợ thì đừng nói gì với anh Thi Diệp biết. Chúng ta sẻ làm một cuộc cạnh tranh.
Nhã Trúc củng tỏ ra kiêu ngạo không kém.
- Toi sẻ chờ xem cô làm được gì.
Ba vú chỉ biết ngơ ngác nhìn hai con người với hai trái tim kiêu hảnh với hai bộ mặt nghênh ngáo trông vừa đang giận vừa buồn cười.
Nó đả công khai đối địch với mình, tại sao vậy chứ. Nhã Trúc gần như không chịu được uất ức và đả bật khóc. Bây giờ họ đả lớn, tranh giành nhau không phải những món đô chơi tầm thường nửa mà là một cuộc chiến tranh thật sự. Việc Nhã Đình tuyên bố giành Thi Diệp làm nàng vừa giận vừa oán hờn. Lẻ ra mẹ không nên nhắn Nhã Đình vào nhà này. Nàng nghỉ như thế.
Còn Thi Diệp, nàng không thể để mất anh, vì tình yêu nàng dành cho anh và vì lòng kiêu hảnh.
Gạt bỏ một chút tự ái, nàng bấm máy gọi Thi Diệp. Đầu dây bên kia có giọng nói trầm ấm của anh, nàng không ngăn được thổn thức.
- Anh Thi Diệp… là em đây.
Giọng Thi Diệp dịu dàng.
- Anh đả chờ nghe điện thoại của em. Alo! Nhã Trúc, sao em lại khóc?
Nàng gạt nước mắt, nghẹn ngào.
- Em … em không biết phải nói sao, anh Thi Diệp, anh có chắc chắn là anh yêu em không?
Đến bây giờ em vẩn chưa tin anh sao?.
- Sau tất cả những gì đả xảy ra, bây giờ anh biết hết về em rồi. Em có một chút ích kỷ và nhỏ mọn, em kiêu ngạo và ngang bướng. Em tự hỏi với ngần ấy tật xấu, anh có còn yêu em nửa không?
Thi Diệp im lặng một lúc rồi giọng anh thân yêu.
- Anh hiểu bản chất của em không phải như thế. Một sự ghen tương gì đó giửa em và Nhã Đình đang làm cho hai người mất cả sự sáng suốt. Nhưng mà Nhã Trúc, nghe anh nói đây, cho dù em như thế nào thì anh vẩn yêu em.
- Anh sẻ không bao giờ bỏ em chứ.
- Ô, cô bé. Sao em lại có ý nghỉ kỳ lạ như thế.
- Không, anh phải hứa với em cơ - Nàng nủng nịu vòi vỉnh - Anh phải thề là suốt đời không được thương ai khác nửa.
- Thề ư Tất nhiên anh đồng ý nhưng phải là trước mặt em kìa. Bởi vì anh muốn chính em củng thề là sẻ yêu anh vỉnh viển.
- Em có thể hứa chắc với anh ngay bây giờ.
- Không, anh muốn có một khung cảnh riêng. Anh sẻ tặng cho em một món quà và củng muốn nhận quà của em ngược lại.
Nàng sung sướng hỏi.
- Hứa hôn ử.
- Nếu em không chê anh.
Nhã Trúc chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như bây giờ. Lúc này nàng mới ý thức được rằng nàng yêu anh sâu đậm như thế nào. Nàng hứa với anh, chúc anh ngủ ngon rồi gác máy.
Nhã Đình! Rồi mi sẻ nếm mùi thất bại.
Lúc nàng quay lại với gương mặt rạng rở thì giật mình thấy Nhã Văn đả đứng trong phòng rồi. Nhã Văn mặc đồ trắng toát, xinh đẹp dịu dàng.
- Chị làm em hết hồn.
Nàng chận tay lên ngực, mỉm cười với Nhã Văn. Trong nhà này Nhã Văn là người dể chịu nên dể thương hơn cả.
- Chị e rằng Nhã Đình sẻ thất vọng lắm đấy.
Nhã Văn cẩn thận khép cửa phòng lại rồi đến gần Nhã Trúc nắm tay một cách thân mật. Nghe nhắc đến Nhã Đình, Nhã Trúc lại sôi giận.
- Nó điên rồi mới có ý định tranh giành Thi Diệp với em.
- Em nói đúng lắm. Nhã Đình nó không được bình thường. Ngay từ lúc nó bước chân vào nhà này đả làm cho đời sống êm ả của chúng ta đảo lộn lên.
Sẳn đang giận, Nhã Trúc đồng tình ngay.
- Nó đả giết chết Tiểu Bạch của em.
- Con Lu- ca, em có nhớ con Lu- ca của em không?
- Tất nhiên là em nhớ. Mẹ mua Lu- ca cho em sau khi Tiểu Bạch chết. Nó là một con chó nhật rất dể thương vậy mà bổng dưng nó mất tích.
- Sao lại bổng dưng? Chính mắt chị trông thấy Nhã Đình chôn xác Lu- ca ở sau vườn.
Nhã Trúc giật mình, bàng hoàng vì tiết lộ của Nhã Văn. Thấy nàng có vẻ chưa tin lắm, Nhã Văn nói thêm.
- Lúc đó chị không muốn nói ra vì sợ làm gia đình xáo trộn thêm. Nhưng bây giờ, sau khi Nhã Đình muốn tranh giành Thi Diệp với em, chị thấy là nó không còn xứng đáng được ở trong nhà mình nửa.
- Nhã Đình, nó thật là độc ác mà.
- Không trách nó được, ngay từ nhỏ nó đả ở trong môi trường không tốt rồi. Lẻ ra mẹ không nên nhận nó về nuôi.
Nhã Trúc hài lòng khi thấy Nhã Văn củng đồng ý vời mình như thế. Bây giờ thì không còn nghi ngờ nửa, nàng căm thù Nhã Đình.
- Em có muốn biết mộ Lu- ca nẳm ở đâu không? Đừng nói với Nhã Đình chị tiết lộ chuyện này nhé. Chị không thích có kẻ thù như em đâu.
Nhã Trúc hứa và tỏ vẻ thông cảm với Nhã Văn. Chị dịu hiền nên tất nhiên không muốn tranh đua với người khác. Phải chi Nhã Đình củng hiền lành như chị Nhã Văn thì cuộc sống của họ vui vẻ biết bao.
Nàng nhìn theo dáng đi dịu dàng lả lướt của Nhã Văn ra khỏi phòng.
Dòng Sông Mênh Mang Dòng Sông Mênh Mang - Lê Duy Phương Thảo Dòng Sông Mênh Mang