Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Chương 5
N
gồi đối diện với ông Sơn, Mạnh Phong ngần ngừ gọi nhỏ:
- Bác Sơn!
Vẫn tháị độ lạnh lùng cố hữu ông Sơn như ra lệnh:
- Nói đi!
- Thật ra ý bác là sao ạ?
- Về vấn đề gì hả?
- Cô Đằng Vân.
Ông Sơn nhíu mày:
- Cậu rắc rối quá, Mạnh Phong! Nhưng cô gái này chẳng đơn giản chút nào.
- Bác làm con bất ngờ quá! Tại sao phải ép buộc con người ta vào bước đường cùng như thế chứ?
Mặt ông Sơn sạm đen vì đanh lại:
- Bởi vì chính bác muốn nó phải như thế?
Mạnh Phong lắc đầu:
- Bác...
Ông Sơn ra chiều suy nghĩ:
- Thật ra bác cũng hơi thắc mắc... Cô ta dễ dàng ưng thuận chẳng hiểu có dụng ý gì không đây?
Mạnh Phong buông lời mỉa mai:
- Điều này không phải do sự bức bách của bác hay sao?
Ông Sơn cau mày và hình như hình ảnh người đàn bà trong hoài niệm của ông như hiện rõ lên, giọng ông dứt khoát:
- Tóm lại đời cha ăn mặn, Đời con khát nước. Đó là một giáo lý rồi.
- Thật ra ý bác thế nào đây?
Mạnh Phong tỏ ra sất ruột song rắn rỏi ngay:
- Nhưng thôi hãy mặc ý định của bác. Có điều con muốn hỏi màn kịch của bác khi nào mới hạ màn đây? Theo con đã đến lúc kết thúc rồi bác ạ. Diễn nữa sẽ lố bịch đó.
Ông Sơn trừng mắt:
- Nhưng với bác đang chỉ mới bắt đầu và bác tin chắc rằng từng màn sẽ vô cùng hấp dẫn, lý thú.
Mạnh Phơng sụp xuống bên ông van vĩ:
- Nhưng con yêu cô ấy, bác ạ....
Ông Sơn phản đối ngay:
- Không thể có chuyện ấy được.
Giọng Mạnh Phong thống thiết:
- Con nói với bác bằng cả sự thật và danh dự. Con đã yêu cô ấy từ lần đầu gặp gỡ. Con nhất định phải lấy người mình yêu thương làm vợ.
- Con có vẻ tự tin quá Phong?
Ông Sơn cười ngạo, Mạnh Phong mạnh đạn:
- Làm người cần phải thế bác ạ.
Mạnh Phong chơt rời ghế đứng lên trầm tư khá lâu rồi mới nói tiếp:
- Con đã một lần phạm sai lầm lớn để dẫn đến cái chết bi thương đau đớn của mẹ thì không lý nào để tái diễn lần thứ hai trong cuộc đời nữa.
Đương nhiên là phải thế. Nhưng bác nhắc cho cháu nhớ, thấy cô gái này bác lại liên tưởng đến Bích Trâm một cô gái quá quắt từ trước đến giờ. Cháu đã vội vã kết hôn để rồi phải mua lấy sự tự do của mình bằng chính sản nghiệp của gia đình. Còn bây giờ... là Đằng Vân.
Ông Sơn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Cô gái này chết cũng không bỏ nỗi tính tình đâu. Nhất là sau này, nếu cô ấy trở nên giàu có. Theo bác đó là một cô gái quỉ quyệt. Cô ta thừa thông minh để có thể thâu tóm quyền hành trong ngôi biệt thự khi chấp nhận làm vợ con người dù rằng cô rất khiếp sợ. Ở đời mà bây giờ người ta có thể làm bất cứ điều gì, miễn là có tiền huống hồ chi chịu lấy chồng xấu xí để trở lại giàu có danh vọng.
Thậm chí như cô Hải Đường.
Mạnh Phong to tiếng:
- Bác đừng vơ đũa cả nắm như thế. Đạo đức của cô ấy không suy thoái như vậy đâu. Con hiểu cá tính Đằng Vân!
Ông Sơn chợt nhẹ giọng:
- Bác mong như vậy.
Mạnh Phong vẫn lo lắng:
- Thế bác tính sao?
Ông Sơn kề tai Mạnh Phong nói nhỏ khá lâu. Chẳng biết nói gì chỉ thấy Mạnh Phong gật đầu, nét mặt không còn căng thẳng nữa.
- Còn nữa... có lẽ cháu phải thay ta nói rõ mọi việc vói Minh Kiệt và Hải Đường nhé!
Mạnh Phong do dự:
- Liệu...
Ông Sơn cười tiếp:
- Nhưng coi bộ cháu có nhiều khả năng bị vướng vấp trong cuộc tình tay ba lắm.
Mạnh Phong hỏi bằng giọng điệu không tin:
- Con ư? Bác đùa?
- Thật ra cháu không muốn chú ý hay bất cần để ý vậy? Đường đời lẫn Đường tình, bác đã từng trãi, cho nên bác không thể lẫn lộn khi nhận thấy rõ tín hiệu chuyển biến của Hải Đường sang cháu.
- Thật sao... bác?
- Không tin, cháu cứ để ý... sẽ thấy.
- Dạo này con đâu thường xuyên tiếp xúc với Hải Đường. Vả lại Minh Kiệt rất yêu cô ấy, từ khi chưa đặt chân ráo nơi đây.
- Việc này bác biết.
Mạnh Phong do dự:
- Bác!
- Gì nữa?
- Bây giờ Đằng Vân là người con yêu duy nhất. Con muốn cô ấy được hạnh phúc. Nếu thương con, xin bác...
Ông Sơn kêu tơ rồi lắc nhẹ đầu:
- Mạnh Phong! Thôi được, để bác suy nghĩ lại. Hãy để bác yên.
- Cám ơn bác. Chúc bác ngủ ngon.
Mạnh phong nói và khuất mình ra khỏi cửa. Anh bước từng bước chân trên dãy hành lang dài. Ánh đèn vàng nhạt không đủ soi sáng cả khuôn biệt thự.
Mạnh phong đăm chiêu khá lâu rồi nghẩng đôi mắt nhìn bầu trời đêm. Những vì tinh tú bé tí tẹo nhấp nhánh như muốn chia sẻ cùng anh nỗi lòng.
Gió từ biển thổi vào mang theo hơi lạnh lùng cái lạnh của giọt sương đêm, càng làm cho anh cảm nhận được tột cùng của sự lạnh lẽo mà Đằng Vân phải ôm chịu trong ngôi biệt thự im lìm hoang lạnh này.
Bước từng bước thật khẽ, Mạnh Phong đi về dãy nhà gỗ, đúng hơn là căn nhà kho chứa những đồ phế thải.
Mạnh Phong lặng nhìn Đằng Vân đang say nồng giấc ngủ. Nét hiền thục dịu dàng như cô tiên bé nhỏ, thánh thiện vô cùng.
Bất giác anh thở dài rồi nắm lấy bàn tay cô áp lên môi mình. Anh đang thèm khát được đặt lên đôi môi mèm mại kia một nụ hôn ân tình chất ngất, nhưng không sao làm được bởi đôi mắt đẫm lệ oán hơn hôm nào trên bãi biển còn đeo bám anh. Anh không hiểu vì sao mình lại yêu cô gái mà ngay từ đầu, anh đã có ấn tượng ngổ ngáo lẫn hung hăng? Ai đời con gái gì giữa đường giữa xá chỉ mặc mỗi bộ đồ tắm, mà lại còn gân cổ cãi lộn. Nhưng có lẽ cái chân thật, cái hồn nhiên của cô ở chỗ nữ tính đó.
Đằng Vân vẫn say giấc, không biết có người đang khắc khoải vì cô. Sửa chiếc khăn nằm trên người cô vừa bị tuột xuống. Mạnh Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô 1ần nữa trước khi lặng 1ẽ rời khỏi phòng.
Anh lại 1ầm lũi leo từng nấc thang để lên sân thượng. ở đây còn một căn phòng hình như đã bi lãng quên khá lâu rồi.
Căn phòng nhỏ chìm lặng trong vẻ lạnh lùng cô độc với những kệ sách đóng đầy bụi bặm của thời gian phủ mờ. Vì nơi đây chẳng còn ai mó tay vào dọn dẹp.
Mạnh Phong lại ngồi xuống chiếc ghế bành làm bằng mây, tư thế bất động, anh đang chìm vào dòng hồi ức riêng...
Chợt cửa phòng xịch mở, ông Sơn thò đầu vào:
- Cháu cũng lên đây à?
- Vâng. Bác chưa ngủ sao?
Ông Sơn thở ra:
- Ngủ không được.
- Để cháu xuống pha ấm trà.
- Khỏi!
Ông Sơn nói và với tay vào công tắc điện. Ánh sáng tuy mù mờ nhưng vẫn soi rõ mọi thứ. Ông Sơn để nhẹ chiếc khay trrên bàn, giọng trầm trầm:
- Bác muốn lên căn phòng này để trò chuyện với người đã khuất. Mỗi khi lòng rối rắm bất an, ngồi ở đây, bác cảm thấy đỡ căng thẳng hơn.
Ông Sơn nói như để giải thích sự có mặt cùng lúc của mình. Mạnh Phong nhìn bâng quơ lên giá để sách nhẹ trả lời:
- Con cũng muốn tìm cho mình cảm giác bình yên.
Bưng tách trà nóng lên hớp từng ngụm nhỏ, Mạnh Phong lại thở hắt ra rồi như tâm sự:
- Những lúc như thế này, con nhớ mẹ kinh khủng. Có lẽ cuộc đời bà... sai lầm mới tạo thêm bước ngoặt cho con trai mình để ân hận không nguôi, đến nỗi chết đi trong sự tức tưởi.
Ông Sơn vỗ nhẹ lên vai Mạnh Phong an ủi:
- Chuyện qua rồi, nghĩ làm gì cho thêm phiền muộn. Trong việc này, bác cũng có một phần lỗi. Cho đến bây giờ, bác vẫn nghĩ rằng Bích Trâm không phải là người có hơn ước với cháu.
Mạnh Phong thắc mắc:
- Thế còn chiếc vòng?
- Vật định ước là thật nhưng người định ước là giả mạo. Cô gái đó cũng vì muốn chiếm đoạt tài sản.
Mạnh Phong cười chua chát:
- Như thế cũng may cho con dù đã đánh đổi gia sản, vẫn còn hơn sống đời với con người mà mưu đồ có sẵn đó.
Ông Sơn chợt trầm ngâm như thả mình vào vùng quá khứ xa xăm nào đó.
ánh mắt ông có vẻ u buồn thống thiết không giống đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà Mạnh Phong đối diện hằng ngày. Rồi ông đứng lên. Bước đến góc trái cửa phòng, lấy cây đèn pin bé tí xíu từ trong túi áo ra, săm soi từng ngăn sách như thể muốn lục tìm một vật gì đó.
- Bác tìm gì à?
Ông Sơn gật nhẹ:
- Ừ! Cháu đợi một chút.
Rồi ông dán mắt chăm chú vào mục tiêu trước mặt, để rồi cuối cùng cũng lôi ra một cuốn sổ bìa cứng màu xanh đậm, có bọc lớp giấy kiếng bên ngoài.
Nhưng những trang giấy bên trong thì đã ngả màu và hình như có trang giấy đã bị loang lỗ.
Mạnh Phong ơ hờ cầm lên:
- Đây là cái gì? Tại sao lúc trước con không từng thấy nó ở trong ngăn sách chứ?
Ông Sơn nói mà đôi mắt đăm chiêu như đang dõi ra ngoài nhìn màn mây đã mờ nhạt, dấu hiệu đêm đen sắp lụi tàn để nhường chỗ cho ánh bình minh về reo vui cùng vạn vật:
- Cứ đọc kỹ đi rồi sẽ rõ!
Bất giac ông thở hắt ra, nhìn Mạnh Phong, ngần ngừ đắn đo giây lát, ông nhắc khẽ:
- Cháu hãy đọc đi.
- Ngay bây giờ ư?
- Phải. Bởi vì nếu để qua giây phút này, bác nghĩ mình sẽ không đủ can đảm nói lên sự thật đâu. Trong đó có cả ảnh của người con gái mà cháu đã được sắp đặt cuộc lương duyên.
Hình như Mạnh Phong cảm thấy khó hiểu. Anh hỏi dồn:
- Bác Sơn, bác vừa nói gì. Sao lâu nay bác không nói?
- Bác... Phong à? Hãy hiểu cho bác...không thể nói.
Mạnh Phong gắt gỏng:
- Nếu vậy thì thôi. Con thấy không cũng chẳng phải đọc làm gì. Bác hãy chôn vùi nó theo ngày tháng mà bác đã từng làm. Có thể đống tro đã tàn rồi không cần khơi lại làm gì nữa.
Ông Sơn thở dài thườn thượt bởi vì ông đã đo lường được cái chuyện mình nói. Rất có thể nó còn gây cho Mạnh phong sự đổ vỡ về tình cảm lứa đôi và tất cả những cảm tình bác cháu của ông và nó. Nhưng không nói thì lương tâm ông cắn lứt, suốt đời không yên và ông cũng không tha thứ cho những hành động của mình trước nay...
Ông lại bưng tách trà lên uống vội vã như muốn giấu tâm trạng của mình...
Ông Sơn bỗng lên tiếng:
- Thôi được Bác sẽ tự nói ra câu chuyện này cho dù sự thật khó mà chấp nhận được.
Mạnh phong cười giả lả:
- Bác nói thế là sao? Bác làm con thấy nôn nao rồi đó.
Vừa lúc ông Sơn hắng giọng định kể thì có tiếng hét thật to vang lên làm cả hai giật mình. Tiếng hét như mang đầy nỗi kinh hoàng, sợ hãi trong đêm yên tĩnh, càng làm người khác thấy rờn rợn:
- Á...á. Cứu bớ... ma... ma... có... ma...
Tiếng hét phát ra từ nơi Đằng Vân ở, chỗ căn nhà gỗ. Hai bác cháu Mạnh Phong vội lao nhanh về hướng đó.
Đằng Vân co rúm người lại, đôi mắt thất thần, nét mặt cô còn vương nét hãi hùng lo sợ. Cô nhìn ra cửa run rẩy, phát hiện Mạnh Phong đạp cửa xông vào nhưng cô không buồn lên tiếng. Giọng Mạnh Phong gấp rút hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Bây giờ Đằng Vân đáp trả mà trong giọng hãy còn run:
- Hình như ở đây... có ma.
- Có ma. Làm gì có. Chắc là cô sợ quá nên ngủ bị ám ảnh đó thôi.
Nghe Mạnh Phong nói, Đằng Vân phần nào lấy lại được sự bình tĩnh. Cô cãi:
- Không. Rõ ràng là bóng người. Tôi không say ngủ, mê ngủ gì cả. Chiếc bóng đó vào bằng cách nào thì tôi không thấy nhưng khi nó tiến đến giường tôi và vươn đôi tay dài đầy móng nhọn hoắt về phía tôi thì tôi trông thấy rõ. Lúc đó người tôi tê cứng, miệng bật lên tiếng la vẫn còn khó khăn... và con ma đó thoát ra từ cửa sổ biến mất thì phải.
Đằng Vân nói như khẳng định. Mạnh Phong giả vờ:
- Không thấy sao dám chắc nó thoát ra từ cửa sổ.
- Cô Vân có nhìn kỹ không đó? Ngôi nhà này từ xưa đến giờ làm gì có ma chết.
Đằng Vân phát bực:
- Ma sống, ma chết gì tôi cóc cần biết nữa. Mấy người không tin thì thôi.
Ông Sơn quay lưng đi và nói:
- Không có gì, mình trở về phòng đi Mạnh Phong. Cô yên tâm ngủ đi nhé!
Bảo đảm bây giờ cô có nằm mơ thấy ác mộng đi nữa hổng có con ma nào dám đến phá nữa đâu.
- Hừ! Sao cũng được, nhưng tôi khẳng định mình không mơ ảo đâu.
Đằng Vân ậm ự, cô rất tức khi bị chế giễu như thế. Cô lại nhún vai tỏ ý bất cần.
Nói xong cô nằm xuống giường coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chờ bóng ông Sơn khuất sau cách cửa là Đằng Vân bật dậy. Nhanh như chớp, cô chồm tới chụp mạnh lên ngưòi Mạnh Phong. Tuy bất ngờ nhưng Mạnh Phong phản ứng khá nhanh nhẹn, anh lách người né tránh.
- Đằng Vân! Em làm gì thế?
Giọng Mạnh Phong thật êm ái nhưng Đằng Vân không trả lời, cô phi thân về phía Phong với một cú đá mạn sườn.
Phong nhăn nhó:
- Em làm gì thế?
- Tại sao anh giả ma nhát tôi? Nói!
Mạnh Phong bật cười:
- Em nghĩ tôi phải hành động như thế để làm gì?
Đằng Vân ngừng lại giây lát rồi cao giọng:
- Ai biết được. Có thể anh muốn tôi từ bỏ ý định làm vợ chủ nhà này chứ gì.
Anh tưởng anh nhát ma sẽ dọa được tôi à? đừng phí phạm thời gian nữa. Con người tôi cho tới chết vẫn là tôi thôi, đã nói thì làm, đã quyết định thì không có gì thay đổi.
Lời nói của Đằng Vân tuy mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng nét mặt buồn rười rượi pha lẫn sự cam chịu chán chường, Mạnh Phong nghe mà lòng tràn ngập những yêu thương. Anh thở dài, u hoài dõi mắt ra màn trời âm u, khá lâu mới quay lại.
Anh mạnh dạn ngồi xuống bên cô và nắm chặt bàn tay hãy còn run rẩy vì sợ hãi kia mà ập chặt lên má mình với tất cả sự yêu thương:
- Nếu em biết, anh yêu em thế nào thì em sẽ không bao giờ có ý nghĩ đó. Tại sao anh phải giả ma để hù dọa em chư? Hãy nghe anh!
Gạt phắt tay ra, Đằng Vân kêu lên:
- Tôi không bao giờ nghe và tin anh đâu.
Đằng Vân cắn chặt hàm răng vì nhớ đến thái độ phũ phàng của anh hôm nào... cũng ôm cô trong vòng tay và cũng chính miệng phỉ báng cô. Không! Cô không nên tin. Đằng Vân cố trấn tĩnh lòng. Trong khi Mạnh Phong chẳng những không chịu buông mà còn gì sát cô trong vòng tay rắn rỏi của mình hơn nữa.
- Buông tôi ra!
Đằng Vân vẫn cố gắng.
Mạnh Phong lì lợm nói:
- Không!
- Tôi sẽ la lên.
- Ở đây chẳng ai để ý. Vả lại, bác Sơn biết có anh ở đây bảo vệ em rồi sẽ không tới can thiệp đâu. Đằng Vâm Tha lỗi cho hành động thiếu suy nghĩ của anh hôm nào. Thật ra lúc đó, anh đã làm một việc trái hẳn với con tim mình em có hiểu không?
Đằng Vân bướng bỉnh:
- Tôi không cần biết gì cả. Anh đừng ngụy biện... Con người anh..... Đằng Vân chưa kịp nói trọn nói thì miệng cô đã bị bịt kín bởi nụ hôn dài tha thiết đắm đuối của anh. Giọng anh thì thần như những lời ru êm ái và ngọt hơn mật của hương hoa:
- Đằng Vân? Em là người con gái anh yêu say đắm nhất. Anh sẽ mất hết ý chí nếu không có em bên cạnh.
Đằng Vân rùng mình, cô cười nhạo:
- Xin anh nói rõ câu này trích trong tuồng hát hay kịch bản nào vậy? Để mai mốt có xem tôi khỏi phải ngỡ ngàng.
Mạnh Phong sũng buồn khi cô đùa cợt trên tình cảm chân thật của anh.
Nhưng anh không trách bởi lỗi lầm chính anh gây ra. Chính anh làm tổn thương trái tim cô trước kia mà.
Mạnh Phong nói nhẹ nhàng và xoay người cô đối diện với mình:
- Em cứ chửi mắng anh đi, thậm chí có thể nguyền rủa anh cũng không sao.
Nhưng chỉ xin em tin anh một điếu thôi.
- Điều gì hả?
Đằng Vân hỏi nhanh. Cô sợ mình đang nằm mơ. Một giấc mơ hão huyền. Dù cứng rắn cỡ nào, người con gái khi yêu vẫn là con gái. Đằng Vân đã mêm nhũn ra trong vòng tay ôm ấp nâng niu trìu mến của anh. Cô lại đón nhận bờ môi đam mê của anh bằng tất cả sự vui sướng lẫn khát khao. Cả hai người chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào êm ái. Đằng Vân thì thầm bên tai anh:
- Mạnh Phong! Em cũng yêu anh nhiều lắm.
- Thật không?
- Thật. Em rất hối hận vì đã đối xử tàn nhẫn với anh. Và em cũng rất hận cách xử xự quá đáng của anh đối với em. Anh có biết anh đẫ đâm nát trái tim em ra tưng mảnh vụn rồi không?
Mạnh Phong gật gù:
- Anh biết.
Cô dẫu môi nũng nịu:
- Biết mà nỡ để người ta đau khổ. Anh đùa bỡn với tình yêu của em hả?
- Đừng trách nữa, nghe em yêu.
- Dạ.
Đằng Vân ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Mạnh Phong vừa nói vừa xiết chặt lấy cô như sợ nới lỏng vòng tay ra thì cô sẽ biến ngay vậy. Khó khăn lắm mới có giây phút bên nhau thế này. Anh cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc và sung sướng trước một người yêu tuyệt vời như thế này.
Anh lại tìm môi cô, cả hai trao cho nhau những nụ hôn dài, ngọt hơn quả chín đầu mùa.
Bờ môi Mạnh Phong ấm nồng đi hoang khắp cùng gương mặt khả ái, đáng yêu của cô Đằng Vân đón nhận với tất cả sự xao xuyến rạo rực của con tim mới yêu lần đầu và được đáp lại một cách trọn vẹn. Giữa lúc hương vị men tình ái ngọt ngào ấy đến với cô, thì có tiếng động lớn bên ngoài hành lang kém theo là tiếng chân người vội vã đi tới gõ cửa.
- Mạnh Phong? Có chuyện rồi.
Nghe tiếng ông Sơn, Mạnh Phong hỏi vọng ra:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Cháu ra ngoài hẵng nói.
Mạnh Phong buông cô ra trong nuối tiếc.
- Vâng.
Kéo vội Mạnh Phong ra khỏi phòng Đằng Vân, ông Sơn buồn bã:
- Cuốn sổ khi nãy... mất tiêu rồi.
Mạnh Phong ngạc nhiên:
- Bác nói cái gì? Sao lại mất? Ai lấy chứ?
Ông Sơn nghẹn lời:
- Bác cũng không biết. Khi nãy ở phòng cô Đằng Vân, bác lên ngay căn phòng đó nhưng cuốn sổ đã mất thật rồi.
Giọng ông mất vui và có phần hơi run vì lo âu:
- Chỉ e nó lọt vào tay Hải Đường... mọi chuyện có thể trở nên rắc rối.
- Chẳng lẽ Hải Đường cũng có liên quan. Mà thật ra cuốn sổ đó cất giấu điều gì? Bác Sơn! Trong đó chứa đựng sự thật nào? Xin bác nói ra đi, con đang chờ nghe đây.
Mạnh Phong thúc giục với tất cả sự nôn nóng. Điều đó khiến ông Sơn cũng bối rối ra mặt, nỗi lo âu cứ lớn dần trong ông. Nhìn Phong, ông khẽ thở dài.
Ôg Sơn hấp tấp bước vào nhà hỏi nhanh:
- Minh Kiệt! Hải Đường đâu?
Minh Kiệt ngơ ngác trả lời:
- Tôi đâu có biết. Bác tìm cô ấy làm gì sớm vậy?
- Có chuyện rất cần.
Ông Sơn bối rối trở ra phòng khách và ngồi phịch xuống ghế ôm lấy đầu.
Nỗi lo âu trăn trở đang đè nặng tâm trí. Bởi hơn ai hết, ông biết nếu cuốn nhật ký cùng những giấy tờ trong đó lọt vào tay Hải Đường thì đúng là thảm họa đối với cuộc đời Mạnh Phong, mà điều ấy ông Sơn chẳng hề muốn bao giờ.
Mạnh Phong đã xuống đến phòng khách có cả Đằng Vân đi cùng. Tất cả đã ngồi xuống đối diện với ông và yên lặng chờ đợi ở ông một lời giải thích.
Thời gian mặc nhiên trôi, tất cả vẫn kiên nhẫn chờ, không phàn nàn hay thúc giục.
Biết không thể giữ mãi sự im lặng ngột ngạt này, cuối cùng ông Quốc Sơn hắng giọng, nhìn Mạnh phong nói:
- Mạnh phong à! Nhất định Hải Đường đã lấy quyển nhật ký đó rồi. Tôi bất cẩn quá. Làm thế nào đây hả Phong. Lời khẳng định và thái độ lo lắng của ông Sơn quá bất ngờ đến nỗi anh không muốn tin. Nhưng thấy sự lo âu hiện lên khuôn mặt ông, Mạnh phong muốn bình thường.cũng không thể được. Anh hỏi dồn dập:
- Nhưng thật ra trong ấy nói gì chứ? Có điều gì bí mật lắm sao mà xem bác bồn chồn không yên vậy.
Ông Sơn nói gọn:
- Mạnh Phong này, giữa cháu và Hải Đường có mối quan hệ rất gần, rất mật thiết.
- Sao?
- Hải Đường chính là cô gái của chiếc vòng đính ước.
- Hả? Bác nói thật không đùa con chứ?
Mạnh Phong lớn giọng:
- Con không tin đâu? Tại sao... lúc xưa khi tổ chức cưới Bích Trâm, bác không có ý kiến chứ? Thật ra có phải màn kịch từ đầu chí cuối đều do bác đạo diễn?
Giọng Mạnh Phong càng lúc càng gay gắt với một thái độ khó chịu, bực dọc.
Ông Sơn ngập ngừng:
- Mạnh Phong! Bác xin cháu...
- Không, giờ phút này con chẳng muốn nghe bác nói nữa. Con cho rằng bác dựng mọi chuyện để...
Đằng Vân xen vào:
- Mạnh Phong! Anh nên bình tĩnh lại đi, hãy để ông Sơn nói hết đã.
Mạnh Phong vẫn xua tay bất mãn:
- Anh sẽ không tin, không nghe. Ngày xưa thì mẹ con, bây giờ thì bác. Thật không tài nào hiểu nỗi. Vợ đính hôn ở đâu mà lắm thế? Bác nói đi bác Sơn?
Đằng Vân ngạc nhiên:
- Anh sẽ không tin, không nghe ư?
- Hai người đang nói gì vậy.
- Có lẽ em chua bao giờ nghĩ rằng anh đã từng cưới vợ.
Đằng Vân càng chưng hửng, cô trố mặt ra nhìn Mạnh Phong vừa nghẹn lời, vừa tức tối:
- Hả? Thì ra con người anh luôn giả dối?
- Đằng Vân à! Hãy nghe anh giải thích đã.
- Nói như thế tức là... chuyện anh đã từng có vợ là thật?
Ông Sơn nói nhỏ:
- Trong chuyện đó, Mạnh phơng không có lỗi đâu.
Đằng Vân chới với lẫn tức giận. Sự hụt hẫng làm cho cái tính nganh bướng chợt sống lại và ùa về nhanh đến nỗi cô không tài nào chế ngự được. Bởi lẽ khi đón nhận tình yêu của anh, cô chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận sự việc bất ngờ làm thương tổn đến tình yêu tinh khôi trọn vẹn của mình dành cho anh.
Đằng Vân bật dậy hất mạnh tay Mạnh Phong va gạt vội những thừ đồ đạc trong phòng để đi như chạy ra khỏi cửa.
- Đằng Vân? Đằng Vân! Em hãy nghe anh nói mà.
Mạnh Phong đuổi theo, Bàn tay anh vừa để được lên vai Đằng Vân, chưa kịp nói lời nào thì lập tức với một thế nhu đạo, anh đã bị cô quật ngã nằm dài dưới gạch ê ẩm cả người.
Nét mặt Mạnh Phong nhăn nhó đến thảm hại:
- Mạnh Phong! Không sao chứ?
Ông Sơn nhanh tay đến đỡ Mạnh Phong và trừng mắt nhìn Đằng Vân:
- Tại sao cô cứ nóng nảy vội vàng như thế? Con ngừơi lúc nào cũng ''đăng đằng sát khí'' như đi ra đấu võ đài. E rằng thế này không biết đến bao giờ cô mới có sự dịu dâng để làm người vợ đảm đang đây.
- Ông...
- Tôi nói là không có ác ý đâu. Thật ra để ở gần cô, Mạnh phong nó có thể đành đổi tất cả đó:
- Tôi... tôi mặc kệ anh ta:
- Bướng bỉnh, kiêu kỳ như thế là cùng.
Ông lại lắc nhẹ đầu:
- Ngày xưa, lúc cô còn bé rất xinh xắn đáng yêu và ngoan ngoãn nên có tên gọi ''búp bế'. Bây giờ thì - ông Sơn bở dở lời nói và không quên kèm cái chậc lưỡi tiếc rẻ - đúng là thời gian luôn làm mọi thứ thay đổi, kể cả con người.
Hải Đường đột ngột lên tiếng với tất cả sự dửng dưng và dáng vẻ bề ngoài như thay đổi hoàn toàn:
- Nói hay đấy!
Ông sơn điềm đạm nói:
- Hải Đường! Tại sao cô tự tiện bỏ ra ngoài từ sáng đến giờ mà không nói với ai cả vậy hả?
Cô nàng nhún vai coi thường:
- Nè! ông nói năng cẩn thận lại đi. Ông thừa biết tôi có cái quyền tự do đi lại bất cứ nơi đâu mà không phải cần có một tí phép tắc gì kia mà.
Ông Sơn giấu đôi mắt bối rối thì Hải Đường đã trịch thượng ra lệnh:
- Mọi người hãy vào phòng khách, tôi có việc muốn nói.
Mạnh Phong cau mày bực bội:
- Hình như cô vượt quá quyền hạn của mình rồi đó. Tế nhị một chút sẽ dễ coi hơn, Hải Đường ạ.
Hải Đường khinh khỉnh cười rồi lờn tiếng ra lệnh đầy uy thế.
- Nói xong chưa anh Phong. Ông Quốc Sơn, có lẽ ông nên nói ngay cho họ biết thân thế của tôi đi.
- Hải Đường ơi! Chuyện gì cũng hãy từ từ, cháu đừng nên vội.
Hải Đường nói như quát:
- "Cháú'? Chà, nghe ngọt dịu ghê há. Nhưng ông lầm rỗi. Không bao giờ tôi thừa nhận có họ hàng thân thiết với ông đâu.
Hình như mọi người đứng đó đều bất ngờ trước lời lẽ xấc xược hỗn hào của cô và cũng chưa kịp hiểu điều gì thì cô đã hằn học nói tiếp:
- Ông thà bênh vực người khác để hưởng phúc, hưởng lộc một mình. Bây giờ ông còn mặt mũi nào dám mở miệng xưng chú gọi cháu với tôi chứ?
Ông Sơn phân trần:
- Chú... xin lỗi cháu. Thật ra...chú cũng mới biết chuyện này gần đây thôi, khi tình cờ thấy được kỷ vật của ba mà cháu.
- Tôi không tin. Ông gạt được ai, chứ đừng hòng gạt tôi.
- Thế thì tùy cháu.
Hải Đường lại dài giọng kiểu mệnh lệnh:
- Các người vào nhà đi! Không nghe tôi bảo gì à?
Mạnh Phong đứng yên phản đối.
- Tại sao tôi phải nghe cô? Còn việc nhận máu mủ ruột rà gì của cô, chúng tôi mặc kệ. Quái qủi gì phải đứng đó để nghe những lời hỗn xược của cô.
Đằng Vân lên tiếng xong đã quay lưng ngay:
- Tôi cũng thế.
Hải Đường chặn lối Đằng Vân, hất hàm bảo:
- Đứng lại! Cô có tin với sự bướng bỉnh này, cô sẽ nhận hậu quả khó lường không?
Đằng Vân cười nửa miệng biểu lộ sự cao ngạo lẫn xem thường đối phương:
- Cô có thể sao? Nếu được thì... thử làm xem.
- Cô thách tôi à? Mày dám đi?
Đằng Vân cứng cỏi nhìn thẳng vào Hải Đường:
- Phải! Nhưng cô đừng, xưng hô như hạng hàng tôm hàng cá, khó nghe lắm Tôi cũng nhắc cho cô nhớ:
Tôi đã chấp nhận điều kiện của ông Sơn thế thì địa vị của tôi là gì, cô biết rồi đó, đừng quát tháo ỏm tỏi nữa.
Hải Đường vờ rụt vai lè lươi rồi đột nhiên cáu gắt hét:
- Chà! Sợ quá... sợ quá... nếu còn xấc xược nói năng kiểu này, tôi nghĩ mình không khách sáo đâu nhé.
Khoanh tròn hai tai, Đằng Vân mỉm cười châm chọc:
- Vâng, tôi cũng muốn xem sự ''không khách sáo" đó.
Giận đến tìm cả mặt mày. Hải Đường không còn kiềm chế, cô bước nhanh tới thẳng tay tát vào mặt Đằng Vân, nhưng Mạnh Phong nhanh tay hơn, anh giữ chặt tay Hải Đường lại:
- Cô quá đáng rồi đó? Thái độ như thế, cô chẳng còn xứng đáng ở trong ngôi nhà này đâu.
- Phong à! Cháu hãy nhịn Hải Đường đi mà.
- Ông nói ý như vậy có nghĩa là tôi sai à? Không đâu được, để tôi nói ra sự việc, xem mọi người có còn dám mở miệng ra không?
Vừa nói, Hải Đường vừa mở chiếc xắc tay lấy quyển sổ ra ném xuống đất.
Những tờ giấy trong đó rơi ra vưng vải khiến người dù bàng quan cũng phải tò mò.
- A! Thì ra bác Sơn nói chẳng sai. Chính cô là thủ phạm lấy trộm quyển sổ này nơi thư phòng.
Mạnh phong giận dữ.
- Cô biết hành động này xâm phạm đời tư ngừơi khác không? Ai cho phép cô hả? Còn nữa, cả cái bóng ma cũng là do cô làm phải không?
- Đúng thì đã sao?
- Cô làm thế với "mục đích gì".
Hải Đường cười khẩy:
- Đuơng nhiên là phải có rồi nhưng cứ từ từ xem đi.
Cô dừng lại đưa mắt nhìn mọi người rồi lớn giọng:
- Minh Kiệt đâu rồi, sao tôi không thấy anh ấy? Còn cô kia hãy vào pha cho tôi ly cà phê nhanh lên. Tôi đang khát khô cả cổ đây nè.
Mạnh Phong cản tay Đằng Vân rồi hậm hực:
- Ngày nào còn có mặt tôi trong căn nhà này, thì cô không có quyền hạn sai khiến ai cả.
Hải Đường cười khẩy:
- Vậy à? Nhưng tôi có thể sai khiến cả anh nữa đấy, Mạnh Phong.
Rồi cô ném cái nhìn về phía Mạnh Phong nụ cười bí hiểm và nện mạnh gót giày đi vào phòng khách.
Cố nén cơn bực tức, Mạnh Phong ôn tồn hỏi ông Sơn:
- Bác làm ơn nói rõ chuyện gì giùm đi!
- Được rồi Mạnh Phong. Hãy vào phòng khách để bác nói hết.
Ông Sơn khẽ khàng nói và cúi xuống nhặt quyển sổ lên, quay lại Đằng Vân:
- Cả cô nữa... cũng có thể nghe luôn... vấn đề phức tạp mà tôi cố giấu kín gần hai mươi năm trôi qua.
- Cũng được.
Cả ba người thong dong bước vào phòng khách, nhưng vừa bước vào phòng đã bị Hải Đường châm chích:
- Sao? Chịu vô nhà rồi à?
Mạnh Phong tnlng mắt:
- Nói đủ rồi đó!
Cô lại ngẩng cao mặt dài giọng:
- Chưa đâu. Mà thôi, tôi chằng cần phải nói cho phí hơi, phí sức. Hãy mở to mắt mà đọc tờ giấy phôto này rồi hãy ''nhăn mặt'' không có muộn đâu:
Ngôi biệt thự này và tất cả những gì ở nơi đây đều là của tôi.
Không đợi cô ta nói hết, Mạnh Phong giựt phăng tờ giấy trên tay cô ta đọc lướt qua, để rồi ngồi phịch xuống ghế ôm lấy đầu. Nhưng chỉ một thoáng là bật dậy chụp vai ông Quốc Sơn lay mạnh:
- Có phải bác bày ra chuyện này không?
- Mạnh phong à? Bình tĩnh nghe bác giải thích.
- Sự việc như thế này mà bác bảo bình tĩnh được ư?
Đằng Vân sốt ruột xen vào. Cô cầm tờ giấy rồi phán gọn:
- Thật sự là chuyện gì mới được? Đâu thể chỉ vì một tờ giấy này là tin được.
Hình như câu chuyện này được phỏng tác theo một quyển tiểu thuyết nào cũng nên.
Hải Đường gằn giọng:
- Im đi! Cô đừng chõ mũi vào những chuyện thế này.
Mạnh phong đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi, anh lấy lại sự sảng khoái và bình tĩnh nói:
- Cũng được! Nếu có sự thật nào bí mật thì cũng nên phơi bày ra đi. Bác Sơn! Bác biết điều gì cứ nói.
Bằng giọng đều đếu, ông Sơn đã đưa mọi người có mặt trong gian phòng này trở về vùng qưá khứ.
Xưa, lúc mẹ cháu Mạnh Phong còn trẻ là một sinh viên văn khoa rất đẹp. Cô ấy yêu tha thiết một người bạn trai cùng trường hào hoa phong nhã và rất giàu có, có rất nhiều cô gái vây quanh anh bạn trai đó nhưng người đó lại chọn mẹ cháu. Tình yêu tuổi mới lớn bồng bột và vụng dại, mẹ cháu đã đáp lại tình cảm đó bằng cuộc đời trong sáng ngây thơ của mình. Và chuyện gì đã đến...
Anh chàng hào hoa đó đã truất ngưa truy phong, để lại cho mẹ cháu một giọt máu đã tượng hình. Thế là cô gái ấy phải ôm bào thai oan nghiệt đó mà rời bỏ gia đình để giữ thanh danh cho cha mẹ và để bảo vệ đứa trẻ vô tội.
Là con trai nhưng Mạnh Phong không thể kìm hãm được tiếng kêu đau đớn:
- Trời ơi! Mẹ tôi... không ngờ đời mẹ lai bi thương như thế? Vậy mà lâu nay sao bác không chịu nói gì hết hả?
Ông Sơn lắc đầu chép miệng than:
- Thật ra, nếu bác không phát hiện được Hải Đường là con gái của ông chủ họ ''Chu" thì sự thật này cũng sẽ mãi nằm yên theo oan hồn người đã chết.
Nắm tay Mạnh Phong ông nghẹn ngào:
- Trước khi kể tiếp, bác muốn cháu đọc kỹ lá thư này.
Mạnh Phong tỏ ra nôn nóng, ông Sơn khuyên anh:
- Cháu hãy tự đọc hay hơn là lời bác nói.
Mạnh Phong run rẩy mở vội lá thư. Nét chữ thân quen của mẹ nhạt nhòa vì những giọt nước mắt xót xa mà anh không thể ngăn được.
"Biệt thự Chu Viên ngày...
Gởi con trai yêu qúi của mẹ!
Mạnh Phong! Khi con đọc những dòng chữ này thì chắc mẹ con ta đã nghìn trùng xa cách. Mẹ đã về cõi hư vô, nhưng mẹ luôn phù hộ cho con, bởi vì mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Ngay cả việc tạo ra con trên thế gian này mà không có người thừa nhận đã là tội lớn của mẹ, rồi thêm lầm lẫn trong hôn nhân đại sự khiến con lận đận duyên tình.
- Thật sự, do mẹ nhầm Bích Trâm là đứa con gái riêng của ba "đỡ đầu" của con chính là ông Chu nên mẹ đã cố gán ghép duyên con.
Sai lầm nào cũng có cái giá của nó, phải không con? Mẹ có chết đi cũng không tiếc, chỉ tiếc rằng chưa tìm được đứa con gái thất lạc kia để được chăm sóc nó thay cho ơn ba nó đã từng cưu mang mẹ con mình. Vì thế, mẹ mong rằng, con sẽ thay mẹ để làm điều này. Hãy hứa với mẹ nếu tìm được cô ấy thì con phải cưới cô ta cho dù đó là một người con gái xấu xí, bất hạnh nhất. Còn như mọi chuyện không như ý thì con cứ giữ gia sản này như một người giám hộ, không được chi xài dù là một phần nhỏ. Nhất định rồi con sẽ tìm gặp được để giao tài sản này lại cho con gái ông Chu. Mẹ ghi lại cho con biết những đặc điểm riêng của cô ấy...
Mạnh Phong! Hãý ghi nhớ lời mẹ".
Bức thư khá dài mà nội dung chỉ gói gọn trong một điều về thân thể của một cô gái nào đó Mạnh Phong thấy đầu trĩu nặng, anh ngồi như bất động. Thái độ đó càng tạo điều kiện cho Hải Đường hống hách thêm. Không để yên cho anh kịp định tỉnh tâm tư. Hải Đường cười phá lên như điện dại, rồi khoan thai mở bóp ra lấy một phong bì khác. Bên trong là một lá thư. Đây là điều thứ hai mà mẹ anh đề cập đến. Anh có thể xem qua để biết rõ về ý định của mẹ mình đi.
Buồn bã Mạnh Phong khoát tay:
- Không cần đâu.
Giọng Hải Đường đầy kiêu hãnh:
- Đọc cũng không thừa đâu, Mạnh Phong ạ. Đọc để biết mình nên làm gì chứ.
Mạnh Phong chỉ còn biết cầm lấy mà đọc một cách vô cảm.
Những lời lẽ trong lá thư này càng thống thiết và bi thương. Mạnh Phong cũng không để tâm xem người đàn bà với cái tên quyền quý ''Tôn Nữ Kim Ngân'' kia là ai mà mẹ mình tôn kính như vậy?
Bức thư đầy những lời lẽ thống thiết như những lời xưng tội của một tín đồ đang quỳ trước mặt đức cha:
"vì tính nhân đạo của một con người đối với con người nên anh ấy đã cưu mang săn sóc mẹ con em. Thâm tình vượt xa tình cảm của hainguời khác phái nhưng tụi em chỉ tôn trọng, yêu quý nhau như đôi bạn tri âm tri kỉ thật sự không có chuyện gì mờ ám làm đổ vỡ hạnh phúc lứa đôi, lẫn cuộc sống an lành bình yên của gia đình chị cả.
Thế mà miệng đời oan nghiệt đàm tiếu, chị vì hiểu lầm mà bồng con bỏ đi...
Đọc xong đoạn thư đó, Mạnh Phong cảm thấy bàng hoàng, thương cho sự cam chịu của mẹ và thương cả người đàn bà nọ. Chỉ vì nỗi ghen tuông vô cớ mà tạo ra cảnh ly tan của một gia đình đang hạnh phúc ấm êm.
Hải Đường lại cất giọng xấc xược:
- Thấu tình đạt lý rồi chứ?
Mạnh Phong đứng khá lâu với sự trâm tư và những tiếng thở dài liên tục. Cố nén xúc động, anh nói nhỏ:
- Không ngờ... tôi bôn ba vất vả ngần ấy nắm, giờ thì phải phủi sạch.
Hải Đường cười phì một cách bất lịch sử:
- Anh đang tiếc nuối hay than thở vậy Mạnh Phong?
- Không.
- Của thiên trả địa hay "của cha" thì trả lại cho "con cái" họ là điều đương nhiên anh đâu có gì mà tỏ ra đau khổ như vậy hả? Yên trí đi! Hải Đường này cũng biết điều lắm.
Ngạo mạn đến thế là cùng. Mạnh Phong nghe lòng ấm ức mà không sao thốt ra lời. Hai Đường được nước, cô vênh mặt lên phán:
- Ngày mai, hãy mời luật sư đến đây cho tôi.
- Hải Đường à?
- Gì chứ? Hay ông còn bán tin bán nghi tôi giả mạo như bích Trâm trước đây? Nè! Giấy tờ khai sinh rõ ràng đó.
Hải Đường lại ném ra bàn những thứ giấy cần thiết để chừng minh thêm cho lời nói của mình.
Đôi mắt cô đảo một vòng, men chiến thắng như bừng lên trong con ngườI chứa đầy tham vọng, Hải Đường cười nữa miệng đầy cao ngạo rồi nhìn Đằng Vân soi mói:
- Còn cô, nãy giờ chắc đã vểnh tai nghe rõ sự thật mười mươi này rồi chứ?
Hiểu thân phận này rồI chứ? Hiểu thân phận hiện tại của mình rồi, phải không?
Gia sản này là của cha tôi để lại. Cái ông chủ gì tàn tật kia chỉ là kẻ bá vơ mà ông sơn cố tình đem vào thế vai trò con trai ông chủ họ Chu đã không còn nữa.
Gia đình cô thiếu nợ họ Chu tôi đó. Rất tiếc tôi không phảI là đàn ông đẻ chọn cô làm vật thế thân. Cô hiểu tôi nói gì rồI đó, tự mà lo liệu đi.
Đằng Vân nãy giờ ngồI chết trần trên ghế mà không sao hiểu được câu chuyện này từ trong truyện cổ tích nào chui ta chăng?
Đằng Vân cúi mặt, thật sự lo sợ khi biết rõ thân thế Hải Đường. Bây giờ nghe chính miệng cô tuôn ra một tràn dài vừa khinh vừa nhắc nhở đó. Cô không biết đường toan liệu. Đối với Đằng Vân thì sao cũng được, nàng chỉ thương cha mẹ. Cuối đời người rồi chẳng biết đi đâu về đâu nếu như căn biệt thự bị phát mãi để trừ nợ. Cô thở dài với bao lo âu thầm kín mà không tiện phân giải cùng ai được.
Những giọt nước mắt chưa tuôn trào, cô thèm được khóc vô cùng. Giá như khóc ra được sẽ giúp cô vơi đi một phần sự căng thẳng. Nhưng nghĩ đến thái độ dương dương tự đắc của Hải Đường, Đằng Vân cố dằn lòng. Cô cắn chặt bờ môi nén tiếng khóc.
Làm sao ai có thể hiểu được tâm sự của một người con gái từng sống trên nhung lụa, chăn êm nệm ấm, được cung phụng đầy đủ, giờ phải long đong với số phận nghiệt ngã, trái tim yêu của cô vừa mở ngõ giờ đã bị đóng sầm lại một cách oan nghiệt.
- Đằng Vân! Cô nghe tôi nói chứ?
Hải Đường cất lên bằng giọng hết sức trịch thượng:
- Cô cứ nói. Dù nuốn dù không tôi vẫn phải nghe kia mà.
Đằng Vân phản ứng bằng một vẻ vừa thản nhiên vừa cam phận.
- Trời ạ? Tôi không nghe lầm chứ?
Hải Đường cười hài lòng và gật gù tiếp:
- Kể ra cô là người cứng đầu cứng cổ nhất nhưng thức thời. Được rồi, coi như tôi thông cảm cho bước đường cùng của cô. Từ nay, cô sẽ là con sen cho tôi... cho đến khi nào trừ hết số nợ.
Rồi cô lại bật chuỗi cười giễu cợt:
- Nhưng xem ra cả cuộc đời cô kể như hết rồi đó. Biết đâu đến khi nhắm mắt xuôi tay, cô vẫn chưa cấn hết số nợ của ông già nữa không chừng.
- À, còn nữa, cô phải tuyệt đối vào vai trò con ở, không được léng phéng chuyện tình cảm lứa đôi. Nhất là không được thân thiện mồi chài tình cảm của Mạnh Phong đó nghe.
- Hải Đường, cô không có quyền ra lệnh đó đâu.
Hình như cả Mạnh Phong đều phản ứng mạnh và bật thốt lên cùng một lúc.
Ra hiệu cho Đằng Vân cho bằng mắt, Mạnh Phong dõng dạt nói:
- Tôi yêu Đằng Vân đó là điều tôi cần nói cho cô biết đấy, Hải Đường ạ.
Đừng nên can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của người khác có được không? Tôi sẽ bảo vệ tình yêu của mình:
- Vậy hả?
Hải Đường nói như nhạo báng:
- Như vậy là anh không thông suốt những lời lẽ trong thư à? Hay là anh cố ý không thèm hiểu? Đừng để mẹ anh nơi lòng đất hoang lạnh, mãi mãi hồn vất vơ vì sự bất nghĩa của thằng con trai.
- Cô đừng nói quá cay độc như thế!
Hải Đường cười đắc thắng:
- Chỉ tại anh muốn chống đối. Tôi nói thật đó, tôi có quyền cấm cản những quan hệ tình ái của anh, kể cả việc tôi phải bắt xác hay giữ hồn anh.
- Cô...cô...
Sà xuấng bên Mạnh Phong, Hải Đường nũng nĩu:
- Cô, cô hoài à. Em chứ. Anh không nhớ những gì mẹ dặn trong thư sao?
Rồi Hải Đường nhẹ giọng:
- ''Con phải cưới cô gái con ông Chu đó dù đó là một đứa con gái xấu xí hay bất hạnh nhất trên đờí'. Nhưng mà nè, em cũng xinh đẹp như ai chứ đâu phải tệ hả anh?
Hải Đường nói mà mắt liếc về phía Đằng Vân như thể nhìn thấy nét xót xa tê tái của Đằng Vân. Cô đã đốn ngã được đối phương bởi sự việc này, cho nên cô tha hồ tấn công:
Chúng mình sẽ cưới nhau ngay, Mạnh Phong nhé! Có như thế tâm nguyện cuối đời của mẹ anh và cha em đều thỏa đáng. Em tin chắc cả hai sẽ vui lòng nơi chín suối và anh cũng làm tròn trách nhiệm ''hiếu nghĩa vẹn tình''.
Mạnh Phong la lên phản bác:
- Không Sẽ không bao giờ có hôn lễ hay tình yêu gì giữa tôi và cô cả, Hải Đường ạ.
- Anh đừng nói gì nữa hết. Em đã quyết định. Dù em không yêu anh hay ngược lại, anh không yêu em gì cũng mặc, nhưng anh vẫn phải là chồng của em, em không buông tha anh đau.
Bật dậy, Mạnh Phong rắn rỏi nói:
- Tôi thà chấp nhận làm tôi tớ cho cô để trả ơn nghĩa xa xưa chứ không yêu hay làm chồng loại người thâm hiểm như cô.
- Anh... anh...
Hải Đường lắp bắp. Sự giận giữ làm cô không còn bình tĩnh để vờ mềm mỏng nữa. Cô hung hăng như một con hổ bị trọng thương với những lời thoá mạ thậm tệ.
- Với số nợ mà ông già nó đã gây ra, liệu ở đợ trừ đến mấy đời mới xong.
Anh có thể chờ đợi và bảo vệ tình yêu đó không. Đừng nói lời yêu đương nó trước mặt tôi. Đừng chọc tôi giận.
Giọng Hải Đường càng lúc càng đanh lại. Cô ngầm lộ rõ sự ghen hờn với Đằng Vân và cô bỗng cười khan:
- Anh đừng có dại nhé. Mạnh Phong! Coi như là ''chuột sa hũ nếp'' rối đó, tha hồ mà gặm nhấm, đục khoét, nhé! Đừng có khờ khạo làm thân con ếch... kêu thấu ông trời, nhé!
- Hải Đường! Cô thật là trơ tráo.
- Tôi vậy đó! Các người cứ chống mắt mà coi những gì tôi nói được, tôi sẽ làm được.
Nói xong, cô nện gót giày rời khỏi phòng khách bỏ mặt những người ngồi đó với tâm trạng riêng. Và cô tự ban cho mình một nụ cười đắc ý, ngạo nghễ khác thường.