Số lần đọc/download: 2205 / 55
Cập nhật: 2017-08-27 08:11:09 +0700
Chương 5
T
rước khi ngồi vào xe, Vũ Minh Văn rút điếu thuốc lá trong cái hộp đựng thuốc bằng vàng dẹt gắn lên môi. Chiếc bậc lửa Dunhill- thứ hộp quẹt máy mà từ lâu tôi vẫn ao ước mà chưa có - vàng óng ánh trên những ngón tay dài như ngón tay nghệ sỹ của y. Văn đứng trong ánh nắng buổi sáng nên chiếc hộp quẹt sáng lên như phát ra tia điện. Y hít vào một hơi khói dài, thở ra không gian và bảo tôi:
- Hôm nay là ngày cuối cùng chú đưa tôi tới văn phòng Pacific.
Tôi không nói gì. Ngồi vào xe, Văn lại nói:
- Hạ mui xuống Quang. Sáng nay trời nắng đẹp, moi muốn sưởi nắng cho đời tươi.
Chiếc Mercury, ngoài nhiều máy móc tối tân, có một hệ thống tự động bỏ mui, giương mui rất hiếm có. Xe mui sắt nhưng chỉ cần nhấn một nút điện, cả cái mui sắt thép nặng đó từ từ giương lên cao rồi êm ái xếp vào thùng xe sau. Dễ dàng và giản tiện. Xe đang chạy cũng có thể giương mui. Đã mấy lần kể từ ngày được lái nó, tôi đã biểu diễn trò giương mui khi xe đang chạy giữa phố đông cho bà con đi đường lé mắt chơi.
Tôi làm theo lời Văn, mui xe được giương lên và xe ra khỏi vila.
Hôm nay là ngày cuối cùng Vũ Minh Văn còn là Giám đốc Pacific Trading Co. Mọi việc bàn giao đã xong. Từ sáu giờ tối nay, Văn không còn có chức vụ gì nữa. Tôi nhìn mặt y trong kiếng chiếu hậu. Y bình thản như không. Tôi thầm thán phục y vì sự bình thản ấy.
Tuy mất chức và sắp vỡ nợ, sắp nhà tan, cửa nát, sắp mất người đàn bà mà y yêu dấu nhất đời, Văn vẫn thản nhiên. Vẻ mặt "phot ang le", tôi phải công nhận y là sự phụ.
Văn phòng Pacific hôm nay cũng có một vẻ khác lạ. Nhân viên ở đây lẽ tất nhiên cũng biết rằng ông Giám Đốc Vũ Minh Văn của họ chỉ còn tới đây ngày hôm nay nữa mà thôi. Bộ mặt cả mấy em nữ thư ký mỗi ngày vẫn tươi hơn hớn hôm nay cũng ỉu xìu xìu. Tôi thấy quang cảnh văn phòng này giống như cảnh một nhà có đám ma.
Tôi đưa Văn vào tới văn phòng riêng của y. Y bảo tôi:
- Chiều nầy khi Quang đến đón tôi, nhớ mang theo một cái thùng sữa.
Tôi hiểu. Cái thùng đó để đựng những chai rượu chưa uống của Văn.
Tôi trở về Vila..
Chiếc Dauphine trắng đã nằm trong nhà để xe. Sự có mặt của chiếc xe này ở đây có nghĩa là Hồng Loan đã về nhà.
Tôi cần gặp nàng sáng này để nói chuyện nhiều với nàng.
Tôi lên nhà trên.Bây giờ, tôi đã có quyền đi lại tự do trong ngôi nhà nàng, vị phòng riêng của tôi cũng ở đây. Tôi vào nhà và lắng tai nghe. Nhà không có một tiếng động nhỏ. Tôi đi tới trước cửa phòng riêng của Hồng Loan. Trong phòng cũng êm vắng. Tôi xoay nhẹ nắm đấm cửa. Cửa không khoá. Tôi mở cửa nhìn vào.
Giường ngủ của nàng hiện ra ngay trước mặt tôi. Khăn trải giường nhàu nát. Bộ đồ bằng nylon, cái soutien, cái slip màu trắng hồng bỏ nằm trên giường. Và cửa phòng tắm hé mở. Có tiếng nước chảy từ từ trong đó vọng ra. Hồng Loan đang tắm.
Tôi vào phòng, đàng hoàng tới ngồi trên chiếc ghế mây nơi chân giường, lấy thuốc ra hút. Tôi ngồi đó và nghĩ đến Hồ Mậu, người chồng tự tử của nàng. Mấy năm trước đây, có một buổi sáng nào đó, Hồ Mậu cùng ngồi hút thuốc là chờ Hồng Loan tắm như tôi hôm nay. Những tài liệu đó ký giả Minh Tâm tìm dùm cho tôi biết rằng nhà chức trách khi điều tra về cái chết của Hồ Mậu, có nghĩ rằng Hồ Mậu bị vợ giết chết bằng cách đẩy té ra ngoài cửa sổ lầu. Nghi ngờ nhưng vì không có bằng cớ nên đành bó tay. Khi thoạt đọc những bài báo đả động xa xôi đến sự nghi ngờ đó, tôi đã không tin, nhưng bây giờ tôi ngả về phần tin nhiều hơn là không. Vì tôi đã được chứng kiến cảnh Hồng Loan xốc Văn đứng dậy. Tuy tiều tụy vì rượu, Văn hãy còn nặng lắm. Tôi đã phải xốc y lên lầu, tôi biết. Nếu Hồng Loan có đức sức để xốc Văn lên, nàng cũng có thừa sức để đẩy Hồ Mậu qua cửa sổ.
Và tôi nghĩ đến chuyện nàng có thể đẩy tôi qua cửa sổ. Tất nhiên nàng cũng muốn tôi chết lắm. Tôi đã cản chân nàng. Nhưng nếu nàng đẩy tôi qua cửa sổ, tôi sẽ không chịu rớt một mình. Sẽ có nàng cùng rớt xuống đất với tôi.
Sau chừng năm, sáu phút, tiếng nước chảy ngưng. Tôi nghe tiếng nàng khẽ hát trong phòng tắm. Có tiếng thủy tinh chạm nhau; không nhìn trộm, tôi cũng biết nàng đang mở nút chai eau de cologne trong đó. Rồi nàng bước ra.
Nàng chưa bận quần áo. Người nàng được quấn trong chiếc khăn tắm lớn màu hồng.
Mắt chúng tôi chạm nhau.
Nàng đứng yên, một tay chăn nút khăn tắm trên ngực, tay kia còn đặt trên nấm đấm cửa phòng tắm. Chưa điểm trang, không son phấn, trông nàng trắng hơn nhưng vẫn đẹp, vẫn quyến rũ. Tôi tưởng tượng lúc đó làn da nàng thơm mát đến là chừng nào. Tôi mỉm cười trong khi đôi mắt nàng nhìn tôi lạnh như đá:
- Hê lô...!
Tôi bắt chước người Huê Ky chào nàng bằng tiếng "hê lô" vô nghĩa và có vẻ khinh thường, hổn xược, hoặc ít nhất, cũng bất lịch sự.
- Ai cho phép anh vô đây?- Nàng trừng mắt- Đi ra ngay.
- Tôi cần nói chuyện với cô. Chuyện quan trọng.
Người thiếu phụ lạnh lùng, gay gắt với tôi hôm nay khác hẳn với người thiếu phụ đa tình, nồng nàng rủ tôi đi ngày hôm qua.
- Tôi không nói chuyện với anh. Đi ra. Mau...
Tôi vẫn cười:
- Tôi chắc cô cũng đã nói những lời cô vừa nói với Hồ Mậu. Cô còn nhớ Hồ Mậu là ai không? Nếu tôi không chịu ra, cô sẽ làm gì tôi? Cô sẽ đẩy tôi qua cửa sổ chăng?
Nàng cũng bình tĩnh không kém gì Văn, một khả năng trấn tĩnh ít người có. Hồi này tôi vẫn thán phục sự "phớt tỉnh" của Văn, giờ đây tôi lại có dịp thán phục Hồng Loan.
Nét mặt nàng không đổi thay khi tôi nói đến người chồng đã chết bí mật của nàng, nhưng làn môi dường như mím chặt hơn. Tôi hiểu rằng dù nàng bình thản khi nói đến Hồ Mậu, tôi cũng đã chạm vào nhược điểm của nàng.
Nàng đi tới ngồi vào bàn phấn. Nàng quay lưng lại tôi nhưng nàng vẫn trông thấy tôi trong tấm kiếng bàn phấn và ngược lại, tôi cũng vẫn nhìn rõ mặt nàng.
Nàng cầm bàn chải chải tóc.
- Tôi yêu cầu anh đi ra-Nàng nhắc lại- Nếu anh không chịu...tôi sẽ la lên, tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát.
Tôi đã thắng điểm nàng. Giờ đây, nàng không còn đàn áp được tôi nữa. Khi nàng đã phải ngỏ ý nhờ cảnh sát can thiệp tức là trước sự tấn công của tôi, nàng đã yếu thế rất nhiều.
Tôi cười khẩy:
- Cô còn chờ gì nữa mà không la lên đi? Nhà có điện thoại, cô gọi cảnh sát tới đi chứ? Cảnh sát sẽ khoái lắm khi họ được nghe chuyện cô định giết Vũ Minh Văn đêm qua. Họ thích nghe những chuyện loại đó lắm. Thích nghe như trẻ con thích truyện cổ tích vậy.
Nàng đặt bàn chải xuống bàn và từ từ quay lại nhìn tôi. Bây giờ, tôi thấy mặt nàng trắng bệch.
- Anh nói chi?
Nàng làm như không nghe rõ.
- Cô cần tôi nhắc lại ư? Tai cô thính lắm kia mà?- Tôi cười khẩy và mỉa mai. Không sao, tôi vẫn nhắc lại để cô nghe lần nữa. Tôi nói đến vụ cô âm mưu giết Vũ Minh Văn đêm qua. Nếu cô gọi cảnh sát tới đây và tố cáo tôi vô phòng này để...hiếp cô, tôi sẽ kể cho họ nghe chuyện đêm qua.
Nàng giả vờ như thật:
- Anh nói cái chi tôi không hiểu. Bộ anh say rượu sao?
- Thôi đứng giả vớ vẫn nữa.- Tôi nghiêm mặt.-Cô không phải là con nít, tôi cũng vậy. Tôi vô đây hôm nay không phải là cốt để nhìn trộm cô lúc cô tắm, tôi muốn nói với cô về một chuyện quan trọng đến cả cô và tôi: chuyện Vũ Minh Văn và số bạc bảo hiểm nhân mạng của hắn. Cô muốn hắn chết để cô hưởng tiền bồi thường. Vì hắn không đau ốm gì cả nên hắn còn sống lâu và vì thế, đêm qua cô định giết hắn.
Nàng lắc lắc đầu:
- Anh mơ ngủ hay anh điên? Anh bày đặt gì mà kỳ cục vậy? Ai mà tin nổi anh cái chuyện đó?
- Rất nhiều người tin tôi. Cô đã một lần hưởng tiền bảo hiểm nhân thọ của một người đàn ông yêu mê cô, người ấy là Hồ Mậu. Cảnh sát cũng như nhân viên điều tra của hãng bảo hiểm hãy còn nhớ cô, tên cô đã nằm trong sổ đen của họ, bây giờ nếu người chồng thứ hai của cô cũng lại chết một cách bí mật và cô lại đòi hưởng tiền bảo hiểm, người ta sẽ không để cho cô yên đâu. Tin đi...
Lần này, Hồng Loan mất vẻ bình thản. Mắt nàng trắng xanh và tôi thấy bàn tay nàng run run. Nàng ngồi im. Tôi tiếp:
- Cô lại định bổn cũ soạn lại với Vũ Minh Văn. Vì vậy, cô đuổi hết người làm. Cô không làm. Cô không thể để cho ai chứng kiến cuộc giết chồng của cô...
- Anh bày đặt. Tôi chẳng hiểu anh nói chuyện gì...
Tuy miệng nói vậy, tôi đủ thấy là tâm can nàng đã bị xao động mạnh.
Tôi cười gằn:
- Cô không hiểu, cảnh sát sẽ hiểu. Không phải cứ làm rồi chối biến đi là xong đâu. Đêm qua, vì quá sốt ruột, cô muốn cho chồng cô chết nhưng vì có tôi suốt ngày đêm ở bên hắn, cô giá vờ thân tình với tôi, rủ tôi đi chơi để rồi bỏ rơi tôi ở mãi tận bờ sông Biên Hòa. Cô đã mang theo sẵn chìa khóa "công tắc" xe. Cô yên trí là tôi không sao về kịp. Nhưng số hắn chưa chết. Tôi phát giác kịp thời mưu định của cô. Nhưng việc tôi về kịp đêm qua là một cái may mắn lớn cho cô. Cô hãy vãnh tai ra mà nghe cho rõ. Cô tưởng hắn say khướt? Cô tưởng hắn say nên không biết gì? Cô lầm. Hắn tỉnh như sáo. Hắn chỉ giá vờ say để dò xét cô, để biết về lòng dạ cô. Hai nữa, dù cho đêm qua hắn có say thật đi chăng nữa, dù cho hắn có lái xe đi và bị đụng chết, mưu cơ của cô cũng chưa được hoàn hảo lắm đâu.
Nàng quay lại kiểng tay cầm bàn chải và tiếp tục chải mái tóc dài:
- Thấy mặt anh, tôi đã biết ngay là anh sẽ đem lại cho tôi nhiều rắc rối- nàng nói nhỏ như nói một mình-Bây giờ anh định làm gì? Báo cho cảnh sát biết chăng?
Khá rồi. Tôi nghĩ thầm. Như vậy là nàng đã không chối nữa và từ bây giờ, tôi đã có thể nói vào chuyện tôi muốn nói với nàng.
- Không. Tôi sẽ không nói gì với cảnh sát, tôi cũng sẽ không nói gì hết với Vũ Minh Văn. Tôi muốn cộng tác với cô thực hiện vụ này. Cô phải nhận rằng đây là một vụ quá lớn đối với cô. Một cô nhìn nhận điều đó rồi, chúng ta sẽ thảo luận ký với nhau để đặt một kế hoạch. Làm hắn chết thì dễ rồi nhưng hắn chết mà cảnh sát không sao buộc tội được mình, mà mình được hưởng số bạc bồi thường mới là điều quan trọng.
Nàng có vẻ thấm lời tôi nói. Nhìn mặt nàng trong kiến, tôi thấy nàng đã dần mất vẻ lo sợ, bây giờ nàng tò mò muốn biết tôi sẽ còn nói những gì nữa nhiều hơn là bực bội và sợ hãi.
Tôi chậm rãi tiếp:
- Tôi biết cô nóng ruột, nhưng nóng ruột không được. Cố nhân đã dạy: dục tốc bất đạt. Cô hiểu nghĩa là gì không? Nghĩa là cái gì làm vội là hỏng. Phải có kế hoạch mới được. Tôi hiểu rõ tâm trạng cô. Cô là vợ hắn. Hắn chết cô sẽ được hưởng số bạc 16 triệu bảo hiểm nhân mạng của hắn. Xong, nếu cứ cho hắn chết, có thể hắn sẽ chết sau cô. Cô muốn hắn chết ngay bây giờ…nhưng không đâu. Ngoài những anh cảnh sát diều hâu còn có bọn nhân viên điều tra của hãng bảo hiểm nữa. Bọn đó còn tinh ma và ác ôn hơn cả cảnh sát.
Tôi cố trấn tĩnh để có thể bình thản giảng giải và thắng nàng bằng lời nói. Đây là lần đầu tiên tôi thuyết phục nàng, nếu tôi thất bại, tôi khó có dịp nào tốt hơn để thắng nàng:
- Tôi đã có thời công tác với bọn bảo hiểm. Họ ác ôn và tàn nhẫn lắm. Với người đàn bà nào khác thì may ra còn có thể nhưng cô thì khác, đã một lần có rắc rối với Hồ Mậu. Nếu lần này cô lại cho Vũ Minh Văn đi tàu suốt, họ sẽ lôi vụ án Hồ Mậu và cô chắc chắn sẽ bị toà án tình nghi. Từ nghi ngờ họ sẽ tìm ra sự thật không khó.
Nàng dụi điếu thuốc lá lên đĩa gạt tàn:
- Anh đã nói xong chưa?
- Gần xong. Điều tôi cần nói nhất với cô là cô không thể giết Văn lúc này được. Cô nên tử tế với hắn. Hắn sẽ chết, không lâu đâu. Hắn sẽ chết vì tai nạn. Nếu cô tử tế với hắn, hắn có thể cảm động và để cho cô hưởng bảo hiểm của hắn…tôi khuyên cô.
Nàng ngắt lời:-Bao giờ tôi cần khuyên, tôi sẽ cho mời anh. Còn bây giờ anh đi ra khỏi đây.
Nàng đứng dậy và đứng trước mặt tôi. Tôi cũng đứng dậy:
- Văn nói với tôi rằng Loan lạnh như một cây nước đá. Tôi không tin. Tôi muốn thử xem Loan lạnh hay nóng
Nàng không nói gì nhưng tôi thấy đôi mắt nàng sáng lên.
- Chỉ có hai chúng ta trông tòa nhà rộng, tôi nghĩ đây là một dịp tốt để tôi thử.
Tôi đứng sát nàng, tôi vòng tay ôm ngang mình nàng. Bàn tay phải của nàng bay lên má tôi nhưng đã đề phòng trước, tôi vung tay trái ra nắm chặt cổ tay nàng. Tôi vừa bẻ quặt tay nàng ra sau lưng vừa kéo nàng vào tôi. Tôi hôn mạnh lên môi nàng
Trong một lúc rất lâu, toàn thân nàng bất động, cũng như khúc gỗ, làn môi cũng lạnh và cứng. Rồi nàng thay đổi đột ngột và rất nhanh, thân mình nàng chợt mềm dịu trong vòng tay tôi, miệng nàng hé ra và nàng dựa tay lên ôm ghì tôi
Hai mươi phút đồng hồ sau đó, tôi vào phòng tắm và mở nước hương sen đứng tắm. Tôi cảm thấy thoải mái và lạc quan. Những gì tôi tiên liệu đều tỏ ra đúng với sự thật. Hồng Loan không phải là một thạch nữ. Nàng rất đa tình và thèm khát tình yêu. Chỉ vì nàng không yêu cũng không ưa Văn nên nàng mới lạnh với hắn.
Tôi bận y phục trong phòng tắm và khi tôi trở ra, nàng nằm dài trên giường, trên thân nàng phủ tấm mền mỏng màu vàng, tóc nàng xõa trên gối. Làn da trên hai má nàng có vẻ hồng hơn. Sau cơn ân ái, trông nàng trẻ hơn và tươi hơn trước đó nhiều.
Tôi đứng yên một lúc ngắm nàng. Nàng chuyển động thân mình như một con mèo lười biếng, mở mắt nhìn và hỏi tôi:
- Như vậy nghĩa là anh tin rằng tôi không có hy vọng nhỏ nào có thể chạm tay được vào số tiền bảo hiểm nhân mạng của hắn ư?- Loan không thể nào nói đến chuyện khác sao?
Tôi bỗng nhiên bất mãn vì sau cuộc ân ái với tôi, lời nói đầu tiên của nàng vẫn là chuyện tiền, từ lúc tôi ôm nàng, nàng không nói với tôi tiếng nào hết.
- Tại sao lại không nói đến tiền? Nàng hỏi lại tôi- Tiền quan trọng lắm chứ? Anh thử nghĩ coi mình có thể làm được bao nhiêu chuyện nếu mình có số bạc 10 triệu đồng?
Tôi ngồi xuống bên nàng:
- Hắn có nói với tôi rằng hắn sẽ không để cho Loan đồng nào đâu. Có lẽ hắn đã đổi di chúc khác rồi, Loan đừng mơ mộng gì nữa.
Nàng cầm điếu thuốc lá, tôi đánh lửa cho nàng, nàng nói qua khói thuốc xanh:
- Hôm nay, hợp đồng của hắn với Công Ty hết hạn. Từ mai, hắn sẽ ở nhà suốt ngày. Hắn sẽ suốt ngày say sưa. Nhưng rồi rượu cũng hết. Sẽ không còn ai bán chịu cho hắn nữa. Bọn chủ nợ sẽ tới. Tôi chỉ còn có nước xách valy đi ra khỏi nhà này trước khi nhà bị tịch thâu.
- Loan sẽ đi đâu?
- Tôi cũng có ít tiền để dành, với một số nữ trang. Không nhiều nhưng cũng đủ cho tôi sống chờ bắt được một thằng giàu khác. Vũ Minh Văn vỡ nợ, nhưng đời này còn thiếu gì thằng giàu tiền chỉ muốn có đàn bà để cung phụng.
- Chẳng nên bỏ đi sớm quá, Loan nên ở đây đến phút đổ vỡ cuối cùng. Biết đâu hắn lại chẳng có lối thoát nào mà chúng ta không biết?
Nang thốt ra một tiếng thở dài nhiều khinh thị hơn là buồn rầu:
- Lối thoát gì nữa? hắn chỉ còn có một lối thoát: chết. Không, tôi đã mất nhiều thì giờ với hắn quá rồi. Tôi không còn trẻ trung gì nữa. Thời gian đối với tôi bây giờ rất quí. Tôi phải đi trước. Tôi lo thân tôi được mà. Không có Vũ Minh Văn, tôi cũng không đến nỗi đói.
- Chưa chắc đâu. Tôi thấy Loan hành động còn nhiều sơ hở lắm. Loan đã làm hư vụ Vũ Minh Văn. Loan cũng không khéo léo gì lắm với vụ Hồ Mậu. Nói thật đi…Loan giết Hồ Mậu? Chính Loan đẩy Hồ Mậu qua cửa sổ?
Nàng nhắm mắt lại và nàng lắc đầu như chuyện đó làm cho nàng khó chịu:
- Không …không…hắn say rượu. Hắn té nhào qua cửa sổ mà. Tôi có thể cứu hắn khỏi chết nhưng vì chán nản quá, tôi để mặc. Nếu tôi có tội, chỉ là tôi đã không chịu cứu hắn.
Tôi nghĩ nàng nói dối, nhưng tôi thấy không nên dồn nàng đến chân tường làm gì. Nàng có giết Hồ Mậu, anh chồng cù lần cũ của nàng hay không, với tôi chẳng có gì là quan trọng.
Nàng mở mắt, ngồi dậy và nói, giọng quả quyết:
- Tôi đi trước khi hắn về đến nhà chiều nay…
- Đừng, nên ở lại vài ngày nữa. Tôi ngừng lại vì tôi thấy tôi vừa năn nỉ nàng. Tôi muốn nàng ở lại vì tôi nhiều hơn là vì Văn.
Nàng ngồi lên, tấm mền tuột xuống, nàng lắc mạnh cho mái tóc bay hết lên vai:
- Được rồi. Sáng mai tôi sẽ đi sớm.
Tôi lại thấy thèm muốn nàng. Tôi ôm lấy nàng đẩy mạnh:
- Làm cái gì vậy?
Tôi muốn tát vào mặt nàng. Bởi vì tôi thấy nàng không hề nể nang gì tôi hết. Với nàng, cuộc ái ân vừa qua không để lại một chút ảnh hướng nào.
° ° °
Bốn giờ đúng, tôi đẩy cửa văn phòng riêng của VMV.
Văn đang ngồi viết, Y ngước lên nhìn tôi:
- Xếp những chai rượu đem ra xe trước đi. Sắp xong rồi.
- Tôi đem theo hai cái thùng giấy. Tôi xếp xong mấy chục chai rượu vào đó thì Văn cũng viết xong. Y bỏ tờ giấy vừa viết vào một bì thư, dán lại và bỏ thư vào túi. Xong, Y đứng dậy, xoa tay, nhìn quanh:
- Xong cả rồi. Đi là vừa.
Có tiếng người gõ nhẹ lên cửa phòng rồi cánh cửa mở, một em thư ký hiện ra giữa khung cửa, đó là một thiếu nữ cao và gầy, người ngực dẹp lép như một tấm gỗ- loại ngực dẹt mà người ta gọi là ngực «đồng hồ Omega »-em trạc hai mươi lăm tuổi và có vẻ vẫn còn chưa chồng. Trên bộ ngực và khổ người cá mắm của em cũng chẳng cần hỏi nghề nghiệp của em, người kém thông mình nhất cũng biết ngay là em nghề nữ thư ký đả cơ khí từ, tức là thư ký đánh máy. Em còn có vẻ đặc biệt thư ký nhà nghề ở điểm có một cặp kiến trắng cận thị nằm chình ình trên sóng mũi. Tôi nhìn em bước vào và nghĩ rằng em chỉ suốt đời làm nữ thư ký đánh máy và em chẳng có hy vọng gì có thể lấy được chồng bảnh trai.
Em bẽn lẽn, ngượng nghịu với một bó hoa trên tay. Em còn cầm một cái hộp nhỏ tôi đoán em là đại diện cho nhân viên công ty Pacific vào ngỏ lời chào tạm biệt ông cựu giám đốc.
Em đến gần bàn, đặt bó hoa và cái hộp giấy lên bàn trước mặt Vũ Minh Văn.
- Thưa…thưa ông Giám Đốc- em lí nhí nói- tất cả anh chị em chúng em đều rất buồn khi thấy ông giám đốc sẽ..không còn tới đây nữa…chúng em thành thật kính chúc ông được vạn sự như ý với chức vụ mới.
Chắc em nữ thư ký đã học thuộc lòng câu nói đó và em cũng chỉ nói được có thế. Em xúc động thực tình, Vũ MinhVăn nhìn ngây người nữ thư ký. Có thể y không ngờ đến phút cuối cùng, y còn được nhân viên cử người vào chào. Từ ngày làm giám đốc cái hãng buôn tư này, chắc y chẳng thân mến gì lắm với nhân viên.
Em nữ thư ký xúc động và Vũ Minh Văn cũng xúc động, Văn cầm bó hoa tươi lên. Y muốn nói một lời cảm ơn gì đó với em nữ thư ký nhưng y nghẹn lời. Y và em nữ thư ký đứng trân trân nhìn nhau một lúc lâu rồi em nữ thư ký bắt đầu sụt sịt khóc.
Văn lượm cái hộp giấy bỏ vào túi, tay cầm bó hoa, tay xách cặp, bước vội ra khỏi văn phòng. Mặt y lúc đó có cái vẻ thê lương mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Tôi xách hai thùng rượu theo y vào xe.
Đặt bó hoa lên nệm xe, Văn bảo tôi:
- Về nhà trước đã.
Tôi làm theo lời.
Khi về tới nhà, con xúc động của Văn đã qua, Y xuống xe, tay cầm bó hoa, miệng cười buồn;
- Kể cũng lạ. Ở đời có những kẻ mình không chú ý tới nhất thì lại chú ý nhiều tới mình và coi trọng mình. Bọn nhân viên văn phòng nào cũng bạc bẽo. Nhiều thằng nhiều con ở đó được tao che chở, cứu cho khỏi bị mất việc, cho tăng lương…nhưng đến khi tao mất chỗ thì không thấy mặt đứa nào hết. Cô gái tặng hoa tao lại là người mà tao không biết tên khôi hài mỉa mai thật.
Y đặt bó hoa tươi lên ngắm rồi như gạt bỏ những ý nghĩ đen tối ra khỏi óc, y bảo tôi:
- Mang rượu lên phòng cho tao. Ít nhất tao cũng còn có rượu. Đi đâu thì đi, đến tám giờ tối nay lên phòng. Có việc nhờ chú. Chắc đó sẽ là việc cuối cùng tao nhờ chú.
Khi tôi ra khỏi phòng, Văn đang bận cắm hóa vào cái bình, y gọi với:
- Quang…tí xíu nữa quên.
Y móc phong thư trong túi ra đưa cho tôi, phong thư tôi vừa thấy y viết trong văn phòng:
- Đem ngay thứ này tới địa chỉ ghi trên thư đưa dùm tôi. Đi đưa ngay đi. Nếu văn phòng họ đóng cửa rồi thì bỏ ngay vào thùng thư của họ. Nhớ nhe….
Tôi nhận thư và đi xuống xe, định đi đưa ngay thư cho Văn. Vào xe, tôi tò mò coi địa chỉ ghi trên bì thư và thấy đó là thư gửi cho Luật sư Lê Qui Thanh, Văn Phòng Luật Sư ở đường Gia Long.
Cái tên luật sư Lê Qui Thanh làm tôi thay đổi ý kiến. Tôi cần gặp Hồng Loan trước để hỏi về luật sư Lê Qui Thanh. Tôi chưa từng nghe nói đến tên luật sư Thanh trong gia đình này nhưng rất có thể ông ta là luật sư riêng của Vũ Minh Văn. Rất có thể bức thư này có liên can đến vấn để gia sản của Văn. Tôi cần mở ra coi trộm trước khi gửi đi.
Nhưng từ đó tới tám giờ tối, giờ Văn hẹn tôi lên phòng y, tôi không có dịp gặp riêng Hồng Loan. Tôi cũng quên mất chuyện bóc thư ra coi trộm.
Đúng tám giờ tối, tôi vào phòng riêng của Văn. Y ngồi trước cái bàn con, trên bàn có chai rượu đỏ, một cái ly. Đĩa gạt tàn thuốc là đầy ấp tàn thuốc, Văn có vẻ say. Dường như từ sau lúc về nhà, y chỉ ngồi uống rượu và ngắm bó hoa cắm trong bình, bó hoa đầu tiên y được người khác tặng trong đời.
Tôi biết là y say khi thấy mặt y tái mét và hai tay y run run. Nhiều giọt mồ hôi lấm tấm trên trán y và hai mắt y đục ngầu. Mắt y lóe lên một ánh sáng: kỳ dị. Chưa bao giờ tôi thấy một đôi mắt nào lạ đến thế.
- Vào đây, Quang,- Y nói hơi lớn tiếng- Ngồi đây
Y chỉ cho tôi ngồi sát cái ghế kê sát tường. Bên cạnh bàn, trước mặt y còn có một cái ghế đá nữa, tôi đoán y để dành cái ghế đó cho Hồng Loan.
- Toa đã đưa dùm moi cái thư tới văn phòng luật sư rồi chứ?
Tôi trả lời ngay:
- Dạ. Tôi đã đi đưa thư ngay từ chiều.
- Cảm ơn. Toa uống rượu không? Muốn uống cứ việc lấy, rót dùm.
Y đưa ly lên uống một hớp lớn rồi chậm rãi nói như thầy giáo giảng bài:
- Hôm nay sở dĩ moa mời toa vô đây là vì moa muốn toa sẽ là người làm chứng cho cuộc nói chuyện cuối cùng giữa moa và vợ moa. Rất có thể sau này toa sẽ được mời ra làm chừng trước tòa. Vì vậy, moa yêu cầu toa chăm chú nghe cho rõ có những lời gì được nói trong cuộc nói chuyện cuối cùng của moa. Toi chỉ cần nghe và nói lại đúng như sự thực thôi. Sẽ không có gì liên lụy hay làm phiền toa hết.
Tôi ngạc nhiêu không hiểu y định làm gì, nói gì… Tại sao y lại nhấn mạnh ở câu « đây là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa y và Hồng Loan »? Y định trả lại tự do cho nàng chăng? Nhưng tại sao tôi không hỏi. Dù y định làm gì đi nữa, tôi cũng sắp được biết rõ.
- Toa cứ ngồi yên. Nghe thôi. Không cần toa phải nói gì hết.
Dặn lại tôi như vậy. Y dửng dưng, loạng choạng đi tới cánh cửa phòng thông sang phòng riêng của Hồng Loan, Y đẩy cánh cửa mở hé, lớn tiếng:
- Loan…. Mời em sang đây.
Rồi Y trở lại ngồi xuống ghế.
Im lặng nặng nề một lúc khá lâu rồi có tiếng dép của Hồng Loan đi tới. Nàng có vẻ không sốt sắng đáp ứng tiếng gọi của Văn. Nàng vào phòng và đứng sững lại khi thấy đã có tôi ngồi đó.
Nàng hỏi cộc lốc:
- Chi nữa vậy?
- Em hãy bước vào và ngồi xuống đây- Văn chỉ cái ghế da- Tôi có chuyện cần nói với em.
Vẫn đứng yên bên cửa, HL hất hàm về phía tôi:
- Anh cần nói với tôi? Tại sao lại có mặt anh này?
- Chú Quang là người chứng của anh. Anh yêu cầu chú ấy dự thính cuộc nói chuyện này. Anh xin em lần cuối…em hãy vào ngồi đây nghe anh nói. Đây là lần cuối cùng em phải nghe chuyện anh. Sau đây, anh thề danh dự với em là anh sẽ không còn bao giờ làm phiền em nữa.
Môi Văn nở một nụ cười cay đắng:
- Ít nhất, anh cũng không còn bao giờ nói gì với em nữa. Tin đi..
Y nói một câu tiếng Pháp:
- Les mots ne parlent pas…
Giọng nói của y cho tôi cái cảm nghĩ là y nói câu đó một mình chứ không cốt nói cho Hồng Loan nghe.
Hồng Loan nhún vai. Nàng chầm chậm đi tới ngồi xuống ghế.
Văn đẩy hộp thuốc lá Abdulah tới gần nàng:
- Em có thể tự do hút thuốc…chuyện anh nói với em sẽ hơi dài.
Nàng có vẻ sốt ruột và khó chịu:
- Có chuyện gì cần nói anh nói đi. Mặc tôi.
Văn đốt một điều thuốc là mới, Y nhìn nàng rất lâu. Nàng thản nhiên nhìn đi nơi khác, mắt nàng cố tình tránh gặp mắt chồng.
Tôi ngồi nhìn cặp vợ chồng kỳ dị ấy. Hồng Loan để lộ vẻ khinh bỉ và coi thường chồng không cần giấu giếm. Sau cùng, Văn nhìn tôi, nói với tôi:
- Tôi thành thật xin lỗi đã làm phiền Quang. Chú chẳng liên can gì đến chuyện riêng của chúng tôi nhưng chú vẫn cứ phải nghe những chuyện không mấy đẹp riêng tư của chúng tôi.
Tôi nhận thấy Văn nói nhanh. Y như cố gắng nói thật rõ và dễ hiểu.
- Nhưng chú cần biết một vài chi tiết để có thể hiểu rõ câu chuyện tôi sắp nói với nàng…cách đây ba năm, tôi gặp Hồng Loan …ngày mới gặp nàng, tôi nghĩ rằng nàng là người đàn bà đẹp nhất Sài Gòn. Đẹp nhất thế giới nữa là khác và để được làm chồng một người đàn bà như nàng, tôi có thể hy sinh, chịu đựng tất cả…tôi yêu nàng. Yêu như điên dại, yêu như không còn ai có thể yêu được bằng tôi. Và tôi đã cưới nàng làm vợ mặc dầu tôi có được nghe thiên hạ đồn đại nhiều chuyện không hay về nàng…Lấy được nàng làm vợ rồi, tôi vẫn còn yêu nàng. Tình yêu của tôi chỉ tăng lên chứ không giảm đi. Tôi lo ngại tôi có thể không sống mãi được với nàng và nếu tôi chết đi, nàng có thể khổ sở vì không có tiền. Trong cơn yêu mù quáng, tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua một bảo hiểm nhân mạng, có thể nói tiền bảo hiểm của tôi đắt giá nhất Việt Nam. Nếu tôi chết, nàng sẽ được công ty bảo hiểm trả một số tiền là 16 triệu đồng. Tôi nói chuyện đó với nàng để cho nàng yên trí dù cuộc đời nàng không còn tôi, nàng cũng sẽ không bao giờ bị khổ sở vì tiền.
Có điều đáng tiếc cho tôi là…sau khi nàng biết rằng nếu tôi chết đi, nàng có nhiều tiền hơn khi tôi sống, nàng bắt đầu để lộ bộ mặt thật và những ước muốn thật của nàng. Nói thẳng ra là nàng muốn tôi chết ngay để nàng được hưởng số tiền mười mấy triệu đồng đó. Nàng không thể chờ được vài chục năm nữa…nàng muốn tôi chết ngay. Nhưng vì tôi không thể chết ngay như nàng muốn cho nên nàng trở thành thù hẳn tôi. Nàng lạnh lùng với tôi. Nàng không thể ân ái với tôi nữa. Tôi chắc Quang hiểu nên tôi thấy chẳng cần phải nói dài dòng về chuyện lạnh nhạt này. Chú chỉ cần biết rằng tôi đau khổ nhiều khi thấy nàng thay đổi. Nếu chú yêu và chú ở vào hoàn cảnh của tôi, chú mới biết là tôi buồn đau đến chừng nào. Vì buồn, tôi đâm ra uống rượu. Tôi đã dùng rượu để giải sầu như người khác dùng thuốc phiện…thật là dại dột…khi tôi biết là dại thì đã muộn rồi, tôi không sao bỏ rượu được nữa. Và càng ngày nàng càng xa tôi, càng thù ghét tôi…tôi không còn tinh thần để làm việc nữa. Khi chưa uống rượu, tôi không làm việc được, uống rượu rồi, tôi lại càng không làm việc được. Khi say, tôi tiêu tiền không biết tiếc. Và trong thời gian đó, tôi dần dần mất hết tín nhiệm. Thiên hạ thấy tôi say sưa bê bết dần dần bỏ rơi tôi, xa lánh tôi. Họ không còn tin cẩn để công tác làm ăn với tôi nữa. Nói tóm lại, tôi thất bại, tôi sa đọa…tôi mất hết cả vì nàng.
Văn dừng lại để thở. Đột ngột, Hồng Loan nói một câu lành lạnh:
- Thật là khùng. Kể những chuyện dấm dớ đó cho hắn nghe làm gì? Bộ kể cho hắn thương hại sao? Khùng.
Văn nhìn nàng:
- Thì anh đã nhận là anh khùng mà? Nhưng anh sắp nói đến chuyện mình đây. Đừng sốt ruột…không sợ phải nghe lại đến lần thứ hai đâu. Chính em đã làm cho đời anh tàn tạ như thế này, em phải nghe..dù em không muốn…
Y lại hướng về tôi:
- Sau cùng, vì quá nóng ruột muốn có tiền, nàng tính chuyện giết tôi. Tôi không cần phải đi vào chi tiết hoặc đưa ra bằng chứng, tôi chắc Quang cũng đã có dịp thấy tận mắt là nàng muốn giết tôi. Như lần mà nàng đưa tôi lên xe hơi trong lúc tôi đang say khướt mà Quang thấy đó.
Nàng ngắt lời, giọng khinh bỉ:
- Anh tồi tàn và tầm thường quá. Vì anh bất tài, người ta đuổi anh ra khỏi công ty. Không biết đổ lỗi cho ai, anh về đổ lỗi cho tôi. Anh có biết người ta gọi những thằng đàn ông đổ lỗi như anh là thằng gì không?
- Những thằng hèn? – Không nhìn nàng, Văn vẫn nói với tôi- Tự nhiên rồi. Nhưng tôi chỉ hèn từ ngày tôi lấy nàng. Nói cho đúng ra là từ ngày tôi yêu nàng…đêm nay, tôi không muốn cãi nhau với ai hết. Chúng ta đã cãi nhau nhiều lần quá rồi. Nhiều và không đi tới đâu, Quang đã thấy, đã biết sự thực. Đêm nay, tôi không muốn đổ lỗi nữa. Tôi muốn lãnh trách nhiệm…tôi sẽ chết trong đêm nay. Tôi có đủ lý do để tự tử. Tôi bị vỡ nợ, phá sản, mất hết sự nghiệp. Nợ nần không trả nổi. Vợ thù ghét. Tôi say sưa, sa đọa, khổ sở…vụ tự tử của tôi sẽ không làm ngạc nhiên ai hết. Trái lại, có nhiều người còn chờ đợi tôi tự tử nữa là khác
Y nhìn vào mặt nàng:
- Tại sao em muốn tôi chết mà lại không nghĩ đến chuyện hoá trang vụ giết tôi thành ra vụ tôi tự tử?
Một phần vì bất ngờ, phần vì không cần phải giấu giếm
- Nếu anh tự tử, đời nào công ty bảo hiểm người ta chịu trả tiền?
Văn cười khẩy;
- Thật em hãy còn khờ quá. Em cứ ngỡ là em khôn nhưng sự thực em chưa hẳn là khôn đâu. Em không chịu đọc kỹ những điều khoản quan trọng bản hợp đồng bảo hiểm của anh. Có nhiều người bảo hiểm nhân mạng khi tự tử không được bồi thường, nhưng hợp đồng của anh khác. Hợp đồng của anh đặc biệt có khoảng: nếu anh tự tử, công ty bảo hiểm vẫn trả tiền bồi thường cho người nào thừa hưởng gia sản chính thức, hợp pháp của anh…
Đôi mắt nàng những hằn thù của Hồng Loan nhìn Văn lúc đó làm cho tôi cảm thấy ớn lạnh ở xương sống. Thật là rùng rợn nếu chẳng may mình bị một người đàn bà như Hồng Loan thù hằn. Thà làm như Hồng Loan mà thù nữa thì cuộc đời mình quả là địa ngục. Chẳng thà chết đi còn sướng hơn. Tôi nghĩ vậy và tôi hiểu tại sao Vũ Minh Văn lại say sưa suốt ngày và bây giờ đây dường như y muốn tự vẫn.
Văn lại cười khẩy, dường như những cảm nghĩ của Hồng Loan bây giờ không còn ảnh hưởng gì đến y nữa:
- Nhưng đó là chuyện trước kia, không phải chuyện bây giờ đâu. Đừng lầm mà hớ…khi tôi còn tưởng lầm rằng em yêu tôi, tôi cố đòi cho bằng được ghi điều kiện nếu tôi chết vì tự tử, em vẫn được công ty bảo hiểm đền tiền. Nhưng từ đêm tôi thấy rõ em định giết tôi, tôi đã đổi ý…tôi đã gặp Trần Tiến Vinh.. hắn là đại diện chi nhánh của Công Ty bảo hiểm Tín Nghĩa. Trần Tiến Vinh là một nhân vật cừ khôi lắm. Tuy không còn cảm tình gì với em nhiều và tuy tôi đã biết rõ lòng dạ em, tôi vẫn còn đủ lòng thương hại em để khuyên em là em đừng dại dột mà trêu vào tên Trần Tiến Vinh, nghĩa là em đừng có tham lam đòi lấy tiền của công ty hắn.
Trần Tiến Vinh đã điều tra ra nhiều vụ giết người để lấy tiền bảo hiểm và hắn đã cho khá nhiều tên gian manh đi tù chung thân…tôi đã gặp hắn và nói chuyện lại với hắn về điều khoản tự tử trong hợp đồng bảo hiểm. Tôi đã yêu cầu hắn hủy điều kiện đó rồi…hắn quá mừng nên hắn bằng lòng ngay…
Văn dằn mạnh từng tiếng:
- Nghĩa là nếu bây giờ tôi chết vì tự tử hoặc em giết tôi rồi hoá trang vụ án mạng thành một vụ tự tử, em cũng chẳng được họ trả đồng nào đâu. Có họ còn tìm ra bằng cớ là em đã giết tôi và họ đưa em vào Chí Hòa, đi Côn Đảo nữa là khác…em đã chưa?
Hồng Loan không nói gì hết. Nàng nhìn ngây ra trước mặt tôi. Tôi cảm thấy rõ rằng nàng đã hối hận vì không chịu đọc kỹ bản hợp đồng bảo hiểm. Rõ ràng nàng không hay biết gì về khoản Văn tự tử công ty bảo hiểm vẫn trả tiền. Nếu nàng biết điều khoản đó, tôi sợ Văn đã chết từ lâu.
Văn lại bình thản tiếp:
- Về phần tôi, tôi đã nghĩ đến chuyện tự tử từ lâu. Tôi đã mất hết sự nghiệp, hết tương lai, tuyệt vọng…đời tôi đến đây là hết rồi…toi không còn muốn sống nữa…đêm nay, tôi sẽ chết
Hồng Loan lắc đầu:
- Tôi không tin anh. Anh không có cả can đảm để tự tử.
Rồi nàng nhún vai:
- Mà chuyện anh sống hay chết chẳng còn can dự gì đến tôi. Tình của chúng ta đã hết từ lâu…sáng mai tôi sẽ xa anh…
- Đó là quyền của em nhưng lát nữa đây, một phát súng sẽ nổ trong căn nhà này. Tôi chắc rằng ngoài em và chú Quang ra, không có ai nghe được tiếng nổ…tôi chết nhưng chưa chết…em nghe kỹ tôi nói đây…tôi tự tử chết nhưng em vẫn có thể được lấy tiền bồi thường nhân mạng tôi.
Y định nói gì vậy? Hồng Loan lắng tai nghe và tôi cũng lắng tai.
- Nếu tôi bị người khác giết…Văn bình thản tiếp…như tôi bị kẻ thù, bị kẻ cướp giết chết chẳng hạn…em vẫn được trả tiền bồi thường đủ…vậy thì tôi chết nhưng tôi giúp em một cơ hội để em có thể làm giàu…nếu em khôn khéo để có thể đánh lừa được nhà chức trách, nhất là đánh lừa được Trần Tiến Vinh. Tôi cần phải nhắc lại là tôi không tin em có thể đánh lừa được Trần Tiến Vinh … Một lần nữa tôi nhắc lại là hắn nguy hiểm lắm. Em hãy suy nghĩ kỹ đi trước khi bắt tay vào việc. Nếu em có thể hóa vụ tự tử của tôi thành vụ tôi bị kẻ thù hay kẻ cướp giết chết, em vẫn có thể làm chủ được số tiền mười mấy triệu. Em nghe rõ chưa? Công ty bảo hiểm không trả tiền nếu tôi tự tử, nhưng nếu bị cướp giết, họ bắt buộc phải trả tiền em.
Hồng Loan lặng người đi và tôi cũng lặng người như nàng. Bây giờ tôi đã thấy rõ ác ý của Vũ Minh Văn. Y sắp tự tử, y sắp chết nhưng y đang cho Hồng Loan một cái bẫy…y biết rõ nàng tham tiền, nàng sẽ bày đặt cho được vụ tự tử của y thành một vụ án mạng. Và sau khi bày đặt như vậy rồi, nếu nàng không khéo léo, nếu nàng chỉ có gian mà không ngoan, nàng sẽ là người đầu tiên bị nhà chức trách buộc cho cái án giết chồng.
Tôi liếc nhìn Hồng Loan,nàng ngồi ngay như pho tượng. Trong khi đó, rất thoải mái và thản nhiên, Vũ Minh Văn châm một điếu thuốc lá, Y còn uống một hớp rượu trước khi ung dung nói tiếp:
- Tôi không thể biết chắc sẽ có những chuyện gì xảy ra sau khi tôi tự tử, tôi chỉ biết rằng sẽ có nhiều chuyện lạ và mỉa mai, rắc rối xảy ra. Rất có thể linh hồn tôi vẫn còn quanh quẩn đâu đó để chứng kiến những trò bày đặt, những dối trá của em…và chắc chắn lúc đó tôi sẽ thích thú lắm. Tôi tin rằng vì em tham tiền, em sẽ không bỏ qua việc thử thời vận, tức là thế nào em cũng sẽ sắp đặt sao cái chết của tôi thành án mạng. Nhưng tôi cũng tin rằng em sẽ không đủ tài đánh lừa được một người cừ khôi như Trần Tiến Vinh. Em sẽ phạm vài lỗi lầm và em sẽ tự buộc vào cổ em cái tội giết chồng. Nếu em có bị kết tội đó cũng chẳng oan uổng gì, vì thực sự là em đã định giết tôi nhiều lần khi tôi còn sống. Tôi còn làm cho em thêm khổ thân với việc đem chú Quang vào làm chứng vụ này. Xong, tôi tin là em sẽ đối phó không khó với chú Quang. Quang hãy còn trẻ và nếu tôi không lầm thì nó cũng yêu em như ngày xưa tôi đã yêu em vậy. Tôi không dùng tiếng có thể không dùng. Quang nó muốn em thì đúng hơn. Cái hại nào cũng có cái lợi và ngược lại nếu Quang nó có thể làm khổ em khi em thành công trong việc qua mặt nhà chức trách, nó cũng có thể làm chứng cho em là tôi tự tử chứ tôi không bị em giết trong thường hợp em bị nguy…
Hồng Loan đứng bật dậy, nàng nắm tay, hét lên:
- Tôi không thèm nghe anh. Anh sống hay chết mặc anh. Tôi không thèm tiền của anh…tôi đi ngay đêm nay…
Nàng bước mau ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Tôi cũng đứng dậy và tôi cũng nói như hét:
- Tôi không muốn nghe chuyện khốn nạn của các người Tôi cũng đi ngay đêm nay…
Và tôi bỏ mặt Vũ Minh Văn ngồi một mình ở đó để bước mau ra khỏi phòng. Tôi đi tới chân cầu thang thì tiếng nổ vang lên.
Tiếng súng nổ trong phòng kín làm rung rinh những khung kiếng cửa sổ và có âm vang ở khắc các góc nhà. Tiếng nổ làm tôi dừng lại như tôi chạm phải bức tường.
Tôi đứng im như vậy tới một phút, rồi tôi rảo bước đi trở lên.
Hồng Loan đã đứng ở cửa phòng nàng. Đôi mắt nàng mở lớn nhìn cánh cửa phòng Vũ Minh Văn khép kín…một lúc sau, nàng nhìn tôi, đôi môi nhỏ nhất mấp máy:
- Quang…vô coi
Tôi đi tới mở nhẹ cánh cửa phòng Vũ Minh Văn.