Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Chương 4
"T
ôi mừng vì anh nghĩ nó buồn cười", Jessica nổi cáu.
"Trước đó, cô đã hỏi tại sao tôi trở lại Chattanooga. Tôi chỉ nói cho cô nghe lý do chính thôi. Tôi đã quyết định chỉ cho cô thấy thêm một nguyên nhân nữa. Cô có muốn thấy nó không?". Brodie nói bằng giọng thách thức.
Những phản xạ của cô đang thôi thúc một lời từ chối, nhưng Jessica không thể cho anh ta thấy sự hèn nhát của mình được. Cô miễn cưỡng chìa bàn tay và bước ra khỏi xe.
Họ bước về hướng một tòa nhà tối và một giọng nói cất lên, "Nơi này đã đóng cửa rồi. Anh hãy quay lại đây vào ngày mai trong giờ hành chính".
"Ông là Art Mason, bảo vệ ở đây phải không?", Brodie hỏi.
"Phải".
"Tôi là Brodie Hayes. Tôi đã gặp ông vào cuối chiều nay. Tôi muốn chỉ cho cô gái trẻ này xem xung quanh", anh nói bằng một giọng như hy vọng mong muốn của mình sẽ được đáp ứng vậy.
"Xin lỗi, anh Hayes", người đàn ông trả lời ngay lập tức. "Tôi đã không nhận ra anh. Ở đây tối quá".
"Đó là một trong những thay đổi đầu tiên tôi sẽ thực hiện, ông Mason ạ", Brodie bước về phía trước, cầm cổ tay Jessica để dẫn cô theo. "Hệ thống ánh sáng tốt hơn vào ban đêm cũng có nghĩa là sẽ an toàn hơn".
Những thay đổi à? Anh ta đã mua nơi này sao? Đây là đâu? Jessica liếc nhìn trộm khuôn mặt anh, nhưng nó chẳng nói cho cô biết điều gì cả. Cô chỉ có thể giả định rằng phỏng đoán của mình chính xác.
Một người đàn ông mặc đồng phục khoảng 50 tuổi xuất hiện trong bóng tối. "Chắc chắn đó sẽ là sự thay đổi được mọi người hoan nghênh, thưa ngài Hayes. Như bây giờ, thì chỉ có mèo mới nhìn thấy mọi vật xung quanh".
Tiếng chìa khóa kêu lách cách khi ông cúi xuống mở khóa cửa. Ông đẩy cánh cửa và chạm tay vào mũ để chào Jessica khi cô đi ngang qua ông.
"Có một công tắc bật đèn ngay bên cạnh cửa ở bức tường bên trái đấy, thưa ngài Hayes", người bảo vệ hướng dẫn và chĩa ánh đèn pin vào phía trong.
Ngoài ánh đèn pin, mọi thứ trong tòa nhà đều tối đen. Brodie nắm chặt tay Jessica như ngầm ý bảo cô đứng lại và cô đợi trong bóng tối đen như mực cho đến khi đèn được bật sáng, làm cô cảm thấy chói mắt trong giây lát. Sau đó, Brodie đi lại bên cạnh và nắm tay cô.
"Cảm ơn ông Mason".
"Khi ngài rời khỏi đây, chỉ cần bấm còi xe ra hiệu là tôi sẽ ra đóng cửa lại", người đàn ông nói và rời khỏi đấy.
Một dãy văn phòng nằm ở mặt trước tòa nhà nhưng Brodie dẫn Jessica đi ngang qua chúng đến một hành lang dẫn tới khu vực phía sau. Cô nhìn xung quanh để xem có dấu hiệu của một loại hình kinh doanh nào không.
"Đây có phải là một dự án khôi phục mới của anh không?", cô hỏi.
"Nói một cách chính xác là nó sẽ là một dự án mới của tôi kể từ 9 giờ sáng mai khi ký nốt hợp đồng mua bán cuối cùng", anh giải thích.
"Bỏ qua cho sự thiển cận của tôi, nhưng đây là nơi nào?".
"Cô có bao giờ nghe nói đến Janson Boats chưa?". Brodie mở cánh cửa đi ra một khu vực tối đen. "Hãy đứng yên ở đó trong giây lát để tôi tìm công tắc bật điện", không để cho cô có cơ hội trả lời, anh nói thêm.
Jessica chờ đợi. "Janson Boats à?". Cô nhíu mày khi anh đi vào bóng tối. "Tôi nghĩ một khách hàng của chúng tôi vừa nói về công ty này không lâu trước đây. Họ sản xuất tàu thuyền phải không?".
"Đúng vậy". Ánh đèn sáng soi rõ căn phòng lắp ráp rộng lớn với những con thuyền hình vuông theo nhiều quy mô khác nhau.
"Gia đình Janson đã thành lập công ty này và bán nó khoảng 5 năm trước", Jessica nhớ lại những gì mình đã được nghe. "Một khách hàng của chúng tôi là bạn của nhà Janson. Anh ta nói rằng họ đã may mắn khi bán công ty này vì sau đó nó đã trượt dốc thê thảm".
"Janson đã có một công ty phát triển mạnh khi ông bán nó. Những người chủ sở hữu mới vận hành nó dựa vào danh tiếng ông ta đã gây dựng. Họ bắt đầu cắt xén vật tư, sản xuất ra những con thuyền chất lượng kém với giá cả tăng cao hơn. Họ bòn rút từng hào một từ công ty để đút vào túi riêng của mình. Bây giờ, khi đã rỉa hết những lợi ích mà công ty đem lại, họ quyết định tống khứ nó đi và lấy những gì mình có thể lấy".
Brodie đi quanh căn phòng lắp ráp. Jessica theo sau, bước len lỏi qua những chiếc thang, thiết bị lắp ráp và mảnh vụn vương vãi khắp nền nhà. Một khung thuyền hiện ra bên cạnh họ và Brodie dừng lại để kiểm tra.
"Anh có biết tí gì về chế tạo tàu thuyền không?". Cô tò mò nhìn anh.
"Chẳng biết tí gì cả ngoài mũi đuôi thuyền", anh thừa nhận.
Jessica nhăn mặt. "Vậy thì làm sao anh có thể làm cho nó hoạt động thành công trở lại?".
Brodie ngước nhìn cô qua vai mình và mỉm cười. "Đó chính là 10% tôi có thể mua được - trả tiền cho người biết rõ về việc chế tạo tàu thuyền".
"Nhưng anh sẽ thuê ai?". Cô không tin là việc ấy lại dễ như anh nói.
"Khi nghe nói công ty này đang gặp vấn đề, tôi đã dò hỏi khắp nơi. Dường như Janson không vui vẻ với việc về hưu của mình. Hơn nữa, ông bất bình vì tên tuổi của mình đã bị phá hủy bởi sự trượt dốc của công ty. Hôm qua tôi đã nói chuyện với ông ấy, đề nghị ông giữ chức tổng giám đốc của Janson Boats và ông đã đồng ý".
"Tại sao?".
"Vì ông muốn làm việc và muốn nhìn thấy công ty thành công trở lại", Brodie kiên nhẫn giải thích.
"Nếu đúng như thế, vậy thì tại sao ông ta không mua lại công ty? Ông ta không có đủ tiền để mua à?". Jessica không thể tin được rằng một người sẽ làm việc cho một công ty trong khi ông ta có đủ khả năng mua nó.
"Đương nhiên là Janson có đủ tiền để mua lại nó. Nhưng ông ta đang ngày càng già đi và muốn có một số tiền dự trữ đảm bảo cho tuổi già. Ông không muốn mạo hiểm vì không chắc có thể làm cho công ty thành công trở lại như trước đây hay không?", Brodie giải thích như thể điều đó rất hợp lý.
"Nhưng anh đang mạo hiểm, anh có thể gặp rủi ro", cô nhắc anh.
"Tôi chẳng có gì để mất cả", anh nhún vai nói.
"Tiền của anh", Jessica chỉ ra.
"Tôi đủ khả năng để đương đầu với thua lỗ", anh trả lời với vẻ thản nhiên như muốn cho thấy mình thành công như thế nào.
Jessica im lặng ngẫm nghĩ về sự phát hiện mới ấy. Brodie lại tiếp tục đi xung quanh xem xét khu vực trồng cây. Anh đi trước, cách cô một vài mét trước khi cô nhận ra điều ấy. Cô vội vàng đuổi theo anh, khônh biết có thể tự mình tìm ra được lối ra khỏi mê cung ấy không.
"Việc này sẽ tạo nên sự quảng cáo rầm rộ rất tốt cho anh", Jessica nhận xét.
"Gì?". Anh khẽ quay đầu lại, sau đó đồng ý, "Phải, tin Janson sẽ vận hành lại công ty sẽ là sự quảng cáo tốt nhất. Chỉ riêng việc đó thôi cũng tác động rất lớn đến việc kinh doanh của công ty từ ngay lúc bắt đầu".
"Tôi không nói về Janson mặc dù điều đó hoàn toàn đúng. Tôi đang nói về anh", Jessica giải thích.
"Tôi à?". Brodie dừng lại và nhìn cô dò xét. "Một người đàn ông từng sống ở tận đáy của xã hội, trở về quê nhà với sự thành đạt, đó có phải là ý cô muốn nói không? Câu chuyện về nàng lọ lem, nhưng vai chính là một người đàn ông đúng không?".
"Phải, đại loại như thế", cô thừa nhận. "Điều đó có gì sai à?".
"Không, không có gì sai cả, chỉ là tôi không có hứng thú với việc được nhiều người biết đến theo cách đó". Lối đi đã rộng hơn với những đống gạch vụn đã được quét gọn vào một bên, giúp họ có thể cùng bước bên nhau.
"Tại sao không? Nó sẽ mở ra nhiều cánh cửa cho anh". Jessica tự hỏi không biết anh có còn muốn được xã hội thừa nhận như trước đây không.
"Cô muốn nói là những cánh cửa đã từng đóng lại với tôi trước đây phải không?", Brodie cay đắng. "Không, cám ơn. Tôi thích tự mở những cánh cửa của bản thân theo cách của riêng mình".
"Như thế thật cố chấp".
"Phải. Nhưng tôi sẽ không đi vào những nơi mà mình chưa bao giờ gõ cửa". Brodie kéo cổ tay áo lên để xem giờ trong chiếc đồng hồ Rolex. "Bây giờ đã khá trễ rồi và tôi biết sáng mai cô còn phải làm việc. Cô có muốn tôi đưa về nhà bây giờ không?".
Jessica liếc nhìn đồng hồ và ngạc nhiên khi thấy đã quá trễ. "Có, làm ơn. Tôi chỉ hy vọng anh biết đường ra khỏi đây".
"Đi qua cánh cửa đó". Anh chỉ về phía bên phải và Jessica nhận ra họ đã đi vòng quanh phòng lắp ráp. Cô đứng đợi ngoài hành lang trong khi anh tắt đèn và họ bước ra cổng. Người bảo vệ không có ở đó khi họ đóng cổng và quay lại xe. Khi Brodie bấm còi xe, ông xuất hiện và rọi ánh đèn pin vào họ trước khi Brodie cho xe chạy ra khỏi bãi.
Con đường trở về nhà Jessica dường như ngắn hơn, có lẽ vì cô đang mải suy nghĩ về người đàn ông đang ngồi sau tay lái và những gì cô đã biết về anh trong buổi tối ngắn ngủi ấy. Anh ta đáng yêu hơn là đáng ghét. Nhưng cô vẫn còn cảm thấy có sự bất an mà mình không thể giải thích nổi. Có một điều gì đó cảnh báo cô không nên bắt đầu bất cứ mối quan hệ nào với anh ta.
Chỉ còn một vài tòa nhà nữa là đến căn hộ của mình thì cô lên tiếng để phá vỡ sự im lặng. "Cha mẹ anh còn sống ở đây không?".
"Cha tôi đã mất 10 năm trước rồi".
Đã 10 năm trước rồi, Jessica nghĩ. Đó là thời gian trước khi Brodie thành đạt. Cô tự hỏi không biết anh có cảm thấy day dứt khi cha anh không còn sống để nhìn thấy sự thành đạt của mình, nhưng lại nghĩ câu hỏi này riêng tư quá.
"Xin lỗi, tôi không biết chuyện đó", cô nói bằng một giọng cảm thông.
"Chẳng có lý do gì để cô cảm thấy có lỗi cả. Cô đâu có biết ông ấy", Brodie trả lời bằng một giọng bình thản.
"Phải, tôi không biết ông ấy", Jessica thừa nhận và im lặng.
"Cô còn muốn hỏi tôi điều gì nữa phải không?". Anh nghiêng qua nhìn cô. Jessica mím môi lại, không trả lời.
"Cô đang thắc mắc về mẹ tôi". Cô cảm thấy nghẹt thở, sững sờ vì anh đoán quá đúng. "Tôi không biết bà ở đâu nữa. Bà và cha tôi đã ly dị khi tôi được hai tuổi. Một luật sư đã cố gắng tìm kiếm bà khi cha tôi chết, nhưng ông ta không thể tìm thấy".
Chẳng có bất kỳ cảm xúc gì trong giọng nói của anh. Chẳng có sự cay đắng cũng như trăn trở khi anh không hề biết người đã sinh ra mình ở đâu. Sự thương hại của Jessica chẳng có nghĩa lý gì. Gia đình luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, ngay cả bây giờ, khi người thân của cô đã sống ở một nơi rất xa. Rõ ràng, Brodie không hề muốn quan tâm về những gì mình không biết. Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước tòa nhà cô ở. Jessica phải mất vài giây để lấy lại sự tỉnh táo của mình và thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Brodie đã bước ra khỏi xe để mở cửa giúp cô.
Khi bước ra khỏi xe, một loạt những ý nghĩ mới lại xuất hiện trong đầu cô. Bàn tay đặt sau lưng nói cho cô biết mình sẽ sớm nói lời tạm biệt với Brodie. Lẽ thông thường, kết thúc của mọi cuộc gặp gỡ đều là một nụ hôn chào tạm biệt nơi ngưỡng cửa, nhưng cô lại cảm thấy rùng mình khi hình dung ra cảnh đôi môi mạnh mẽ của anh chạm vào môi mình.
Tim cô đập nhanh khi họ bước đến cửa nhà cô. Cô vội vã tìm chìa khóa trong giỏ xách. Nhận ra mắt anh đang chăm chú nhìn mình, cô cảm thấy Brodie biết rõ những gì cô đang nghĩ, đang cảm nhận và đang cố gắng né tránh.
"Cám ơn vì bữa tối". Cô cầm chìa khóa trên tay. Cô cảm thấy Brodie dường như muốn cô mời anh vào nhà để uống một tách cà phê. Cô không muốn vậy và tự hỏi làm thế nào mình có thể từ chối khi anh ngỏ ý về điều ấy.
"Đó là niềm hân hạnh của tôi". Brodie có vẻ như đang cười thầm.
Jessica không nhìn để xem anh ta có thật sự đang cười thầm hay không. Cô cầm chìa khóa lên. Nhưng trước khi cô có thể đút nó vào ổ khóa, Brodie đã với cầm nó. Cái chạm từ những ngón tay anh giống như nước nóng. Jessica đưa chìa khóa cho anh không hề do dự và lùi lại một bước để tránh tiếp xúc thân mật hơn khi anh mở cửa.
Tiếng mở khóa kêu lên. Jessica cảm thấy run khi anh quay lại nhìn thẳng vào mặt cô và cố gắng lảng tránh. Cô tự hỏi không biết anh có ý đồ gì nữa.
Cô chìa tay ra để lấy chìa khóa. "Cám ơn anh. Chúc anh may mắn với dự án kinh doanh mới của mình".
Cô cố gắng bước len lỏi qua anh để vào nhà, hy vọng mình sẽ không làm anh phải tránh sang một bên. Và kết quả là, cô đứng gần sát bên anh. Brodie vẫn chưa trả chìa khóa lại cho cô.
Cô nhìn chăm chú vào những đường chỉ may trên tay áo anh trong khi đợi lấy lại chìa khóa - nhưng không quá lâu. Bàn tay với chiếc chìa khóa tiến về phía cô. Cô nhìn theo nó, hy vọng rằng nó sẽ được đặt vào bàn tay đang chìa ra của mình. Nhưng bàn tay cô vẫn bị phớt lờ vì bàn tay anh vẫn di chuyển theo hướng lên trên rồi dừng lại với ngón tay trỏ ngay tại cằm cô, chiếc chìa khóa được giấu bên trong lòng bàn tay đang nắm lại của anh.
Bị buộc phải nhìn vào ánh mắt anh, Jessica cảm thấy như có một hơi nóng đang chạy dọc theo làn da cô. Một bên khóe miệng của anh nhếch lên, cho thấy một nụ cười mỉa mai.
"Có phải cô đang thắc mắc liệu tôi có muốn hôn tạm biệt cô không?". Giọng nói của anh đủ trầm lắng để kéo cô vào cơn mê.
Cô có thể trả lời câu hỏi đó như thế nào đây? Cười phá lên? Phủ nhận rằng cô không hề nghĩ đến điều ấy? Hay có lẽ cô nên chấp nhận? Cô không thể đưa ra một cách để đối phó với nó. Sự lưỡng lự và bối rối của cô khiến Brodie làm chủ tình huống. Thật ra, anh đã làm chủ mọi tình huống từ đầu buổi tối đến giờ và anh sẽ không từ bỏ vị trí làm chủ ấy.
Ngón tay anh kéo dọc theo làn da mềm mại từ quai hàm đến cằm cô và ngược lại. Cử chỉ nhẹ nhàng ấy khiến cho mạch ở cổ cô đập nhanh hơn. Bên trong, cô cảm thấy cơ thể mình như đang tan chảy. Bên ngoài, có một cơn run rẩy đang chạy dọc sống lưng cô.
"Tôi nghĩ...", ngón tay anh tiếp tục di chuyển từ từ xuống dưới cổ đến đường viền hình chữ V quanh cổ chiếc áo thun lụa của cô và Jessica đột nhiên nhận ra rằng nó đi sâu xuống dưới như thế nào, "...cô đang sợ tôi". Cô hít thở sâu và cảm thấy như nghẹt thở khi cảm giác lạnh chạm vào ngực từ chiếc chìa khóa đang rơi dần vào chiếc áo ngực ren của cô. Bụng cô như bị cột lại thành những nút thắt.
"Tôi nghĩ", cô bắt đầu lên tiếng với một giọng yếu ớt, "anh đang cố gắng làm tôi sợ".
Miệng anh giãn ra thành một nụ cười lướt qua trong khi cô lặng lẽ tự khen mình vì đã tỉnh táo, không để lộ ra việc mình sợ hãi như thế nào bởi hành động của anh. Đó là một chiến thắng nhỏ nhưng cô tự hào về nó.
"Có lẽ", Brodie thừa nhận sự thật trong câu trả lời của anh. Anh không chạm vào cô nữa. Nhưng điều đó cũng không làm giảm đi sự sợ hãi trong cô. "Nhưng sợ một chút thì cũng tốt", anh nói thêm. "Nó giúp làm nhạy bén các giác quan và mạch máu lưu thông tốt, rất có ích cho hệ tuần hoàn và làm cho người ta phấn chấn".
Những lời của anh ta mô tả chính xác những gì Jessica đang cảm thấy. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng chưa đến mức phải bỏ chạy. Sự thật khiến cho tình huống này càng nguy hiểm hơn và đôi tay anh dường như có thêm sức mạnh.
"Nhưng cô không phải thắc mắc nữa". Cái nhìn sắc sảo của anh soi mói từng nét trên khuôn mặt cô. "Tôi sẽ không hôn chào tạm biệt cô đâu". Anh vặn tay cầm và đẩy cánh cửa mở ra, nhưng không hề rời mắt khỏi cô. Bước bên cạnh cô, anh nói thêm, "không phải lần này".
Chỉ đến khi đã vào nhà và khóa cửa lại, Jessica mới nhận ra anh có hàm ý nói rằng họ còn gặp nhau nữa. Nhưng Brodie không hề hẹn với cô hoặc thậm chí chỉ nói rằng sẽ gọi cho cô. Có lẽ vì áp lực công việc, anh không biết khi nào mình sẽ rảnh.
Cô lắng nghe tiếng bước chân của anh vang lên ở hành lang. Đường cong của ngực cô có cảm giác nóng ran khi tay anh chạm vào để thả chiếc chìa khóa xuống. Cô đã lấy chìa khóa và bỏ vào giỏ mình, nhưng vẫn không thể hết được cảm giác bị kích thích.
Một nỗi tức giận trào dâng trong cô khi nhận ra rằng anh đã chắc chắn cô sẽ chấp nhận lời mời lần sau của mình như một lẽ đương nhiên. Lý do duy nhất để cô đi ăn tối cùng anh tối nay là do cô đã bị mắc vào chính cái bẫy mình đã đặt ra khi chấp nhận lời mời của anh. Lần tới, cô sẽ không để điều này xảy ra nữa. Phải thừa nhận rằng, Brodie Hayes là một người đàn ông quyến rũ, nhưng đó lại là lý do mạnh hơn để cô tránh xa anh ta.
Những ngày kế tiếp, Jessica sống trong tâm trạng đề phòng những cuộc gọi từ anh, cả ở văn phòng lẫn ở nhà. Nhưng ngày cuối tuần rồi cũng đến và đi mà không có một lời nào của Brodie Hayes. Thoạt đầu, Jessica nghĩ rằng anh đang bận rộn với việc mua lại công ty chế tạo tàu thuyền. Sau đó, cô lại cho rằng có lẽ những công việc làm ăn mới khác đã khiến anh rời khỏi nơi này.
Đến giữa tuần kế tiếp, cô buộc phải nghĩ rằng có lẽ anh không muốn gặp lại mình nữa, bất chấp câu nói đầy ẩn ý lần trước. Giả thuyết ấy còn chắc chắn hơn khi cô nhớ lại anh đã thừa nhận rằng mình dẫn cô đến nơi mà anh đã muốn dẫn chị gái cô đến. Cô nhận ra cái tôi của mình đã bị tổn thương. Cô đã chờ đợi để từ chối anh nhưng lại trở thành người bị từ chối.
Trong khi Jessica cố gắng không thừa nhận nó, cô nhớ lại những gì anh đã làm với mình. Cô cảm thấy tức giận và bị xúc phạm. Cô trở nên mất kiên nhẫn đối với người khác. Cô cố gắng quên đi tất cả, nhưng nó luôn khắc sâu vào tâm trí cô.
Có tiếng gõ cửa văn phòng cô. "Ai đấy?", cô lên tiếng bằng một giọng gay gắt hơn mình nghĩ. Ann Morrow, người tiếp tân, bước vào. "Một người ở công ty in gửi cái này cho chị". Cô đưa cho Jessica một cái phong bì khá lớn.
"Anh ta cho biết chị đã nói với anh ta rằng mình muốn có tất cả những bản in thử ngay sau khi làm xong".
Với tiếng thở dài, Jessica mở phong bì ra. "Chị có nghĩ tôi đủ kinh nghiệm để kiểm tra chúng không?". Trái với những gì cô nghĩ, đó là thứ mà bất kỳ người nào đều có thể đọc và hiểu được, cô thấy nó khá nhàm chán.
"Tôi sẽ không để nó làm cô buồn phiền chỉ vì ông Dane sẽ không để cô quản lý khách hàng mới mà mình đã tìm được", Ann nói.
Jessica nhướng cặp lông mày màu vàng đậm lên và nhìn vào người tiếp tân. "Khách hàng mới nào chứ?", cô hỏi.
"Nói thật đi nào, chị có bao nhiêu khách hàng mới vậy?", Ann cười lớn. Trước khi Jessica có thể trả lời rằng cô không hề biết thì chuông điện thoại reo lên trong phòng tiếp tân. "Ôi trời, tôi phải ra nghe điện thoại".
Jessica nhìn theo Ann, cảm thấy tò mò. Cô nhún vai tỏ vẻ khó hiểu. Ann đã khiến cô bối rối. Cô chẳng biết tí gì về khách hàng mới cả. Chắc là một ai đó trong công ty vừa mới kiếm được một khách hàng mới. Chú cô vẫn chưa hề đề cập bất cứ điều gì về điều này với cô, nhưng cô đã nghe mọi người kháo nhau về những hợp đồng mới. Cô cầm những bản in thử lên và kiểm tra. Lỗi đầu tiên khiến cô bực mình xuất hiện ngay trên bản in là cỡ chữ đánh máy đã sai. Và xem kỹ xuống dưới, cô phát hiện ra kiểu chữ cũng bị sai.
Cô đã hướng dẫn rất rõ ràng và việc ấy khiến cho Jessica cảm thấy bực mình vì họ đã không để tâm đến những yêu cầu của cô. Cô tiếp tục đọc và phát hiện ra thêm ba lỗi nữa, nhưng chỉ là những lỗi nhỏ. Tuy nhiên, những lỗi đó cho thấy trình độ và thái độ làm việc quá kém của người thực hiện.
Bỏ trở lại vào phong bì những bản in thử đã được đánh dấu những chỗ sai lỗi, cô gọi điện cho công ty in ấn, phàn nàn với họ về chất lượng làm việc và yêu cầu họ cho nhân viên đến nhận lại những bản in thử ngay lập tức. Cô trút tất cả những bực dọc vào cuộc gọi, nhưng một phần nào đó vẫn còn ẩn chứa trong đôi mắt xanh của cô khi bước ra khỏi văn phòng.
"Một người ở công ty in sẽ đến đây để lấy cái này", cô nói với Ann khi đặt cái phong bì lên bàn cô ta.
"Vào giờ nghỉ trưa à? Nhưng tôi sẽ đi ra ngoài", Ann nói.
Jessica liếc nhìn đồng hồ. Đã 11h30. "Tôi quên để ý là đã đến giờ ăn trưa", cô xin lỗi với vẻ bực bội. "Vậy cứ để nó trên bàn của chị".
Khi cô quay đi, cánh cửa phòng chú cô mở ra và Brodie Hayes đang bước ra ngoài. Đôi mắt xanh thẳm của anh lập tức nhìn vào cô với nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi trong khi cô cố gắng giữ bình tĩnh. Một lần nữa, anh xuất hiện trong bộ vest đen với cà vạt làm nổi bật thêm vẻ đẹp nam tính của mình và khiến cho người khác ấn tượng đây là một thương gia thành đạt.
Jessica sững sờ trong giây lát rồi đột nhiên nhận ra có một người đàn ông lạ cùng đi với anh. Những lời nói bóng gió của Ann về khách hàng mới lại hiện lên trong tâm trí cô. Có phải cô ấy đã có ý nói đến Brodie không?
"Xin chào Jessica", Brodie chào cô, nhưng không cho cô bất cứ cơ hội nào để trả lời. "Tôi nghĩ cô chưa từng gặp ông Janson".
Jessica cố gắng nở một nụ cười khi bước về phía trước. Janson chính là người đã đồng ý sẽ đảm đương trách nhiệm khôi phục lại công ty chế tạo tàu thuyền mà mình đã từng sở hữu. Ông là một người cao gầy với cặp chân mày rậm và mái tóc cứng đã bạc nhiều. Vẻ khắt khe đã dịu đi phần nào khi ông mỉm cười như bây giờ. Jessica có cảm giác như đây là một người rất thật thà và đáng tin.
"Thật hân hạnh gặp cô, cô Thorne". Người đàn ông bắt tay cô và liếc nhìn Brodie. "Tôi có thể hiểu được tại sao ông Hayes cho rằng cô có khả năng thuyết phục rất tốt".
"Khả năng thuyết phục ư?". Cô bối rối liếc nhìn Brodie.
"Không cần phải khiêm tốn đâu Jessica". Đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn thẳng vào cô. "Ông Janson đã tán thành những đề nghị của cô rồi".
"Những đề nghị của cháu à?". Cô bắt đầu cảm thấy mình giống như đang trong một mê cung.
"Phải và chúng cũng rất có ý nghĩa", chú cô lên tiếng. "Chiến dịch cháu đã vạch ra cho anh Hayes đây sẽ là công cụ giúp xây dựng lại danh tiếng của công ty. Janson đã trở lại với biển cả", Ralph Dane nói giống như đang dẫn lời một câu khẩu hiệu của đoạn quảng cáo vậy.
Chẳng có gì khiến cô tỉnh táo hơn cả. Cô không hiểu họ đang nói gì. Cô không hề có bất kỳ đề nghị nào cho chiến dịch quảng cáo hay thậm chí chỉ đề nghị Brodie nên sử dụng công ty của chú mình để quảng cáo cho công ty của anh. Nhưng trước khi cô có thể nói rõ tất cả, Brodie đã lên tiếng.
"Ông có thể quản lý mọi thứ từ bây giờ, Cal", anh nói với Janson và quay sang chú cô. "Thật hân hạnh gặp ông, ông Dane. Trong khi hai người ăn trưa cùng nhau, tôi hy vọng ông sẽ không phiền nếu tôi mời cháu gái ông ra ngoài ăn trưa cùng mình".
"Đương nhiên là không", chú cô nở một nụ cười thật tươi.
"Nhưng...", Jessica bắt đầu.
"Áo khoác cô đâu?", Brodie cắt ngang.
"Trong văn phòng tôi". Cô muốn nói thêm, nhưng bàn tay anh đã nắm cánh tay dẫn cô vào văn phòng.