The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Dean R_Koontz
Thể loại: Kinh Dị
Dịch giả: Lê Thành
Biên tập: Trang Hương
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ước vào phòng làm việc của Vincent Vastagliano ở tầng trệt, Jack và Rebecca trông thấy Nevetski và Blaine đang lục xét các ngăn kéo bàn giấy của nạn nhân.
Với áo sơ mi trắng, Roy Nevetski trông tựa như một giáo viên dạy tiếng Anh. Cạnh anh ta, Blaine trái lại trông như tên côn đồ với dáng dấp to khỏe và cái cổ như cổ bò tót. Trái với vẻ thông minh và đường nét thanh tú toát ra từ gương mặt Nevetski, khuôn mặt Blaine trông cục súc như một chú khỉ. Cả hai đang làm việc rất thận trọng và lớp lang.
Trông thấy Jack và Rebecca, Nevetski tức tối gào lên:
- Yêu cầu các vị chớ có chĩa mũi vào đây! Chúng tôi sẽ lục soát toàn bộ căn phòng này và chỉ ra đi sau khi đã tìm thấy cái muốn tìm! Nào, các vị hãy đi cho khuất mắt!
Rebecca nói:
- Giờ đây, vì Vastagliano đã chết rồi nên nhiệm vụ không còn thuộc về các anh nữa!
Jack cau mày, cảm thấy khó chịu trước lời nói thẳng thừng và táo tợn của Rebecca. Cô nói tiếp:
- Công việc giờ đây thuộc đội Trọng Án và chẳng còn liên quan gì đến đội Bài Trừ Ma Túy nữa.
- À, thế ra cô chưa từng nghe nói về sự hợp tác liên ngành sao? – Nevetski hỏi.
- Còn anh, anh có từng nghe nói về phép lịch sự chứ? – Rebecca trả đòn.
Jack vội can ngăn:
- Thôi nào, đừng nóng mà. Ở đây có đủ chỗ trống cho mọi người mà.
Rebecca tức tối liếc nhìn Jack, nhưng anh chỉ vờ như không thấy. Anh đã quá kinh nghiệm với cái trò này rồi.
Hướng về Nevetski, Rebecca hỏi:
- Thôi, các vị hãy ngừng tay giùm tôi đi, đừng có biến căn phòng này thành chuồng heo nữa!
Nevetski gật gù:
- Vastagliano giờ đã cứng đơ rồi nên chúng tôi phải giúp y một tay.
- Các vị chỉ gây thêm rắc rối cho tôi và Jack mà thôi! Rồi chúng tôi sẽ phải lục lọi trong cái mớ hỗn độn này.
Nevetski nói:
- Này, tôi không rảnh để tranh cãi với cô! Xin báo với cô rằng: một khi tôi tiến hành một vụ lục soát như thế này thì chẳng cần ai phải kiểm tra lại cả. Tôi sẽ không bỏ sót một thứ gì.
Lúc này, Carl Blaine mới lên tiếng, với lối nói can gián và cử chỉ ôn tồn như Jack:
- Thôi, cô hãy bỏ qua cho Nevetski.
- Cậu nói nghe lạ nhỉ! – Nevetski thốt lên.
Blaine nói tiếp:
- Mong cô bỏ qua cho!
- Cậu nói nghe lạ nhỉ?! – Nevetski nhắc lại.
- Cô thông cảm cho, sáng nay anh ấy rất căng thẳng (Tuy vẻ mặt trông cục súc, nhưng giọng nói của Blaine thật dịu dàng và lịch sự). Vâng, rất căng thẳng.
Rebecca nói:
- Trông thấy mặt là biết ngay anh ta đang trong thời kỳ kinh nguyệt!
Nevetski quắc mắt nhìn Rebecca.
Jack thầm nghĩ: trong ngành cảnh sát, tình đồng đội là điều khiến ta phấn khởi hơn cả.
Blaine giải thích:
- Sở dĩ căng thẳng như thế là vì chúng tôi đã theo dõi Vastagliano, nhưng y lại bị giết mà chúng tôi không hay.
Rebecca nói:
- Theo lẽ phải theo sát hơn nữa.
- Đó là chuyện đôi khi vẫn xảy ra, ngay cả đối với những trinh sát tài ba nhất – Jack nói, thầm mong Rebecca sẽ chấm dứt cái trò phê phán chỉ trích này.
- Hung thủ đã ra vào ngôi nhà này mà chúng tôi không hề hay biết gì.
- Mọi chuyện chẳng đâu vào đâu cả! – Nevetski nói và đóng mạnh hộc bàn.
Blaine nói:
- Lúc bảy giờ hai mươi, chúng tôi trông thấy cô Parker vào nhà và mười lăm phút sau đó, chiếc xe cảnh sát đầu tiên ập đến. Thế là chúng tôi biết Vastagliano đã bị thủ tiêu rồi. Dĩ nhiên, ông đại úy đội trưởng sẽ không tha cho chúng tôi. Mong rằng chúng tôi sẽ tìm thấy ở đây một số tên tuổi của các cộng tác viên, khách hàng của Vastagliano, gom góp đủ chứng cứ để có thể bắt giữ một vài tên quan trọng trong đường dây buôn ma túy.
- À, thì ra gã Vincent Vastagliano này là dân buôn ma túy à? – Rebecca hỏi.
Blaine gật đầu:
- Y là thành viên của gia đình Carramazza, một trong ngũ đại gia gia của Mafia kiểm soát ngành cờ bạc, đĩ điếm và những đặc sản khác của New York, Vastagliano là cháu của Gennaro Carramazza, người đã chia cho y một thị phần béo bở. Vastagliano không bán ma túy cho học sinh bởi cậu y không cho phép làm những trò hèn hạ như thế. Thị phần của y là giới ca nhạc và giới giàu có, thời thượng.
Nevetski nói:
- Vastagliano là tên rác rưởi. Tất cả những thứ đồ đạc đẹp đẽ trong ngôi nhà này đều không giống như y. Đó chỉ là hình ảnh mà Vastagliano muốn tạo ra cho chính y mà thôi, chỉ để chứng tỏ y thuộc giới thượng lưu, thế thôi. Gần đây, chúng tôi nhận được tin Vastagliano sắp tiếp xúc với một tên Nam Phi chuyên cung cấp cocain tên René Oblido.
- Nguồn tin cũng xác định rằng bọn chúng dự tính gặp nhau vào ngày hôm qua hoặc hôm nay.
- Và như thế là chúng chẳng thể gặp nhau được nữa, giờ đây khi Vastagliano chỉ còn là cái xác bê bết máu.
Rebecca gật đầu nói:
- Anh nói có lý đấy. Như thế là xong! Vậy thì các anh cũng nên rời khỏi đây để cho chúng tôi còn làm việc.
Cả Nevetski lẫn Blaine đều tức tối nhìn Rebecca, tưởng chừng muốn nện cho cô một trận. Thấy vậy, Jack nói ngay:
- Các anh cứ yên tâm làm việc, chúng tôi sẽ không quấy rầy các anh đâu vì còn nhiều việc khác nữa. Nào Rebecca, chúng ta hãy sang gặp bác sỹ pháp y nào!
Jack không dám nhìn Rebecca vì biết nàng đang nhìn mình bằng ánh mắt tức tối.
Rebecca miễn cưỡng bước ra khỏi phòng. Trước khi ra theo, Jack dừng lại ở ngưỡng cửa để nói với Nevetski và Blaine:
- Các anh có ghi nhận thấy cái gì có vẻ khác thường không?
- Chẳng hạn như cái gì? – Nevetski hỏi.
- Bất cứ cái gì. Một cái gì đó có tính lạ lùng, huyền bí, không bình thường, không thể giải thích được ấy?
Bằng giọng cáu kỉnh, Nevetski hỏi.
- Cái lạ thường nhất mà tôi biết đó là chẳng hiểu bằng cách nào hung thủ có thể đột nhập vào đây ấy!
Jack hỏi:
- Ngoài ra, không còn gì khác sao? Một điều gì đó làm cho anh nghĩ rằng đây không phải là chuyện thanh toán lẫn nhau vẫn thường xảy ra trong xã hội đen ấy?
Nevetski và Blaine nhìn Jack với vẻ chưng hửng.
- Thôi được rồi, ta hãy nói về cô bồ nhí cũa Vastagliano vậy.
- Shelly Parker chứ gì? – Blaine hỏi. Cô ta đang chờ ở phòng khách.
- Anh đã thẩm vấn cô ấy chưa? – Jack hỏi.
- Một chút thôi. Cô ấy không phải là hạng lắm lời.
Nevetski nói:
- Thứ đĩ chính cống!
- Không hợp tác – Blaine nói.
- Một con gà ba xu. Đồ điếm. Nhưng rất đẹp.
Jack hỏi:
- Cô ấy có nói gì đến một người Haiti?
- Một người gì?
- Có phải anh muốn nói ... một người đến từ Haiti? Một đảo quốc?
- Đúng, một đảo quốc.
Blaine lắc đầu:
- Không có! Tôi không có nghe cô Parker nói gì về người Haiti cả.
Nevetski thắc mắc:
- Người Haiti chết tiệt gì gì đó là ai?
- Gã đó tên Lavelle. Baba Lavelle.
- Baba? – Blaine hỏi.
- Tên nghe sao mà hề quá vậy? – Nevetski nói.
- Shelly Parker có nhắc đến cái tên đó không?
- Không!
- Gã Lavelle đó có liên quan gì đến việc này?
Không trả lời câu hỏi, Jack nói:
- Vậy cô Parker không nói với anh về ... chuyện ... Không biết cô ta có đề cập đến một điều gìmà cô ta cảm thấy lạ thường không?
Nevetski và Blaine cùng cau mày.
Blaine hỏi:
- Anh muốn nói gì? Tôi không hiểu.
Hôm qua Jack và Rebecca đã được trông thấy cái xác của nạn nhân thứ hai: một gã buôn ma túy cò con da đen tên Freeman Coleson. Xác của y bị băm nát bởi hàng trăm lỗ thủng nho nhỏ, tương tự như cái xác của nạn nhân đầu tiên, phát hiện vào tối chủ nhật. Carl Coleson, anh của Freeman, đã khóc sướt mướt và kể cho Jack cùng Rebecca nghe câu chuyện về một người Haiti đang tìm cách nuốt chửng toàn bộ thị trường heroin và cocain. Đây là câu chuyện lạ lùng nhất mà Jack được nghe và dĩ nhiên Carl Coleson tin chắc chuyện đó hoàn toàn có thật. Jack thầm nghĩ, nếu Shelly Parker cũng kể câu chuyện đó cho Nevetski và Blaine, thì hẳn hai người này không thể quên được. Và họ sẽ không ngạc nhiên khi nghe Jack nhắc đến chuyện “lạ thường”!
Jack tần ngần rồi lắc đầu:
- Không sao cả. chẳng có gì quan trọng cả đâu!
Nói xong, Jack bước vội ra khỏi phòng trước khi hai gã trinh sát kịp lên tiếng hỏi.
Rebecca đang chờ Jack ở sảnh, vẻ bực tức.
Đêm Đen Buông Xuống Đêm Đen Buông Xuống - Dean R_Koontz Đêm Đen Buông Xuống