Nguyên tác: The Dark Arena
Số lần đọc/download: 648 / 77
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Chương 5
M
ùa hạ thứ hai sau chiến tranh trôi qua thật nhanh trong đời Mosca. Công việc của chàng ở căn cứ không có gì, gần như chàng chỉ phải có mặt ở đó để làm bạn với Eddie Cassien, để nghe những chuyện Eddie nói, và để che đậy cho anh mỗi khi anh quá say không thể đi làm. Ngay cả Eddie Cassin cũng chẳng có nhiều việc phải làm. Trung tá Forte mỗi buổi sáng đến văn phòng vài phút để ký giấy tờ rồi đi đến phòng bay để lái máy bay hoặc để nói chuyện với những ông bạn phi công. Tối đến chàng ăn bữa tối với Wolf và Eddie, đôi khi chàng đi ăn với Gordon ở Rathskellar câu lạc bộ của sĩ quan và viên chức Mỹ ở Bremen.
Về đêm, chàng và Hella ở rịt trong phòng, nằm cạnh nhau trên giường đọc sách báo, nghe tiếng nhạc êm từ một đài phát thanh Đức phát ra từ máy radio. Khi thành phố hoàn toàn yên tĩnh, họ tắt đèn đi ngủ nhưng để radio phát nhạc cho đến thật khuya.
Tầng lầu họ ở tương đối yên tĩnh nhưng ở căn phòng các tầng dưới, người ta đi lại cả ngày lẫn đêm khi có liên hoan. Trong những đêm Hạ, tiếng nhạc radio vang lên khắp đường Metser Strasse, Những chiếc xe Jeep chở lính Mỹ bận những bộ đồng phục của nhân viên dân chính màu xanh ôliu với nhưng thiếu nữ Đức xinh đẹp, chân không đi tất ngồi trên lòng họ, phanh ken két trước cửa toà nhà trong tiếng la rú của những thiếu nữ trên xe. Tiếng nhạc, tiếng cười nói và tiếng ly rượu chạm nhau vang xa đến tận ngoài đường, làm cho những người đi ngang phải tò mò nghiêng đầu lấm la lấm lét nhìn vào. Về khuya, Mosca và Hella đôi khi nghe rõ tiếng chửi tục hung hãn của Eddie Cassin trong cơn say và cuộc vật lộn với một cô gái nào đó ngoài toà nhà. Cũng có nhiều đêm những cuộc liên hoan kết thúc sớm và họ nằm nghe tiếng những làn gió đêm hè làm rung động vòm cây dưới đường, những làn gió đem đến chỗ họ mùi hôi hôi của những khu nhà đổ nát.
Ngày chủ nhật Hella và bà Meyer nấu bữa trưa trong gian phòng nhỏ của bà trên tầng cao nhất của toà nhà. Bữa ăn thường có một con thỏ, hay một con vịt, do Eddie và Mosca lái xe đến một trang trại gần tỉnh đổi về bằng thuốc lá hoặc rượu Whisky, và vài thứ rau tươi cũng của cùng trang trại ấy. Thêm vào đó là bánh mỳ Đức màu xám và cà phê. Ăn xong, Hella và Mosca thường bỏ Eddie và bà Meyer ở lại đó uống rượu mãi cho đến tối. Hai người nắm tay nhau đi chơi dài trong thành phố, rồi đi ra cả ngoài thành phố, tới vùng đồng quê xanh và phẳng lặng không có dấu vết chiến tranh.
Mosca miệng ngậm điếu xì gà, Hella bận chiếc áo sơ mi trắng của chàng, tay áo xắn lên đến quá khuỷu, họ đi qua trụ sở Cảnh sát, trước sân xi măng xám vẫn còn những vết sẹo xanh do vụ nổ để lại, đi qua tòa nhà Glocke, nơi bây giờ là Câu lạc bộ Hồng Thập Tự Hoa Kỳ. Tại quảng trường trước Câu lạc bộ này bọn trẻ con chờ đợi xin thuốc lá và chocolate, những người đàn ông Đức má hõm, đội mũ, bận áo nhà binh cũ, cúi lượm những mẩu thuốc lá ngay khi những người lính Mỹ đứng dựa lưng vào thành tường Câu lạc bộ vừa búng đi. Lính Mỹ đi đứng thoải mái tự tin nhìn ngắm những nàng đi ngang qua họ. Những nàng này đi chậm chậm vòng quanh toà nhà và trở lại vỉa hè các nàng vừa đi qua, rồi lại trở lại, cứ như thế mãi, trước những mắt nhìn soi mói, đánh giá của những người đàn ông ngoại quốc. Trong những buổi chiều Hạ ấm, quảng trường như một khu hội chợ lộ thiên đông vui nhộn nhịp làm cho ngày hôm đó có vẻ như không phải là ngày Chủ nhật, làm cho không khí yên tĩnh và lắng đọng của ngày Chủ nhật tiêu tan.
Những chiếc quân xa lớn sơn màu xanh lá cây, những chiếc xe vận tải dính đầy bùn đất đổ dồn đến quảng trường này gần như mỗi phút một chuyến, thả xuống những người lính chiếm đóng đến từ những thôn xóm chung quanh Bremen. Trong số đó có những người đến từ Bremerhaven cách hàng trăm cây số. Những người lính Mỹ bảnh bao trong những bộ quân phục xanh, chân đi những đôi giày trận da màu nâu gụ đánh xi bóng loáng. Có cả những người lính Anh bận áo lông dày, đội mũ bê rê, những thủy thủ Mỹ, những người trông có vẻ man rợ với những chiếc quần nhàu nát, những chiếc áo thun dơ dáy, vài người có những bộ râu ria sồm soàm, tất cả cau có đứng chờ hai anh Quân cảnh kiểm soát giấy tờ trước khi được vào Câu lạc bộ.
Thỉnh thoảng, vài cảnh sát Đức lại tới giải tán đám người Đức tụ lại trong quảng trường, họ la đuổi bọn trẻ con hành khất chạy vào những phố ngang, họ đẩy lui những người đàn ông ngơ ngác rình lượm mẩu thuốc vứt đi xuống xa mãi tận góc quảng trường tít đằng kia. Những lần có cảnh sát Đức đến, những cô nàng vòng tròn nhanh hơn một chút nhưng các nàng không bao giờ bị làm phiền cả.
Mosca thường ghé vào Câu lạc bộ Hồng Thập Tự mua vài chiếc sandwich rồi họ lại tiếp tục đi lẫn trong dòng người đến công viên Burger.
“Kẻ thù” trong chiều Chủ nhật vẫn đi dạo theo truyền thống. Những người đàn ông Đức đi với dáng điệu nghiêm trang của những vị chủ gia đình, nhiều người miệng ngậm ống píp nhưng trong píp không có thuốc. Những bà vợ họ đẩy những chiếc xe trẻ con và đám con cái họ chạy nhảy không lấy gì làm hào hứng lắm, nhiều khi còn mệt mỏi rõ rệt nữa, trước mặt họ. Mặt trời mùa hạ chiếu qua nhưng làn bụi mỏng do những làn gió nhẹ thổi lên từ những đống gạch đổ nát làm cho thành phố như được bao phủ bởi một tấm màn bụi vàng.
Và sau cùng, sau khi họ đã đi ngang một cánh đồng hoang tàn màu gạch đỏ, qua một vùng toàn những nhà đổ, một mặt đất đầy những gạch vụn, thủy tinh vỡ, sắt gẫy, họ đi vào một đồng cỏ. Họ đi mãi, đi mãi cho đến lúc họ thấy mệt, họ ngồi nghỉ giữa đám cỏ xanh rì và cao hơn đầu gối. Họ nằm trên cỏ ngủ lơ mơ cho đến khi họ đói và ngồi dậy để ăn mấy chiếc bánh họ mua đem theo. Đôi khi nếu chỗ họ ngồi vắng vẻ không người, họ yêu nhau yên bình trong cái thế giới trống trải bao quanh họ.
Khi mặt trời xuống ngang mặt họ ở bên kia chân trời, họ đi trở về thành phố. Làn bụi bốc lên từ thành phố rơi chậm xuống cánh đồng và khi về tới quảng trường, họ thấy lính Mỹ ra khỏi Câu lạc bộ Hồng Thập Tự. Những kẻ chiến thắng mang đầy một bụng sandwich, coca cola. Họ mệt vì ping pong và thoả mãn vì những nụ cười nhà nghề, vô thưởng vô phạt của những cô nàng. Trong đường phố, đám lính la cà hết góc nọ tới góc kia và túm năm tụm ba y như họ ở trong những đường phố quê nhà của họ. Số những cô nàng đi qua đi lại giờ này thưa hơn hồi trưa, kẻ thù và những chinh phục, người chiến thắng và người chiến bại, dắt nhau vào những phố nhỏ đổ nát quanh đó. Họ chui vào những căn phòng mất mái, mất tường trong những toà nhà xiêu vẹo, hoặc nếu thì giờ quá ư cấp bách, vào những chỗ kín như những căn hầm. Trong quảng trường, lúc này đầy bóng tối và không còn hoạt động, chỉ còn vài chú bé hành khất, vài cô gái mệt rời ngồi nghỉ chân trước khi lê lết ra về. Như cảnh một chợ phiên trong giờ tàn, tiếng nhạc còn văng vẳng ra từ bên trong Câu lạc bộ, tiếng nhạc trôi êm trên quảng trường tối, len lỏi qua những toà nhà đổ nát tới tận bờ sông này, nơi họ đến đứng bên nhau, qua dòng nước lặng lờ, sang thành phố điêu tàn nằm dưới ánh trăng bên kia sông.