Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: David Ignatius
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Tao Of Deception
Dịch giả: Cù Tuấn
Biên tập: Truong Bui
Upload bìa: minh hải
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2023-08-05 09:50:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
0. 2012, Washington
Một viên đạn bắn ở cự ly gần trong sân trụ sở Bộ An ninh Quốc gia, đã xuyên qua đầu và kết liễu mạng sống của đặc vụ Trung Quốc được Thomas Crane tuyển mộ ở Thành Đô vào năm 1999. Người Trung Quốc coi đây là một vụ hành quyết công khai. Họ biết người Mỹ sẽ theo dõi và lắng nghe bằng mọi thiết bị mà người Mỹ có. Thông điệp của Trung Quốc gửi cho CIA là: Chúng tôi không sợ các quý vị nữa. Bây giờ đến lượt các quý vị phải lo lắng.
Khi họ nhìn thấy một bức ảnh giám sát về thi thể của người đàn ông, hộp sọ của anh ta đã nổ tung do sức mạnh của viên đạn, Tom và Sonia Crane đã quyết định kết thúc thời gian làm việc tại Bắc Kinh của họ. Họ đã ở lại Bắc Kinh hai năm, một nhiệm vụ bình thường. Nhưng họ đã hoàn toàn kiệt sức. Mất một điệp viên cũng giống như mất một đứa con. Có một cảm giác thất bại đi kèm với sự đau buồn. Bạn không biết mình đã làm gì sai, nhưng thiệt hại là không thể khắc phục được, và cảm giác tội lỗi vẫn còn đeo bám dai dẳng.
Khi hai vợ chồng Crane trở lại Washington, CIA đã cung cấp cho cả hai công việc mới rất tốt. Nhưng sự hấp dẫn của nghề gián điệp giờ đã trở nên chua chát hơn, đắng cay hơn. Họ nộp đơn xin nghỉ hưu; cả hai đều đã phục vụ hai mươi năm trong lực lượng bí mật và đủ điều kiện nhận lương hưu đầy đủ. Tom nhận công việc là nhà phân tích về Trung Quốc cho một nhà thầu quốc phòng lớn; Sonia ở nhà với các cô gái của họ. Họ mua một căn nhà ở ngoại ô Great Falls.
CIA đã đề phòng sau vụ hành quyết điệp viên ở Thành Đô, nhưng trong vài năm, phần còn lại của mạng lưới cơ quan này ở Trung Quốc vẫn tiếp tục hoạt động bình thường, dường như không bị cản trở. Trong khi đó, Trung Quốc đang phải gồng từng bắp thịt. Nước này đã tổ chức Thế vận hội Mùa hè rực rỡ ở Bắc Kinh năm 2008 và một hội chợ triển lãm thế giới hoành tráng không kém ở Thượng Hải năm 2010. Trung Quốc đã thử nghiệm vũ khí chống vệ tinh và chế tạo một hàng không mẫu hạm. Mọi người bắt đầu nói về sự thống trị kinh tế không thể tránh khỏi của Trung Quốc. Điều duy nhất Bắc Kinh dường như thiếu là gián điệp.
Sau đó, vào năm 2010, một điều gì đó đã xảy ra. Các mạng lưới điệp viên CIA ở Trung Quốc bắt đầu suy yếu và chết dần. Giống như mô tả nổi tiếng của Ernest Hemingway về sự phá sản, thảm họa của CIA đến dần dần, rồi đột ngột. Lúc đầu, các vụ việc có vẻ xảy ra trong đơn lẻ: Một đặc vụ không liên lạc đúng lịch trình. Một người khác đã không đến lấy hàng. Người thứ ba biến mất sau một cuộc gặp với người quản lý. Sau đó là điệp viên thứ tư, thứ năm và thứ sáu biến mất khỏi tầm ngắm.
Đến năm 2011, những tin xấu ngày càng nhiều. Bộ An ninh Trung Quốc đang xé toạc cơ cấu tình báo mà CIA đã xây dựng trong nhiều thập kỷ thành từng mảnh. Người Trung Quốc đã không che giấu sự tàn bạo của chiến dịch phản gián của họ: Trong suốt hai năm, gần 30 điệp viên CIA đã bị giết hoặc bị cầm tù. CIA đã cố gắng hết sức để đẩy những đặc vụ chưa bị bắt ra ngoài Trung Quốc, nhưng trong hầu hết mọi trường hợp, đã quá muộn. Một thế hệ gián điệp Mỹ đã bị xóa sổ.
Việc đánh sập mạng lưới CIA tại Trung Quốc này là một trong những bí mật được bảo vệ chặt chẽ nhất của cơ quan này, vì một lý do đơn giản nhưng đáng sợ: Lời giải thích hợp lý duy nhất cho việc mất quá nhiều điệp viên của CIA là Bộ An ninh Trung Quốc đã tuyển mộ được một gián điệp nằm trong hàng ngũ cao cấp nhất của CIA phụ trách chống Bắc Kinh. Một con quái vật đã lẻn vào trong nhà.
Giám đốc CIA đã chỉ định một nhóm nhỏ gồm các nhân viên CIA và FBI để tổ chức một cuộc săn lùng kẻ phản bội. Các cơ quan tình báo Mỹ vẫn còn quay cuồng với hai vụ xâm nhập của Nga trong thập kỷ trước, và bây giờ là vụ này.
Những người trong nhóm săn kẻ phản bội hoạt động từ nơi có thể được mô tả là tủ quần áo phía sau của căn phòng sâu nhất. Ưu tiên hàng đầu của họ là đánh giá thiệt hại một cách chính xác. Việc này kéo dài nhiều tháng. Nó giống như thu thập xác chết từ chiến trường. Những nạn nhân này là người Trung Quốc đã lỡ tin tưởng CIA sẽ giữ cho họ sống sót, và giờ họ đã ra đi, bị tiêu diệt từng người một.
Khi lực lượng đặc nhiệm này đã hoàn thành việc thống kê các điệp viên bị mất tích, họ bắt đầu xem xét tỉ mỉ từng trường hợp để tìm kiếm sự rò rỉ. Ai có thể có quyền truy cập vào thông tin các đợt tuyển dụng bí mật kéo dài từ cuối những năm 1980 đến những năm 1990 và 2000? Không có nghi phạm nào của CIA hoàn toàn phù hợp với tất cả các bằng chứng, nhưng nhóm săn kẻ phản bội này đã tập hợp một danh sách ngắn bao gồm các sĩ quan điều hành Trung Quốc cấp cao nhất của CIA. Danh sách này bao gồm nhiều cựu lãnh đạo CIA tại Bắc Kinh và cấp phó của họ. Điều này dường như là không thể, nhưng một trong những nhân viên này rõ ràng đã phản bội CIA và phá hủy gần như mọi thứ mà CIA đã xây dựng ở Trung Quốc. Tom Crane xuất hiện trong danh sách.
***
Lúc đầu Tom chú ý đến một số chuyện nhỏ đang xảy ra trước mắt anh. Các đồng nghiệp cũ ngừng trả lời điện thoại của anh. Anh không được mời tham dự các hội nghị với các nhân viên CIA phụ trách tình báo Trung Quốc khác. Mọi người xin hoãn ăn trưa với anh. Tom hỏi Sonia chuyện gì có thể xảy ra, và cô rất bối rối. Nhưng sau đó, cô gọi cho một trong những người bạn thân nhất của mình tại CIA, một người phụ nữ mà Sonia đã đi chung xe khi con họ còn nhỏ, và người bạn này đã năn nỉ xin khất hẹn. Người bạn gái này không gặp Sonia để uống cà phê, và cô ấy không giải thích tại sao.
Hai vợ chồng Crane luôn là một cặp đôi CIA kiểu mẫu. Họ đã phục vụ ở những khu vực bị cấm vào, chấp nhận rủi ro thể chất cá nhân. Cả hai đều đã nhận được huy chương khi họ nghỉ hưu. Họ rất quảng giao với các đồng nghiệp của họ. Nhìn bề ngoài, họ đã làm đúng mọi thứ.
Không mất nhiều thời gian để Tom nhận ra rằng họ đang bị nghi ngờ là điệp viên xâm nhập của Trung Quốc. Tom đã nghe tin đồn về những điệp viên ở Trung Quốc đã bị tiêu diệt; mọi người vẫn bàn về chuyện này, ngay cả khi họ không được phép nói. Và anh biết chắc chắn rằng điệp viên ở Thành Đô do anh tuyển mộ được đã có kết cục tồi tệ. Tóm nhớ lại hình ảnh khuôn mặt đau đớn của người đàn ông. Tom hiểu rõ ràng lý do tại sao anh bị xa lánh. Tom và vợ đang là nghi phạm.
Gia đình nhà Crane đã nghỉ ở nhà gần ba năm khi FBI yêu cầu Tom đến văn phòng thực địa ở Washington trên Phố Bốn. Đến thăm văn phòng với tư cách là một kẻ tình nghi là khá đau đớn; Tom đã làm việc với FBI thường xuyên trong hơn hai thập kỷ làm việc tại cơ quan này. Anh không làm gì sai, trong tâm trí anh, nhưng anh vẫn cảm thấy xấu hổ. Coi như anh đã bị "hủy bỏ" trong thế giới tình báo.
Văn phòng FBI cách Khu Phố Tàu vài dãy nhà. Tom đến sớm một giờ; anh đi trên đường một cách lo lắng. Anh ta có một bản năng muốn bỏ chạy khi đến gần lối vào tòa nhà, nhưng đó không phải là một lựa chọn.
Đặc vụ phụ trách nói với Tom rằng đây sẽ là một cuộc phỏng vấn không chính thức; anh ấy hỏi Tom có muốn sự có mặt của luật sư không, và Tom nói không. Nhân viên FBI mỉm cười và gật đầu tán thành, nhưng Tom có thể thấy rằng anh ta đang nghĩ: Bây giờ chúng ta đã tóm được hắn rồi.
“Anh đã xử lý vụ Du Cường Thanh,” người đàn ông FBI bắt đầu. “Điều đó có nghĩa là anh có thể biết rất nhiều về cách thức hoạt động của tình báo Trung Quốc hơn bất kỳ ai ở đất nước này.”
“Có thể,” Tom nói. "Ông ta vẫn còn sống chứ?"
“Ông ta mất năm ngoái. Đột quỵ. Ông ấy đã không chăm sóc bản thân tử tế. Chúng tôi đã không công khai cái chết của ông ta. Người Trung Quốc sẽ tuyên bố rằng họ đã giết ông ta, để dọa những người đào tẩu khác. Bạn có biết những gì ông ta nói với chúng tôi trước khi chết không? Ông ta nói rằng nếu ông ta đang điều hành Bộ An ninh Trung Quốc, thì ông ta sẽ cố gắng tuyển mộ Tom Crane.”
Tom cười và lắc đầu. Ông già này có lẽ đã nói câu đó.
“Đó là chuyện nhảm nhí,” anh trả lời. “Ông Du đã uống quá nhiều cocktail rồi. Não ông ta chắc đã hỏng hết cả.”
SAC đã chuyển câu hỏi cho hai chuyên gia từ chi nhánh Trung Quốc của bộ phận phản gián. Họ hướng dẫn Tom trả lời các câu hỏi về các chi tiết về sự nghiệp của anh. Họ không có bằng chứng nào, không phát hiện động cơ nào, không thấy Tom có ý định phản bội nào - thực sự không có gì cả, ngoại trừ cơ hội. Tom biết các điệp viên. Anh nói tiếng Trung Quốc hoàn hảo. Và Tom có cảm giác thật sự gần gũi với Trung Quốc. Như Tom đã thú nhận một lần với vợ, anh đã có lần mơ bằng tiếng Trung Quốc.
Các nhân viên thẩm vấn của FBI đã chọn từng sợi chỉ mảnh nhất để siết chặt. Trong số những điệp viên Trung Quốc bị mất tích có hai điệp viên mà Tom Crane đã sớm tuyển mộ trong sự nghiệp của mình — ở Malaysia và sau đó là Campuchia. Làm thế nào Tom tuyển dụng họ dễ dàng như vậy? Sau những thành công đó, tại sao anh ta lại nộp đơn xin làm trưởng nhóm CIA ở Thành Đô? Tom đã có lời mời giữ một vị trí cấp cao hơn như trưởng phụ trách CIA ở Hà Nội; tại sao anh lại không chọn tới đó? Anh ấy đã có liên hệ gì với Bộ An ninh Trung Quốc trước khi đặc vụ có tên mã là LCBRINK gặp anh hay không? Khi những người khác lập luận rằng “việc liên hệ trực tiếp” của người Trung Quốc này là một sự khiêu khích, vậy thì tại sao Tom lại đồng ý gặp anh ta? Tại sao Tom lại cung cấp cho đặc vụ này thiết bị liên lạc bí mật nhạy cảm chỉ sau có sáu tháng?
Những câu trả lời của Tom - rằng anh làm việc dựa trên kỹ năng, trực giác và sự thực hành cẩn thận, và luôn được cấp trên chấp thuận rồi mới làm - thậm chí bản thân Tom còn thấy là có vẻ sáo rỗng sao đó.
Sau đó, nhóm FBI bắt đầu lục lọi từng chi tiết những năm tháng của Tom ở Bắc Kinh, đặc biệt là những mối liên hệ thân thiết của anh ta với phó giám đốc Bộ An ninh Trung Quốc, Ma Wei. Vì sao Tom lại gặp cô ta những mấy lần liền? Tại sao anh không đưa thêm chi tiết về các hoạt động điều hành của Ma Wei vào ghi chú hồ sơ của mình? Khi cô hỏi Tom về các hoạt động của anh ở Thành Đô, anh có vô tình tiết lộ rằng Tom có đặc vụ nằm ngay trong Bộ An ninh Trung Quốc hay không? Trong thời gian làm trưởng nhóm điều hành CIA ở Bắc Kinh, Tom có đích thân kiểm tra các giao thức liên lạc không? Tại sao anh đã xem lại danh sách điệp viên CIA ba lần khi anh ở Bắc Kinh? Tại sao anh lại trở về Mỹ sau hai năm khi Tom có thể yêu cầu kéo dài thời gian ở lại Trung Quốc của mình? Tom có nghĩ rằng anh phải có phần nào có lỗi cho cái chết của điệp viên Thành Đô của anh, hay cái chết của những điệp viên khác không?
Các câu hỏi rất tỉ mỉ; các điều tra viên đã có mọi điện tín và báo cáo hoạt động mà Tom đã từng nộp cho cấp trên. Không thể tránh khỏi, có những câu hỏi anh không thể trả lời, và những điều bất thường mà anh biết sẽ khiến nhân viên thẩm vấn đặt ra câu hỏi và nghi ngờ. Sự thật đơn giản là Tom đã biết danh tính của hầu hết các điệp viên Trung Quốc mà CIA đã tuyển dụng trong hơn ba thập kỷ. Anh là một kẻ tình nghi quá rõ ràng.
Khi Tom rời cuộc phỏng vấn, anh ấy cảm thấy mệt mỏi và nhơ bẩn. Những lời nói bóng gió của FBI khiến anh tức giận với chính mình. Dù anh đã rất cẩn thận, nhưng anh đã cho phép Bộ An ninh Trung Quốc lọt vào bên trong CIA ở Thành Đô và Bắc Kinh.
Nhưng ngoài sự tự trách móc này, anh cảm thấy giận dữ với Ma Wei, nữ nhân viên dễ mến của Bộ An ninh Trung Quốc, người đã rút những mẩu thông tin tình báo từ anh như một nhà ảo thuật nhanh tay có biệt tài móc túi. Tom giống như là một kẻ ngốc, cứ tưởng tượng rằng anh đang quyến rũ cô ngay cả khi Ma Wei chuẩn bị sẵn một con dao găm để moi từ ruột Tom ra các đặc vụ Trung Quốc của CIA.
Cuộc thẩm vấn Sonia của FBI thậm chí còn tồi tệ hơn. Họ tập trung vào thực tế rằng cô có một nửa gốc Trung Quốc. Cô có nghĩ rằng người Trung Quốc bị phân biệt đối xử ở Mỹ không? Họ đưa cho cô một “bài kiểm tra tâm lý” bao gồm những bức ảnh chụp người Hoa ở các khu phố Tàu, trong các ổ thuốc phiện, làm công nhân đường sắt — và hỏi phản ứng của cô.
"Các anh đang phân biệt chủng tộc!" Sonia gầm lên với các đặc vụ FBI. Họ đã ghi chép cẩn thận về sự bùng nổ cảm xúc này của cô.
Cuộc điều tra tiếp tục: Họ hỏi Sonia liệu cô có đồng cảm với người Trung Quốc không. Họ hỏi cô tại sao lại dạy tiếng Trung cho hai cô con gái của mình. Cô có mong đợi được sống ở quốc gia đó một lần nữa không? Sonia có nguồn gốc hỗn hợp: Cô nghĩ mình giống người châu Phi hay người Trung Quốc hơn? Có phải người Trung Quốc thù địch với người Da đen nhiều hơn hay ít hơn người Mỹ?
Sonia cố sức kiên trì cho tới hết cuộc phỏng vấn. Nhưng khi về đến Great Falls, cô ngã vào vòng tay chồng và khóc nức nở.
****
Vụ việc kéo dài tháng này qua tháng khác. Các mối liên hệ trong cộng đồng tình báo của Tom đã biến mất khi cuộc điều tra bắt đầu, và nếu không có chúng, Tom chẳng có ích lợi gì đối với nhà thầu quốc phòng đã thuê anh ta. Tom đã được cho nghỉ việc. Anh thành lập một công ty tư vấn nhỏ của riêng mình, chuyên tư vấn cho các công ty Nhật Bản đang hoạt động ở Trung Quốc và các nước châu Á khác mà anh từng phục vụ.
Có vẻ như hai vợ chồng nhà Crane đang trong tình trạng bị treo cho đến khi vụ việc được giải quyết. Công việc kinh doanh của Tom gặp khó khăn, nhưng ngoài ra, việc tiếp tục bị FBI điều tra là một cực hình. Anh ngủ không ngon nữa; anh đã uống rượu quá nhiều. Anh và Sonia không thể nói gì về cuộc điều tra, nhưng họ cũng không thể trốn tránh nó.
Cuối cùng, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng: Cách duy nhất để Tom có thể thoát khỏi sự nghi ngờ là giúp FBI xác định người phản bội trong CIA là ai. Nó giống như cốt truyện của “The Fugitive.” Tom phải tìm phiên bản Bộ An ninh Trung Quốc của “người đàn ông một tay”. Nhưng để bắt được một con chuột nấp trong CIA, trước tiên anh ta cần phải làm một cái bẫy.
---
11. 2012, Bắc Kinh
Những năm hỗn loạn của Tom ở Washington là thời điểm đắc thắng của Ma Wei tại Bộ An ninh Trung Quốc. Cô đã chỉ đạo một cách tinh vi chiến dịch tàn khốc chống lại CIA, chiến dịch được tổ chức với sự đều đặn ghê rợn bên trong các bức tường của khu phức hợp Bộ An ninh Trung Quốc tại Xiyuan. Khi người Trung Quốc bắt được nhiều gián điệp CIA nằm trong hàng ngũ của Bộ, họ đã không cố gắng biến các điệp viên này thành điệp viên hai mang hoặc tiến hành một phiên tòa xử công khai. Họ giết những người này ngay lập tức. Như một dấu hiệu cảnh báo cho người Mỹ.
Các thi thể đã chất đống tại Xiyuan. Các cán bộ cấp cao của đảng đã hết lời khen ngợi Ma Wei vì những phương pháp tích cực và sự chú ý tỉ mỉ đến từng chi tiết của cô. Trung Quốc đã không có được một chuyên gia tình báo vĩ đại nào kể từ khi Du Cường Thanh đào tẩu. Bây giờ, các nhân viên trẻ đã có một tấm gương noi theo. Ma Wei cảm thấy xấu hổ khi Bộ lưu hành danh sách “bốn điều tốt” trong việc tuyển dụng các điệp viên: Tiền bạc, Hệ tư tưởng, Thỏa hiệp và Bản ngã. Họ gán nó cho anh hùng-chuyên gia tình báo Ma Wei, mặc dù đó là một sự ăn cắp của một quy tắc nghề nghiệp cũ rích của CIA. Đó không phải là cách Ma Wei thích, nhưng cô giữ im lặng.
Trung Quốc đang gầm lên như một con sư tử. Tiền bạc đang được vung ra khắp nơi, không chỉ ở Bắc Kinh và Thượng Hải mà còn ở các thành phố hạng hai trên cả nước. Có vẻ như các ngân hàng khu vực sẽ cho bất cứ ai vay bất cứ thứ gì. Ma về nhà thăm bố mẹ ở quận Tô Châu phía tây Thượng Hải. Từng là nơi tập trung những con hẻm và khu chung cư của công nhân; bây giờ, nó đã trở thành một đô thị với các tòa tháp dân cư và trung tâm mua sắm mới.
“Chúng tôi có giấc mơ Trung Quốc,” mẹ cô hài lòng nói. Bà đã từng làm việc trong một nhà máy khi Ma còn là một cô gái; bây giờ bà tập trung thời gian chơi bài với bạn bè. Cha của Ma Wei, một cảnh sát, đang lái một chiếc ô tô lớn của Nhật Bản. Ông đã không thể mua nó bằng tiền kiếm được khi còn là một cảnh sát. Mọi người tặng họ những phong bao lì xì màu đỏ vào dịp Tết Nguyên đán, bên trong có nhiều tiền nhân dân tệ.
Những người đó muốn lợi dụng các mối quan hệ mà Ma Wei đang có.
Ma Wei bảo bố mẹ cô trả lại các bao tiền lì xì, nhưng cô biết họ sẽ không nghe. Không ai trả lại tiền lì xì cả. Đối với một đất nước đã từng rất nghèo, đồng tiền khiến người ta chóng mặt. Tất nhiên, sự thịnh vượng mới này khiến Ma Wei vui mừng. Nhưng cô lo lắng rằng nó đang tạo ra các thế lực hỗn loạn lỏng lẻo mà cuối cùng sẽ ngày càng cần nhiều sự kiểm soát hơn.
Đạo Của Lừa Dối Đạo Của Lừa Dối - David Ignatius Đạo Của Lừa Dối