Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Chương 4
K
hi chúng tôi trở về, bóng chiều đã buông, những vạt nắng đang dần tắt lịm, bọn trẻ con nô đùa chạy đuổi nhau trong sân nhà. Chúng tôi đi qua một ngôi nhà có quang cảnh rất đẹp, có hai cô gái đang tuổi xuân thì, xinh xắn, đáng yêu dắt theo đứa trẻ nhỏ. Họ vừa đi, vừa chạy, nô đùa vui vẻ men theo lối nhỏ thẳng ra con đường lớn nơi chúng tôi đang tản bộ. Hai cô gái ấy ra đến lề đường cũng là lúc chúng tôi chuẩn bị đi tới.
Khi vừa đi qua họ, công nương Kirati quay sang nói với tôi: “Hai cô gái ấy nhìn mới tươi trẻ và xinh đẹp làm sao. Nopporn, cậu thấy phụ nữ Nhật Bản thế nào?”.
“Tôi phải thú nhận với công nương rằng tôi rất ngưỡng mộ phụ nữ Nhật”.
“Hơn cả phụ nữ Thái Lan chúng ta sao?”.
“Nói chung là như vậy”.
“Cậu không nghĩ rằng, phụ nữ Nhật quá mềm mại, ngoan ngoãn so với mong muốn của số đông đàn ông ư?”.
“Tôi không nghĩ thế”.
“Nếu như vậy, cậu thuộc số ít rồi. Ta được biết rằng, phần lớn đàn ông thích phụ nữ cá tính, hoặc ít ra cũng có đôi chút riêng biệt, nên có điểm nhấn hoặc nét đặc biệt trong hành vi ứng xử. Điều này sẽ là gia vị cho cuộc sống đỡ nhạt nhẽo hơn”.
“Suy nghĩ của công nương có lẽ có phần đúng. Nhưng tôi nghĩ rằng gia vị của cuộc sống cũng có nhiều loại khác nhau. Tôi ắt hẳn nằm trong rất ít những người cho rằng sự dịu dàng của phái yếu là một yếu tố khiến cuộc sống này trở nên thư thái hơn”.
“Cậu đi xa lâu nên có lẽ chưa hiểu hết phụ nữ nước ta, suy nghĩ của cậu cũng bị ảnh hưởng lớn bởi vẻ đẹp của phụ nữ Nhật rồi”. Công nương Kirati cười rồi nói một cách nghiêm túc: “Ta thấy cậu nghĩ cũng đúng đấy, và ta rất ủng hộ điều đó cho dù ta không am hiểu mấy để mà phân tích về vấn đề này”.
Tôi nói lời cảm ơn khi nàng kết thúc câu cuối.
“Ta không sao quên được khuôn mặt rạng rỡ của hai cô gái ban nãy”. Nàng nói tiếp như đang liên tưởng đến một điều gì đó. “Giống như cây cần được chăm bón tốt, đang kỳ ra hoa, đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp ở độ xuân thì. Sự viên mãn ấy làm ta nghĩ tới bản thân mình mà cảm thấy có đôi chút chạnh lòng”.
“Tôi không hiểu”. Tôi hỏi nàng đầy hoài nghi. “Tại sao công nương lại chạnh lòng khi thấy hai cô gái trẻ trung, trong sáng đó? Bản thân công nương cũng đã hội tụ tất cả những điều ấy rồi đó thôi? Đôi khi sự viên mãn của công nương còn có giá trị hơn cả bọn họ nữa ấy chứ”.
“Ai dạy cậu nói với ta như vậy?”.
“Cảm giác dẫn lối cho tôi”. Tôi trả lời ngay, “Và tôi tin rằng, chắc chắn không chỉ mình tôi nghĩ như vậy”.
“Nhưng cậu vẫn chưa biết những ưu tư trong lòng ta. Sự vui vẻ của ta bây giờ, nếu cậu nghĩ rằng có, không thể đem ra so sánh với sự tươi vui của hai cô gái trẻ đó. Sự tươi vui của họ, như ta đã nói, giống như nụ hoa đang hé nở, như ánh sáng trong buổi bình minh. Còn sự vui tươi của ta, nếu như bây giờ vẫn còn vương lại, thì đó cũng chỉ là ánh sáng của buổi chiều tà mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Bây giờ có lẽ cậu đã hiểu, ta có lý lẽ của mình khi nói ra hai từ ‘chạnh lòng’”.
“Tôi vẫn chưa thấy điều đó”. Tôi tiếp lời nàng. “Tuy đồng ý với cách so sánh của công nương nhưng tôi vẫn không đồng tình với công nương ở chỗ sự tươi trẻ của công nương như ánh mặt trời xuống bóng lúc hoàng hôn. Trong mắt tôi, sự tươi trẻ của công nương vẫn còn ở độ rực rỡ như ánh sáng ban ngày, tuy công nương không chịu nhận là lúc ban mai, nhưng sự viên mãn ấy cũng vẫn còn rất lâu mới có thể phai nhạt được”.
“Ôi! Cậu đã tôn sùng ta quá rồi đó”. Tuy công nương Kirati không chịu nhận lời khen ngợi của tôi, nhưng giọng nói đó cũng đủ để thể hiện ra rằng nàng rất vui khi nghe tôi nói như vậy. “Vì lẽ đó, cậu không biết mình đã lóa mắt rồi. Cậu có biết là tuổi của ta đã quá mức quy định để được gọi là ‘một cô gái’ rồi không?”.
“Tôi không nghĩ có người dám nói một phụ nữ chưa đến ba mươi lại không được gọi là ‘cô gái’. Đặc biệt khi cô gái đó là công nương”.
Nàng nheo mắt nhìn tôi.
“Có lẽ cậu không biết ta đã ba mươi lăm tuổi rồi?”.
Câu nói đó khiến tôi sững sờ. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt nàng và rõ ràng đó là một hành động vô cùng khiếm nhã. Nhưng rồi tôi bật cười.
“Công nương trêu tôi, tôi biết rằng công nương đang nói đùa”.
“Gì cơ? Thế cậu nghĩ rằng ta năm nay bao nhiêu tuổi? Nói ta nghe xem cậu đoán ta bao nhiêu?”.
“Tôi nghĩ công nương không thể nhiều hơn hai mươi tám tuổi được. Có lẽ vào khoảng hai mươi sáu gì đó”.
“Hai mươi sáu?”. Nàng thốt lên. Mắt nàng ánh tia phấn khích, “Cậu làm ta không khỏi nghĩ tới cảm giác của chín năm về trước. Ta vẫn nhớ như in cái cảm xúc đó, lúc ấy cuộc sống của ta tràn đầy mộng mơ, hoài bão. Ta chưa bao giờ có ý nghĩ hay tơ tưởng gì dù chỉ là chút ít rằng ta sẽ kết hôn với một quý ông đã vào độ tuổi xế chiều. Đó cũng là lẽ tự nhiên bởi con người ta không ưa sự héo hon, buồn tẻ. Đôi lúc, ta có thể nói rằng ta sợ, nhưng đó đã là khoảng thời gian chín năm về trước rồi”.
“Vậy điều gì đã xảy ra với công nương thế?”. Tôi hỏi nàng với tất cả sự tò mò của mình.
“Đã xảy ra điều gì ư?”. Nàng chầm chậm nhắc lại câu hỏi của tôi, đăm chiêu nhìn về khoảng không trước mặt. “Tuổi trẻ và hoài bão đẹp đẽ đã từ biệt ta. Ta có quyền được cho phép hay không không phải là vấn đề. Ta buộc phải chấp nhận từ bỏ chúng. Ngoài điều đó ra, cậu cũng thấy, ta đã trở thành phu nhân của ngài hầu tước”.
Tôi suýt nữa thì bật ra câu hỏi “Lẽ nào công nương không tự nguyện trong cuộc hôn nhân này?”, nhưng cũng may lý trí vẫn chiến thắng sự tò mò của bản thân. Tôi hiểu, nếu hỏi thẳng như vậy có lẽ sẽ là không lịch sự và xâm phạm đời tư của nàng một cách thái quá.
“Tuy bản thân ta không thích sự héo hon, buồn tẻ và cho dù ta vẫn còn yêu sự trong sáng, tươi đẹp đến nhường nào, thì khoảng thời gian chín năm đó ta cũng không lấy lại được”. Công nương Kirati nói tiếp: “Ta cũng muốn được như cậu đoán, nhưng con người chúng ta không thể lừa dối bản thân mà sống trong ảo tưởng mãi được”.
“Thế hiện thực bây giờ ra sao ạ?”.
“Thì thực tế là ta không còn là cô gái hai mươi sáu tuổi như cậu nghĩ chứ sao nữa”. Nàng cười nhẹ với tâm trạng thư thái: “Ta không định trêu hay đùa cậu đâu. Khi ta nói rằng ta đã ba mươi lăm tuổi, cậu cũng thấy rằng, ta đã bắt đầu bước qua cái ngưỡng mà người ta vẫn hay gọi là ‘nửa đời người’ rồi. Bởi thế ta mới nghĩ rằng, mình không có quyền gọi bản thân là ‘cô gái’ nữa”.
“Nhưng tôi không nên tin vào mắt mình hơn là tin vào lời nói của công nương hay sao?”. Tôi hỏi thật lòng.
“Hôm nay Nopporn bướng thật đấy”. Nàng liếc tôi cùng nụ cười đáng yêu.
“Làm ơn tha lỗi cho sự bướng bỉnh nhưng chân thật của tôi, hỏi cả trăm người thì cả trăm người không dám tin công nương đã ba mươi lăm tuổi. Sự tươi trẻ và vẻ đẹp của công nương là điều mà ai cũng có thể thấy rõ, dù cho họ có đang nhắm một bên mắt đi chăng nữa”.
“Trừ phi một bên mắt còn lại không bị mù”. Nàng vui vẻ bồi thêm.
“Tôi nói hoàn toàn thật lòng”.
“Như vậy cũng tốt, Nopporn, để cậu không đoán nhầm tuổi của người khác nữa, ta muốn nhắc cậu một điều rằng, đối với người phụ nữ, nếu biết cách chăm sóc bản thân, cũng có thể trông trẻ hơn tuổi thật khoảng năm tuổi đấy”.
“Nhưng có lẽ công nương đã được thần Indra[3] ban phúc hoặc có thể đã được tắm ngọn lửa thiêng nên mới có thể trẻ đẹp lạ thường đến như vậy. Tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào có thể khiến tôi hiểu nhầm như công nương. Công nương tiết lộ một chút bí quyết cho tôi biết được không?”.
“Đủ rồi”. Nàng vẫy tay ra hiệu cho tôi ngừng nói: “Ta sẽ không nói với cậu về chuyện này nữa. Cậu biết không, Nopporn, cậu lúc nào cũng cố ý tâng bốc ta và hành vi như vậy sẽ làm cậu hư đi đấy”.
Mặt nàng trở nên nghiêm nghị, nàng lặng thinh và đi tiếp mà không nói thêm gì nữa. Nếu trong ngày gặp mặt đầu tiên, công nương Kirati nói với tôi bằng sắc mặt và giọng điệu như vậy, tôi có lẽ sẽ giật mình. Nhưng khi giữa chúng tôi đã có sự thân thiết tới mức tôi có thể hiểu được nàng có ý gì khi nói như vậy, tôi chỉ biết mỉm cười.
Chúng tôi về tới nhà cũng đã sẩm tối, ngài hầu tước vẫn chưa về nên tôi ở lại bầu bạn với công nương Kirati. Khi nàng thay quần áo, tắm rửa xong, nàng bảo tôi đi tắm vì cũng đã sắp đến giờ ăn cơm. Nàng không chịu để tôi trong bộ dạng không tươm tất. Thế nên, lời từ chối của tôi đương nhiên không có hiệu quả. Lý do gì khiến tôi có cảm giác vui vẻ lạ thường khi nghe lời đề nghị của nàng mặc dù lời đề nghị ấy chỉ có ích đối với bản thân tôi mà thôi? Tôi vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi này.
Những trải nghiệm mới cùng niềm hân hoan sau buổi nói chuyện với công nương Kirati chiều hôm đó cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của tôi trên đường trở về nhà. Chuyện tuổi tác của nàng là cái gì đó quá mới mẻ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi đã quá ngỡ ngàng khi nghe thấy điều đó, tuy rằng tới giờ tôi đã tin được sự thật mà nàng nói với tôi, nhưng nếu ngay từ đầu tôi biết rằng người phụ nữ ấy đã ba mươi lăm tuổi, tức là nhiều hơn tôi tới mười ba tuổi, tôi có lẽ sẽ cảm thấy nàng như thuộc về một thế hệ khác so với tôi vậy. Và tôi cũng sẽ không thể nhanh chóng trở nên thân thiết với nàng như bây giờ. Tuy vậy, khi cuối cùng cả hai đã tìm được sự đồng điệu như những người tri kỷ rồi, chuyện tuổi tác của nàng cũng chỉ là cái bóng của sự thật mà thôi. Tôi có cảm giác rằng, công nương Kirati là người bạn chỉ hơn tôi chừng ba tới bốn tuổi. Trong suy nghĩ của tôi, vấn đề tuổi tác không khiến cho chúng tôi đánh mất đi sự tương giao, đồng điệu về tâm hồn, dù chỉ là đôi chút.
Tuy nhiên, cũng có đôi lúc, tôi vẫn chưa thể cắt nghĩa được những lời nói của nàng, nhất là khi nàng nhắc tới chuyện kết hôn với ngài hầu tước. Qua những câu nói ngắn ngủi đó, nếu để bản thân tôi tự phân tích, tôi có lẽ sẽ nghĩ rằng nàng không tự nguyện trong cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi cũng không chắc chắn rằng, suy nghĩ đó đã đi đúng hướng với thực tế chưa? Càng nghĩ về điều này, tôi lại càng có cảm giác rằng, cuộc hôn nhân của công nương Kirati trở nên khó đoán định hơn so với trước kia rất nhiều.
Cuối cùng, khi về tới phòng và nằm dài trên giường, tôi tự hỏi bản thân rằng, vì nguyên nhân gì mà tôi lại quá quan tâm đến chuyện cá nhân của công nương Kirati đến vậy? Tôi đâu có trách nhiệm hay nhu cầu gì trong chuyện này. Lúc đó, tôi có lẽ đã coi mình là một người bạn tri kỷ của nàng, nhưng cớ làm sao tôi lại suy nghĩ quá nhiều về những chuyện riêng tư của người phụ nữ ấy, ngay cả khi nàng không có biểu hiện gì là đau khổ hay dằn vặt, nàng cũng chưa một lần mở lời nhờ tôi tìm lời giải cho những ưu tư trong cuộc sống cá nhân của nàng. Khi tự hỏi bản thân như vậy, tôi cũng không thể tìm được câu trả lời, thế nên tôi đành cố gắng xua tan cái suy nghĩ vu vơ đó ra khỏi đầu óc mình. Chỉ như vậy thôi, đối với tôi mà nói, đó là việc không hề dễ dàng gì.