A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Thái Long
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5382 / 35
Cập nhật: 2017-08-30 16:40:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
a ngày sau.
Bạn chị đến chơi.
Con bé đang hí hoáy lau cầu thang dẫn lên tầng trên. Nó mặc quần soọc trắng của chị. Cái áo thun màu mỡ gà cũng của chị nốt. Hai đùi nó trắng nuột nà. Ngực căng nhức áo chỉ muốn tuột chỉ. Cặp vú vẫn đang mưng to. Đôi mắt con bé ngời ngời sáng. Cổ tròn trịa, da mịn màng và cái cằm hơi xẻ gợi cảm. Bạn chị thì thào:
- Con bé vú nẩy mông to. Tướng mạo “Hồng diện đa dâm thủy. Trường túc bất chi lao” thế này nên ông Nam Lê nhà mày chết là phải.
- Ừ, “Mi trường hộ tố mao” nữa chứ. Kể ra thì con bé cũng đẹp, cũng đáng thương thật.
Chị thấy nhói buốt trong lòng. Da chị đã bắt đầu khô. Tóc bắt đầu xơ. Đuôi mắt có nhiều đường chân chim. Vú đã bắt đầu nhão... Chị cảm thấy mình đang thua trận. Tình địch lợi thế hơn hẳn chị. Nhưng, còn hai đứa con, kết quả tình yêu của anh. Còn ký ức nồng nàn. Còn những bài thơ tình anh tặng chị...
- Mày cũng đừng quá đau đớn. Chồng mình còn có con bé trẻ đẹp yêu, chứng tỏ chồng mình có đai có đẳng.
Chị bảo bạn:
- Mày không đùa đấy chứ?
- Thật. Tao nói thật lòng. Thế tao hỏi mày: Bây giờ chỉ có một sự lựa chọn: Hoặc lão chồng doanh nghiệp giàu có, làm thơ hay lại lãng mạn trót có nhân tình như chồng mày bây giờ; hoặc thằng chồng cù lần, nghèo rớt mùng tơi, mặc quần ông bô suốt ngày lau nhà, chổng mông thổi bếp than tổ ong phù phù nhưng chung tình, hầu vợ. Mày chọn đằng nào?
- Tất nhiên là tao chọn chồng tao bây giờ.
Bạn chị cười nghiêng ngả:
- Té ra, trong nhiều cái tệ, nàng chọn cái bớt tệ hơn.
Bỗng nhiên, bạn chị không cười nữa. Như chợt nhớ ra điều gì ai oán.
- Phận đàn bà chúng mình thì lúc nào cũng thiệt thòi, cũng khốn khổ...
Vẫn chưa thấy lối thoát, chưa thấy ánh sáng leo lét cuối đường hầm, bạn chị hỏi:
- Thế mày định cho con bé ở luôn nhà này làm ô sin à? Hay chờ ông Nam Lê về rồi nhường phắt chồng cho nó?
Chị bảo:
- Tao đang nẫu ruột lên, chưa biết giải quyết thế nào?
- Tống cổ con bé ra khỏi đường. Dắt tay nó về miền Tây giao cho ba má nó. Hoặc ra lên tận giảng đường nó học, làm toáng lên.
- Không ổn. Làm thế tội nó.
- Cái thứ chủ nghĩa nhân đạo bao la của mày chỉ làm cho xã hội ngưng đọng, trì trệ, giẫm chân tại chỗ. - Bạn chị gân cổ lên - Loại gái cướp chồng mình, mà lại tha? Thế còn lão kia, mày định thế nào?
Chị trầm ngâm nghĩ:
- Cũng chưa biết làm sao. Hai đứa con mình biết được thì... chúng nó còn coi bố ra gì.
- Cắt đất. Ra tòa. Không tha thứ gì hết. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
“... Tình nghĩa đôi ta có thế thôi!”. Bạn chị - một người đàn bà đáo để. Bạn chị - một người đàn bà tuyệt vời. Bạn chị tình cờ thấy chồng mình dắt gái vào nhà, lại trai trên gái dưới mới lộn ruột chứ. “Xin lỗi... tôi xin lỗi. Hai người cứ tự nhiên”. Nàng bình tĩnh khép cửa lại rồi lạnh lùng đi. Chồng nàng và cô bạn tình hoảng hốt mặc quần áo, chạy xuống phòng khách, quỳ trước mặt nàng xin. “Cả hai đứng dậy. Người tử tế không bao giờ biết quỳ. Anh đánh ô-tô đưa cô ấy về đi, khi nào hết ngượng với tôi thì hãy quay trở về”. Hai ngày sau, nàng điện thoại cho chồng: “Hết ngượng chưa? Em đang chờ ở nhà”. “Anh xin em. Ngượng chưa hết, nên anh chưa dám về với em”. Nàng nhã nhặn: “Ừ. Thôi anh ạ. Đừng về nữa. Tôi đã có thằng trai nhảy, bằng tuổi con trai lớn của anh rồi. Anh về, đâm ngượng thêm”. Rồi cúp máy. Chồng nàng tức điên người, lao xe ô-tô với tốc độ 120 km về nhà, sầm sầm lao lên tầng hai, chuẩn bị ăn sống nuốt tươi vợ. Chàng trai trẻ mặc quần sịp, cởi trần nằm ngáy khò khò trên giường... đập vào mắt thằng chồng đang cơn ghen tột đỉnh. “A. Con vợ lăng loàn. Chồng đi vắng đưa trai về nằm ngay trên cái giường đã từng ân ái với chồng”. Chàng trai trẻ giật mình thức dậy, chẳng biết nguồn cơn ra làm sao. Chồng nàng quát tiếp: “A. Con đàn bà lừa dối, trơ trẽn...”.
Chồng nàng giơ tay định tát vợ thì chàng trai trẻ bẻ quặt bàn tay anh ta ra đằng sau. “Ông không được đánh dì tôi”. Chồng nàng ngơ ngác nhìn chàng trai, anh bắt gặp hình ảnh trẻ trung của mình hai mươi năm về trước. Nàng nhẹ nhàng bảo: “Thôi, anh bình tĩnh để em trình bày. Em đã tìm được đứa con rơi của anh mười năm rồi đó”. Chồng nàng bảo: “Cô diễn cái trò gì đấy?”. “Em đang làm ơn làm phúc cho anh lần cuối cùng đấy”. Nàng quay sang chàng trai trẻ: “Xin lỗi cháu, dì đã phải mượn từ “trai nhảy” chọc tức để bố cháu quay về. Cháu ơi. Cháu lấy cái ảnh chụp mẹ cháu và bố mặc đồ tắm biển ôm nhau bên cái phao ra mà nhận nhau”. Chồng nàng càng ngơ ngác, ngạc nhiên. Nàng lại bảo: “Thôi nhé, tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi. Em đi đến trường đón con gái rồi đi luôn. Đừng tìm em nữa”. Rồi nàng xách va-li ra khỏi nhà. Đằng sau là tiếng gọi dì ơi... dì ơi của chàng trai trẻ đuổi theo lưng. Nàng quay lại bảo: “Thôi, về đây mà ở với bố, cháu ạ”. Và quay đầu đi thẳng.
Không thể tin. Khi ấy, nghe người bạn gái kể, chị cứ ngỡ chuyện tình trong tiểu thuyết.
- Mày kể chuyện bỏ chồng hệ trọng mà cứ tưng tửng như thể đùa cợt.
- Ừ, tao không nói điêu. Thật trăm phần trăm. Cũng chẳng ai tin, mày ạ. Thà rằng khuất mắt trông coi thì đỡ lộn tiết. Đằng này, hắn rước gái lên đúng cái giường mà chúng tao đã từng ái ân đẻ ra con Hin tẹt. Tao đau lắm.
- Nhưng không có cách nào khác giải quyết à? Mày ghê gớm thật!
- Chứ sao. Hắn cạch gái đến già nhé. Ngoan ngoãn, tránh xa chuyện bồ bịch rồi. Hắn đón đứa con trai bỏ rơi ấy về nuôi, vì mẹ nó mất năm ngoái. Hai bố con cứ năn nỉ mẹ con tao quay về. Nhưng, đừng hòng. Hắn sẽ cứ ám ảnh tội lỗi đến hết đời...
Chị dựa hẳn lưng vào đi văng, hai tay dang rộng đặt trên thành ghế, mặt ngửa lên nhìn trần nhà có cái quạt đang quay tít. Đúng là đàn bà dễ có mấy tay... Bạn chị có thể làm thế được. Còn chị?
Đàn Bà Đàn Bà - Sương Nguyệt Minh Đàn Bà