In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
emple mơ thấy phòng khiêu vũ ở Whitfawn Abbey, lấp lánh ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến và vẻ huy hoàng của lụa cùng xa tanh với vô vàn màu sắc. Căn phòng đối lập với bóng tối lẩn quất ngoài các ô cửa sổ khổng lồ nhìn ra những khu vườn rộng lớn của Devonshire, trang viên thuộc về Công tước của Lamont.
Trang viên thuộc về anh. Anh bước xuống cầu thang rộng lớn bằng đá cẩm thạch dẫn tới sàn khiêu vũ, nơi một đám đông đang chen chúc, lắc lư theo dàn nhạc chơi phía sau một bức tường bằng cỏ xanh phía cuối căn phòng. Anh bị sức nóng của những người tham dự xâm lấn khi tìm đường băng qua dòng người đang ép sát mình, ồn ã với tiếng cười và tiếng thở dài, những bàn tay vươn về phía anh, chạm vào anh, túm lấy anh. Với nụ cười toe toét cùng lới nói khó hiểu, họ vẫy tay anh ra hiệu cho anh tiến sâu hơn vào đám đông, chào đón anh bước đến trung tâm sàn khiêu vũ.
Gia đình. Anh đưa ly rượu trong tay lên môi, dòng champagne mát lạnh liền dập tắt cơn khát mà trước đó anh đã không nhận ra, nhưng bây giờ thì gần như không thể chịu nổi. Anh hạ thấp ly rượu, thả nó rơi tự do khi một phụ nữ xinh đẹp xoay người và bước vào vòng tay anh.
“Đức ngài.” Tước vị đó vang vọng xuyên qua anh, khiến khắp cơ thể anh ngập tràn phấn khích. Họ khiêu vũ cùng nhau.
Những bước nhảy đến từ ký ức xa xôi, những kỹ năng khiêu vũ đã bị lãng quên từ lâu cứ chầm chậm xoay tròn như vô tận. Người phụ nữ trong vòng tay anh đủ ấm áp và cao ráo để xứng đôi với anh một cách hoàn hảo, và cũng đủ đầy đặn để vừa vặn với cánh tay dài của anh. Nhạc mạnh dần, và họ vẫn khiêu vũ, xoay đều hết lần này đến lần khác, vô số những khuôn mặt trong phòng khiêu vũ mờ dần rồi chìm vào bóng tối; những bức tường của căn phòng tan biến khi anh bất ngờ bị phân tâm bởi một trọng lượng nặng trĩu trên tay áo. Anh hướng sự chú ý của mình đến phần tay áo len toàn màu đen mới tinh, ngoại trừ một đốm trắng có kích thước của đồng sáu xu dính trên đó.
Sáp ong rơi xuống từ các chùm đèn trên cao. Anh quan sát khối chất lỏng ấy lan rộng khắp tay áo mình như dòng mật ong nóng chảy. Người phụ nữ trong vòng tay anh với lấy nó, những ngón tay dài và mảnh khảnh vuốt ve dọc theo thớ vải, sự động chạm của cô ta càng khiến anh hứng thú khi quệt ngón tay lên đốm trắng, phủ đầy nó bằng sáp nóng rồi giơ ra trước mắt anh.
Cô ta có đôi bàn tay thật đẹp. Làn da mịn màng.
Cô ta không đeo găng. Anh vuốt ve dọc theo cánh tay dài của cô ta, từ cổ lên đến vai, ngắm nhìn những đường nét hoàn hảo đến từng phân: những đường cong và chỗ trũng của xương đòn, chiếc cổ dài vươn cao, quai hàm góc cạnh, khóe miệng rộng và mời gọi, chiếc mũi thanh tú, cùng đôi mắt không giống bất kỳ ai anh từng biết. Một bên xanh lam, một bên xanh lục.
Bờ môi cô ta cong lên khi thốt ra những từ đã khiến anh khao khát và sợ hãi quá lâu. “Đức ngài.” Và cô ta rõ ràng rất giống…
Mara Lowe. Temple bừng tỉnh trên sàn thư viện của mình, vội vàng đứng lên và thốt ra một tràng chửi thề thô lỗ vang vọng trong màn sương mịt mờ của buổi rạng đông.
Tấm vải màu xanh lục pha đen rơi xuống chân khi anh đứng dậy, và thực tế rằng người phụ nữ đó đã đắp chăn cho anh sau khi lừa anh uống thuốc mê giữa đêm hôm khuya khoắt chẳng thoải mái chút nào. Temple hình dung cảnh Mara đứng nhìn mình lúc mình yếu đuối nhất, và muốn thét lên vì tức giận. Cô đã cho anh uống thuốc mê rồi bỏ đi.
Một lần nữa. Một nhận thức khác nhanh chóng ùa đến.
Lạy Chúa. Cô vẫn còn sống. Anh đã không giết cô.
Cảm giác nhẹ nhõm dâng cao rồi nổ tung trong lồng ngực anh, đối chọi với nỗi thất vọng và giận dữ. Anh không phải kẻ giết người.
Anh vuốt một tay lên mặt để xoa dịu cảm xúc đang bị đè nén, rồi nhận ra rằng cô không chỉ đơn thuần là bỏ đi. Cô đã để lại một ghi chú được viết nguệch ngoạc trên tờ tin tức ngày hôm qua, và gắn vào ngực anh bằng chiếc kẹp tóc đơn giản, như thể anh là một gói đồ được chuyển phát qua đường bưu điện.
Temple xé mảnh ghi chú khỏi vị trí đang được kẹp, vì biết rằng bất cứ điều gì cô nói cũng sẽ xoa dịu đôi chút cơn giận dữ trong anh. Tôi đã hy vọng mọi chuyện sẽ chẳng đến mức này, nhưng tôi sẽ không để bị đe dọa, hay ép buộc.
Anh cưỡng lại thôi thúc muốn vò nhàu tờ ghi chú và ném nó vào lò sưởi. Cô nghĩ mình là người bị ép buộc sao? Khi chính anh mới là người bị hạ gục trên sàn trong căn phòng của chính mình? Đề nghị này không là gì khác ngoài một vụ giao dịch.
Khi nào anh có tâm trạng muốn thương lượng, chào mừng anh đến tham gia cuộc thảo luận giữa những người bình đẳng. Điều đó là không thể. Anh chưa đủ điên rồ đến mức ngang bằng với cô.
Anh sẽ tìm thấy tôi ở số 9, đường Cursitor. Mara đã để lại địa chỉ của mình. Đó là một sai lầm. Cô nên chạy trốn. Dù chẳng phải không thể tóm được cô, anh sẽ dành cả phần đời còn lại để đuổi theo nếu cô bỏ chạy.
Suy cho cùng, anh xứng đáng được đưa ra sự trừng phạt của mình. Và cô sẽ trao nó cho anh. Người phụ nữ kiên cường, điên rồ này là ai vậy?
Mara Lowe. Còn sống. Anh đã tìm thấy cô. Cứng rắn như thép.
Một ý nghĩ ập đến rất nhanh sau đó, anh thò tay vào trong giày và biết mình sẽ tìm thấy thứ gì. Song người phụ nữ tham lam ấy đã đánh cắp con dao mất rồi.
~*~ Trong vòng một giờ, anh đã tắm gội sạch sẽ và lên đường đến địa chỉ số 9, đường Cursitor mà không chắc mình mong đợi điều gì. Suy cho cùng, có khả năng người phụ nữ này đã bỏ trốn; khi càng lúc càng tiến sâu hơn vào các đường phố của Holborn, anh tự hỏi liệu có đúng Mara đã làm như vậy và bỏ lại cho anh các chỉ dẫn để đến gặp những sát thủ của riêng cô cũng như để họ hoàn thành nốt công việc mà cô đã bắt đầu từ tối hôm trước.
Các khu phố lân cận chẳng mấy dễ chịu, thậm chí vào lúc bảy giờ sáng. Những kẻ say bí tỉ trú mình trong những ô cửa của các quán rượu đầy trụy lạc, vò chai rỗng vứt bừa bãi hai bên khi họ quay cuồng trong trạng thái lơ mơ vào sáng sớm hôm sau. Một cô gái điếm nhìn hốc hác suýt ngã khuỵu xuống đường lúc bước ra từ một con hẻm gần đấy, đôi mắt đỏ ngầu và ảm đạm của cô ta xoáy sâu vào anh. Cô ta nhìn anh, và anh nhận ra vẻ xa xăm trong đôi mắt ấy. “Chàng trai đáng mến làm gì ở đây thế này?”
Đuổi theo những bóng ma. Giống một kẻ khờ.
Ả gái điếm sờ soạng khắp cơ thể anh, và Temple tóm lấy cô ta khi cô ta lục tìm chiếc ví trong áo khoác của anh. “Hôm nay không phải ngày may mắn rồi, cô em,” anh vừa nói vừa bóp mạnh bàn tay trống không của cô ta.
Cô ta không ngần ngại dựa vào anh, còn anh thì ra sức chống lại hơi thở chua nồng của cô ta. “Ôi, lát nữa chúng ta sẽ tính chút ‘chuyện làm ăn’ chứ? Tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng ai có cơ thể hấp dẫn như anh đâu.” “Cảm ơn cô,” anh đáp, nhấc cô ta lên và đặt sang bên cạnh. “Nhưng tôi e là mình có hẹn rồi.”
Cô ta cười toe toét, phô ra hàm răng bị khuyết mất hai chiếc. “Nói cho tôi biết đi, tình yêu. Thứ đó của anh chắc hẳn ngoại cỡ nhỉ?” Người đàn ông khác có thể sẽ lờ câu hỏi đó đi, nhưng Temple đã sống ở những con phố này quá lâu, nên anh rất thoải mái với gái điếm. Trong nhiều năm qua, họ là những phụ nữ duy nhất sẵn lòng bầu bạn với anh. May mắn làm sao vì anh chưa bao giờ phải gặp quá nhiều phiền phức với ai đó.
Định mệnh đã an bài cho người phụ nữ này một hoàn cảnh bất hạnh, đó là sự thật mà Temple hiểu rõ hơn ai hết. Cô ta không đáng bị khinh miệt vì những gì mình đang làm. Anh nháy mắt. “Tôi chưa bao giờ bị phàn nàn.”
Cô ta cười khúc khích. “Bất cứ lúc nào anh thích, tình yêu của tôi. Tôi là một món hời lớn đấy.” Anh ngả mũ. “Tôi sẽ nhớ điều đó.” Và anh rời đi, xuống đường Cursitor, đếm các cánh cửa cho tới khi tới được căn nhà số 9.
Căn nhà hoàn toàn không thích hợp với nơi này, nó sạch sẽ hơn tất cả các căn khác cùng dãy, trên bệ cửa sổ đặt những chậu cúc đầy hoa đang kiêu hãnh khoe sắc rực rỡ; và khi đứng bên ngoài, nhìn đăm đăm lên các phiến đá, anh biết rằng mình đã tìm đúng chỗ. Rằng Mara đã không chạy trốn. Nhưng tại sao cô lại sống trên một đường phố đầy những điều xấu xa ở Holborn như nơi này?
Anh nhấc chiếc búa gõ cửa lên và thả nó rơi xuống với một tiếng cạch thô ráp. “Tôi thấy mình sẽ không phải người đầu tiên được thử nghiệm với những kẻ cá biệt.” Anh xoay người về phía đường phố, nơi ả gái điếm đang đứng quan sát mình. Cô ta tiến lại gần, đột nhiên nhìn trân trối vào anh với vẻ hiểu biết. “Tôi nhận ra anh.”
Anh nhìn đi chỗ khác. “Anh là Công tước Sát nhân.” Anh hướng sự chú ý trở lại cánh cửa, cảm giác thất vọng lan khắp cơ thể. Nó không bao giờ biến mất, dòng chảy giận dữ lạnh lẽo ấy hòa lẫn với điều gì đó còn tồi tệ hơn. Một điều gì đó xa hơn sự hủy diệt rất nhiều. “Dù tôi chẳng quan tâm, tình yêu ạ. Một cô gái như tôi không thể quá kén chọn.”
Tuy nhiên, anh nghe thấy sự thay đổi trong tông giọng của cô ta. Sắc bén. Thận trọng, hiểu biết và đượm sự đồng cảm. Suy cho cùng, phải chăng cả hai người họ đều đã vùi sâu cuộc đời vào bóng tối? Anh lờ cô ta đi, nhưng cô ta vẫn tiếp tục, “Anh trao đứa bé cho MacIntyre sao?”
Anh nhìn ra cửa một lần nữa, rồi lại nhìn người phụ nữ đứng trên đường. “Đứa bé ư?” Cô ta nhướng một bên mày. “Anh không phải người đầu tiên biết điều đó. Cũng chẳng phải người cuối cùng. Đây chính là lối thoát cho nó. Lối thoát cho những người đàn ông. Thời đại này, các cô gái nên cẩn thận hơn. Đặc biệt là khi ở bên những người như anh…”
Rõ ràng người phu nữ này chưa từng gặp Mara Lowe. Cánh cửa bật mở cắt ngang bài lên lớp của người phụ nữ ấy, và một cô gái trẻ với gương mặt hiền hậu từ trong nhà bước ra. Cô gái ấy chắc không quá mười sáu, ngước nhìn anh bằng đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Anh ngả mũ. “Chào buổi sáng. Tôi đến đây để gặp Mara.” Cô gái nhíu mày. “Ý ngài là cô MacIntyre, phải không?”
Lẽ ra anh nên biết cô sẽ không ở đây và đã nói dối mình. Liệu người phụ nữ đó có bao giờ nói thật trong suốt cuộc đời mình hay chưa? “Tôi không…” Tuy nhiên anh chẳng thể nói hết câu, khi địa ngục đã chọn chính xác khoảnh khắc đó để phá vỡ sự bình yên bên trong ngôi nhà.
Một tiếng hét đinh tai vang lên từ căn phòng nằm ngoài tầm nhìn của anh, và nửa tá hình dáng nhỏ bé băng qua sảnh chính, đuổi theo sau là vài hình dáng lớn hơn đôi chút, một trong số đó mang theo… một cái chân bàn thì phải? Ba trong số những đứa nhỏ hơn dường như cảm giác được nguy hiểm đang rình rập và làm điều mà bất cứ kẻ khôn ngoan nào cũng sẽ làm trong một thảm kịch như vậy: chạy đến cửa thoát hiểm. Tuy nhiên, chúng đã mắc sai lầm trong chiến thuật khi không nhờ cậy đến Temple cũng như người phụ nữ trẻ đang ở ngay đây, mà lại xông thẳng ra đường, để rồi thấy mình bị kẹt lại như những con ruồi vào các tấm chắn đã giăng sẵn ở đó.
Bộ ba gào to trong nỗi thất vọng. Người hầu ở cửa cũng hét lên theo, điều mà Temple chỉ có thể nghĩ là nỗi kinh hoàng và hoàn toàn thích hợp. Rồi một hình dáng đang khua chân loạn xạ và thét to trong cuộc chinh phục nhảy lên một chiếc bàn nhỏ ở lối đi, nâng cao chiếc gậy trên đầu rồi ném chính mình vào cuộc chiến. Trong khoảnh khắc thoáng qua, Temple thấy ngưỡng mộ cả sự can đảm lẫn tư thế của đứa trẻ ấy trong trận đấu.
Người giúp việc đứng ở cửa thì không được như vậy. Cô ấy ngã xuống như một cây dương bị đốn hạ, và bọn trẻ chạy vụt ra khỏi cái bẫy bằng vải lanh mịn, nhào lộn trên sàn nhà, vừa đá loạn xạ vừa rít lên rồi bắt đầu vật nhau. Chỉ khi những tiếng ré bắt đầu phát ra từ đống hỗn loạn ấy, Temple mới nhận ra lương tâm mình sẽ không thể thoái mái nếu quay lưng lại với cánh cửa ấy và để tình trạng điên rồ này tiếp tục kéo dài mà chẳng hề can thiệp.
Nếu những đứa trẻ đó ra khỏi nơi đây, chúng sẽ gieo rắc sự tàn phá lên khắp London. Rõ ràng anh là người duy nhất có đủ khả năng ngăn cản chúng.
Không cần được cho phép, Temple liền bước qua ngưỡng cửa để vào trong nhà, cánh cửa đóng lại phía sau với một tiếng cạch lớn ngay lúc anh đỡ người giúp việc vừa ngã đứng dậy. Sau khi xác nhận toàn bộ tứ chi của cô ấy đã hoạt động bình thường, anh mới chuyển sang vấn đề đáng lo ngại hơn trước mắt: Lũ trẻ đang lăn lộn ở trung tâm sảnh. Sau đó, anh làm những gì là sở trường của mình.
Anh bước vào cuộc chiến. Anh lôi từng đứa một ra khỏi đống hỗn loạn, kéo chúng đứng dậy, rồi thu hết các thanh kiếm gỗ, các túi đá lẫn những vũ khí tạm thời khác trong tay và túi quần của chúng trước khi thả chúng ta, đặt từng đứa một xuống đất cùng một tuyên bố cứng rắn, “Đủ rồi đấy,” rồi lặp lại hành động với đứa tiếp theo.
Anh tóm hai đứa cuối cùng trong tay - một đứa đang cầm chiếc chân bàn, đứa còn lại nhỏ con hơn - và nhấc bổng chúng lên khi nhìn thấy một con vật màu hồng nhỏ bé đang nằm bất động trên sàn. Anh cúi xuống trong lúc vẫn giữ chặt hai đứa nhóc.
“Ôi…” thằng bé cầm chiếc chân bàn nói, dường như không để tâm đến việc hai chân mình đang đung đưa phía trên sàn. “Nó sẽ chết mất.” Đó là…
Chú heo con bất ngờ sống lại với một tiếng eng éc đinh tai, chạy thẳng đến căn phòng gần nhất, khiến Temple giật mình, nhảy lùi lại. “Lạy Chúa!” Và, lần đầu tiên kể từ khi anh gõ cửa, không khí trong căn nhà số 9, đường Cursitor rơi vào im lặng.
Anh quay mặt về phía bọn trẻ, tất cả đều đang nhìn trân trối lên anh bằng cặp mắt tròn xoe. “Có chuyện gì thế?”
Chẳng ai trong số chúng trả lời, thay vào đó, tất cả đồng loạt nhìn về đứa chỉ huy, thẳng bé đang giữ chặt vũ khí trong tay nhưng may mắn nó dường như không hứng thú sử dụng. “Ngài kêu tên Chúa cũng vô ích thôi,” thằng bé nói bằng tông giọng mang vẻ cáo buộc và một điều gì đó gần như ngưỡng mộ. “Con heo nhỏ của cháu làm ta giật mình.”
Thằng bé lắc đầu. “Cô MacIntyre không thích chửi thề đâu ạ!” Từ những gì Temple chứng kiến, cô MacIntyre có lẽ ít phải lo lắng về cách giao tiếp của những đứa trẻ này song lại phải bận tâm nhiều hơn đến cuộc sống của chúng, nhưng anh cố kiềm chế để không nói ra điều đó.
“Vậy thì,” anh nói, “chúng ta sẽ không nói với cô ấy chuyện gì đã xảy ra.” “Quá muộn rồi,” đứa nhỏ hơn ở bên tay còn lại của anh nói, và Temple quay sang nhìn thằng bé khi nó chỉ tay vào thứ gì đó phía sau anh.
“Tôi e là mình vừa nghe thấy rồi.” Anh xoay người về phía phát ra tiếng nói nhẹ nhàng và nữ tính. Rất quen thuộc.
Anh đặt hai thằng bé xuống. Cô đã không chạy trốn. “Tôi đoán cô là cô MacIntyre?”
Mara không trả lời, thay vì thế, cô quay sang bọn trẻ. “Ta đã nói gì về việc rượt đuổi Lavender?” “Chúng cháu không rượt đuổi nó!”, lũ trẻ đồng thanh hét to.
“Nó chính là chiến lợi phẩm của chúng ta!”, một đứa khác nói. “Bị đánh cắp từ kho báu của chúng ta!” đứa chỉ huy lũ nhóc lên tiếng. Thằng bé nhìn Mara. “Chúng cháu vừa cứu nó.”
Temple nhíu mày. “Tên con heo đó là Lavender sao?” Cô không nhìn anh mà chuyển sự chú ý từ cậu nhóc đó sang đứa bên cạnh với một biểu cảm rõ ràng vô cùng quen thuộc với anh, biểu cảm anh đã nhìn thấy cả hàng triệu lần trên gương mặt nữ gia sư của mình thời thơ ấu. Vẻ thất vọng.
“Daniel? Ta đã nói gì nào?”, cô hỏi, nhìn đăm đăm xuống đứa chỉ huy của dàn đồng ca nghịch ngợm ấy. “Nguyên tắc là gì?” Thằng bé nhìn đi chỗ khác. “Lavender không phải là kho báu.”
Cô quay phắt sự chú ý của mình sang đứa ở bên tay còn lại của Temple. “Và gì nữa, Matthew?” “Không được rượt đuổi Lavender.”
“Chính xác. Ngay cả khi…. Khi nào, George?” George rê chân. “Thậm chí nếu nó là kẻ khởi xướng trước.”
Mara gật đầu. “Tốt lắm. Chúng ta đều nhớ các quy tắc liên quan đến Lavender, giờ thì hãy đi vệ sinh cá nhân và cất gọn vũ khí của mình. Đến giờ ăn sáng rồi.” Một thoáng do dự lướt qua bọn trẻ, từng đứa lần lượt quay sang nhìn chăm chú vào Temple, thẳng thắn đánh giá anh.
“Các chàng trai trẻ,” Mara nói, giành được sự chú ý của chúng. “Ta tin rằng mình đã nói bằng tiếng Anh chuẩn, đúng chứ?” Daniel bước lên phía trước, hếch chiếc cằm nhỏ và nhọn về phía Temple. “Ngài ấy là ai vậy ạ?”
“Không phải người để cháu lo lắng,” Mara quả quyết với thằng bé. Bọn trẻ có vẻ hoài nghi. Những cậu bé rất thông minh.
Matthew nghiêng đầu, đánh giá Temple. “Ngài ấy thật cao lớn.” “Mạnh mẽ nữa,” một đứa khác chỉ ra.
Daniel gật đầu, và Temple nhận thấy cái nhìn của thằng bé đang dán vào các vết sẹo trên má anh. “Ngài ấy ở đây để đưa chúng cháu đi phải không? Vì công việc?” Nhiều năm trời kinh nghiệm giúp Temple che giấu được vẻ bất ngờ trước câu hỏi ấy, chỉ một phần giây trước khi nhận thức lao vụt qua anh. Ngôi nhà này là trại trẻ mồ côi. Anh cho rằng mình nên nhận ra điều đó sớm hơn, nhưng các trại mồ côi có xu hướng gợi đến cảnh tượng về những cậu nhóc khắc khổ xếp hàng dài chờ tới lượt nhận những bát cháo làm từ bột mì xám nghi ngút khói. Chứ không phải các tiểu đoàn chiến binh la hét rượt đuổi những con heo nhỏ.
“Tất nhiên là không. Không có ai đưa các cháu đi hết.” Daniel hướng sự chú ý sang Mara. “Vậy rốt cuộc ngài ấy là ai ạ?”
Temple nhướng một bên mày, tự hỏi cô sẽ trả lời câu hỏi đó ra sao. Dường như khả năng cô nói sự thật là không thể. Cô nhìn vào ánh mắt kiên định và dữ tợn của Temple. “Ngài ấy đến đây để trả thù.”
Một tá các khuôn miệng nhỏ xíu há hốc ra. Temple cưỡng lại thôi thúc muốn làm điều tương tự. Daniel tiếp tục lên tiếng. “Trả thù vì điều gì ạ?” “Vì ta đã nói dối.”
Chúa ơi! Cô không hề sợ hãi. “Nói dối là một tội lỗi,” George bé nhỏ chỉ ra.
Mara khẽ nở một nụ cười kín đáo. “Đúng thế. Nếu cháu làm vậy, người đàn ông này sẽ đến và trừng phạt cháu.” Và như thế, cô đã biến anh thành nhân vật phản diện một lần nữa. Temple cau có khi một loạt những cặp mắt to tròn chuyển sang anh. Anh liền nói, “Thấy không, các cậu bé… Ta làm việc với cô MacIntyre.”
“Cô ấy không cố ý nói dối đâu,” Daniel bảo vệ cô. Temple dám chắc rằng cô MacIntyre hoàn toàn cố ý nói dối, nhưng khi nhìn thằng bé, anh không thể kìm lại việc thốt ra, “Tuy nhiên, cô ấy đã làm thế.”
“Nhất định là cô có lý do chính đáng, phải không ạ?” Một loạt các gương mặt non nớt lại nhìn sang Mara. Có thứ gì đó lấp lánh trong mắt cô. Hài hước ư? Cô thấy tình thế này rất thú vị chăng? “Ta thực sự đã làm thế, Henry, đó là lý do tại sao ta hoàn toàn có ý định đưa ra một thỏa hiệp với vị khách này.”
Cô chỉ có thể làm thế khi anh chết mà thôi. Sẽ chẳng có thỏa hiệp gì hết. “Có lẽ chúng ta nên thảo luận về lý do, cô MacIntyre.” Mara nghiêng đầu, không chịu nhượng bộ. “Có lẽ vậy,” cô nói, nghe như thể cố ý làm điều hoàn toàn ngược lại.
Câu trả lời đó có vẻ làm thỏa mãn hầu hết bọn trẻ, nhưng Daniel lại nheo mắt. “Chúng ta nên ở lại. Chỉ để giữ an toàn,” và trong một khoảnh khắc, Temple nhìn thấy điều gì đó quen thuộc đến kỳ lạ ở cậu bé này. Hồ nghi.
Ngờ vực. Mạnh mẽ.
“Cháu thật tử tế khi nói vậy, Daniel,” Mara nói, rồi bước đến để dẫn lũ trẻ qua cánh cửa ở một bên sảnh chính, “nhưng ta đảm bảo với cháu, ta sẽ ổn thôi.” Và Temple chẳng nghi ngờ gì là cô sẽ như vậy.
Có vẻ hầu hết bọn trẻ đều đã rời đi, cứ như chưa hề có sự kiện đánh cắp con heo nhỏ, rượt đuổi, đấu chọi hoặc nhảy nhót nào trong căn phòng hay bất cứ điều gì khác; tất cả ngoại trừ Daniel, đứa có vẻ không chắc chắn nhưng vẫn để chính mình bước theo hàng ra khỏi sảnh, nhìn qua vai và đánh giá Temple bằng đôi mắt đen nghiêm nghị. Đã rất lâu rồi mới có người nào đó không thấy sợ hãi khi đối mặt với anh.
Thằng bé trung thành với Mara. Temple gần như bị ấn tượng, cho đến lúc nhớ ra người phụ nữ mình đang nghĩ tới là một ác quỷ và không hề xứng đáng với sự trung thành ấy.
Khi Mara đóng chặt cánh cửa lại phía sau bọn trẻ, anh nhanh chóng cảm thấy bất ngờ trở lại. “Cô MacIntyre ư?” Trước câu hỏi thẳng thắn đó, Mara liền hướng sự chú ý đến cô người hầu với đôi mắt mở to và vẫn đang bất động tại ngưỡng cửa. “Mọi chuyện qua rồi. Alice. Vui lòng nói với đầu bếp rằng bọn trẻ đã sẵn sàng cho bữa sáng. Và mang trà lên phòng khách cho vị khách của chúng ta.”
Temple nhướng một bên mày. “Cho dù có là một người thích thưởng trà, tôi biết tốt hơn là không nên uống bất cứ thứ gì cô đề nghị. Không bao giờ lặp lại một lần nữa.” Anh liếc nhanh sang Alice. “Tôi không có ý xúc phạm cô đâu, Alice.” Hai gò má Mara ửng đỏ. Thôi được, cô nên cảm thấy xấu hổ. Cô có thể đã giết chết anh bằng hành vi liều lĩnh của mình.
“Cảm ơn em, Alice.” Cô ấy không thể hạnh phúc hơn vì được rời khỏi phòng. Khi Alice rời đi, Temple liền tiếp tục, “cô MacIntyre ư?”
Cô kiên quyết nhìn thẳng vào anh. “Đúng vậy.” “Có chuyện gì xảy ra với ngài MacIntyre thế?”
“Anh ấy là một chiến binh,” cô nói đơn giản, “thiệt mạng khi làm nhiệm vụ.” Anh nhướng một bên mày. “Ở đâu?”
Cô nheo mắt. “Hầu hết mọi người đều không hỏi điều khiếm nhã đó.” “Thứ tôi thiếu chính là phép lịch sự đấy.”
Cô cau mày. “Trong trận chiến Nsamankow[1], nếu anh nhất định phải biết.” [1. Nguyên văn là “The Battle of Nsamankow”: Trận chiến diễn ra năm 1824 trong cuộc chiến tranh giữa người Anh và một trong các vương quốc hùng mạnh nhất châu Phi, Đế chế Ashanti, vào thế kỷ XIX.]
“Tốt lắm. Đủ mơ hồ để không ai có thể lần tìm tung tích anh ta.” Anh nhìn quanh sảnh chính. “Và đủ đáng kính để đưa cô đến đây.” Cô thay đổi chủ đề. “Tôi không ngờ anh đến sớm như vậy.”
“Không đủ asen[2] trong rượu scotch sao?” [2. Hay còn gọi là thạch tín, là một á kim gây ngộ độc khét tiếng. Asen và các hợp chất của nó được sử dụng như là thuốc trừ dịch hại, thuốc trừ cỏ, thuốc trừ sâu.]
“Đó không phải asen,” cô cướp lời anh trước khi hạ thấp giọng. “Mà là cồn thuốc phiện.” “Vậy là cô thừa nhận mình đã đánh thuốc mê tôi.”
Cô ngập ngừng. “Đúng thế.” “Và, tôi muốn xác nhận rằng đó không phải lần đầu tiên cô làm vậy, đúng chứ?” Khi cô không trả lời, anh nói thêm, “Lần đầu tiên tôi bị đánh thuốc mê chính là lúc cô chạy trốn.”
Cô thở ra một hơi giận dữ trước khi tiến lên phía trước và siết chặt cánh tay anh, đẩy anh về phía căn phòng mà con heo nhỏ vừa chạy như bay vào trong. Động chạm của cô kiên định và phần nào đó rất ấm áp, dù bị ngăn cách qua lớp vải len của chiếc áo khoác anh đang mặc, và ký ức về giấc mơ của anh bỗng vụt qua: Những ngón tay lướt trên giọt sáp dính nơi tay áo anh. Cô thật đáng lo ngại.
Điều đó chẳng có gì phải nghi ngờ, bởi cô chính là mối đe dọa cho cuộc sống của anh. Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cô khép cửa rồi dẫn anh vào phòng tiếp khách sạch sẽ và khiêm tốn. Có một lò sưởi nhỏ bằng sắt ở góc xa của gian phòng, ngọn lửa đang cháy bùng reo vui bên trong, sưởi ấm cho con heo nhỏ thoát chết trong gang tấc chỉ vài phút trước đó và bây giờ dường như đang say ngủ. Trên một tấm nệm.
Người phụ nữ này nuôi một con heo nhỏ đang nằm trên tấm nệm. Lavender. Nếu không trải qua vài giờ tỉnh táo cuối cùng của mình trong trạng thái ngạc nhiên, lẽ ra Temple sẽ nghĩ đó là một con vật kỳ lạ. Thay vào đấy, anh quay về phía chủ nhân của nó, người đã bị ép sát vào cánh cửa ra vào của căn phòng.
“Chính xác là tôi không chạy trốn,” cô nói rõ ràng. “Tôi để lại cho anh địa chỉ. Thực tế, tôi không… Dứt khoát là tôi đã mời anh đến gặp mình.” Anh nhướng một bên mày. “Cô mới cao thượng làm sao!”
“Nếu anh đã không quá giận dữ…” cô mở lời. Anh chẳng thể không ngắt lời cô. “Cô cho là để lại tôi bất tỉnh trên sàn thư viện có thể xoa dịu cơn tức giận của tôi sao?”
“Tôi đã đắp chăn cho anh,” cô tự vệ. “Tất nhiên, tôi có ngốc mới cho rằng điều đó có thể giải quyết được mọi chuyện.”
Mara thở dài, đôi mắt kỳ lạ và có sức thuyết phục xoáy sâu vào mắt anh. “Tôi không cố ý khiến mọi chuyện diễn ra như vậy.” “Và cô đã gói sẵn một lượng lớn cồn thuốc phiện trước khi bắt đầu cuộc hành trình đến nhà tôi.”
“Phải, anh có chút to lớn hơn hầu hết những người đàn ông khác… Tôi phải chuẩn bị thừa ra một lượng. Và anh đã lấy con dao của tôi.” Temple nhướng mày. “Miệng lưỡi sắc sảo của cô sẽ không làm tôi yêu mến cô đâu.”
Cô vặn lại anh. “Thật đáng tiếc, vì tôi đã làm tốt điều đó từ trước rồi.” Một tiếng cười chực bật ra, nhưng anh dập tắt nó. Anh không được cảm thấy thích thú vì cô.
Cô là thuốc độc. Thuốc độc thì chẳng thú vị chút nào. Cô dấn bước. “Tôi không phủ nhận mình đáng phải hứng chịu cơn giận dữ của anh, nhưng tôi sẽ không dùng vũ lực.”
“Đó là lần thứ hai cô dùng từ đó với tôi. Cần tôi nhắc cô nhớ rằng trong suốt thời gian quen biết, chỉ có một người trong chúng ta đánh thuốc mê người còn lại không? Những hai lần?” Má cô đỏ bừng. Tội lỗi sao? Không thể nào.
“Tuy nhiên, đó có vẻ là cách mô tả thích hợp về cách anh có thể đối xử với tôi, Đức ngài.” Anh ước chi cô đừng gọi mình như thế. Anh ghét kính ngữ đó, ghét cái cách nó lan dọc sống lưng mình, nhắc anh nhớ về tất cả những năm tháng mình đã từng ước ao về nó. Những năm tháng anh không thể có nó, mặc dù nó chính xác là của anh.
Mặc dù anh xứng đáng với nó. Dĩ nhiên, anh chẳng biết điều đó.
Anh không hề giết cô. Nhận thức ấy vẫn là một cú sốc.
Anh không hề biết. Những năm qua, anh sống với ý nghĩ rằng mình có thể là một kẻ giết người. Suốt thời gian qua. Cô đã đánh cắp chúng từ anh.
Một làn sóng giận dữ chảy qua anh, nóng ran và khó chịu. Báo thù chưa bao giờ là lý tưởng mà anh hằng nung nấu, và bây giờ, ngay cả khi không thể kháng cự lại nó, anh vẫn nếm thấy vị đắng của nó trên đầu lưỡi. Anh hướng sự chú ý sang cô. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Đôi mắt cô mở to. “Thứ lỗi cho tôi?” “Mười hai năm trước, tại Whitefawn. Vào đêm trước đám cưới của cô. Chuyện gì đã xảy ra?”
Cô do dự. “Anh không nhớ gì sao?” “Tôi bị đánh thuốc mê. Vì vậy, không, trên thực tế, tôi chẳng nhớ gì hết.”
Không phải vì anh không cố nhớ. Anh đã tua đi tua lại ký ức về buổi tối hôm ấy trong đầu hàng trăm, hàng ngàn lần. Anh nhớ mình đã uống scotch. Anh nhớ mình đã rất muốn một người phụ nữ. Đã chạm vào cô ta. Anh không thể hình dung ra khuôn mặt cô ta, nhưng vẫn nhớ đôi mắt kỳ lạ, những lọn tóc nâu vàng, những đường cong quyến rũ cùng tiếng cười vừa ngây thơ lại vừa tội lỗi. Chính đôi mắt ấy. Không ai có thể quên đôi mắt ấy. “Tôi nhớ cô đã ở cùng tôi.”
Mara gật đầu và hai gò má lại ửng hồng. Anh biết rõ điều này. Đó là một trong những điều anh chưa bao giờ nghi ngờ. Anh từng có thời trẻ trung, say sưa và chưa bao giờ thất bại trong việc quyến rũ bất kỳ người phụ nữ nào mình từng gặp. Dĩ nhiên anh đã ở cùng cô.
Và đột nhiên, anh muốn biết tất cả mọi chuyện. Anh tiến lại gần hơn, chú ý đến cái cách cô cứng người và ép lưng vào cánh cửa. “Vậy trước khi cô lừa tôi vào vai diễn đặc biệt này, rồi giả vờ chết và chạy trốn như một kẻ hèn nhát, chúng ta đã ở riêng với nhau sao?” Cô nuốt xuống, và anh không thể ngăn mình quan sát các mạch đập dồn dập ở cổ cô, cái cách chúng để lộ nỗi lo lắng cùng tội lỗi của cô. “Đúng vậy.”
Cô nhìn xuống váy. Vuốt nhẹ nó. Anh nhận ra cô không đeo găng tay, hệt như buổi tối hôm trước. Như trong giấc mơ của anh. Nhưng bây giờ, dưới ánh sáng ban ngày, anh thấy dấu vết của sự lao động vất vả trên chúng: Móng tay cắt ngắn sạch sẽ, làn da rám nắng và một vết sẹo mờ trên bàn tay trái, đủ nhạt màu để biết rõ nó đã lành từ lâu. Anh không thích vết sẹo đó chút nào.
Và cũng chẳng thích việc mình đã chú ý đến nó. “Trong bao lâu?”
“Không lâu lắm.” Anh bật ra một tiếng cười chẳng hài hước chút nào trước câu nói ấy. “Lâu vừa đủ.”
Cô đăm đăm nhìn anh, đôi mắt to tròn và đong đầy… cảm xúc gì đó. “Đủ lâu cho điều gì?” “Đủ lâu để cô lấy hết khả năng tỉnh táo của tôi.”
Mara thở hắt ra, và anh biết cô vừa che giấu mình điều gì đấy. Anh quan sát cô một lúc lâu, ước chi mình đang trên võ đài. Vì ở đó, anh luôn thấy rõ yếu điểm và sự thiếu kinh nghiệm của đối thủ, cũng như biết cần phải tấn công vào chỗ nào. Song ở đây, trong căn nhà kỳ lạ, giữa trận chiến kỳ lạ với người phụ nữ kỳ lạ này, mọi thứ không dễ dàng như vậy.
“Nói cho tôi biết một điều, khi ấy, cô có biết tôi là ai không?” Vì một vài lý do, điều này trở nên quan trọng. Cô nhìn vào mắt anh, và lần này anh tìm thấy sự thật trong đó. “Không!”
Tất nhiên, cô không biết. Vậy cô đã làm những gì? Chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng ngủ màu vàng lộng lẫy nhiều năm trước đây? Chết tiệt.
Temple hiểu về cuộc đối đầu này đủ để biết rằng cô sẽ không nói cho anh hay. Và cũng đủ để biết rằng nếu để lộ điều mình đang quan tâm, mọi quyền lực sẽ rơi vào tay cô. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu trao cho cô thêm bất cứ quyền lực nào khác.
Ngày hôm nay là của anh. Anh liền thay đổi chiến thuật.
“Cô không nên trở về. Nhưng khi đã làm thế, sai lầm của cô chính là phần thường dành cho tôi. Và thế giới sẽ biết sự thật về cả hai chúng ta.” ~*~
Trong suốt cuộc đời mình, Mara chưa bao giờ thấy dễ chịu như cảm giác cô có vào lúc này, khi anh lái cuộc trò chuyện ra khỏi đêm rất lâu về trước, và trở lại với vấn đề trước mắt. Ở đây, cô có thể điều khiển anh. Ngay bây giờ. Trong cơn giận dữ. Nhưng khoảnh khắc này bị che phủ trong một màn mây u ám của quá khứ, cô không giữ được dũng khí, cũng chẳng chắc chắn làm thế nào để có thể tiếp tục đối diện với người đàn ông khổng lồ dữ dằn này cùng những năm tháng đã qua, kể từ lần cuối cùng nhìn thấy anh.
Cô kháng cự lại suy nghĩ ấy và hướng sự chú ý trở lại hiện tại. “Thế anh đã sẵn sàng để thương lượng rồi chứ?” Vờ như không bị anh áp đảo, cô quay trở lại bàn của mình và ngồi xuống. “Hôm nay, tôi sẽ soạn thư cho tờ Tin tức, nếu như anh sẵn sàng xóa các khoản nợ mà chúng ta nhắc tới trước đó.” Anh phá lên cười. “Chắc chắn cô không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng đến vậy.”
“Tôi không hề nói nó dễ dàng.” Nó sẽ chẳng dễ dàng. Cô đã soạn những lá thư hàng trăm lần trong đầu. Cả tá lần trên giấy. Suốt những năm qua. Và nó chưa bao giờ trở nên dễ dàng hơn. “Tuy nhiên tôi cho rằng nó sẽ rất nhanh gọn. Đó nhất định là điều đáng quan tâm.” Anh nhướng một bên mày. “Tôi đã chờ đợi điều này mười hai năm rồi. Dễ dàng hay nhanh gọn đều không phải là thứ tối quan trọng.”
Cô thốt ra câu hỏi mặc dù đã biết rõ câu trả lời. “Vậy thì là gì?” “Báo thù.”
Mara bật ra một tiếng cười khe khẽ để che đậy cái cách lời nói đó khiến cô trở nên mất bình tĩnh. “Anh định làm gì? Rêu rao tôi khắp các đường phố hay sao? Hay là quét hắc ín và phủ lông chim[3]?” [3. Nguyên văn là “tarred and feathered”: Kiểu trừng phạt thể xác và tra tấn được dùng để thực thi công lý một cách không chính thức hoặc để trả thù. Nó được sử dụng dưới chế độ phong kiến châu u và các thuộc địa thời đầu cận đại Mỹ, chủ yếu là kiểu trả thù của những kẻ du thủ du thực.]
“Viễn cảnh đó cũng khá hay ho.” Anh mỉm cười, và cô cho là Temple đã nở nụ cười đặc biệt ấy cả trăm lần trong câu lạc bộ của mình. Trên võ đài của mình. “Tôi có kế hoạch rêu rao cô khắp London. Nhưng không quét hắc ín và phủ lông chim.” Lông mày cô nhướng lên. “Sau đó thì sao?”
“Trang điểm. Và chải chuốt.” Cô lắc đầu. “Họ sẽ không muốn tôi đâu.”
“Không, họ không thích người thừa kế giàu có mà cô đã từng là.” Họ sẽ không chấp nhận cô sau đó. Cô là mối de dọa với họ. Với tất cả những gì họ có. Cô là đứa con gái trẻ trung, xinh đẹp của một thương gia giàu có. Cô có thể đủ lắm tiền nhiều của, nhưng lại chẳng bao giờ đủ tốt đẹp với họ.
“Họ sẽ không muốn tôi bầu bạn.” “Họ sẽ làm như tôi nói. Cô thấy đấy, tôi là một công tước. Và, nếu tôi nhớ chính xác thì trong khi các công tước sát nhân không được những người kỳ cựu nhất của giới quý tộc ủng hộ, những kẻ còn lại trong số chúng tôi, không phạm tội giết người, có xu hướng được đối đãi rất hậu.” Anh cúi xuống gần hơn. “Các quý cô thích ý niệm về các công tước.” Lời anh nói giống hơi thở hơn là âm thanh, và Mara cưỡng lại thôi thúc muốn chạm vào làn da đang lộ ra nơi cổ để xoa dịu cơn nhức nhối ở đó. “Và cô có bổn phận làm tôi hài lòng.”
Cô nhíu mày trước câu nói ấy. Trước cái cách nó lan tỏa khắp người, bỏng rát và đầy đe dọa. “Và chính xác, đó là gì?” “Chính xác, đó là làm bất cứ điều gì tôi mong muốn.”
Cô cứng người. “Tôi sẽ không trở thành tình nhân của anh.” “Trước hết, cô đang không ở vị thế để đưa ra yêu cầu. Và thứ hai, tôi không nhớ là mình đã đề nghị cô làm nhân tình cơ đấy.”
Cơ thể cô trở nên nóng bừng vì bối rối. “Thế thì là gì?” Anh nhún vai, và ngay lúc này, cô cảm thấy ghét anh. “Tôi không tin tưởng để cô ở bất cứ nơi nào gần chỗ ngủ của tôi… nhưng họ chẳng cần biết điều đó.”
Những lời ấy khiến cô đau nhói. “Tình nhân chỉ trên danh nghĩa sao?” Anh tiến đến gần hơn, đủ gần để cô cảm nhận được sức nóng của anh. “Chẳng nghi ngờ gì là mười hai năm dối trá để tổn hại đến tôi đã biến cô thành một diễn viên xuất sắc. Đã tới lúc áp dụng toàn bộ những dối trá được rèn luyện đó cho lợi ích của tôi. Theo ý tôi.”
Cô thẳng vai và nghiêng đầu khi nhìn trân trối vào ánh mắt anh. Anh đang ở quá gần, gần đến nỗi nếu ở một thời điểm khác, một nơi khác và là một người phụ nữ khác, có thể đã kiễng chân mà ép đôi môi mình lên môi anh. Suy nghĩ đó đến từ đâu vậy?
Mara chẳng muốn làm gì khác ngoài hôn người đàn ông này. Anh không phải để hôn. Không còn nữa.
Cô mím môi. “Vậy là anh muốn hủy hoại tôi.” “Cô đã hủy hoại cuộc sống của tôi,” anh nói hết sức tự nhiên. “Tôi nghĩ đó chỉ là công bằng thôi, phải không?”
Cô đã bị hủy hoại trong suốt mười hai năm qua, từ thời điểm cô vấy máu lên những tấm ga giường và chạy khỏi căn phòng ấy. Cô đã bị hủy hoại từ trước đó.
Nhưng Mara muốn che giấu nó thật kỹ, và cô đã có một ngôi nhà đầy những đứa trẻ để quan tâm. Có lẽ hủy hoại cô là công bằng cho anh. Có lẽ cũng là cho cô. Nhưng cô sẽ bị nguyền rủa nếu để anh hủy hoại Trại trẻ MacIntyre’s[4] và cảm giác an toàn cô đã xây đắp cho những đứa trẻ ấy. [4. Nguyên văn là “MacIntyre Home for Boys”: Trại trẻ dành riêng cho những bé trai.]
“Thế thì tôi phải rời đi. Và bắt đầu lại.” “Cô đã làm như thế từ trước rồi,” anh nói.
Như anh đã từng nói. Báo thù là một việc hay ho, không phải sao?
Cô vươn thẳng vai. “Tôi chấp nhận.” Trong nửa giây, đôi mắt anh mở to, và cô cảm thấy thích thú trước cơn sốc của anh. Rõ ràng, anh đã đánh giá thấp sức mạnh và sự quả quyết của cô. “Nhưng tôi có một điều kiện của riêng mình.” Nói cho anh mọi chuyện.
Ý nghĩ đó đến từ hư không. Nói cho anh biết khoản nợ của Christopher bao gồm toàn bộ ngân quỹ của trại trẻ mồ côi.
Cô nhìn vào mắt anh. Lạnh lùng. Kiên định. Không quan âm. Giống như ánh mắt những người cha của bọn trẻ. Nói với anh rằng những gì anh làm đang đe dọa tới bọn trẻ.
“Tôi thấy mình chẳng có lý do gì để tuân theo bất kỳ điều kiện nào của cô,” anh nói. “Bởi vì anh không có lựa chọn. Tôi đã biến mất một lần. Tôi có thể làm điều đó một lần nữa.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, mối đe dọa treo lơ lửng giữa họ, ánh mắt anh tối sầm lại vì giận dữ. Cùng một điều gì đó tồi tệ hơn, gần như là chán ghét. Và có lẽ anh nên ghét cô. Cô đã tạo tác nên anh bằng kỹ năng của một nhà điêu khắc bậc thầy, không phải từ đá cẩm thạch, mà bằng xương bằng thịt cùng với sự phẫn nộ. “Nếu cô bỏ chạy, tôi sẽ tìm ra cô. Và tôi sẽ chẳng cho cô bất kỳ sự khoan nhượng nào.”
Lời hứa thốt lên vô cùng tức giận và thành thật. Anh sẽ bất chấp mọi giá để khăng khăng thực hiện cuộc trả thù của mình. Và tất cả những gì cô trân quý sẽ phải đối diện với rủi ro.
Nhưng cô sẽ không để bọn trẻ phải chịu đựng điều đó. Mara ném mình vào cuộc chiến, cân nhắc các bước tiếp theo… Làm thế nào để bảo vệ bọn trẻ, ngôi nhà cùng tài sản của cô nếu anh thực hiện được lời hứa của mình. Cô vươn thẳng vai và bước vào cuộc chiến. “Nếu anh đối xử với tôi như gái điếm, anh phải trả tiền cho tôi theo đúng giá của họ.”
Những lời nói đó châm chích anh. Cô có thể nhìn thấy nó, một đòn choáng váng xuất hiện rồi biến mất, tựa họ họ đang ở trên võ đài nơi anh ngự trị. Khi anh không trả lời, cô liền tung đòn tiếp theo. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu. Dù có thế nào. Tôi sẽ chơi trò chơi điên rồ này cho đến khi anh quyết định tiết lộ tôi với thế giới, hoặc quyết định từ bỏ tôi. Và khi anh làm thế, tôi sẽ ra đi.”
“Vì khoản nợ của em trai cô.” “Vì bất cứ điều gì tôi muốn.”
Một bên khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười nửa miệng thoáng qua, và trong khoảnh khắc, Mara nghĩ rằng nếu ở một nơi khác, trong một thời điểm khác và là một người phụ nữ khác, cô có thể đã rất thích việc mình khiến anh cười. Nhưng bây giờ, cô ghét nó.
“Cậu ta không đáng để cô bỏ công.” “Thằng bé không phải mối quan tâm của anh.”
“Tại sao? Đấy là tình yêu của một người chị gái ư?” Đôi mắt anh tối sầm lại, và cô để mặc anh tin vào điều đó. Bất cứ điều gì có thể giữ anh tránh xa trại trẻ mồ côi. “Cậu ta đáng bị lĩnh đòn.” Sự báo thù.
“Và anh sẽ không đấu với thằng bé,” Mara nói, cảm thấy tức giận hơn cô nghĩ. “Anh sợ việc cho nó cơ hội sao?” Anh nhướng một bên mày, nhưng không hề giận dữ như cô tưởng. “Tôi chưa bao giờ bị đánh bại.”
Cô mỉm cười. “Chẳng phải đêm qua anh đã bị tôi đánh bại sao?” Temple khựng lại trước lời nói ấy, sau đó ngước nhìn cô. Cô trông thấy vẻ sửng sốt trong đôi mắt sẫm màu của anh, trong cái cách nó mở to chỉ đúng một giây. Cô cố kìm nén thôi thúc cười toe toét trước chiến thắng của mình. “Cô rất thích đánh thuốc mê tôi sao?”
Mara lắc đầu. “Tôi thích hạ gục anh hơn. Đó là mục tiêu của tôi, không phải sao? Anh nợ tôi tiền.” “Trên võ đài, Quý cô Lowe. Đó là nơi mà nó được tính.”
Sau đó cô mỉm cười, biết rõ nó khiến anh khó chịu. Hy vọng nó sẽ khiến anh khó chịu. “Nói theo ngữ nghĩa thôi. Anh thấy ngượng khi phải thừa nhận việc bị tôi đánh bại.” “Với sự giúp đỡ của đủ các chất gây mê để hạ gục một con bò.”
“Vớ vẩn. Có thể là một con ngựa. Nhưng không phải một con bò. Và anh đang thấy lúng túng. Tôi sống cùng bọn trẻ, thưa Đức ngài. Có cần tôi nhắc anh nhớ rằng tôi biết rõ một đứa bối rối hay bình tĩnh khi nhìn vào chúng hay không?” Ánh mắt anh lại tối sầm và trở nên đáng sợ, rồi anh cúi xuống, gần cô hơn nữa. Đủ gần dể thấy rõ anh cao hơn hẳn cô, hơn mét tám, với cơ thể tráng kiện, đầy quyền lực và sức mạnh, những vết sẹo cùng gân guốc. Anh có mùi đinh hương và xạ hương.
Dù cô không chú ý đến điều đó. Thế rồi anh thì thầm, gần tai cô đến nỗi cô cảm thấy những từ đó không chỉ để nghe vì nó khiến một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng mình. “Tôi không phải một đứa trẻ.”
Đó hoàn toàn là sự thật. Cô toan mở miệng đáp trả, nhưng không thốt lên lời.
Đến lượt anh mỉm cười. “Nếu cô muốn hạ gục tôi, Quý cô Lowe, tôi khuyến khích cô gặp tôi trên võ đài.” “Anh sẽ phải trả tiền cho tôi vì điều này.”
“Và nếu tôi không đồng ý thì sao? Sau đó là gì? Cô không có bất kỳ lựa chọn nào khác.” Đó là sự thật.
“Tôi cũng không có gì để mất.” Nói dối.
“Vớ vẩn,” anh nói. “Tôi cam đoan với cô rằng cô luôn luôn có những thứ khác để mất. Tôi sẽ tìm ra chúng.” Anh đã giăng bẫy cô khiến cô chẳng thể chạy thoát. Không, khi cô không thể đảm bảo bọn trẻ được an toàn. Không, khi cô không bảo vệ được số tiền mà Kit đánh mất.
Mara nhìn vào ánh mắt mang vẻ u ám của Temple, ngay lúc anh dường như đọc được suy nghĩ của cô. “Cô có thể chạy,” anh thì thầm, “nhưng tôi sẽ tìm ra cô. Và cô sẽ không thích những gì xảy ra sau đó đâu.” Quỷ tha ma bắt anh đi.
Anh sẽ không đồng ý. Cô muốn hét lên. Cô gần như đã làm thế cho đến khi anh nói, “Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên được tôi trả tiền để tuân theo mệnh lệnh của tôi…”
Một cảnh tượng lóe lên: Cánh tay và đôi chân quấn trong tấm ga giường nhăn nhúm, mái tóc sẫm màu với đôi mắt đen láy, và vạm vỡ hơn bất kỳ người đàn ông nào. “…Nhưng tôi cam đoan với cô, Quý cô Lowe, cô sẽ là người cuối cùng.”
Lời anh nói lơ lửng giữa họ, và cô mất một lúc mới có thể lấy lại tập trung để suy nghĩ về chúng cũng như nhận ra rằng anh đã đồng ý. Rằng trại trẻ mồ côi sẽ được an toàn. Cái giá cho nó là việc chính bản thân, cuộc sống lẫn tương lai của cô sẽ bị hủy hoại.
Nhưng trại trẻ sẽ được cứu. Vẻ nhẹ nhõm thoáng qua bị gián đoạn bởi lời hứa trầm thấp của anh. “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay đêm nay.”
Đam Mê Và Thù Hận Đam Mê Và Thù Hận - Sarah Maclean Đam Mê Và Thù Hận