Số lần đọc/download: 1580 / 71
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:28 +0700
Chương 5
Chủ đề: Về đến nơi! Chào Emmi, tôi đã quay lại. Tôi vừa đi Amsterdam. Marlene đi cùng. Chúng tôi lại thử một lần nữa. Một thử nghiệm ngắn ngủi. Được hai ngày thì tôi liệt giường vì sưng phổi. Xấu mặt quá. Năm ngày liền cô ấy đo nhiệt độ và mỉm cười độ lượng pha lẫn chán chường, như một bà y tá sau ba mươi năm thâm niên, tuy ghét công việc của mình nhưng cố không đổ vấy lý do cho bệnh nhân. Amsterdam ngược với những gì tôi tưởng tượng ra trước đó, không phải một khởi đầu mới mà là một kết thúc cũ, một kết thúc mà hai chúng tôi đã quá thừa kinh nghiệm trong nhiều năm qua. Lần này chúng tôi đến với nhau đầy tinh thần tôn trọng. Cô ấy nói, nếu tôi cần gì thì cô ấy sẽ có mặt bất cứ lúc nào. Ý cô ấy là sẽ đi kiếm thuốc men ngay. Và tôi nói: nếu bao giờ em lại tự huyễn hoặc là không thể sống thiếu anh, và anh vẫn tin chắc rằng không thể sống thiếu em, thì mình bay qua Amsterdam vài hôm – và chứng minh cho nhau biết điều ngược lại.
Ngoài ra, tôi cũng kể cho Marlene về chuyện tôi và chị. Cô ấy phản ứng cứ như tình trạng này còn tồi tệ hơn chứng sưng phổi của tôi. Tôi nói: có một cô gái trên internet khiến tôi rất phải chú ý tới. Marlene: cô ấy bao nhiêu tuổi, trông ra sao? Tôi: không biết. Giữa ba chục và bốn chục. Có thể tóc vàng, tóc nâu, hoặc đỏ. Có gia đình hạnh phúc, chắc chắn. Marlene: anh có bị tâm thần không! Cô gái này, tôi nói, tạo cho anh điều kiện nghĩ đến một người khác ngoài em, Marlene ạ, nhưng vẫn có một cảm xúc tương tự. Cô ấy làm anh rung động, bực dọc, đôi khi chỉ muốn tống cổ lên mặt trăng, nhưng cũng thích lôi về không kém. Anh cần cô ấy dưới mặt đất này. Cô ấy biết lắng nghe. Thông minh. Hài hước. Và, quan trọng nhất là có mặt khi anh cần. “Nếu anh thấy viết thư cho cô ta là tốt thì cứ viết đi!”, Marlene nói khi đưa tôi vào giường. “Và đừng quên uống thuốc!”, cô nói thêm. Emmi, tôi bối rối quá. Làm sao bứt khỏi người đàn bà này đây? Cô ấy là một tủ lạnh, nhưng tôi phát sốt lên khi chạm vào. Khi đi dạo ở Amsterdam cạnh cô ấy, tôi mắc chứng sưng phổi. Nhưng nửa đêm, khi được cô ấy đặt bàn tay mát lạnh lên trán là tôi nóng bừng bừng.
Vâng, Emmi, phần 2: tôi đã quay về. Tôi sẽ không đời nào tự nguyện nhổ trại đang cắm trong não chị. Tôi muốn chúng ta tiếp tục viết thư cho nhau. Và tôi muốn chúng ta sẽ đích thân làm quen với nhau. Xét về lý trí con người, về tính logic và khả tín, chúng ta đã bỏ lỡ tất cả các thời điểm thích hợp. Chúng ta đã phủ nhận mọi luật chơi đơn sơ nhất trong giao lưu. Chúng ta là những người bạn cũ thắm thiết, là nguồn động viên nhau hằng ngày, thậm chí đôi khi là một đôi tình nhân. Vậy mà tất cả những cái đó còn thiếu một khởi điểm tự nhiên là gặp gỡ. Chúng ta sẽ truy lĩnh, nhất định! Nhưng làm thế nào mà không đánh mất chút gì trong bản thể của chính mình, tôi cũng chưa biết. Chị có biết không? Emmi, giờ đến phần 3: tôi có chủ định khi bắt đầu e-mail này bằng chuyện Marlene. Vì tôi mong rằng chúng ta sẽ kể hết cho nhau nghe nhiều hơn về cuộc đời mình. Tôi đã hết muốn làm ra vẻ như chỉ có hai chúng ta trên đời này. Tôi muốn biết chị làm chủ cuộc sống hôn nhân ra sao, làm thế nào quản được hai đứa trẻ, và những việc khác nữa. Nếu chị cũng chia sẻ với tôi các mối lo toan của mình thì hay. Đối với tôi đó là một an ủi, khi biết rằng không chỉ mình tôi có các mối lo toan ấy. Tôi muốn được đề cập đến chúng. Tôi vinh dự được chị tin cậy cho biết mọi chuyện.
Và bây giờ, Emmi, phần 4: xin chị đừng bao giờ ghét sẵn tôi để đề phòng! Tôi không chịu nổi. Hồi đầu tháng Ba tôi đã xin chấm dứt cộng tác trong công trình nghiên cứu tác động của e-mail vào cách sử dụng ngôn ngữ và công năng chuyển tải cảm xúc của e-mail. Lý do công khai mà tôi nêu ra là thiếu thời gian. Sự thực thì đề tài này đã quá nhiễm tính “riêng tư”, khiến tôi không muốn xem xét nó một cách khoa học được nữa. Rõ cả rồi chứ, Emmi? Chúc một ngày đẹp, Leo của chị. (TB: một mặt thì dòng “trả lời tự động khi đi vắng” của tôi là sự trừng phạt công bằng dành cho bức thư đa nghi hung hăng của chị. Mặt khác, chị đã làm tôi động lòng. Chị viết cho tôi một thông điệp tuyệt diệu, thẳng thắn, chân tình và chi tiết. Tôi cám ơn cho từng chữ trong đó! Bây giờ, bù lại, tôi cho chị quyền được nói vài lời xúc phạm mà không ngại hậu quả.)
45 phút sau Trả lời:
Anh đã rời bỏ công trình nghiên cứu chỉ vì hai chúng ta? Leo, tuyệt quá, vì thế mà tôi yêu anh! (May mà anh không biết tôi nói câu vừa rồi bằng giọng nào). Bây giờ tôi phải đưa Jonas đến nha sĩ. Tiếc là nó chưa bị gây mê toàn phần. Đó cũng là câu giải thích, sau khi anh hỏi tôi quản lũ trẻ con ra sao. Lát nữa nhé. Emmi. 6 tiếng sau
Trả lời: Vâng, Leo. Tôi ngồi trong phòng riêng, Bernhard vẫn bận việc, Fiona qua đêm ở nhà bạn gái, Jonas ngủ (sún thêm hai răng), mèo bự xơi thức ăn của chó (rẻ hơn,và mèo bự không để ý,quan trọng là càng nhiều càng tốt). Như anh biết, nhà tôi không có sóc chuột, nếu có thì mèo bự cũng đã hạ sát ngon lành. Đồ gỗ trong phòng nhìn tôi oán trách. Chúng đoán có kẻ phản bội. Chúng đe tôi: chớ liều mạng tiết lộ bọn ta giá bao nhiêu, màu gì, kiểu dáng gì! Chiếc dương cầm nói: chớ liều mạng khai ra Bernhard là thầy dương cầm của mi! Và bọn mi đã hôn nhau lần đầu ra sao, đã đặt đít ngồi lên ta, yêu nhau trên ta ra sao! Giá sách hỏi: tay Leo đó là ai vậy? Hắn làm gì ở đây? Vì sao mi tốn chừng ấy thì giờ vì hắn? Vì sao mi ít để mắt đến ta? Vì sao mi sinh ra nghĩ ngợi như vậy? Đầu CD nói: có thể sự việc sẽ tiến triển đến mức mi không chơi Rachmaninofff nữa – mi biết đấy, mi và Bernhard, âm nhạc cũng là sợi tơ nối hai người – mà mi chỉ còn nghe loại nhạc mà tay Leo ấy thích nghe, ban Sugar Babes chẳng hạn! Duy nhất tủ rượu vang phản pháo: ta không có gì để ghét Leo cả, ba chúng ta hợp nhau lắm. Nhưng cái giường thì phùng mang trợn mắt dọa: Emmi, mi đã nằm đây thì đừng mơ đến chỗ khác. Chớ dại để bị tóm ở đây cùng Leo! Ta cảnh cáo mi!
Leo, tôi không làm được: tôi không thể chia sẻ thế giới này với anh. Sẽ không bao giờ anh trở thành một phần của nó. Nó quá phức hợp. Đó là một pháo đài. Bất khả chinh phục. Không ai xâm nhập nổi. Vững như núi đá. Leo, hai chúng ta phải ở lại “bên ngoài” thôi, đó là cơ may duy nhất, không thì tôi sẽ mất anh. Anh muốn biết tôi “làm chủ” cuộc sống hôn nhân ra sao? Siêu hạng, Leo ạ, thật đấy! Cả Bernhard nữa! Anh ấy trọng vọng tôi. Tôi kính trọng và khâm phục anh ấy. Chúng tôi tôn trọng nhau trong đối xử. Anh ấy không bao giờ lừa dối tôi. Tôi không bao giờ bỏ rơi anh ấy trong hoạn nạn. Chúng tôi tin cậy nhau. Chúng tôi không bao giờ muốn làm nhau đau. Chúng tôi cùng dựng xây. Chúng tôi tin nhau. Chúng tôi có âm nhạc và sân khấu. Chúng tôi có nhiều bạn bè chung. Fiona, mười sáu tuổi, như một người em gái của tôi vậy. Và đối với Jonas, thực sự tôi gần như đã trở thành một người mẹ trẻ. Mẹ nó mất lúc nó mới lên ba. Leo, đừng bắt tôi mở quyển album ảnh gia đình ra khoe. Ta hãy làm thế này nhé: tôi sẽ kể anh nghe chuyện “nhà cửa”, khi nào thấy rất muốn, khi tôi có mắc mứu gì, khi tôi cần lấy ý kiến của một người bạn rất, rất thân. Còn anh thì lúc nào cũng có thể kể về đời tư của mình, đến từng chi tiết kinh động nhất (trừ chuyện khêu gợi, đó là cái tôi không cho phép anh!). Bây giờ tôi lên giường, và rốt cục sẽ lại được một lần ngủ ngon. Leo, rất vui là anh đã quay lại!! Leo, tôi cần anh! Tôi cần được dịch chuyển và cảm nhận bên ngoài thế giới của tôi. Leo, anh là phần bên ngoài thế giới của tôi! Và ngày mai ta sẽ nói về Marlene, lúc đó tôi cần suy nghĩ mạch lạc. Chúc anh ngủ ngon, bạn yêu quý! Hôn để ngủ ngon nào!
Hôm sau Chủ đề: Marlene
Chúc anh buổi sớm mai đẹp trời, Leo. Ngoài khả năng “cùng nhau” và “thiếu nhau” thì chỉ còn cách “thay vì”! Leo, anh cần một bóng hồng khác. Anh phải yêu lần nữa. Chỉ có vậy thì anh mới biết là xưa nay vẫn thiếu gì. Sự gần gũi không phải là gián đoạn khoảng cách, mà là vượt qua khoảng cách. Căng thẳng không phải là thiếu sự hoàn hảo, mà là liên tục hướng tới hoàn hảo và luôn bám chặt vào nó. Leo, không còn cách nào khác đâu, chúng ta cần một người bạn gái cho anh! Dĩ nhiên sẽ là ngây ngô khi khuyên anh nên quên Marlene đi! Nhưng dù vậy, anh nên làm thế, và làm cho kiên quyết. Xin đề nghị: thay vì nghĩ đến Marlene, anh hãy chủ tâm nghĩ đến tôi! Anh được phép tưởng tượng ra mọi thứ với tôi, những gì mà anh ưa làm cùng Marlene (đồ gỗ lại lườm tôi lần nữa!). Ý tôi định nói, đây chỉ là thời gian quá độ cho đến khi chúng ta tìm được một bạn gái cho anh. Anh muốn bạn gái như thế nào? Mặt mũi ra sao? Nói đi chứ! Biết đâu tôi lại có một người cho anh? Nghiêm túc nhé: người nào nói về chúng ta “nếu anh thấy viết thư cho cô ta là tốt thì cứ viết đi”, người ấy cách xa hàng cây số cái mà tôi gọi là tình yêu. Marlene không yêu Leo. Leo không yêu Marlene. Giữa hai người-không-yêu ấy, người này khơi nguồn đam mê từ khát vọng yêu đương của người kia. Thế thôi, tôi cũng không khôn hơn được nữa. Bây giờ tôi phải làm việc. Hẹn chóng gặp lại. Emmi – phương án lựa chọn ảo.
4 tiếng sau Trả lời:
Emmi của thế giới bên ngoài thân mến, tôi nhấm nháp e-mail của chị. Và thực sự hàm ơn. Nhờ chị nhắn lại với đồ gỗ là tôi khâm phục lập trường của chúng và kính trọng tinh thần đồng đội của chúng. Tôi sẽ không làm kẻ đột nhập vào nhà Rothner đâu, chỉ xâm chiếm Emmi trên màn hình thôi! Đặc biệt đáng khen là tủ rượu vang: có lẽ ba chúng ta sẽ tìm dịp lặp lại cuộc chơi nửa đêm. (Tôi hứa, trước đó sẽ không quá chén lần nữa). Đặc biệt làm tôi cảm động là việc chị suy nghĩ tìm cách mai mối cho tôi. Tôi thích kiểu phụ nữ nào à? Kiểu phụ nữ thú vị như cách viết của chị, Emmi ạ. Và kiểu phụ nữ khiến tôi đánh hơi được cơ hội cho tôi làm thế giới nội tâm chứ không chỉ thế giới bên ngoài. Tóm lại, không nhất thiết là kiểu phụ nữ đã “có hạnh phúc hôn nhân”, sống trong một pháo đài gia đình và bị đồ gỗ trong nhà giám sát. Cho đến khi gặp được một người phụ nữ kiểu ấy, tôi xin phép được nhận lời mời của chị, nghĩa là chủ động nghĩ đến chị trước khi nghĩ đến Marlene. Sẽ không dễ cho tôi, nhưng nếu chị tiếp tục chiều chuộng tôi bằng e-mail thì tôi sẽ dần dà tiến gần đích hơn.
Chúc chị một buổi tối bình yên. Hôm nay tôi còn gặp em gái tôi, Adrienne. Nó sẽ vui thay tôi, khi một lần nữa thấy tôi bứt được khỏi Marlene. Và nó sẽ vui mừng khi thấy tôi còn liên lạc với chị. Nó chỉ đọc vài dòng trong thư chị, nghe tôi kể về chị, và biết ba ứng viên Emmi. Nó mến chị, bất kể chị là ai trong ba ứng viên. Nó có quan điểm giống anh nó mà. Hôm sau
Chủ đề: Mia! Chào Leo, đêm qua tôi đã tìm được cô ấy. Tất nhiên: Mia! Chính cô ấy đấy! Leo và Mia – nghe mới êm tai làm sao! Leo, anh nghe này: Mia năm nay 34, xinh như mộng, giáo viên thể dục, chân dài, dáng người siêu hạng, không thừa một gam mỡ, da bánh mật, tóc đen. Nhược điểm duy nhất: ăn chay, nhưng chỉ cần nói “đây là đậu phụ” thì cô ấy cũng ăn thịt. Là người đọc nhiều, rất thông minh, ưa hoạt động, tươi tắn, lúc nào cũng vui vẻ. Tóm lại: một cô gái trong mơ. Và: còn son rỗi! Tôi sắp xếp để hai người làm quen nhau nhé?
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Emmi, Emmi, Emmi! Tôi biết quá rõ các “Mia” chân dài rồi. Có thể nói tuần nào em gái tôi cũng giới thiệu cho một cô mới. Tôi biết các quyển giới thiệu thời trang đầy những người mẫu 0,00 phần trăm mỡ kiểu Mia, cô nào cũng xinh và chân dài không kém cô nào. Và ai cũng còn son rỗi cả. Chị biết tại sao không, Emmi? Vì họ thích thế! Và thích giữ trạng thái đó một thời gian dài nữa. Ngoài ra: tôi không muốn cản niềm phấn khích của chị, thưa Emmi ngoài thế giới. Nhưng hiện tại tôi không hề có hứng thú đi làm quen một Mia trong mộng. Tôi rất hài lòng với cách sống của mình hiện nay. Mặc dù vậy, rất cảm ơn cố gắng của chị! À, em gái tôi gửi lời chào. Nó nói, tôi không nên phạm một lỗi là đi gặp chị. Nguyên văn: “Cuộc gặp gỡ sẽ là dấu chấm hết của mối quan hệ giữa hai người. Và mối quan hệ này đang cực kỳ tốt đối với anh!”. Chúc chị một ngày lành, Leo.
2 tiếng sau Trả lời:
Tốt thôi, Leo, cuộc gặp mặt của chúng ta còn đợi được, tôi đã dần quen với ý nghĩ đó. Rồi anh sẽ biến tôi thành một người kiên trì! Nhưng vì sao em gái anh tin chắc là một cuộc gặp nhau sẽ chấm dứt “quan hệ” giữa hai chúng ta? Ý cô ấy là: anh chấm dứt, hay tôi chấm dứt? Còn một điều này nữa, Leo: trong e-mail tối qua anh lại nhắc đến tình trạng “hạnh phúc hôn nhân” của tôi. Vì sao anh viết chữ hạnh phúc hôn nhân trong ngoặc kép? Nó gây ra ấn tượng rằng anh coi đó là một câu sáo mòn, hơi có ý nhạo báng. Anh hiểu ý tôi chứ?
Nhưng bây giờ đến chuyện Mia, anh đã hiểu sai ý tôi từ đầu đến cuối. Mia không phải là một người đẹp in trên giấy láng bóng của tạp chí thời trang. Mia là một phụ nữ có tầm cỡ thực sự. Và tuyệt đối không chủ ý lạc chân vào kiếp độc thân. Một trường hợp đặc trưng của định hướng quan hệ sai lầm trong tuổi hoa niên. Ở tuổi mười chín người ta làm quen một người đàn ông với vẻ ngoài như một pho tượng Hy Lạp, tràn trề sức trai, căng cứng nhục cảm. Bên trong thì rỗng tuếch, nhất là ở vùng não. Hai năm trời đầy xáo động trôi qua, chỉ toàn đợi chờ và hy vọng, cho đến khi pho tượng mở mồm. Sau đó ma thuật mất thiêng. Lúc đó người ta đã 21 – và tất nhiên lại bập ngay vào một cái thùng rỗng trong lớp sơn hoành tráng. Và người ta nghĩ, lần này chắc có nhiều thứ bên trong hơn. Lại nhầm. Thử lần nữa. Từ đó phát triển một số phận đàn bà kinh điển: cô ấy tin là mình luôn luôn cần một dạng đàn ông giống nhau để sửa “lỗi lầm của lần đầu”, song mỗi lỗi lầm lại cột chặt cô ấy hơn vào hạng đàn ông ấy. Những người mà Mia chọn, ai cũng giống ai, và không ai khử được nhược điểm của kẻ tiền nhiệm. Thậm chí ngược lại: tất cả đều khẳng định đầy ấn tượng rằng kẻ tiền nhiệm cũng là một thùng rỗng như ta. Từ hai năm nay cô ấy chán ngán đàn ông, mệt mỏi khi nghĩ đến quan hệ mới. Mia không tiến lấy nửa bước đến người khác. Mới đây cô ấy nói với tôi: nếu gặp một người nào dễ thương thì cậu cứ giới thiệu cho tớ. Nhưng tớ không muốn động tay động chân tí nào cả. Mọi việc phải tự nó diễn biến. Nếu không tự diễn biến thì cũng chẳng bao giờ diễn biến nữa. Mia là thế đấy. Leo, nghe tôi đi, anh sẽ thích Mia đấy. 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Emmi thân, trước tiên xin trả lời các câu hỏi mở màn của chị:
1) em gái tôi không nói cụ thể, ai trong hai chúng ta sẽ ra tay chấm dứt “quan hệ” (tôi có được viết chữ này trong ngoặc kép không?) sau cuộc gặp mặt thực sự. Có lẽ ý nó nặng về sự bất khả dung hòa giữa cuộc đối thoại bằng chữ và ngoài đời, và sự bất khả dung hòa ấy sẽ là nguyên nhân nhanh chóng đưa đến đoạn kết. 2) không gì qua nổi mắt chị thì phải! Hai ngoặc kép ở chữ “hạnh phúc hôn nhân” hoàn toàn không do tôi viết một cách có ý thức, mà hình như phần mềm soạn văn bản tự động làm việc đó. Đùa vậy thôi, sự thực là: chính chị đã viết thế, tôi chỉ trích lại thôi, vì theo tôi “hạnh phúc hôn nhân” dường như luôn luôn là một cảm nhận chủ quan. Tôi không tin rằng – lấy ví dụ - tôi hiểu “hạnh phúc hôn nhân” giống như chị hay chồng chị. Cũng chẳng quan trọng gì cả, đúng không? Tuyệt đối không có ý nhạo báng đâu, và trong tương lai tôi sẽ bỏ hẳn dấu ngoặc kép, được không ạ?
Bây giờ nói đến bạn gái Mia của chị: khi nào gặp lại cô ấy, chị có thể kể cho cô ấy biết rằng chị quen một người đàn ông, người này (đã từng) chỉ cần một phụ nữ duy nhất để KHÔNG VÀ KHÔNG sửa lại “lỗi lầm của lần đầu”. Người này cũng không kiệt quệ và mệt mỏi vì những cuộc gặp gỡ mới, cũng không tiến lấy nửa bước đến với phụ nữ, không muốn động tay động chân, đối với người ấy mọi việc phải tự nó diễn biến, còn nếu không tự diễn biến thì cũng chẳng bao giờ diễn biến nữa. Hãy nhắn cô ấy: đó là Leo, Mia ạ! Nhưng đừng nói: “Cậu sẽ thích anh ấy đấy”. Vì sự thích thú cần một tiền giả định là người ta ít nhất có một lần nhìn vào mắt nhau. Nhưng hiện tại có lẽ như thế là quá nhiều “động tay động chân” cho Mia và Leo. (Ngoài ra tôi thấy hơi bị xúc phạm: Emmi, chị nhường tôi cho cô bạn đầu tiên gặp được nhanh thế sao? Tôi nhớ là chị có tính ghen mà!)
40 phút sau Trả lời:
Trời ơi, Leo, ghen gì mà ghen, tôi đâu có được “sở hữu” anh nhiều hơn là trong hộp thư này? Vả lại, một khi anh “thuộc về” một trong đám bạn gái thân nhất của tôi thì anh ít nhiều thuộc về tôi. (Chẳng lẽ anh tin chắc rằng tôi mai mối cho anh mà không có ẩn ý nào à?). Ngoài ra, tôi cũng hay kể về anh cho Mia nghe. Anh có muốn biết cô ấy nghĩ gì về anh không? (Tôi dễ tin là anh sẽ nói: không, tôi không muốn biết. Nhưng tôi cứ tiết lộ cho anh biết nhé.) Mia nói, thấy chưa Emmi, ước gì tớ có một người đàn ông như thế, một người thích e-mail của tớ hơn sex. Đàn ông nào cũng muốn sex. Thật là có tầm, khi người đó thích nhận thư hơn thứ khác của tớ!
5 phút sau Trả lời:
Emmi, chị lại nói về sex rồi! 3 phút sau
Trả lời: Cám ơn, tôi cũng nhận ra thế. Tôi vừa quay trở lại thế giới đàn ông mà.
8 phút sau Trả lời:
Dường như chị khoái bước vào đó để thả phanh viết về sex thì phải. 6 phút sau
Trả lời: Leo thân mến, đừng giở trò đạo đức giả! Anh còn nhớ e-mail đẫm rượu vang của anh nói đến băng bịt mắt và cơn thèm muốn khi tỉnh rượu vào hôm sau không? Anh không phải là Chúa Jesus đứng cao hơn ham muốn tình dục và không có hooc-môn tình dục trong người, như anh vẫn thỉnh thoảng thích diễn! Nào, tôi có nên sắp xếp cho anh và Mia gặp nhau không?
3 phút sau Trả lời:
Đó không phải là một đề nghị nghiêm túc! 1 phút sau
Trả lời: Tất nhiên là tôi nói nghiêm túc! Tôi tin chắc là cả anh lẫn Mia đều mến nhau ngay tắp lự mà không cần phải “động tay động chân” gì cả. Hãy tin là tôi có kinh nghiệm nhìn người.
7 phút sau Trả lời:
Tôi xin cám ơn và từ chối. Tôi thấy việc này khá nghịch mắt, thay vì Emmi thì làm quen với bạn gái cô ta. Chúc ngủ ngon! Leo (vẫn là) CỦA CHỊ. 8 phút sau
Trả lời: Anh có muốn làm quen đích thân tôi đâu! Cũng chúc anh ngủ ngon! Emmi (cũng vẫn và luôn luôn) CỦA ANH, trong khía cạnh nào đó.
50 giây sau Trả lời:
À, còn một chuyện nữa: tôi sẽ còn quay lại những lời anh nói về đề tài “hạnh phúc hôn nhân” trong ngoặc kép!! Anh cứ nên coi đó là một lời đe dọa đi! Ngủ ngon nhé, anh bạn. Emmi. Tối hôm sau
Chủ đề:??? Hôm nay không có e-mail của Leo sao? Giận à? Vì Mia? Chúc ngủ ngon. Emmi.
Sáng sớm hôm sau Chủ đề: Mia
Chào Emmi, tôi đã suy nghĩ kỹ. Xin quay lại đề nghị của chị. Nếu chị lo liệu được và Mia thực sự muốn thì tôi sẽ đến gặp cô ấy! Thân ái. Leo. 15 phút sau
Trả lời: Leeeeoooo? Anh định rỡn với tôi hả?
30 phút sau Trả lời:
Không, hoàn toàn không. Tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy. Tôi muốn uống một tách cà phê cùng Mia. Emmi thân mến, phiền chị sắp xếp việc này được không? Thứ Bảy hoặc Chủ nhật thì tôi rảnh buổi chiều. Một tiệm cà phê ở trung tâm thì tốt. Hoặc lại đến Cà phê Huber ở hội chợ, hoặc Europa hay Cà phê Paris, đâu cũng được. 40 phút sau
Trả lời: Leo, tôi khó hiểu anh quá. Cớ gì mà thay đổi tâm trạng đột ngột vậy? Anh định chế giễu tôi sao? Tôi hỏi Mia thật nhé? Nhưng sau đó anh không được đổi ý đâu! Mia không phải người để đem ra đùa.
3 tiếng sau Trả lời:
Và tôi không phải người đem phụ nữ ra đùa, nhất là khi không quen người đó, lại càng không phải đùa kiểu đó. Đơn giản là tôi đổi ý: khi người phụ nữ được giới thiệu một cách nồng nhiệt như vậy, tại sao không thử đến gặp? Có gì khó khăn mà không trò chuyện vô thưởng vô phạt một tiếng đồng hồ? Vâng, Emmi, càng nghĩ ngợi lâu thì tôi càng thấy sự sắp xếp của chị dễ thương hơn. Chúc buổi tối tốt lành, Leo. 10 phút sau
Trả lời: Tôi nghĩ thêm về phần mình, Leo! Tôi sẽ gọi điện cho Mia rồi báo tin cho anh.
90 giây sau Trả lời:
Phần nào của chị nghĩ, và vì sao? 20 phút sau
Trả lời: Leo thân, tôi nghi lắm, anh tin chắc rằng tôi sẽ là người đổi ý. Vì anh cho rằng tôi chẳng bao giờ có chủ ý để anh làm quen một cô bạn gái, nhất là một cô bạn gái hấp dẫn nữa. Ý anh là “Mia” chỉ có tác dụng tôn vị thế của tôi trong mắt anh, đúng không? Leo thân mến, anh nhầm rồi! Tôi gọi điện cho Mia ngay, và nếu anh đồng ý thì anh phải đến gặp cô ấy thực sự, không thì tôi sẽ giận anh vô cùng! Hãy đợi nhé. Thân ái. Emmi.
18 phút sau Trả lời:
Mia sẽ không đồng ý đâu. Vì Mia sẽ không hiểu vì sao nên đến gặp một người đàn ông lạ, bạn của bạn gái mình, nhưng lại là một người bạn mà bản thân bạn gái mình chưa khi nào thấy mặt. Mia sẽ có lý khi tự hỏi, vì sao mình nên gặp chính người đàn ông này. Mia sẽ thấy mình chẳng khác gì con chuột bạch bị đem thí nghiệm. Nhưng tôi sẵn sàng nghe ý kiến hay hơn. Chúc chị ngủ ngon, chào tủ rượu vang hộ tôi! Khi nào xong vụ “Mia” thì chúng ta lại có thể uống một ly chúc sức khỏe nhau, được không, Emmi? Hôm sau
Chủ đề: Mia Chào Leo, anh có khỏe không? Hôm nay nóng chảy mỡ. Tôi không biết nên cởi đồ gì ra nữa. Anh có hay mặc quần đùi và đi xăng đan không? Hay T-shirt, hay Polo-shirt, hay sơ mi không ủi li? Mở mấy khuy trên cùng? Quần bò hay quần có li ở cạp, hay – lạy Chúa – quần soóc lửng? Phải nắng đến mức nào thì anh mới mang kính râm? Cẳng tay anh có lông không? Và ngực? Thôi, tôi chấm dứt đây.
Thực tình tôi muốn nói với anh một chuyện: tôi đã gọi điện cho Mia. Nói chung là cô ấy sẵn lòng đi uống một tách cà phê với anh ban ngày. “Tại sao không”, Mia nói thế. Nhưng anh phải tự gọi điện cho cô ấy. (Tất nhiên anh sẽ không gọi). Vì Mia tin rằng, anh đâu có muốn làm quen cô ấy, mà đây đúng là một cú đánh lẻ của bạn gái Emmi, vốn hay cố tìm cách mai mối. Ngoài ra Mia cũng muốn biết, trông anh ra sao. Tôi nói: anh ấy không xấu, tớ nghĩ vậy. Nhưng thực ra tớ chỉ nhìn thấy em gái anh ấy… Hừm, nói chung khá khó khăn. Chắc không thành! Chúc anh vượt qua nhiệt độ cao điểm hôm nay! Emmi của anh. 2 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Emmi thân mến, trả lời chị: vâng, tôi rất khỏe. Nóng kinh khủng, đúng thế! Nếu chị viết “Tôi không biết nên cởi đồ gì ra nữa” thì có nghĩa là, chị muốn tôi tưởng tượng ra hình ảnh khi Emmi không biết nên cởi đồ gì ra nữa. Trúng rồi, Emmi: tôi tưởng tượng đây!
Quần đùi thì tôi chỉ mặc ở bãi biển. (Nhưng ở đây đang không có biển, đúng không?) Xăng đan: thực ra không bao giờ, nhưng nếu chị muốn thì tôi đi mua một đôi – cho lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta. T-shirt hay sơ mi? Cả hai, thường trùm lên nhau. Mở khuy? Tùy vào thời tiết. Hiện tại tôi mở hết khuy, tuy nhiên không ai quan sát tôi cả. Quần? Tôi hay mặc quần bò hơn quần có li. Soóc lửng? Chậm nhất là nhân cuộc gặp gỡ của chúng ta, Emmi, nếu diễn ra vào mùa hè (của những năm tới)! Kính râm? Khi đi nắng. Lông tóc? Đầu, cằm, thái dương, tay, chân, ngực… Cộng lại cũng kha khá. À, về chuyện Mia: cho tôi xin số điện thoại! Chúc chị nhiều giờ nắng đẹp. Leo của chị.
45 giây sau Trả lời:
Thật à? Anh định gọi cho Mia thật à? Cô ấy vẫn tin là tôi tháu cáy, hay không phải? Số đây: 0773-8636271. Mia Lechberger. Hài lòng chưa?
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Cám ơn Emmi. Không ngờ một ngày cuối tháng Năm mà toát lắm mồ hôi thế… Tôi sắp bay sang Budapest, hai ngày hội nghị. Tôi sẽ báo tin khi quay lại. Emmi, chúc chị mấy ngày dễ chịu. Thân ái, Leo. 2 ngày sau
Chủ đề: Chào Leo, anh về chưa? Anh thử đoán xem sáng sớm nay tôi gọi điện cho ai, và cô ấy kể lại những gì. “Anh bạn e-mail của cậu đã gọi điện cho tớ. Tôi bị bất ngờ, suýt nữa thì dập máy. Nhưng anh ấy dễ thương lắm! Thật lịch sự, thân thiện, khá nhát, duyên dáng…” và một đống kể lể nữa. “Và giọng rất êm tai! Và phát âm rất hay!...”. Leo, Leo, anh đã giở hết võ ra phải không? Tôi phải công nhận, là lẽ ra tôi không tin anh thực sự gọi đến cho Mia. Chúc hai người vui vẻ trong cuộc hẹn ngày mai nhé. Ngoài ra Mia còn hỏi tôi có đi cùng không. Tôi trả lời: ANH ẤY nhất định không thích thế đâu. Tớ chỉ là một hình bóng tưởng tượng của anh ấy thì đúng hơn, một cô gái với ba khuôn mặt, anh ấy không biết cả ba, và không muốn phải chọn lấy một. Đúng thế, hay không đúng? Thân ái, Emmi.
3 tiếng sau Trả lời:
Chào Emmi, tuy tôi đã quay về nhưng còn bận bù đầu. Giọng bạn gái Emmi của chị trong điện thoại nghe rất có cảm tình. Tôi sẽ báo khi xong việc, Leo. (TB: chị không phải đích thân xuất hiện, Emmi. Đằng nào thì Mia cũng kể hết mọi chi tiết buổi hẹn của chúng tôi khi còn nóng hổi, tôi đoán vậy). 12 phút sau
Trả lời: Leo, dạo này tôi thấy anh ma mãnh lắm. Tôi băn khoăn không rõ nên hiểu thế nào. Không sao, chúc anh thành công! Emmi. Hẹn gặp lại! (Trong kiếp sau).