No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Anna Clarke
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Soon She Must Die
Dịch giả: Phạm Hải Yến
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
uần này anh rỗi vào chiều thứ mấỵ? - Jane hỏi.
- Thứ Sáu - Robert từ trong bếp nói vọng ra. Anh đã đề nghị để mình nấu ăn và cả đi mua sắm nữa. Cho đến lúc này, Jane vẫn chưa có ý kiến gì về việc ngửi thấy cái mùi rất đặc trưng của gà luộc, một món ăn không đắt và rất hấp dẫn khi ta cho thêm vào một chút thảo mộc và gia vị. Sự hòa thuận vẫn ngự trị trong căn nhà giản dị của họ.
- Sao cơ? - Anh hỏi thêm - Em được nghỉ à?
- Em sẽ nói cho anh nghe sau. Tròi ơi! thơm điếc mũi. Nhanh lên anh yêu. Em đói mềm rồi.
- Ở cái lâu đài triệu phú ấy họ không cho em ăn à?
- Sao lại không! Cá hồi hun khói này, rau trộn với lê tàu này. Món ăn thì thật thú vị. Nhưng mà em ăn cùng Rosamund và cô ấy chỉ gẩy gẩy một chút thôi, tội nghiệp. Làm sao mà em có thể hùng hục ăn trong điểu kiện như vậy chứ.
Câu trả lời của Robert chìm trong tiếng xèo xèo của rau thả vào chảo mỡ nóng.
- Em đi thay đồ đây - Jane gọi với qua cửa phòng ngủ - Tối nay chúng ta không đi đâu phải không anh?
- Theo như anh biết thì không.
Vài phút sau đó, cô hỏi anh để tờ báo chiều ỏ đâu. Đây luôn là thời khắc nguy hiểm. Jane sẽ giở thẳng tới trang quảng cáo của hãng bất động sản và bắt đầu kể lể về những mong ước của mình. Nhưng tối nay, cả hai điều đó đã không xảy ra, và cô đọc cho anh nghe mẩu rao vặt trong khi anh rút xương gà và lấy gạo thổi cơm. Thậm chí cô còn quên cả rượu sherry và anh quyết định không nhắc.
- Ở trường hôm nay thế nào anh? - cô hỏi khi họ bắt đầu ngồi vào bàn ăn.
- Vẫn như thường - Rồi, như anh mong đợi, cô đã không kể về công việc của mình ngày hôm ấy, anh nói thêm: Anh có một sinh viên mới người Mỹ. Cậu ta muốn học một khóa cấp tốc bằng A tieesng Anh. Bố cậu ta giữ chức viện sỹ ở Anh trong vài năm. Một chú bé sáng dạ. Và nó khác hẳn bọn sinh viên Iran và Nigiêria, chúng thật khủng khiếp, về các môn khoa học và công nghệ thì chúng còn tàm tạm chứ về cảm nhận các tiểu thuyết văn học Anh thế kỷ 19 thì chúng hầu như mù tịt.
- Thế có vấn đề gì với các tiểu thuyết thời Victoria không?
Jane hỏi giọng đã có phần tức tối, bởi bản thân cô rất ngưỡng mộ và thích đọc tác phẩm của các đại văn hào thời Victoria, và Robert đôi khi tự hỏi không biết có phải đầy chính là bắt nguồn quan điểm của cô về thế nào là sống một cuộc sống tốt đẹp không.
- Chả có vấn để gì đâu - anh trả lời - miễn là em có phần nào kiến thức về nền tảng vản hóa để đánh giá đúng chúng.
- Thôi, em hiểu rồi. Nhưng mà tại sao một thằng bé người Mỹ lại khá hơn bất kỳ đứa sinh viên nước ngoài nào khác?
- Bởi nó có một nền tảng kiến thức văn hóa tương đồng. Thêm vào đó tác giả mà nó yêu thích là Henry James, và em không thể kiếm đâu ra được một người Mỹ gốc Anh, hoặc một người Âu Mỹ nào hơn nó đâu.
- Henry James - Jane tư lự nhắc lại - Mấy năm vừa rồi em đã đọc gần nửa tá truyện của ông ta. Anh có nhớ không? Em nghĩ là em sẽ quay lại đọc những tác phẩm của ông ta khi nào em xong cái gánh nặng về Trollope đã.
- Trong trường hợp đó anh có thể nhờ em giúp chứ - Robert nói - Anh luôn thấy là văn ông ta viết khắc nghiệt lắm và cố tránh xa những tác phẩm của ông ta. Nhưng anh sẽ phải cố đọc qua một số truyện vậy. Anh chắc là sẽ phải dạy về một quyển trong số đó.
- Quyển nào?
- Anh không nhớ. Có phải là Quảng trường Washington không nhỉ? Không, anh không nghĩ thế. Nếu em thực sự quan tâm, anh sẽ cho em biết khi nào anh nhớ ra.
Đối với Jane, việc hỏi kỹ lưỡng như vậy về công việc của Robert không phải là hoàn toàn xa lạ, nhưng điều đó không bình thường đủ để làm anh hoang mang đôi chút. Vài ngày trước đây, có thể anh còn nghi ngờ rằng đó chỉ là sự mở đầu cho một cuộc công kích kịch liệt, định kỳ của cô đối vối anh để sù dụng những năng khiếu của anh một cách hiệu quả chứ không phải là nghề dạy học, thì tối nay anh đã bị thuyết phục và coi đó là bước khởi đầu cho sự chuyển biến trong quan điểm của Jane. Nói cách khác, đó là do ảnh hưỏng cùa Rosamund Morgan, và đó cũng là thời điểm thích hợp để Jane nói về những việc xảy ra trong ngày.
- Chiều thứ Sáu này có việc gì à? – Anh hỏi.
- Nếu rảnh anh có thể đến thăm Rosamund.
- Nếu em tin chắc là cô ấy thực sự muốn …
- Cô ấy rất mong gặp anh. Thêm nữa là cô ấy rất thích chơi cờ, em cũng không biết liệu cô ấy chơi có ngang ngửa anh không, nhưng có lẽ anh sẽ không phiền để hạ cố chơi với cô ấy một lần chứ?
Vậy là đã an bài. Gần như quá dễ dàng là khác, Jane nghĩ. Nhưng cô phải hết sức thận trọng với Robert. Lần nói chuyện cuối cùng vừa rồi với anh đã làm cô rất đề phòng. Việc anh có thể nghi ngờ và phá đám, làm hỏng mọi sự trước khi anh quá dấn sâu vào đến mức không đường thoái lui vẫn còn là một mối nguy hiểm thường trực. Anh chính là điều làm cô lo lắng nhất. Hoặc nói khác đi, điều mà cô biết về anh quá ít ỏi và có thể bùng phát một cách khủng khiếp khi cô đẩy anh đi quá xa.
Thái độ thù địch đối với cô ở tòa nhà Willoughby cô có thể cho qua. Đó chỉ là vấn đề làm sao đóng đúng vai trước vợ chồng nhà Warley, bác sỹ Milton và ông già George làm vườn, bà lao công Miller, và bất cứ ai cô có dịp gặp gỡ; một vai hơi khác trước ông Quick - một nhân vật hết sức quan trọng; và đúng bản thân cô với Rosamund. Đó chính là vẻ đẹp hoàn hảo của toàn bộ kế hoạch khi mà cô không phải đóng kịch với Rosamund, và như thế là cô không hể phản bội Rosamund cũng như không hề làm tăng thêm gánh nặng cho cô gái ốm yếu đó.
Còn ngược lại là khác, cô đang làm điều tốt cho Rosamund. Ai cũng có thể thấy điều ấy. Thiện tâm của Jane đối với Rosamund là hoàn toàn trong sáng. Cô đang làm tươi sáng lên những tháng ngày còn lại của Rosamund và sẽ vẫn tiếp tục làm thế cho đến ngày cuối cùng, nếu được phép. Và thực tế Rosamund là người đáng yêu đến thế, rất xứng đáng được người ta ngưỡng mộ và yêu quý - đó chính là những gì làm cho tất cả những điều đó thành có thể và vô cùng đáng giá.
Đơn giản đến thế, rõ ràng đến thế và tinh tế đến thế. Không biết bao nhiêu lần Jane tự thấy kinh ngạc trước kế hoạch của mình. Có phải đây là cách Robert cảm thấy mỗi khi anh đắm mình vào các thế cờ? Tiếc là họ không thể chia sẻ niềm vui và sự hy vọng. Có lẽ sau này chăng? Không, không bao giờ. Cuối cùng thì thế nào cái giây phút tồi tệ với Robert cũng sẽ tới, mưu đồ càng thành công bao nhiêu thì cái giây phút ấy càng tồi tệ bấy nhiêu. Tốt nhất là đừng để tâm tới nó cho đến khi nào nó tới. Cách này hay cách khác thì cô cũng phải đốì diện với nó kia mà.
Sáng thứ Sáu, cô chỉ dẫn tỉ mỉ cho anh đường đến tòa lâu đài Willoughby, bảo anh hãy đến đó lúc ba giờ rưỡi và nói với bất cứ ai ra mở cửa, chắc là một trong hai ông bà Warley, nhưng cũng có thể là bà Miller, là cô Morgan đă mời anh đến thăm cô vào giờ này.
- Đừng nhắc gì đến em cả - Jane nói thêm - Chỉ nói tên anh và bảo rằng cô Morgan đã mời anh. Rosamund đã bảo họ đợi anh, nhưng họ có thể hơi lộn xộn một chút và bảo rằng họ phải xem xem liệu cô ấy có tiếp khách được không đã. Họ sẽ làm rốỉ lên quanh cô ấy và cô ấy rất ghét điều đó. Được không, anh yêu?
- Anh nghĩ là được - Robert nói giọng có vẻ không thoải mái.
Cô hôn tạm biệt anh, đi ra cửa, và rồi quay lại nói như thể sực nhớ ra: "À, mà em chưa hề nói với Rosamund là chúng mình sống cùng nhau đâu. Chắc là cô ấy cũng nhận ra điều đó thôi, nhưng mà hiện tại thì em không nói gì về chuyện đó cả.”
- Có nghĩa là cô ấy không tán thành à? - Robert bối rối và cảm giác không thoải mái lại càng tăng.
Jane cười toáng lên. "Tất nhiên là không rồi. Cô ấy mới chỉ hai nhăm chứ không phải là năm hai tuổi đâu. Em chắc là ông Quick cũng nhận thức được điều đó, ông ấy đã tám mươi tuổi mà ông ấy còn không hề phản đối nữa là. Điều đó không có gì liên quan đến vấn đề về đạo đức cả mà chủ yếu là vì vấn đề tế nhị thôi. Anh thấy đấy, khi một người đau yếu như Rosamund - cho dù hiện giờ đã khá hơn một chút thì cũng vẫn còn yếu kinh khủng và cũng chẳng biết liệu có một chút hy vọng phục hồi nào không - thì anh phải thận trọng với mỗi lời nói. Cô ấy không bao giờ phàn nàn về việc bị tách rời khỏi cuộc sống bên ngoài và cô ấy cố gắng hết sức để tận hưỏng niềm vui thú trong việc làm của những người khác, song điều đó chẳng dễ dàng gì. Anh có thể thấy cô ấy căng thẳng như thế nào khi nghe bạn bè của mình ở trường đại học kể về chuyện tình yêu và tương lai của họ. Hiểu không, anh yêu?”
- Em muốn nói vì bản thân cô ấy không có gì à? Thôi được, anh hiểu rồi. Được, anh sẽ cố hết sức.
- Em biết là anh hiểu mà. - Cô hôn anh lần nữa rồi chạy ra đường.
Buổi sáng hôm ấy, học sinh của Robert thấy anh hơi đãng trí, điều không bình thường chút nào. Vào lúc ba giờ kém mười lăm, anh đã đi bộ loanh quanh qua Hampstead Heath, giết thời gian chờ đến lúc tới lâu đài Willoughby, và đúng ba giờ hai nhăm anh đã đứng cạnh những cột trắng, ngước nhìn con đường dẫn đến trước. Anh có cảm tưỏng như mình sắp bị đem hành hình chứ không phải là một cuộc thăm viếng xã giao.
Kích thước và quy mô nơi này làm anh lo lắng hơn tất thảy. Anh có quyền gì đặt chân vào tòa nhà vĩ đại này? Anh, một người tầm thường đúng theo mọi nghĩa của từ đó, không bà con thân thích, không có cả một cái tên hợp pháp. Anh thậm chí đến đây cũng không phải vì công việc như Jane hay như người lái chiếc xe thùng vừa rẽ vào cổng giành cho người đưa hàng phía đằng kia. Điều đó giống như một trong những tiểu thuyết thời Victoria mà Jane yêu thích, và cô đã thu xếp để vào được, còn anh chỉ là một kẻ vô gia cư, một người ngoài cuộc.
Bên dưới tất cả mối băn khoăn bề ngoài ấy, Robert bắt đầu ý thức được sự hồi hộp của một nỗi đau vô cùng sâu xa. Điều đó như sự tê liệt đang qua đi, sự tê liệt đã từng là một phần của anh trong suốt một thời gian dài. Nhưng đó không phải - là điều thú vị mà Jane đã mang lại cho anh trong những ngày đầu họ yêu nhau.
Anh đã biết nơi này. Trước kia anh đã từng đến đây: đoạn đường cong rộng rải sỏi, những bụi cây cao sẫm màu hai bên. Tất thảy từ quy mô cho đến sự xa lạ. Sự e ngại. Vì tất cả ý thức là sợ hãi và đau đớn. Anh chỉ không biết về nó, vì giống như một con thú bị thương anh cảm nhận được nhưng không biết gì cho đến khi bất ngờ anh đến nơi này, nơi đã làm cho anh hiểu về mình và cảm nhận được thế nào là nỗi đau tê buốt.
Robert người lớn nghe thấy tiếng ô tô và thấy mình được giải phóng khỏi những ký ức đang nhấn chìm anh. Anh quay lại nhìn về phía lối vào và thấy một người đàn ông đang cúi xuống gài chốt cửa. Bằng một cái lắc mạnh, anh kéo mình trở về hiện tại. Đây là tòa nhà nơi mà Jane - Jane là ai nhỉ? Phải, dĩ nhiên là anh biết Jane rồi. Đây là nơi Jane đang chăm sóc cho một bệnh nhân giàu có, một cô gái sắp chết vì bệnh máu trắng, người mà vì một lý do nào đó đã bày tỏ mong muốn được gặp anh. Và cái cá tính mà anh dang đấu tranh vất vả đến thế để giành lại là những gì thuộc về Robert Fenniman, một thanh niên mang quốc tịch Anh, hai chín tuổi, một giáo viền tiếng Anh, một công dân đóng thuế có trách nhiệm và tuân thủ luật pháp.
Anh không biết gì hơn về mình ngoại trừ tất cả; những điều đó. Anh là người da trắng, đó là điều không thể chối cãi, nhưng trong chừng mực mà anh biết, anh có thể là người Hà Lan, Thụy Điển, hay Mỹ; hoặc là một phụ nữ thuộc nước nào đó theo đạo Thiên chúa đã đến Anh để lợi dựng luật phá thai thoáng hơn nhưng không đạt dược mục đích.
Người đàn ông ở cửa đã đứng dậy. Robert quay lật và vội vã tiến về phía ông ta. Không nghi ngờ gì, người đàn ông đó biết đích xác anh là ai và anh từ đâu tới. Ông ta đóng cửa với thái độ sở hữu và Robert thấy một cái nhìn thoáng qua của Alfa Romeo. Bản năng bảo anh hãy quay đi và bỏ chạy. Anh hoàn toàn không biết mình sẽ làm thế nào để chịu đựng đến cùng cuộc viếng thăm này, làm thế nào đễ giữ cho cái mặt nạ người lớn của mình lênh đênh trên dòng chày ký ức, và nếu anh không phải là người khách thăm duy nhất thì đó là điều thậm chí còn tệ hơn nữa. Nhưng bỏ chạy có nghĩa là phải đối diện người dàn ông hiện đang lái xe vào cổng chính, và lúc này Robert không thể gặp bất cứ ai.
Không chỉ vì anh sợ rằng họ có thể thấy anh rồi coi thường và từ chổi không tiếp anh, mà vì anh sợ rằng họ có thể không hiểu anh chút nào.
Robert tới cửa trước và bấm chuông. Anh nghe thấy tiếng lốp ô tô nghiến lạo xạo trên sỏi nhưng không quay lại mà nhìn chằm chằm vào ô cửa vàng xấu xí.
Cửa đóng, còn anh bị nhốt ngoài phố. Một kỷ niệm khác chăng? Dù sao đi nữa, cảm giác đó quá quen thuộc. Làm ơn hãy mở cửa ngay đi. Xin hãy để cho anh bước vào ngôi nhà này với tư cách của một đấng nam nhi như anh vẫn hằng răn mình phải vậy. Và xin hãy để người đàn ông này được người khác thừa nhận và chào hỏi sao cho sự đau đớn khổ sở khủng khiếp về sự nhỏ nhoi, tầm thường đang dâng tràn chấm dứt.
- Có phải anh vừa bấm chuông không? - Một giọng nói vang lên phía sau anh.
Robert quay lại và gặp một thanh niên trạc tuổi anh, dong dỏng cao, mắt và tóc sẫm màu, điển trai, phong cách lạc mốt kỳ quặc mang dáng vẻ của một ngôi sao màn bạc những năm ba mươi.
- Vâng, tôi vừa bấm chuông đấy - anh trả lời.
Người kia không nói gì thêm. Họ đứng cạnh nhau một lúc. Robert nhìn những tấm kính trên cửa, anh có thể cảm thấy người kia đang chằm chằm nhìn và đánh giá anh. Đó không phải là cái nhìn hân thiện. Robert có thể cảm thấy thái độ thù địch và khinh miệt trong cái nhìn ấy. Nhưng ít nhất điều đó cũng biểu hiện cái gì đó tương tự như sự nhận biết, và điều đó tốt hơn là hoàn toàn không được chú ý tới và bị bỏ qua. Cuối cùng thì cửa cũng mở. Một người đàn ông khổ người chắc nịch có khuôn mặt đỏ lựng và mái tóc muối tiêu liếc nhìn Robert một cách xa lạ rồi mỉm cười và chìa tay bắt tay người kia.
- Chào John. Gặp cậu tôi mừng quá.
- Chào ông Bill. Mary dạo này thế nào?
- Bận lắm, vẫn bận như thường. Nhưng chắc gặp cậu bà ấy vui lắm.
- Còn Rosie thì sao?
Nụ cười biến mất và khuôn mặt đỏ lựng làm ra vẻ nghiêm trọng giả tạo.
- Đáng ngại, rất đáng ngại. Mary muốn gặp cậu cũng vì việc đó đấy. Trông có vẻ như sắp phải làm một điều gì đó.
Ông ta mở rộng cửa và người đàn ông kia đi vào. Cửa có lẽ đã đóng lại nếu Robert không tiến đến và đặt chân lên ngưỡng cửa.
Giống như một người bán hàng rong, anh dứt khoát nghĩ. Nỗi sợ hãi, e ngại và ý nghĩ khủng khiếp về việc không có một chút của cải hay tính chất xác thực nào vẫn dang choán lấy anh, nhưng bên cạnh đó còn có điểu gì khác nữa. Một thứ tình cảm rất khác sưởi ấm anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh và mang anh trở về với cuộc sống. Đó là sự tức giận. Không phải là cơn thịnh nộ bất lực của đứa trẻ bị hành hạ, ngược đãi mà là cơn giận dữ của một thanh niên trưỏng thành ý thức được rất rõ sức mạnh của chính mình.
- Xin đợi một chút - Robert nói.
- Ồ - người đàn ông có khuôn mặt đỏ lựng nói một cách yếu ớt - Anh cần gì?
Một kẻ hay bắt nạt bị hoảng sợ, Robert nghĩ; mình có thể hạ đo ván lão ta chỉ một tích tắc. Nhận biết này cho phép anh nói với giọng lịch sự nhưng quả quyết.
- Cô Morgan đang đợi tôi. Tên tôi là Robert Fenniman. Cô ấy đề nghị tôi đến vào lúc ba rưỡi và tôi nghĩ bây giờ đã đến giờ rồi.
- Ờ - Người đàn ông có khuôn mặt đỏ lựng vừa nói vừa ngoái lại sau - Tôi không biết là liệu anh có thể gặp được cô Morgan bây giờ không. Tôi chắc anh cũng biết là cô ấy đang yếu lắm. Người vừa vào là anh họ cô ấy đấy, vì thế chắc chiều nay cô ấy không rảnh đâu.
Bill Warley ngừng lời. Robert không nhúc nhích mà cũng không nói gì thêm. Anh đang cố kìm giữ sự tức giận như níu lấy sợi dây an toàn.
Bill hắng giọng “Nếu anh cần gì ở cô Morgan thì tốt nhất là nên viết ra. Hay tốt hơn là liên hệ với luật sư của cô ấy - ông ấy mới là người nắm giữ toàn bộ tiền quyên góp từ thiện của cô ấy. Tôi có thể cho anh địa chỉ. “
Những lời này của Bill nói ra nhằm mục đích lăng mạ, xúc phạm, nhưng thực tế đã đem lại tác dụng ngược lại. Nó tiếp thêm sức mạnh cho cái ý chí đang mất của Robert và cho anh sức mạnh để đối đáp.
- Tôi không quan tâm đến tiền quyên góp từ thiện. Tôi yêu cầu không phải cho bản thân tôi hay cho bất cứ ai khác. Tôi đến đây hoàn toàn chỉ để thăm cô Morgan với tư cách xã giao theo yêu cầu của chính cô ấy. Xin ông có thể làm ơn vui lòng báo cho cô ấy biêt là tôi đã đến được không?
Một thoáng im lặng trong khi Bill Warley đánh giá vị khách và ước gì lão giữ John Ayhmer ở lại sát cánh với lão lúc này. Họ phải cùng nắm tay nhau trong những trường hợp như thế này chứ. John thì mới biết phải làm gì. Sao anh ta lại cứ thế mà bỏ đi nhỉ? Lẽ ra anh ta phải ở lại để giúp lão chứ. Nói cho cùng thì John sẽ là người mất nhiều nhất nếu một tay nào đó kể cho Rosamund nghe một câu chuyện thương tâm và tán tỉnh xoáy tiền của con bé. Cứ như là John đẩy cho Bill làm những công việc bẩn thỉu vậy. Cả nhà đang xôn xao với câu chuyên về cô y tá và "bạn" cô ta - người mà Rosamund đang nóng lòng muốn gặp. Nhưng nói gì thì nói, họ hoàn toàn không tính trước sẽ gặp phải một kẻ như thế này. Họ đã tô vẽ anh ta như một sinh vật đáng tởm, quỷ quyệt và có thể đấm mõm cho một ít nếu dọa mà hắn không sợ.
Bill không hề đợi gặp một tay ghê gớm thế này, bằng nửa tuổi lão nhưng sức mạnh lại gấp đôi lão. Một khuôn mặt xa lạ. Đôi mắt xanh nhạt, gò má cao và cái miệng rộng kiên định. Hoàn toàn mang vẻ Slavơ, giọng nói rất trôi chảy, đều đều, không chút trọng âm. Nhưng điều đó chẳng nói lên gì cả. Một kẻ ăn vụng thì bao giờ cũng biết chùi mép.
Vậy thì lão phải làm gì bây giờ đây? Họ không thể cứ đứng mãi đây như thế này, và có vẻ như không ai muốn tới để giải cứu.
- Thôi được - lão nói một cách rất miền cưỡng và khiếm nhã -Tôi sẽ bảo với cô ấy. Anh đợi đây - Lão liếc quanh như thể cân nhắc xem liệu để khách đứng một mình ở cổng trong khi cửa nhà đang mở thì có an toàn không. Lão không mảy may nghĩ rằng quyết tâm của Robert đang dần cạn kiệt và anh đã gần như không còn hơi sức nữa.
Sau khi Bill đi rồi, Robert đứng dán mình vào tường, bên cái cổng vòm và nhắm nghiền mắt lại. Những dòng thơ từ thời Henry V lẩn quất trong đầu anh: ’’Thêm một lần đến biển..."
Anh có cảm giác là mình vừa trải qua một cuộc chiến chống lại những điều ngu ngốc không thể, nhưng kẻ thù ở đây không phải là Bill Warley hay tên anh họ khinh khỉnh, cũng không phải là toàn bộ không gian của toà nhà vĩ đại này. Kẻ thù ấy ẩn sâu ngay trong bản thân con người anh. Đó là một đứa trẻ bé nhỏ, vô vọng, không nơi nương tựa, chẳng biết làm gì ngoài việc làm thê nào để giữ chắc được khẩu phần ăn và cố tránh để không bị đánh. Đứa trẻ đó hiện đã hoàn toàn choán lấy anh. Nếu Bill Warley có đứng đó và nói thêm “Tôi xin lỗi, nhưng anh không thể gặp cô Morgan lúc này được”, thì chắc là anh chàng Robert “người lớn” đã phải quay người bỏ đi rồi.
Anh biết điều này và anh đã cố kìm lại những hơi thở gấp gáp để chế ngự đứa bé và để vét voi đôi chút sức mạnh ý chí.
Nhưng điều đó vô dụng. Nhận thức sâu sắc về sự tầm thường của bản thân choán ngợp toàn bộ ý thức anh. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để giữ cho mình vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Một lúc lâu sau, anh nghe thấy giọng một phụ nữ:
- Cậu là Fenniman phải không? Tôi xin lỗi đã để cậu phải đợi.
Một giọng lạnh lùng, kiểu cách và lịch sự. Anh đã gặp đâu đó một lần giọng nói này: một người lao động bình thường, một nhân viên chăm sóc trẻ em là những người thường hay có giọng nói loại này. Có lẽ đó là giọng nói của người đã đến mang anh đi khỏi nơi có khuôn mặt dịu dàng với cặp mắt sẫm màu luôn nhìn anh chân thực và giọng nói đã âu yếm gọi tên anh.
Dù sao đi nữa, giọng nói của người đàn bà có mái tóc điểm bạc này dường như có cái gì đó pha trộn giữa quá khứ và hiện tại, và nhấn chìm ý thức của anh.
- Cô Morgan đang đợi cậu - bà ta tiếp tục - Tôi e rằng chồng tôi chưa được báo trước về việc cậu đến, nhưng ông ấy ra mở cửa vì nghe thấy tiếng xe của cậu Aylmer và chắc là không hề nghĩ là còn thấy thêm ai nữa. Tôi tin là cậu sẽ thông cảm vì người có địa vị như cô Morgan cần phải được bảo vệ. Đôi khi người ta có thể gây lắm phiền hà và làm những việc rất không thận trọng.
Robert gượng trả lời: “Tôi rất hiểu.”
Có vẻ như trận chiến đã thắng lợi. Cuộc đấu tranh để vào được nhà đã lùi lại phía sau, và một lần nữa anh được cứu sống - nhưng cái giá phải trả quá đắt. Anh đã đánh mất "đứa trẻ" còn sót lại trong bản thân mình, và cái vỏ bọc giữ cho anh khỏi bị tổn thương trong suốt những năm tháng qua đã bị quẳng đi cùng với tất cả những điểu này.
- Mời cậu đi lối này - Mary Warley nói, và Robert đi theo bà ta như một cái máy.
Bà ta đẩy cửa vào. “Cậu Fenniman đã đến đây, cháu yêu quý. Cậu ấy rất hiểu là cháu không đủ sức tiếp chuyện lâu đâu.”
Robert bước vào phòng. Anh thấy rõ sự rực rỡ và không gian ở đây; ánh mặt trời chan hòa và thảm cỏ xanh tươi phía xa xa; những giá sách và một chiếc vi tuyến, những chiếc ghế bành vàng và thảm trải sáng màu. Cả căn phòng như tắm trong ánh sáng. Anh cảm thấy yếu ớt và choáng váng. Mọi cái như đang chuyển động xoay xung quanh anh. Và rồi anh nghe thấy một giọng nói cất lên từ đâu đó trong phòng.
- Chào anh Robert Fenniman, tôi rất vui được gặp anh.
Giọng nói! Anh tiến lại. Anh nghe thấy ai đó nói “Xin cảm ơn cô đã mời tôi, cô Morgan,” nhưng anh không biết đó là ai.
Giọng nói lại tiếp tục: “Em e là bây giờ em sẽ phải tạm biệt anh, John ạ.”
Robert bám chặt lưng ghế cốt để cố giữ cho mình đứng vững. Anh chưa nhìn thấy chủ nhân giọng nói đó, song anh dần ý thức được là trong phòng còn có một người thứ ba.
- Em xin lỗi, John - Rosamund tiếp tục - nhưng anh nên cho em biết trước là anh sẽ đến để em có thể báo cho anh biết là em không rỗi, như thế tránh cho anh đỡ phải đi lại tốn công.
John Aylmer đứng dậy từ một trong số những chiếc ghế bành vàng. Robert không nhìn thấy ánh mắt căm ghét mà anh ta ném về phía mình. Anh đang mải phóng tầm mắt qua cửa sổ tới thảm cỏ, cây ngô đồng và những bụi nghệ tây. Ký ức đã biến chúng thành một vưòn cây ăn quả um tùm, một thế giới kỳ lạ và sống động để khám phá. Anh không hề có ý niệm là tòa nhà lớn ở đâu hồi anh được sống hạnh phúc đó, nhưng chắc chắn là lối vào và cổng trước phải khá giống của tòa nhà Willoughby.
Một giọng đàn ông đang nói. Giọng nói ấy không thuộc về ký ức và Robert không thể hiểu nổi tại sao lại có nó ở đó.
- Anh cho rằng anh phải đi thôi - giọng đó nói – nhưng anh đi như thế này là rất miễn cưỡng đấy nhé, cô em yêu quý của anh ạ. Tuy nhiên anh có thể tạt đến thăm em bất cứ lúc nào - John Aylmer cúi gập người xuống hôn Rosamund - Anh có thể thấy là em sắp sửa bổ sung thêm một người nữa vào cái danh sách dài dằng dặc những kẻ mà mình chinh phục được rồi đấy. Đừng quá mất thì giờ vì những tay đàn ông nghèo hèn.
Robert tiếp tục bíu chặt lấy lưng ghế và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Từng lời nói của gã đàn ông đập vào tai anh, nhưng anh không hể bận tâm về ý nghĩa của những câu nói đó. Anh nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, nhưng vẫn không thể nhúc nhích. Rồi giọng nói đó lại cất lên “Mời anh lại gần đây, anh Robert. Ở đó tôi đó tôi khó mà có thể trông thấy anh”.
Anh ngoái đầu về phía có tiếng nói. Rosamund đang nằm trên đi văng trong bộ váy dài đỏ, chân đắp tấm chăn mỏng. Đầu nàng quay về phía anh và nàng đang chìa tay ra, mỉm cười với anh. Cuối cùng, Robert rời ghế và tiến lại như bị thôi miên. “Như thế tốt hơn,” Rosamund nói “Anh kéo ghế lại đây”. Robert quờ tay ra phía sau. Anh không thể rời mắt khỏi khuôn mặt Rosamund. Nỗi sợ hãi rằng anh có thể lại mất đi khuôn mặt đó là điều ngoài khả năng chịu đựng. Anh đăm đắm nhìn như muốn thu trọn khuôn mặt ấy mãi mãi. mãi mãi.
Rosamund trông bắt đầu có vẻ hơi bối rối và băn khoăn. Nàng nói điều gì đó, nhưng lần này Robert không nghe thấy. Hầu như không còn biết mình làm gì. Anh tiên lại gần, quỳ xuống bên cạnh chiếc đi văng và nắm lấy tay Rosamund. Một giọng nói vang lên từ "con người trưởng thành" của anh: “Mi điên rồi. Bình tĩnh lại đi.” Anh gắng sức chú ý mà không được. Anh nhìn lên khuôn mặt Rosamund và thấy đôi mắt mờ dần khỏi màn ký ức lãng đãng. Anh lắc đầu trong nỗ lực cuối cùng để thoát ra khỏi cơn bão lòng, nhưng đã quá muộn. Những mảnh vỡ cuối cùng trên cái vỏ bọc của anh đã tan biên vĩnh viễn, và tất cả những gì anh có thể làm chỉ là áp gò má nóng bỏng của mình lên những ngón tay gầy gò mát rượi của nàng và hy vọng là mình được chết đi.
- Thôi được, Robert - nàng nói - Chỉ một hai phút điều đó sẽ qua thôi. Em cũng đã từng như vậy một thời. Bất ngờ, hoàn toàn bất ngờ. Em biết cảm giác của anh lúc này.
Một lúc sau đó nàng nói: “Giờ đỡ chưa anh? Nếu đỡ rồi thì anh hãy đem chiếc ghế kia lại đây và chúng ta sẽ thu xếp một khung cảnh phù hợp. Người ta phải gõ cửa trước khi vào, nhưng ai mà biết được. Đó là điều tệ nhất đối với một kẻ bệnh tật - bị tước đi niềm vui sướng riêng tư.”
Cuộc Sống Ngắn Ngủi Cuộc Sống Ngắn Ngủi - Anna Clarke Cuộc Sống Ngắn Ngủi