Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
4. Chị Mõm Đen
T
hế rồi chuyện gì đã xảy ra? Nó ngất đi chăng? Cho tới giờ vẫn còn là điều bí ẩn. Nó chỉ còn nhớ một việc: một buổi sáng, sự vuốt ve mơn trớn của ánh mặt trời, rất nhiều mùi nồng nặc, vô số chim hải âu bay vòng như cơn lốc trên không và một cái mõm đen bên cạnh nó vừa lẩm bẩm, càu nhàu vừa hì hụi bới tìm giữa đống lon đồ hộp rỗng, lốp ô tô cũ, tấm đệm giường rách tung, những chiếc giày há mõm, nói tóm lại, giữa một đống rác.
- A, đã mở được mắt rồi… (Mõm đen thốt lên, cúi xuống cậu chàng). Cũng vừa đúng lúc… Nom chẳng kháu lắm nhưng được cái chắc nịch và khỏe mạnh. Bị dìm xuống nước mà còn sống là hiếm lắm đấy, biết không…
Nó nhận được một cái nhìn âu yếm. Rồi Mõm Đen tiếp:
- Nào, đã mở được mắt rồi thì nên tranh thủ nhìn ra bốn phía xung quanh mà học cho nhanh. Tao không nuôi mày mãi được đâu. Tao già rồi, mệt mỏi rồi. Dạo trước tao đã nuôi hàng mấy mươi đứa như mày, lũ chúng mày tưởng tao là ai hả? Thế này là ra làm sao? Không có đùa đâu nhé!
Tuy nói thế nhưng Cún ta cũng nhận được nhát liếm thứ hai cùng ngụm sữa mút được từ một đầu vú tong teo, đã đành là vậy, nhưng đó lại là thứ sữa vừa béo vừa bổ dưỡng, lại đượm mùi hạt dẻ mà nó không bao giờ quên. Không bao giờ.
Về chuyện học hỏi nhanh thì cu cậu học rất nhanh! Phải nói rằng bãi rác Vi-ơ-nơ-vờ gần thành phố Ni-xơ là một trường học tốt. Có ai đó đã gom về đây tất cả những cám dỗ, tất cả những thú vui và tất cả những nguy hiểm mà một chí chó có thể gặp trong đời.
Đầu tiên là các mùi!Ở đây số lượng mùi nhiều đến khó tin! Có những mùi luẩn quẩn khắp bốn phía xung quanh Cún Bụi, lại có những mùi vẩn vơ phía trên đầu, luồn lách quyện lẫn vào nhau… Khiến ta điên lên được! Cún ta đang chăm chú theo dõi một mùi (nghe như mùi của lớp da bọc đùi lợn muối) dưới sự kèm cặp của Mõm Đen. (“ Động não lên chứ, Mõm Đen làu bàu. Phải hết sức tập trung”). Mũi nó gí sát mặt đất. Thế rồi bỗng nhiên, không biết tại sao và bằng cách nào, nó lại nhận ra mình đang chạy theo một mùi khác (mùi khăm khẳm nồng nặc của giống cá mù làn đã được hóa kiếp trong nồi xúp). Vừa chưng hửng vừa phân vân, nó thả mông ngồi phịch xuống như bọn chó con vẫn làm.
- Thế nào? Mơ ngủ hay sao đấy?
Nó vội vàng đứng lên, phóng thẳng về phía trước. Nhưng nó lại đi theo một mùi thứ ba. Thế là nó mất bình tĩnh, quay ngoắt thái độ, lúng túng đảo vòng quanh, đột ngột chạy vụt lên, ngừng phắt lại, rồi chạy nghiêng chạy ngả như gã nát rượu để rồi bỗng chốc lả đi, hoàn toàn kiệt sức. Khi nó thức dậy, Mõm Đen đang tận tình thè lưỡi liếm những vết xây xát trên người nó.
- Nhìn mà xem! Tai hại chưa! Mũi bị xước như thế này vì xộc vào cái lon đồ hộp, lại bị mảnh chai cắt thêm cho một nhát. Có chạy đi đâu thì cũng phải nhìn chứ!
Dần dần, Cún Bụi cũng biết cách phân biệt mùi nào ra mùi ấy, thậm chí còn trở nên đặc biệt vượt trội trong lĩnh vực này. Mà tại sao lại không nói ngay nhỉ? Nó trở thành vô địch trong đám chó hoang ở bãi rác. Ngay cả những con chó già cả nhất cũng phải tìm đến nó nhờ chỉ bảo:
- Cún này, anh đang dò theo mùi một khúc xươ ng bò. Chú mày biết đấy, loại xương này có tủy rất béo, loại được hầm lên ấy mà… Thế mà anh vừa để mất dấu… Liệu chú mày có biết ở đâu…
Không chờ anh chó kia hỏi hết câu Cún Bụi nói ngay:
- Phía sau lốp xe máy cày ở đằng kia, bên cạnh cái máy đánh chữ ấy…
Nhưng ở bãi rác cũng có lắm nguy hiểm. Ngoài những vật sắc nhọn có thể cắt đứt và làm thủng da, nhưng vật gây cháy, những vật nhiễm độc ít nhiều còn có bọn chuột, bọn mèo (cũng may là bọn này thường chỉ cắn nhau chí chóe) và những con chó khác.
Thông thường, mùi do con chó nào phát hiện trước hoàn toàn thuộc về con chó ấy. Không thể nhầm lẫn. Nếu một anh bạn đồng loại nào đã theo dõi một mùi, thì chắc chắn!
Đó là mùi của anh bạn ngửi thấy đầu tiên! Trong trường hợp đó, phải tìm sang hướng khác. Đó là luật. Nhưng muốn có một hướng tốt, muốn vớ được một món gì đó cho thật bõ công (một mẩu xương đùi chẳng hạn) thì phải thức dậy sớm, chực sẵn để ngay khi đoàn xe ben xịch đến là lập tức bắt tay vào việc. Có điều ở đâu cũng có những tên lười nhác, những kẻ không thích dậy sớm, những kẻ chỉ đợi lúc mình lôi từ trong đống rác một món gì ngon là xông lại, bộ lông dựng đứng, hàm răng nhe ra, đôi mắt sáng quắc. Một hai lần chúng đã rắp tâm chơi ngón ấy với Cún Bụi nhưng Mõm Đen đã can thiệp. Phải chứng kiến cảnh tên lưu manh co rúm lại, mặt cúi gằm, cụp đuôi nem nép lảng đi mới biết lũ chó hoang ở đây nể sợ Mõm Đen đến mức nào.
- Không có đùa đâu nhé!
Thực sự chị ấy cũng không mạnh đến mức ấy đâu. Vì chị đã già rồi. Tuy nhiên, chị ấy có uy tín và tiếng tăm; điều ấy mới đáng kể.
Than ôi! Vẫn còn nhiều mối nguy hiểm khác. Thời điểm nguy cấp nhất là lúc đoàn xe ben xuất hiện. Đây vừa là thời điểm tuyệt vời nhất mà cũng là tồi tệ nhất. Nguy hiểm đến mức nhiều chú cẩu không dám đứng gần khi rác bắt đầu đổ xuốngầmầm như núi lở. Nhưng Mõm Đen vẫn cho rằng:
- Không có cách nào khác! Phải đứng đó lúc ấy, ngay dưới chân bãi rác để nhìn thật kỹ những thứ đang rơi xuống thì mới mong vớ được những món béo bở ngon lành.
Nhưng cũng khiếp thật! Hàng trăm hàng nghìn loại rác từ trên caoàoào đổ xuống.
- Nếu đứng tít trên cao thì không nhìn được gì. Phải đứng từ dưới thấp nhìn lên, chờ cho tất cả các thứ ấy có đủ thời gian rơi tung ra mọi hướng. Mà nhớ cẩn thận đối với những vật có thể làm bươu đầu sứt trán.
- Những vật… gì ạ?
- Những vật nặng bằng sắt, bằng gỗ có thể đè ta chết bẹp. Khi trông thấy thì liệu mà tránh xa, nhanh chân nhảy sang phải sang trái. Nhưng đồng thời cũng phải đưa mắt nhìn quanh để đón các loại thịt vụn từ cửa hàng thịt thường rơi xuống từng gói.
Rồi Mõm Đen dạy cho Cún Bụi cách nhảy để tránh những vật nguy hiểm ấy. Xem chừng chị ta vẫn còn nhanh nhẹn đến không ngờ.
- Trên đời, dù có khỏe đến đâu cũng chẳng là gì. Biết né đòn mới là điều quan trọng!
- Né gì ạ!
- Né đòn! Nghệ thuật phòng tránh những tai nạn. Coi chừng tấm đệm kia!
Tấm giát giường nặng nề rơi đúng sau lưng Mõm Đen và Cún Bụi trong tiếng lò xo rít kèn kẹt. Xin lấy danh dự mà cam đoan, nhiều hôm người ta có cảm giác cả thành phố đang đổ ập xuống đầu mình. Như thể các xe ben đã từng là những ngôi nhà và như thể toàn bộ đồ đạc trong những ngôi nhà ấy đang được trút ra bãi rác! Giường này, tủ này, ghế tựa này, những chiếc ti vi rơi xuống và nổ tung khi vừa chạm đất không khác gì núi lửa!
Tuy đã rất cẩn thận cảnh giác nhưng chẳng ai tránh được những tai nạn bất ngờ. Dù có số may nhưng chẳng ai tránh được tai họa. (Và ngược lại, may thế chứ!).
Việc đó đã xảy ra vào một buổi sáng mùa hè trong xanh. Suốt đêm, gió sông thổi không ngừng. Bầu trời sạch bóng như chiếc đĩa inox được liếm kỹ. Cún Bụi và Mõm Đen thức dậy từ rất sớm, khi mặt trời vừa ló dạng, và đều cảm thấy vui vẻ yêu đời. Cả hai đều thích mùa hè. Trước hết vì chúng thích nắngấm. Thứ đến vìở vùng Côte D’Azur, mùa hè là mùa du lịch và các cư dân của bãi rác được ăn ngon hơn bất cứ mùa nào khác trong năm. Nhờ các nhà hàng phục vụ ăn uống,
Buổi sángấy, Cún Bụi và Mõm Đen kiên nhẫn ngồi chờ ngay dưới chân bãi rác. Thế rồi, từ xa có tiếng động cơ gầm rú. Rồi một đám bụi tung lên mù mịt sau hàng cây tiêu huyền ven đường. Rồi đoàn xe ben xuất hiện. Rồi núi lửa. Và lở đất.
Chuyện đã xảy ra như thế nào nhỉ? Rất nhanh. Một vụ tai nạn. Một nỗi bất hạnh. Mõm Đen và Cún Bụi đã tránh được tất cả, đã nhanh mắt nhận ra những địa điểm ngon lành. Thế nhưng chuyện ấy đã xảy ra. Một vật từ trên chiếc xe ben đổ xuống. To đùng và trắng toát. Bằng sắt. Nó rơi xuống một chỗ mấp mô, nảy bật lên cao và nặng nề quay lộn mấy vòng trên trời.
Mõm Đen báo nguy ngay:
- Coi chừng! Cái tủ lạnh đấy!
Trong lúc Cún Bụi vừa bật cười vừa tung mình nhảy phóc sang một bên thì Mõm Đen cũng lao về phía trước vì biết cái tủ lạnh ấy sẽ rơi xuống sau lưng. Quả có thế thật. Nhưng than ôi, chiếc tủ lạnh ấy có một cánh cửa và cánh cửa ấy lại gãy rời ra trong lúc rơi. Mõm Đen không nhìn thấy cánh cửa vì bị cả khối tủ to đùng che khuất tầm nhìn. Chính cánh cửa ấy đã giết Mõm Đen. Lúc trông thấy Mõm Đen nằm rạp ra đất, thở dốc từng hồi, Cún Bụi cứ tưởng Mõm Đen đang đùa. Nó nhảy cỡn xung quanh, vừa sủa ăng ẳng vừa ngoáy tít hai mông.
Mõm Đen thều thào:
- Này thôi đi. Không phải lúc làm trò hề đâu nhóc ạ!
Nó ngừng ngay lại và lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy lạnh buốt xương sống: Nỗi Sợ Thật Sự. Tuy thế, nó vẫn cố gắng tiến lại gần. Mõm Đen chỉ thều thào được mấy tiếng:
- Nếu ra thành phố thì phải hết sức cảnh giác với ô tô. Né đòn… Cún ạ… né…