Số lần đọc/download: 1411 / 27
Cập nhật: 2017-06-01 11:35:25 +0700
Chương 4
J
osh Parker đờ đẫn không nói nên lời, sự xuất hiện của người đàn bà quá đột ngột. Cô ta hiện lên từ bóng tối của dải rừng như một bóng ma, rồi bước sang bên vài bước, đến đứng trong ánh đèn để Josh Parker yên tâm. Vậy là cô ta không muốn giấu mặt. Ông nhìn người đàn bà. Một người lạ. Cô mặc quần jean thẫm màu, một chiếc áo len thẫm màu và bên ngoài là một chiếc áo khoác bằng da màu đen, hơi óng ánh, trên áo còn vương vài chiếc lá và cành cây nho nhỏ. Tóc cô được buộc gọn ra phía sau. Cuối cùng thì Josh Parker cũng tự trấn an được phần nào.
- Cô...cô là ai? - Người đàn ông lúng búng.
- Tôi tên là Jane Collins. Còn ông là Josh Parker, người vừa phá hủy anh con trai bị hóa đá của mình. Josh Parker không trả lời. Người đàn ông chỉ rên lên, rồi gật đầu.
Mãi bây giờ, Jane Collins mới nhìn đến cái xác hóa đá. Cô bước lại gần đống đá vụn, nhìn nó thật kỹ, cúi mình xuống và cầm lên một bàn tay đá cong cong. Cuối cùng, cô đưa nó lên mắt, nhìn thật sát. Josh Parker quan sát cô gái. Ông không im lặng được nữa.
- Chẳng còn gì để nhìn nữa đâu, cô Collins ạ. Chẳng còn gì nữa đâu. Không có máu, không có thịt, không có gân, chỉ còn bụi thôi.
- Tôi biết.
Jane khẽ xoay bàn tay đá, rồi cẩn trọng đặt nó vào chỗ cũ, nhẹ nhàng như sợ nó bị vỡ. Khi ngẩng người lên, cô nghe tiếng Josh Parker hỏi cô.
- Cô đã bám theo tôi. Cô đã đuổi theo tôi phải không?
- Đúng như thế!
- Tại sao?
- Đây là một câu chuyện dài, tôi quan tâm tới nó cũng lâu rồi. - Jane phẩy tay.
- Cô kể cho tôi nghe đi.
- Tôi sẽ kể, ông Parker. Chỉ có điều tôi rất mừng là đã tìm được ông. Đây là dấu vết sống đầu tiên mà tôi có được.
- Dấu vết nghĩa là sao?
- Tôi đang nói tới chính bản thân ông đó. Đối với tôi, ông thật sự là dấu vết cho một cuộc điều tra. Tôi đã nhìn thấy những gì ông làm và cách ông cư xử với người con trai hóa đá.
- Tôi phải làm mà, tôi bắt buộc phải làm, đâu còn cách nào khác. Sau khi tìm thấy nó ở bên cạnh toa xe, tôi đã đưa nó lên một chiếc xe cút kít và chở về, trước đây một ngày. Hôm qua tôi chưa làm được. Khó khăn lắm tôi mới quyết định được chuyện này.
- Tôi rất hiểu.
- Và cô biết tất cả những chuyện đó?
- Không, đáng tiếc là tôi còn biết quá ít.
- Quỷ quái, thế thì cô là ai?
Jane mỉm cười. Cô đút hai tay vào túi áo khoác và khe khẽ đạp chân thật nhẹ vào một ngọn cỏ.
- Cứ cho rằng tôi là một kẻ tò mò đi.
- Tò mò thì ai mà chẳng tò mò.
- Tôi tò mò vì nghề nghiệp. - Cảnh sát ư? - Người đàn ông hỏi bằng giọng ngập ngừng, nhưng nụ cười của Jane đã trấn an ông.
- Không, không, tôi không phải là cảnh sát. Nếu nghĩ như vậy là ông sai rồi. Tôi chỉ là một người tò mò, thậm chí còn có người trả tiền cho tôi vì chuyện đó.
- Vậy là một thám tử tư?
- Việc này thì tôi không từ chối. Josh Parker gật đầu.
- Rõ rồi, tôi có xem những phim truyền hình nhiều tập về nghề nghiệp của cô. Vì thế tôi cũng biết rằng một thám tử tư bao giờ cũng có một thân chủ. Chắc trường hợp của cô cũng vậy?
- Chắc chắn rồi.
- Ai thế?
- Nếu ông đã xem nhiều phim, chắc ông cũng nhận ra rằng có những thân chủ không bao giờ muốn lộ mặt lộ tên. Trường hợp của tôi hiện giờ là như vậy. Cứ đơn giản cho rằng có những người mong muốn giải thích một vụ giết người hàng loạt càng nhanh càng tốt. Mà cái đang xảy ra ở đây chính là một vụ giết người hàng loạt. Chỉ có điều khác là những xác người chết bị hóa thành đá. Hơn nữa, nạn nhân cho tới nay đều là những người cùng nghề với ông, đây là một điểm phải để ý khi điều tra. Josh Parker ngạc nhiên.
- Nhưng... cô muốn điều tra thế nào?
- Với lòng nhẫn nại, với đôi mắt mở to và cố gắng áp dụng những kinh nghiệm đã thu lượm được. - Chuyện này thì tôi chịu. Tôi là dân biểu diễn lưu động, chứ không phải thanh tra.
Josh Parker nhún vai.
- Tôi biết. - Jane nói nhẹ nhàng.
- Vậy là cô biết? Mà hình như cô còn biết rất nhiều nữa?
- Chưa đủ đâu. Nhưng tôi đã quan sát chút ít khu vực của ông.
- Tương đối muộn rồi đó, ông Parker. Chúng ta nên đi thôi. - Jane chỉ đồng hồ. Người đàn ông gật đầu và trở nên câm lặng. Chắc có lẽ ông ta cũng đang cảm thấy bất an, Jane nhìn thấy đôi bàn tay ông vặn vẹo vào nhau. Ánh mắt ông hướng vào những mảnh vụn còn lại của đứa con trai, rồi ông mệt mỏi quỳ gối xuống nền đất ẩm ướt. Jane Collins bước đi. Cô không muốn làm phiền người đàn ông trong giây phút chia tay. Nữ thám tử tư đi về một khoảng rừng thưa hơn. Đứng ở đó, cô nhìn về phía trước, hướng tới khu vực chợ phiên. Khu chợ quê đang chìm trong bóng tối, nhưng Jane Collins biết, ẩn nấp dưới vẻ thanh bình kia là một kẻ sát nhân bí hiểm, có khả năng biến người thành đá. Không một ai rõ đã có bao nhiêu nạn nhân rơi vào tay hắn. Nhưng việc bao giờ cũng xảy ra ở khu hội chợ. Vì thế mà Jane Collins cho rằng cô sẽ tìm thấy thủ phạm trong hàng ngũ những người biểu diễn lưu động. Dĩ nhiên, nữ thám tử hiện đang phải đối mặt với cả một bức tường sừng sững của các câu hỏi. Thật khó tìm câu trả lời, bởi bản thân cô hiện cũng chỉ đang đi trên lớp băng mỏng dính của trí tưởng tượng. Bên dưới kia là dòng sông sự thật đầy những xoáy ngầm. Thật ra thì cũng có lời giải thích đó, chỉ có điều sẽ chẳng một ai muốn tin. Ngày hôm nay, có người nào còn nhớ tới huyền thoại con quỷ Medusa của xứ Hy Lạp. Ai nhìn thấy nó sẽ bị biến thành đá! Người đời xưa đã truyền lại lời cảnh báo. Và cái đầu đầy rắn của Medusa đã tiếp tục tồn tại trong trí tưởng tượng của con người suốt bao nhiêu thế kỷ qua, trở thành biểu tượng của động từ hóa đá. Chả lẽ quỷ Medusa xuất hiện trở lại? Những xác chết nói lên điều đó. Rất có thể một huyền thoại cổ xưa bây giờ lại trở thành hiện thực. Chắc cảnh sát cũng chỉ phẩy tay, không nghe lấy nửa lời, nhưng có một người sẽ tin vào chuyện đó, Jane Collins đã nhờ bà Sarah Goldwyn báo tới anh. John Singlair cũng đã bắt tay vào vụ này. Jane chờ tới lúc được gặp anh. Nữ thám tử quay người lại khi nghe tiếng bước chân của người đàn ông. Josh Parker dừng lại bên cô. Người đàn ông già nua gật đầu, mím chặt môi. Rồi ông ta rầu rĩ nói nhỏ:
- Tôi vừa chia tay với con trai tôi xong, cô Collins. Bây giờ tôi cũng chẳng muốn ở lại đây làm gì nữa.
- Ông muốn đi xa sao?
- Vâng, tốt nhất là ngay lập tức. Giữa đêm hôm nay. Bỏ trốn. Để không còn phải nhìn thấy gì nữa.
- Tốt lắm, tôi rất hiểu. Nhưng rồi sau đó thì sao?
- Ý cô muốn nói sao?
- Rồi ông lại phải dựng cái quầy bán vé cầu may của ông ở một nơi khác. Ông sống bằng nghề đó mà. Nhưng dù có sang một địa điểm khác thì cảnh vật cũng sẽ khiến ông nhớ lại cái chết của con trai mình. - Tôi sẽ chẳng làm gì nữa trong mùa đông này. Tôi cũng sẽ không tham dự cả hội chợ Noel. Tôi không muốn nhớ. Tôi không muốn nhớ chút nào cả.
- Nhưng rồi nó sẽ đuổi kịp ông. Người đàn ông húng hắng ho rồi hỏi:
- Thế cô nghĩ tôi nên làm gì?
- Ông hãy ở lại đây, ông Parker.
- Sao kia? Ở chính cái phiên chợ này?
- Vâng.
- Không đâu, phiên chợ quê này còn kéo dài tới tận chủ nhật. Còn những bốn ngày nữa.
- Tôi cũng biết vậy. Nếu ông không phản đối, tôi sẽ ở bên cạnh ông.
- Cô nói thật hả?
- Vâng.
- Và cô không sợ là tay giết người đó sẽ tìm thấy cô và biến cô thành đá? - Tôi cũng sợ, ông Parker, nhưng tôi không dễ bỏ chạy khi gặp nguy hiểm. Mà ngoài ra, tôi muốn tóm cổ nó...
- Cho trường hợp nó vẫn còn ở đây.
- Ông có lý.
- Cho tới nay việc đã xảy ra ở nhiều nơi khác nhau. Nó.. nó... đã càn quét khắp các chợ phiên của vùng đất này. Mà chợ quê thì có rất nhiều.
- Ông rất có lý. Nhưng có một điều khiến tôi nghi ngờ và suy nghĩ.
- Cái gì vậy?
- Các vụ giết người không xảy ra liên tiếp. Chúng cách nhau từ một tuần cho tới mười ngày. Từ đó tôi suy ra thủ phạm phải là một người trong ngành biểu diễn lưu động và chỉ ra tay giết chóc khi hắn ta đã cắm chân ở một địa điểm mới. Ở một vùng quê khác. Ở một phiên chợ khác.
Josh Parker thở phì ra thành tiếng.
- Đúng là mỗi người một ngành riêng, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó.
- Xưa nay ông cũng đâu có cần đâu.
Josh Parker đưa tay đập lên trán.
- Nếu tưởng tượng rằng kẻ giết con trai tôi đang ở ngay gần bên cạnh mình, tôi chỉ... tôi chỉ muốn phát điên.
- Rồi mọi chuyện sẽ được giải thích, ông Parker, ông cứ tin tôi đi. - Jane mỉm cười.
- Giờ thì ta đi khỏi nơi này đã, tôi muốn nhắc lại đề nghị của mình: “Những ngày tới tôi muốn ông ở lại khu hội chợ”.
- Tôi không phản đối. Cô có thể sống trong xe của tôi. Dĩ nhiên, với lời mời trân trọng nhất!
- Cám ơn ông. Tôi có quan sát cỗ xe của ông rồi. Nó tương đối rộng và đủ chỗ cho hai người.
- Đủ cho cả bốn đấy chứ! - Josh Parker lẩm bẩm. Người đàn ông ngoái lại phía sau một lần cuối, mặt nhăn lại cay đắng. Thế rồi ông bước đi thật nhanh, Jane phải vất vả lắm mới đuổi kịp ông. Cô rất thông cảm với người đàn ông già nua đó...