Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ông việc của Hứa Tam Quan là đẩy chiếc xe con chứa đầy kén tằm trắng nõn, đi ở dưới mái nhà to rộng. Ngày nào anh cũng đấm đấm đẩy đẩy, cười hì hì ha ha với đám gái trẻ, tiếng máy vang ầm ầm giữa anh và các cô gái. Các cô thường hay thò tay cốc lên đầu anh, hoặc bước đến dẩy ngực anh một cái. Nếu anh chọn một cô trong số đó làm vợ, một cô đồng tâm hiệp lực với anh cuốn chăn xoắn xuýt với nhau khi mùa đông mưa tuyết, thì anh sẽ chọn Lâm Phân Phương, cô gái có mái tóc đuôi sam dài chấm eo, khi cười hàm răng vừa trắng vừa đều tăm tắp, còn có cả một cái lúm đồng tiền, cặp mắt to của cô, nếu để anh được ngắm một đời, anh thầm nghĩ, mình sẽ một đời sung sướng dễ chịu. Lâm Phân Phương cũng thường hay thò tay cốc vào đầu anh, dẩy ngực anh, có lần còn nắn trộm mu bàn tay anh, lần ấy anh chuyển tới chỗ cô loại kén tằm tốt nhất, từ đó trở đi anh không không bao giờ đưa đến cho cô loại kén xấu.
Một cô khác cũng xinh đẹp không kém, cô là nhân viên phục vụ một cửa hàng ăn bình dân, sáng sớm cô đứng rán bánh quẩy ở bên cạnh một chảo mỡ to đùng, cô thường hay kêu ái à, ái à. Mỡ sôi bắn lên tay cô, thấy trên quần áo có chỗ bẩn, khi đi đường sơ ý trượt chân, hoặc gặp trời mưa, nghe tiếng sấm, cô đều kêu toáng lên:
ái à…
Cô này tên là Hứa Ngọc Lan, sáng sớm chấm dứt, thì cô cũng hết việc, cả ngày còn lại không có việc gì, cô cứ nhởn nhơ, đi đi lại lại trên phố lớn, cô thường vừa đi vừa cắn hạt dưa, khi gặp người quen ở bên kia phố, cô đứng bên này nói vọng sang oang oang, cười ha hả, lại còn luôn mồm kêu lên những tiếng ái à, ái à, môi cô có lúc còn dính vỏ hạt dưa. Khi cô há cái mồm rộng nói chuyện, người đi qua bên cạnh cô, còn may mắn ngửi thấy mùi thơm thực vật từ mồm cô toả ra.
Sau khi đi qua mấy đường phố, cô lại quay trở về cửa nhà mình, thế là cô bước vào trong nhà, mười phút sau, khi lại đỉ ra, cô đã thay bộ quần áo khác, tiếp tục dạo phố. Ngày nào cô cũng phải thay ba bộ quần áo, thực tế cô chỉ có ba bộ. Cô còn thay bốn lần giầy, mà cô cũng chỉ có bốn đôi giầy, khi quả tình không có gì mới để thay, cô quàng lên cổ chiếc khăn lụa.
Cô không có nhiều quần áo hơn người khác, nhưng người nào cũng cảm thấy Hứa Ngọc Lan là cô gái mốt có nhiều quần áo nhất trong phố huyện. Cô đi lại trên phố lớn, khiến ai cũng biết dáng xinh đẹp của cô, giống như con sông chảy xuyên qua thành phố. ở đây người ta đều gọi cô là Tây Thi bánh quẩy.
Các bạn trông kìa, Tây Thi bánh quẩy đã đến.
Tây Thi bánh quẩy đi vào cửa hàng vải, ngày nào cô ấy cũng phải đến cửa hàng vải mua sắm vải hoa đẹp.
Không phải, Tây Thi bánh quẩy đến cửa hàng vải chỉ xem chứ không mua.
Tây Thi bánh quẩy mặt thơm phưng phức.
Tây Thi bánh quẩy tay không xinh, tay cô ấy ngắn quá, ngón tay thô quá.
Cô ấy là Tây Thi bánh quẩy phải không?...
Tây Thi bánh quẩy, hay nói cách khác là Hứa Ngọc Lan, có lần cùng với một chàng trai tên là Hà Tiểu Dũng đi qua hai đường phố, hai người vừa đi vừa cười nói, sau đó hai người đứng trên cầu gỗ lâu lắm, đứng suốt từ lúc mặt trời lặn cho đến tối mịt. Lúc đó Hà Tiểu Dũng mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ống tay áo xắn lên trên cổ tay, khi tủm tỉm cười nói chuyện, một tay anh nắm cổ tay mình, Hứa Ngọc Lan rất mê động tác này của anh, khi cô gái xinh đẹp ngước nhìn anh, cặp mắt sáng long lanh.
Tiếp theo đó, có người trông thấy Hà Tiểu Dũng đi qua trước cổng nhà Hứa Ngọc Lan, vừa đúng lúc Hứa Ngọc Lan ra khỏi nhà, nhìn thấy Hà Tiểu Dũng, Hứa Ngọc Lan chợt thốt lên một tiếng ái à, thốt xong Hứa Ngọc Lan tủm tỉm cười:
Mời anh vào nhà chơi.
Hà Tiểu Dũng vào nhà Hứa Ngọc Lan. Bố Hứa Ngọc Lan đâng ngồi trước bàn uống rượu, nhìn thấy một anh chàng lạ mặt đi sau con gái, ông nhổm dậy, rồi cất tiếng:
Mời cậu uống với tôi một chén.
Từ đó trở đi, Hà Tiểu Dũng thường xuyên ngồi trong nhà Hứa Ngọc Lan, ngồi với bố cô, hai người cùng uống rượu nếp, thủ thỉ nói chuyện, khi cười cũng thường là cười trộm. Thế là Hứa Ngọc Lan thường hay bước đến hỏi to:
Bố và anh nói gì vậy? Bố và anh tại sao cười?
Cũng vào ngày này, Hứa Tam Quan từ nhà quê về thành phố. Khi anh về đến thành phố trời đã tối, thuở ấy trên phố chưa có đèn đường, chỉ có một vài chiếc đèn lồng treo ở dưới hiên cửa hàng, soi sáng từng khoảng đường phố lát đá tấm. Hứa Tam Quan đi về nhà mình trong ánh đèn lồng lúc sáng lúc tối. Khi đi qua rạp hát, anh trông thấy Hứa Ngọc Lan. Tây Thi bánh quẩy đứng ở cổng rạp hát, giừa hai chiếc đèn lồng., nghiêng người tại chỗ cắn hạt dưa, ánh đèn lồng chiếu lên khuôn mặt cô đỏ bừng.
Sau khi đi qua, Hứa Tam Quan lộn trở lại, đứng ở bên kia phố nhìn Hứa Ngọc Lan cười hì hì, xem cô gái xinh đẹp trề môi ra như thế nào để nhả vỏ hạt dưa. Hứa Ngọc Lan cũng nhìn thấy Hứa Tam Quan, cô liếc nhìn anh một cái trước, rồi quay sang nhìn hai người đàn ông đang đi qua. Nhìn xong, cô lại liếc anh một cái, quay đầu trông vào rạp hát, một nam một nữ đang biểu diễn ở bên trong, khi quay đầu lại, cô thấy Hứa Tam Quan vẫn đứng tại đó.
ái à - Hứa Ngọc Lan cuối cùng đã lên tiếng, cô chỉ vào Hứa Tam Quan nói -Tại sao anh cứ chằm chằm nhìn tôi như thế? Lại còn cười hì hì!
Từ bên kia đường, Hứa Tam Quan bước sang, đi đến trước mặt người đàn bà bị đèn lồng soi đỏ tưng bừng, anh nói:
Mời em đi ăn với anh một lồng bánh bao hấp.
Em có quen anh đâu. – Hứa Ngọc Lan đáp.
- Anh là Hứa Tam Quan, công nhân Nhà máy tơ.
Em vẫn chưa biết anh.
Anh biết em. – Hứa Tam Quan vừa cười vừa nói - Em là Tây Thi bánh quẩy.
Vừa nghe nói vậy, Hứa Ngọc Lan đã khúc khích cười, cô hỏi:
Anh cũng biết em sao?
Không ai là không biết em… Đi, anh mời em đi ăn bánh bao hấp.
Hôm nay em đã ăn no. – Hứa Ngọc Lan cười tít mắt đáp – Ngày mai anh mời em ăn nhé!
Chiều hôm sau, Hứa Tam Quan dẫn Hứa Ngọc Lan đến khách sạn Thắng Lợi, ngồi cạnh chiếc bàn sát cửa sổ, hay nói cách khác là trước chiếc bàn mà anh cùng A Phương và Căn Long đã ngồi ăn gan lợn xào và uống rượu nếp cái. Giống như A Phương và Căn Long đã từng ra oai, anh đập bàn nói vơi người hầu bàn:
Cho một lồng bánh bao hấp.
Anh mời Hứa Ngọc Lan ăn một lồng bánh bao hấp, ăn xong, Hứa Ngọc Lan bảo cô còn ăn được một bát mì vằn thắn, Hứa Tam Quan lại đập bàn:
Cho một bát mì Vằn thắn.
Chiều hôm ấy, Hứa Ngọc Lan còn cười tít mắt ăn ô mai, ăn xong ô mai, cô bảo mặn mồm, lại ăn kẹo, ăn xong kẹo bảo khát nước, Hứa Tam Quan mua cho cô nửa quả dưa hấu. Cô và Hứa Tam Quan đứng trên cầu gỗ, cô cười tít mắt ăn hết nửa quả dưa hấu, sau đó cười tít mắt bắt đầu nấc. Khi người cô rung rung nấc lên từng cái, Hứa Tam Quan bấm đốt ngón tay bắt đầu tính xem chiều hôm nay đã tiêu hết bao nhiêu tiền.
Một lồng bánh bao hấp hai hào bốn xu, bát mì vằn thắn chín xu, ô mai một hào, kẹo mua hai lần tổng cộng là hai hào ba xu, nửa quả dưa hấu một ki lô gam chín lạng một hào bảy xu, tổng cộng là tám hào ba xu…. Bao giờ em lấy anh?
ái à!- Hứa Ngọc Lan kêu lên sửng sốt - Căn cứ vào đâu anh đòi em lấy anh?
Hứa Tam Quan đáp:
Em tiêu béng của anh tám hào ba xu.
Chính anh mời em ăn - Hứa Ngọc Lan vừa nấc vừa nói - Em cứ tưởng ăn không, anh lại không bảo trước ăn quà của anh sẽ phải lấy anh…
Lấy anh có gì là xấu? – Hứa Tam Quan nói - Sau khi lấy anh, anh sẽ thương em, bảo vệ em, anh sẽ thường xuyên để em mỗi buổi chiều ăn hết tám hào ba xu.
ái à - Hứa Ngọc Lan kêu lên - Nếu em lấy anh, em sẽ không ăn như thế, sau khi lấy anh là em ăn của mình, em tiếc lắm…. Sớm biết thế này, em chẳng ăn nữa.
Em cũng khỏi cần hối hận – Hứa Tam Quan an ủi cô -- Em cứ lấy anh là xong.
Em không thể lấy anh, em đã có bạn trai, bố em cũng đã đồng ý, bố em thích anh Hà Tiểu Dũng…
Thế là Hứa Tam Quan xách một chai rượu nếp, một tút thuốc lá Đại Tiền Môn đến nhà Hứa Ngọc Lan, anh ngồi đối diện với bố Hứa Ngọc Lan, đẩy chai rượu và tút thuốc đến trước mặt ông, sau đó nói thao thao bất tuyệt:
Chắc ông biết bố cháu? Bố cháu là thợ mộc họ Hứa có tiếng tăm. Khi còn sống, bố cháu chuyên làm việc cho các nhà giầu trong thành phố, bàn bố cháu đóng nhẵn hết chê, không ai bì kịp, thò tay sờ mặt bàn, cứ trơn bóng, y như sờ vào nhung lụa. Chắc ông biết mẹ cháu? Mẹ cháu là Kim Hoa, ông biết Kim Hoa chứ ạ? Đó là người đẹp ở phía tây thành phố, ngày xưa ai ai cũng gọi mẹ cháu là người đẹp Thành tây, sau khi bố cháu qua đời, mẹ cháu lại lấy một đại đội trưởng Quốc dân đảng, rồi đi theo người đại đội trưởng đó. Bố cháu chỉ có một mình cháu là con trai. Mẹ cháu và người đậi đội trưởng kia có đẻ hay không cháu không biết. Cháu là Hứa Tam Quan, con trai của hai bác ruột cháu lớn hơn cháu, trong gia đình họ Hứa cháu đứng thứ ba, cho nên gọi cháu là Hứa Tam Quan, cháu là công nhân nhà máy tơ, cháu lớn hơn Hà Tiểu Dũng hai tuổi, tham gia công tác sớm hơn anh ta ba năm, chắc chắn cháu nhiều tiền hơn anh ta, anh ta muốn lấy Hứa Ngọc Lan còn phải giành giụm tiền mấy năm nữa, còn cháu tiền lấy vợ đã chuẩn bị đâu vào đấy, mọi thứ cháu đều sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Hứa Tam Quan lại nói:
Ông chỉ có một người con gái Hứa Ngọc Lan, nếu Hứa Ngọc Lan lấy Hà Tiểu Dũng, gia đình ông sẽ không có ai nối dòng, con đẻ ra, dù trai hay gái đều họ Hà, nếu gả cho cháu, cháu vốn dĩ họ Hứa, con sinh ra, dù gái dù trai đều họ Hứa, hương lửa sau này của gia đình họ Hứa nhà ông cũng được nối tiếp, tiếng là cháu lấy Hứa Ngọc Lan, kỳ thực cháu chẳng khác gì ở rể.
Nghe mấy câu cuối cùng, bố Hứa Ngọc Lan cười khì khì, ông nhìn Hứa Tam Quan, ngón tay gõ cộp cộp lên bàn, ông nói:
Tôi nhận chai rượu này, tút thuốc này. Cậu nói đúng, con gái tôi nếu gả cho anh Hà Tiểu Dũng, nhà họ Hứa này sẽ tuyệt tự, nếu con gái tôi lấy anh, sẽ có người nối hương hoả hai gia đình họ Hứa chúng ta.
Sau khi biết sự lựa chọn của bố, Hứa Ngọc Lan ngồi trên giường khóc, bố cô và Hứa Tam Quan đứng một bên, nhìn cô khóc hu hu dơ tay lau nước mắt, bố cô nói với Hứa Tam Quan:
Trông thấy chưa? Con bé này, khi vui không cười mà là khóc.
Hứa Tam Quan nói:
Cháu thấy hình như không phải cô ấy vui.
Lúc này Hứa Ngọc Lan cất tiếng:
Con biết ăn nói thế nào với anh Hà Tiểu Dũng?
Bố cô bảo:
Con cứ đi nói với anh ta, con sắp lấy chồng, chàng rể là Hứa Tam Quan, chàng rể không phải Hà Tiểu Dũng.
Con làm sao mở mồm nói ra câu ấy? Nếu anh ấy không thông, đâm đầu vào tường, con biết làm thế nào?
Nếu anh ta đâm đầu vào tường tự tử – Bố cô nói - thì con không nói nữa.
Trong trái tim, Hứa Ngọc Lan không bỏ được người đàn ông có tên là Hà Tiểu Dũng, người đàn ông ấy khi nói chuyện hai tay thích cầm cổ tay mình, gần như ngày nào anh cũng mỉm cười đến nhà cô, cứ cách vài ba hôm lại xách đến một chai rượu nếp cái, ngồi với bố cô, vừa uống rượu vừa nói chuyện, thỉnh thoảng cười hì hì. Có đâu hai ba lần, nhân lúc bố cô đi ra nhà vệ sinh ở phố khác, anh đột nhiên ép cô vào sau cửa, lấy người anh đè người cô vào tường, khiến cô hốt hoảng, tim đập thình thịch. Lần đầu tiên, ngoài tim đập dữ dội, cô không có bất cứ cảm nhận gì khác, lần thứ hai cô phát hiện râu của anh, y như chiếc bàn chải, râu của anh cứ xát bừa lên mặt cô.
Còn lần thứ ba thì sao? Giữa lúc đêm khuya thanh vắng, Hứa Ngọc Lan nằm trên giường miên man nghĩ lại: Khi nghĩ đến bố mình đứng lên, đi ra cửa, đi đến nhà vệ sinh ở phố khác, trái tim cô hồi hộp như thế nào, sau đó Hà Tiểu Dũng vuột đứng dạy, vấp đổ cái ghế anh ngồi, lần thứ ba ép cô vào tường.
Hứa Ngọc Lan hẹn Hà Tiểu Dũng đến cầu gỗ, lúc ấy trời đã tối, vừa trông thấy Hà Tiểu Dũng, Hứa Ngọc Lan đã khóc hu hu, cô nói với Hà Tiểu Dũng, một người tên là Hứa Tam Quan mời cô ăn một lồng bánh bao hấp, ăn ô mai, ăn kẹo, còn ăn cả nửa quả dưa hấu, sau khi ăn, đòi lấy cô. Hà Tiểu Dũng thấy có người đi đến, lo lắng nói với Hứa Ngọc Lan:
Này, này, đừng khóc, đừng khóc, nhỡ người khác nhìn thấy, anh biết làm thế nào?
Hứa Ngọc Lan nói:
Anh trả Hứa Tam Quan cho em tám hào ba xu, như thế em sẽ không nợ nần gì anh ta nữa.
Hà Tiểu Dũng nói:
Anh đã cưới em đâu, bắt anh trả nợ thay em sao?
Hứa Ngọc Lan lại nói:
Anh Hà Tiểu Dũng, anh hãy sang nhà em ở rể, không thì bố em sẽ gả em cho Hứa Tam Quan.
Hà Tiểu Dũng đáp:
Em nói tầm bậy tầm bạ, Hà Tiểu Dũng này đường đường là một trang nam nhi, sao lại sang nhà em ở rể? Các con trai anh sau này đều là họ Hứa hay sao? Không có chuỵện ấy.
Vậy thì em đành phải lấy Hứa Tam Quan.
Một tháng sau, Hứa Ngọc Lan đã lấy Hứa Tam Quan. Cô đòi sắm một chiếc áo cưới dài, mầu hồng tươi. Hứa Tam Quan đã sắm áo dài cho cô, cô đòi hai cái áo bông, một cái màu đỏ, một cái màu xanh mặc mùa đông, Hứa Tam Quan mua cho cô hai mảnh vải lụa xanh đỏ, để lúc rỗi rãi cô khâu áo bông cho mình. Cô bảo trong nhà cần có một chiếc đồng hồ báo thức, một cái gương, phải có giường, có bàn ghế, có chậu rửa mặt, còn phải có bô đại tiểu tiện… Hứa Tam Quan bảo sẽ có hết.
Hứa Ngọc Lan cảm thấy thật ra Hứa Tam Quan không thua kém Hà Tiểu Dũng, xét dáng dấp còn điển trai hơn Hà Tiểu Dũng là đằng khác, tiền trong túi cũng rủng rỉnh hơn Hà Tiểu Dũng, hơn nữa xem ra còn khoẻ hơn Hà Tiểu Dũng. Thế là khi nhìn thấy Hứa Tam Quan, cô bắt đầu tủm tỉm cười. Cô nói vơí Hứa Tam Quan:
Em tháo vát lắm, em biết khâu quần áo, biết nấu cơm, lấy được em làm vợ, anh phúc tổ mả dày …
Ngồi trên ghế, Hứa Tam Quan cười, gật đầu lia lịa, Hứa Ngọc Lan nói tiếp:
Em vừa xinh vừa tháo vát, từ nay về sau áo trong áo ngoài trên người anh tự tay em khâu vá, mọi việc trong nhà cũng do em đảm đương, anh chỉ làm những việc nặng, như mua gạo mua than, không để anh thò tay vào những việc khác, em sẽ hết lòng thương yêu anh, anh sướng thật đấy, phải không nào? Sao anh không gật đầu?
Anh gật rồi, từ nãy đến giờ anh luôn luôn gật đàu. – Hứa Tam Quan đáp.
Đúng rồi. - Hứa Ngọc Lan chợt nghĩ ra điều gì, cô nói- Anh nghe này, ngày nghỉ tết, em không làm gì đâu nhé, dù là rửa rau vo gạo em cũng không đụng tay, em phải được nghỉ, anh phải làm mọi việc trong mấy ngày ấy, anh nghe rõ chưa? Taị sao anh không gật đầu?
Hứa Tam Quan gật đầu, hỏi lại:
Em nghỉ tết gì? Bao lâu lại nghỉ tết một lần?
ái a. - Hứa Ngọc Lan kêu lên – Em nghỉ tết gì mà anh cũng không biết hay sao?
Hứa Tam Quan lắc đầu đáp:
Anh không biết.
Ngày có kinh nguyệt.
Kinh nguyệt ư?
Tháng nào đàn bà bọn em cũng có kinh nguyệt, anh không biết à?
Anh đã từng nghe nói.
Em muốn nói, khi có kinh nguyệt em không làm gì hết, em không được để mệt, cũng không được đụng vào nước lạnh, một khi bị mệt, một khi nhúng tay vào nước lạnh, em sẽ bị đau bụng, sẽ bị sốt….
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu