Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hong đợi cô ngủ say mới đặt chậu than vào gầm giường rồi rón rén đi ra.
Chợt anh nhìn thấy bộ đồ của cô trên ghế. Anh ngần ngừ rồi bước tới nhặt lấy nó, dù gì anh cũng từng giặt đồ cho cô.
Chợt có cái gì rớt ra, Phong đỏ mặt khi nhìn thấy đó là bộ đồ lót của cô. Tim anh đập thình thịch, mặt mày nóng ran, anh không làm sao được đành nhặt lấy mang vào nhà tắm. Đến giờ anh mới nhớ ra, anh còn chưa thay quần áo.
Phong tắm xoay ra ngồi trước lò sưởi, anh đốt một điếu thuốc và bắt đầu suy nghĩ về Phù Du. Anh kiểm điểm lại tất cả những sự kiện từ lúc anh gặp cô.
Nhưng càng nghĩ Phong càng đau đầu, cảm thấy mình như đang đi vào một mê hồn trận không tài nào tìm được lối ra.
Anh cho rằng có lẽ Phù Du bị ám ảnh vì câu chuyện hồn ma sơn nữ, như vậy thì thần kinh cô phải có vấn đề. Nhưng ngoài những lúc mơ mộng về câu chuyện truyền thuyết ấy còn lại Phù Du hoàn toàn tỉnh táo. Không những thế cô còn thông minh, sâu sắc và đầy duyên dáng.
Phong quyết tâm phải tìm hiểu cô, và nếu quả thật cô bị ám ảnh vì câu chuyện hoang đường kia thì anh nhất quyết phải giúp cô thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.
Lúc đó đã bốn giờ sáng, Phong không sao ngủ được. Anh vào phòng thăm cô, anh hoảng hồn khi thấy mồ hôi ra như tắm trên mặt cô, sờ trán cô thì nóng như thiêu như đốt.
Phong vội vàng kéo chăn ra, cả người cô ướt sũng, nóng hừng hực. Anh lay cô:
- Phù Du... Phù Du...
Cô chỉ ú ớ được mấy tiếng rồi lịm đi. Phong chạy xuống bếp lấy nước đá trong tủ lạnh chườm vào khăn, lau mặt cho cô. Phù Du khẽ rên nhưng cô không tỉnh. Phong lau tay lau chân cho cô, người cô vẫn nóng như than hồng. Anh cố gọi nhưng cô vẫn không tỉnh.
Anh ngần ngại, rồi... khẽ giở áo cô, anh nhẹ nhàng lau khăn lạnh trên bụng cô, anh cố không chạm vào những nơi nhạy cảm của cô. Anh lau vai, lau cổ rồi đỡ cô ngồi dậy, anh lau trên lưng cô.
Phong nhận thấy người cô bớt nóng, anh mừng muốn khóc lên được. Lúc nãy, anh đã sợ đến thắt cả ruột gan. Nếu Phù Du không giảm nhiệt thì giữa chốn rừng sâu thế này, anh không biết làm sao để cứu cô.
Phong tiếp tục lau cho cô, anh làm với tất cả sự dịu dàng, cần mẫn và với một tình thương ngút ngàn anh dành cho cô. Đến gần sáng thì cô tỉnh.
Lúc Phù Du tỉnh, cô đang tựa vào ngực Phong. Cô cảm nhận được sự mát mẻ dễ chịu chạy lên chạy xuống trên lưng cô.
Cô vẫn nằm im như thế, cằm gác trên vai Phong, ngực cô áp vào ngực Phong. Cô lim dim tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng của Phong, và cô cảm thấy mình thật sung sướng, thật hạnh phúc.
Năm cô mười sáu tuổi, ngực cô nhô cao và cô cảm nhận được phần đàn bà đang ngày một lớn trong cô. Bà nội gọi cô lại và nói:
- Này, cháu cưng của bà! Cháu đã là một thiếu nữ rồi đấy.
Cô nũng nịu ôm cổ bà:
- Bà ơi! Bà thấy cháu của bà có xinh đẹp không?
- Cháu bà cực xinh nữa là khác.
Rồi bà nghiêm giọng:
- Cháu nghe này, vì cháu của bà đã lớn mà lại rất xinh đẹp, vì vậy cháu cần phải cẩn thận.
Cô tròn xoe mắt cắt lời bà:
- Cẩn thận gì hở bà?
- Hãy cẩn thận trước bọn đàn ông, cháu ạ. Họ sẽ ve vãn cháu, tán tỉnh cháu, nhưng cháu nên nhớ, những lời nói ngọt ngào nhất thường là không thật. Nếu cháu muốn tìm tình yêu, hãy tìm người đàn ông luôn nhìn thẳng vào mắt cháu.
Hãy đặt lòng tin vào người đàn ông lần đầu tiên ôm cháu nhưng không tìm cách hôn cháu.
Từ đó cô luôn quan sát đôi mắt của bọn đàn ông. Cô nhận ra họ - những gã đàn ông - mắt họ luôn tìm cách nhìn vào những nơi gợi cảm nhất của người phụ nữ. Những đôi mắt hoặc sỗ sàng hoặc kín đáo, tất cả đều dung tục và đầy dục vọng.
Cho đến khi cô gặp Phong. Không phải anh lúc nào cũng nhìn vào mắt cô, nhưng mắt anh luôn trong sáng. Cô biết anh hay đỏ mặt và anh chỉ nhìn vào mặt cô mỗi khi cô mặc bộ đồ ướt gợi cảm. Và anh đã không tìm cách hôn cô khi anh ôm cô vào lòng.
Lúc đó, cô cảm nhận được sự trân trọng anh dành cho cô. Anh nâng niu cô và dịu dàng với cô. "Nội ơi! - Cô thầm nhủ - Dường như cháu đã tìm được người đàn ông của cháu rồi. Nhưng...".
Nghĩ đến đây nước mắt cô trào ra, cô nấc lên, đôi vai run rẩy.
Phong giật mình rút tay khỏi lưng cô, anh đẩy cô ra, bàng hoàng nhìn những giọt nước mắt của cô. Mặt anh đỏ lên, bối rối như một đứa trẻ. Anh ngớ ngẩn hỏi:
- Em... em tỉnh rồi đấy ư?
Rồi anh lắp bắp:
- Anh... anh xin lỗi, nhưng em nóng quá, người em như than hồng, anh chẳng biết làm sao.
Cô đặt tay lên môi anh không cho anh nói nữa. Cô đắm đuối nhìn anh, rồi cô gục đầu vào vai anh thủ thỉ:
- Anh ơi! Anh có biết vì sao em khóc không?
- Không... không phải tại anh chứ?
Cô dụi mặt trên vai anh, khoan khoái "thưởng thức" mùi vị đàn ông trên áo anh. Cô nũng nịu nói:
- Tại anh, vì anh đấy. Vì anh làm em cảm động quá.
Phong sung sướng ghì cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô, anh thì thầm:
- Có thật không em?
- Thật mà, sao anh chẳng tin em?
- Anh tin, anh tin mà.
Vòng tay Phong siết cô chặt hơn, hơi thở họ dồn dập. Họ cứ ôm nhau như thế, tận hưởng sự kỳ diệu của tình yêu. Thật làm sao cô khẽ kêu:
- Anh ơi! Em khát nước.
Phong vội đỡ cô nằm xuống, hôn khẽ lên má cô:
- Anh xin lỗi.
Anh cười với cô rồi chạy đi, thật nhanh, anh trở lại với ly nước lọc và một viên thuốc màu trắng. Anh đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào vai anh. Cô hỏi:
- Thuốc gì vậy anh?
Anh bỏ viên thuốc vào miệng cô, đôi môi cô khô và nứt, rồi anh đặt ly nước vào môi cô, anh làm tất cả những việc đó với sự chu đáo tận tình và với một tình thương yêu tràn ngập cõi lòng.
Anh lại đặt cô nằm xuống, khẽ bảo:
- Em ngủ một giấc đi, trong khi đó anh sẽ nấu cho em bát cháo giải cảm.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân của Phong xa dần.
Ngày hôm đó, cô ở lại nhà Phong, không còn cách nào khác. Cô nằm trên giường bệnh trong khi Phong chăm sóc cô từng chút một đến trưa thì cô khỏe lại, cơn sốt đã bị đẩy lùi.
Phong đến ngồi cạnh cô, mắt anh nhìn cô đăm đăm. Cô đọc thấy trong ánh mắt của anh bao nhiêu là nỗi thắc mắc về cô, cô không để Phong kịp lên tiếng:
- Anh ơi! - Cô nắm tay Phong, xoay người gác đầu trên về anh - Anh kể về anh cho em nghe đi.
Bao giờ cũng vậy. - Phong nghĩ - Nếu anh muốn điều tra về cô thì cô luôn tìm cách lảng tránh. Cô không chỉ thông minh mà còn ranh mãnh và nhạy cảm.
Nhưng lần này Phong quyết định không chịu thua, anh không thể đè nén được nữa những thắc mắc về cô trong đầu anh.
- Phù Du! - Anh dịu dàng nói - Anh muốn biết em là ai?
Cô cười khúc khích:
- Anh thật ngớ ngẩn! Thì em là em, là Phù Du chứ còn ai nữa.
Phong nhăn mặt nghiêm nghị:
- Anh muốn biết rõ hơn về em. Phù Du! Gia đình của em ở đâu? Tại sao em chỉ xuất hiện vào lúc nửa đêm và em tìm cái gì dưới hồ nước ngoài kia? Em đi như thế này, người nhà em sẽ nghĩ sao? Họ sẽ lo lắng và sẽ đi tìm em, em không nghĩ đến điều đó hay sao?
Phù Du im lặng, mắt cô chợt trở nên xa xăm. Phong chờ đợi câu trả lời của cô mà thắt cả lòng. Chợt anh có cảm giác cô chỉ là một giấc mơ và cô không có thật. Đến một lúc vào đó, cô sẽ tan biến và rồi anh sẽ mất cô, mất cô vĩnh viễn.
Phù Du đột ngột lên tiếng:
- Anh Phong! Em có thể xin anh một điều không?
- Em nói đi.
- Em muốn anh đừng bao giờ... hỏi gì về em.
Nghe rồi Phong bàng hoàng chết lặng cả người. Anh đỡ đầu cô khỏi chân mình rồi đứng lên đi về phía cửa sổ, anh đứng đó nhìn ra khoảng đồi xanh mượt cỏ non. Anh vừa giận vừa đau khổ. Anh cảm thấy cô đang đùa giỡn với mình, cô như muốn trên chọc anh, và anh chỉ là một trò chơi lãng mạn của cô.
Anh nghe hơi thở của cô phả vào gáy mình, giọng cô thì thầm bên tai anh:
- Anh giận em rồi phải không?
Phong im lặng. Chợt cô vòng tay ôm anh, ngực cô áp vào lưng anh, người cô nóng hừng hực, Phong cũng nghe cơ thể mình nóng ran.
Cô nói:
- Sao anh cứ muốn tìm hiểu em làm gì? Em là Phù Du và... em yêu anh. Bấy nhiêu còn chưa đủ sao anh? Chúng mình... hãy cứ như thế này đi anh. Đêm đêm em sẽ đến với anh, chúng ta cùng chèo thuyền trên hồ, cùng nhóm lửa sưởi ấm, cùng nhau nấu một vài món ăn, rồi anh kể chuyện cho em nghe, em hát cho anh nghe. Chúng ta cùng đi dạo trên đồi, tay nắm tay... như vậy có phải là vui lắm không anh? Anh Phong! Anh nói đồng ý đi anh. Em xin anh đấy, anh ơi...
Giọng cô về cuối thì thầm như gió thoảng. Cô dúi mặt vào lưng Phong, gần như nghẹn ngào. Cô làm cho Phong mềm nhũn cà lòng, nhưng lần này anh quyết định không đầu hàng cô.
Anh xoay người đẩy cô ra, giọng anh nghiêm trang:
- Xin lỗi em, nhưng anh không chấp nhận như thế.
Phù Du thở dài, mắt cô sụp xuống buồn bã. Phong tiếp:
- Đó không phải là tình yêu mà chỉ là cuộc vui tạm bợ cho qua ngày tháng.
Anh không phải loại người như thế. Anh không thể yêu em, ôm em, hôn em mà không biết rõ em là ai.
Phù Du kêu lên:
- Nhưng anh muốn tìm hiểu em làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ những gì em cho anh còn chưa đủ hay sao? Em ở đây với anh, cho anh tình yêu, và nếu anh muốn, em sẵn sàng cho anh thân xác em. Anh còn muốn gì nữa chứ?
Phong nghe máu nóng dồn lên mặt, anh quát lên:
- Em sao có thể nói với anh những lời như thế? Anh cần gì cái thân xác của em? Anh là loại người như vậy hay sao? Em nghĩ anh hèn hạ đến thế sao?
Phù Du lùi lại một bước, mở to mắt nhìn cơn giận dữ của Phong. Nhưng Phong như người điên, anh trừng trừng nhìn cô, gầm gừ như con hổ dữ:
- Không... anh không phải là loại người đó. Anh không thể quan hệ với một người phụ nữ mà anh không biết chắc rằng, liệu cô ta có trốn chồng để đến với anh hay không?
Đôi mắt Phù Du hoảng loạn, mặt cô tái xanh, cô nhìn anh đầy vẻ oán trách, nhưng Phong không nhận ra tất cả những điều đó. Anh cảm thấy bị cô xúc phạm và anh giận như điên. Anh nghĩ đến Nhàn Quyên, anh không phải là người đàn ông duy nhất của cô.
Phong đột ngột bỏ đi. Bao giờ cũng vậy, mỗi lúc giận dữ, anh đều tìm cách thoát đi trước khi có thể sẽ nói hoặc làm điều gì đó dại dột.
Phong đi vào rừng, thiên nhiên trong lành làm cho anh dễ chịu hơn. Anh ngồi xuống một gốc thông, tựa đầu vào đó và bắt đầu suy nghĩ.
Phù Du đã nói gì mà anh giận dữ như thế? Cô sẵn sàng hiến dâng thể xác cô cho anh. Nhưng anh đâu cần điều đó. Có thể anh không giống một số người đàn ông khác, anh hơi điên một chút, nhưng với anh, mục đích cuối cùng của tình yêu không phải là trên giường.
Rồi anh giật mình, bàng hoàng nhận ra không biết từ lúc nào, anh đã hoàn toàn quên Quyên. Tâm trí anh bây giờ chỉ có Phù Du và phản ứng mãnh liệt của anh vừa rồi nói lên một điều rằng anh rất yêu cô.
Không biết bằng cách nào đó, Phù Du đã làm cho anh yêu cô nhanh và mãnh liệt đến như vậy.
Anh hoảng sợ nhận ra Phù Du có thể biến mất khỏi cuộc đời anh như chính cái tên của cô.
Phong đứng bật dậy lao nhanh về nhà, và nỗi lo sợ của anh đã trở thành sự thật.
Trong phòng, bộ quần áo của Phong xếp gọn gàng đặt trên giường. Không hề có bóng dáng của Phù Du. Cô đã mặc lại bô váy áo của ngày hôm qua và đã ra đi, ra đi không để lại một chút dấu vết gì ngoài chút mùi hương thoang thoảng của cô còn vương vấn trong căn phòng nhỏ.
Phong thẫn thờ như người mất hồn và không ngớt tự trách mình. Ngay từ đầu, anh đã biết Phù Du mong manh dễ bị tổn thương. Anh đã biết cô có vấn đề gì đó về tâm lý anh tự hứa phải giúp cô. Thế mà anh đã nổi giận với cô, xúc phạm cô, làm cho cô tổn thương.
Phù Du đã ra đi.
Mấy ngày tiếp theo, Phong sống như người mộng du. Đêm nào anh cũng ra bờ hồ ngồi chờ Phù Du mãi đến gần sáng. Những đêm trời mưa, anh ngồi trong phòng ngóng ra chờ đợi đến khao khát một hình bóng trắng mong manh chèo thuyền trên mặt hồ, và một giọng hát như thực như hư, về một bản tình ca dang dở.
Mấy ngày đó, Phong hầu như không làm được việc gì, đầu óc anh chỉ toàn hình ảnh của Phù Du, và ý nghĩ anh chỉ hướng về cô.
Anh đến đây để tránh một tình yêu nhưng giờ anh lại gặp một tình yêu khác, còn mỏi mòn và đau đớn hơn. Anh chợt nhận ra Phù Du dẫu mới xuất hiện nhưng dấu ấn cô để lại sâu đậm không kém gì Quyên.
Ngày chủ nhật, chị em Bạch Cúc tới. Vừa dừng xe ngựa, hai cô đã réo?
- Anh Phong! Ra khuân đồ giúp tụi em với.
Dì ba gởi vào cho Phong nào là gạo, mắm, hoa quả, rau cải đủ cả. Mấy anh em khuân vào nhà. Bạch Cúc xoa tay hỏi:
- Anh xem còn thiếu gì không?
Phong nói đùa:
- Chỉ còn thiếu mỗi một người bạn.
Tường Vi nắm tay Phong vẻ quan tâm:
- Anh Phong buồn hả? Mà ở đây buồn thật, giá như là em thì chả ở nổi đến một ngày.
Bạch Cúc hỏi:
- Anh Phong vẽ được gì rồi, cho tụi em xem với?
Phong xấu hổ thú nhận:
- Anh chả vẽ được gì cả.
- Ơ hay! Chẳng phải anh đến đây để vẽ hay sao?
- Chắc tại anh Phong chưa bắt được nguồn cảm hứng, phải không anh?
Phong ậm ừ cho qua chuyện. Nếu hai nhỏ em mà biết Phong điêu đứng vì một cô gái chắc chúng sẽ cười cho thối mặt.
Bạch Cúc vừa xếp mấy thứ hoa quả vào tủ lạnh vừa nói:
- Dì Hai và chị Tuyết ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm anh.
- Lần sau em trả lời là anh rất khỏe, nói mọi người đừng lo cho anh.
- Còn một chị nữa, chị ấy muốn nói chuyện với anh, em phải trả lời sao?
- Thôi đi nhỏ, đừng xí gạt anh. Anh làm gì có chị nào.
- Thế chị Hàn Vi có phải là người quen của anh không?
Phong khẽ giật mình:
- Em nói Hàn Vi gọi điện sao?
Bạch Cúc cười với vẻ đắc thắng:
- Đấy, anh còn chối nữa thôi. Vừa nghe đến tên, anh đã nhảy nhỏm lên rồi.
Nhỏ Tường Vi trố mắt nhìn Phong hỏi với vẻ hết sức tò mò:
- Chị Hàn Vi là người yêu của anh hả, anh Phong?
- À... không phải, chỉ là một người bạn.
Phong tự hỏi Hàn Vi gọi điện cho anh làm gì. Mà sao Hàn Vi biết được số điện thoại nhà dì ba? Chỉ có thể là Tuyết cho. Mà Tuyết thì dạo này ghét Hàn Vi ra mặt, con nhỏ không buồn nói chuyện nữa là cho số điện thoại.
Nhưng chỉ có thể là Tuyết. Vậy Hàn Vi chắc phải nói thế nào, Tuyết mới xiêu lòng cho số điện thoại.
Hàn Vi gọi điện chỉ có thể nói chuyện về Nhàn Quyên. Vậy Quyên đã xảy ra chuyện gì? Hay là Quyên muốn trở lại với anh, muốn xin anh tha thứ?
Phong còn đang nghĩ vẩn vơ bỗng nghe một tiếng gọi làm anh giật mình.
Bạch Cúc đang đứng ở ngưỡng cửa phòng với nhà bếp và phòng tắm, trên tay cô là một vật làm Phong đỏ cả mặt. Đó là bộ váy của Phù Du anh lơ đãng không cất vào tủ.
Hai nhỏ em đứa nào cũng tròn mắt nhìn Phong trong khi mặt mày anh nóng ran. Bạch Cúc cầm "bằng chứng" trên tay, giọng láu lỉnh:
- Em biết lý do vì sao anh Phong không vẽ được rồi?
- Em đừng nghĩ bậy! - Phong ấp úng - Cái đó... cái đó...
- Em có nghĩ bậy gì đâu.
Rồi nhỏ giở giọng lừng khừng:
- Vậy áo của ai nhỉ?
- Chắc là của anh Phong đấy, ảnh giả gái không chừng.
Nhỏ Tường Vi nói rồi bụm miệng cười khúc khích. Nó không hề có ác ý nhưng Phong bỗng nổi cáu, anh bước tới giật bộ đồ trên tay Bạch Cúc:
- Trả cho anh!
Phong đi một nước vào phòng, mở tủ cất bộ đồ rồi trở ra lườm lườm nhìn hai nhỏ em:
- Các cô không được nghĩ xấu về anh.
Bạch Cúc giả vờ ngây thơ:
- Bọn em có nghĩ gì đâu. Chắc là của anh Phong mang từ Sài Gòn lên, Vi nhỉ.
- Cũng có thể anh Phong nhặt được ở ngoài rừng.
Hai chị em mỗi người nói một câu làm Phong vừa tức vừa ngượng. Cuối cùng anh phải kêu lên:
- Thôi được, thôi được... để anh kể cho các cô nghe. Các cô, các cô... thật là quỷ quái.
Phong gieo mình xuống ghế, hai nhỏ em lập tức vây lấy anh. Chúng nó có vẻ háo hức như thể sắp được nghe một câu chuyện kinh thiên động địa không bằng. Nhỏ Tường Vi kéo tay Phong giục:
- Kể mau đi anh Phong. Trời ơi! Em tò mò muốn chết. Làm sao mà mới trong mấy tháng ngắn ngủi anh đã câu được một con cá tài đến như vậy?
Phong gắt lên:
- Người ta là con người, không phải là cá.
Tường Vi gãi đầu, nhe răng cười ra chiều hối hận:
- Ờ, thì con người, em xin lỗi. Nhưng anh Phong kể lẹ đi.
Bạch Cúc xía vào hỏi:
- Chị ấy có xinh không anh Phong?
Hai cô háo hức đến độ không kịp để cho Phong nói, Phong cáu quá la ầm lên:
- Các cô hỏi làm anh nhức cả đầu, anh không kể lể gì nữa hết.
Hai nhỏ em hết hồn, lập tức im bặt. Bạch Cúc trách Tường Vi:
- Tại em đó, không được hỏi nữa nghe chưa. Anh Phong mà giận lên thì chị về chị mách mẹ.
Tường Vi tròn mắt ngơ ngác:
- Ơ... em làm gì mà chị mách mẹ.
- Tội em chọc anh Phong giận sao lại không có làm gì?
Bạch Cúc quả là đứa ranh ma đáo để. Nhỏ Tường Vi còn ngây thơ chưa hiểu trò láu cá của chị nó, nhưng Phong thì biết là anh đành chịu thua Bạch Cúc. Anh thở dài chán chường:
- Cô chả cần phải mách mẹ. Mà chuyện này nếu hai cô nói lại với người thứ ba thì từ nay không còn anh em gì hết.
Bạch Cúc kêu lên ra vẻ ngây thơ:
- Em đời nào lại đi nói với mẹ, mà em cũng chả nói với ai hết. Em có phải là con nhỏ nhiều chuyện đâu chứ. Anh Phong yên tâm, chuyện này chỉ có ba anh em mình biết thôi.
Trong khi hai nhỏ em tròn mắt nhìn Phong chờ đời, anh chợt nảy ra một ý làm anh cảm thấy hy vọng tràn trề. Anh hỏi:
- Ở đây, hai đứa có biết ai tên là Phù Du không?
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Nhỏ Cúc làu bàu:
- Phù Du... Phù Du... tên gì mà lạ thế?
Phong không giấu được tiếng thở dài. Nhỏ Tường Vi kéo tay Phong hỏi:
- Chị ấy tên là Phù Du hở anh Phong? Làm sao anh quen với chị ấy?
Phong đành kể cho hai nhỏ em nghe câu chuyện ly kỳ của anh. Hai cô ngồi nghe mà cứ há hốc mồm, mắt tròn xoe. Nhỏ Tường Vi nghe xong rùng mình:
- Eo ơi! Cứ như là chuyện ma.
Bạch Cúc đập tay em:
- Nói bậy! Làm gì có ma chứ. - Rồi nó nhìn Phong nghiêm túc - Như vậy là anh không biết chị Phù Du ở đâu, cũng không có chút thông tin gì để tìm kiếm?
Phong lắc đầu. Bạch Cúc lẩm bẩm:
- Sao lại có người lạ lùng thế nhỉ!
Rồi cô hỏi:
- Bây giờ anh Phong tính sao?
- Anh cũng không biết nữa.
- Thế anh có muốn gặp lại chị ấy không?
Phong chán chường đáp:
- Muốn thì sao, không muốn thì sao? Vấn đề là Phù Du có muốn gặp anh không?
Bạch Cúc đưa ra đề nghị:
- Sao chúng ta không thử đi tìm xem?
- Trời đất mênh mông, biết ở đâu mà tìm.
- Có một người có thể giúp chúng ta.
- Em muốn nói ai?
- Bác Hoàng.
- Bác Hoàng là ai?
- Là người làm vườn cho nhà mình.
- Nhưng làm sao bác ấy giúp được mình?
- Này nhé, chị Phù Du đến bằng gì? Chị ấy đi bộ đúng không? Vậy thì có thể khẳng định nhà chị ấy phải ở quanh đây, nhất định không thể quá xa. Bác Hoàng là người ở đây, bác chắc phải biết rõ những gia đình ở quanh đây. Không chừng bác ấy còn biết rõ chị Phù Du là ai nữa chứ chẳng chơi.
Bạch Cúc phân tích cứ như là nhà trinh thám, nhưng nhỏ nói không phải là không có lý. Trong lòng Phong nhen nhóm một tia hy vọng khiến anh cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Anh đứng vụt dậy:
- Vậy thì đi! Chúng ta hãy đi tìm bác Hoàng nhờ bác ấy giúp.
Bạch Cúc cũng sốt sắng đứng dậy, nhưng nhỏ Tường Vi thì ngần ngừ ra mặt.
Nó lừng khừng nói:
- Em thấy chuyện này nó... làm sao ấy.
- Làm sao là thế nào?
Bạch Cúc sốt ruột nhìn nhỏ em. Tường Vi gãi đầu nhìn Phong lấm lét, ngập ngừng không dám nói. Bạch Cúc hỏi ngay:
- Em đang nghĩ bậy bạ gì phải không?
Tường Vi ấp úng:
- Em... em không biết nữa. Nhưng em cảm thấy... chị Phù Du làm sao ấy.
Có khi nào chị ấy không... được bình thường?
- Em muốn nói chị ấy điên phải hôn?
Bạch Cúc nói rồi mới biết mình dại miệng bèn đưa tay bịt mồm lấm lét nhìn Phong. Nhưng Phong không trách nó, chính anh cũng từng nghĩ Phù Du có vấn đề về tâm lý. Thậm chí đến giờ anh vẫn cho rằng Phù Du bị câu chuyện hồn ma sơn nữ ám ảnh đến nỗi hoang tưởng.
Nhưng dù Phù Du thế nào anh cũng muốn gặp lại cô. Anh mong mỏi được nhìn thấy Phù Du, đó là một sự thật không thể chối bỏ.
Anh đưa mắt nghiêm nghị nhìn hai nhỏ em nói:
- Anh không muốn lôi kéo hai em vào chuyện này. Bạch Cúc! Em chỉ nhà bác Hoàng cho anh, tự anh sẽ đi tìm.
- Không, em đi với anh! - Bạch Cúc dứt khoát rồi cô quay lại nói với Tường Vi - Nếu em sợ thì cứ ở nhà.
Tường Vi cãi:
- Em đâu có sợ.
Bạch Cúc bực mình gắt:
- Tóm lại, em có đi với chị và anh Phong hôn?
- Đi chứ. - Tường Vi miễn cưỡng đứng lên - có cho vàng em cũng không dám ở nhà một mình.
Thì ra nhỏ Tường Vi sợ ma. Từ lúc nghe câu chuyện hư hư thật thật của Phù Du, nhỏ trở nên nhát cáy, thậm chí về sau, nhỏ chẳng bao giờ dám đi tắm hồ một mình.
Nhưng bác Hoàng cũng không biết Phù Du là ai. Bác nói:
- Tôi ở đây từ nhỏ chưa từng nghe đến cái tên Phù Du.
Bác Hoàng có vợ và hai cô con gái cỡ tuổi Tường Vi. Bác nhấn mạnh:
- Không, ở đây không có ai tên Phù Du cả.
Giọng chắc nịch của bác làm Phong thất vọng. Anh tả lại hình dáng Phù Du, hy vọng cô còn có cái tên khác nữa, nhưng bác vẫn lắc đầu:
- Tôi không thấy có cô nào giống thế.
Mấy anh em đành từ giã bác Hoàng. Bác nói thêm:
- Ngày mai tôi đến chỉ cậu làm vườn, nếu tôi nghĩ ra điều đó, tôi sẽ cho cậu biết.
Phong cảm ơn bác rồi lên xe ngựa cùng hai em trở về. Hôm đó Bạch Cúc tự tay làm bếp đãi Phong một bữa ăn tươi. Buổi chiều, ba anh em đi dạo trong rừng rồi ra hồ nước.
Phong rủ hai cô tắm chẳng chỉ có mình Bạch Cúc hưởng ứng, còn Tường Vi từ chối phắt. Trong khi bơi, Bạch Cúc hỏi Phong:
- Anh Phong! Anh có tin chuyện "hồn ma sơn nữ" là có thật không?
- Anh không biết nữa.
Bạch Cúc thật gan, cô đang bơi trong hồ mà cứ nói mãi về chuyện ấy.
- Theo anh thì cô gái Mường năm xưa đã nhảy xuống chỗ nào trong cái hồ này?
- Cũng có thể là ngay chỗ anh em mình đang bơi đây.
Rồi Phong mơ màng nói thêm:
- Em có biết người ta chết vì nước nhiều hơn vì lửa không?
- Làm sao anh biết?
- Phù Du nói như thế.
Rồi cũng đến lúc chị em Bạch Cúc ra về. Trước khi đi, Bạch Cúc còn dặn:
- Nếu chị Phù Du trở lại, anh dẫn chị ấy ra nhà chơi cho em gặp mặt nhé.
Phong hứa, nhưng anh không hy vọng. Anh có cảm giác Phù Du sẽ không trở lại. Cô đã giận anh, cô vốn mong manh dễ bị tổn thương, và cô sẽ không tha thứ cho anh.
Bạch Cúc lại hỏi:
- Nếu chị Hàn Vi gì đó lại gọi đến, em phải trả lời như thế nào?
- Không trả lời gì cả.
Bạch Cúc trợn mắt nhìn Phong, nhưng cô chẳng nói gì khi thấy vẻ mặt Phong như người đang mơ màng. Cô khều Tường Vi, hai chị em dắt tay đi ra chỗ xe ngựa đậu.
Tường Vi thì thầm nói:
- Em lo cho anh Phong quá.
Bạch Cúc hỏi:
- Em lo gì chứ?
- Chị không thấy sao, anh ấy cứ như là bị ma ám.
- Đừng nói bậy! Anh Phong đang yêu đấy.
Bạch Cúc nói rồi nghênh mặt ra vẻ vênh váo. Tường Vi trề môi:
- Xì! Chị thì biết gì về tình yêu mà nói.
- Ít nhất chị cũng biết là em nhát như thỏ đế.
Tường Vi cãi:
- Ai bảo em nhát.
- Không nhát sao em không dám tắm hồ?
- Tại em... không thích.
- Sao?
Bạch Cúc phán một câu rồi nhảy tót lên xe ngựa. Tường Vi không buồn cãi nữa, thật lòng nó không muốn nhắc một câu nào về chuyện ma quỷ, chừng nào nó chưa đi xa thật xa khỏi cái hồ nước đầy truyền thuyết ma quỷ ấy.
Phong lại chỉ còn một mình, và đêm đó anh lại thức chờ Phù Du.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh