Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 6
T
ôi từ từ đứng dậy. Tôi quay tròn để kiểm tra mọi hướng hòng phát hiện ra dấu hiệu của bọn quái vật lông lá.
Tiếng bước chân và tiếng gầm gừ của chúng khuất dần ở đằng xa. Mặt đất thôi không còn chao đảo.
Một làn gió mát thổi qua vạt đất trống, làm mấy quả bí còn sót lại trên cây va vào nhau. Âm thanh du dương bí hiểm trỗi lên giữa rừng cây.
Tôi rùng mình.
— Chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức! – Nat giục.
— Hãy đợi đã! – tôi bảo. Tôi chộp tay nó và kéo lại. – Lũ quái vật ấy hãy còn quá gần. Chúng sẽ nghe hoặc nhìn thấy chúng ta.
— Ái, hừ, em chẳng bó chân ở đây đâu. Em sẽ chạy cật lực. Em sẽ thoát ra khỏi đây.
— Tao sẽ chạy với mày, – Pat nhón chân lên. – Nhưng bọn mình chạy theo hướng nào đây? – nó hỏi.
— Chúng ta không thể chạy ngay bây giờ được, – tôi không tán thành.
— Chúng ta đã bị lạc. Chúng ta không tìm ra lối đi. Như thế chúng ta sẽ phải ngồi lại đây. Bố mẹ sẽ đến tìm. Chị cam đoan là thế đấy.
— Ngộ nhỡ bố mẹ không đến tìm? Và nếu họ cũng gặp lũ quái ấy thì sao? – Nat hỏi.
— Bố biết cách để sống ở trong rừng, – tôi khẳng định. – Còn chúng ta thì không biết.
Tôi mới là đứa thực sự không biết. Giá mà tôi đã học được những bài học trong đợt cắm trại lần ấy.
— Em cũng biết, – Pat khoác lác. – Em có thể tự mình xoay xở. – Phải không Nat? Ta đi thôi!
Thật là đồ chíp hôi. Pat thậm chí còn đần hơn cả lũ cây rừng.
Nhưng nó bướng bỉnh. Khi nó đã nảy ra ý định thì có trời mới ngăn nổi nó. Còn Nat thì luôn nghe theo nó. Cái đồ sinh đôi.
— Ginger, chị có đi hay không? – Pat hỏi.
— Mày thật khùng, – tôi bảo nó. – Chúng ta phải ở lại đây. Đấy là mệnh lệnh, rõ chưa?
Bố mẹ từng luôn nhắc nếu bị lạc thì chúng tôi cứ đứng nguyên tại chỗ.
— Nhưng bố mẹ chỉ có hai người – còn chúng ta có đến những ba, – Pat cãi. – Như thế ta phải đi tìm bố mẹ.
— Nhưng bố mẹ không phải là người đi lạc, – tôi quát.
— Em nghĩ chúng ta nên đi đi, – Pat lải nhải. – Chúng ta phải chuồn xa cái lũ quái vật ghê tởm này.
— Thôi được – tôi nói – Chúng ta đi đi. Ít nhất thì ba đứa cũng ở bên nhau.
Tôi vẫn nuôi ý nghĩ là chúng sai. Nhưng tôi không thể để chúng đi mà không có tôi. Ngộ nhỡ có điều gì khủng khiếp xảy ra với chúng?
Thêm nữa chính bản thân tôi lại không muốn ngồi lại cánh rừng ma quái này một mình.
Khi nhổm người bước theo chúng, tôi thoáng thấy con gì đó di chuyển trong đám cỏ cao.
— Chúng… chúng… đấy! – Nat lắp bắp. – Bọn chúng quay lại!
Tôi kinh hoàng nhìn vạt cỏ.
— Chạy! – Pat thét lên. Nó phóng nhanh qua vạt đất trống.
Một con sóc vụt ra khỏi đám cỏ.
— Pat, đợi đã! – Nat gào.
— Con sóc ấy mà, – tôi hét.
Nó không nghe bọn tôi.
Nat và tôi lao theo sau Pat.
— Pat! Này, Pat ơi!
Tôi không nhìn thấy cái rễ cây vặn vẹo, to xù nhô lên khỏi mặt đất. Tôi vấp vào nó và ngã vật xuống đất. Tôi nằm đó, đau đớn.
Nat quì gối bên cạnh tôi. Nó nắm tay kéo tôi đứng dậy.
Tôi nhìn tới trước, Pat đã biến mất vào trong rừng. Tôi không thể thấy nó.
— Chúng ta phải chạy cho kịp nó, – tôi bảo Nat trong tiếng thở hổn hển. Tôi đứng thẳng dậy, phủi đầu gối.
Mặt đất lại rung chuyển.
— Ồ, không! – Nat rên rỉ.
Lũ quái vật đang quay trở lại.
Tôi nhìn quanh. Bốn con lớn nhô lưng lên rừng cây. Tôi đếm được bốn con phía sau. Ba con bên trái và năm con bên phải.
Tôi không đếm nữa.
Chúng quá nhiều.
Một con to lớn gầm gừ rồi huơ cái chân đầy lông lá trong không gian. Nó chỉ vào bọn tôi. Những con khác lầm rầm rồi thốt lên những thanh âm tỏ vẻ rất kích động.
— Chúng bắt được ta rồi, – tôi nức nở.
— Ginger… – Nat thầm thì. Mắt nó mở tròn xoe kinh hoàng. Tôi nắm tay nó và giữ chặt.
Bọn quái vật tiến gần hơn, dàn thành vòng tròn xung quanh.
Giờ thì chẳng còn lối thoát.
— Bọn ta bị tóm rồi, – tôi khẽ nói.
Bọn quái vật bắt đầu rống.