Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
3.
Sang Trọng Làm Người Laltain, Nghèo Hèn Làm Người Mombatti
R
ác rưởi ngập trong ngôi nhà Ayemenem như một đội quân thời Trung cổ tiến đánh thành trì quân thù. Rác kết lại trong từng kẽ hở, bám trên từng tấm ván cửa sổ.
Lũ ruồi nhép vo ve trong các ấm trà. Những con côn trùng chết nằm trong các bình hoa trống rỗng.
Sàn nhà nhớp nháp. Những bức tường mầu trắng đã trở thành mầu xám loang lổ. Những bản lề và quả đấm cửa bằng đồng thau đã mờ xỉn và chạm vào thật nhầy nhụa. Các bồn rửa không được thông tắc. Một lớp nhờn phủ kín các bóng đèn. Thứ duy nhất sáng sủa là những con gián to tướng chạy lung tung khắp nơi giống những cái bánh kẹp đánh vecni trong một bộ phim.
Đã từ lâu lắm rồi, Baby Kochamma không còn chú ý đến mọi vật. Người chú ý đến tất cả là Kochu Maria cũng không còn chăm sóc nữa.
Baby Kochamma dựa người trên chiếc ghế dài, ăn lạc làm những mảnh vỏ lọt vào khe lớp vải bọc đệm đã cũ nát.
Trong lúc xem tivi, cả bà chủ lẫn người hầu đều quờ quạng bốc lạc trong bát. Kochu Maria quăng lạc vào miệng. Baby Kochamma đưa chúng vào miệng, đúng kiểu đoan trang.
Trong bộ phim Bài hát hay nhất của Donahue, khán giả trong xưởng phim đang xem trích đoạn một ca sĩ da đen hát bài Phía trên cầu vồng trong một ga xe điện ngầm. Anh ta hát rất chân thành, như thể thực sự tin vào những lời trong bài hát. Baby Kochamma hát theo anh ta, giọng bà nhỏ và láy rền, quánh lại vì lạc. Bà mỉm cười vì những lời há thích trở lại với bà. Kochu Maria nhìn bà, tưởng chừng bà ta hóa điên, và vơ lấy phần lạc nhiều hơn. Người ca sĩ ngửa đầu ra sau lúc hát những nốt cao, vòm miệng anh ta gợn sóng, mầu hồng che kín màn hình. Anh ta ăn mặc tả tơi như một ngôi sao nhạc rốc, nhưng những chiếc răng khuyết và nước da tái nhợt ốm yếu nói lên một cách hùng hồn về cuộc sống thiếu thốn và tuyệt vọng của anh ta. Anh ta ngừng hát mỗi khi có tầu đến hoặc đi, mà việc đó xẩy ra luôn.
Lúc đèn trong xưởng bật sáng, đích thân Donahue giới thiệu người ca sĩ và theo sự sắp xếp trước, anh ta bắt đầu bài hát đúng chỗ phải ngừng lại vì có tầu, hát hay vô cùng, và thành công thật cảm động vì bài hát dưới ga xe điện ngầm.
Lần tiếp đó, người ca sĩ ngừng lại giữa bài khi Phil Donahue quàng tay ôm anh ta và nói:
- Cảm ơn. Rất cảm ơn.
Được Phil Donahue ngắt lời khác hẳn khi bị tiếng xe điện chạy ầm ầm ngắt quãng. Thật là thú vị. Một điều vinh dự.
Khán giả xưởng phim vỗ tay và động lòng trắc ẩn.
Người ca sĩ đỏ bừng mặt vì Niềm Hạnh phúc của Thời Huy hoàng, cái thời hiếm hoi mới mua được vé hàng cuối. Anh ta nói rằng được hát trong buổi diễn của Donahue là giấc mơ của anh ta, và không ý thức được anh ta đã bị bóc lột quá nhiều.
Có những giấc mơ lớn và những giấc mơ nhỏ.
- Sang trọng làm sahib Laltain, nghèo hèn làm người Mombatti - Trong một buổi đi chơi ngoài trời của trường Estha, (những chuyến đi năm nào cũng có), một ông phu già người Bihari gặp cậu ở sân ga đã nói như thế về những giấc mơ.
Người giầu mơ Đèn lồng. Người nghèo mơ ngọn sáp.
Ông ta quên nói Người quyền thế ánh sáng đèn pha. Người thấp kém là Ga xe điện ngầm.
Các Ông chủ mặc cả với ông lúc ông lê bước đằng sau với những người khuân vác hành lý, đôi chân ông vòng kiềng làm các cậu học sinh nhại lại dáng đi của ông. Chúng thường gọi ông là Bóng chui lọt.
Chứng giãn tĩnh mạch của những người nghèo nhất, ông quên bẵng nói đến chuyện đó, ông đang lảo đảo vì bị mất đến gần nửa số tiền ông đề nghị và chỉ được một phần mười cái ông đáng được hưởng.
Bên ngoài, mưa đã tạnh. Bầu trời xám xịt vón lại những đám mây tản ra thành từng mảng, giống như một tấm nệm nhồi vụng.
Esthapen xuất hiện trên cửa bếp, ướt sũng (và khôn ngoan hơn thực). Lớp cỏ dài lấp lánh phía sau anh. Một chú cún con đứng trên bậc, cạnh anh. Những giọt nước mưa trượt từ đáy ống máng cong queo, han rỉ lên mái nhà, trông như những hạt trên bàn tính sáng bóng.
Baby Kochamma rời mắt khỏi tivi.
- Anh cháu về đây này! - bà ta tuyên bố với Rahel, chẳng buồn hạ thấp giọng - Bây giờ thì nhìn đi. Nó sẽ chẳng nói gì đâu. Nó sẽ đi thẳng vào phòng riêng. Nhìn mà xem!
Chú cún con được dịp, định tiến vào. Kochun Maria lấy ngón tay đẩy mạnh cửa lại:
- Ra! Ra! Poda Patli!
Chú cún con biết thân đành bỏ ra ngoài. Có vẻ như nó rất quen với cảnh này.
- Nhìn xem! - Baby Kochamma nói. Bà có vẻ kích động - Nó sẽ vào thẳng phòng nó rồit rũ quần áo. Nó sạch quá mà… nó sẽ chẳng nói lấy một lời.
Bà có cử chỉ như một người gác vườn cấm, chỉ ra một con thú trên cỏ. Hãnh diện vì khả năng đoán trước đươc cử động của nó. Sự hiểu biết hợm hĩnh là thói quen và thiên hướng của bà.
Tóc Estha bết xuống thành từng đám, giống như những cánh hoa rũ xuống. Qua đám tóc, mảnh da đầu sáng bóng lên. Những dòng nước chảy xuống mặt và cổ anh. Anh đi thẳng vào phòng riêng.
Trên đầu Baby Kochamma như xuất hiên một vòng hào quang hả hê.
- Thấy chưa? - Bà nói.
Kochu Maria lợi dụng cơ hội bấm sang kênh khác và xem một mẩu phim Những con người ưu tú.
Rahel theo Estha vào phòng. Phòng của Ammu. Đã có thời như thế.
Căn phòng gìn giữ mọi điều bí mật của anh. Nó chẳng tiết lộ điều gì. Không hề có cảnh lộn xộn của khăn trải giường nhầu nát, giầy dép đá văng đi tứ tung, hoặc khăn mặt ướt vắt trên lưng ghế. Hay một cuốn sách đọc dở dang. Nó giống như một phòng trong bệnh viện, sau khi nữ y tá đã dọn dẹp. Sàn nhà sạch bong, tường trắng tinh. Tủ áo đóng chặt. Giầy xếp gọn gàng. Thùng rác sạch trơn.
Sự sạch sẽ trong phòng là dấu hiệu tốt lành duy nhất tỏ rõ ý thức tự giác của Estha. Nó là một giả định mờ nhạt, độc nhất rằng có lẽ Estha có một Ý đồ về Cuộc sống. Chỉ có điều anh không hề sẵn lòng rỉ tai người nào mà thôi. Trên tường cạnh cửa sổ, một cái bàn là đặt trên giá. Một chồng quần áo nhầu gấp lại, đang đợi là.
Sự im lặng lơ lửng trong không khí giống như một sự hoài phí bí ẩn.
Những bóng ma khủng khiếp của những thứ đồ chơi không - thể - quênom lại trên các cánh của chiếc quạt trần. Một cái sung cao su. Một con Koala Qantas (cô Mitten cho), cặp mắt đã long. Một con ngỗng có thể bơm phồng lên (đã cháy vì điếu thuốc lá của viên cảnh sát). Hai cái bút bi, trong có những chiếc xe buýt London mầu đỏ và các góc phố chạy lên chạy xuống.
Estha vặn vòi, nước chảy vào một cái xô nhựa. Anh cởi quần áo trong phòng tắm mờ mờ. Anh lột cái quần jean ướt sũng ra. Cứng đờ. Mầu xanh sẫm. Rất khó cởi. Anh kéo tuột chiếc sơ mi cộc tay mầu dâu qua đầu, anh mịn màng, mảnh dẻ, bắp thịt lẳn. Anh không nghe thấy tiếng em gái bên cửa.
Rahel ngắm cái bụng anh thót lại, lồng ngực phồng lên khi chiếc áo sơ mi ướt tuột khỏi đầu, để lộ làn da ướt mầu mật ong. Bộ mặt anh, cái cổ và yết hầu trên cổ thẫm mầu hơn những chỗ khác trên người. Cánh tay Estha hằn lên hai mầu rõ rệt. Nơi tay áo che phủ, mầu nhạt hơn. Một người đàn ông da nâu sẫm trong bộ quần áo mầu mật ong. Mầu sôcôla pha lẫn mầu cà phê. Gò má cao và cặp mắt sục sạo. Một ngư dân trong một phòng tắm lát gạch men trắng, với bao điều bí mật của biển khơi trong mắt.
Anh có trông thấy cô không? Anh có điên dại thực không? Anh có biết cô ở đó không?
Họ chưa bao giờ ngượng ngập vì thân thể nhau, nhưng họ chưa bao giờ đủ lớn cùng nhau để hiểu ngượng ngùng là gì.
Lúc này họ là thế. Họ đủ lớn rồi.
Già dặn.
Tuổi có thể chết được rồi.
Cái chữ già dặn ấy nghe thật buồn cười, Rahel ngẫm nghĩ, và cô tự nhủ: Già dặn.
Rahel đứng bên cửa buồng tắm. Hông cô hẹp (“Bảo cô ấy cần phải mổ lấy con ra!”, một bác sĩ sản khoa say rượu đã nói với chồng cô lúc họ đang đợi đổ xăng tại một trạm xăng dầu). Một con thạch sùng trên chiếc bản đồ in trên chiếc áo sơ mi ngắn tay phai mầu của cô. Mớ tóc dài, ngang ngược của cô, lấp lánh mầu thuốc nhuộm đỏ thẫm, thả xuống tấm lưng nhỏ nhắn. Viên kim cương trên lỗ mũi cô ngời sáng. Thỉnh thoảng cô mới đeo. Còn thỉnh thoảng không đeo. Một chiếc lắc mỏng bằng vàng, chạm hình đầu rắn, lấp lánh như một còng ánh sáng mầu da cam quanh cổ tay cô. Những con rắn mảnh dẻ thì thầm với nhau, đầu ghé đầu. Đánh ra từ chiếc nhẫn cưới của mẹ. Nó tuột xuống, làm cánh tay gầy, xương xẩu của cô trở nên mềm mại.
Mới nhìn thoáng, trông cô có vẻ giống mẹ như lột. Đôi gò má cáo. Lúm đồng tiền xoáy sâu khi cô mỉm cười. Nhưng cô cao hơn, rắn rỏi hơn, sắc sảo hơn, góc cạnh hơn Ammu. Có lẽ người nào thích vẻ tròn trặn, mềm mại của phụ nữ sẽ thấy cô kém đáng yêu. Chỉ có cặp mắt là đẹp mê hồn, không ai chối cãi được. To. Sáng rực. Nhấn chìm người khác, như Larry McCaslin đã nói khi khám phá ra giá trị của nó.
Rahel tìm những nét của mình trên tấm thân trần truồng của người anh. Trong hình dáng đôi đầu gối. Vòng cung của mu bàn chân. Độ dốc của đôi vai. Góc gập của khuỷu tay. Kiểu móng chân lộ ra ngoài. Đường hõm từng bên của cặp mông căng, tuyệt đẹp. Trong căng. Mông của đàn ông không bao giờ lớn lên. Giống như cặp sách học trò, nó gợi ngay đến những ký ức tuổi thơ. Hai nốt tiêm chủng trên cánh tay Estha lóe sáng như những đồng xu. Nốt tiêm chủng của Rahel trên bắp đùi.
Ammu thường nói bọn con gái bao giờ cũng tiêm chủng trên đùi.
Rahel ngắm Estha với vẻ tò mò của một người mẹ ngắm đứa con ướt át. Một cô em gái ngắm anh trai. Một người đàn bà ngắm đàn ông. Một người em ngắm người anh sinh đôi.
Cô vội chạy vù ra ngay.
Anh là một người lạ trần truồng, bắt gặp trong một dịp tình cờ. Anh là người cô đã biết trước khi Cuộc sống bắt đầu. Là người đã một lần đưa cô chui qua cửa mình đáng yêu của người mẹ.
Cả hai điều ấy đều không sao chịu nổi trong tình cảnh trái ngược của họ. Trong trạng thái đối nghịch không sao dung hòa nổi của họ.
Một giọt nước mưa lấp lánh nới dái tai Estha. Nó dầy, trắng bạc trong ánh sáng, g một giọt thủy ngân nặng trĩu. Cô tiến đến. Chạm vào nó. Gạt nó đi.
Estha không nhìn cô. Anh ẩn sâu trong sự im lìm xa vời. Cứ như thân thể Anh có một sức mạnh dìm những cảm xúc vào bên trong, xa hẳn bề mặt của làn da, vùi vào một nơi sâu kín không sao với tới được.
Lặng lẽ chun nếp váy và thả xuống, giống như Mụ nhện leo trên tường phòng tắm mà giăng tơ.
Estha cho quần áo ướt cuả anh vào xô và bắt đầu giặt bằng miếng xà phòng mầu xanh nhạt, bở tơi.