Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3968 / 7
Cập nhật: 2015-09-14 01:54:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ẫy tay với nhỏ bạn thân nhất của mình là Hạ My, Trúc Giang nở nụ cười tươi rói và lạng xe một đường thật lả lướt để rẽ về hướng nhà mình, miệng nói lớn:
- Bye nha My, chiều gặp…
Lời chào chưa dứt, cú lạng xe của Trúc Giang chưa tròn thì một sự va đập mạnh đã làm cô ngã nhào xuống đường khiến cô thất kinh hồn vía.
Hạ My cũng hết hồn vì sự việc bất ngờ này nên thay vì chạy thẳng về để về nhà, cô vội quay xe phóng lại bên Trúc Giang và rối rít hỏi:
- Mày có sao không Giang?
- Đỡ tao dậy coi.
Vừa cố gắng ngồi lên mà không được vì bị chiếc xe đè lên chân, Trúc Giang nhăn nhó nói với bạn. Tuy đang hoảng vía vì tai nạn bất ngờ nhưng Trúc Giang cũng nhận ra được rẳng mình đang nằm dài trên đường trong một tư thế thật khó coi.
Đá vội chiếc chống xe Hạ My cúi xuống nhấc chiếc xe của Trúc Giang lên. Thoát khỏi chiếc xe nặng nề, Trúc Giang cố gượng ngồi lên. Còn đang lúng túng chống tay thì hai cánh tay mạn mẽ của một người nào đó đã nâng cô dậy.
Nương theo đà tay đó, Trúc Giang đã đứng lên được. Chưa kịp kiểm tra coi mình bị thương chỗ nào thì cô đã ngạc nhiên hết cỡ khi nhận ra kẻ đứng trước mặt mình là ai, Trúc Giang sầm mặt xuống cáu kỉnh:
- Lại cũng là anh à?
- Tôi hay ai cũng được, chuyện đó tính sau. Còn bây giờ em làm ơn kiểm tra xem mình bị thương ở chỗ nào đi.
Lập Duy, phải người vừa đụng vào Trúc Giang lại cũng đúng là Lập Duỵ Anh xua tay như không nghe câu nói của Trúc Giang và tỏ sự quan tâm của mình đối với cô.
Không hiểu là không nghe hay cố tình lờ đi thiện ý của Lập Duy, Trúc Giang vẫn không làm theo lời anh. Cô hằn học la lên:
- Tôi đâu có mắc nợ mắc nần gì anh đâu mà anh cứ theo ám tôi hoài vậy?
Trước thái độ trẻ con của Trúc Giang, Lập Duy chỉ thấy buồn cười chứ không thấy giận. Anh chỉ nhẹ nhàng nhắc lại:
- Chuyện gì cũng từ từ rồi nói. Điều quan trọng cần làm ngay bây giờ là em coi có bị thương ở chỗ nào không?
Hạ My cũng đã bình tĩnh lại ngay cô níu tay bạn:
- Anh ấy nói phải đó Giang, mày coi lại mày bị thương ở đâu.
Nghe lời bạn, Trúc Giang nhìn xuống. Toàn thân cô nãy giờ ê ẩm vì bị dập mạnh xuống đường khiến cô có cảm tưởng chỗ nào mình cũng bị thương.
Nhưng khi kiểm tra kỹ lại, Trúc Giang mới biết là không phải như thế. Mãi đến khi nhìn xuống chân phải. Một giòng máu đỏ tươi đang ri rỉ thấm ra lớp vải quần màu xanh nhạt nơi bắp chân lại khiến cô hoảng hốt kêu lên:
- Chết tao rồi My ơi!
- Sao, sao rồi?
- Mày bị thương ở chỗ nào?
Cả Hạ My và Lập Duy cùng bật lên câu hỏi và hai cái đầu cùng cúi xuống một lượt.
Hạ My nhanh nhẩu nói:
- Mày kéo ống quần lên coi vết thương làm sao, Trúc Giang!
Trúc Giang không nói gì thêm, cô làm theo lời Hạ My ngaỵ Nhưng ống quần jean bó khá chật khiến cô không thể nào kéo lên được. Đã thế, lớp vải jean dày cộm cọ sát vào khiến vết thương lại nhói đau và máu lại chảy ra nhiều hơn.
Hoảng quá, Trúc Giang vụt ngồi thụp xuống. Cô ôm chặt ống chân la lên:
- Đau quá nè, trời ơi!
Hành động bất ngờ của Trúc Giang khiiến cho Lập Duy cũng hốt hoảng theo. Với phản xạ tự nhiên, anh cũng ngồi xuống theo Trúc Giang và vòng tay ôm lấy vai cô, miệng rối rít hỏi:
- Sao, làm sao, đưa anh coi nào!
Trúc Giang vùng vằng hất tay Lập Duy ra khỏi vai mình, cô òa lên khóc:
- Còn hỏi nữa hở? Què chân tôi rồi.
Đột nhiên Lập Duy nổi cộc, anh gằn giọng:
- Đi đứng như cô thì què chân cũng còn là nhẹ đó. Con gái đạp xe mà cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy, không nhìn không ngó gì hết, chưa chết là may đó.
Câu nói độc địa của Lập Duy có tác dụng ngay lập tức, Trúc Giang đứng phắt dậy. Mặc kệ cái chân đau vẫn tiếp tục rỉ máu, cô quét nước mắt rồi chỉ thẳng vào mặt Lập Duy, miệng cứ lắp bắp vì quá tức giận:
- Ông … ông …
Hạ My cũng bất bình trước câu nói của Lập Duy, cô cũng đứng lên, vòng tay ôm vai ban khuyên:
- Bình tĩnh nào Giang, từ từ rồi giải quyết.
Quay sang Lập Duy, cô cau mặt:
- Có cần anh phải ăn nói độc địa như vậy không? Thật là bất nhân mà.
Câu mắng mỏ của Hạ My không làm Lập Duy nao núng. Anh hài lòng vì câu nói cố tình tỏ ra độc ác của mình đã có hiệu quả, Trúc Giang đã không ăn vạ nữa. Cô đã đứng ngay lên được chứng tỏ vết thương của cô không mấy trầm trọng, chắc chắn là chỉ bị cắt đứt lớp da bên ngoài chứ không ảnh hưởng gì đến xương.
Yên tâm được phần nào, Lập Duy nháy mắt ra hiệu với Hạ My rồi tỉnh bơ trả lời:
- Nhưng mà cô nhìn xem, cô ấy có sao đâu mà làm thấy ghê, cứ tưởng cô ấy chết đến nơi vậy đó. Đúng là nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Nào tôi có muốn đụng vào cô tiểu thư này cho rắc rối đâu, nhưng chuyện không muốn xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giờ có muốn bắt đền thì nói, tôi sẽ đáp ứng chứ còn cứ vu vạ như vậy ai biết đường đâu mà lần.
Trúc Giang trừng mắt nhìn Lập Duỵ Cái tên đàn ông dễ ghét thật, đã gây ra tai nạn cho mình rồi mà mặt mũi cứ nhơn nhơn ra như chuyện không có liên quan gì đến hắn ta vậy. Đã thế, cứ mở miệng ra là lại nói toàn những lời xóc hông khiến cô tức muốn điên lên được.
Càng nghĩ càng tức, Trúc Giang ước gì cái con người đáng ghét kia lập tức biến mất khỏi tầm mắt cô thì lúc đó chắc cô mới hết xui xẻo được.
Nghĩ thầm trong đầu như thế, và Trúc Giang buột miệng nói ngay:
- Ông làm ơn biến ngay đi, cầu cho ông bị rớt xuống 18 tầng địa ngục mới đáng.
- Làm sao tôi biến bây giờ được, phải đợi tôi đền cái chân đau của cô đã chứ.
- Tôi cần gì ông đền, chỉ cần ông biến mất đi, đừng bao giờ xuất hiện để đem xui xẻo đến cho tôi là được rồi.
Trúc Giang hét lớn, Lập Duy đã hoàn toàn yên tâm khi mắt anh liếc nhìn xuống chân Trúc Giang thấy vết thương của cô đã thôi rịn máu ra. Vả lại cô bé còn đủ sức để hét to như thế kia thì chắc chắn là không sao rồi. Anh bèn gật đầu:
- Vậy thì tôi biến đây, nhưng cô bé nhớ về chăm sóc vết thương kẻo nhiễm trùng đấy nhé.
Nói xong, Lập Duy thản nhiên ngồi lên xe và nổ máy rồi phóng vụt đi. Hạ My vội vã gọi với theo:
- Nè, nè… anh kia… khoan đi đã! Rồi, trốn mất tiêu rồi! Trúc Giang à, sao mày không giữ hắn ta lại đòi bồi thường mà lại để cho hắn ta đi như vậy? Lỡ như vết thương của mày có biến chứng thì sao?
Trúc Giang giãy nảy:
- Biến chứng cái gì, mày nói gì mà ghê vậy? Hết hắn ta rồi tới mày trù ẻo, chắc hai người muốn tao bị cưa chân mới bằng lòng quá.
- Thì tao chỉ đề phòng cho mày thôi mà, không sao thì tốt rồi. Nhưng mà cái tên này dễ ghét quá, mày không níu áo hắn ta lại để bắt đền cho đã, thả cho hắn ta đi thiệt là uổng quá.
- Hắn ta là bạn với anh Hoài tao đó, làm khó dễ một hồi coi chừng hắn ta méc lại với anh ấy là có chuyện liền đó, mày chỉ xúi dại không à.
Trúc Giang làu bàu trong miệng nhưng cũng đủ để Hạ My nghe được khiến cô bé trợn tròn mắt nhìn bạn:
- Gì? Cái ông đó là bạn anh Hoài mày hả? Vậy thì cũng là chỗ quen biết rồi. Thế mà không nói chuyện tử tế được, hai người lại còn gây gổ thấy ghê.
- Tử tế sao được mà tử tế? Mày không thấy lão ta cãi ngang như cua hay sao? Tao mới đụng độ lão ta có hai lần, mà lần nào thì người bị hại cũng là tao.
Hạ My ngạc nhiên kêu lên:
- Cái gì? Còn lần nào nữa? Mà mày bị hại cái gì?
Trúc Giang lườm bạn:
- Lại nghĩ xiên nghĩ xéo gì đây? Là ý tao muốn nói lần trước lão ta cũng tông xe tao cái rầm, tới bây giờ chân tao vẫn còn mang thẹo đây nè chứ không phải như mày nghĩ đâu à nha.
- Thì tao đâu có biết, tại lúc nãy mày nói gì mà tối nghĩa quá, tao vốn chậm chạp mà, đâu có thông minh như mày đâu mà hiểu ngay được. Chứ còn bây giờ, mày giải thích rõ ràng như vậy là tao thông liền. Mà nè, bây giờ mày liệu có thể đi về được hay không để tao còn tìm cách.
Hạ My vừa cười cười vừa nghiêng đầu trêu bạn. Trúc Giang lại lườm bạn một cái nữa thật dài:
- Không đi được thì cũng phải rang mà lết về chứ chả lẽ ăn vạ Ở đây à?
- Mà có muốn ăn vạ cũng đâu được nữa, thằng cha mắc dịch đó trốn mất tiêu rồi còn đâu.
Hạ My khúc khích cười trêu bạn, Trúc Giang lầm bầm:
- My cười hoài sao giống mấy con đười ươi à. Nè, dựng dùm Giang cái xe để Giang leo lên chứ bộ cứ đứng đó mà cười mãi hay sao?
- Có chuyện nhờ cậy người ta mà cũng còn cằn nhằn được nữa.
Hạ My còn rang nói thêm một vài câu nữa rồi mới dựng chiếc xe đạp lên cho bạn. Trúc Giang bám vào yên xe, cô cúi xuống xem xét rồi thở phào nhẹ nhõm:
- May quá con ngựa sắt thân yêu của ta không hề hấn gì hết, vậy là được rồi.
- Cái chân bị thương máu me tùm lum kia thì không lo mà lại lo cho chiếc xe đạp thiệt là…
Hạ My lắc đầu với vẻ chê trách, Trúc Giang cười hì hì:
- Cái chân tao có đau thì rồi nó cũng phải lành chứ chẳng nhẽ dau mãi hay sao. Còn cái xe mà hư thì lại phải tốn tiền sửa chữa, bị la là cái chắc.
Hạ My trong mắt:
- Mày có nói quá không vậy Giang? Nhà mày cũng đâu đến nỗi nào, chẳng lẽ cái xe đạp hư phải sửa mà cũng khó khăn vậy hay sao?
Trúc Giang lắc đầu:
- Không phải là khó khăn, nhưng mà tao còn đang đi học, chưa làm ra tiền nên mỗi khi phải tốn hao những chuyện… không hợp lý như thế này chẳng hạn, mẹ tao hay cằn nhằn dù rằng cuối cùng cũng phải móc hầu bao ra thôi. Nhưng mà tao thì ngán phải nghe mẹ tao tụng lắm, tránh được chuyện nào hay chuyện đó.
Hạ My trề vành môi hồng:
- Thì cũng phải có lúc rủi ro chứ, điều quan trọng là mày không sao thì mừng rồi, chứ còn chuyện xe cộ chỉ là chuyện nhỏ đáng chi mà cằn nhằn. Tao nói thiệt mày đừng giận nghe Giang, tao thấy mẹ mày không công bằng chút nào hết. Chị Duyên của mày thì như tiểu thư kín cổng cao tường ấy, chuyện gì của chị ấy mẹ mày cũng làm ra vẻ quan trọng nhất trên đời, lại còn nâng niu chăm sóc tới mức tối đa nữa. Trong khi đó thì mày thiệt thòi đủ thứ, lại còn phải tự lo cho mình nữa.
- Mày nói gì mà lạ vậy Mỷ Mẹ tao làm sao mà không công bình. Cũng tại chị Duyên vốn yếu đuối nên mẹ tao chăm sóc hơn một chút. Còn tao thì cũng được quan tâm chứ mẹ tao có bỏ bê gì đâu. Cũng tại tính tao vốn nóng nảy lại cứng cỏi nên thích tự mình làm lấy mọi việc chứ bộ.
Thấy Trúc Giang cau mặt lại tỏ vẻ không bằng lòng, Hạ My vộ vã xua tay:
- Thôi, thôi! Chuyện gia đình mày tao không dám xen vào. Nhưng không hiểu sao tao cứ có cảm giác thế nào ấy, Giang ạ. Dường như trong con mắt mẹ mày chỉ có chị Duyên thôi, còn mày là kẻ thừa hay sao ấy?
Trúc Giang giận dỗi nhìn Hạ My:
- Đã nói là không xen vào chuyện gia đình của tao, sao lại còn phê bình lung tung gì đấy? Lỡ đến tai mẹ tao thì đừng có mà đến nhà tao nữa nhé.
- Thôi, thôi, đừng có dọa tao nữa. Bây giờ lên xe chưa nè, tao giữ xe cho.
Nguýt bạn một cái, Trúc Giang cố gắng leo lên yên xe. Chiếc chân đau lại bị lớp vải quần jean cọ sát khiến cô nhăn mặt.
Hạ My lo lắng hỏi:
- Bộ đau lắm hả Giang? Liệu mày có chạy xe được không? Hay là để tao kêu cyclo chở mày về nghe.
- Không sao đâu My, tao đi được mà. Thôi tao về nha.
Bậm môi cố nén cơn đau, Trúc Giang nhấn mạnh chân. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trong cái nhìn theo đầy băn khoan của Hạ My.
Cố gắng lắm, Trúc Giang mới chạy về được tới nhà. Vết thương ở bắp chân giờ đây cứ nhói đau theo mỗi cử động. Cũng may là đoạn đường không xa lắm và cánh cổng nhà cô đã được ai mở sẵn nên cô không phải xuống xe nhấn chuông.
Chạy thẳng vào sân, Trúc Giang dừng lại trước thềm và chống chân xuống đất. Cử chỉ này làm cho Trúc Giang thấy chân đau điếng, không kịp suy nghĩ, cô vội vã rút chân lên. Chính hành động này làm cho cô không còn giữ thăng bằng được nữa, khiến chiếc xe chao nghiêng và Trúc Giang không gượng lại được, cô té nhào xuống đất.
Giữa lúc Trúc Giang còn đang choáng váng vì đầu bị đập xuống nền gạch đau điếng thì một người nào đó trong nhà đã lao vọt ra trong tiếng la lên của ai đó, và nhanh nhẹn xốc Trúc Giang lên. Không để cô kịp phản ứng, hai cánh tay mạnh mẽ đã ôm gọn cô lên và đi thẳng vào trong nhà.
Đặt Trúc Giang vào chiếc ghế nệm êm ái trong phòng khách, một gương mặt kề sát mặt cô và một giọng nói ấm áp cất lên bên tai cô:
- Cô bé có đau lắm không?
Âm thanh quen thuộc khiến Trúc Giang nhìn lên. Lại cũng là con người đáng ghét đã mấy lần làm cho cô bị thương.
Xụ mặt xuống, Trúc Giang không thèm trả lời. Cô đưa mắt nhìn quanh và nhận ra trong phòng ngoài Lập Duy ra còn có mặt bà Trúc, Hoài, và Trúc Duyên. Hèn chi nãy giờ cô cứ nghe có tiếng lao xao.
Vẫn cứ ngồi yên trong ghế, Trúc Duyên lên tiếng nối tiếp theo câu nói của Lập Duy:
- Trời ơi, Giang ơi! Em phải đi đứng cho cẩn thận chứ.
Trúc Giang chưa kịp nói gì thì bà Trúc đã lại lên tiếng:
- Con có sao không hở Giang? Tại sao mà lại bị ngã? Con có bị bệnh gì không?
Một loạt câu hỏi được buông ra khiến Trúc Giang luống cuống không biết trả lời câu hỏi nào trước. Cuối cùng cô cũng trả lời đại một câu không ăn nhập gì với những câu hỏi của mẹ:
- Con bị đụng xe!
- Sao? Đụng xe à? Có nặng không?
Bà Trúc hốt hoảng hỏi dồn. Trúc Duyên chen vào:
- Lại mấy thằng phóng xe bạt mạng trên đường chứ gì? Chị đã nói với em rồi, gặp mấy thằng đó thì hoặc là em tìm đường khác để đi, hoặc là em dừng lại, đứng nép vào sát lề đường, đợi cho bọn chúng chạy hết rồi hãy đi tiếp. Em mà nghe lời chị thì đâu có sao.
Câu dạy khôn dài dòng của Trúc Giang làm Trúc Giang cười thầm trong bụng. Nhất là khi nhìn lại, thấy Lập Duy đang ngồi cạnh chị, cô lại muốn cười to lên. Chiếu thẳng ánh mắt vào Lập Duy, Trúc Giang thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Bắt gặp cái nhìn của cô, anh vẫn không nao núng thay đổi hướng nhìn. Trong đôi mắt sáng quắc kia, Trúc Giang thấy dường như đang lấp lánh một tia nhìn diễu cợt. Trúc Giang lại thấy tức thầm trong bụng. Hừ! Chắc là anh ta đang đắc thắng đây. Chắc là anh ta tin rằng trong mắt mọi người, anh ta luôn là người hoàn hảo nên đâu ai có thể ngờ,anh ta chính là mấy thằng phóng xe bạt mạng đó.
Bất giác, Trúc Giang buông lơi một câu:
- Mấy thằng phóng xe bạt mạng nào đó đụng em thì em không biết, nhưng chắc chắn là ở đây có một người biết rất rõ đó.
- Ai? Ở nhà có ai đi theo em đâu mà biết?
Trúc Duyên nóng nảy hỏi ngay, cô không có sự nhanh nhạy để thấy được ý tứ trong câu nói của Trúc Giang. Nhưng Hoài đang ngồi im lặng nãy giờ thì hiểu ngaỵ Nhìn theo ánh mắt của em gái và nghe cách nói lấp lửng của cô, anh biết ngay là cô muốn nói tới ai rồi.
Khẽ nhíu mày, Hoài nhìn bạn ngập ngừng:
- Chẳng lẽ …
Hoài bỏ lửng câu nói, anh ngại làm mất mặt Lập Duy, nhất là khi đang có mặt Trúc Duyên. Nhưng Lập Duy đã thẳng thắn gật đầu:
- Đúng, lúc nãy tôi đã đụng vào Trúc Giang nhưng không phải tôi cố tình đâu.
- Vậy thì tại sao?
Trúc Duyên lại buột miệng hỏi. Nhưng khi câu nói được thốt ra rồi, cô mới thấy mình ngu ngốc. Câu hỏi của cô dễ làm mất lòng Lập Duy biết bao.
Nhìn Lập Duy, Trúc Giang lại thấy ghét. Cái mặt hắn ta cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Hừ, chắc hắn ta đã thu phục được tình cảm của cả nhà rồi nên mới dương dương tự đắc như vậy. Hèn chi mà cả mẹ lẫn anh Hoài đều làm thinh trước lời thú nhận của hắn tạ Thử là một người khác coi, chắc chắn là nãy giờ họ sẽ không yên với mẹ và anh mình rồi.
Trong những người dành tình cảm cho hắn ta, anh Hoài thì Trúc Giang không kể, vì hắn ta là bạn thân của anh ấy mà, mặc dù Trúc Giang không biết hai người họ thân nhau từ lúc nào, vì từ trước tới nay, hắn ta chỉ mới xuất hiện ở nhà cô có hai lần. Nhưng còn mẹ, chắc hẳn mẹ quý hắn ta vì chị Trúc Duyên rồi. Cái gì mà chị Duyên yêu quí thì mẹ cũng yêu quí, cái gì mà chị Duyên ghét thì mẹ cũng chẳng thương, hệt như mẹ là cái bóng của chị ấy vậy. Điều này Trúc Giang chỉ dám nghĩ thầm trong bụng thôi chứ nào dám nói ra, nếu mẹ mà biết, chắc chắn cô sẽ bị dũa một trận te tua.
Nhìn chị Duyên đang yểu điệu ngồi cạnh Lập Duy, Trúc Giang thấy ghét. Hắn ta là cái thớ gì mà chị ấy phải làm duyên làm dáng thế nhỉ? Bạn của chị Duyên có nhiều anh còn phong độ hơn hắn ta gấp mấy lần, chị Duyên còn không ưng. Vậy mà tên này, chẳng có vẻ gì đặc biệt thế mà chị Duyên lại có vẻ kết hắn ta, đúng là chuyện không thể nào ngờ được.
Đã biết là mẹ và chị Duyên rất quý Lập Duy, có nghĩa là nếu như đụng tới hắn ta bây giờ thì cũng đồng nghĩa với việc chọc giận hai người đó. Vậy mà không hiểu tại sao, con ma đố kỵ trong lòng Trúc Giang cũng không chịu nằm im mà cứ vọt ra khỏi miệng:
- Có ai gây tai nạn cho người khác mà lại nhận là mình cố ý bao giờ đâu?
Câu nói lửng lơ của Trúc Giang làm mọ người ngớ ra. Để rồi khi cơn ngạc nhiên qua đi, Trúc Duyên là người đầu tiên lên tiếng phản đối:
- Em nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh Duy cố tình đụng xe vào em hay sao?
Bà Trúc cũng lên tiếng phụ họa với Trúc Duyên:
- Con nói nhăng nói cuội gì đó út Giang? Anh Duy lớn rồi, không phải bạn bè đồng trang đồng lứa với con đâu mà muốn đùa muốn giỡn thế nào cũng được đâu đấy nhé! Thiệt, cưng chiều con riết rồi con hư quá đi Giang à.
Bị mẹ mắng cho một hơi trước mặt mọi người, nhất là khi có "cái gương mặt câng câng dễ ghét của con người không thể thương được" - Trúc Giang thầm nhủ trong lòng như thế - Trúc Giang tức lắm. À, thì ra mẹ và chị Trúc Duyên cũng đã tỏ thái độ rồi đây. Trong lòng hai người giờ đây, chắc chắn là tình thương yêu dành cho cô đã bị hắn ta chiếm mất hết rồi. Càng lúc, Trúc Giang càng thêm căm ghét Lập Duy, nếu như có quyền, cô sẽ chẳng ngại gì mà không đuổi hắn ta ra khỏi nhà.
Nhưng mà giờ đây, Trúc Giang biết là mình phải dấu kín cái ác cảm đó. Bởi vì nếu cô nói ra, chắc chắn cô sẽ nhận được hậu quả ngay lập tức. Mà Trúc Giang thì chẳng dại gì đưa đầu ra để bị mắng mỏ.
Nghĩ thế, Trúc Giang quay sang bà Trúc phân trần:
- Mẹ à, nào con có nói cái gì quá đáng đâu. Mẹ có thấy không, lần nào xảy ra chuyện, con cũng là người chịu thiệt thòi hết mà. Như lần này cũng vậy, mẹ thấy không, con bị thương máu me tùm lum đây nè.
- Thì cũng tại em không nên than, nào phải anh Duy muốn đụng vào em đâu. Nếu như mà em đi đứng đàng hoàng thì có đâu xảy ra chuỵen. Bây giờ chẳng những em bị thương mà còn mất công anh Duy phải áy náy.
Trúc Giang trợn trong mắt nhìn chị, cô như không tin những lời nói vô tình cô vừa nghe được lại được thốt ra từ bờ môi xinh xắn của người con gái dịu dàng như chị Trúc Duyên. Tại sao lại như thế? Chị Duyên là chị ruột của cô cơ mà, tại sao lại vì cái gã đàn ông xa lạ đó mà buộc tội cô, mà quên đi tình cảm ruột thịt.
Mà tại sao chị Duyên lại như thế nhỉ? Rõ ràng cô không có lỗi mà. Chị ấy có muốn bênh vực hắn ta thì cứ việc bênh vực nhưng tại sao lại quên đi tình nghĩa chị em và buộc tội cô một cách vô lý như thế?
Càng nghĩ Trúc Giang càng tức. Không kịp suy nghĩ gì thêm, cô nói một cách gay gắt:
- En nhớ hồi nãy chị nói khác mà, chứ đâu phải như vậy. Nếu người đụng vào em không phải hắn ta mà là một người nào đó thì chị có nói thế không? Chị chỉ bện vực một cách vô lý, không chịu suy nghĩ gì hết. Có kẻ nào giết người mà nhận mình là thủ phạm bao giờ?
- Em ăn nói như vậy đó hả? Càng lúc em càng hỗn láo mà. Mau xin lỗi anh Duy đi!
Trúc Duyên giận đến nỗi mặt mũi đỏ gay, cô hét lên như điên cuồng, cánh tay chỉ thẳng vào mặt Trúc Giang cứ run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên Trúc Giang dám cãi lại cô nặng nề như vậy, mà lại còn cãi trước mặt Lập Duy nữa chứ, thử hỏi làm sao mà cô chịu được.
Trúc Giang cũng không kém, cô tỏ ra đanh đá:
- Tại sao em phải xin lỗi, điều đó phải làm ngược lại mới đúng. Chị đừng có bênh vực người ta một cách vô lý như vậy.
Tay Trúc Duyên lại chỉ thẳng vào mặt Trúc Giang, cô lắp bắp:
- Mày … mày…
Trúc Giang cũng không chịu kém, cô cũng nhìn trả lại Trúc Duyên, nhưng thỉnh thoảng cô lại ném cho Lập Duy một cái nhìn giận dữ.
Thấy tình hình căng thẳng quá, Lập Duy vội lên tiếng:
- Đúng rồi, người phải xin lỗi phải là tôi, bởi vì tôi đụng vào Trúc Giang mà. Trúc Giang à, tôi thành thật xin lỗi cô.
Đang cơn giận, Trúc Giang cũng không còn phân biệt được đâu là phải, đâu là trái nữa, cô liếc Lập Duy bằng tia nhìn sắc lẻm:
- Không cần ông phải xin lỗi tôi, chỉ cần ông tránh xa con đường tôi đi, đừng bao giờ gây phiền phức cho tôi là được rồi.
Đến nước này thì ngay cả một người điềm đạm và công bằng như Hoài cũng không nhịn được nữa, anh quát lên:
- Trúc Giang! Em ăn nói như vậy đó hả? Có tin là anh đánh em không?
Lập Duy vội vã lên tiếng:
- Đừng mà Hoài, cũng tại tôi không cẩn thận nên làm cho Trúc Giang bị thương. Chắc là vết thương đau lắm nên cô ấy mới khó chịu thôi mà. Đừng có mắng cô ấy nữa.
- Đau thì sao chứ? Có đau một chút rồi thì cũng hết, đâu phải viện lý do đó rồi muốn nói năng bừa bãi ra sao cũng được à? Con nhỏ này chiều riết rồi hư nết, không còn biết kiêng nể gì ai cả.
Trúc Duyên cũng lên tiếng buộc tội em gái. Trúc Giang tức quá, cả nhà ai cũng xúm vào mắng mỏ cô, ngay cả anh Hoài, từ trước tới nay, lúc nào cũng cưng cô nhất nhà, vậy mà bây giờ anh cũng lên tiếng quát tháo cô rồi, thử hỏi có tủi thân không cơ chứ:
- Cả nhà ai cũng bênh người lạ mà mắng con, con ghét hết mọi người.
Đứng vụt dậy, Trúc Giang hét lên mấy câu oán trách và òa lên khóc. Rồi mặc kệ cái chân đang sưng tấy lên, cô khập khiễng phóng nhanh lên lầu, để lại tiếng khóc tức tưởi sau lưng. Trúc Giang không hề biết rằng, tiếng khóc và gương mặt nhạt nhòa nước mắt của cô đã làm cho một người thoáng ngẩn ngơ, và trái tim từ lâu vốn lạnh băng của hắn ta hôm nay bỗng đập lỗi một nhịp, bồi hồi.
Ngại Lập Duy giận, bà Trúc giả lả:
- Cậu Duy đừng buồn nhé, tính con bé vẫn vô ý vô tứ như thế, nhưng nó không cố tình đâu. Để mai nó bình tĩnh lại rồi tôi sẽ giải thích cho nó hiểu lỗi lầm của nó.
- Mẹ thì cứ hay bênh vực nó, năm nay nó cũng ngoài hai mươi rồi chứ còn bé bỏng gì nữa, sắp tôt nghiệp đại học đến nơi rồi mà cứ ăn nói bừa bãi, không biết kiêng nể ai hết. Anh Duy đừng có để bụng nha, để rồi Duyên nói với ba Duyên phạt nó một lần cho nó biết thân, ở nhà này nó chỉ sợ có mỗi mình ba Duyên thôi à.
Trúc Duyên đang gay gắt lên án Trúc Giang, cô lại quay sang Lập Duy nói với một giọng nói hết sức dịu dàng khiến anh ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu sao cô lại có thể thay đổi âm điệu giọng nói của mình nhanh chóng như vậy.
Lập Duy chợt nghĩ, không được rồi, nếu cứ theo tình hình này, khi mình về rồi, dám cô bẽ sẽ bị cả nhà xúm vào mắng mỏ mất thôi. Nếu như mà điều ấy xảy ra thì thật là oan cho cô bé, vừa bị ngã đau mà lại còn bị mắng mỏ nữa thì chắc là cô bé sẽ thù anh đến suốt đời. Nghĩ đến đây, một cảm giác khó chịu dâng lên trong đầu Lập Duỵ Không được, phải ngăn những người trong nhà này lại mới được.
Quay sang Trúc Duyên, Lập Duy ôn tồn:
- Trúc Duyên à, lỗi cũng là do tôi vô ý nên mới đụng vào Trúc Giang, cô đừng trách cô ấy nhé.
- Sao lại không trách nó được, cũng tại nó không nên thân, chạy xe không cẩn thận nên mới gây phiền phức cho anh, đã vậy còn nói năng lung tung nữa chứ.
Trúc Duyên nhỏ nhẹ nói với một vẻ thành thật, nhưng không hiểu sao Lập Duy thấy dương như có một cái gì đó lấn cấn mà anh không thể nào giải thích được. Chỉ có điều anh có thể nhận thấy được là Trúc Duyên tuy lên tiếng dạy dỗ Trúc Giang nhưng cô có vẻ ghét em gái mình. Không biết Lập Duy có chủ quan khi nhận xét như thế hay không, nhưng anh vẫn có một cảm giác rằng anh cũng có một chút gì dính dáng trong đó.
Với một vẻ mặt nghiêm trọng, Lập Duy nhìn Trúc Duyên một cái rồi quay sang Hoài:
- Hoài à, tao là người có lỗi trong chuyện này, thế mà tao chưa xin lỗi Trúc Giang được, tao cũng thấy áy náy lắm rồi. Chắc là cô ấy giận tao lắm, mọi người đừng la rầy oan cô bé nữa, kẻo không thì tao không dám đến đây nữa đâu.
Nãy giờ ngồi làm thinh, Hoài cũng nhận ra sự bất công của mẹ và Trúc Duyên đối với Trúc Giang, nhưng vì nể hai người, lại thêm ngại Lập Duy khó xử nên anh đành làm thinh. Nay thấy Lập Duy hiểu biết, anh cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng. Thở ra một hơi dài, anh gật đầu:
- Mày yên chí đi, con bé tuy lớn xác nhưng còn trẻ con lắm. Để yên cho nó ngủ một giấc đến chiều là quên hết mọi chuyện thôi mà.
- Vậy là tao yên tâm rồi. Nhưng mà vết thương nơi chân cô bé cũng không nhẹ đâu, mày coi chăm sóc cô bé một chút, nếu có gì cho tao hay.
- Được rồi, chuyện nhỏ thôi mà, mày không phải băn khoăn đến chuyện đó nhiều như vậy.
- Cám ơn mày, thôi tao về. Chào bác, chào Trúc Duyên.
Lập Duy đứng lên bắt tay Hoài, anh gật đầu chào mẹ con bà Trúc rồi nhanh chóng bước ra cửa. Chỉ trong thoáng chốc, anh đã hòa nhập với dòng người đang vội vã di chuyển trên đường.
Cho Vừa Dấu Yêu Cho Vừa Dấu Yêu - Hoàng Kim