For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 549 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
nh vốn chỉ muốn cô mang theo chút đồ cần thiết, những thứ khác để lại cho khách trọ về sau nhưng cô lại không nỡ. Đối với cô, từng đồ vật trong phòng đều vô cùng quan trọng. Cô nói những vật này đã làm bạn với cô nhiều năm, cô không thể bỏ lại như vậy được.
Cô là người trọng tình cảm, rất trân trọng kỷ niệm, anh hiểu. Cho nên anh gọi vài người đến cho cô, cẩn thận chuyển đồ đến nhà anh. Cô hết sức cảm kích với sự cẩn thận của anh, cũng may dồ đạc của cô không nhiều, nên chuyển nhà nhanh chóng.
Elliott có thể nhận ra từ lời nói hành động cũng như quần áo của Di Hi. Từ trước đến giờ cô có vẻ cũng sống sung túc, quần áo trên người cũng làm từ chất liệu tốt, phần lớn đều được người có tiếng thiết kế. Mặc dù có thể nhận ra những thứ đó không phải sản xuất từ một hai năm trước, nhưng cũng rất phù hợp với phong thái của cô, khiến cô thoạt nhìn có vẻ vừa phong cách lại vừa quý phái. Nhưng bây giờ cô lại thuê nhà một mình, sống những ngày gần như bần cùng. Dĩ nhiên anh cũng tò mò, nhưng lại không dám hỏi, bởi vì anh vẫn luôn tin tưởng nếu cô muốn thì cô sẽ tự nói.
Anh để cô ở phòng đối diện với phòng anh, cũng bày trí đồ dùng trong nhà của cô vào vị trí thích hợp. Đến khi xong xuôi, ánh sáng ban mai đã hiện rõ bên cửa sổ.
Đêm nay anh ngủ cùng cô, hai người nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, nói chuyện câu có câu không.
Trải qua một đêm giày vò, cô không hề có vẻ mệt mỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đồ dùng mà cô mang đến và những đồ dùng trang nhã hoa lệ trong căn phòng này, bỗng mỉm cười, “Chẳng hợp gì cả...”
Elliott cũng đánh giá trong chốc lát, nói lời không trái lương tâm. “Đúng là chẳng hợp gì cả.”
Cô mỉm cười với anh, “Nhưng dù đi đâu em cũng nhất định phải mang chúng theo. Bàn trang điểm này này là đồ cưới lúc mẹ em lấy ba, em rất thích. Nên mẹ em bảo đến khi em lớn sẽ tặng cho em. Em vẫn bảo quản rất cẩn thận, không thể nhận ra đã là đồ hơn hai mươi năm! Tủ quần áo kia cũng là đồ cổ, nghe nói không biết quý phi triều đại nào đã dùng, nghe đồn quý phi đó rất đẹp, rất được sủng ái. Ba em nói mong rằng có ngày em sẽ lấy một người chồng có thể cưng chiều em như hoàng đế sủng ái quý phi. Cho nên đó là của hồi môn của em.” Cô chỉ vào những thứ cổ xưa kia, nói như đã thuộc làu, hơn nữa mỗi vật dường như đều có liên quan đến nhà cô.
Nhưng cô lại chưa từng nhắc tới người nhà của mình, anh bèn hỏi cô.
Khi bình minh hoàn toàn sáng tỏ, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô ngẩn ngơ nhìn đằng xa. Khi anh cho rằng cô không muốn nhắc tới thì cô lại lên tiếng, như thể bị đè nén hồi lâu, như thể linh hồn bị tổn thương quá lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Họ đều qua đời rồi.”
Anh không còn dũng khí để hỏi chuyện như thế nào nữa. Cho dù là ai cũng thấy được, cô vẫn chưa giải thoát khỏi nỗi đau khi người nhà qua đời.
“Những thứ đó... vốn nên được đặt trong nhà em. Nhưng sau khi ba mẹ qua đời, hai bác khăng khăng nhà là của bà nội, yêu cầu em trả lại nhà cho bà.”
Anh nghe vậy mà cau mày, “Cho nên em trả liền hả?”
“Không trả cũng không biết làm thế nào. Hơn ba mươi năm trước, đúng là bà nội đã mua mảnh đất kia, sau đó anh em của ba đều tự thành gia lập nghiệp, muốn ở riêng. Lúc ấy đã ba đã trả tiền nhà và đất theo giá thị trường cho hai bác. Về sau ba làm ăn được, đã xây nhà mới, nhưng không làm lại giấy tờ. Cho nên dù em không chịu vẫn phải rời đi. Lúc em rời đi đã mang theo những đồ này, chúng gần như đã theo em cả đời.”
“Sao bà em không ngăn cản bọn họ?” Cô cũng là cháu gái của bà mà!
“Bởi vì ba em không được bà thương yêu. Bà nội thương bác cả, bác hai lại nhờ cậy ông nội, nên dù ba đã phụng dưỡng bà nội hơn hai mươi năm, nhưng bởi vì mẹ không phải con dâu bà muốn, cho nên em không được thương yêu. Nếu ba mẹ thương em đã mất, em ở lại đó còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Bây giờ nhà đó đâu rồi?” Anh càng nghe càng bực mình, tại sao lại có loại người nhà như vậy chứ? Anh hoàn toàn không dám nghĩ tới cuộc sống mấy năm nay của cô.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không biết. “Nghe nói bác cả muốn bán, nhưng bác hai lại không chịu. Mặc dù bây giờ chỉ còn họ nhưng cũng không biết họ đã tranh đấu để phân chia tài sản đó như thế nào.”
Mặc dù cô vẫn cười nhưng anh lại thấy vẻ đau khổ trong giọng của cô. Từ một cô gái được cha mẹ yêu thương, không cần lo đến cơm áo đã trở thành một cô bé cô đơn phải bôn ba khắp chốn, phải thuê phòng làm nhà. Chỉ tưởng tượng đến cảnh hằng đêm cô ở nhà một mình nhớ đến cha mẹ mà rơi lệ, anh đau lòng đến mức không biết phải làm sao.
“Không sao, anh sẽ thương em... Bảo bối, từ nay về sau đến lượt anh thương em... Anh sẽ thương em...” Anh dịu dàng khẽ nói từng câu, như thể đang thôi miên.
Cô vùi đầu trong lòng anh, không để mình bật lên tiếng nghẹn ngào. Cô rất vui, rất rất vui. Cho dù chỉ là lời nói nhất thời, hoặc anh chỉ lừa gạt cô, dụ dỗ cô cũng không sao, cô rất vui vẻ vì những lời nói dỗ dành này. Bởi vì cô cô đã quên mất cảm giác được thương yêu, nhưng khi anh nói vậy, cô lại cho rằng anh thật lòng thương cô.
Lần đầu tiên cô nói những chuyện này cho người khác, bất ngờ nhận thấy lời ra khỏi miệng lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Cảm ơn anh, Elliott...”
Anh hôn mái tóc cô, không muốn cô phải lo lắng.
“Em sẽ cố gắng tìm nhà, đến khi em tìm được nhà, anh có thể giúp em lần nữa không?” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh với vẻ năn nỉ, vẻ mặt rất lệ thuộc, rất nũng nịu.
Hai tay anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn không hề đượm vẻ u sầu, có xúc động muốn cô nhập vào lòng mình. A! Anh quan tâm cô bé này đến mức nào!
“Anh có thể ở đây luôn.” Anh không hề muốn cô chuyển đi. Cho dù cô mới đến đây được một ngày, nhưng anh lại cảm thấy cô vốn nên ở đây. Cũng như lần đầu nhìn thấy cô anh đã biết, cô vốn nên nằm trong lòng anh.
Trong lòng anh tràn đầy nỗi lòng thương yêu và cảm xúc không tên nào đó, căng trướng đến mức khiến trái tim anh hơi đau. Anh muốn thương cô, muốn cưng chiều cô, muốn bảo vệ cô, muốn nhìn thấy nụ cười của cô...Khi anh nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, tâm trạng cũng tốt lên theo. Mặc dù cảm giác này rất xa lạ, nhưng cũng không khiến anh chán ghét. Trong lòng trĩu nặng, có cảm giác an lòng kiên định.
Cô không mừng như điên vì lời nói của anh, mà lại hơi cô đơn rũ mắt xuống, khẽ nói: “Em vẫn muốn có một căn nhà thuộc về mình!”
“Em có thể coi đây là nhà của em.”
Cô khẽ gật đầu, không đành lòng cự tuyệt ý tốt của anh, ngầm hiểu không thể nào như vậy. Nếu cô coi là thật, đến ngày phải rời đi thì cô sẽ đau khổ đến mức không chịu nổi. Dù sao đã quen với cuộc sống nay đây mai đó, giờ tìm một chỗ đặt chân thật sự, trước hết cứ như vậy đã.
“Ngủ đi! Trời sáng rồi, anh gọi điện xin cho em nghỉ một ngày. Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vậy còn anh?” Cô lộ vẻ buồn ngủ.
“Anh muốn trốn việc một ngày, ngủ cùng em.”
Cô có hại anh bị đuổi việc không? Muốn hỏi anh, nhưng tay của anh lại như thể làm phép với cô, thật thoải mái... Mơ mơ màng màng, còn chưa kịp hỏi cô đã mang theo nghi vẫn mà bị thần ngủ chinh phục.
Đêm đó, cô mơ tới hoàng tử giết rồng cứu công chúa.
Mặc dù cô không phải công chúa, nhưng cũng có tư cách mong đợi hoàng tử chứ?
“Bảo bối, dậy đi.”
Mỗi sáng anh đều hôn để đánh thức cô. Ở cùng nhau hơn nửa năm, anh phát hiện hình như cô càng ngày càng thích ngủ nướng, không biết như vậy là tốt hay xấu, anh hơi buồn cười mà nghĩ.
“Ưm...” Công chúa ngủ trong rừng khổ sở chớp chớp hàng mi để thích ứng với ánh mặt trời, mơ màng hỏi người bên gối, “Trời đã sáng rồi sao?”
“Không, vẫn chưa. Bây giờ mới ba giờ sáng thôi, nhưng đêm nay trăng sáng khủng bố quá, cho nên vội vàng gọi em dậy xem kỳ quan thế giới.” Anh tỏ vẻ có chuyện lạ mà chỉ ra ngoài cửa sổ. “Em nhìn đi! Có phải đêm nay trăng sáng bất ngờ không?”
Cô mau chóng phát hiện ra mình bị chọc ghẹo.
“Đáng ghét!” Cô khẽ oán trách một tiếng rồi chui vào trong chăn.
“Gần đây em có vẻ rất thích ngủ, không khỏe sao?” Anh hơi lo lắng.
“Đâu có... Chỉ hơi thấy mệt thôi.”
“Hả?” Anh nhìn vởi vẻ xấu xa, “Có phải buổi tối làm em mệt chết không?”
“Anh nói nhảm!” Cô đỏ mặt khẽ trách. Mặc dù từng quan hệ thân mật, nói đến chuyện này cô vẫn xấu hổ.
“Như vậy nghĩa là anh chưa đủ cố gắng sao?” Anh sờ cằm suy tính sau này có thêm cố gắn thêm nữa không.
“Em mặc kệ anh đấy!” Cô nhân lúc anh còn chưa nói lời trắng trợn hơn mà nhảy xuống giường, nhưng đôi tay dài của anh đã duỗi ra kéo cô về giường.
Anh khẽ cọ lên cần cổ mềm mại của cô bằng râu mép mới nhú, làn da trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng.
“Nhột quá! Đừng mà...” Cô giãy dụa muốn trốn nhưng không thể thoát khỏi đợt tấn công bằng râu của anh. Anh biết rõ cô rất sợ nhột nhưng lại thích chọc cô. Thật xấu xa!
Cô nghĩ, anh thật lòng thương yêu cô biết bao nhiêu. Cô chuyển tới đây đã nửa năm, anh chẳng những không tỏ vẻ khó chịu mà càng càng ngày càng yêu thương cô. Mà cô lại yêu thương anh ngày hôm nay hơn ngày hôm qua, hơn ngày hôm trước. Tình yêu dành cho anh chỉ tăng chứ không giảm.
Giấc ngủ trong vòng nửa năm nay của cô còn nhiều hơn một năm trong quá khứ. Ở bên anh, dường như cô rất dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mà bản thân cũng lười biếng hơn, lại càng ham ngủ nướng hơn trước kia!
“Bảo bối, em có muốn nghỉ việc không?” Vì công việc mà ngày nào cũng phải ép mình rời giường, thấy vậy anh cũng thật sự không đành lòng. Thật ra thì cho dù cô không đi làm cũng không sao, anh thích cảm giác cô chờ anh ở nhà. Nhưng mà anh không muốn bắt ép cô, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ thì anh cũng không phản đối.
“Tại sao?” Cô cũng không quá kinh ngạc, bởi vì anh đã đề cập đến vấn đề nhà mấy lần rồi. Hình như anh cảm thấy cô quá cực khổ, thật ra cô không thấy khổ chút nào. Mặc dù ông chủ hơi khó tính nhưng các đồng nghiệp cũng rất tốt. Có khó có thể sống vui vẻ trong một tập thể như vậy, cô không muốn rời bỏ những người bạn này. Huống chi hiện giờ còn có anh, cảm thấy ngày nào cũng rất vui vẻ. Mặc dù đối với cô mà nói, bây giờ rời giường đúng là hơi khó khăn, nhưng cô cảm thấy không liên quan gì tới áp lực công việc. Anh sắp xếp hết thảy những thứ cần thiết cho cuộc sống của cô, dưới đôi cánh của anh, cô còn hạnh phúc hơn cả công chúa.
“Bởi vì dạo gần đây em có vẻ hơi miễn cưỡng.” Anh cẩn thận phát hiện cô dễ dàng cảm thấy mệt mỏi. Hằng ngày trên đường về nhà cô liền ngủ thiếp đi. Tình hình như vậy khiến anh thật sự không vui, anh lo lắng cơ thể cô có vấn đề.
“Không đâu, nếu không chịu được em sẽ từ chức.” Cô bảo đảm. Thực tế là do anh nghĩ nhiều, cô không phải là người vì công việc mà lao tâm khổ tứ. Bây giờ cô cảm thấy rất thỏa mãn, cuộc sống rất vui vẻ, cho nên chút chuyện cỏn con này cô vẫn chịu được.
“Nếu để anh phát hiện ra em quá miễn cưỡng, anh sẽ đích thân xin nghỉ việc cho em!”
Anh nói lời này có vẻ hơi gia trưởng, cô nói giỡn: “Vậy sau khi thất nghiệp, anh phải nuôi em đấy.”
“Chuyện này có vấn đề gì?” Anh không hề do dự.
“Nếu có một ngày anh không muốn nuôi em nữa, anh cũng không cần nói cho em biết! Anh chỉ cần tỏ vẻ chút xíu thì em cũng phát hiện ra rồi.” Cô cười rồi nói, trong giọng nói man vẻ thật tình. Cô không biết anh có nhận ra không, hai tháng này cô vẫn luôn tìm nhà. Nhưng anh không cho cô đề cập tới, cô đành phải lén lút đi tìm. Bởi vì không có thời gian đến xem nhà mà muốn mua hình như cũng không hề dễ dàng.
“Anh phải làm thế nào để tỏ vẻ chút xíu?” Anh hỏi không nghiêm túc.
Cô nghĩ ngợi một lát, “Anh chỉ cần không dịu dàng như bây giờ nữa là được rồi.”
“Vậy nếu anh không cẩn thận vì tâm trạng không tốt mà không dịu dàng với em thì sao?”
“Vậy... Anh mua một bông hoa hồng trắng đặt ở đầu giường thì em sẽ biết.”
“Dù là chuyện gì em cũng tha thứ sao?”
Cô gật đầu, nhếch khóe miệng kiêu ngạo lên khoe khoang, “Có phải em rất khoan hồng độ lượng không?”
“Vâng vâng vâng, công chúa, em sắp muộn rồi đấy.” Anh không cần phải cà thẻ đi làm, mấy giờ đến công ty cũng được. Nhưng thấy cô vội vội vàng vàng thì lại buồn cười.
“Trời ạ!” Cô khẽ hô lên, nhạy vội xuống giường vọt vào phòng tắm.
Sau đó anh cũng vào theo.
Nửa giờ sau, anh đã lái xe như bay đến dưới lầu công ty. Ngoan ngãn thưởng cho anh nụ hôn tạm biệt như đã quy định, cô vội vã xuống xe rồi chạy vào đại sảnh.
“Di Hi!” Khi cô chuẩn bị vào thang máy, giọng của Huệ Phương vang lên phía sau.
“Chào buổi sáng.” Diệp Di Hi mỉm cười chào cô.
“Chào buổi sáng...” Huệ Phương cười với vẻ mập mờ. “Di Hi, thành thật khai báo đi! Có phải cô quen bạn trai rồi không?”
Di Hi nhất thời sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào.
“Nhiều người trong công ty nói thấy lúc đi làm cô đều được người đưa đón, có phải cô gạt bọn tôi điều gì không?” Huệ Phương lộ vẻ vui mừng, thật sự còn vui vẻ hơn khi mình trúng thưởng.
Di Hi nhất thời quên mất phản ứng. Vì sợ bị người ở công ty bắt gặp, rõ ràng cô đã xuống xe ở một góc vắng vẻ cách công ty một đoạn rồi, sao có thể bị nhìn thấy được chứ?
Huệ Phương cho rằng cô đã chấp nhận, kéo cô vào phòng thư ký, vui mừng tuyên bố, “Di Hi quen bạn trai rồi!”
Tú Kỳ lập tức liên hợp với Huệ Phương bức cung cô.
“Đúng là không coi nhau là bạn bè rồi. Miệng kín như bưng vậy.” Tú Kỳ trứng mắt trực tiếp chất vấn. “Nói đi! Các người quen nhau lúc nào?”
Thấy không thể giấu diếm được nữa, Di Hi đành phải ăn ngay nói thật.
“Các cô còn nhớ chuyện tình một đêm tôi đã nói không...?
Tú Kỳ và Huệ Phương đề trợn mắt há mồm. Rõ ràng đã nói luôn miệng rằng đàn ông kiểu đó không tin được, sao cô lại có thể ngu ngơ mà sa xuống hố!
“Vậy, cô sống chung với người đó sao?” Tú Kỳ đanh mặt lại hỏi.
Di Hi gật đầu.
Huệ Phương nhìn Tú Kỳ, thở dài rồi nói: “Như vậy có được không? Cô có chắc anh ta thật lòng với cô không?”
“Tôi không biết...” Ngay cả chính cô cũng không dám chắc, nhưng vẫn nói đỡ cho anh. “Nhưng, anh ấy thậtt sự đối với tôi rất tốt...”
“Anh ta có hứa hẹn gì không?” Huệ Phương vội hỏi.
“Tôi không muốn ép buộc anh ấy.” Cô lắc đầu khẽ nói.
“Như vậy là cô đang ép buộc chính mình, ngay cả cảm xúc thật sự của anh ta cô cũng không biết, tại sao có thể tùy tiện sống chúng cùng anh ta được?” Tú Kỳ không thể không đổ mồ hôi lạnh thay cô bé ngây thơ này. Nhã Văn to gan cũng không đến mức đấy, cô bé biết điều như cô lại hồ đồ như vậy.
“Tôi không hối hận.” Cô mỉm cười đầy kiên định. “Tôi không dám nghĩ sẽ ở bên anh ấy cả đời, nhưng ít ra anh ấy khiến tôi rất vui vẻ.”
“Chỉ mong tương lại cũng vậy.” Huệ Phương lo lắng nghĩ đến, nếu ai ai cũng có thể kiên định thực hiện lời mình nói mà không hối hận, như vậy đã không có chuyện “biết thế”.
“Cho chúng tôi gặp anh ta!” Tú Kỳ nói.
Vừa ra khỏi tòa nhà, Di Hi đã phát hiện ra chiếc xe cao cấp màu Champagne của anh dừng ở ven đường, trong lòng hơi căng thẳng. Cô hi vọng sau khi Tú Kỳ và Huệ Phương thấy anh ấy có thể thay đổi quan điểm. Sau mấy tháng chơi với nhau, hai người nghiễm nhiên trở thành bạn tốt của cô, tối thiểu cô cũng muốn bạn của mình có quen biết với anh.
Cô đi tới bên cạnh xe gõ lên cửa sổ, Elliott thấy cô thì lập tức xuống xe.
Chiều nay khi anh nhận được điện thoại của cô, nói bạn cô muốn gặp thì anh đồng ý không hề do dự. Anh chưa từng muốn giấu diếm gì cả, nếu không phải cô cô khăng khăng thì anh cũng không nỡ mỗi ngày đều phải để cô đi một đoạn đường dài dưới ánh mặt trời.
Không ngờ, khi Tú Kỳ và Huệ Phương thấy rõ mặt anh thì chỉ có thể diễn tả bằng từ sợ ngây người.
Anh... Anh không phải là...
“Tú Kỳ! Thật tốt quá, các cô còn chưa đi, đêm nay tôi muốn đến ‘Rừng Na Uy’, các cô có muốn đi cùng...” Nhã Văn phấn khởi chạy tới định mời các cô, khi thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh chiếc xe thì sững lại.
Elliott cũng hơi kinh ngạc, anh không ngờ lại trùng hợp như vậy! Mặc dù anh biết Nhã Văn cũng làm việc ở tòa nhà này, nhưng không ngờ rằng Di Hi là đồng nghiệp của cô! Anh mỉm cười với cô, chủ động chào hỏi, “Hi! Avon, đã lâu không gặp.”
Tú Kỳ và Huệ Phương liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kêu hỏng bét! Tình huống tệ nhất cũng không đến mức này. Bạn trai cũ của Nhã Văn rõ ràng vì Di Hi nên mới chia tay, mà Di Hi xem ra không biết gì hết.
“Elliott... Sao anh lại ở đây?” Nhã Văn ngẩn người nhìn anh. Sau đó ánh mắt dời về phía bàn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Di Hi, bỗng hiểu ra.
Thì ra là cô! Người phụ nữ mà Elliott nhắc tới lại là Diệp Di Hi!
“Elliott?” Di Hi không hiểu chuyện gì lo sợ ngẩng đầu nhìn anh, có phần kinh hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh và Nhã Văn quen nhau ư? Sao Nhã Văn lại nhìn cô bằng ánh mắt phẫn hận như vậy?
Thấy dáng vẻ lệ thuộc vào Elliott của cô, cùng với thái độ dịu dàng mà Elliott dành cho cô, có thể nhận ra anh yêu cô đến mức nào. Nhã Văn càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Cho dù trước kia có gặp gỡ đều là cô chủ động kéo tay anh. Anh chừa từng chủ động dắt tay cô, ôm hông cô, mà bây giờ anh lại biểu hiện với Di Hi thân mật như vậy!
Cô không thể nào nhịn được nữa, hất Tú Kỳ và Huệ Phương đang kéo tay cô ra, đi tới trước mặt họ, vung tay lên...
“Đồ đàn bà không biết xấu hổ!” Tay cô vung về phía Di Hi, lời nói ác độc ra khỏi miệng, tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy.
Nhã Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Elliott, trái tim bị tổn thương khó khăn lắm mới bình ổn lại sụp đổ, không để ý mình đang ở trước tòa nhà người tới kẻ lui mà kê gào, “ Cô ta dựa vào gì chứ? Cô ta dựa vào gì chứ? Tại sao anh phải che chở cô ta như vậy? Cô ta là kẻ không biết xấu hổ, cướp anh khỏi tay em như vậy!”
Di Hi hoảng hốt được Elliott kéo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tái mét, đôi môi anh đào nhợt nhạt khẽ run muốn giải thích nhưng không biết nói gì.
“Cô ấy không biết chúng ta từng gặp gỡ, chúng tôi đều không biết.” Elliott giải thích giúp cô.
“Anh còn đáp lời hộ cô ta! Rõ ràng cô ta đã tham gia tiệc sinh nhật của anh! Cô ta dám nói với anh như vậy! Hai người họ cũng có thể làm chứng!” Nhã Văn chỉ Tú Kỳ và Huệ Phương đang ngẩn ngơ không biết làm gì cho phải, nói bằng giọng căm hận. Cô cực kỳ hối hận, không biết mình đã dẫn sói vào nhà, tốt bụng mời Di Hi dự tiệc, không ngờ ngay cả bạn trai mình cô cũng cướp mất.
Tú Kỳ và Huệ Phương không biết phải nói gì, bởi vì họ hiểu Di Hi thật sự không biết gì. Bữa tiệc hôm đó cô ấy không gặp nhân vật chính, hơn nữa nếu cô biết, làm sao có thể chấp nhận để hai người gặp anh! Nhưng các cô không thể nói vậy trước mặt Nhã Văn, sau này mọi người đều phải nhìn mặt nhau, thật sự không biết giúp ai cho phải. Giúp bên nào các cô cũng rơi phải hoàn cảnh khó xử.
“Các cô nói đi! Hôm đó rõ ràng cô ấy cũng tham dự tiệc sinh nhật Elliott với các cô!” Nhã Văn vặn hỏi.
“Đúng vậy... Nhưng...”
“Anh có nghe không? Các cô ấy nói rồi đấy! Sao anh có thể vứt bỏ em vì thể loại đàn bà cướp đàn ông này? Em còn coi cô ta là bạn, anh không thấy cô ta quỷ kế thế nào sao?”
“Cô ấy không phải loại người như cô nói.” Elliott không còn hứng nhiều lời với cô ta, anh lo lắng cho cô bé trong lòng hơn, có vẻ cô sắp té xỉu rồi. Anh cũng không muốn làm tổn thương người khác, nhưng Nhã Văn vẫn chưa nhận ra sao? Anh chia tay với cô không phải vì có kẻ chen ngang, mà từ lúc bắt đầu anh đã không yêu cô. Khi cô yêu cầu gặp gỡ, anh cũng đã nói với cô hai người không thể kéo dài, sao cô còn muốn gây sự?
“Diệp Di Hi, cô là đồ không biết xấu hổ! Cô cho rằng giả bộ yếu ớt núp trong lòng anh ấy sẽ không sao ư? Cô không dám thừa nhận mình là tiểu nhân hèn hạ sao? Cô nói thật đi! Có phải từ bữa tiệc đó cố đã bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận anh áy không? Đồ tiện nhân! Tiện nhân!” Nếu không có Elliott che chở, Nhã Văn đã nhào tới xé nát cô rồi.
“Đủ rồi!”
“Nhã Văn!”
Tiếng quát nghiêm nghị của Elliott và tiếng kêu ngăn của của hội Tú Kỳ vang lên cùng lúc, không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc.
Điều khiến Nhã Văn đau lòng không phải sự phản đối của Tú Kỳ và Huệ Phương, mà là Elliott quát cô. Elliott dịu dàng luôn mang vẻ lịch thiệp lại quát cô vì Di Hi! Điều này khiến cô không chịu được!
“Diệp Di Hi, cô tốt đẹp, cô thông minh, giả bộ thuần khiết, giả bộ biết điều khiến người ta tưởng cô vô hại, thì ra cô mới là kẻ lợi hại nhất! Thấy tôi bị Elliott quát cô rất đắc ý phải không? Tôi cho cô biết, thời thế rồi cũng thay đổi, cô nhờ tôi mà đoạt anh ấy đi, tương lai cũng có ngày sẽ có kẻ đoạt anh ấy khỏi cô, cô sẽ phải chịu báo ứng!” Nhã Văn bỏ lại lời chua ngoa, không thể chịu được dáng vẻ thân ái của hai người mà xoay người chạy đi.
“Di Hi...” Huệ Phương cũng không biết phải an ủi cô thế nào, nhưng chơi với nhau đã lâu, cũng biết tính cách lẫn nhau. Nhã Văn không phải là người dễ chịu, cô ấy yêu ghét rõ ràng, bị chọc giận sẽ trả thù, từ trước đến giờ nếu có người lấn cô một thước, cô sẽ trả lại có để một trượng. Ngày mai nhìn mặt nhau thế nào đây?
“Xin lỗi... Xin lỗi... Tú Kỳ, Huệ Phương, xin lỗi... Tôi thật sự xin lỗi, tôi không cố ý... Nhã Văn, xin lỗi... Xin lỗi...” Di Hi núp trong lòng Elliott khóc nức nở. Cô tận mắt thấy sự đau khổ sau khi Nhã Văn thất tình, cô biết Nhã Văn yêu anh đến mức nào. Nếu cô biết anh là bạn trai của Nhã Văn, cô tuyệt đối không cho hpesp mình có tâm tư buông thả với anh.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chúng ta về nhà.” Elliott ôm lấy cô, hôn cô liên tiếp. Anh đau lòng đến tột đỉnh, nếu thật sự muốn vạch lỗi, thì anh mới là người có lỗi. Tại sao cô phải chịu tội thay anh, nhận sự chỉ trích thay anh?
Anh ôm cô ngồi vào trong xe, gật đầu với Tú Kỳ và Huệ Phương rồi lái xe rời đi.
Cô vẫn khóc lóc, vẫn nói xin lỗi, gánh toàn bộ tội lỗi, đến nhà cô vẫn không nín nổi. Cô chịu cú sốc quá lớn.
Thảo nào cô thấy bóng lưng anh quen thuộc đến vậy, cô tưởng rằng bởi vì mình luôn đi theo sau anh. Đều do cô không phát hiện ra sớm hơm, đều do cô cả!
“Cho dù lúc đầu em biết là anh, em sẽ từ bỏ anh sao?” Anh hỏi mấu chốt trong lòng cô, cũng không thích cô nghi ngờ trong lòng như vậy. Sở dĩ anh chia tay với Nhã Văn không hề liên quan đến cô. Bởi vì anh thật sự không hích Nhã Văn, nhưng cô lại khóc như mình đã làm sai chuyện gì.
Cô co quắp người lại, khóc càng hăng hơn. Bởi vì cô biết cô không thể từ bỏ, cô yêu anh, suốt đời chỉ yêu anh. Cô có thể không từ bỏ anh, cho đến khi anh chủ động vứt bỏ cô không?
Cô lại ôm lấy cô bước vào nhà, hạ quyết tâm.
“Bảo bối, ngày mai anh sẽ xin nghỉ việc cho em.” Dù cô có chịu hay không anh cũng phải làm như vậy. Thấy dáng vẻ oán hận của Nhã Văn, anh cũng biết nếu hai người gặp nhau, Nhã Văn nhất định không để cô sống yên ổn.
Cô chỉ khóc, không đáp lời. Nhưng cô biết mình không đi làm được nữa, cô đã mất những người bạn kia. Khó khăn lắm mới tìm được môi trường tốt như vậy, khó khăn lắm mới gặp những đồng nghiệp tốt như vậy. Từ nay về sau cô không thể làm bạn với họ nữa.
Họ nghĩ thế nào về cô? Theo lời Nhã Văn, dùng vẻ biết điều để lừa người mà đoạt lấy bạn trai của người khác? Nhưng cô thật sự không có dũng khí để đối mặt.
“Gần đây em không được khỏe, muốn từ chức ở nhà nghỉ ngơi hay muốn đến công ty làm việc cùng anh?”
“Có phải em rất xấu không?” Cô tựa đầu lên bả vai rộng của anh, khóc thút thít hỏi.
“Bảo bối, mỗi người đều có quyền chọn lựa tình yêu, không hề liên quan gì tới em. Anh yêu em, chẳng lẽ là lỗi của em sao? Mà Nhã Văn yêu anh, anh lại không yêu cô ấy, cũng là lỗi của anh sao? Không ai quy định anh nhất định phải yêu cô ấy, cũng không ai quy định anh không thể yêu em, phải không?”
Cô vùi đầu vào cổ anh, gật đầu, nhưng nghĩ tới Nhã Văn lại rơi nước mắt.
“Cô ấy nói sẽ có người cướp đi anh...”
“Không có ai đoạt được anh, trừ phi chính anh muốn.” Cô cho rằng anh không có chính kiến như vậy ư? Chỉ cần có phụ nữ tới tranh giành anh sẽ nhất định đi theo sao?
Nhưng vào tai cô lại có hàm nghĩa khác. Như vậy nghĩa là nếu anh muốn đi, cho dù cô giữ lại cũng không có ích gì...
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc, ngày mai anh sẽ xử lý chuyện nghỉ việc giùm em.”
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, không để ình suy nghĩ nữa. Bởi vì dù anh hứa hẹn không rời đi, cô cũng không thể nắm chắc điều gì cả.
Chỉ Muốn Có Em Chỉ Muốn Có Em - An Tĩnh